Chương 1
Minh Hi
02/04/2024
Tám năm trước.
Trước cổng trường cấp ba nào đấy có một chàng trai đang thì thầm gì đó với đám bạn của mình, hình như có cả thầy Bích chủ nhiệm lớp 12A nữa thì phải.
“Họ đang nói gì vậy nhỉ?”
Một cô bạn học sinh tò mò hỏi con bạn thân của mình.
“Eo ôi, mày hơi sức đâu mà quan tâm bọn con trai làm gì, chắc lại bày trò phá phách gì chứ gì.. Kệ chúng nó đi.”
Cô bạn thân nói chuyện kiểu như chẳng quan tâm lắm đến mấy trò của các ông con trai.
“Mày điên à, bày trò nghịch phá mà lại có thầy Bích tham gia à?”
Cô bạn phản bác.
“Ừ ha, mà thôi kệ đi, chẳng liên quan gì đến chúng mình, quan tâm làm chi cho mệt hơi.”
Cô bạn ấy có vẻ vẫn quyết tâm hông tìm hiểu thêm về chuyện không liên quan đến mình và cũng đã thành công lôi kéo cô bạn thân của mình và rồi đôi bạn ấy nhanh chóng rời khỏi phạm vi của mấy bạn trai kia.
Hai bạn kia thì rời đi rồi còn tôi thì vẫn ngồi đấy, trên băng ghế cách mấy bạn trai kia không xa. Tôi đang mải mê ngắm nhìn, ngắm nhìn cậu ấy
Bạn ấy. Ở trong nhóm bạn nam kia có một người tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu. Tôi cứ như thế ngắm nhìn cậu ấy âm thầm và lặng lẽ, lặng lẽ đến gần cậu ấy.
Tôi tuyệt nhiên chưa bao giờ kể cho bất cứ ai nghe về đoạn tình cảm này cả. Bởi vì, tôi không dám. Tôi biết rõ đoạn tình cảm này nó chẳng đi về đâu nên cứ âm thầm mà lặng lẽ thế thôi, kể cho người khác nghe chỉ sợ họ cười không ngớt mồm a.
Cậu ấy tên Hải, là một người khá cao ráo và cũng khá đẹp trai nữa cơ. Cậu ấy.. ờm học có hơi, hơi.. không được tốt lắm a nhưng không sao á. Bởi vì cậu ấy chơi thể rất giỏi a, lại còn vui vẻ dễ gần nửa, ai cũng yêu thích, quý mến cậu ấy a. Nói đâu xa, thầy chủ nhiệm của tôi _ thầy Bích ấy, Thầy Bích là một giáo viên trẻ vừa về trường giảng dạy không bao lâu lại còn khá trẻ nữa nên rất dễ gần với học sinh chúng tôi nhưng mà trông thế thôi chứ để mà có thể tụ tập với tụi con trai để bài trò nghịch ngợm thì có vẻ hơi bất bình thường nhỉ.
Nói đến đây, các cậu ấy đang bày trò gì ấy nhỉ, ngồi nhìn thế này làm tôi tò mò quá cơ. Tôi đứng dậy, cầm quyển truyện tranh lên tay từ từ đi về hướng cậu ấy tìm băng ghế đá gần nhất có thể để ngồi xuống, tôi chăm chú đọc truyện tranh nhưng tai thì vểnh lên cố gắng nghe xem các cậu ấy đang nói gì.
Ở góc nhìn khác, bọn con trai đang bàn bạc gì đấy bỗng một cậu trai nào đó lấy tay chọc chọc Hải vài cái. Hải quay lại nhìn cậu ấy:
“Chời ơi, đang bàn chuyện trọng đại mà thằng này, khìu gì khìu hoài vậy ta?”
Nói chưa hết câu Hải thấy cậu bạn cứ nhìn về một phía còn nhướng nhướng mày ra hiệu cho cậu ấy. Hải quay đầu nhìn theo ánh mắt của cậu ấy. Không biết cậu ấy nhìn thấy gì nhỉ, nhìn thấy gì mà mặt cậu ấy bỗng nóng bừng lên, cậu ấy vội xua tan đám đông:
“Ê đi đi, bu gì mà bu, tụi bây nhiều chuyện quá đi.”
“Đi đi, giải tán.”
Thầy Bích và đám bạn đang bàn tán hăng say bỗng bị Hải đuổi đi vô cớ thì đơ ngang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Thầy Hải cứ nhìn về một phía, nhìn mãi không rời thầy Bích và tụi con trai cũng quay sang nhìn theo. Bỗng chúng đồng loạt phát “ồ” lên.
