Chương 11
Minh Hi
02/04/2024
Là.. Hải. Tôi ngơ ra một lúc khi thấy cậu ấy xuất hiện trước nhà tôi như thế.
“Là cậu?”
Hải nhìn tôi gật đầu cười.
“Sao cậu lại đến đây?”
Bà Tám nghe thấy thế thì nhảy vào miệng tôi và nói:
“Đến để xem mắt mày chứ làm gì?”
“Tao nói rồi, cái đứa ế như mày có người ưng là được rồi, nói nhiều làm chi không biết?”
Tôi nhăn mặt khó chịu, cả nhà tôi đều khó chịu với “bà Tám” này.
Môi tôi giật giật. Tôi thật muốn.. bà ta.
Hải nghe nói thế thì nói vào giữa chữa ngượng ngùng cho đôi bên:
“Tinh không phải ế đâu cô ạ! Chỉ là em ấy tập trung phát triển sự nghiệp nên mới không quan tâm đến yêu đương đấy ạ.” À không, không phải là chữa ngượng ngùng cho hai nhà mà là mà là đang cứu cái “bà Tám” nhiều chuyện kia. Không thôi nhà tôi “xé xác” bà ta ra cho cá ăn.
“Thật không?” Bà ta khinh khỉnh nhìn tôi, tỏ vẻ dè bỉu khinh bỉ.
Mẹ tôi cười:
“Ít ra thu nhập một tháng của con tôi bằng cả nhà bà cộng lại trong một năm đấy. Chưa tính thằng con trong tù của bà.”
Bà Tám giận đỏ mặt:
“Bà..”
“Tôi.. Tôi như thế nào?, tôi nói sai gì à?”
Mẹ tôi cười khẩy đáp lời.
Lúc này, hai ba con tôi chỉ biết im lặng, không dám hó hé gì thêm. Sống với bà ấy gần và hơn ba mươi năm, chúng tôi biết quá rõ cái tính cách này của bà ấy. Con bà ấy, người nhà của bà ấy chỉ có bà ấy có quyền được nói. Còn người ngoài thử nói động vào xem, bà ấy mà chịu để yên mới là chuyện lạ ấy chứ đừng nói mà cái kiểu nói ngang, nói dọc châm biếm như cái “bà Tám” kia thì thôi rồi.
“Bà, bà..”
Bà Tám kia giận đỏ mặt, nói không nên lời.
“Bà bà tôi tôi cái gì, thôi thôi thôi, mệt bà quá, bà nói nhiều quá đi thôi.” mẹ tôi đáp.
Bà Tám mặt đỏ tía tai, nói:
“Bà nhớ đó, nhớ cho rõ cái mặt tôi nha!”
Nói rồi bà ta giận dỗi bỏ về không thèm ngoảnh mặt lại, mà chắc cũng chẳng dám ngoảnh mặt lại làm gì đâu a. Chạy cho lẹ, không thôi mẹ tôi mang chổi ra mà rượt bà ta cùng làng cuối xóm là chết nữa.
Sau khi bà Tám rời đi, bầu không khí trầm lắng hẳn. À không, phải nói là im lặng đến mức đáng sợ a.
Được một lúc, bác trai bên kia mở miệng bắt chuyện:
“À, lúc nãy bác thấy hai đứa nói chuyện với nhau, hai đứa quen nhau trước đó rồi à?”
Tôi nghe thấy thế thì ngay lập tức lắc đầu, phủ nhận mối quan hệ này:
“Dạ không ạ!”
Nhưng Hải thì không, cùng lúc tôi nói ra lời ấy, Hải cũng nói:
“Dạ, đúng ạ!”
Sau khi chúng tôi nói xong, nhận thấy sự bất đồng trong lời nói của nhau, hai gia đình nhìn tôi và Hải tỏ vẻ nghi hoặc.
Tôi nhắm mắt chịu trận, chẳng biết làm thế nào trong khi Hải mỉm cười giải thích:
“Chúng con là bạn học cấp ba ạ!”
“À, thì ra là bạn cũ.” Ba tôi cảm thán.
“Khoan đã!”
Ba tôi hình như nghĩ ra được điều gì đó, phản ứng khá mạnh.
Tôi thấy thế thì nói thầm trong bụng: “Thôi chết rồi!”
Ba tôi hỏi:
“Tên Hải?”
“Dạ đúng rồi ạ!” Hải cười đáp, cậu ta vẫn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra với mình nhỉ.
“Rồi xong!” Tôi cảm thán.
“Học chung cấp ba?” Ba tôi hỏi tiếp.
Lúc này, nụ cười trên mặt Hải tắt mất rồi thay vào đó là có vẻ gì đó rất nghiêm túc.
“Dạ vâng ạ!”
“Lớp 12?” Ba tôi tiếp tục hỏi.
