Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
Chương 101: Chương 101 Ngoại truyện về Đường Đinh Đinh
Mạch Ngôn Xuyên
01/09/2020
Editor: Hannah
Sau khi lão Phùng về phòng mình, Lục Chi Hành lại tựa vào lưng ghế
trầm mặc một lúc lâu. Anh cúi đầu xem lại một lượt lịch sử trò chuyện
giữa mình và Đường Đinh Đinh, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấn vào xem
trang chủ của cô, xem hết những bài đăng của cô.
Trang chủ của Đường Đinh Đinh cũng không khác lắm mới những thiên kim nhà giàu khác, toàn ảnh tiệc tùng, đồ ăn ngon, thỉnh thoảng có cả ảnh quần áo và túi xách mới mua, ảnh selfie không nhiều lắm, lướt thật lâu mới thấy 1-2 tấm, có lẽ là không muốn đăng.
Thi thoảng cô sẽ kêu ca thời tiết không đẹp, có đôi khi lại chỉ có một cái icon.
Trời nắng.
Trời mưa.
Đau lòng.
Cô đau lòng vì cái gì chứ?
Lục Chi Hành cảm thấy cô dường như luôn vô ưu vô lo, nhìn bề ngoài giống như mỗi ngày đều rất vui vẻ, với điều kiện là khi quay phim không bị anh mắng mỏ. Đến khi anh xem xong, nhìn đồng hồ mới nhận ra mình đã xem trang chủ của cô những hai tiếng rồi.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung của Đường Đinh Đinh và Hoắc Thần Đông. Nhìn bức ảnh có thể đoán đó là một bữa tiệc sinh nhật, cô viết: “Hoắc ca ca sinh nhật vui vẻ.”
Tấm hình này chắc là từ 2-3 năm trước, lúc ấy trông cô còn trẻ con, nụ cười rạng rỡ tự nhiên, xinh đẹp vô cùng.
Hai ngày sau, Hoắc Thần Đông lại tới thăm đoàn làm phim.
Cũng giống như lần trước, anh ta vẫn mời đoàn làm phim đi ăn cơm. Lục Chi Hành để ý thái độ của Đường Đinh Đinh đối với anh ta trở nên xa cách, ít nhất không còn thân mật và ỷ lại như trong tấm ảnh kia. Cô gọi anh ta là “anh Hoắc”, thiếu đi một chữ, bớt đi một nửa độ thân mật.
Lục Chi Hành từng quay rất nhiều bộ phim, ánh mắt rất sắc bén, cảm giác cũng rất nhạy. Anh đoán trước đây có lẽ Đường Đinh Đinh từng thích Hoắc Thần Đông. Nhưng mà những tin tức hẹn hò của Hoắc Thần Đông dù cho anh chưa từng đọc cũng đã từng nghe nói không ít.
Anh ta không thích hợp với Đường Đinh Đinh (Lời của editor: Ồ, thế cơ à )
Lục Chi Hành bị chính ý tưởng lóe ra trong đầu mình dọa sợ. Anh hít một hơi, cầm ly rượu lên uống cạn, xem ra đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi. Lão Phùng quay sang nhìn anh, hỏi: “Ông làm sao thế?”
Lục Chi Hành đáp bâng quơ: “Không sao, tôi khát nước thôi.”
Lão Phùng: “……”
Thôi kệ đi, trả lời lấy lệ thế này, ông đây nhịn.
Tối hôm đó là ngày quay cảnh hôn, khi chuẩn bị bắt đầu quay, Hoắc Thần Đông giữ chặt tay Đường Đinh Đinh, trong lòng hơi khó chịu. Anh nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Em thực sự muốn dành nụ hôn đầu tiên cho phim ảnh như thế sao? Không hối hận à?”
Đường Đinh Đinh nhìn anh ta, tâm tình phức tạp. Lúc trước khi cô còn khao khát được ở bên anh ta, đương nhiên cũng từng nghĩ tới chuyện thân mật với anh, ví dụ như nụ hôn đầu tiên. Cô thậm chí còn từng ngu ngốc đến độ đêm sinh nhật hôm đó chạy đi tìm anh, muốn học theo Đường Hinh, dùng một nụ hôn để buộc mình lùi lại phía sau.
Thế nhưng hiện thực càng tàn khốc hơn. Cô cười đáp: “Em không có gì để hối hận cả. Chỉ là nụ hôn đầu tiên thôi mà.”
Cảnh quay chính thức bắt đầu.
Hoắc Thần Đông đứng ngoài cửa quan sát vài phút, từ máy quay thấy Đường Đinh Đinh thực sự quay cảnh hôn, bỗng nhiên thấy cổ họng nghẹn lại. Anh cụp mắt, xoay người rời đi, dựa vào cạnh cửa hút mấy điếu thuốc.
Tàn thuốc rơi đầy đất.
Chờ tới khi nghe tiếng hô “Qua” của Lục Chi Hành, anh mới nở nụ cười tự giễu rời đi.
Lục Chi Hành biết đây chỉ là quay phim nhưng đến khi thực sự bắt đầu diễn, trong lòng cũng không thấy dễ chịu. Mới quay được ba lần, thực sự không đạt tới mức độ anh mong muốn thế nên khi anh hô “Qua”, ngay cả Đường Đinh Đinh cũng thấy bất ngờ.
“Nghỉ ngơi một lúc rồi quay tiếp.”
Đường Đinh Đinh ngượng ngùng, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, tới khi quay lại nhờ chuyên viên trang điểm dặm lại lớp phấn. Đường Hinh hơi lo lắng nhìn cô, đứng bên cạnh nhìn, hạ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
Đường Đinh Đinh lắc đầu: “Không sao ạ.”
Thực ra cô chỉ căng thẳng vì phải đối diện với máy quay, đối diện với đạo diễn.
Không biết có phải do đó là nụ hôn đầu tiên hay không mà Đường Đinh Đinh không cần cố gắng hồi tưởng cũng vẫn có thể nhớ ra cảm giác ngày đó khi môi Lục Chi Hành chạm vào môi cô. Nhịp tim của ngày đó so với ngày hôm nay còn đập nhanh hơn. Không giống nhau, quả thực không giống nhau.
Có lẽ vì đó là nụ hôn đầu tiên.
Đường Đinh Đinh cắn môi, cứ thế kết luận.
Nghỉ ngơi một lúc, cô ra ngoài nhìn thoáng qua không thấy Hoắc Thần Đông, điện thoại báo có tin nhắn WeChat.
Hoắc Thần Đông: “Tiểu Đinh Đinh, cố lên nhé, anh về trước đây. Hẹn gặp lại ở Bắc Kinh.”
Đường Đinh Đinh trầm tư một lúc rồi gửi một icon tai thỏ động đậy.