“Hiểu hiểu..”
Thầy Bích thấy thế thì cũng vội giải tán đám đông:
“Thôi thôi, về lớp học bài đi, lát tui kêu trả bài đó.”
“Ơ thầy..”
Bọn con trai gào thét thảm khóc.. trong vô vọng.
Đám đông giải tán, thầy Bích cũng đi về hướng phòng giáo viên chỉ còn mỗi Hải đứng đấy.
Hải cứ đứng đấy nhìn gì đó một lúc rồi cũng đi mất dạng. Thầy Bình từ trong phòng giáo viên nhìn ra thấy “đệ tử” mình thế này thì lắc đầu cười trong bất lực.
“Thằng này thật là ngốc a.”
Tôi sau khi thấy mọi người giải tán hết thì không khỏi thốt lên hai câu bất lực:
“Ơ!”
“Sau mọi người giải tán hết rồi?”
Tôi không nghĩ là khi thấy tôi lại gần mọi người lại tránh xa đến thế. Mọi người.. ghét tôi đến thế cơ à? Trớ trêu thật, người tôi thích lại là một trong số những người.. không thích tôi. Buồn thật!
Cậu ấy đi rồi, nhìn thân ảnh cậu ấy đang khuất dần sau bóng cây tôi thật muốn đi theo, nhưng.. quyển truyện tranh này thật cuốn aaa lỡ đọc rồi không thoát ra được a.. thôi lỡ đọc rồi thì đọc nốt vậy. Dù sao.. cậu ấy đã không thích tôi rồi đi theo cậu ấy rồi mà bị phát hiện thì người ta lại ghét tôi hơn..
“Thôi, đọc nốt quyển truyện rồi tính tiếp a”
Tôi tự nói với chính mình. Và rồi, tôi cứ ngồi đó, trên tảng đá ấy say sưa đọc truyện tranh mà không biết ở gốc cây to cách đó không xa có thân ảnh một chàng trai đang lấp ló đứng nhìn tôi.
“Không đi theo thật à?”
Nói rồi cậu ấy nở một nụ cười dịu dàng
Trên đôi môi.. thật đẹp.
Hết chương 1
Trước cổng trường cấp ba nào đấy có một chàng trai đang thì thầm gì đó với đám bạn của mình, hình như có cả thầy Bích chủ nhiệm lớp 12A nữa thì phải.
“Họ đang nói gì vậy nhỉ?”
Một cô bạn học sinh tò mò hỏi con bạn thân của mình.
“Eo ôi, mày hơi sức đâu mà quan tâm bọn con trai làm gì, chắc lại bày trò phá phách gì chứ gì.. Kệ chúng nó đi.”
Cô bạn thân nói chuyện kiểu như chẳng quan tâm lắm đến mấy trò của các ông con trai.
“Mày điên à, bày trò nghịch phá mà lại có thầy Bích tham gia à?”
Cô bạn phản bác.
“Ừ ha, mà thôi kệ đi, chẳng liên quan gì đến chúng mình, quan tâm làm chi cho mệt hơi.”
Cô bạn ấy có vẻ vẫn quyết tâm hông tìm hiểu thêm về chuyện không liên quan đến mình và cũng đã thành công lôi kéo cô bạn thân của mình và rồi đôi bạn ấy nhanh chóng rời khỏi phạm vi của mấy bạn trai kia.
Hai bạn kia thì rời đi rồi còn tôi thì vẫn ngồi đấy, trên băng ghế cách mấy bạn trai kia không xa. Tôi đang mải mê ngắm nhìn, ngắm nhìn cậu ấy
Bạn ấy. Ở trong nhóm bạn nam kia có một người tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu. Tôi cứ như thế ngắm nhìn cậu ấy âm thầm và lặng lẽ, lặng lẽ đến gần cậu ấy.
Tôi tuyệt nhiên chưa bao giờ kể cho bất cứ ai nghe về đoạn tình cảm này cả. Bởi vì, tôi không dám. Tôi biết rõ đoạn tình cảm này nó chẳng đi về đâu nên cứ âm thầm mà lặng lẽ thế thôi, kể cho người khác nghe chỉ sợ họ cười không ngớt mồm a.
