Chương 9
Minh Hi
02/04/2024
“Có nên lấy chồng luôn chưa ta?”
Tôi tự hỏi lòng mình như thế đấy, tôi cũng chẳng biết nữa, tôi.. Chẳng hứng thú mấy với chuyện chồng con.
Suy nghĩ bâng quơ một lúc rồi tôi cũng gạt phắt vấn đề này sang một bên, không suy nghĩ đến nó nữa, tôi.. tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Được một lúc, Hạ - một người bạn học cũ của tôi dẫn con đi vào cửa tiệm. Nghe tiếng chuông vang, tôi biết có khách vào liền cất giọng:
“Xin chào quý khách ạ!”
Định vị được vị trí của tôi, Hạ lao ngay tới chỗ tôi bỏ cho đứa con năm tuổi cậu ấy tự lựa đồ dùng học tập của mình.
Đến gần tôi, Hạ tỏ ra rất rất muốn nhiều chuyện với tôi.. cậu ấy nói:
“Biết gì không?”
“Biết gì là biết gì?”
“Cậu không nói thì làm sao mà tôi biết được.”
Tôi khó hiểu nhìn Hạ tỏ vẻ cũng chẳng quan tâm mấy đến câu chuyện mà cậu ấy chuẩn bị kể cho tôi nghe, phần khác tôi cũng phải chú ý đến con của cậu ấy - bé Bi đang chạy lon ton tìm đồ trong cửa tiệm của mình.
Hạ nhìn tôi kỉu “tui đã quá quen với bạn rồi bạn ơi!” Mặc cho tôi có quan tâm hy không thì cậu ấy vẫn kể cho tôi nghe a:
“Hôm nay tớ đi uống cafe ở quán cũ, cậu có biết tớ gặp ai không a!”
“Quán cũ?”
Tôi vẫn chưa định vị được cái “quán cũ” mà cậu ấy nói là quán nào a.
“Hạ nhìn tôi, bất đắc dĩ nhắc lại một lần cho tôi nhớ:
“ Là cái quán mà lúc trước chúng ta hay đi lúc còn làm chung công ty ấy! “
“ À, tôi nhớ ra rồi a! “
“ Rồi sao, gặp ai? “
Tôi lại tiếp tục hỏi. Dường như tôi đã đánh đúng vào đúng trọng điểm Hạ như được tôi vặn dây cót nói liên tục:
“ Hôm nay tớ về quán cũ, đang chiu chiu uống cafe, ăn bánh ngọt thì vô tình tớ gặp.. Hải “
“ Hải? “Cái tên này thật lâu rồi tôi chưa nghe ai nhắc đến trước mặt tôi a, lâu thêm xíu nữa chắc hẳn tôi cũng sẽ quên đi cậu ấy luôn rồi.. chắc là như vậy.
Hạ nhìn tôi không tin được:
“ Sao nhắc đến Hải mà có vẻ cậu không quan tâm mấy nhỉ? “
Tôi cười nhạt:
“ Còn gì đâu mà quan với chả tâm hả cậu! “
Hạ nhìn tôi một lúc rồi nhẹ giọng nói:
“ Cậu ấy đã hỏi tôi về cậu đấy! “
Tôi đứng hình mất vài giây, Hải hỏi về tôi ư? Cậu ấy.. Còn nhớ đến tôi ư? Tôi lắc đầu cười:
“ Cậu ấy đã hỏi cậu gì về tôi nào? “
“ Hỏi cậu sống ở đâu, bây giờ đang làm gì, hỏi cậu sống có tốt không, đã có gia đình chưa.. Vân vân và mây mây.. “Hạ nói.
Tôi cười, đưa tay nhận lấy hộp bút màu bé Bi đưa rồi nói:
“ Hỏi nhiều thế à? Rồi cậu trả lời thế nào? “
Đến đây, Hạ có vẻ chột dạ:
“ Những gì có thể nói tớ.. Đều nói cho cậu ấy biết hết rồi. “
Tôi trơ mắt nhìn Hạ, cậu ấy phát rén lên liền bổ sung thêm:
“ Tớ.. Tớ vẫn chưa khai ra địa chỉ nhà ở của cậu đâu a.. “
“ Khai hết rồi còn mỗi cái địa chỉ.. Có khác gì đâu a. “
Hạ nhìn tôi, cười hì hì:
“ Khác mừ.. “. Ngôn Tình Trọng Sinh
Tôi:“... “
Chúng tôi nói chuyện với nhau mà quên mất bé Bi đang còn trong cửa tiệm. Thấy mình bị bơ, thằng bé chắc cảm thấy cô đơn lắm a, nó chui một gốc chơi một mình với một.. hợp bút màu và.. một cuốn tập.. aaaa. Vẽ xong thằng bé được cho tôi và mẹ có xem:
“ Aaaa.. Mẹ ơi.. Đẹp hong? “
Tôi nhìn thằng bé rồi lại nhìn xuống cuốn tập mà thằng bé cầm trên tay.. Mẹ nó nhìn tôi xong xanh mặt mày.