Trong cả phim chỉ có một cảnh hôn, thực ra ngoài cảnh này còn có một cảnh nữa nhưng cảnh kia chỉ quay bóng người nên có thể sử dụng diễn viên đóng thế.
Cảnh hôn kia quay mất cả một ngày. Trong suốt quá trình Lục Chi Hành phân tích cảnh quay cho Đường Đinh Đinh, cô đều không dám nhìn thẳng vào anh. Tối hôm đó công việc kết thúc rất nhanh, khi Lục Chi Hành đang thu dọn đồ, quay đầu lại thoáng nhìn thấy bóng dáng cô nhóc nào đó đang chạy trối chết.
Ngày hôm sau, những cảnh quay ở Hạ Môn đã hoàn thành, đoàn làm phim di chuyển đến Vân Nam. Khi quay cảnh ở Shangri-La, Đường Đinh Đinh bị phản ứng cao nguyên tương đối nghiêm trọng, lập tức ngất xỉu, dọa cả đoàn làm phim sợ hết hồn.
Cô Đinh Đinh là bảo bối đó, nếu xảy ra chuyện gì mọi người gánh sao nổi đây.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn vào, Đường Hinh cũng bị phản ứng cao nguyên, vốn muốn tiến lại gần nhưng mới chạy được vài bước đã choáng váng, suýt chút nữa cũng ngã quỵ. Lục Chi Hành đỡ lấy cô từ phía sau, vội vàng nói: “Cô cứ ngồi xuống đã, tôi qua đó xem.”
Đường Đinh Đinh được hai diễn viên nữ cùng đoàn đỡ lên. Cả người cô vì choáng váng mà mất hết sức lực, nằm trong vòng tay của họ. Lục Chi Hành tách đám người ra, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô gái nhỏ, khom lưng bế bổng cô lên, thuận tay cầm lấy bình dưỡng khí do trợ lý đưa.
“Tôi đưa cô ấy xuống núi nghỉ ngơi trước.”
Trợ lý hơi ngây người rồi vội vàng lái xe qua.
Đường Hinh cũng đi theo lên xe. Lục Chi Hành để Đường Đinh Đinh lên xe xong, nhìn thấy Đường Hing cũng đi theo, hơi khựng lại rồi giao Đường Đinh Đinh lại cho cô, nói: “Để tôi đưa hai người xuống núi.”
Trợ lý bị anh tống cổ xuống xe, Lục Chi Hành tự mình lái xe, để lại lão Phùng cùng phó đạo diễn giải quyết hậu quả.
Tới chân núi, Đường Đinh Đinh thấy khá hơn một chút. Lúc trước khi Lục Chi Hành bế cô, cô vẫn còn hơi tỉnh táo, cũng biết Đường Hinh luôn ở bên cạnh chăm sóc mình. Khi tỉnh lại thấy Lục Chi Hành đang lái xe, cô yếu ớt nói: “Em xin lỗi, đã làm ảnh hưởng tới tiến độ quay phim rồi.” Cô vẫn luôn cố chịu đựng, không ngờ lại bị ngất.
Lục Chi Hành không đành lòng, đã ngất xỉu rồi mà tới khi tỉnh lại chuyện đầu tiên cô làm là nói lời xin lỗi, “Không sao, đừng nói gì vội, em nghỉ ngơi trước đi.”
Đường Hinh hỏi cô: “Em uống nước không?”
Đường Đinh Đinh gật đầu.
Đường Hinh bón cho cô chút nước.
Đường Đinh Đinh thể chất phản ứng với cao nguyên tương đối mạnh, tới bệnh viện phải truyền nước, ở lại theo dõi hai ngày.
Suốt hai ngày đó đều có Đường Hinh ở lại chăm sóc cô. Một ngày sau khi Đường Đinh Đinh nhập viện, Đường Vực tới thăm. Khi đó Đường Đinh Đinh còn đang ngủ, Đường Vực cùng Đường Hinh ngồi trên sô-pha, thì thầm trò chuyện. Đường Vực hạ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
Đường Hinh lắc đầu: “Em không có gì nghiêm trọng. Đinh Đinh chủ yếu bị mệt, gần đây cảnh quay của con bé quá nhiều, cảnh quay vào ban đêm cũng không ít, có lần còn phải treo trên dây cáp.”
Thế nên thể trạng vốn đã không tốt.
“Lên núi thì sao?”
“Hơi thiếu oxy.”
“Ừ.”
“Thiếu oxy, thiếu oxy.”
Đường Hinh chớp chớp mắt, tựa vào anh, muốn “gặm” một miếng thịt Đường Tăng để bổ sung oxy.
Đường Vực bắt chéo chân, dáng vẻ lười nhác tựa vào ghế sô-pha. Ánh mặt trời le lói bên ngoài cửa sổ, mạ một vầng sáng mỏng bao quanh hai người. Khi Đường Hinh tựa vào anh, anh khẽ mỉm cười, ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn cô.
Góc sô-pha bỗng trở nên yên tĩnh tình tự.
Khi Đường Đinh Đinh tỉnh lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy cảnh tượng này. Cô vội vàng che mắt lại, nghĩ nghĩ lại một lúc, lại qua kẽ ngón tay lặng lẽ nhìn chằm chằm. Cô cảm thấy yêu và thích phải giống như anh chị cô mới đúng, vừa dịu dàng những cũng nồng nhiệt.
Nửa phút sau.
Đường Vực buông Đường Hinh ra, từ tốn quay đầu nhìn về phía giường bệnh, hơi nheo mắt, hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Đường Hinh: “……”
Không phải con bé nhìn thấy hết rồi đấy chứ?
Đường Đinh Đinh: “……”
Cô còn muốn giả vờ ngủ thêm lúc nữa.
Đường Vực cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp 6 giờ. Anh véo má Đường Hinh, đứng dậy noi: “Em muốn ăn gì, anh bảo Cao Hằng đi mua.”
Đường Đinh Đinh lúc này mới mở mắt ra, giả vờ như chưa nhìn thấy gì, rì rầm: “Em còn chưa thấy đói, ăn gì đó nhẹ nhàng thôi. Anh chị chọn đi, em không đặc biệt muốn ăn gì.”
Đường Hinh lấy điện thoại ra tìm, xung quanh có không ít nhà hàng, có hai nhà hàng được đánh giá khá cao, món ăn không tệ. Cô nắm tay Đường Vực, nói: “Chúng ta ra ngoài mua đi, nhiều nhất một tiếng nữa quay lại.”
Có thêm chút không gian cho hai người, cũng tốt.
Đường Vực nắm tay cô đi ra ngoài, để Đường Đinh Đinh nghỉ ngơi cho tốt.
Đường Đinh Đinh buồn chán nằm trên giường, cầm điện thoại lên xem mới thấy Lục Chi Hành có gửi một tin nhắn WeChat cho cô.