Cậu ấy tên Hải, là một người khá cao ráo và cũng khá đẹp trai nữa cơ. Cậu ấy.. ờm học có hơi, hơi.. không được tốt lắm a nhưng không sao á. Bởi vì cậu ấy chơi thể rất giỏi a, lại còn vui vẻ dễ gần nửa, ai cũng yêu thích, quý mến cậu ấy a. Nói đâu xa, thầy chủ nhiệm của tôi _ thầy Bích ấy, Thầy Bích là một giáo viên trẻ vừa về trường giảng dạy không bao lâu lại còn khá trẻ nữa nên rất dễ gần với học sinh chúng tôi nhưng mà trông thế thôi chứ để mà có thể tụ tập với tụi con trai để bài trò nghịch ngợm thì có vẻ hơi bất bình thường nhỉ.
Nói đến đây, các cậu ấy đang bày trò gì ấy nhỉ, ngồi nhìn thế này làm tôi tò mò quá cơ. Tôi đứng dậy, cầm quyển truyện tranh lên tay từ từ đi về hướng cậu ấy tìm băng ghế đá gần nhất có thể để ngồi xuống, tôi chăm chú đọc truyện tranh nhưng tai thì vểnh lên cố gắng nghe xem các cậu ấy đang nói gì.
Ở góc nhìn khác, bọn con trai đang bàn bạc gì đấy bỗng một cậu trai nào đó lấy tay chọc chọc Hải vài cái. Hải quay lại nhìn cậu ấy:
“Chời ơi, đang bàn chuyện trọng đại mà thằng này, khìu gì khìu hoài vậy ta?”
Nói chưa hết câu Hải thấy cậu bạn cứ nhìn về một phía còn nhướng nhướng mày ra hiệu cho cậu ấy. Hải quay đầu nhìn theo ánh mắt của cậu ấy. Không biết cậu ấy nhìn thấy gì nhỉ, nhìn thấy gì mà mặt cậu ấy bỗng nóng bừng lên, cậu ấy vội xua tan đám đông:
“Ê đi đi, bu gì mà bu, tụi bây nhiều chuyện quá đi.”
“Đi đi, giải tán.”
Thầy Bích và đám bạn đang bàn tán hăng say bỗng bị Hải đuổi đi vô cớ thì đơ ngang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Thầy Hải cứ nhìn về một phía, nhìn mãi không rời thầy Bích và tụi con trai cũng quay sang nhìn theo. Bỗng chúng đồng loạt phát “ồ” lên.
“Hiểu hiểu..”
Thầy Bích thấy thế thì cũng vội giải tán đám đông:
“Thôi thôi, về lớp học bài đi, lát tui kêu trả bài đó.”
“Ơ thầy..”
Bọn con trai gào thét thảm khóc.. trong vô vọng.
Đám đông giải tán, thầy Bích cũng đi về hướng phòng giáo viên chỉ còn mỗi Hải đứng đấy.
Hải cứ đứng đấy nhìn gì đó một lúc rồi cũng đi mất dạng. Thầy Bình từ trong phòng giáo viên nhìn ra thấy “đệ tử” mình thế này thì lắc đầu cười trong bất lực.
“Thằng này thật là ngốc a.”
Tôi sau khi thấy mọi người giải tán hết thì không khỏi thốt lên hai câu bất lực:
“Ơ!”
“Sau mọi người giải tán hết rồi?”
Tôi không nghĩ là khi thấy tôi lại gần mọi người lại tránh xa đến thế. Mọi người.. ghét tôi đến thế cơ à? Trớ trêu thật, người tôi thích lại là một trong số những người.. không thích tôi. Buồn thật!
Cậu ấy đi rồi, nhìn thân ảnh cậu ấy đang khuất dần sau bóng cây tôi thật muốn đi theo, nhưng.. quyển truyện tranh này thật cuốn aaa lỡ đọc rồi không thoát ra được a.. thôi lỡ đọc rồi thì đọc nốt vậy. Dù sao.. cậu ấy đã không thích tôi rồi đi theo cậu ấy rồi mà bị phát hiện thì người ta lại ghét tôi hơn..
“Thôi, đọc nốt quyển truyện rồi tính tiếp a”
Tôi tự nói với chính mình. Và rồi, tôi cứ ngồi đó, trên tảng đá ấy say sưa đọc truyện tranh mà không biết ở gốc cây to cách đó không xa có thân ảnh một chàng trai đang lấp ló đứng nhìn tôi.
“Không đi theo thật à?”
Nói rồi cậu ấy nở một nụ cười dịu dàng
Trên đôi môi.. thật đẹp.
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.