“ Con lấy mấy cái này ở đâu thế, chỗ nào thế con? “Hạ nhìn nó nhẹ nhàng hỏi.
Nghe thấy thế thằng bé một tay cầm cuốn tập, một tay câm tay mẹ nó dẫn vào gốc nhỏ của nó.. chỗ nó ngồi vẽ..
Thằng bé cũng khá ngoan, chọn đúng một hộp bút màu và một cuốn tập thôi a. Cũng chẳng vẽ ra tường hay nền nhà.. ôi.. thằng bé nó.. ngoan..
Hạ thấy thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn tôi, tay đưa cuốn tập và hộp bút chì màu về phía tôi nói:
“ Bà chủ, thanh toán chỗ nào giúp tôi! “
Tôi cười:“ Thôi, quà gặp mặt cho Bi đó. “
Bi nghe thấy thế thì che miệng cười:
“ Bi cảm ơn ạ.. “
Tôi nhìn Bi cười nói:
“ Bi ngoan. “
Nói rồi tôi tiễn hai mẹ con đi về và tiếp tục công việc của mình.
Trong đầu tôi lúc này đang nghĩ: Hải tìm hiểu về tôi sao? Cậu ấy.. Có ý gì đây?
* * *
Rất nhanh, cuối tuần cũng đã đến. Tôi sắp xếp công việc bỏ sang một bên hết rồi về nhà với ba mẹ.
Đang ngồi trong nhà ung dung ăn cơm mẹ nấu thì ba từ đâu đi về tạc cho tôi một gạo nước lạnh:
“ Tranh thủ ăn đi nha, mười giờ bà Tám dẫn nhà trai sang xem mắt mày đấy! “
Đang ăn cơm, tôi thiếu điều phun cả họng cơm trong miệng ra, mở to mắt nhìn ba:
“ Xem.. xem mắt gì ạ? “
“ Thì xem mắt lấy chồng cho mày chứ gì, mẹ mày nói với mày rồi mà. “
“ Nói hòi nào? “
Tôi khó hiểu nhìn mẹ. Mẹ nhìn tôi vẻ vô tội nói:
“ Thì hôm bữa mẹ nói qua điện thoại với mày rồi mà! “
Tôi khó chịu:“ Mẹ!”
Hết chương 9
Tôi tự hỏi lòng mình như thế đấy, tôi cũng chẳng biết nữa, tôi.. Chẳng hứng thú mấy với chuyện chồng con.
Suy nghĩ bâng quơ một lúc rồi tôi cũng gạt phắt vấn đề này sang một bên, không suy nghĩ đến nó nữa, tôi.. tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Được một lúc, Hạ - một người bạn học cũ của tôi dẫn con đi vào cửa tiệm. Nghe tiếng chuông vang, tôi biết có khách vào liền cất giọng:
“Xin chào quý khách ạ!”
Định vị được vị trí của tôi, Hạ lao ngay tới chỗ tôi bỏ cho đứa con năm tuổi cậu ấy tự lựa đồ dùng học tập của mình.
Đến gần tôi, Hạ tỏ ra rất rất muốn nhiều chuyện với tôi.. cậu ấy nói:
“Biết gì không?”
“Biết gì là biết gì?”
“Cậu không nói thì làm sao mà tôi biết được.”
Tôi khó hiểu nhìn Hạ tỏ vẻ cũng chẳng quan tâm mấy đến câu chuyện mà cậu ấy chuẩn bị kể cho tôi nghe, phần khác tôi cũng phải chú ý đến con của cậu ấy - bé Bi đang chạy lon ton tìm đồ trong cửa tiệm của mình.
Hạ nhìn tôi kỉu “tui đã quá quen với bạn rồi bạn ơi!” Mặc cho tôi có quan tâm hy không thì cậu ấy vẫn kể cho tôi nghe a:
“Hôm nay tớ đi uống cafe ở quán cũ, cậu có biết tớ gặp ai không a!”
“Quán cũ?”
Tôi vẫn chưa định vị được cái “quán cũ” mà cậu ấy nói là quán nào a.
“Hạ nhìn tôi, bất đắc dĩ nhắc lại một lần cho tôi nhớ:
“ Là cái quán mà lúc trước chúng ta hay đi lúc còn làm chung công ty ấy! “
“ À, tôi nhớ ra rồi a! “
“ Rồi sao, gặp ai? “
Tôi lại tiếp tục hỏi. Dường như tôi đã đánh đúng vào đúng trọng điểm Hạ như được tôi vặn dây cót nói liên tục:
“ Hôm nay tớ về quán cũ, đang chiu chiu uống cafe, ăn bánh ngọt thì vô tình tớ gặp.. Hải “
“ Hải? “Cái tên này thật lâu rồi tôi chưa nghe ai nhắc đến trước mặt tôi a, lâu thêm xíu nữa chắc hẳn tôi cũng sẽ quên đi cậu ấy luôn rồi.. chắc là như vậy.
Hạ nhìn tôi không tin được:
“ Sao nhắc đến Hải mà có vẻ cậu không quan tâm mấy nhỉ? “
Tôi cười nhạt:
“ Còn gì đâu mà quan với chả tâm hả cậu! “
Hạ nhìn tôi một lúc rồi nhẹ giọng nói:
“ Cậu ấy đã hỏi tôi về cậu đấy! “
Tôi đứng hình mất vài giây, Hải hỏi về tôi ư? Cậu ấy.. Còn nhớ đến tôi ư? Tôi lắc đầu cười:
“ Cậu ấy đã hỏi cậu gì về tôi nào? “
“ Hỏi cậu sống ở đâu, bây giờ đang làm gì, hỏi cậu sống có tốt không, đã có gia đình chưa.. Vân vân và mây mây.. “Hạ nói.
Tôi cười, đưa tay nhận lấy hộp bút màu bé Bi đưa rồi nói:
“ Hỏi nhiều thế à? Rồi cậu trả lời thế nào? “
Đến đây, Hạ có vẻ chột dạ:
“ Những gì có thể nói tớ.. Đều nói cho cậu ấy biết hết rồi. “
Tôi trơ mắt nhìn Hạ, cậu ấy phát rén lên liền bổ sung thêm:
“ Tớ.. Tớ vẫn chưa khai ra địa chỉ nhà ở của cậu đâu a.. “
“ Khai hết rồi còn mỗi cái địa chỉ.. Có khác gì đâu a. “
Hạ nhìn tôi, cười hì hì:
“ Khác mừ.. “. Ngôn Tình Trọng Sinh
Tôi:“... “
Chúng tôi nói chuyện với nhau mà quên mất bé Bi đang còn trong cửa tiệm. Thấy mình bị bơ, thằng bé chắc cảm thấy cô đơn lắm a, nó chui một gốc chơi một mình với một.. hợp bút màu và.. một cuốn tập.. aaaa. Vẽ xong thằng bé được cho tôi và mẹ có xem:
“ Aaaa.. Mẹ ơi.. Đẹp hong? “
Tôi nhìn thằng bé rồi lại nhìn xuống cuốn tập mà thằng bé cầm trên tay.. Mẹ nó nhìn tôi xong xanh mặt mày.
“ Con lấy mấy cái này ở đâu thế, chỗ nào thế con? “Hạ nhìn nó nhẹ nhàng hỏi.
Nghe thấy thế thằng bé một tay cầm cuốn tập, một tay câm tay mẹ nó dẫn vào gốc nhỏ của nó.. chỗ nó ngồi vẽ..
Thằng bé cũng khá ngoan, chọn đúng một hộp bút màu và một cuốn tập thôi a. Cũng chẳng vẽ ra tường hay nền nhà.. ôi.. thằng bé nó.. ngoan..
Hạ thấy thế thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn tôi, tay đưa cuốn tập và hộp bút chì màu về phía tôi nói:
“ Bà chủ, thanh toán chỗ nào giúp tôi! “
Tôi cười:“ Thôi, quà gặp mặt cho Bi đó. “
Bi nghe thấy thế thì che miệng cười:
“ Bi cảm ơn ạ.. “
Tôi nhìn Bi cười nói:
“ Bi ngoan. “
Nói rồi tôi tiễn hai mẹ con đi về và tiếp tục công việc của mình.
Trong đầu tôi lúc này đang nghĩ: Hải tìm hiểu về tôi sao? Cậu ấy.. Có ý gì đây?
* * *
Rất nhanh, cuối tuần cũng đã đến. Tôi sắp xếp công việc bỏ sang một bên hết rồi về nhà với ba mẹ.
Đang ngồi trong nhà ung dung ăn cơm mẹ nấu thì ba từ đâu đi về tạc cho tôi một gạo nước lạnh:
“ Tranh thủ ăn đi nha, mười giờ bà Tám dẫn nhà trai sang xem mắt mày đấy! “
Đang ăn cơm, tôi thiếu điều phun cả họng cơm trong miệng ra, mở to mắt nhìn ba:
“ Xem.. xem mắt gì ạ? “
“ Thì xem mắt lấy chồng cho mày chứ gì, mẹ mày nói với mày rồi mà. “
“ Nói hòi nào? “
Tôi khó hiểu nhìn mẹ. Mẹ nhìn tôi vẻ vô tội nói:
“ Thì hôm bữa mẹ nói qua điện thoại với mày rồi mà! “
Tôi khó chịu:“ Mẹ!”
Hết chương 9
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.