Chương 34
Cạp Cạp*
19/07/2023
Thư Ký Hà thấy tầm mắt hắn để ý trên tập tài liệu của 2034 nên cũng hiếu ý. Cổ lật mở trang đầu tiên đã thấy ngay hình ảnh cháy rụi của tòa
nghiên cứu, khung cảnh đổ nát hoang tàn. Trang tiếp theo là hai ghi nhận về nạn nhân xấu số thiệt mạng. Là một cặp vợ chồng trẻ, không thể xác
định danh tính thật, mọi thông tin về hai thi thể chỉ vỏn vẹn là giới
tính, nghề nghiệp, độ tuổi. Không còn tìm thấy bất cứ thông tin gì về
họ. Thật khó để dò tìm vì đã là chuyện của 20 năm về trước... nguyên
nhân tử vong được xác nhận là nghẹt khí, vốn chỉ là một khu nghiên cứu
nhỏ bị cháy nên không thu hút quá nhiều dư luận. Nhanh chóng mọi thứ
chìm vào quên lãng, dù có vài bài báo thắc mắc về những vết đạn trên cửa kính, tư thế chết kỳ quặc, nguyên nhân dẫn cháy nhưng nhanh chóng cũng
bị dập tắt, chẳng một ai còn hay biết đến..
"Phiền cô điều tra kỹ hơn chút nữa về vụ án này, tôi muốn biết thêm thông tin về nó"
" Được! để tôi"
Lý Thanh Hà nhanh chóng thu lại những tập tài liệu khác rồi trở ra ngoài.Mạc Chính Hoan ngồi thêm một chút rồi nhanh chóng đứng lên, chỉ mới xa bảo bối một chút hắn đã nhớ cậu đến điên rồi.
Hắn chỉ vừa bước đến cửa, tay nắm còn chưa kịp cầm đã có người thay hắn mở dùm. Kiểu mở thô bạo, dùng một chân hất văng, hắn biết tên ngu Hạ Bằng đã mò mặt đến đây rồi. Tính từ ngày Thủy Nhạ náo loạn với hắn đến nay đã mất tích được 3 ngày.
"Đệt Mẹ! Mạc Chính Hoan, mấy ngày nay tên đó có qua chỗ mày không?! Náo loạn một trận rồi biệt tích mấy ngày trời! Công vụ chờ nó xử lí rối beng hết cả lên rồi!!"
Mạc Chính Hoan nhìn tên điên Hạ Bằng trước mặt, nhìn thì có vẻ vẫn bình thường nhưng hắn biết con chó điên này đang hỗn loạn tìm chủ rồi.
"Mày đang nói đến ai cơ??"
"Thì cái tên Thủy Nhạ đó?! Bỏ đi cậu ta đi đâu thì cũng chẳng quan trọng. Dính lấy tôi nhiều năm như vậy, chẳng nấy chốc sẽ lại quen hơi mò về thôi"
Hạ Bằng ung dung ngồi lên sofa, tự rót cho mình một cốc nước. Mạc Chính Hoan lười nói chuyện với hắn, giờ này có lẽ Thủy Nhạ đã làm được không ít việc rồi. Hắn có mua cho cậu một căn nhà nhỏ nằm trong thị trấn ngoại thành, Vùng kiểm soát của Hạ Bằng dù rộng lớn cũng có phạm vi, tất nhiên nơi Thủy Nhạ đang ở nằm ngoài phạm vi đó. Cho dù có muốn Hạ Bằng cũng không thể mang người chạy ra địa bàn của người khác quậy quá tìm người.
Hạ Bằng sau khi tự nốc một cốc nước đầy khà khà sảng khoái.
" À quên nói cho mày biết. Chắc tính nhẩm hai tháng nữa tao sẽ cưới vợ. Thời gian địa điểm sẽ báo mày sau. Nhớ đến chung vui đấy!!"
"Cưới ai cơ?"
