Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
Chương 59
Mạch Ngôn Xuyên
01/09/2020
Editor: Hannah
Tôi nghĩ, khi tôi thích Đường Vực vẫn luôn cảm thấy vui vẻ, tôi lại mềm lòng rồi.
_ "Nhật ký chị đại"_
Lâm Tranh Húc nghe xong những lời Đường Hinh nói cũng không cảm thấy quá hụt hẫng, dù sao từ ngày đầu đi xem mắt anh ta đã biết, trái tim cô đã không còn chỗ trống. Đối phương lại là CEO của Thời Quang, đúng là anh có do dự xem mình có nên theo đuổi cô hay không.
Cũng không phải do anh cảm thấy mình thua kém Đường Vực, đàn ông đã 30 tuổi rất ít khi làm những chuyện xốc nổi.
Cho tới hôm anh tình cờ gặp lại cô ở cửa hàng của Vưu Hoan, anh cảm thấy đây có lẽ là duyên phận, vậy cứ thử xem thế nào.
"Cô từ chối nhanh như thế, ngay cả cơ hội cho tôi thể hiện cũng không có à."
"......"
Đường Hinh suy nghĩ rồi nói: "Có kịp tránh thiệt hại không?"
Lâm Tranh Húc lắc đầu cười ủ rũ: "Cô cũng thật biết cách an ủi người khác."
Đường Hinh nhất thời không biết phải nói gì, màn hình điện thoại lại sáng lên, là tin nhắn WeChat của Đường Vực.
Đường Vực: "Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến đón em."
Đường Hinh nhìn lướt qua, không trả lời ngay, cô nhìn Lâm Tranh Húc, cẩn trọng nói: "Hay là để tôi giới thiệu ai đó cho anh? Tôi quen không ít cô gái trẻ xinh đẹp đâu, biên kịch, tác giả, biên tập viên, đều có."
Lâm Tranh Húc: "......"
Từ chối anh rồi thì thôi đi, còn định đẩy mạnh tiêu thụ anh nữa hả?
Lâm Tranh Húc bật cười: "Đừng, cứ để từ từ đã, tôi cũng coi như vừa mới thất tình."
Đường Hinh: "......"
Ăn cơm xong, Đường Hinh ra trả tiền rồi cùng Lâm Tranh Húc ra khỏi nhà hàng. Lâm Tranh Húc nói: "Để tôi đưa cô về, cô về nhà hay về công ty?"
Đường Hinh nhìn anh, khẽ cười: "Thế anh đưa tôi về công ty đi, tôi cần lấy xe."
"Đi thôi."
Sau khi lên xe, Lâm Tranh Húc khởi động xe, khi chuyển làn ở ngã tư tiếp theo, từ phía bên trái một chiếc SUV màu đen chậm rãi trờ tới, Lâm Tranh Húc đảo tay lái, đúng lúc này, cửa sổ sau của chiếc SUV đột nhiên hạ xuống.
Lâm Tranh Húc điềm nhiên nhìn qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Anh ngạc nhiên, bất giác nhìn về phía Đường Hinh.
Đường Hinh hoàn toàn không để ý, đang cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat của Đường Vực.
Nữ đại gia: "f7%^%^TGyG......"
Đường Vực tựa vào lưng ghế, cụp mắt nhìn điện thoại, ra lệnh cho tài xế: "Bám theo chiếc xe bên cạnh này."
Lâm Tranh Húc phát hiện có chiếc xe đang đi theo sau, tới tận lúc xe của anh đỗ phía dưới công ty Đường Hinh, chiếc xe kia cũng ngừng lại theo.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt." Đường Hinh quay đầu cười với anh, xuống xe, để lại bó hoa kia trên bàn xe.
Lâm Tranh Húc liếc nhìn kính chiếu hậu, mở cửa, tay cầm theo bó hoa kia, gọi với theo cô: "Đường Hinh."
Đường Hinh mới đi được hai bước, quay đầu lại nhìn anh.
Lâm Tranh Húc bước tới, đặt bó hoa vào tay cô, cười nói: "Cô cầm về đi, vốn là để tặng cho cô."
Đường Hinh bất ngờ, đành đáp: "Cảm ơn anh."
Vừa ngẩng lên, cô đã thấy một bóng người cao lớn đang bước lại gần. Anh mặc áo sơ-mi trắng cùng quần âu đen rất đơn giản, khuôn mặt anh tuấn dần trở nên rõ ràng hơn, cô còn đang ngây người, anh đã đi tới trước mặt cô.
Đường Vực đứng cạnh cô, liếc nhìn cô một cái rồi lại quay đầu nhìn Lâm Tranh Húc, sắc mặt không đổi giơ tay phải với anh ta: "Chào anh."
Lâm Tranh Húc cụp mắt, nhìn bàn tay thon dài của đối phương đang đưa ra, chỗ bàn tay còn có dấu răng bị ai cắn còn chưa lành hết, để lại vết sẹo nhỏ, anh ta im lặng một lúc rồi cũng đưa tay ra: "Chào Tổng giám đốc Đường, ngưỡng mộ từ lâu."
Đường Vực khách khí đáp: "Cảm ơn."
Hai người lịch sự bắt tay nhau một lúc rồi buông ra. Ngón cái tay trái của Đường Vực vẫn vô ý sờ sờ vết sẹo trên bàn tay phải, cúi đầu nhìn Đường Hinh, bật cười nói: "Em cắn cũng ác thật, một tuần rồi vẫn không lành lại."
Đường Hinh: "......"
Mặt cô đỏ lên, xấu hổ nhìn Lâm Tranh Húc.
"Chúng tôi đi trước đây, tạm biệt."
Đường Vực buông một câu rồi kéo tay cô, thầm bất lực đưa cô tới bên cạnh xe mình.
Đường Hinh bị anh nửa tóm nửa kéo đi về phía trước, cô mắng: "Anh làm gì thế! Buông tôi ra đi."
Đường Vực tóm tay cô chặt hơn, cô vội vàng quay đầu nhìn Lâm Tranh Húc. Anh ta vẫn đang đứng tại chỗ, khoé miệng hơi nhếch lên, nhìn Đường Hinh bị Đường Vực lôi lên xe, tiếng hai người cãi cọ càng lúc càng nhỏ dần...
"Xe của tôi còn đang để ở đây, tôi phải lái xe về, không thì mai đi làm kiểu gì!"
"Tôi chở em đi."
"Không cần, tôi tự đi được."
"Ngoan nào."
"......"
*****
Đường Hinh bị nhét vào ghế sau, bó hoa cũng bị anh lấy đi, cô vội vàng đòi lại, nói: "Anh đừng có vứt."
Đường Vực hơi khựng lại, nhét nó vào ghế phụ, đi vòng qua xe, lên từ cửa bên kia.
"Lái xe đi."
Anh đóng cửa rồi lệnh cho tài xê, sau đó tựa vào lưng ghế, mở cửa sổ xe, che miệng hắt hơi.
Đường Vực bị dị ứng phấn hoa, Đường Hinh đương nhiên biết chuyện này, cô quay đầu nhìn anh, hơi mềm lòng, nói thầm: "Ai bảo anh kéo tôi lên xe làm gì."
"Không thì em vứt hoa đi." Đường Vực che mũi, bảo tài xế mở hết cửa sổ phía trước, anh quay đầu nhìn cô: "Em thích hoa thì cứ nói, sau này mỗi ngày tôi đều tặng cho em."
"......"
Đường Hinh liếc nhìn anh, nói: "Không cần."
Rồi có vẻ sợ anh sẽ tặng thật, cô lại nhấn mạnh thêm một lần: "Anh tuyệt đối đừng tặng đấy."
Đường Vực hừ lạnh một tiếng, hít thở không dễ chịu lắm, bệnh dị ứng phấn hoa của anh không quá nghiệm trọng, một lúc sẽ không sao. Anh thả lỏng đặt tay lên đùi, Đường Hinh nhìn bàn tay anh, mềm lòng hỏi: "Tôi cắn mạnh thế à? Lâu thế rồi mà còn chưa khỏi."
Vết thương ở bàn tay vốn không dễ lành, mỗi ngày anh đều phải ký tên, gõ bàn phím nhiều, số lần rửa tay cũng nhiều nên cũng không quá để ý.
Bàn tay anh to lớn, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật vậy, Đường Hinh có hơi hối hận lúc trước đã cắn anh ác như vậy, cô khẽ nói: "Liệu có để lại sẹo không?"
Đường Vực liếc nhìn cô, thản nhiên cười nói: "Thế thì cứ coi như em đánh dấu tôi là được."
Đường Hinh: "......"
Anh giờ đang phát huy kỹ năng cợt nhả của mình đấy hả?
Đúng là không biết xâu hổ!
Xe chạy tới tầng hầm, hai người xuống xe, Đường Hinh ôm bó hoa, tự động đứng tách xa Đường Vực.
Vào tới thang máy, Đường Vực quay đầu, nhíu mày nhìn cô gái nhỏ ôm bó hoa hồng đứng sát vào một góc, không hài lòng nói: "Em đứng cách xa thế làm gì?"
Cô chớp chớp mắt vô tội nói: "Còn không phải sợ anh bị phấn hoa làm sặc à?"
"Không nghiêm trọng thế đâu, lại gần đây đi."
"Thôi đi..."
"Lại đây."
"......"
Đường Hinh ôm bó hoa tiến lại gần anh hai bước, cửa thang máy mở ra.
Hai người bước ra ngoài, Đường Hinh ôm bó hoa đi tới cửa, đột nhiên cô dừng bước, quay đầu lại, thấy Đường Vực vẫn còn đang đứng im tại chỗ, cô theo phản xạ gọi anh: "Đường Vực."
Giọng cô gái nhỏ mềm mại, nhẹ nhàng, rất giống với cảm giác cô gọi anh trước đây.
Đường Vực bị âm thanh làm cho trái tim mềm nhũn, khẽ ừ một tiếng rồi bước lại gần cô, bó hoa trong lòng cô đúng là thứ vũ khí sắc bén cản bước chân anh, anh đứng cách cô hai bước.
Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười, nói: "Em đã nói chuyện rõ ràng với Lâm Tranh Húc rồi."
Đường Vưc giật mình trân trân nhìn cô, trong lòng không nén được vui sướng, khoé miệng anh cong lên, nói: "Tốt rồi." Chỉ cần không có người khác, anh tình nguyện cùng cô chơi đùa, từ từ theo đuổi cô, chờ đợi cô cởi bỏ khúc mắc, từ từ thích anh.
