Hey, Quái Vật Nhỏ! Cưng Đi Nhầm Phim Trường Rồi!
Chương 15:
Phong Lưu Thư Ngốc
13/11/2023
Cánh tay ông già cũng buông xuống, trong ống tay áo bỗng nhiên xuất hiện một thanh Hàng ma xử.
Bị phát hiện rồi sao?
Viên thịt màu hồng không thể tin vào sự thật này! Nó vì thất bại mà cơ thể run run lên, đang định chuẩn bị chui vào trong lòng đất thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió mạnh “vù vù” từ phía sau truyền đến.
Một con bọ ăn xác to bằng nắm tay đột nhiên nhảy từ bụi cây ra rồi lao về phía viên thịt màu hồng.
Chi chi! Chít chít!
Hai kẻ thù lập tức lao vào đánh nhau, lăn ra ngoài bụi cỏ.
Cô bé: “...Thì ra là độc trùng.”
Đôi mắt của ông già hơi lóe lên, lắc đầu nói: “Hai con này đều không phải độc trùng bình thường, bắt chúng nó lại.”
Cô bé vội vàng móc cái lưới từ trong túi ra.
Nhưng vẫn chậm một bước, con bọ ăn xác kia dường như đã trải qua biến dị, cơ thể nó phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, cái đầu còn lớn hơn đồng loại của nó rất nhiều. Con bọ ăn xác về cắn xé vừa kêu “chi chi” điên cuồng, độc tính và lực sát thương của nó đều rất khủng bố.
Chỉ trong vài cú đánh, móng vuốt sắc bén của nó đã xé nát con độc trùng màu hồng thành từng mảnh, xúc tu trên người nó nhanh chóng lắc lư tìm kiếm cũng mảnh thịt nhỏ rơi rụng xung quanh, nó gấp gáp muốn ăn hết thịt của con mồi này.
Con độc trùng màu hồng chỉ kêu “chít chít” một tiếng rồi cứng đờ, hoàn toàn yên lặng.
Trận chiến này bắt đầu quá nhanh, kết thúc cũng nhanh không kém.
Cô gái giơ súng lên, nhắm ngay vào con bọ ăn xác, sắc mặt rất căng thẳng.
Bất kỳ giống loài nào trong khu rừng này đều không thể coi thường, kể cả một con bọ!
Phải chết ư?
Lúc bị bọ ăn xác xé nát, trong đầu viên thịt màu hồng thoáng qua suy nghĩ tuyệt vọng ấy.
Nhưng từ khi mới được sinh ra nó đã hiểu rõ, trên thế này có nhiều thứ còn đáng sợ hơn so với cái chết.
Khi cơ thể hóa thành những mảnh vỡ, cơn đau kịch liệt cũng xé tan thành vô số phần. Mỗi một mảnh vỡ đều có ý thức độc lập, giãy giụa trong tuyệt vọng. Bọn chúng tách rời nhau nhưng cũng liên kết, cùng nhận tất cả xúc cảm.
Sự đau đớn biến thành vực sâu không có giới hạn.
Con mắt của nó cũng bị xé nát, một lần nữa sinh trưởng lại từ những mảnh vụn.
Tầm mắt nó trở nên cực kỳ lộn xộn. Có con mắt trông thấy một đống lá rụng, có con mắt trông thấy bùn đất bẩn thỉu, có con mắt lại thấy bọ ăn xác nhích lại gần đầu mình, có con mắt trông thấy bầu trời xám xịt.
Dường như cả thế giới đang vỡ vụn ra.
Ý thức của nó trở nên rất hỗn loạn, đau khổ, tuyệt vọng, tức giận, điên cuồng… Tất cả những suy nghĩ được phóng đại lên vô hạn. Mỗi mảnh vụn đều bị thương nặng, gánh chịu cơn đau kịch liệt. Năng lượng nhanh chóng bị tiêu hao, để lại cơn ngứa âm ỉ khó mà tưởng tượng nổi bên trong những mảnh vỡ.
Viên thịt màu hồng vẫn luôn cho rằng vực sâu là nơi đáng sợ nhất. Cho tới giờ phút này nó mới hoảng hốt nhận ra, hóa ra bản thân mình cũng là một cái vực sâu.
Nếu để từng mảnh vỡ ra như thế này, chúng sẽ biến thành chất lỏng đặc màu đen trong cơn ngứa điên cuồng, dần dần mất đi ý thức tỉnh táo, khô đi và biến thành những mảnh da chết.
Đến lúc đó, tôi sẽ không tồn tại nữa. Tôi đã liều mạng biết bao để cướp đoạt lý trí của mình, chống cự với ác ý xâm nhập, khát vọng thấy ánh sáng bên trên vực sâu…
Cảm giác trân trọng “tôi” trong thời khắc khi cái chết rơi xuống trở nên vô cùng mãnh liệt. Mỗi con mắt vỡ vụn của viên thịt màu hồng đều đang rơi lệ.
Dù hiện giờ nó còn chưa biết rơi lệ là cảm xúc như thế nào.
Nó không thể mất đi “tôi” được! Nó muốn “tôi” tồn tại!
Ý nghĩ này giống như sấm sét gào thét trên trời, vừa xa mà lại thật gần, mang theo sức mạnh rung chuyển vực sâu và mặt đất.
Chỉ trong chớp mắt, các mảnh ý thức vỡ vụn một lần nữa dính liền lại với nhau trong cơn đau đớn khó có thể tưởng tượng nổi. Một thế lực vô hình đã đẩy chúng ra xa, nhưng khát vọng sống mạnh mẽ bất chấp mọi thứ đã khiến chúng xích lại gần nhau hơn.