"Vũ Thư, con gái đệ nhất của gia tộc Vũ. Khuân mặt cũng tính là đẹp đi, mặc dù cô ta đéo được tích sự gì nhưng bố cô ta có một cảng biển không tệ. Tao muốn nắm lấy nó để vận chuyển súng và thuốc nổ"
Mạc Chính Hoan nhìn Hạ Bằng còn đang ngồi rung đùi. Hắn cũng đã đoán ra từ lâu, tên ngu Hạ Bằng này chắc chắn cưới người ta cũng chỉ vì quyền lợi và tiền, ngay cả mấy ả tình nhân hắn cặp cùng cũng vậy. Đáng tiếc, hắn lại không nói ra khiến cho Thủy Nhạ luôn hiểu nhầm.
"Vậy sau khi lấy được cảng? Mày còn tính làm gì với cuộc hôn nhân này?"
Hạ Bằng khó hiểu nhìn hắn. Cuối cùng đứng phắt dậy bước đến gần Mạc Chính Hoan.
"Cứ trực tiếp giết đi hoặc cho người chjch chết nó là được, tao mấy ngày nay đã ong ong cái tai với con điếm đó rồi. Nếu không phải vì cái cảnh đó rất có lợi cho tao thì tao đã bóp chết cả nhà nó từ lâu rồi"
Mạc Chính Hoan nhìn hắn điên cuồng cười, trong đầu có khi còn đang nghĩ đến 7749 loại tra tấn đối với vợ sắp cưới của mình.
"Mà bỏ qua chuyện đó đi, nghĩ làm đéo gì cho nặng đầu. Chẳng biết cái tên kia đã đi đâu về đâu rồi?! Hại tao phải tự mình sắp xếp sổ sách cho bọn nhân viên. Đệt mẹ!!"
Hạ Bằng uốn éo cái lưng của mình, còn muốn ra sofa nằm giãn gân cốt. Mạc Chính Hoan nhìn hắn vẫn muốn tỏ vẻ vô tư. Hắn nghĩ tốt nhất tên này nên vấp cái khăn trải thảm rồi ngã đạp đầu vào bàn cho tỉnh táo một chú. Không khéo hắn lại thông được cái não của mình.
"Thủy Nhạ.."
"Hả?? Thủy Nhạ đâu? Đệt mẹ mày đùa tao à!!"
Hạ Bằng vừa nghe đến tên Thủy Nhạ liền bật dậy từ sofa, nhìn hết một lượt quanh phòng. Không thấy người muốn thấy liền chửi đổng lên.
"Thủy Nhạ chết rồi!"
"Phiền cô điều tra kỹ hơn chút nữa về vụ án này, tôi muốn biết thêm thông tin về nó"
" Được! để tôi"
Lý Thanh Hà nhanh chóng thu lại những tập tài liệu khác rồi trở ra ngoài.Mạc Chính Hoan ngồi thêm một chút rồi nhanh chóng đứng lên, chỉ mới xa bảo bối một chút hắn đã nhớ cậu đến điên rồi.
Hắn chỉ vừa bước đến cửa, tay nắm còn chưa kịp cầm đã có người thay hắn mở dùm. Kiểu mở thô bạo, dùng một chân hất văng, hắn biết tên ngu Hạ Bằng đã mò mặt đến đây rồi. Tính từ ngày Thủy Nhạ náo loạn với hắn đến nay đã mất tích được 3 ngày.
"Đệt Mẹ! Mạc Chính Hoan, mấy ngày nay tên đó có qua chỗ mày không?! Náo loạn một trận rồi biệt tích mấy ngày trời! Công vụ chờ nó xử lí rối beng hết cả lên rồi!!"
Mạc Chính Hoan nhìn tên điên Hạ Bằng trước mặt, nhìn thì có vẻ vẫn bình thường nhưng hắn biết con chó điên này đang hỗn loạn tìm chủ rồi.