Cô hơi mím môi, cúi đầu nói: "Nhưng kỳ thực em không tìm lại được cảm giác khi ở bên anh trước kia. Trước đây em thực sự thích anh, chỉ cần gọi tên anh thôi cũng thấy vui vẻ, tuy rằng khi đó anh không thích em." Cô lại cắn môi, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng, "Sau khi bị anh từ chối, em thật sự không ngờ anh sẽ lại theo đuổi em, lúc đầu em không tin, cảm thấy có lẽ do anh đã quen với cảm giác có em bên cạnh, em thậm chí còn cảm thấy bị anh làm nhục, không biết anh có thể hiểu được hay không..."
Đã rất lâu rồi cô không dùng ngữ điệu này nói chuyện với anh.
Trước đây khi thích Đường Vực, con người Đường Hinh trở nên rất mực mềm mại, giống như một con mèo nhỏ nằm phơi nắng.
Đường Vực cụp mắt nhìn cô, trong mắt có bao nhiêu cảm xúc, nhìn cô đầy sâu lắng: "Giờ em còn chưa đủ tin tôi, chúng ta sẽ từ từ tiến tới, em không cần thay đổi gì cả, cứ là chính em là được, từ nay về sau, đến lượt tôi nhường nhịn em, được không?"
Hiện giờ Đường Hinh vẫn còn rất nhạy cảm, dù cho cô còn thích anh, trong lòng vẫn còn khúc mắc.
Anh hít một hơi thật sâu, bước tới phía trước một bước, hai tay ôm lấy vai cô, hơi cúi người, để tầm mắt mình ngang với tầm mắt cô, khẽ nói: "Tôi không phải là quen với sự bầu bạn của em mà là không nhận ra được. Em không giống với những người khác, khi tôi còn đang cố lý giải rốt cuộc là không giống ở chỗ nào, em đã cắt đứt rồi." Mà thậm chí còn cắt đứt một cách tàn nhẫn, vừa cưỡng hôn xong đã mang bản quyền đi, cuối cùng là xin thôi việc. "Tôi thừa nhận một loạt những chuyện đó xảy ra đã đả kích tôi rất mạnh nhưng đó không phải lý do tôi theo đuổi em. Thực ra tôi là kiểu người chậm nhiệt, nếu để kéo dài thêm mấy tháng nữa, nói không chừng chính tôi lại chủ động theo đuổi em."
Đường Hinh ôm bó hoa to, ngay vị trí dưới mũi anh, anh hình như đã cố nín thở để nói xong cả một đoạn dài, sau đó nuốt nước bọt, tiếp tục nhẫn nhịn, gằn từng chữ một:
"Đường Hinh, khi tôi thực sự thích một người, tôi sẽ chủ động."
Đường Hinh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, tim đập thình thịch, mắt hơi ướt.
Giây tiếp theo.
Anh không chịu được mùi hoa hồng, đột nhiên đứng thẳng che mũi, cúi mặt xuống hắt hơi, còn ho khan vài tiếng.
"......"
Đường Hinh vội vàng ôm bó qua lùi ra mấy bước, hai mắt nhìn anh sáng lấp lánh, không nén được niềm vui.
Đường Vực hít thở thật sâu rồi quay đầu, nhíu mày nhìn cô, hơi cáu kỉnh nói: "Cười cái gì?"
Bó hoa này đúng là phá hỏng không khí.
"Cười gì đâu." Cô cười vô tâm vô phế rồi lại lui một bước, "Tôi về trước đây, tránh gây hoạ cho anh."
"Khoan đã."
Cô quay lại, dường như đoán được anh muốn nói gì, "Hẹn hò á? Giờ tôi không có thời gian đâu, còn phải viết kịch bản."
Đường Vực lại ho một tiếng, đôi mắt vốn màu đen giờ đã hơi đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn lại: "Thế khi nào thì được?"
Cô thật lòng nói: "Kỳ nghỉ Quốc khánh còn rảnh 2-3 ngày, còn lại thì bận lắm, phải tới cuối tháng 10 cơ."
Đường Vực nhíu mày, Thời Quang có bộ phim điện ảnh sắp ra mắt vào dịp Quốc khánh, trong lúc phim ra mắt anh sẽ cực kỳ bận, có lẽ toàn bộ thời gian kỳ nghỉ đều phải đi công tác.
Đường Hinh cũng đoán được đại khái, anh luôn rất bận, trước đây khi cô còn ở công ty, có đôi lúc cả tuần liền cũng không thấy mặt anh, giờ dù đã ở ngay cạnh nhà nhau, cũng có khi ba ngày thậm chí hơn một tuần không gặp.
Anh đi công tác nhiều, đi tìm kịch bản, gặp biên kịch, gặp đạo diễn, chuẩn bị cho dự án mới, đi thăm đoàn làm phim, đi hội nghị xã giao cũng nhiều.
Thế nên, hai năm đầu trong bốn năm yêu thầm, Đường Hinh dường như không có cơ hội gặp mặt anh, phần lớn thời gian nhìn thấy anh là ở công ty hoặc lúc đoàn làm phim liên hoan, một năm sau đó cô cũng đã tận dụng mọi cách để thâm nhập vào nhịp sống sinh hoạt của anh.
Nói thực lòng, anh còn bận hơn cô nhiều.
Đường Hinh cúi đầu ấn mật mã mở khoá, tách một tiếng, cửa mở.
Cô vừa quay đầu đã thấy Đường Vực theo sau, anh cụp mắt nhìn cô, nói: "Nửa tiếng của ngày hôm nay tôi còn chưa dùng."
Đường Hinh: "......"
Đúng là một chút lợi lộc cũng không muốn bỏ qua.
Cô xoay người đi vào nhà, lúc thay giày bỗng nhiên không nhịn được khẽ mỉm cười.
Đường Hinh để bó hoa lên bàn ăn. Đường Vực lười nhác tựa lên sô-pha nhà cô, hờ hững xoa xoa vài cái lên người Bánh Bao Cuộn đang nằm ườn lên đùi anh ăn vạ, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Đường Hinh.
Không biết vì sao, sau khi nói xong những lời đó, Đường Hinh bất giác có phần thẹn thùng.
Hai người thậm chí còn không nói gì với nhau nhưng trong không khí vẫn ngập tràn cảm giác dịu dàng.
Cô thay quần áo, tẩy trang, cố ý chậm chạp mất tới nửa tiếng mới ra khỏi phòng. Tư thế ngồi của anh không đổi, nhưng cổ áo đã cởi hai khuy, phong thái cũng có phần biếng nhác, vẫn đang hờ hững gãi con mèo như trước nhưng thực ra đang cố nhẫn nại.
Đường Vực nhìn đồng hồ, đã hết giờ rồi.
Nhanh thật.
Anh để Bánh Bao Cuộn xuống, ngồi dậy nhìn cô, "Tôi về đây."
Đường Hinh à một tiếng, cúi đầu bước tới, nhìn lướt qua Bánh Bao Cuộn đang cọ vào chân anh lưu luyến không muốn rời, khẽ nói: "Để tôi tiễn anh ra cửa."
Đường Vực thấy lòng mềm nhũn, cúi đầu cười đáp: "Được."
Đường Hinh tiễn anh tới cửa, một chân Đường Vực đã bước ra ngoài chợt quay đầu nhìn cô, hỏi: "Có thể cho tôi thêm thời gian được không? Nửa tiếng ngắn quá."
"......"
Không hiểu vì sao, cô bỗng nhớ tới một câu thoại mà cô từng viết.
... Nửa giờ, còn không đủ làm một lần.
Tai cô đỏ lên, nghiêm túc nói: "Cho anh thêm... một phút được không?"
Đường Vực: "......"
*****
Thấy không, tôi lại mất thể diện trước mặt Đường Vực lần nữa, anh ấy lại nói anh ấy càng thích tôi hơn.
Tôi nghĩ là có lẽ do người bị thương là tôi nhưng người đau lòng là anh ấy.
Cuối cùng anh ấy cũng nếm trải cảm giác đau lòng rồi.
_ "Nhật ký chị đại"_
Thời gian nhoáng cái đã tới cuối tháng mười, cuối thu lá rụng khiến khung cảnh thật hiu quạnh.
Hai người về cơ bản đều không có kỳ nghỉ. Đường Hinh còn đỡ, được nghỉ ngơi 2-3 ngày, còn Đường Vực lại phải đi công tác cả tháng.
Mỗi năm cứ đến khi giao mùa Đường Hinh đều bị cảm, đặc biệt là dạo gần đây do phải làm thêm giờ quá nhiều khiến thân thể suy nhược, uống thuốc cảm xong cô đi ngủ sớm.
Nhưng sau đó lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng lấy điện thoại từ dưới gối ra, vừa nghe xong thì đầu óc lập tức tỉnh ra. Cô ngồi trên giường, giọng nói khàn khàn do bị cảm cộng với cơn ngái ngủ, lạnh lùng hỏi: "Em nói cái gì?"
Chung Nghiên khóc nức nở, nói: "Tạ Hi vay nặng lãi, giờ bọn em bị bắt tới đây, em còn bị chụp ảnh khoả thân nữa..."
Chờ đầu dây bên kia nói xong, cô lập tức cúp máy.
Đường Hinh bực bội buộc tóc lên, quên đi cơn đau đầu mà bò dậy, dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, cô mới cầm thẻ ngân hàng, chìa khoá xe và điện thoại ra ngoài.
Đêm đã khuya, một chiếc xe ô tô màu đen vừa mới rẽ vào cổng lớn khu chung cư, Đường Vực tựa ra sau ghế, đã thấy một chiếc Macan màu đỏ đi ra ngoài, chỉ trong nháy mắt, đã ra khỏi cổng lớn, anh thậm chí còn không nhìn rõ mặt cô.
Đường Vực hơi sửng sốt, theo phản xạ nhìn đồng hồ...
Đã hơn 12 giờ đêm rồi.
Khuya thế này rồi cô còn ra ngoài làm gì? Đường Vực nhíu mày, lập tức ra lệnh cho tài xế: "Quay đầu lại, đuổi theo chiếc xe màu đỏ kia."
"Vâng, được ạ."
Tài xế vội vàng đáp lời, thực ra vừa rồi anh ta cũng chưa kịp để ý xem chiếc xe kia là xe gì, nhìn lướt qua kính chiếu hậu cũng chỉ có thể thấy mờ mờ đuôi xe của chiếc Macan màu đỏ đang đi rất nhanh, chờ anh ta quay đầu xong thì chiếc xe kia đã ra tới đường lớn.
"Cứ đi đi." Đường Vực nhíu mày, gọi điện thoại cho Đường Hinh.
Lúc này xe cộ trên đường khá vắng vẻ, Đường Hinh đi với tốc độ rất nhanh, điện thoại bị vứt trong hộp đột nhiên vang lên tiếng chuông reo, cô còn tưởng là Chung Nghiên gọi đến, bật tai nghe bluetooth nghe máy, đầu dây bên kia là giọng đàn ông trầm ấm: "Muộn thế này rồi em còn ra ngoài làm gì? Có chuyện gì à?"