Hải gật đầu, đường như cậu ấy đã hiểu được hàm ý trong những câu hỏi của ba tôi. Và tôi cũng vậy, sắc mặt chúng tôi trầm đi trông thấy.
Mẹ tôi và hai bác bên kia thì ngờ ngợ, không biết chuyện gì xảy ra. Cũng chẳng biết chúng tôi đang nói gì.
Bất ngờ, ba tôi đứng phắt dậy, đi thẳng vào trong nhà như muốn tìm gì đấy. Mọi người chẳng ai hiểu ông muốn làm gì. Tôi nói:
“Thôi xong rồi!”
Rồi tôi hét lên:
“Hải, mau chạy đi!”
Hải nhìn tôi không hiểu chuyện gì, gương mặt cậu ta hiện rõ ra dấu chấm hỏi. Chắc hẳn cậu ta đang nghĩ: Tại sao, tại sao lại phải chạy?
Không kịp nữa rồi, ba tôi đã đi ra đến nơi. Trên tay ông.. đang cầm.. một cây chổi?
Ông lao thẳng về phía Hải, mặc kệ người lớn bên nhà cậu ta đang ở ngay đấy.
Ông thét lên:
“Thằng kia, mày dụ dỗ con ông!”
“Ông đánh chết mày!”
Không kịp phản ứng, Hải đứng như trời trồng, đôi chân như dính chặt xuống đất không nhúc nhích đứng yên tại chỗ.
Rất may mắn, mẹ tôi đứng ngay đó và ngăn chặn ba tôi lại kịp, nắm lấy cơ hội, bác trai kia lao đến và giật được cây chổi từ tay ba tôi.
Mẹ tôi nhìn ba rồi nói:
“Có gì thì từ từ nói, mắc gì lấy chổi rượt người ta?”
Ba tôi giọng ủy khuất nhìn mẹ tôi:
“Em, nó.. nó dụ dỗ con gái mình!”
Bác gái bên kia giọng khó hiểu nói:
“Dụ dỗ?” Bác quay sang nhìn Hải, tỏ ý cần một lời giải thích.
Hải nhìn mọi người, rồi lại nhìn tôi rồi cậu ta nói, giọng có chút buồn.
“Tinh.. là người yêu cũ của con.”
Mọi người quay sang nhìn tôi. Mẹ tôi còn nói:
“Bảo sao ba mày đòi xách cây rượt thằng kia.”
Bác gái kia thì cười nói:
“Thì ra đây là cô con dâu mà ba mẹ mày nhắc đến đây sao Hải.”
“Bảo sao họ nhất quyết chỉ ưng mỗi cô bé.”
Hết chương 11
“Là cậu?”
Hải nhìn tôi gật đầu cười.
“Sao cậu lại đến đây?”
Bà Tám nghe thấy thế thì nhảy vào miệng tôi và nói:
“Đến để xem mắt mày chứ làm gì?”
“Tao nói rồi, cái đứa ế như mày có người ưng là được rồi, nói nhiều làm chi không biết?”
Tôi nhăn mặt khó chịu, cả nhà tôi đều khó chịu với “bà Tám” này.
Môi tôi giật giật. Tôi thật muốn.. bà ta.
Hải nghe nói thế thì nói vào giữa chữa ngượng ngùng cho đôi bên:
“Tinh không phải ế đâu cô ạ! Chỉ là em ấy tập trung phát triển sự nghiệp nên mới không quan tâm đến yêu đương đấy ạ.” À không, không phải là chữa ngượng ngùng cho hai nhà mà là mà là đang cứu cái “bà Tám” nhiều chuyện kia. Không thôi nhà tôi “xé xác” bà ta ra cho cá ăn.
“Thật không?” Bà ta khinh khỉnh nhìn tôi, tỏ vẻ dè bỉu khinh bỉ.
Mẹ tôi cười:
“Ít ra thu nhập một tháng của con tôi bằng cả nhà bà cộng lại trong một năm đấy. Chưa tính thằng con trong tù của bà.”
Bà Tám giận đỏ mặt:
“Bà..”
“Tôi.. Tôi như thế nào?, tôi nói sai gì à?”
Mẹ tôi cười khẩy đáp lời.
Lúc này, hai ba con tôi chỉ biết im lặng, không dám hó hé gì thêm. Sống với bà ấy gần và hơn ba mươi năm, chúng tôi biết quá rõ cái tính cách này của bà ấy. Con bà ấy, người nhà của bà ấy chỉ có bà ấy có quyền được nói. Còn người ngoài thử nói động vào xem, bà ấy mà chịu để yên mới là chuyện lạ ấy chứ đừng nói mà cái kiểu nói ngang, nói dọc châm biếm như cái “bà Tám” kia thì thôi rồi.
“Bà, bà..”
Bà Tám kia giận đỏ mặt, nói không nên lời.
“Bà bà tôi tôi cái gì, thôi thôi thôi, mệt bà quá, bà nói nhiều quá đi thôi.” mẹ tôi đáp.
Bà Tám mặt đỏ tía tai, nói:
“Bà nhớ đó, nhớ cho rõ cái mặt tôi nha!”
Nói rồi bà ta giận dỗi bỏ về không thèm ngoảnh mặt lại, mà chắc cũng chẳng dám ngoảnh mặt lại làm gì đâu a. Chạy cho lẹ, không thôi mẹ tôi mang chổi ra mà rượt bà ta cùng làng cuối xóm là chết nữa.
Sau khi bà Tám rời đi, bầu không khí trầm lắng hẳn. À không, phải nói là im lặng đến mức đáng sợ a.
Được một lúc, bác trai bên kia mở miệng bắt chuyện:
“À, lúc nãy bác thấy hai đứa nói chuyện với nhau, hai đứa quen nhau trước đó rồi à?”
Tôi nghe thấy thế thì ngay lập tức lắc đầu, phủ nhận mối quan hệ này:
“Dạ không ạ!”
Nhưng Hải thì không, cùng lúc tôi nói ra lời ấy, Hải cũng nói:
“Dạ, đúng ạ!”
Sau khi chúng tôi nói xong, nhận thấy sự bất đồng trong lời nói của nhau, hai gia đình nhìn tôi và Hải tỏ vẻ nghi hoặc.
Tôi nhắm mắt chịu trận, chẳng biết làm thế nào trong khi Hải mỉm cười giải thích:
“Chúng con là bạn học cấp ba ạ!”
“À, thì ra là bạn cũ.” Ba tôi cảm thán.
“Khoan đã!”
Ba tôi hình như nghĩ ra được điều gì đó, phản ứng khá mạnh.
Tôi thấy thế thì nói thầm trong bụng: “Thôi chết rồi!”
Ba tôi hỏi:
“Tên Hải?”
“Dạ đúng rồi ạ!” Hải cười đáp, cậu ta vẫn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra với mình nhỉ.
“Rồi xong!” Tôi cảm thán.
“Học chung cấp ba?” Ba tôi hỏi tiếp.
Lúc này, nụ cười trên mặt Hải tắt mất rồi thay vào đó là có vẻ gì đó rất nghiêm túc.
“Dạ vâng ạ!”
“Lớp 12?” Ba tôi tiếp tục hỏi.
Hải gật đầu, đường như cậu ấy đã hiểu được hàm ý trong những câu hỏi của ba tôi. Và tôi cũng vậy, sắc mặt chúng tôi trầm đi trông thấy.
Mẹ tôi và hai bác bên kia thì ngờ ngợ, không biết chuyện gì xảy ra. Cũng chẳng biết chúng tôi đang nói gì.
Bất ngờ, ba tôi đứng phắt dậy, đi thẳng vào trong nhà như muốn tìm gì đấy. Mọi người chẳng ai hiểu ông muốn làm gì. Tôi nói:
“Thôi xong rồi!”
Rồi tôi hét lên:
“Hải, mau chạy đi!”
Hải nhìn tôi không hiểu chuyện gì, gương mặt cậu ta hiện rõ ra dấu chấm hỏi. Chắc hẳn cậu ta đang nghĩ: Tại sao, tại sao lại phải chạy?
Không kịp nữa rồi, ba tôi đã đi ra đến nơi. Trên tay ông.. đang cầm.. một cây chổi?
Ông lao thẳng về phía Hải, mặc kệ người lớn bên nhà cậu ta đang ở ngay đấy.
Ông thét lên:
“Thằng kia, mày dụ dỗ con ông!”
“Ông đánh chết mày!”
Không kịp phản ứng, Hải đứng như trời trồng, đôi chân như dính chặt xuống đất không nhúc nhích đứng yên tại chỗ.
Rất may mắn, mẹ tôi đứng ngay đó và ngăn chặn ba tôi lại kịp, nắm lấy cơ hội, bác trai kia lao đến và giật được cây chổi từ tay ba tôi.
Mẹ tôi nhìn ba rồi nói:
“Có gì thì từ từ nói, mắc gì lấy chổi rượt người ta?”
Ba tôi giọng ủy khuất nhìn mẹ tôi:
“Em, nó.. nó dụ dỗ con gái mình!”
Bác gái bên kia giọng khó hiểu nói:
“Dụ dỗ?” Bác quay sang nhìn Hải, tỏ ý cần một lời giải thích.
Hải nhìn mọi người, rồi lại nhìn tôi rồi cậu ta nói, giọng có chút buồn.
“Tinh.. là người yêu cũ của con.”
Mọi người quay sang nhìn tôi. Mẹ tôi còn nói:
“Bảo sao ba mày đòi xách cây rượt thằng kia.”
Bác gái kia thì cười nói:
“Thì ra đây là cô con dâu mà ba mẹ mày nhắc đến đây sao Hải.”
“Bảo sao họ nhất quyết chỉ ưng mỗi cô bé.”
Hết chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.