"Mày đang nói đến ai cơ??"
"Thì cái tên Thủy Nhạ đó?! Bỏ đi cậu ta đi đâu thì cũng chẳng quan trọng. Dính lấy tôi nhiều năm như vậy, chẳng nấy chốc sẽ lại quen hơi mò về thôi"
Hạ Bằng ung dung ngồi lên sofa, tự rót cho mình một cốc nước. Mạc Chính Hoan lười nói chuyện với hắn, giờ này có lẽ Thủy Nhạ đã làm được không ít việc rồi. Hắn có mua cho cậu một căn nhà nhỏ nằm trong thị trấn ngoại thành, Vùng kiểm soát của Hạ Bằng dù rộng lớn cũng có phạm vi, tất nhiên nơi Thủy Nhạ đang ở nằm ngoài phạm vi đó. Cho dù có muốn Hạ Bằng cũng không thể mang người chạy ra địa bàn của người khác quậy quá tìm người.
Hạ Bằng sau khi tự nốc một cốc nước đầy khà khà sảng khoái.
" À quên nói cho mày biết. Chắc tính nhẩm hai tháng nữa tao sẽ cưới vợ. Thời gian địa điểm sẽ báo mày sau. Nhớ đến chung vui đấy!!"
"Cưới ai cơ?"
"Vũ Thư, con gái đệ nhất của gia tộc Vũ. Khuân mặt cũng tính là đẹp đi, mặc dù cô ta đéo được tích sự gì nhưng bố cô ta có một cảng biển không tệ. Tao muốn nắm lấy nó để vận chuyển súng và thuốc nổ"
Mạc Chính Hoan nhìn Hạ Bằng còn đang ngồi rung đùi. Hắn cũng đã đoán ra từ lâu, tên ngu Hạ Bằng này chắc chắn cưới người ta cũng chỉ vì quyền lợi và tiền, ngay cả mấy ả tình nhân hắn cặp cùng cũng vậy. Đáng tiếc, hắn lại không nói ra khiến cho Thủy Nhạ luôn hiểu nhầm.
"Vậy sau khi lấy được cảng? Mày còn tính làm gì với cuộc hôn nhân này?"
Hạ Bằng khó hiểu nhìn hắn. Cuối cùng đứng phắt dậy bước đến gần Mạc Chính Hoan.
"Cứ trực tiếp giết đi hoặc cho người chjch chết nó là được, tao mấy ngày nay đã ong ong cái tai với con điếm đó rồi. Nếu không phải vì cái cảnh đó rất có lợi cho tao thì tao đã bóp chết cả nhà nó từ lâu rồi"
Mạc Chính Hoan nhìn hắn điên cuồng cười, trong đầu có khi còn đang nghĩ đến 7749 loại tra tấn đối với vợ sắp cưới của mình.
"Mà bỏ qua chuyện đó đi, nghĩ làm đéo gì cho nặng đầu. Chẳng biết cái tên kia đã đi đâu về đâu rồi?! Hại tao phải tự mình sắp xếp sổ sách cho bọn nhân viên. Đệt mẹ!!"
Hạ Bằng uốn éo cái lưng của mình, còn muốn ra sofa nằm giãn gân cốt. Mạc Chính Hoan nhìn hắn vẫn muốn tỏ vẻ vô tư. Hắn nghĩ tốt nhất tên này nên vấp cái khăn trải thảm rồi ngã đạp đầu vào bàn cho tỉnh táo một chú. Không khéo hắn lại thông được cái não của mình.
"Thủy Nhạ.."
"Hả?? Thủy Nhạ đâu? Đệt mẹ mày đùa tao à!!"
Hạ Bằng vừa nghe đến tên Thủy Nhạ liền bật dậy từ sofa, nhìn hết một lượt quanh phòng. Không thấy người muốn thấy liền chửi đổng lên.
"Thủy Nhạ chết rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.