Đường Hinh theo phản xạ giảm tốc, hơi kinh ngạc, hỏi: "Sao anh biết là tôi ra ngoài?"
Chẳng phải anh ấy còn đang đi công tác hay sao?
"Vừa về đến cửa thì thấy em." Đường Vực bảo tài xế tăng tốc, loáng thoáng thấy đuôi xe cô, "Khuya thế này còn ra ngoài, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Đường Hinh hơi do dự, ừ một tiếng.
Phía trước sắp chuyển sang tín hiệu đèn đỏ, cô giẫm mạnh chân ga vọt lên vào giây cuối cùng, xe lập tức quẹo đi không còn thấy bóng dáng. Đợi đèn đỏ những hai phút, tài xế vừa dừng xe chờ, vừa bối rối hỏi: "Sếp tổng, giờ chúng ta đi thế nào ạ?"
Đường Vực nhíu mày, nói vào trong điện thoại: "Địa chỉ."
Đường Hinh bám chặt tay lái, trong lòng đã quyết, cô hạ giọng đáp: "Không cần đâu, tôi có thể tự mình giải quyết được, chỉ cần đưa tiền là xong."
Trước đây khi cô còn nhỏ, ông Đường Đại Vĩ chính là một tay đòi nợ thuê cho hội cho vay nặng lãi, cô biết rõ hội cho vay nặng lãi không dễ đối phó như vậy, nếu không đưa tiền thì bao nhiêu thủ đoạn âm hiểm tàn nhẫn đều có thể dùng tới, điểm mấu chốt là những chuyện như thế này có báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì, những người này sẽ có rất nhiều cách để đối phó với mình.
Không có quan hệ với dân giang hồ thì tuyệt đối không thể cho vay nặng lãi.
Chỉ có đưa tiền mới có thể giải quyết mọi vấn đề.
Chung Nghiên kia thật ngu ngốc hết sức, đã bảo phải chia tay rồi mà còn để xảy ra chuyện như thế này.
Đường Vực lập tức nghĩ tới chuyện lần trước cô nhận cuộc điện thoại xin vay 500 nghìn, giọng càng trầm hơn: "Khuya thế này rồi em còn có chuyện phải ra ngoài, làm sao tôi yên tâm được." Anh hơi sốt ruột nhìn đèn đỏ, "Tài xế không đuổi kịp xe của em, đang phải dừng chờ đèn đỏ, em nói cho tôi địa chỉ đi."
Đường Hinh im lặng một lúc, lại đi qua một ngã tư rồi cô mới nói cho anh địa chỉ.
Là một quán karaoke cũ cách đây rất xa, gần với căn hộ kia của cô, xa chỗ này.
Đường Vực thậm chí còn chưa từng nghe tới chỗ đó, anh dặn dò cô: "Em đứng dưới lầu chờ tôi."
Đường Hinh không đáp lại, hai người cúp điện thoại. Đường Vực lập tức tra đường, hướng dẫn tài xế đi, nhưng dường như vận may của họ không tốt, đi đến ngã tư nào cũng gặp phải đèn đỏ. Trong khi đó Đường Hinh lại đi thẳng một mạch không dừng, chỉ trong thoáng chốc, khoảng cách giữa hai chiếc xe đã rất dài.
Đường Vực lạnh lùng nói: "Mau tăng tốc đi."
"Vâng."
Tài xế vừa lái xe vừa nơm nớp lo sợ, cảm thấy nếu không phải vì sếp tổng đã uống rượu thì đã bắt mình đi ra để sếp tự lái từ lâu rồi.
Đường Hinh vừa mới dừng xe dưới lầu đã thấy Chung Nghiên gọi điện thoại tới, cô bé kêu lên: "Chị, chị tới chưa?"
Đường Hinh hơi do dự, xoay người đi vào quán karaoke, "Em ở lô ghế nào? Chị tới rồi."
"Em ở tầng năm, chị cứ đi lên, em chờ chị ở cửa..."
Đường Hinh đi vào thang máy, không biết là do trong thang máy tín hiệu không tốt hay sao mà giọng nói của cô nhóc có gì đó không ổn, bị đứt quãng...
Quán karaoke này bài trí cũng thật cũ kỹ, lượng khách cũng không đông lắm, vài lô ghế đều trống không. Cô đi đến hành lang tầng năm cũng không thấy Chung Nghiên, vừa định lấy điện thoại ra gọi thì cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra. Một người đàn ông mặt mày dữ tợn đứng ở cửa liếc nhìn cô một cái, Đường Hinh còn chưa kịp hét lên đã bị người ta tóm lấy bịt miệng, lôi vào sau cánh cửa.
Điện thoại trong tay rơi xuống, rơi xuống ngưỡng cửa, cửa kính tự động khép lại, đập mạnh vào chiếc điện thoại làm màn hình nứt vỡ.
Đường Hinh trợn mắt, bắt đầu gắng sức giãy giụa, nhấc chân giẫm mạnh lên chân tên đứng sau, móng tay cào mạnh lên tay hắn, hắn ta không ngờ được một cô gái nhỏ lại có thể ghê gớm đến vậy, chân tay cùng lúc tê rần, liền kêu đau rồi buông cô ra.
"ĐM! Con đàn bà này còn dám đánh người à?"
Mắng xong hắn túm lấy tóc cô, tát cô một cái thật mạnh.
Đánh mạnh đến mức Đường Hinh thấy trời đất quay cuồng, bên má phải nóng rát, đầu óc choáng váng, cả người ngây ra. Hơn cả thế, cô còn thấy nhục nhã hơn, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng bị ai tát bao giờ. Tên kia còn túm lấy tóc cô, ngoan độc rít lên: "Ngoan ngoãn một chút."
Hai mắt Đường Hinh đỏ lên, nghiến răng hung dữ trừng mắt với hắn, tức giận tới mức ngực cũng phập phồng.
"Anh buông chị tôi ra!"
Chung Nghiên bị người ta đè lại trên sô-pha, quần áo xộc xệch, hai mắt đỏ ngầu kêu lên. Tạ Hi so với cô ta còn khổ sở hơn, bị người ta đạp lên sô-pha bên cạnh, mặt dán lên sàn nhà, trên sàn nhà còn có rất nhiều mảnh thuỷ tinh, mặt hắn ta đều bị xước xát, làm gì còn cái vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời khi trước.
Lúc này người đàn ông mặc đồ xám ngồi trên chiếc sô-pha giữa phòng mới lên tiếng: "Buông cô ta ra đi, người ta tới đưa tiền, động tay động chân làm gì."
Tên kia lúc này mới buông Đường Hinh ra, Đường Hinh trong lòng ngập tràn lửa giận, hơn nữa do bị cảm lạnh mà cô có cảm giác như người mình lúc này như đang bị thiêu cháy, cô nắm chặt bàn tay, móng tay cọ vào da thịt, buộc mình phải tỉnh táo. Cô đi tới cửa nhặt điện thoại lên, phát hiện màn hình đã đen thui.
Cô nhìn bọn chúng, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Vừa mở miệng đã thấy giọng mình nghẹn lại.
"600 nghìn."
"......"
Đường Hinh trừng mắt nhìn Chung Nghiên, tức giận tới mức tay cũng run lên, Chung Nghiên vì thẹn mà vùi đầu khóc.
Tiền này là dùng danh nghĩa của Chung Nghiên để vay, có bằng chứng đàng hoàng, ngay cả vay nặng lãi, nó cũng dám.
Xoá ảnh, giao tiền.
Đường Hinh thực sự đem hết số tiền mình có giao ra, lúc này tiền tiết kiệm của cô còn không tới 10 nghìn. Trên mặt cô vẫn nóng rát, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mơ mơ màng màng, trong lòng còn thầm nghĩ làm sao để đòi lại cái tát kia.
Vốn dĩ có thể đi rồi, phía sau đột nhiên có giọng đàn ông thì thầm rất khẽ. Chung Nghiên bỗng nhiên như nổi điên tiến đến, tức giận kéo lấy cổ áo hắn gào lên: "Có phải chúng mày còn giấu ảnh đúng không?! Có phải không? Xoá đi cho tao!"
Đường Hinh quay đầu lại, vừa định nói gì thì Chung Nghiên đã bị tên kia đẩy ra, ngã vào người cô. Cô vốn đã mệt đến mức đầu váng mắt hoa, bị va chạm như vậy cả người nghiêng ngả ngã về sau.
Tạ Hi chỉ kịp tới kéo lấy một tay cô, nửa người cô lơ lửng, tay trái theo quán tính chống lên mặt đất.
Trên mặt đất đầy mảnh thuỷ tinh...
Trong nháy mắt, cảm giác đau thấu tim lan khắp lòng bàn tay.
Đau đến mức cô kêu lên một tiếng, nước mắt cũng rơi.
Tạ Hi vội vàng kéo cô lên.
Rầm...
Cửa bị đá văng ra.
Đường Vực gọi điện cho Đường Hinh mãi không được, giờ sắc mặt sầm sì bước vào. Anh liếc mắt nhìn Đường Hinh, thấy tay cô toàn màu đỏ của máu, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn, đối lập với làn da trắng của cô, nhìn thực sự rất ghê sợ.
Chỉ mới liếc nhìn qua, trái tim anh lập tức run lên, như bị ai đó siết lại.
Đường Vực đi nhanh về phía cô, nửa kéo nửa ôm cô vào lồng ngực, cẩn thận cầm tay cô lên xem. Trong lòng bàn tay găm nhiều mảnh thuỷ tinh, nhìn qua máu thịt lẫn lộn, yết hầu anh khẽ dao động như thể đang cố nén cảm xúc trào ra.
Lại cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên dấu tay in hằn lên má cô cùng hai mắt đẫm nước. Anh phẫn nộ không thể kìm được nữa rồi. Quai hàm anh bạnh ra, ánh mắt sắc như dao đảo qua từng người trong phòng, gằn từng tiếng một:
"Ai đánh?"
Đường Vực mặc đồ âu màu đen, phong thái cao ngạo, huống chi mọi người đều nhận ra anh là ai, bối cảnh gia thế là gì họ đều biết. Mấy tên cho vay nặng lãi nhất thời cứng đờ tại chỗ, trong lòng hoảng loạn không thôi. Tài xế thấy tình hình không ổn, vội vàng gọi người tới giúp.
Không biết là do bị giọng nói cùng ánh mắt của anh làm cho sợ hãi hay là vì kinh ngạc không hiểu sao anh lại ở đây, nhất thời không ai lên tiếng đáp lời.
Đường Hinh sau khi trải qua cơn đau, tay vẫn còn đầy máu, cả người kiệt lực dựa vào người anh. Anh dùng bả vai rộng lớn vững chắc ôm lấy cô, cụp mắt nhìn cô gái nhỏ đáng thương tội nghiệp trong lòng minh, trong mắt vẫn còn lửa giận cùng vẻ tàn nhẫn khi nãy.
Một giây sau, anh khôi phục lý trí, trong mắt chỉ còn nỗi xót xa và sự dịu dàng.
Anh bỗng cúi người bế cô lên, đi về phía cửa, nhìn tài xế, nói: "Trấn giữ ở đây, một kẻ cũng đừng hòng chạy thoát."
Tài xế trước đây là quân nhân trong quân của ông Đường nay đã xuất ngũ, nói là tài xế nhưng thực ra cũng là vệ sĩ, đương nhiên biết phải làm việc như thế nào.
Vừa đi đến cửa, cô gái trong lòng bỗng nhiên túm lấy cổ áo anh, giọng nói vừa nhỏ vừa run rẩy: "Đường Vực..."
Đường Vực dừng bước, cúi đầu nhìn cô, "Ừ?"
"Em từ nhỏ tới lớn, chưa từng bị ai tát bao giờ..."
Cô vùi đầu vào bờ vai ấm áp của anh, giọng nói rõ ràng rất nhỏ nhưng Đường Vực vẫn nghe ra sự bướng bỉnh cùng nỗi tức giận không cam lòng của cô. Anh nghiến răng, hạ giọng hỏi: "Ai đánh?"
Lúc này, Chung Nghiên cũng lấy lại tinh thần, chỉ vào một tên mặt mũi dữ tợn.
Đường Vực bình tĩnh để Đường Hinh xuống, Đường Hinh vừa định tiến lên đã bị anh giữ lại.
Giọng nói anh trầm khàn, chỉ buông đúng hai chữ...
"Nhìn nhé."
Đường Vực luôn cảm thấy khi đánh nhau mà lại dùng cái tát thì đúng là chuyện cực kỳ nhục nhã. Đàn ông đánh nhau không dùng cái tát mà chỉ dùng nắm đấm. Anh không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không đánh đấm, hồi trước khi chú nhỏ Đường Hải Trình còn chưa bị thương ở chân khi đang làm nhiệm vụ, mỗi khi rảnh sẽ lại lôi anh đi đấu một trận.
Mấy năm nay ngoại trừ thỉnh thoảng có tập luyện, anh cũng không thực sự đánh ai.
Tên kia tới tận lúc bị Đường Vực túm lấy vẫn phản ứng chậm mất một nhịp, mũi đột nhiên bị đấm một phát. Kỹ thuật đánh đấm của Đường Vực từ trước tới nay đều học từ Đường Hải Trình, vừa nhanh lại tàn nhẫn, dứt khoát, lưu loát.
Tên kia chỉ kịp kêu la thảm thiết, trên mặt đều là máu.
Đường Vực đè chặt hắn trên mặt đất, tay vặn cổ tay của hắn, mọi người thậm chí còn không thấy được rõ động tác của anh, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", tên kia kêu la thảm thiết, tay rũ xuống, trật khớp.
Cả quá trình không đến một phút đồng hồ.
Đường Vực tốc chiến tốc thắng, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh xoay người nhìn về phía cô gái nhỏ còn đang đứng ngây người vì sửng sốt, tay vẫn đang chảy máu. Anh đến trước mặt cô, cúi người bế cô lên, đi ra khỏi phòng, không chậm trễ một giây nào.
Để lại phía sau một trận hỗn loạn.
Chung Nghiên và Tạ Hi lấy lại tinh thần, vội vàng muốn chạy theo lại bị tài xế cản lại. Chung Nghiên mắt đỏ ngầu giải thích: "Tôi là em họ của chị ấy, người mà Đường Vực bế đi là chị gái của tôi."
Lúc này tài xế mới cho họ đi.
Hai người vừa chạy tới cửa thì thấy cảnh sát đã tới nơi. Chung Nghiên vốn còn định đuổi theo Đường Hinh nhưng vừa quay đầu đã phát hiện Tạ Hi không biết đã bỏ đi đâu.
Cô khẽ cắn môi rồi lại quay đầu đi tìm cậu ta.
*****
Đường Vực ôm Đường Hinh đi về phía xe taxi dừng ven đường. Đường Hinh đã đau đến chết lặng, bệnh cảm lạnh dường như cũng nặng hơn, cô nhẹ nhàng dựa vào cổ anh, hít thở mùi hương dễ chịu trên người anh.
Kỳ lạ ở chỗ, rõ ràng cô đã cực kỳ mệt mỏi rồi, đầu óc cũng mê mang nhưng thần kinh lại hoạt động hưng phấn đến dị thường, hai mắt sáng ngời nhìn anh.
Dù tay còn đang chảy máu, cô cũng không kêu đau.
Câu đầu tiên cô nói với anh chính là: "Đường Vực, anh mà đi đóng phim hành động, đảm bảo sẽ nổi như cồn."
Đường Vực nhíu mày nhìn xuống tay cô đẫm máu, trong lòng vừa bực bội lại vừa đau lòng, lại cảm thấy bất lực vì cô tới nước này rồi mà còn nói đùa được. Anh nâng mông cô lên, nghiêng người mở cửa xe, đặt cô vào trong xe.
Xong xuôi mới khẽ nói: "Nếu một ngày nào đó em yêu cầu, tôi có thể cân nhắc thử xem."
"Thật sao?"
Cô khẽ hỏi, giọng run lên.
Tay đau quá.
"Ừ" Anh khẽ đáp.
Đường Vực bảo người tài xế lái xe tới bệnh viện gần nhất, sau khi xe lăn bánh, anh cẩn thận nhìn tay cô, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, im lặng nhìn những mảnh thuỷ tinh đang ghim lên đó, yết hầu dao động, như đang cố kìm nén điều gì.
Đường Hinh lả đi, cả người dựa vào bờ vai rộng lớn của anh, hít thở như muốn trộm lấy oxy từ trên người anh, hít một hơi sẽ có thêm sức lực, sẽ đỡ đau hơn.
Cả người cô mê mang choáng váng, chỉ hơi nhoẻn miệng cười, không nói gì nữa.
Có lẽ do bị đau lại còn mệt mỏi.
Một lát sau, cô lại thì thầm: "Anh đánh cũng ác quá đi."
Giọng nói vừa mềm mại lại hơi khàn khàn, như đang áp lên động mạch trên cổ anh, thâm nhập vào máu thịt anh. Giọng nói của Đường Vực cũng hơi nghẹn lại: "Chẳng phải là em không muốn chịu thiệt à? Đòi lại cho em còn gì."
Nhưng không chỉ có thế.
Anh thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi hai người mâu thuẫn tới mức đỉnh điểm nhất, khi anh từ chối cô, cô cũng chưa từng rơi nước mắt trước mặt anh, cùng lắm cũng chỉ rưng rưng nhưng rồi lại giương cao tinh thần chị đại, dường như chẳng đau đớn gì, anh cũng không biết cô có thầm khóc phía sau hay không.
Thế nên, khi nhìn thấy mặt cô sưng đỏ, thấy cô khóc như vậy, trái tim Đường Vực như bị ai xé toạc thành một lỗ hổng lớn, phẫn nộ cùng đau xót đan xen.
Chị đại sao có thể để người ta ức hiếp.
Còn ức hiếp đến độ này.
Tới bệnh viện, Đường Vực bế cô xuống xe. Đường Hinh vẫn luôn vùi đầu vào vai anh, hai mắt nhắm nghiền, trán tựa lên cổ anh nóng rực, không nói năng gì.
Cô ấy sốt rồi.
Anh cúi đầu nhìn cô, cảm giác như mặt cô đang đỏ rực lên, nhất là nửa mặt bên phải.
Sắc mặt Đường Vực nghiêm trọng hơn, sải bước dài hơn. Đường Hinh lại mặc một chiếc áo khoác màu trắng rộng thùng thình, quần bò và áo khoác đều bị dây máu, trên cổ áo và tay Đường Vực cũng có máu, nhìn qua thật đáng sợ.
Bác sĩ cùng y tá trong bệnh viện vừa nhìn thấy bộ dạng này của anh thì vội vàng đẩy cáng tới, chuẩn bị đưa đi cấp cứu: "Mau mau mau! Đặt xuống đây!"
Đường Vực đặt Đường Hinh xuống, tay phải của cô lại túm chặt lấy áo anh không bỏ, hai mày nhíu lại, khẽ thì thầm: "Trời ơi, mất mặt quá đi."
Anh nghe không rõ, cúi đầu áp lại gần: "Hả?"
Đường Hinh mở mắt ra, cụp mắt nhìn tay mình cùng áo khoác bị dây bẩn, nói lớn hơn một chút: "Em nói là mất mặt quá đi, bị anh nhìn thấy bộ dạng này, từ nhỏ tới giờ em chưa từng khốn đốn thế này, mất mặt quá đi."
Cô cũng không dám tưởng tượng bộ dạng của mình lúc này như thế nào, chắc chắn là xấu chết đi được, cô thực sự rất tuyệt vọng.
Ngay cả khi thất tình cô cũng không khốn đốn như thế này.
Không đúng, khi cô bị anh từ chối vẫn còn phóng khoáng lắm đấy.
Đường Vực bất đắc dĩ nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên, hạ giọng nói: "Không sao, tôi càng thích em."
"......"
Tim cô run lên, đầu váng mắt hoa, ngước mắt vẻ mặt yếu đuối đáng thương nhìn anh.
Nhìn tới mức lòng anh vừa mềm nhũn vừa rối bời.
Giây tiếp theo, cô cụp mắt, hừ một tiếng: "Anh biến thái quá đi."
Đường Vực: "......"
Anh liếm đôi môi khô khốc kéo tay cô xuống, bình tĩnh điềm nhiên nói: "Ừ thì biến thái."
Hai y tá và bác sĩ đứng xung quanh im lặng vài giây, rõ ràng chỉ muốn chuẩn bị cấp cứu thôi thế mà tự dưng lại bị thồn cả tấn đường vào họng. Y tá hắng giọng, hỏi: "Còn muốn cấp cứu không?"
Đường Vực đứng thẳng dậy, hạ giọng: "Muốn."
Lời của editor: Chương đã dài lắm rồi mà còn viết nội dung bổ sung. Bà Xuyên ác vừa vừa thôi chứ!!!!!! Tôi ngất đây!
Xưng hô giữa Đường Hinh và Đường Vực tuỳ vào ngữ cảnh mà mình thay đổi nhé.