Bị phát hiện rồi sao?
Viên thịt màu hồng không thể tin vào sự thật này! Nó vì thất bại mà cơ thể run run lên, đang định chuẩn bị chui vào trong lòng đất thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gió mạnh “vù vù” từ phía sau truyền đến.
Một con bọ ăn xác to bằng nắm tay đột nhiên nhảy từ bụi cây ra rồi lao về phía viên thịt màu hồng.
Chi chi! Chít chít!
Hai kẻ thù lập tức lao vào đánh nhau, lăn ra ngoài bụi cỏ.
Cô bé: “...Thì ra là độc trùng.”
Đôi mắt của ông già hơi lóe lên, lắc đầu nói: “Hai con này đều không phải độc trùng bình thường, bắt chúng nó lại.”
Cô bé vội vàng móc cái lưới từ trong túi ra.
Nhưng vẫn chậm một bước, con bọ ăn xác kia dường như đã trải qua biến dị, cơ thể nó phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, cái đầu còn lớn hơn đồng loại của nó rất nhiều. Con bọ ăn xác về cắn xé vừa kêu “chi chi” điên cuồng, độc tính và lực sát thương của nó đều rất khủng bố.
Chỉ trong vài cú đánh, móng vuốt sắc bén của nó đã xé nát con độc trùng màu hồng thành từng mảnh, xúc tu trên người nó nhanh chóng lắc lư tìm kiếm cũng mảnh thịt nhỏ rơi rụng xung quanh, nó gấp gáp muốn ăn hết thịt của con mồi này.
Con độc trùng màu hồng chỉ kêu “chít chít” một tiếng rồi cứng đờ, hoàn toàn yên lặng.
Trận chiến này bắt đầu quá nhanh, kết thúc cũng nhanh không kém.
Cô gái giơ súng lên, nhắm ngay vào con bọ ăn xác, sắc mặt rất căng thẳng.
Bất kỳ giống loài nào trong khu rừng này đều không thể coi thường, kể cả một con bọ!
Phải chết ư?
Lúc bị bọ ăn xác xé nát, trong đầu viên thịt màu hồng thoáng qua suy nghĩ tuyệt vọng ấy.
Nhưng từ khi mới được sinh ra nó đã hiểu rõ, trên thế này có nhiều thứ còn đáng sợ hơn so với cái chết.
Khi cơ thể hóa thành những mảnh vỡ, cơn đau kịch liệt cũng xé tan thành vô số phần. Mỗi một mảnh vỡ đều có ý thức độc lập, giãy giụa trong tuyệt vọng. Bọn chúng tách rời nhau nhưng cũng liên kết, cùng nhận tất cả xúc cảm.
Sự đau đớn biến thành vực sâu không có giới hạn.
Con mắt của nó cũng bị xé nát, một lần nữa sinh trưởng lại từ những mảnh vụn.
Tầm mắt nó trở nên cực kỳ lộn xộn. Có con mắt trông thấy một đống lá rụng, có con mắt trông thấy bùn đất bẩn thỉu, có con mắt lại thấy bọ ăn xác nhích lại gần đầu mình, có con mắt trông thấy bầu trời xám xịt.
Dường như cả thế giới đang vỡ vụn ra.
Ý thức của nó trở nên rất hỗn loạn, đau khổ, tuyệt vọng, tức giận, điên cuồng… Tất cả những suy nghĩ được phóng đại lên vô hạn. Mỗi mảnh vụn đều bị thương nặng, gánh chịu cơn đau kịch liệt. Năng lượng nhanh chóng bị tiêu hao, để lại cơn ngứa âm ỉ khó mà tưởng tượng nổi bên trong những mảnh vỡ.
Viên thịt màu hồng vẫn luôn cho rằng vực sâu là nơi đáng sợ nhất. Cho tới giờ phút này nó mới hoảng hốt nhận ra, hóa ra bản thân mình cũng là một cái vực sâu.
Nếu để từng mảnh vỡ ra như thế này, chúng sẽ biến thành chất lỏng đặc màu đen trong cơn ngứa điên cuồng, dần dần mất đi ý thức tỉnh táo, khô đi và biến thành những mảnh da chết.
Đến lúc đó, tôi sẽ không tồn tại nữa. Tôi đã liều mạng biết bao để cướp đoạt lý trí của mình, chống cự với ác ý xâm nhập, khát vọng thấy ánh sáng bên trên vực sâu…
Cảm giác trân trọng “tôi” trong thời khắc khi cái chết rơi xuống trở nên vô cùng mãnh liệt. Mỗi con mắt vỡ vụn của viên thịt màu hồng đều đang rơi lệ.
Dù hiện giờ nó còn chưa biết rơi lệ là cảm xúc như thế nào.
Nó không thể mất đi “tôi” được! Nó muốn “tôi” tồn tại!
Ý nghĩ này giống như sấm sét gào thét trên trời, vừa xa mà lại thật gần, mang theo sức mạnh rung chuyển vực sâu và mặt đất.
Chỉ trong chớp mắt, các mảnh ý thức vỡ vụn một lần nữa dính liền lại với nhau trong cơn đau đớn khó có thể tưởng tượng nổi. Một thế lực vô hình đã đẩy chúng ra xa, nhưng khát vọng sống mạnh mẽ bất chấp mọi thứ đã khiến chúng xích lại gần nhau hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.