Lục Chi Hành: “Hôm nay kết thúc công việc sớm. Hội lão Phùng nói muốn qua thăm em, chắc khoảng 6 giờ sẽ tới.”
6 giờ!
Cô vội vàng bò dậy rửa mặt, nhìn lại trang phục bệnh nhân trên người mình, lấy từ trong vali ra bộ quần áo bình thường, tô thêm chút son.
Vừa mới chuẩn bị xong xuôi thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô chạy qua mở cửa.
Lục Chi Hành đang đứng ở đó, theo sau anh có mấy người bao gồm lão Phùng, lão Viên, Bành Châu… Có người cầm theo hoa quả. Bành Châu cầm một bó hoa, đưa cho cô, cười nói: “Mau khỏe nhé!”
Đường Đinh Đinh vội vàng đáp: “Cảm ơn, em đã khá lên nhiều rồi, sáng mai có thể xuất viện.”
Lục Chi Hành nhìn cô, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Anh vốn chỉ định tới một mình, sau khi lão Phùng biết được lại kêu gọi các kiểu, kết quả biến thành cả đám rồng rắn kéo nhau tới (Lời của editor: = )))))))))))) )
Đường Đinh Đinh vẫn còn nhớ chuyện anh bế cô lên xe, cúi gằm mặt đáp: “Anh trai và chị dâu tương lai của em đi mua rồi.”
“Thế thì tốt rồi.”
Phòng bệnh không rộng lắm, là phòng bệnh đơn tiêu chuẩn. Điều kiện không tệ, cả đám người sau khi vào phòng ngại chen chúc, lão Phùng nhìn Đường Đinh Đinh cười nói: “Sắc mặt khá lên nhiều rồi. Đúng là cô Đinh Đinh của chúng ta, đến nằm viện cũng phải xinh đẹp như thế.”
Đường Đinh Đinh: “Cảm ơn ạ.”
Lục Chi Hành ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trước giường bệnh, ung dung nhìn cô, hỏi: “Em còn yếu lắm, nằm xuống đi.”
Đúng lúc y tá qua kiểm tra.
Đường Đinh Đinh nằm trên giường, vành tai hơi nóng lên.
Cũng may phòng bệnh đông người, mỗi người nói một câu, không khí không ngượng ngùng cũng không tẻ mắt. Mọi người cười đùa ha hả, chờ y tá kiểm tra xong, Đường Đinh Đinh nhìn Lục Chi Hành nói: “Mọi người ăn cơm chưa ạ?”
Lục Chi Hành cười đáp: “Chưa đâu, thăm em xong sẽ đi ăn.”
Đường Đinh Đinh nhìn đồng hồ, đã là 6 rưỡi, nhỏ giọng nói: “Vậy mọi người đi ăn cơm đi, vất vả cả ngày rồi. Ngày mai em quay lại đoàn rồi, có thể đóng phim lại.”
Lục Chi Hành tựa vào lưng ghế, nhìn cô không khỏi phì cười: “Tới thăm em không phải để giục em quay lại đóng phim đâu.”
Đường Đinh Đinh: “Em biết mà, còn mấy cảnh quay nữa thôi, hoàn thành xong là có thể đóng máy.”
Cô không muốn vì mình mà thời gian đóng máy bị kéo dài.
Lục Chi Hành hiểu ý của cô. Hôm nay Đường Vực cử Cao Hằng qua phim trường còn anh tự mình tới bệnh viện thăm em gái, dù sao Đường Hinh cũng ở đây. Lục Chi Hành vừa định nói gì đó thì cửa phòng bệnh mở ra, Đường Hinh và Đường Vực đã mua cơm về.
Lục Chi Hành đứng dậy chào hỏi: “Tổng Giám đốc Đường.”
Đường Vực gật đầu đáp lại: “Quay phim thế nào rồi?”
Lục Chi Hành: “Sẽ đóng máy đúng thời hạn.”
“Tốt.”
Mọi người sôi nổi chào hỏi sếp tổng. Đường Đinh Đinh tựa vào đầu giường, Lục Chi Hành đưa tay vào túi quần, cầm lấy hai viện kẹo hạnh nhân. Khi cả đoàn tới Vân Nam, cả đống kẹo hạnh nhân mà Đường Đinh Đinh tặng chất đầy cả ngăn tủ để đồ lót đã bị anh bóc ra, chiếm mất nửa không gian cái va-li của anh, được vận chuyển tới tận Vân Nam. Mỗi ngày anh đều để mấy viên trong túi quần đem tới phim trường.
Anh cụp mắt, lấy ra hai cái kẹo, trong lúc mọi người nhiệt tình chào hỏi Đường Vực, anh quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của Đường Đinh Đinh.
Anh nhoẻn miệng cười, để hai viên kẹo vào lòng bàn tay cô, nhìn hai mắt cô mở to tròn vì bất ngờ, anh nói: “Bọn anh đi trước, em cứ ăn cơm nghỉ ngơi thật tốt. Hẹn gặp chiều mai ở phim trường.”
Mọi người chào tạm biệt.
Đường Đinh Đinh theo phản xạ nắm chặt tay, giấu kẹo trong lòng bàn tay.
Tựa như có một bí mật nhỏ không thể để ai biết, cô hơi căng thẳng, nói: “Vậy mọi người mau đi ăn cơm đi, hẹn gặp ngày mai ở phim trường.”
Lục Chi Hành nhìn cô, xoay người dẫn cả đám người rời đi.
Ăn cơm tối xong, Đường Đinh Đinh bảo Đường Hinh về khách sạn, anh trai cô đã tới đây rồi, chị dâu cô còn ở lại làm gì chứ. Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng đó.
Mọi người đều đã rời đi, cô lấy hai viên kẹo kia ra ăn. Một cái vị trà xanh, một cái vị tự nhiên.
Vừa thơm lại vừa ngọt.
Ngày hôm sau, Đường Đinh Đinh làm thủ tục xuất viện xong, Đường Vực cũng rời đi.
Những cảnh quay sau đó diễn ra rất thuận lợi. Đầu tháng bảy, đoàn làm phim đóng máy, cả đoàn chụp ảnh kỷ niệm, đồng loạt đăng bài lên Weibo, sau đó nữa là bữa liên hoan. Ba tháng quay phim chính thức kết thúc.
Đêm đó mọi người đều uống chút rượu, Đường Đinh Đinh cũng vậy.
Cô mời Lục Chi Hành một ly, nói: “Cảm ơn đạo diễn Lục đã chỉ dạy suốt mấy tháng qua.”
Dựa theo cách anh nói thì phải là “dạy dỗ” nhưng từ này Đường Đinh Đinh thốt không nên lời.
Lục Chi Hành nhướng mày, nói: “Sao nghe như thể anh là giáo viên chủ nhiệm của em thế hả?”