Tôi nghĩ, khi tôi thích Đường Vực vẫn luôn cảm thấy vui vẻ, tôi lại mềm lòng rồi.
_ "Nhật ký chị đại"_
Lâm Tranh Húc nghe xong những lời Đường Hinh nói cũng không cảm thấy quá hụt hẫng, dù sao từ ngày đầu đi xem mắt anh ta đã biết, trái tim cô đã không còn chỗ trống. Đối phương lại là CEO của Thời Quang, đúng là anh có do dự xem mình có nên theo đuổi cô hay không.
Cũng không phải do anh cảm thấy mình thua kém Đường Vực, đàn ông đã 30 tuổi rất ít khi làm những chuyện xốc nổi.
Cho tới hôm anh tình cờ gặp lại cô ở cửa hàng của Vưu Hoan, anh cảm thấy đây có lẽ là duyên phận, vậy cứ thử xem thế nào.
"Cô từ chối nhanh như thế, ngay cả cơ hội cho tôi thể hiện cũng không có à."
"......"
Đường Hinh suy nghĩ rồi nói: "Có kịp tránh thiệt hại không?"
Lâm Tranh Húc lắc đầu cười ủ rũ: "Cô cũng thật biết cách an ủi người khác."
Đường Hinh nhất thời không biết phải nói gì, màn hình điện thoại lại sáng lên, là tin nhắn WeChat của Đường Vực.
Đường Vực: "Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến đón em."
Đường Hinh nhìn lướt qua, không trả lời ngay, cô nhìn Lâm Tranh Húc, cẩn trọng nói: "Hay là để tôi giới thiệu ai đó cho anh? Tôi quen không ít cô gái trẻ xinh đẹp đâu, biên kịch, tác giả, biên tập viên, đều có."
Lâm Tranh Húc: "......"
Từ chối anh rồi thì thôi đi, còn định đẩy mạnh tiêu thụ anh nữa hả?
Lâm Tranh Húc bật cười: "Đừng, cứ để từ từ đã, tôi cũng coi như vừa mới thất tình."
Đường Hinh: "......"
Ăn cơm xong, Đường Hinh ra trả tiền rồi cùng Lâm Tranh Húc ra khỏi nhà hàng. Lâm Tranh Húc nói: "Để tôi đưa cô về, cô về nhà hay về công ty?"
Đường Hinh nhìn anh, khẽ cười: "Thế anh đưa tôi về công ty đi, tôi cần lấy xe."
"Đi thôi."
Sau khi lên xe, Lâm Tranh Húc khởi động xe, khi chuyển làn ở ngã tư tiếp theo, từ phía bên trái một chiếc SUV màu đen chậm rãi trờ tới, Lâm Tranh Húc đảo tay lái, đúng lúc này, cửa sổ sau của chiếc SUV đột nhiên hạ xuống.
Lâm Tranh Húc điềm nhiên nhìn qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Anh ngạc nhiên, bất giác nhìn về phía Đường Hinh.
Đường Hinh hoàn toàn không để ý, đang cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat của Đường Vực.
Nữ đại gia: "f7%^%^TGyG......"
Đường Vực tựa vào lưng ghế, cụp mắt nhìn điện thoại, ra lệnh cho tài xế: "Bám theo chiếc xe bên cạnh này."
Lâm Tranh Húc phát hiện có chiếc xe đang đi theo sau, tới tận lúc xe của anh đỗ phía dưới công ty Đường Hinh, chiếc xe kia cũng ngừng lại theo.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt." Đường Hinh quay đầu cười với anh, xuống xe, để lại bó hoa kia trên bàn xe.
Lâm Tranh Húc liếc nhìn kính chiếu hậu, mở cửa, tay cầm theo bó hoa kia, gọi với theo cô: "Đường Hinh."
Đường Hinh mới đi được hai bước, quay đầu lại nhìn anh.
Lâm Tranh Húc bước tới, đặt bó hoa vào tay cô, cười nói: "Cô cầm về đi, vốn là để tặng cho cô."
Đường Hinh bất ngờ, đành đáp: "Cảm ơn anh."
Vừa ngẩng lên, cô đã thấy một bóng người cao lớn đang bước lại gần. Anh mặc áo sơ-mi trắng cùng quần âu đen rất đơn giản, khuôn mặt anh tuấn dần trở nên rõ ràng hơn, cô còn đang ngây người, anh đã đi tới trước mặt cô.
Đường Vực đứng cạnh cô, liếc nhìn cô một cái rồi lại quay đầu nhìn Lâm Tranh Húc, sắc mặt không đổi giơ tay phải với anh ta: "Chào anh."
Lâm Tranh Húc cụp mắt, nhìn bàn tay thon dài của đối phương đang đưa ra, chỗ bàn tay còn có dấu răng bị ai cắn còn chưa lành hết, để lại vết sẹo nhỏ, anh ta im lặng một lúc rồi cũng đưa tay ra: "Chào Tổng giám đốc Đường, ngưỡng mộ từ lâu."
Đường Vực khách khí đáp: "Cảm ơn."
Hai người lịch sự bắt tay nhau một lúc rồi buông ra. Ngón cái tay trái của Đường Vực vẫn vô ý sờ sờ vết sẹo trên bàn tay phải, cúi đầu nhìn Đường Hinh, bật cười nói: "Em cắn cũng ác thật, một tuần rồi vẫn không lành lại."
Đường Hinh: "......"
Mặt cô đỏ lên, xấu hổ nhìn Lâm Tranh Húc.
"Chúng tôi đi trước đây, tạm biệt."
Đường Vực buông một câu rồi kéo tay cô, thầm bất lực đưa cô tới bên cạnh xe mình.
Đường Hinh bị anh nửa tóm nửa kéo đi về phía trước, cô mắng: "Anh làm gì thế! Buông tôi ra đi."
Đường Vực tóm tay cô chặt hơn, cô vội vàng quay đầu nhìn Lâm Tranh Húc. Anh ta vẫn đang đứng tại chỗ, khoé miệng hơi nhếch lên, nhìn Đường Hinh bị Đường Vực lôi lên xe, tiếng hai người cãi cọ càng lúc càng nhỏ dần...
"Xe của tôi còn đang để ở đây, tôi phải lái xe về, không thì mai đi làm kiểu gì!"
"Tôi chở em đi."
"Không cần, tôi tự đi được."
"Ngoan nào."
"......"
*****
Đường Hinh bị nhét vào ghế sau, bó hoa cũng bị anh lấy đi, cô vội vàng đòi lại, nói: "Anh đừng có vứt."
Đường Vực hơi khựng lại, nhét nó vào ghế phụ, đi vòng qua xe, lên từ cửa bên kia.
"Lái xe đi."
Anh đóng cửa rồi lệnh cho tài xê, sau đó tựa vào lưng ghế, mở cửa sổ xe, che miệng hắt hơi.
Đường Vực bị dị ứng phấn hoa, Đường Hinh đương nhiên biết chuyện này, cô quay đầu nhìn anh, hơi mềm lòng, nói thầm: "Ai bảo anh kéo tôi lên xe làm gì."
"Không thì em vứt hoa đi." Đường Vực che mũi, bảo tài xế mở hết cửa sổ phía trước, anh quay đầu nhìn cô: "Em thích hoa thì cứ nói, sau này mỗi ngày tôi đều tặng cho em."
"......"
Đường Hinh liếc nhìn anh, nói: "Không cần."
Rồi có vẻ sợ anh sẽ tặng thật, cô lại nhấn mạnh thêm một lần: "Anh tuyệt đối đừng tặng đấy."
Đường Vực hừ lạnh một tiếng, hít thở không dễ chịu lắm, bệnh dị ứng phấn hoa của anh không quá nghiệm trọng, một lúc sẽ không sao. Anh thả lỏng đặt tay lên đùi, Đường Hinh nhìn bàn tay anh, mềm lòng hỏi: "Tôi cắn mạnh thế à? Lâu thế rồi mà còn chưa khỏi."
Vết thương ở bàn tay vốn không dễ lành, mỗi ngày anh đều phải ký tên, gõ bàn phím nhiều, số lần rửa tay cũng nhiều nên cũng không quá để ý.
Bàn tay anh to lớn, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật vậy, Đường Hinh có hơi hối hận lúc trước đã cắn anh ác như vậy, cô khẽ nói: "Liệu có để lại sẹo không?"
Đường Vực liếc nhìn cô, thản nhiên cười nói: "Thế thì cứ coi như em đánh dấu tôi là được."
Đường Hinh: "......"
Anh giờ đang phát huy kỹ năng cợt nhả của mình đấy hả?
Đúng là không biết xâu hổ!
Xe chạy tới tầng hầm, hai người xuống xe, Đường Hinh ôm bó hoa, tự động đứng tách xa Đường Vực.
Vào tới thang máy, Đường Vực quay đầu, nhíu mày nhìn cô gái nhỏ ôm bó hoa hồng đứng sát vào một góc, không hài lòng nói: "Em đứng cách xa thế làm gì?"
Cô chớp chớp mắt vô tội nói: "Còn không phải sợ anh bị phấn hoa làm sặc à?"
"Không nghiêm trọng thế đâu, lại gần đây đi."
"Thôi đi..."
"Lại đây."
"......"
Đường Hinh ôm bó hoa tiến lại gần anh hai bước, cửa thang máy mở ra.
Hai người bước ra ngoài, Đường Hinh ôm bó hoa đi tới cửa, đột nhiên cô dừng bước, quay đầu lại, thấy Đường Vực vẫn còn đang đứng im tại chỗ, cô theo phản xạ gọi anh: "Đường Vực."
Giọng cô gái nhỏ mềm mại, nhẹ nhàng, rất giống với cảm giác cô gọi anh trước đây.
Đường Vực bị âm thanh làm cho trái tim mềm nhũn, khẽ ừ một tiếng rồi bước lại gần cô, bó hoa trong lòng cô đúng là thứ vũ khí sắc bén cản bước chân anh, anh đứng cách cô hai bước.
Đường Hinh ngẩng đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười, nói: "Em đã nói chuyện rõ ràng với Lâm Tranh Húc rồi."
Đường Vưc giật mình trân trân nhìn cô, trong lòng không nén được vui sướng, khoé miệng anh cong lên, nói: "Tốt rồi." Chỉ cần không có người khác, anh tình nguyện cùng cô chơi đùa, từ từ theo đuổi cô, chờ đợi cô cởi bỏ khúc mắc, từ từ thích anh.
