Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Chương 10: Đường papa, papa khó chiều quá đi!

Mạch Ngôn Xuyên

24/07/2020

Editor: Hannah

Em không phải là một người lý tính, em vừa làm việc theo cảm hứng, vừa kiêu ngạo lại luôn thích làm theo ý mình.

Thế nhưng Đường Vực, em đối với anh thực sự là vô cùng kiên nhẫn nha.

_ “Nhật ký nữ đại gia”_

“Vì sao?” Hoắc Thần Đông im lặng một chút rồi nói tiếp: “Này, ông chủnhỏ nhà họ Đường mới 27-28 tuổi thôi sao đã bảo thủ lạc hậu thế? Cóphải cậu cảm thấy cậu đã từng theo đuổi bạn thân của cô ấy, giờ lại có ý đồ với cô ấy thì rất bại hoại đạo đức, vô nhân tính không?”

Đường Vực im lặng, mắt nhìn ra ánh đèn đường lập loè bên ngoài, hơi cụp mắt xuống.

Hoắc Thần Đông thông cảm thở dài, lại nói: “Thôi được rồi, tôi thấy cônhóc Đường Hinh kia cũng không phải mẫu người cậu thích.”

Hai người từ nhỏ đã cùng lớn lên bên nhau trong đại viện, quan hệ thân thiết như anh em. Hoắc Thần Đông hiểu rõ trong chuyện tình cảm,Đường Vực luôn cố chấp với những nguyên tắc do anh đặt ra, không dễdàng gì phá vỡ được. Dù là hình mẫu phụ nữ lý tưởng hay sở thích đọc sách, từ trước tới nay vẫn chưa hề thay đổi.

Đường Hinh là một cô gái ngọt ngào, đáng yêu nhưng hoàn toàn không phải kiểu người Đường Vực yêu thích, tính cách cũng quá hoạt bát.

Hoắc Thần Đông gọi điện chủ yếu vẫn là vì chuyện công việc, nói mấy câu vừa rồi cũng chỉ là nói đùa, nếu Đường Vực đã không muốn nói tiếp, anh ta cũng sẽ không đào sâu thêm. Hai người cùng cúp máy.

Trong đầu Đường Vực thoáng hiện ra hình ảnh Đường Hinh mỉm cười ngọt ngào, vừa dịu dàng kêu to gọi nhỏ “Sếp ơi” thế này, “Sếp à” thế kia, thỉnh thoảng còn gọi thẳng tên anh, vừa không phép tắc lại có chút giảo hoạt. Đường Hinh và Minh Chúc là bạn thân, quan hệ giữa hai người họrất tốt, điều này anh biết rõ.

Đường Hinh là một cô gái tốt, vừa đáng yêu lại lạc quan, tính cách thú vịthu hút, chỉ cần xem những bài đăng của cô trên WeChat anh sẽ bất giác mỉm cười.

Đường Vực đột nhiên nhíu mày, bỏ khăn lông quàng trên người xuống, quay lại tiếp tục tập luyện.

*****

Buổi tối, Đường Hinh nằm dài trên giường, gửi tin nhắn cho Đường Vực: “Sếp ơi, ngày mai em đến phòng làm việc tìm sếp ạ?”

Ngày mai là thứ bảy, đa phần mọi người đều không đến văn phòng.Đường Vực thì khác, chỉ cần không phải đi tiếp khách, anh đều sẽ tới văn phòng. Ông chủ đã đi làm, những thư ký làm ở tầng trên đương nhiên sẽ không dám nghỉ ở nhà, cho nên ngày thứ bảy là ngày làm thêm giờ.

Đường Hinh là biên kịch, đề tài còn chưa được quyết định, hạng mục còn chưa chính thức khởi đồng, bình thường thời gian của cô rất tự do, không nhất thiết phải đi làm đúng giờ.

Cuối tuần văn phòng công ty ít người, cô rất vui vẻ đi tới, huống hồ bây giờ cô còn đang tới phòng làm việc của Đường Vực, là chuyện tốt nha…

Đường Vực từ câu lạc bộ về nhà hơi muộn, khi anh lái xe vào bãi đỗ, đèn xe chiếu sáng vị trí đỗ xe, thấy trên đó có một cái lồng nhỏ, đặt ở ngay chính giữa vị trí đỗ xe. Anh dừng tay lái, hơi nheo mắt nhìn rồi dừng xe, mở cửa đi về phía cái lồng xem thử.