Đường Đinh Đinh: “Không phải đâu.”
Giáo viên chủ nhiệm chưa từng hung dữ với em như anh, ít nhất em chưa từng bị giáo viên chủ nhiệm mắng bao giờ.
Lục Chi Hành cười nói: “Trở về nghỉ ngơi một thời gian nhé.”
Mấy ngày gần đây thi thoảng cô vẫn bị phản ứng cao nguyên. Khí hậu nơi này đối với sức khỏe của cô ảnh hưởng không tốt lắm, nhìn cô đã gầy hơn so với khi mới vào đoàn, vừa nhìn đã biết phải chịu khổ không ít, lần này chắc cô đã mệt mỏi nhiều rồi.
Đường Đinh Đinh cười khanh khách, đáp: “Vâng, thưa đạo diễn Lục.”
Cuối cùng, cô nâng ly mời mọi người, trịnh trọng nói: “Cảm ơn mọi người đã chiếu cố em trong thời gian qua.”
Dùng rượu nói lời tạm biệt, bữa tiệc nào cũng có lúc tàn.
Sau khi về Bắc Kinh, Đường Đinh Đinh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian. Hàn Băng không sắp xếp nhiều công việc cho cô, giờ phim đã quay xong, bắt đầu tìm kiếm kịch bản tiếp theo. Dự án của công ty Thời Quang có mấy nhân vật phù hợp đều đưa tới để cô xem qua một lần.
Đường Đinh Đinh bỗng nhớ ra Lục Chi Hành từng nói anh phải đi khám răng.
Không biết anh ấy có đi thật không nhỉ.
Cô gửi tin nhắn WeChat cho anh.
Đường Đinh Đinh: “Đạo diễn, anh có đi khám nha sĩ thật không đó?”
Cô gửi thêm một cái icon mặt ngốc.
Lục Chi Hành lúc đó đang ăn cơm với bạn, bữa cơm đó kéo dài từ 6 giờ tới 8 giờ, chủ yếu là tán gẫu buôn chuyện. Anh cúi đầu đọc tin nhắn, mỉm cười.
Lục Chi Hành: “Đi thật.”
Anh thực sự có đi khám nha sĩ.
Bình thường anh rất chú trọng đến sức khỏe, bất kể là đi khám nha sĩ hay kiểm tra sức khỏe định kỳ anh đều đi đúng hạn.
Đường Đinh Đinh: “…….”
Cô hơi bối rối, trả lời: “Anh không sâu răng thật đó chứ?”
Lục Chi Hành càng vui vẻ, lười nhác tựa vào lưng ghế, tán chuyện với bạn bè câu được câu chăng, cúi đầu trả lời cô: “Không đâu, em yên tâm đi. Nếu lần sau em còn muốn hối lộ anh thì có thể tiếp tục đưa kẹo.”
Đường Đinh Đinh: “……”
Cô dựa vào sô-pha, ôm lấy con mèo, gãi người cho nó, con mèo kêu lên, vừa gãi lông lại rụng.
Bạn bè thấy Lục Chi Hành cầm điện thoại tươi cười đầy ý xuân, không nhịn được trêu chọc: “Ố ồ, yêu đương rồi đấy à?”
Lục Chi Hành nhắn tin cho Đường Đinh Đinh xong, để lại điện thoại trên bàn, cúi đầu cười đáp: “Đâu có, là một cô nhóc trong đoàn làm phim, nói đùa mấy câu thôi.”
“Hiếm khi nào cậu còn nói đùa với con gái cơ đấy.”
“Thỉnh thoảng thôi, cô ấy khá ngây thơ.”
“Ái dà, là XXX hay là YYY?”
Hai người đó là hai diễn viên phụ trong đoàn làm phim
Lục Chi Hành bật cười, lắc đầu: “Không phải, là Đường Đinh Đinh, chắc cậu cũng biết.”
Hả, là đại tiểu thư vàng bốn số chín đó hả?
Giai đoạn tuyên truyền cho phim còn chưa bắt đầu, tài khoản Weibo chính thức thỉnh thoảng sẽ đăng một số tin tức ngoài lề. Đường Đinh Đinh bay đi bay lại các nơi theo lịch trình làm việc. Tại các thành phố lớn, ảnh poster của cô bắt đầu được treo lên, trên Weibo thi thoảng sẽ có tin tức về cô.
Hợp đồng đại diện cùng quảng cáo trên tivi cũng có hình ảnh của cô.
Lục Chi Hành đôi khi nhìn thấy sẽ khựng lại một chút.
Lần gặp lại tiếp theo là khi bắt đầu tuyên truyền cho phim, lúc đó đã là đầu tháng mười.
Hôm đó có buổi phỏng vấn họp báo, Đường Đinh Đinh rất ít khi phải đối mặt với hoàn cảnh như thế này, có đôi lúc cô bị người dẫn chương trình hỏi khó, Lục Chi Hành lại nói đỡ cho cô, Đường Đinh Đinh vô cùng cảm kích, trong lòng cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ anh ấy vừa dịu dàng vừa chu đáo.
Sau khi phỏng vấn xong, đoàn người xuống sân khấu, Đường Đinh Đinh mặc một chiếc váy dài, khi bước xuống cầu thang, vạt váy phía sau cô bị người ta giẫm vào.
Cô kinh hoảng, cuống quít che ngực.
Lục Chi Hành đi phía trước, đỡ lấy cô. Giống như cảnh tượng quen thuộc của ngày nào đó, Đường Đinh Đinh ngẩng đầu nhìn anh, tim giật thon thót, trong lòng còn chưa hết sợ hãi, nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Chi Hành đỡ cô xuống khỏi bậc thang, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Em không sao chứ?”
Đường Đinh Đinh lắc đầu: “Em không sao, chỉ hơi giật mình chút thôi.”
Cô đã sợ chiếc váy sẽ bị người ta giẫm mà rơi xuống.
Như vậy thì quá kinh khủng, cô chắc chắn sẽ bị lên trang đầu các báo.
Cô gái cùng đoàn làm phim khi nãy giẫm vào váy cô chạy lại nói xin lỗi. Đường Đinh Đinh sắc mặt lạnh nhạt nói: “Không sao, cô cũng đâu có cố ý.”
Rốt cuộc có phải cố ý hay không ai mà biết được.
Lâm Lâm cầm áo khoác khoác lên người cô. Đúng ra cô phải rời đi rồi nhưng Lục Chi Hành không nhúc nhích, cô cũng ngại không đi trước, ngẩng đầu nhìn anh, khẽ hỏi: “Đạo diễn, anh không đi sao?”
Lục Chi Hành hôm nay mặc vest, so với dáng vẻ thoải mái nhàn nhã trước kia khi ở đoàn làm phim thì giờ anh có vẻ phong độ hơn. Tay đút túi quần, anh cúi đầu cười, nói: “Đinh Đinh, có phải em đã quên chuyện lúc trước nói muốn mời anh ăn cơm không thế?”
Trang chủ của Đường Đinh Đinh cũng không khác lắm mới những thiên kim nhà giàu khác, toàn ảnh tiệc tùng, đồ ăn ngon, thỉnh thoảng có cả ảnh quần áo và túi xách mới mua, ảnh selfie không nhiều lắm, lướt thật lâu mới thấy 1-2 tấm, có lẽ là không muốn đăng.
Thi thoảng cô sẽ kêu ca thời tiết không đẹp, có đôi khi lại chỉ có một cái icon.
Trời nắng.
Trời mưa.
Đau lòng.
Cô đau lòng vì cái gì chứ?
Lục Chi Hành cảm thấy cô dường như luôn vô ưu vô lo, nhìn bề ngoài giống như mỗi ngày đều rất vui vẻ, với điều kiện là khi quay phim không bị anh mắng mỏ. Đến khi anh xem xong, nhìn đồng hồ mới nhận ra mình đã xem trang chủ của cô những hai tiếng rồi.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung của Đường Đinh Đinh và Hoắc Thần Đông. Nhìn bức ảnh có thể đoán đó là một bữa tiệc sinh nhật, cô viết: “Hoắc ca ca sinh nhật vui vẻ.”
Tấm hình này chắc là từ 2-3 năm trước, lúc ấy trông cô còn trẻ con, nụ cười rạng rỡ tự nhiên, xinh đẹp vô cùng.
Hai ngày sau, Hoắc Thần Đông lại tới thăm đoàn làm phim.
Cũng giống như lần trước, anh ta vẫn mời đoàn làm phim đi ăn cơm. Lục Chi Hành để ý thái độ của Đường Đinh Đinh đối với anh ta trở nên xa cách, ít nhất không còn thân mật và ỷ lại như trong tấm ảnh kia. Cô gọi anh ta là “anh Hoắc”, thiếu đi một chữ, bớt đi một nửa độ thân mật.
Lục Chi Hành từng quay rất nhiều bộ phim, ánh mắt rất sắc bén, cảm giác cũng rất nhạy. Anh đoán trước đây có lẽ Đường Đinh Đinh từng thích Hoắc Thần Đông. Nhưng mà những tin tức hẹn hò của Hoắc Thần Đông dù cho anh chưa từng đọc cũng đã từng nghe nói không ít.
Anh ta không thích hợp với Đường Đinh Đinh (Lời của editor: Ồ, thế cơ à )
Lục Chi Hành bị chính ý tưởng lóe ra trong đầu mình dọa sợ. Anh hít một hơi, cầm ly rượu lên uống cạn, xem ra đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi. Lão Phùng quay sang nhìn anh, hỏi: “Ông làm sao thế?”
Lục Chi Hành đáp bâng quơ: “Không sao, tôi khát nước thôi.”
Lão Phùng: “……”
Thôi kệ đi, trả lời lấy lệ thế này, ông đây nhịn.
Tối hôm đó là ngày quay cảnh hôn, khi chuẩn bị bắt đầu quay, Hoắc Thần Đông giữ chặt tay Đường Đinh Đinh, trong lòng hơi khó chịu. Anh nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Em thực sự muốn dành nụ hôn đầu tiên cho phim ảnh như thế sao? Không hối hận à?”
Đường Đinh Đinh nhìn anh ta, tâm tình phức tạp. Lúc trước khi cô còn khao khát được ở bên anh ta, đương nhiên cũng từng nghĩ tới chuyện thân mật với anh, ví dụ như nụ hôn đầu tiên. Cô thậm chí còn từng ngu ngốc đến độ đêm sinh nhật hôm đó chạy đi tìm anh, muốn học theo Đường Hinh, dùng một nụ hôn để buộc mình lùi lại phía sau.
Thế nhưng hiện thực càng tàn khốc hơn. Cô cười đáp: “Em không có gì để hối hận cả. Chỉ là nụ hôn đầu tiên thôi mà.”
Cảnh quay chính thức bắt đầu.
Hoắc Thần Đông đứng ngoài cửa quan sát vài phút, từ máy quay thấy Đường Đinh Đinh thực sự quay cảnh hôn, bỗng nhiên thấy cổ họng nghẹn lại. Anh cụp mắt, xoay người rời đi, dựa vào cạnh cửa hút mấy điếu thuốc.
Tàn thuốc rơi đầy đất.
Chờ tới khi nghe tiếng hô “Qua” của Lục Chi Hành, anh mới nở nụ cười tự giễu rời đi.
Lục Chi Hành biết đây chỉ là quay phim nhưng đến khi thực sự bắt đầu diễn, trong lòng cũng không thấy dễ chịu. Mới quay được ba lần, thực sự không đạt tới mức độ anh mong muốn thế nên khi anh hô “Qua”, ngay cả Đường Đinh Đinh cũng thấy bất ngờ.
“Nghỉ ngơi một lúc rồi quay tiếp.”
Đường Đinh Đinh ngượng ngùng, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, tới khi quay lại nhờ chuyên viên trang điểm dặm lại lớp phấn. Đường Hinh hơi lo lắng nhìn cô, đứng bên cạnh nhìn, hạ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
Đường Đinh Đinh lắc đầu: “Không sao ạ.”
Thực ra cô chỉ căng thẳng vì phải đối diện với máy quay, đối diện với đạo diễn.
Không biết có phải do đó là nụ hôn đầu tiên hay không mà Đường Đinh Đinh không cần cố gắng hồi tưởng cũng vẫn có thể nhớ ra cảm giác ngày đó khi môi Lục Chi Hành chạm vào môi cô. Nhịp tim của ngày đó so với ngày hôm nay còn đập nhanh hơn. Không giống nhau, quả thực không giống nhau.
Có lẽ vì đó là nụ hôn đầu tiên.
Đường Đinh Đinh cắn môi, cứ thế kết luận.
Nghỉ ngơi một lúc, cô ra ngoài nhìn thoáng qua không thấy Hoắc Thần Đông, điện thoại báo có tin nhắn WeChat.
Hoắc Thần Đông: “Tiểu Đinh Đinh, cố lên nhé, anh về trước đây. Hẹn gặp lại ở Bắc Kinh.”
Đường Đinh Đinh trầm tư một lúc rồi gửi một icon tai thỏ động đậy.
Trong cả phim chỉ có một cảnh hôn, thực ra ngoài cảnh này còn có một cảnh nữa nhưng cảnh kia chỉ quay bóng người nên có thể sử dụng diễn viên đóng thế.
Cảnh hôn kia quay mất cả một ngày. Trong suốt quá trình Lục Chi Hành phân tích cảnh quay cho Đường Đinh Đinh, cô đều không dám nhìn thẳng vào anh. Tối hôm đó công việc kết thúc rất nhanh, khi Lục Chi Hành đang thu dọn đồ, quay đầu lại thoáng nhìn thấy bóng dáng cô nhóc nào đó đang chạy trối chết.
Ngày hôm sau, những cảnh quay ở Hạ Môn đã hoàn thành, đoàn làm phim di chuyển đến Vân Nam. Khi quay cảnh ở Shangri-La, Đường Đinh Đinh bị phản ứng cao nguyên tương đối nghiêm trọng, lập tức ngất xỉu, dọa cả đoàn làm phim sợ hết hồn.
Cô Đinh Đinh là bảo bối đó, nếu xảy ra chuyện gì mọi người gánh sao nổi đây.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn vào, Đường Hinh cũng bị phản ứng cao nguyên, vốn muốn tiến lại gần nhưng mới chạy được vài bước đã choáng váng, suýt chút nữa cũng ngã quỵ. Lục Chi Hành đỡ lấy cô từ phía sau, vội vàng nói: “Cô cứ ngồi xuống đã, tôi qua đó xem.”
Đường Đinh Đinh được hai diễn viên nữ cùng đoàn đỡ lên. Cả người cô vì choáng váng mà mất hết sức lực, nằm trong vòng tay của họ. Lục Chi Hành tách đám người ra, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô gái nhỏ, khom lưng bế bổng cô lên, thuận tay cầm lấy bình dưỡng khí do trợ lý đưa.
“Tôi đưa cô ấy xuống núi nghỉ ngơi trước.”
Trợ lý hơi ngây người rồi vội vàng lái xe qua.
Đường Hinh cũng đi theo lên xe. Lục Chi Hành để Đường Đinh Đinh lên xe xong, nhìn thấy Đường Hing cũng đi theo, hơi khựng lại rồi giao Đường Đinh Đinh lại cho cô, nói: “Để tôi đưa hai người xuống núi.”
Trợ lý bị anh tống cổ xuống xe, Lục Chi Hành tự mình lái xe, để lại lão Phùng cùng phó đạo diễn giải quyết hậu quả.
Tới chân núi, Đường Đinh Đinh thấy khá hơn một chút. Lúc trước khi Lục Chi Hành bế cô, cô vẫn còn hơi tỉnh táo, cũng biết Đường Hinh luôn ở bên cạnh chăm sóc mình. Khi tỉnh lại thấy Lục Chi Hành đang lái xe, cô yếu ớt nói: “Em xin lỗi, đã làm ảnh hưởng tới tiến độ quay phim rồi.” Cô vẫn luôn cố chịu đựng, không ngờ lại bị ngất.
Lục Chi Hành không đành lòng, đã ngất xỉu rồi mà tới khi tỉnh lại chuyện đầu tiên cô làm là nói lời xin lỗi, “Không sao, đừng nói gì vội, em nghỉ ngơi trước đi.”
Đường Hinh hỏi cô: “Em uống nước không?”
Đường Đinh Đinh gật đầu.
Đường Hinh bón cho cô chút nước.
Đường Đinh Đinh thể chất phản ứng với cao nguyên tương đối mạnh, tới bệnh viện phải truyền nước, ở lại theo dõi hai ngày.
Suốt hai ngày đó đều có Đường Hinh ở lại chăm sóc cô. Một ngày sau khi Đường Đinh Đinh nhập viện, Đường Vực tới thăm. Khi đó Đường Đinh Đinh còn đang ngủ, Đường Vực cùng Đường Hinh ngồi trên sô-pha, thì thầm trò chuyện. Đường Vực hạ giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
Đường Hinh lắc đầu: “Em không có gì nghiêm trọng. Đinh Đinh chủ yếu bị mệt, gần đây cảnh quay của con bé quá nhiều, cảnh quay vào ban đêm cũng không ít, có lần còn phải treo trên dây cáp.”
Thế nên thể trạng vốn đã không tốt.
“Lên núi thì sao?”
“Hơi thiếu oxy.”
“Ừ.”
“Thiếu oxy, thiếu oxy.”
Đường Hinh chớp chớp mắt, tựa vào anh, muốn “gặm” một miếng thịt Đường Tăng để bổ sung oxy.
Đường Vực bắt chéo chân, dáng vẻ lười nhác tựa vào ghế sô-pha. Ánh mặt trời le lói bên ngoài cửa sổ, mạ một vầng sáng mỏng bao quanh hai người. Khi Đường Hinh tựa vào anh, anh khẽ mỉm cười, ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn cô.
Góc sô-pha bỗng trở nên yên tĩnh tình tự.
Khi Đường Đinh Đinh tỉnh lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy cảnh tượng này. Cô vội vàng che mắt lại, nghĩ nghĩ lại một lúc, lại qua kẽ ngón tay lặng lẽ nhìn chằm chằm. Cô cảm thấy yêu và thích phải giống như anh chị cô mới đúng, vừa dịu dàng những cũng nồng nhiệt.
Nửa phút sau.
Đường Vực buông Đường Hinh ra, từ tốn quay đầu nhìn về phía giường bệnh, hơi nheo mắt, hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Đường Hinh: “……”
Không phải con bé nhìn thấy hết rồi đấy chứ?
Đường Đinh Đinh: “……”
Cô còn muốn giả vờ ngủ thêm lúc nữa.
Đường Vực cúi đầu nhìn đồng hồ, đã sắp 6 giờ. Anh véo má Đường Hinh, đứng dậy noi: “Em muốn ăn gì, anh bảo Cao Hằng đi mua.”
Đường Đinh Đinh lúc này mới mở mắt ra, giả vờ như chưa nhìn thấy gì, rì rầm: “Em còn chưa thấy đói, ăn gì đó nhẹ nhàng thôi. Anh chị chọn đi, em không đặc biệt muốn ăn gì.”
Đường Hinh lấy điện thoại ra tìm, xung quanh có không ít nhà hàng, có hai nhà hàng được đánh giá khá cao, món ăn không tệ. Cô nắm tay Đường Vực, nói: “Chúng ta ra ngoài mua đi, nhiều nhất một tiếng nữa quay lại.”
Có thêm chút không gian cho hai người, cũng tốt.
Đường Vực nắm tay cô đi ra ngoài, để Đường Đinh Đinh nghỉ ngơi cho tốt.
Đường Đinh Đinh buồn chán nằm trên giường, cầm điện thoại lên xem mới thấy Lục Chi Hành có gửi một tin nhắn WeChat cho cô.
Lục Chi Hành: “Hôm nay kết thúc công việc sớm. Hội lão Phùng nói muốn qua thăm em, chắc khoảng 6 giờ sẽ tới.”
6 giờ!
Cô vội vàng bò dậy rửa mặt, nhìn lại trang phục bệnh nhân trên người mình, lấy từ trong vali ra bộ quần áo bình thường, tô thêm chút son.
Vừa mới chuẩn bị xong xuôi thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô chạy qua mở cửa.
Lục Chi Hành đang đứng ở đó, theo sau anh có mấy người bao gồm lão Phùng, lão Viên, Bành Châu… Có người cầm theo hoa quả. Bành Châu cầm một bó hoa, đưa cho cô, cười nói: “Mau khỏe nhé!”
Đường Đinh Đinh vội vàng đáp: “Cảm ơn, em đã khá lên nhiều rồi, sáng mai có thể xuất viện.”
Lục Chi Hành nhìn cô, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Anh vốn chỉ định tới một mình, sau khi lão Phùng biết được lại kêu gọi các kiểu, kết quả biến thành cả đám rồng rắn kéo nhau tới (Lời của editor: = )))))))))))) )
Đường Đinh Đinh vẫn còn nhớ chuyện anh bế cô lên xe, cúi gằm mặt đáp: “Anh trai và chị dâu tương lai của em đi mua rồi.”
“Thế thì tốt rồi.”
Phòng bệnh không rộng lắm, là phòng bệnh đơn tiêu chuẩn. Điều kiện không tệ, cả đám người sau khi vào phòng ngại chen chúc, lão Phùng nhìn Đường Đinh Đinh cười nói: “Sắc mặt khá lên nhiều rồi. Đúng là cô Đinh Đinh của chúng ta, đến nằm viện cũng phải xinh đẹp như thế.”
Đường Đinh Đinh: “Cảm ơn ạ.”
Lục Chi Hành ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trước giường bệnh, ung dung nhìn cô, hỏi: “Em còn yếu lắm, nằm xuống đi.”
Đúng lúc y tá qua kiểm tra.
Đường Đinh Đinh nằm trên giường, vành tai hơi nóng lên.
Cũng may phòng bệnh đông người, mỗi người nói một câu, không khí không ngượng ngùng cũng không tẻ mắt. Mọi người cười đùa ha hả, chờ y tá kiểm tra xong, Đường Đinh Đinh nhìn Lục Chi Hành nói: “Mọi người ăn cơm chưa ạ?”
Lục Chi Hành cười đáp: “Chưa đâu, thăm em xong sẽ đi ăn.”
Đường Đinh Đinh nhìn đồng hồ, đã là 6 rưỡi, nhỏ giọng nói: “Vậy mọi người đi ăn cơm đi, vất vả cả ngày rồi. Ngày mai em quay lại đoàn rồi, có thể đóng phim lại.”
Lục Chi Hành tựa vào lưng ghế, nhìn cô không khỏi phì cười: “Tới thăm em không phải để giục em quay lại đóng phim đâu.”
Đường Đinh Đinh: “Em biết mà, còn mấy cảnh quay nữa thôi, hoàn thành xong là có thể đóng máy.”
Cô không muốn vì mình mà thời gian đóng máy bị kéo dài.
Lục Chi Hành hiểu ý của cô. Hôm nay Đường Vực cử Cao Hằng qua phim trường còn anh tự mình tới bệnh viện thăm em gái, dù sao Đường Hinh cũng ở đây. Lục Chi Hành vừa định nói gì đó thì cửa phòng bệnh mở ra, Đường Hinh và Đường Vực đã mua cơm về.
Lục Chi Hành đứng dậy chào hỏi: “Tổng Giám đốc Đường.”
Đường Vực gật đầu đáp lại: “Quay phim thế nào rồi?”
Lục Chi Hành: “Sẽ đóng máy đúng thời hạn.”
“Tốt.”
Mọi người sôi nổi chào hỏi sếp tổng. Đường Đinh Đinh tựa vào đầu giường, Lục Chi Hành đưa tay vào túi quần, cầm lấy hai viện kẹo hạnh nhân. Khi cả đoàn tới Vân Nam, cả đống kẹo hạnh nhân mà Đường Đinh Đinh tặng chất đầy cả ngăn tủ để đồ lót đã bị anh bóc ra, chiếm mất nửa không gian cái va-li của anh, được vận chuyển tới tận Vân Nam. Mỗi ngày anh đều để mấy viên trong túi quần đem tới phim trường.
Anh cụp mắt, lấy ra hai cái kẹo, trong lúc mọi người nhiệt tình chào hỏi Đường Vực, anh quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của Đường Đinh Đinh.
Anh nhoẻn miệng cười, để hai viên kẹo vào lòng bàn tay cô, nhìn hai mắt cô mở to tròn vì bất ngờ, anh nói: “Bọn anh đi trước, em cứ ăn cơm nghỉ ngơi thật tốt. Hẹn gặp chiều mai ở phim trường.”
Mọi người chào tạm biệt.
Đường Đinh Đinh theo phản xạ nắm chặt tay, giấu kẹo trong lòng bàn tay.
Tựa như có một bí mật nhỏ không thể để ai biết, cô hơi căng thẳng, nói: “Vậy mọi người mau đi ăn cơm đi, hẹn gặp ngày mai ở phim trường.”
Lục Chi Hành nhìn cô, xoay người dẫn cả đám người rời đi.
Ăn cơm tối xong, Đường Đinh Đinh bảo Đường Hinh về khách sạn, anh trai cô đã tới đây rồi, chị dâu cô còn ở lại làm gì chứ. Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng đó.
Mọi người đều đã rời đi, cô lấy hai viên kẹo kia ra ăn. Một cái vị trà xanh, một cái vị tự nhiên.
Vừa thơm lại vừa ngọt.
Ngày hôm sau, Đường Đinh Đinh làm thủ tục xuất viện xong, Đường Vực cũng rời đi.
Những cảnh quay sau đó diễn ra rất thuận lợi. Đầu tháng bảy, đoàn làm phim đóng máy, cả đoàn chụp ảnh kỷ niệm, đồng loạt đăng bài lên Weibo, sau đó nữa là bữa liên hoan. Ba tháng quay phim chính thức kết thúc.
Đêm đó mọi người đều uống chút rượu, Đường Đinh Đinh cũng vậy.
Cô mời Lục Chi Hành một ly, nói: “Cảm ơn đạo diễn Lục đã chỉ dạy suốt mấy tháng qua.”
Dựa theo cách anh nói thì phải là “dạy dỗ” nhưng từ này Đường Đinh Đinh thốt không nên lời.
Lục Chi Hành nhướng mày, nói: “Sao nghe như thể anh là giáo viên chủ nhiệm của em thế hả?”
Đường Đinh Đinh: “Không phải đâu.”
Giáo viên chủ nhiệm chưa từng hung dữ với em như anh, ít nhất em chưa từng bị giáo viên chủ nhiệm mắng bao giờ.