Cô hơi mím môi, cúi đầu nói: "Nhưng kỳ thực em không tìm lại được cảm giác khi ở bên anh trước kia. Trước đây em thực sự thích anh, chỉ cần gọi tên anh thôi cũng thấy vui vẻ, tuy rằng khi đó anh không thích em." Cô lại cắn môi, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng, "Sau khi bị anh từ chối, em thật sự không ngờ anh sẽ lại theo đuổi em, lúc đầu em không tin, cảm thấy có lẽ do anh đã quen với cảm giác có em bên cạnh, em thậm chí còn cảm thấy bị anh làm nhục, không biết anh có thể hiểu được hay không..."
Đã rất lâu rồi cô không dùng ngữ điệu này nói chuyện với anh.
Trước đây khi thích Đường Vực, con người Đường Hinh trở nên rất mực mềm mại, giống như một con mèo nhỏ nằm phơi nắng.
Đường Vực cụp mắt nhìn cô, trong mắt có bao nhiêu cảm xúc, nhìn cô đầy sâu lắng: "Giờ em còn chưa đủ tin tôi, chúng ta sẽ từ từ tiến tới, em không cần thay đổi gì cả, cứ là chính em là được, từ nay về sau, đến lượt tôi nhường nhịn em, được không?"
Hiện giờ Đường Hinh vẫn còn rất nhạy cảm, dù cho cô còn thích anh, trong lòng vẫn còn khúc mắc.
Anh hít một hơi thật sâu, bước tới phía trước một bước, hai tay ôm lấy vai cô, hơi cúi người, để tầm mắt mình ngang với tầm mắt cô, khẽ nói: "Tôi không phải là quen với sự bầu bạn của em mà là không nhận ra được. Em không giống với những người khác, khi tôi còn đang cố lý giải rốt cuộc là không giống ở chỗ nào, em đã cắt đứt rồi." Mà thậm chí còn cắt đứt một cách tàn nhẫn, vừa cưỡng hôn xong đã mang bản quyền đi, cuối cùng là xin thôi việc. "Tôi thừa nhận một loạt những chuyện đó xảy ra đã đả kích tôi rất mạnh nhưng đó không phải lý do tôi theo đuổi em. Thực ra tôi là kiểu người chậm nhiệt, nếu để kéo dài thêm mấy tháng nữa, nói không chừng chính tôi lại chủ động theo đuổi em."
Đường Hinh ôm bó hoa to, ngay vị trí dưới mũi anh, anh hình như đã cố nín thở để nói xong cả một đoạn dài, sau đó nuốt nước bọt, tiếp tục nhẫn nhịn, gằn từng chữ một:
"Đường Hinh, khi tôi thực sự thích một người, tôi sẽ chủ động."
Đường Hinh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, tim đập thình thịch, mắt hơi ướt.
Giây tiếp theo.
Anh không chịu được mùi hoa hồng, đột nhiên đứng thẳng che mũi, cúi mặt xuống hắt hơi, còn ho khan vài tiếng.
"......"
Đường Hinh vội vàng ôm bó qua lùi ra mấy bước, hai mắt nhìn anh sáng lấp lánh, không nén được niềm vui.
Đường Vực hít thở thật sâu rồi quay đầu, nhíu mày nhìn cô, hơi cáu kỉnh nói: "Cười cái gì?"
Bó hoa này đúng là phá hỏng không khí.
"Cười gì đâu." Cô cười vô tâm vô phế rồi lại lui một bước, "Tôi về trước đây, tránh gây hoạ cho anh."
"Khoan đã."
Cô quay lại, dường như đoán được anh muốn nói gì, "Hẹn hò á? Giờ tôi không có thời gian đâu, còn phải viết kịch bản."
Đường Vực lại ho một tiếng, đôi mắt vốn màu đen giờ đã hơi đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn lại: "Thế khi nào thì được?"
Cô thật lòng nói: "Kỳ nghỉ Quốc khánh còn rảnh 2-3 ngày, còn lại thì bận lắm, phải tới cuối tháng 10 cơ."
Đường Vực nhíu mày, Thời Quang có bộ phim điện ảnh sắp ra mắt vào dịp Quốc khánh, trong lúc phim ra mắt anh sẽ cực kỳ bận, có lẽ toàn bộ thời gian kỳ nghỉ đều phải đi công tác.
Đường Hinh cũng đoán được đại khái, anh luôn rất bận, trước đây khi cô còn ở công ty, có đôi lúc cả tuần liền cũng không thấy mặt anh, giờ dù đã ở ngay cạnh nhà nhau, cũng có khi ba ngày thậm chí hơn một tuần không gặp.
Anh đi công tác nhiều, đi tìm kịch bản, gặp biên kịch, gặp đạo diễn, chuẩn bị cho dự án mới, đi thăm đoàn làm phim, đi hội nghị xã giao cũng nhiều.
Thế nên, hai năm đầu trong bốn năm yêu thầm, Đường Hinh dường như không có cơ hội gặp mặt anh, phần lớn thời gian nhìn thấy anh là ở công ty hoặc lúc đoàn làm phim liên hoan, một năm sau đó cô cũng đã tận dụng mọi cách để thâm nhập vào nhịp sống sinh hoạt của anh.
Nói thực lòng, anh còn bận hơn cô nhiều.
Đường Hinh cúi đầu ấn mật mã mở khoá, tách một tiếng, cửa mở.
Cô vừa quay đầu đã thấy Đường Vực theo sau, anh cụp mắt nhìn cô, nói: "Nửa tiếng của ngày hôm nay tôi còn chưa dùng."
Đường Hinh: "......"
Đúng là một chút lợi lộc cũng không muốn bỏ qua.
Cô xoay người đi vào nhà, lúc thay giày bỗng nhiên không nhịn được khẽ mỉm cười.
Đường Hinh để bó hoa lên bàn ăn. Đường Vực lười nhác tựa lên sô-pha nhà cô, hờ hững xoa xoa vài cái lên người Bánh Bao Cuộn đang nằm ườn lên đùi anh ăn vạ, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Đường Hinh.
Không biết vì sao, sau khi nói xong những lời đó, Đường Hinh bất giác có phần thẹn thùng.
Hai người thậm chí còn không nói gì với nhau nhưng trong không khí vẫn ngập tràn cảm giác dịu dàng.
Cô thay quần áo, tẩy trang, cố ý chậm chạp mất tới nửa tiếng mới ra khỏi phòng. Tư thế ngồi của anh không đổi, nhưng cổ áo đã cởi hai khuy, phong thái cũng có phần biếng nhác, vẫn đang hờ hững gãi con mèo như trước nhưng thực ra đang cố nhẫn nại.
Đường Vực nhìn đồng hồ, đã hết giờ rồi.
Nhanh thật.
Anh để Bánh Bao Cuộn xuống, ngồi dậy nhìn cô, "Tôi về đây."
Đường Hinh à một tiếng, cúi đầu bước tới, nhìn lướt qua Bánh Bao Cuộn đang cọ vào chân anh lưu luyến không muốn rời, khẽ nói: "Để tôi tiễn anh ra cửa."
Đường Vực thấy lòng mềm nhũn, cúi đầu cười đáp: "Được."
Đường Hinh tiễn anh tới cửa, một chân Đường Vực đã bước ra ngoài chợt quay đầu nhìn cô, hỏi: "Có thể cho tôi thêm thời gian được không? Nửa tiếng ngắn quá."
"......"
Không hiểu vì sao, cô bỗng nhớ tới một câu thoại mà cô từng viết.
... Nửa giờ, còn không đủ làm một lần.
Tai cô đỏ lên, nghiêm túc nói: "Cho anh thêm... một phút được không?"
Đường Vực: "......"
*****
Thấy không, tôi lại mất thể diện trước mặt Đường Vực lần nữa, anh ấy lại nói anh ấy càng thích tôi hơn.
Tôi nghĩ là có lẽ do người bị thương là tôi nhưng người đau lòng là anh ấy.
Cuối cùng anh ấy cũng nếm trải cảm giác đau lòng rồi.
_ "Nhật ký chị đại"_
Thời gian nhoáng cái đã tới cuối tháng mười, cuối thu lá rụng khiến khung cảnh thật hiu quạnh.
Hai người về cơ bản đều không có kỳ nghỉ. Đường Hinh còn đỡ, được nghỉ ngơi 2-3 ngày, còn Đường Vực lại phải đi công tác cả tháng.
Mỗi năm cứ đến khi giao mùa Đường Hinh đều bị cảm, đặc biệt là dạo gần đây do phải làm thêm giờ quá nhiều khiến thân thể suy nhược, uống thuốc cảm xong cô đi ngủ sớm.
Nhưng sau đó lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng lấy điện thoại từ dưới gối ra, vừa nghe xong thì đầu óc lập tức tỉnh ra. Cô ngồi trên giường, giọng nói khàn khàn do bị cảm cộng với cơn ngái ngủ, lạnh lùng hỏi: "Em nói cái gì?"
Chung Nghiên khóc nức nở, nói: "Tạ Hi vay nặng lãi, giờ bọn em bị bắt tới đây, em còn bị chụp ảnh khoả thân nữa..."
Chờ đầu dây bên kia nói xong, cô lập tức cúp máy.
Đường Hinh bực bội buộc tóc lên, quên đi cơn đau đầu mà bò dậy, dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, cô mới cầm thẻ ngân hàng, chìa khoá xe và điện thoại ra ngoài.
Đêm đã khuya, một chiếc xe ô tô màu đen vừa mới rẽ vào cổng lớn khu chung cư, Đường Vực tựa ra sau ghế, đã thấy một chiếc Macan màu đỏ đi ra ngoài, chỉ trong nháy mắt, đã ra khỏi cổng lớn, anh thậm chí còn không nhìn rõ mặt cô.
Đường Vực hơi sửng sốt, theo phản xạ nhìn đồng hồ...
Đã hơn 12 giờ đêm rồi.
Khuya thế này rồi cô còn ra ngoài làm gì? Đường Vực nhíu mày, lập tức ra lệnh cho tài xế: "Quay đầu lại, đuổi theo chiếc xe màu đỏ kia."
"Vâng, được ạ."
Tài xế vội vàng đáp lời, thực ra vừa rồi anh ta cũng chưa kịp để ý xem chiếc xe kia là xe gì, nhìn lướt qua kính chiếu hậu cũng chỉ có thể thấy mờ mờ đuôi xe của chiếc Macan màu đỏ đang đi rất nhanh, chờ anh ta quay đầu xong thì chiếc xe kia đã ra tới đường lớn.
"Cứ đi đi." Đường Vực nhíu mày, gọi điện thoại cho Đường Hinh.
Lúc này xe cộ trên đường khá vắng vẻ, Đường Hinh đi với tốc độ rất nhanh, điện thoại bị vứt trong hộp đột nhiên vang lên tiếng chuông reo, cô còn tưởng là Chung Nghiên gọi đến, bật tai nghe bluetooth nghe máy, đầu dây bên kia là giọng đàn ông trầm ấm: "Muộn thế này rồi em còn ra ngoài làm gì? Có chuyện gì à?"