Bên trong là một con mèo con màu trắng.

Đường Vực không biết phản ứng ra sao, quay đầu nhìn xung quanh cũng không thấy ai, không rõ ai đã để mèo ở đây. Anh vén ống quần ngồi xổm xuống nhìn, cánh tay tựa trên đầu gối, mắt nhìn xuống con mèo lông xùtrong hộp. Con mèo nhỏ đôi mắt màu xanh, không sợ hãi nhìn anh.

Đường Vực nhíu mày, đứng dậy cầm điện thoại trong xe, chuẩn bị gọi cho bên quản lý toà nhà.

Còn chưa kịp gọi thì đã thấy cuộc gọi tới của Đường Đinh Đinh. Từtrước tới nay, Đường Đinh Đinh gọi cho anh chì vì hai việc, hoặc là hết tiền, hoặc là sắp hết tiền.

Anh mặt không biểu cảm nghe điện thoại, hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”

Đường Đinh Đinh cười nịnh nọt nói: “Anh, không phải mấy ngày nữa anh sẽ đi Kha Lợi Á và Malaysia phải không? Cho em đi cùng anh nha.”

Đường Vực dùng mũi chân đạp đạp cái lồng, mèo con hoảng sợ kêu lên“Meo meo”, giữa bãi đỗ xe yên tĩnh tiếng kêu rất vang rất to. ĐườngĐinh Đinh nghe được, kêu lên: “Anh, sao bên chỗ anh lại có tiếng mèo kêu?”

“Không biết ai đã để nó lại ở ô đỗ xe riêng của anh.” Đường Vực hơi bực mình đáp.

Đường Đinh Đinh cười nói: “Chắc là có cô hàng xóm nào đang thèm thuồng anh đó… Còn có thể là ai được hả!” Cô hào hứng hỏi thêm: “Làgiống mèo gì thế?”

“Không biết.” Đường Vực không có hứng thú tìm hiểu loài mèo, anh nhìn xuống, cảm thấy con mèo này trông hơi quen quen, bỗng nhớ tới Tết âm lịch năm ngoái, Đường Hinh có đăng trên WeChat ảnh một con mèo, trông rất giống con mèo này, cô có trả lời bình luận của ai đó.

Nếu anh nhớ không nhầm thì tên nó là… Chinchilla*?

* Giống mèo Ba Tư

(Hình minh hoạ)

het-thay-mong-dep-deu-danh-cho-em-10-0



“Lông khá dài.”

Đường Đinh Đinh lại giục anh: “Anh mau chụp ảnh cho em xem đi, nếuđẹp thì mang về nhà cho em nuôi.”

Đường Vực hừ một tiếng, nói: “Em muốn nuôi mèo mà còn không tự đi mua à?”

Đường Đinh Đinh: “Nhưng không thế thì con mèo kia biết làm sao giờ? Anh không thể vứt nó đi đâu!”

“Giao cho mấy người quản lý toà nhà.”

“Mấy người đó không biết giải quyết thế nào đâu, nhất định sẽ đem vứt con mèo đi.” Đường Đinh Đinh rất muốn có con mèo, liên tục nài nỉ:“Anh, anh là người có lòng tốt mà… Không đúng, em muốn nói anh rất cótình người mà phải không? Anh đem về cho em nuôi nó nha, chỉ cần anhđem về mẹ sẽ đồng ý cho em nuôi.”

Đường Vực thấy em gái nói mãi phiền phức, mất kiên nhẫn ừ một tiếng rồi nói: “Cúp máy đây.”

Đường Đinh Đinh nhảy nhót hò reo một hồi mới nhớ ra, ông anh quý hoácòn chưa đồng ý đưa cô đi theo công tác đâu.

… Quá nham hiểm! Rõ ràng là anh cố ý đánh trống lảng mà.

Đường Vực để cái thùng mèo sang một bên, đỗ xe xong xuôi, anh đứng trước cái thùng nhìn một lúc lâu rồi vẫn quyết định đem nó lên nhà.