Lục Chi Hành cười nói: “Trở về nghỉ ngơi một thời gian nhé.”
Mấy ngày gần đây thi thoảng cô vẫn bị phản ứng cao nguyên. Khí hậu nơi này đối với sức khỏe của cô ảnh hưởng không tốt lắm, nhìn cô đã gầy hơn so với khi mới vào đoàn, vừa nhìn đã biết phải chịu khổ không ít, lần này chắc cô đã mệt mỏi nhiều rồi.
Đường Đinh Đinh cười khanh khách, đáp: “Vâng, thưa đạo diễn Lục.”
Cuối cùng, cô nâng ly mời mọi người, trịnh trọng nói: “Cảm ơn mọi người đã chiếu cố em trong thời gian qua.”
Dùng rượu nói lời tạm biệt, bữa tiệc nào cũng có lúc tàn.
Sau khi về Bắc Kinh, Đường Đinh Đinh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian. Hàn Băng không sắp xếp nhiều công việc cho cô, giờ phim đã quay xong, bắt đầu tìm kiếm kịch bản tiếp theo. Dự án của công ty Thời Quang có mấy nhân vật phù hợp đều đưa tới để cô xem qua một lần.
Đường Đinh Đinh bỗng nhớ ra Lục Chi Hành từng nói anh phải đi khám răng.
Không biết anh ấy có đi thật không nhỉ.
Cô gửi tin nhắn WeChat cho anh.
Đường Đinh Đinh: “Đạo diễn, anh có đi khám nha sĩ thật không đó?”
Cô gửi thêm một cái icon mặt ngốc.
Lục Chi Hành lúc đó đang ăn cơm với bạn, bữa cơm đó kéo dài từ 6 giờ tới 8 giờ, chủ yếu là tán gẫu buôn chuyện. Anh cúi đầu đọc tin nhắn, mỉm cười.
Lục Chi Hành: “Đi thật.”
Anh thực sự có đi khám nha sĩ.
Bình thường anh rất chú trọng đến sức khỏe, bất kể là đi khám nha sĩ hay kiểm tra sức khỏe định kỳ anh đều đi đúng hạn.
Đường Đinh Đinh: “…….”
Cô hơi bối rối, trả lời: “Anh không sâu răng thật đó chứ?”
Lục Chi Hành càng vui vẻ, lười nhác tựa vào lưng ghế, tán chuyện với bạn bè câu được câu chăng, cúi đầu trả lời cô: “Không đâu, em yên tâm đi. Nếu lần sau em còn muốn hối lộ anh thì có thể tiếp tục đưa kẹo.”
Đường Đinh Đinh: “……”
Cô dựa vào sô-pha, ôm lấy con mèo, gãi người cho nó, con mèo kêu lên, vừa gãi lông lại rụng.
Bạn bè thấy Lục Chi Hành cầm điện thoại tươi cười đầy ý xuân, không nhịn được trêu chọc: “Ố ồ, yêu đương rồi đấy à?”
Lục Chi Hành nhắn tin cho Đường Đinh Đinh xong, để lại điện thoại trên bàn, cúi đầu cười đáp: “Đâu có, là một cô nhóc trong đoàn làm phim, nói đùa mấy câu thôi.”
“Hiếm khi nào cậu còn nói đùa với con gái cơ đấy.”
“Thỉnh thoảng thôi, cô ấy khá ngây thơ.”
“Ái dà, là XXX hay là YYY?”
Hai người đó là hai diễn viên phụ trong đoàn làm phim
Lục Chi Hành bật cười, lắc đầu: “Không phải, là Đường Đinh Đinh, chắc cậu cũng biết.”
Hả, là đại tiểu thư vàng bốn số chín đó hả?
Giai đoạn tuyên truyền cho phim còn chưa bắt đầu, tài khoản Weibo chính thức thỉnh thoảng sẽ đăng một số tin tức ngoài lề. Đường Đinh Đinh bay đi bay lại các nơi theo lịch trình làm việc. Tại các thành phố lớn, ảnh poster của cô bắt đầu được treo lên, trên Weibo thi thoảng sẽ có tin tức về cô.
Hợp đồng đại diện cùng quảng cáo trên tivi cũng có hình ảnh của cô.
Lục Chi Hành đôi khi nhìn thấy sẽ khựng lại một chút.
Lần gặp lại tiếp theo là khi bắt đầu tuyên truyền cho phim, lúc đó đã là đầu tháng mười.
Hôm đó có buổi phỏng vấn họp báo, Đường Đinh Đinh rất ít khi phải đối mặt với hoàn cảnh như thế này, có đôi lúc cô bị người dẫn chương trình hỏi khó, Lục Chi Hành lại nói đỡ cho cô, Đường Đinh Đinh vô cùng cảm kích, trong lòng cảm thấy ấm áp, thầm nghĩ anh ấy vừa dịu dàng vừa chu đáo.
Sau khi phỏng vấn xong, đoàn người xuống sân khấu, Đường Đinh Đinh mặc một chiếc váy dài, khi bước xuống cầu thang, vạt váy phía sau cô bị người ta giẫm vào.
Cô kinh hoảng, cuống quít che ngực.
Lục Chi Hành đi phía trước, đỡ lấy cô. Giống như cảnh tượng quen thuộc của ngày nào đó, Đường Đinh Đinh ngẩng đầu nhìn anh, tim giật thon thót, trong lòng còn chưa hết sợ hãi, nói: “Cảm ơn anh.”
Lục Chi Hành đỡ cô xuống khỏi bậc thang, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Em không sao chứ?”
Đường Đinh Đinh lắc đầu: “Em không sao, chỉ hơi giật mình chút thôi.”
Cô đã sợ chiếc váy sẽ bị người ta giẫm mà rơi xuống.
Như vậy thì quá kinh khủng, cô chắc chắn sẽ bị lên trang đầu các báo.
Cô gái cùng đoàn làm phim khi nãy giẫm vào váy cô chạy lại nói xin lỗi. Đường Đinh Đinh sắc mặt lạnh nhạt nói: “Không sao, cô cũng đâu có cố ý.”
Rốt cuộc có phải cố ý hay không ai mà biết được.
Lâm Lâm cầm áo khoác khoác lên người cô. Đúng ra cô phải rời đi rồi nhưng Lục Chi Hành không nhúc nhích, cô cũng ngại không đi trước, ngẩng đầu nhìn anh, khẽ hỏi: “Đạo diễn, anh không đi sao?”
Lục Chi Hành hôm nay mặc vest, so với dáng vẻ thoải mái nhàn nhã trước kia khi ở đoàn làm phim thì giờ anh có vẻ phong độ hơn. Tay đút túi quần, anh cúi đầu cười, nói: “Đinh Đinh, có phải em đã quên chuyện lúc trước nói muốn mời anh ăn cơm không thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.