Đường Hinh theo phản xạ giảm tốc, hơi kinh ngạc, hỏi: "Sao anh biết là tôi ra ngoài?"
Chẳng phải anh ấy còn đang đi công tác hay sao?
"Vừa về đến cửa thì thấy em." Đường Vực bảo tài xế tăng tốc, loáng thoáng thấy đuôi xe cô, "Khuya thế này còn ra ngoài, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Đường Hinh hơi do dự, ừ một tiếng.
Phía trước sắp chuyển sang tín hiệu đèn đỏ, cô giẫm mạnh chân ga vọt lên vào giây cuối cùng, xe lập tức quẹo đi không còn thấy bóng dáng. Đợi đèn đỏ những hai phút, tài xế vừa dừng xe chờ, vừa bối rối hỏi: "Sếp tổng, giờ chúng ta đi thế nào ạ?"
Đường Vực nhíu mày, nói vào trong điện thoại: "Địa chỉ."
Đường Hinh bám chặt tay lái, trong lòng đã quyết, cô hạ giọng đáp: "Không cần đâu, tôi có thể tự mình giải quyết được, chỉ cần đưa tiền là xong."
Trước đây khi cô còn nhỏ, ông Đường Đại Vĩ chính là một tay đòi nợ thuê cho hội cho vay nặng lãi, cô biết rõ hội cho vay nặng lãi không dễ đối phó như vậy, nếu không đưa tiền thì bao nhiêu thủ đoạn âm hiểm tàn nhẫn đều có thể dùng tới, điểm mấu chốt là những chuyện như thế này có báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì, những người này sẽ có rất nhiều cách để đối phó với mình.
Không có quan hệ với dân giang hồ thì tuyệt đối không thể cho vay nặng lãi.
Chỉ có đưa tiền mới có thể giải quyết mọi vấn đề.
Chung Nghiên kia thật ngu ngốc hết sức, đã bảo phải chia tay rồi mà còn để xảy ra chuyện như thế này.
Đường Vực lập tức nghĩ tới chuyện lần trước cô nhận cuộc điện thoại xin vay 500 nghìn, giọng càng trầm hơn: "Khuya thế này rồi em còn có chuyện phải ra ngoài, làm sao tôi yên tâm được." Anh hơi sốt ruột nhìn đèn đỏ, "Tài xế không đuổi kịp xe của em, đang phải dừng chờ đèn đỏ, em nói cho tôi địa chỉ đi."
Đường Hinh im lặng một lúc, lại đi qua một ngã tư rồi cô mới nói cho anh địa chỉ.
Là một quán karaoke cũ cách đây rất xa, gần với căn hộ kia của cô, xa chỗ này.
Đường Vực thậm chí còn chưa từng nghe tới chỗ đó, anh dặn dò cô: "Em đứng dưới lầu chờ tôi."
Đường Hinh không đáp lại, hai người cúp điện thoại. Đường Vực lập tức tra đường, hướng dẫn tài xế đi, nhưng dường như vận may của họ không tốt, đi đến ngã tư nào cũng gặp phải đèn đỏ. Trong khi đó Đường Hinh lại đi thẳng một mạch không dừng, chỉ trong thoáng chốc, khoảng cách giữa hai chiếc xe đã rất dài.
Đường Vực lạnh lùng nói: "Mau tăng tốc đi."
"Vâng."
Tài xế vừa lái xe vừa nơm nớp lo sợ, cảm thấy nếu không phải vì sếp tổng đã uống rượu thì đã bắt mình đi ra để sếp tự lái từ lâu rồi.
Đường Hinh vừa mới dừng xe dưới lầu đã thấy Chung Nghiên gọi điện thoại tới, cô bé kêu lên: "Chị, chị tới chưa?"
Đường Hinh hơi do dự, xoay người đi vào quán karaoke, "Em ở lô ghế nào? Chị tới rồi."
"Em ở tầng năm, chị cứ đi lên, em chờ chị ở cửa..."
Đường Hinh đi vào thang máy, không biết là do trong thang máy tín hiệu không tốt hay sao mà giọng nói của cô nhóc có gì đó không ổn, bị đứt quãng...
Quán karaoke này bài trí cũng thật cũ kỹ, lượng khách cũng không đông lắm, vài lô ghế đều trống không. Cô đi đến hành lang tầng năm cũng không thấy Chung Nghiên, vừa định lấy điện thoại ra gọi thì cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra. Một người đàn ông mặt mày dữ tợn đứng ở cửa liếc nhìn cô một cái, Đường Hinh còn chưa kịp hét lên đã bị người ta tóm lấy bịt miệng, lôi vào sau cánh cửa.
Điện thoại trong tay rơi xuống, rơi xuống ngưỡng cửa, cửa kính tự động khép lại, đập mạnh vào chiếc điện thoại làm màn hình nứt vỡ.
Đường Hinh trợn mắt, bắt đầu gắng sức giãy giụa, nhấc chân giẫm mạnh lên chân tên đứng sau, móng tay cào mạnh lên tay hắn, hắn ta không ngờ được một cô gái nhỏ lại có thể ghê gớm đến vậy, chân tay cùng lúc tê rần, liền kêu đau rồi buông cô ra.
"ĐM! Con đàn bà này còn dám đánh người à?"
Mắng xong hắn túm lấy tóc cô, tát cô một cái thật mạnh.
Đánh mạnh đến mức Đường Hinh thấy trời đất quay cuồng, bên má phải nóng rát, đầu óc choáng váng, cả người ngây ra. Hơn cả thế, cô còn thấy nhục nhã hơn, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng bị ai tát bao giờ. Tên kia còn túm lấy tóc cô, ngoan độc rít lên: "Ngoan ngoãn một chút."
Hai mắt Đường Hinh đỏ lên, nghiến răng hung dữ trừng mắt với hắn, tức giận tới mức ngực cũng phập phồng.
"Anh buông chị tôi ra!"
Chung Nghiên bị người ta đè lại trên sô-pha, quần áo xộc xệch, hai mắt đỏ ngầu kêu lên. Tạ Hi so với cô ta còn khổ sở hơn, bị người ta đạp lên sô-pha bên cạnh, mặt dán lên sàn nhà, trên sàn nhà còn có rất nhiều mảnh thuỷ tinh, mặt hắn ta đều bị xước xát, làm gì còn cái vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời khi trước.
Lúc này người đàn ông mặc đồ xám ngồi trên chiếc sô-pha giữa phòng mới lên tiếng: "Buông cô ta ra đi, người ta tới đưa tiền, động tay động chân làm gì."
Tên kia lúc này mới buông Đường Hinh ra, Đường Hinh trong lòng ngập tràn lửa giận, hơn nữa do bị cảm lạnh mà cô có cảm giác như người mình lúc này như đang bị thiêu cháy, cô nắm chặt bàn tay, móng tay cọ vào da thịt, buộc mình phải tỉnh táo. Cô đi tới cửa nhặt điện thoại lên, phát hiện màn hình đã đen thui.
Cô nhìn bọn chúng, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Vừa mở miệng đã thấy giọng mình nghẹn lại.
"600 nghìn."
"......"
Đường Hinh trừng mắt nhìn Chung Nghiên, tức giận tới mức tay cũng run lên, Chung Nghiên vì thẹn mà vùi đầu khóc.
Tiền này là dùng danh nghĩa của Chung Nghiên để vay, có bằng chứng đàng hoàng, ngay cả vay nặng lãi, nó cũng dám.
Xoá ảnh, giao tiền.
Đường Hinh thực sự đem hết số tiền mình có giao ra, lúc này tiền tiết kiệm của cô còn không tới 10 nghìn. Trên mặt cô vẫn nóng rát, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mơ mơ màng màng, trong lòng còn thầm nghĩ làm sao để đòi lại cái tát kia.
Vốn dĩ có thể đi rồi, phía sau đột nhiên có giọng đàn ông thì thầm rất khẽ. Chung Nghiên bỗng nhiên như nổi điên tiến đến, tức giận kéo lấy cổ áo hắn gào lên: "Có phải chúng mày còn giấu ảnh đúng không?! Có phải không? Xoá đi cho tao!"
Đường Hinh quay đầu lại, vừa định nói gì thì Chung Nghiên đã bị tên kia đẩy ra, ngã vào người cô. Cô vốn đã mệt đến mức đầu váng mắt hoa, bị va chạm như vậy cả người nghiêng ngả ngã về sau.
Tạ Hi chỉ kịp tới kéo lấy một tay cô, nửa người cô lơ lửng, tay trái theo quán tính chống lên mặt đất.
Trên mặt đất đầy mảnh thuỷ tinh...
Trong nháy mắt, cảm giác đau thấu tim lan khắp lòng bàn tay.
Đau đến mức cô kêu lên một tiếng, nước mắt cũng rơi.
Tạ Hi vội vàng kéo cô lên.
Rầm...
Cửa bị đá văng ra.
Đường Vực gọi điện cho Đường Hinh mãi không được, giờ sắc mặt sầm sì bước vào. Anh liếc mắt nhìn Đường Hinh, thấy tay cô toàn màu đỏ của máu, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống sàn, đối lập với làn da trắng của cô, nhìn thực sự rất ghê sợ.
Chỉ mới liếc nhìn qua, trái tim anh lập tức run lên, như bị ai đó siết lại.
Đường Vực đi nhanh về phía cô, nửa kéo nửa ôm cô vào lồng ngực, cẩn thận cầm tay cô lên xem. Trong lòng bàn tay găm nhiều mảnh thuỷ tinh, nhìn qua máu thịt lẫn lộn, yết hầu anh khẽ dao động như thể đang cố nén cảm xúc trào ra.
Lại cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên dấu tay in hằn lên má cô cùng hai mắt đẫm nước. Anh phẫn nộ không thể kìm được nữa rồi. Quai hàm anh bạnh ra, ánh mắt sắc như dao đảo qua từng người trong phòng, gằn từng tiếng một:
"Ai đánh?"
Đường Vực mặc đồ âu màu đen, phong thái cao ngạo, huống chi mọi người đều nhận ra anh là ai, bối cảnh gia thế là gì họ đều biết. Mấy tên cho vay nặng lãi nhất thời cứng đờ tại chỗ, trong lòng hoảng loạn không thôi. Tài xế thấy tình hình không ổn, vội vàng gọi người tới giúp.
Không biết là do bị giọng nói cùng ánh mắt của anh làm cho sợ hãi hay là vì kinh ngạc không hiểu sao anh lại ở đây, nhất thời không ai lên tiếng đáp lời.
Đường Hinh sau khi trải qua cơn đau, tay vẫn còn đầy máu, cả người kiệt lực dựa vào người anh. Anh dùng bả vai rộng lớn vững chắc ôm lấy cô, cụp mắt nhìn cô gái nhỏ đáng thương tội nghiệp trong lòng minh, trong mắt vẫn còn lửa giận cùng vẻ tàn nhẫn khi nãy.
Một giây sau, anh khôi phục lý trí, trong mắt chỉ còn nỗi xót xa và sự dịu dàng.
Anh bỗng cúi người bế cô lên, đi về phía cửa, nhìn tài xế, nói: "Trấn giữ ở đây, một kẻ cũng đừng hòng chạy thoát."
Tài xế trước đây là quân nhân trong quân của ông Đường nay đã xuất ngũ, nói là tài xế nhưng thực ra cũng là vệ sĩ, đương nhiên biết phải làm việc như thế nào.
Vừa đi đến cửa, cô gái trong lòng bỗng nhiên túm lấy cổ áo anh, giọng nói vừa nhỏ vừa run rẩy: "Đường Vực..."
Đường Vực dừng bước, cúi đầu nhìn cô, "Ừ?"
"Em từ nhỏ tới lớn, chưa từng bị ai tát bao giờ..."
Cô vùi đầu vào bờ vai ấm áp của anh, giọng nói rõ ràng rất nhỏ nhưng Đường Vực vẫn nghe ra sự bướng bỉnh cùng nỗi tức giận không cam lòng của cô. Anh nghiến răng, hạ giọng hỏi: "Ai đánh?"
Lúc này, Chung Nghiên cũng lấy lại tinh thần, chỉ vào một tên mặt mũi dữ tợn.
Đường Vực bình tĩnh để Đường Hinh xuống, Đường Hinh vừa định tiến lên đã bị anh giữ lại.
Giọng nói anh trầm khàn, chỉ buông đúng hai chữ...
"Nhìn nhé."
Đường Vực luôn cảm thấy khi đánh nhau mà lại dùng cái tát thì đúng là chuyện cực kỳ nhục nhã. Đàn ông đánh nhau không dùng cái tát mà chỉ dùng nắm đấm. Anh không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không đánh đấm, hồi trước khi chú nhỏ Đường Hải Trình còn chưa bị thương ở chân khi đang làm nhiệm vụ, mỗi khi rảnh sẽ lại lôi anh đi đấu một trận.
Mấy năm nay ngoại trừ thỉnh thoảng có tập luyện, anh cũng không thực sự đánh ai.
Tên kia tới tận lúc bị Đường Vực túm lấy vẫn phản ứng chậm mất một nhịp, mũi đột nhiên bị đấm một phát. Kỹ thuật đánh đấm của Đường Vực từ trước tới nay đều học từ Đường Hải Trình, vừa nhanh lại tàn nhẫn, dứt khoát, lưu loát.
Tên kia chỉ kịp kêu la thảm thiết, trên mặt đều là máu.
Đường Vực đè chặt hắn trên mặt đất, tay vặn cổ tay của hắn, mọi người thậm chí còn không thấy được rõ động tác của anh, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", tên kia kêu la thảm thiết, tay rũ xuống, trật khớp.
Cả quá trình không đến một phút đồng hồ.
Đường Vực tốc chiến tốc thắng, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh xoay người nhìn về phía cô gái nhỏ còn đang đứng ngây người vì sửng sốt, tay vẫn đang chảy máu. Anh đến trước mặt cô, cúi người bế cô lên, đi ra khỏi phòng, không chậm trễ một giây nào.
Để lại phía sau một trận hỗn loạn.
Chung Nghiên và Tạ Hi lấy lại tinh thần, vội vàng muốn chạy theo lại bị tài xế cản lại. Chung Nghiên mắt đỏ ngầu giải thích: "Tôi là em họ của chị ấy, người mà Đường Vực bế đi là chị gái của tôi."
Lúc này tài xế mới cho họ đi.
Hai người vừa chạy tới cửa thì thấy cảnh sát đã tới nơi. Chung Nghiên vốn còn định đuổi theo Đường Hinh nhưng vừa quay đầu đã phát hiện Tạ Hi không biết đã bỏ đi đâu.
Cô khẽ cắn môi rồi lại quay đầu đi tìm cậu ta.
*****
Đường Vực ôm Đường Hinh đi về phía xe taxi dừng ven đường. Đường Hinh đã đau đến chết lặng, bệnh cảm lạnh dường như cũng nặng hơn, cô nhẹ nhàng dựa vào cổ anh, hít thở mùi hương dễ chịu trên người anh.
Kỳ lạ ở chỗ, rõ ràng cô đã cực kỳ mệt mỏi rồi, đầu óc cũng mê mang nhưng thần kinh lại hoạt động hưng phấn đến dị thường, hai mắt sáng ngời nhìn anh.
Dù tay còn đang chảy máu, cô cũng không kêu đau.
Câu đầu tiên cô nói với anh chính là: "Đường Vực, anh mà đi đóng phim hành động, đảm bảo sẽ nổi như cồn."
Đường Vực nhíu mày nhìn xuống tay cô đẫm máu, trong lòng vừa bực bội lại vừa đau lòng, lại cảm thấy bất lực vì cô tới nước này rồi mà còn nói đùa được. Anh nâng mông cô lên, nghiêng người mở cửa xe, đặt cô vào trong xe.
Xong xuôi mới khẽ nói: "Nếu một ngày nào đó em yêu cầu, tôi có thể cân nhắc thử xem."
"Thật sao?"
Cô khẽ hỏi, giọng run lên.
Tay đau quá.
"Ừ" Anh khẽ đáp.
Đường Vực bảo người tài xế lái xe tới bệnh viện gần nhất, sau khi xe lăn bánh, anh cẩn thận nhìn tay cô, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, im lặng nhìn những mảnh thuỷ tinh đang ghim lên đó, yết hầu dao động, như đang cố kìm nén điều gì.
Đường Hinh lả đi, cả người dựa vào bờ vai rộng lớn của anh, hít thở như muốn trộm lấy oxy từ trên người anh, hít một hơi sẽ có thêm sức lực, sẽ đỡ đau hơn.
Cả người cô mê mang choáng váng, chỉ hơi nhoẻn miệng cười, không nói gì nữa.
Có lẽ do bị đau lại còn mệt mỏi.
Một lát sau, cô lại thì thầm: "Anh đánh cũng ác quá đi."
Giọng nói vừa mềm mại lại hơi khàn khàn, như đang áp lên động mạch trên cổ anh, thâm nhập vào máu thịt anh. Giọng nói của Đường Vực cũng hơi nghẹn lại: "Chẳng phải là em không muốn chịu thiệt à? Đòi lại cho em còn gì."
Nhưng không chỉ có thế.
Anh thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi hai người mâu thuẫn tới mức đỉnh điểm nhất, khi anh từ chối cô, cô cũng chưa từng rơi nước mắt trước mặt anh, cùng lắm cũng chỉ rưng rưng nhưng rồi lại giương cao tinh thần chị đại, dường như chẳng đau đớn gì, anh cũng không biết cô có thầm khóc phía sau hay không.
Thế nên, khi nhìn thấy mặt cô sưng đỏ, thấy cô khóc như vậy, trái tim Đường Vực như bị ai xé toạc thành một lỗ hổng lớn, phẫn nộ cùng đau xót đan xen.
Chị đại sao có thể để người ta ức hiếp.
Còn ức hiếp đến độ này.
Tới bệnh viện, Đường Vực bế cô xuống xe. Đường Hinh vẫn luôn vùi đầu vào vai anh, hai mắt nhắm nghiền, trán tựa lên cổ anh nóng rực, không nói năng gì.
Cô ấy sốt rồi.
Anh cúi đầu nhìn cô, cảm giác như mặt cô đang đỏ rực lên, nhất là nửa mặt bên phải.
Sắc mặt Đường Vực nghiêm trọng hơn, sải bước dài hơn. Đường Hinh lại mặc một chiếc áo khoác màu trắng rộng thùng thình, quần bò và áo khoác đều bị dây máu, trên cổ áo và tay Đường Vực cũng có máu, nhìn qua thật đáng sợ.
Bác sĩ cùng y tá trong bệnh viện vừa nhìn thấy bộ dạng này của anh thì vội vàng đẩy cáng tới, chuẩn bị đưa đi cấp cứu: "Mau mau mau! Đặt xuống đây!"
Đường Vực đặt Đường Hinh xuống, tay phải của cô lại túm chặt lấy áo anh không bỏ, hai mày nhíu lại, khẽ thì thầm: "Trời ơi, mất mặt quá đi."
Anh nghe không rõ, cúi đầu áp lại gần: "Hả?"
Đường Hinh mở mắt ra, cụp mắt nhìn tay mình cùng áo khoác bị dây bẩn, nói lớn hơn một chút: "Em nói là mất mặt quá đi, bị anh nhìn thấy bộ dạng này, từ nhỏ tới giờ em chưa từng khốn đốn thế này, mất mặt quá đi."
Cô cũng không dám tưởng tượng bộ dạng của mình lúc này như thế nào, chắc chắn là xấu chết đi được, cô thực sự rất tuyệt vọng.
Ngay cả khi thất tình cô cũng không khốn đốn như thế này.
Không đúng, khi cô bị anh từ chối vẫn còn phóng khoáng lắm đấy.
Đường Vực bất đắc dĩ nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch lên, hạ giọng nói: "Không sao, tôi càng thích em."
"......"
Tim cô run lên, đầu váng mắt hoa, ngước mắt vẻ mặt yếu đuối đáng thương nhìn anh.
Nhìn tới mức lòng anh vừa mềm nhũn vừa rối bời.
Giây tiếp theo, cô cụp mắt, hừ một tiếng: "Anh biến thái quá đi."
Đường Vực: "......"
Anh liếm đôi môi khô khốc kéo tay cô xuống, bình tĩnh điềm nhiên nói: "Ừ thì biến thái."
Hai y tá và bác sĩ đứng xung quanh im lặng vài giây, rõ ràng chỉ muốn chuẩn bị cấp cứu thôi thế mà tự dưng lại bị thồn cả tấn đường vào họng. Y tá hắng giọng, hỏi: "Còn muốn cấp cứu không?"
Đường Vực đứng thẳng dậy, hạ giọng: "Muốn."
Lời của editor: Chương đã dài lắm rồi mà còn viết nội dung bổ sung. Bà Xuyên ác vừa vừa thôi chứ!!!!!! Tôi ngất đây!
Xưng hô giữa Đường Hinh và Đường Vực tuỳ vào ngữ cảnh mà mình thay đổi nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.