Cái lồng khá rộng, cũng còn đủ thức ăn cho mèo, anh để mèo ở ngoài ban công. Con mèo kia thực ra rất ngoan ngoãn, không náo loạn ầm ĩ. Bận rộn một hồi, tới tận 11 giờ anh mới nhìn thấy tin nhắn của Đường Hinh, anh không biết cô đã ngủ chưa, hơi chần chừ một chút rồi trả lời ngắn gọn: “Được.”

Đường Hinh đang lướt điện thoại, số của anh được cài đặt chế độ ưu tiên, chỉ cần anh nhắn tin hay đăng bài lập tức sẽ có thông báo, cô trả lời rất nhanh: “Vâng, hẹn sếp ngày mai gặp!”

Sau đó gửi một cái icon mặt trăng nhỏ.

Anh cũng gửi cô một icon mặt trăng nhỏ.

Đường Hinh rất ít khi chủ động tìm Đường Vực nói chuyện, cô cảm thấy anh bận rộn như vậy, làm gì có thời gian lên WeChat. Cô cũng rất biếtđiều, giữ liên lạc với anh, một tuần trung bình nhắn tin khoảng hai ba lần.

Cô rất dễ thoả mãn. Thấy không, cô đối với Đường Vực cực kỳ kiên nhẫn.

Sáng sớm hôm sau, Đường Hình mặc bộ quần áo cô đã tỉ mỉ lựa chọn từ đêm hôm trước, trang điểm kỹ càng rồi mới ra ngoài.

Cô ăn sáng ở dưới công ty, lên trên tầng vừa mới ra khỏi thang máy đãthấy Cao Hằng đang nói chuyện cùng thư ký, bọn họ thấy cô thì im lặng.Đường Hinh nhớ lại chuyện tối qua trong thang máy, Cao Hằng không chút nể tình mà bán đứng cô, cô tức giận bĩu môi, hừ một tiếng.

Cao Hằng cũng không quá để tâm, mỉm cười nói với cô: “Chào cô Đường.”

Đường Hinh ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, đáp lời:“Chào”

“Cô vào phòng làm việc đi, sếp tổng đang ở trong đó.”

“Vâng.”

Đường Hinh cũng không nhìn anh ta, đi gõ cửa, nghe tiếng trầm ấm bên trong bảo cô đi vào, cô liền đẩy cửa bước vào.

Đường Vực để cốc cà phê xuống, ngước mắt nhìn cô.

Cô gái nhỏ đứng trong nắng sớm, cười rộ lên ngọt ngào, nói với anh:“Chào sếp.”

Khoé môi Đường Vực khẽ nhếch lên, lười nhác dựa trên lưng ghế, cằm hất về phía bàn trà, nói thẳng vào chuyện công việc: “Đồ của em còn để ở kia, chưa có ai đụng tới, nói xem em muốn quay kiểu phim gì?”

“Tối qua em lại có cảm hứng.”

Đường Hinh để túi ở trên sô-pha, cầm vở và bút đi tới bàn làm việc, đểvở trên mặt bàn, lại vẽ thêm vài nét rồi mới nhìn về phía anh. Đường Vực ngồi thẳng người, đứng dậy đi vòng qua góc bàn, đứng bên cạnh cô, cúi nhìn bức vẽ kinh dị kia, cười nhạo: “Nói xem, đây là cái gì.”

Đường Hinh không để tâm giọng điệu ghét bỏ của anh, lấy bút chỉ chỉvào vở, nói: “Là mấy căn hộ, sếp nhìn không ra sao?”

Đường Vực: “……”

…… Thật sự là nhìn không ra.

Anh cạn lời, lấy bút từ trong ống đựng, kéo quyển vở của cô lại gần, hơi cuối người, đầu không ngẩng lên, hỏi: “Em nói đi, tôi vẽ, em muốn vẽ cái gì?”

Đường Hinh bất ngờ trong khoảnh khắc, nhíu mày hỏi: “Xấu đến thếthật sao?”



Xấu tới mức không muốn nhìn luôn!

Khoé miệng Đường Vực giật giật, trêu chọc cô: “Đứa cháu trai bốn tuổi của tôi vẽ còn đẹp hơn.”

Đường Hinh: “……”

Cô nghe lời anh, vừa chỉ trỏ bản vẽ vừa giải thích: “Đây là một căn nhàcũ, ở đây có cái cửa, từ cánh cửa này sẽ dẫn tới một khoảng không gian khác… Ở đây có cái cầu vượt…”

Tay Đường Vực đè trên quyển vở, mắt nhìn những thứ lộn xộn do cô vẽ, tay cầm bút phác hoạ theo lời miêu tả của cô, trên tay anh đeo đồng hồnam của Piaget, bàn tay to lại thon dài, xương ngón tay mảnh khảnh, móng tay được cắt ngắn sạch sẽ. Đôi bàn tay kia không chỉ đẹp mà còn có thể chậm rãi phác hoạ những thứ cô tưởng tượng lên mặt giấy.

Đường Hinh nghiêng đầu, nhìn góc nghiêng khuôn mặt anh, đôi lông mày đen rậm, đuôi mắt vừa nhỏ vừa hẹp khiến người đối diện cảm nhậnđược sự lạnh lùng, xa cách của anh.

Nhưng mà, cô không cảm nhận được sự xa cách đó.

Hình bóng của anh được ghim trong tim cô.

Cô thích anh, thích muốn chết đi được.

Đường Vực buông bút xuống, quay đầu nhìn cô.

Đường Hinh vội hồi thần, tiếp tục nói: “Chính là như vậy…”

Đường Vực xoay người, thả lỏng cơ thể dựa vào bàn làm việc, thản nhiên nhìn cô, thẳng thắn nói: “Đường Hinh, đề tài này của em không dễqua được kiểm duyệt, dù cho có thể qua được cũng chỉ có thể chiếu trên mạng, không thể chiếu trên truyền hình.”

Dự án mà Thời Quang đang chuẩn bị là để chiếu trên truyền hình.

Đường Hinh đương nhiên hiểu được điều này, cô bĩu môi, nói: “Em biết, nhưng những đề tài khác em lại không có hứng thú. Em cảm thấy nếuđược quay cũng sẽ như sếp nói, cái này bị kiểm duyệt cái kia bị kiểm duyệt…

Có quá nhiều giới hạn.

Thời Quang không ưa chuộng phong cách của cô.

Một biên kịch nhỏ như cô thực sự khó có thể thay đổi được gì.

Đường Vực im lặng một chút rồi cúi đầu cười nói: “Lần trước em nói muốn để tôi làm nhà giám chế, là cho kịch bản này sao?”

“Không phải!” Đường Hinh lắc đầu, “Kia là kịch bản phim điện ảnh.”

“Viết được nhiều chưa?”

“Mới viết được sơ lược về nhân vật…”

Đường Vực lại im lặng, anh nhìn cô từ trên cao xuống, đột nhiên nhớ ra cô từng nói với anh rằng vì đã bán bản quyền hai bộ tiểu thuyết cho Thời Quang mà cô mới tới đây làm việc, lúc đó vào khoảng bốn năm trước, đúng lúc anh vừa tiếp nhận công ty.

Khi đó cô chắc hẳn chỉ vừa mới tốt nghiệp.

Thời điểm đó, Thời Quang mua bản quyền một số tiểu thuyết, đa phần lànhững tác giả, biên kịch chưa có tiếng tăm gì, giá cả đưa ra cũng không quá thấp. Anh biết hoàn cảnh gia đình cô không tệ, cũng có tiền bản quyền, nếu không với bản lĩnh của cô bây giờ, e là từ lâu đã phải hít gióTây Bắc mà sống qua ngày rồi.

Có điều, đã lâu như vậy tiểu thuyết vẫn chưa được dựng thành phim, cứtồn đọng như thế cũng sẽ nhanh hết hạn bản quyền thôi.

Đường Hinh im lặng nhìn anh một lúc, hiểu được đề tài của mình bị loại rồi, cô bĩu môi, hừ một tiếng: “Đường papa, papa khó chiều quá đi. Sếp cũng đừng coi thường phim chiếu mạng, phim chiếu mạng cũng cónhững bộ xuất sắc mà.”

Đường Vực: “……”

Anh khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô, hỏi: “Em gọi tôi là gì?”

Đường Hinh nói nhỏ: “Đường Vực…”

Đường Vực phì cười, tay cầm bút lại gõ lên đầu cô, đi vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống ghế, lạnh nhạt nói một câu.

“Tôi không có đứa con gái như em.”

“……”

Cô trừng mắt với anh, rõ ràng là nghe thấy mà còn cố ý hỏi lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook