Chương 36: Củ hành tây bên kia đại dương (4)
Loạn
28/06/2017
Khi xe lướt qua cầu vượt, cảnh đêm của hơn một nửa Thượng Hải lọt vào tầm mắt, ánh đèn trên con đường Thập Lý
trải dài thăm thẳm, trăng lưỡi liềm treo cao cao, tôi nhẹ nhõm thở hắt
ra, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, tâm trạng lúc này đây không tệ chút nào, y phục rực rỡ, hương thơm dễ chịu, màn đêm ảo diệu, khiến người ta vô
cùng khoan khoái. Phương Hạo ở bên cạnh nói với tôi những chuyện thú vị
trong nhóm của họ, ví như cách họ chơi giải mã qua hành động, trên thì
đấu xe, đấu nhà, đấu học lực, đấu phong cách; dưới thì đấu bạn gái, xem
bạn gái ai đáng yêu hơn, bạn gái ai xinh đẹp hơn.
Xe chúng tôi dừng lại dưới tòa kiến trúc màu trắng, dưới ánh trăng trông chẳng khác gì một tòa lâu đài. Những kiểu dinh thự gì đó, cũng chỉ thế này thôi, điều khiến tôi ngạc nhiên là dàn xe nối đuôi nhau bên ngoài cánh cổng, chúng được sắp xếp rất ngay ngắn, dưới ánh đèn lấp lánh nên vẻ hào nhoáng sang trọng, cũng nói lên vị chủ nhân nào đó không chỉ giàu có mà còn là quý tộc.
“ Phương Hạo, rốt cuộc người chúng ta phải gặp là người thế nào ?” Tôi có hơi hiếu kì.
“ Quan thương thế gia có tiếng tăm ở Bến Thượng Hải, cô con gái nhà họ em cũng biết mà, chính là cô gái mấy hôm trước chúng ta đi xem hòa nhạc.”
Kim Bảo Như, một cô ca sĩ hát rất hay. Nhưng tôi không ngờ được phía sau cô ấy lại là một gia thế hiển hách đến thế.
Phương Hạo đưa tay ra cho tôi khoác vào.
Trong hội trường rộng lớn, dàn nhạc đang diễn tấu một khúc nhạc xưa, thiên trường địa cửu, giai điệu triền miên, tôi khoác tay Phương Hạo đảo mắt một vòng trong quanh phòng khách nạm ngọc dát vàng, mang theo nụ cười vừa phải gật đầu thi lễ với người xung quanh. Những người họ nam thì áo mũ chỉnh tề, nữ thì trang sức lấp lánh.
Tôi khẽ nheo mắt nhìn khắp hội trường, ánh đèn tráng lệ, đồ dùng trên bàn ăn tinh tế, hoa tươi đắt tiền, mùi rượu phảng phất khắp nơi, nam nữ quần là áo lượt tạo nên một thế giới gọi là xã hội thượng lưu, thế giới mà biết bao nhiêu người khát khao mong muốn được trở thành một trong số đó.
“ Phương Hạo, dường như chúng ta chưa nhìn thấy nam nữ chủ nhân.” Lướt mắt một vòng, thứ tôi nhìn thấy chỉ toàn những gương mặt trẻ trung.
“ Ở kia kìa.” Phương Hạo chỉ lên lầu : “ Chúng ta chỉ là những vai phụ nhỏ bé, vô danh tiểu tốt, những vị khách quý thật sự ở trên lầu.”
Tôi thử nhìn theo hướng tay Phương Hạo, loáng thoáng trông thấy một vài bóng người in trên tường kính sát sàn.
“ Thấy sao hử, tối nay biểu hiện của tôi thế nào, có được anh cộng thêm điểm không ?” Tôi khẽ huých tay anh ấy.
“ Hảo nữ tử !” Phương Hạo show một câu tiếng Quảng Đông, sau đó nói : “Wow, Lâm Tứ Nguyệt, không ngờ em cũng là cao thủ diễn kịch, dọa cho những kẻ đầu têu kia ngẩn hết cả người. Giờ đây trong mắt họ em đúng là tài mạo song toàn."
Diễn kịch? Có lẽ thế. Từ rất rất lâu trước đây, tôi đã hiểu ra được, khi phải đối diện với những người bạn có tiền có thế của Lợi gia, tôi nên làm những gì, nên nói những gì. Tôi biết trong cái xã hội thượng lưu kia chỉ đơn giản xem trọng hai chữ tố chất. Được thôi, vậy tôi sẽ đóng vai người có tố chất, một thế giới như thế, tôi chẳng xa lạ gì, thậm chí còn rất ghét. Chợt nhớ lại chuyện xưa, tôi có hơi chán nản.
“ Khiêu vũ thôi, Lâm Tứ Nguyệt, là điệu Valse em yêu thích.” Phương Hạo hơi khom người, đưa tay ra mời tôi.
Valse, nó là một danh từ khiến tôi cảm thấy đau lòng, tôi còn nhớ tôi đã từng yêu thích nó thế nào, còn nhớ lần đầu tiên nhảy điệu Valse là ở trong vườn hoa nhà Joe, đó là một ngày mùa thu, chúng tôi đi chân trần, lắng nghe máy ghi âm vừa học vừa nhảy, từ bước chân đến xoay vòng, cuối cùng, chúng tôi mệt lã, nằm trên cỏ trong vườn hoa ngắm bầu trời đầy sao trên đầu. Tôi nói, Joe này, em cảm thấy vừa nãy chúng ta như đang dạo bước trên mây vậy. Khi đó, anh nói, nếu em thích, chúng ta còn thời gian cả một đời dạo bước trên mây. Cả một đời, thời điểm đó, chúng tôi đều cho rằng cả một đời là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tôi đặt tay lên tay Phương Hạo, theo tiếng nhạc còn có cái cảm giác tê tái ôn lại những thước phim cũ, mọi thứ đều không thay đổi, thứ thay đổi chính là thời gian, bước phăng, xoay vòng, tôi nhìn thấy chiếc váy màu đen của mình xoay tròn trong không trung, như cánh bướm tung bay, một con bướm đen tuyền. Màu đen, nói theo cách của tôi là màu sắc bi thương, nó luôn khiến tôi nghĩ đến những người mặc đồ đen thần thái trang nghiêm trong tang lễ.
“ Còn nhớ buổi vũ hội vào dịp lễ tạ ơn năm đó không ?” Chẳng biết từ lúc nào, trong mắt Phương Hạo cũng gợn lên nỗi ưu thương : “ Tôi còn nhớ khi đó em đã mặc chiếc váy khiêu vũ Tây Ban Nha yêu kiều, lúc xoay vòng như đóa hoa mặt trời nở rộ, khiến ánh mắt nóng rực của đám trai tây cứ tập trung hết lên trên người em.
“ Lễ tạ ơn năm đó đã khiến cho Joe tức điên.” Tôi còn nhớ anh chàng Joe đủng đỉnh vừa nhìn thấy tôi và Phương Hạo đang tung tăng bước nhảy, liền bắt đầu xị mặt, về đến nhà giục ngay Phương Hạo đấu cờ, trong những cuộc đụng độ của họ trước đó, Phương Hạo luôn giữ vững kỉ lục bất bại, tối hôm đó đương nhiên cũng không ngoại lệ, thua rồi lại đấu, đấu rồi lại thua. Tôi còn nhớ khi ấy hai người họ đã giao kèo, người nào thua một ván phải đi cắt một củ hành tây.
“ Không biết ngày hôm đó anh chàng ấy đã phải cắt bao nhiêu củ hành tây.”
“ Chín củ .” Tôi gá đầu lên vai Phương Hạo, chín củ hành tây kia đã khiến cho Joe nước mắt tèm lem, đáng yêu vô cùng, đáng yêu đến nỗi tôi không nhịn được đưa đầu lưỡi liếm những giọt nước mắt trên mặt anh, khi Phương Hạo bước vào, chúng tôi đang trốn dưới bàn cắt củ hành hôn nhau, tôi còn nhớ nụ hôn khi ấy mang theo hương vị nồng đậm của hành tây.
Giọt nước mắt nhỏ xuống, rơi trên vai Phương Hạo, tôi nhìn thấy dưới lớp vải đắt tiền không để lại dấu vết gì, bờ vai người này đây không biết đã thấm khô biết bao nhiêu nước mắt riêng về Lâm Tứ Nguyệt.
“ Cô ngốc này, vị hành tây bên kia đại dương cũng có thể khiến em nước mắt lem luốc nữa ha ?” Anh ấy đưa tay đặt lên đầu tôi, mang theo nỗi xót xa, chúng tôi đều biết vị hành tây bên kia đại dương được mang tên hoài niệm, trong buổi tối trông có vẻ lung linh hoa lệ thế này, chúng tôi đang hoài niệm về cùng một người, tình yêu của tôi, tình bạn của anh ấy.
Lúc này, trong hội trường khẽ xôn xao, âm nhạc được điều chỉnh nhỏ đi, tất cả mọi người đều dừng lại, tập trung dõi theo, người đàn ông trung niên phong độ ngời ngời khoác tay người bạn đời đằm thắm mặn mà tiến vào hội trường, nhưng ánh mắt của mọi người lại bị thu hút bởi đôi kim đồng ngọc nữ đang đi phía sau họ hơn, hai người trẻ tay khoác tay nhau, như trong câu chuyện cổ tích thật sự, câu chuyện cổ tích đẹp về chàng hoàng tử và cô công chúa. Kim Bảo Như và Lam Trinh Liệt.
“ Kia là ai vậy nhỉ, xem ra quan hệ khá thân thiết với Kim tiểu thư.”
“ Bọn họ ở bên nhau thật đẹp đôi.”
“ Xem ra, lại là kẻ vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng.”
Trong đại sảnh bắt đầu xì xầm to nhỏ, bọn họ dùng âm giọng khe khẽ thảo luận về chàng trai anh tuấn đang được thiên kim của chủ nhân khoác chặt tay trên sân khấu, dùng những từ ngữ như cục vàng của trời, con cưng của thượng đế để hình dung cậu ấy.
Đúng vậy, Lam Trinh Liệt buổi tối hôm nay đẹp cha chả là đẹp, lễ phục màu trắng vừa vặn, tóc tai gọn gàng, lại thêm gương mặt không nói không cười, lạnh lẽo như A-tu-la trong thánh đường. Tôi cụp mắt xuống, không muốn nhìn cậu ấy, quá lạ lẫm.
Nam chủ nhân khom người hành lễ từ tốn đưa tay ra nắm lấy tay người bạn đời đã kết tóc ba mươi năm đưa lên sân khấu. Âm nhạc đã dừng hẳn, lễ đường trở nên yên lặng, giọng nam chủ nhân dõng dạc : “ Có thể nắm tay bà ấy suốt ba mươi năm. Tôi, vô cùng vinh hạnh.” Nữ chủ nhân bên cạnh đã sớm rơm rớm nước mắt.
Tôi lặng lẽ nhìn ngắm đôi vợ chồng đã thôi không còn trẻ trung gì nữa, mối quan hệ tốt đẹp nhất trên đời, cũng chỉ thế thôi, tôi nghĩ, vị nam chủ nhân kia nhất định hiểu được hàm nghĩa của tình yêu, thế nên, mới có thể vì tình yêu mà nảy sinh cảm kích. Thế nên, vô cùng vinh hạnh.
Khi âm nhạc trỗi lên, tôi thoáng liếc nhìn Lam Trinh Liệt, len lén nhìn cậu ấy như những người phụ nữ đang có mặt tại đây, nhìn thấy cậu ấy và giai nhân xinh đẹp bên cạnh đan mười ngón tay vào nhau. Tôi và cậu ấy, có lẽ khoảng cách chỉ mười mấy bước chân. Nhưng khoảng cách mười mấy bước chân ấy với tôi mà nói lại quá xa vời vợi, như muôn sông nghìn núi.
Khẽ kéo tay Phương Hạo, chúng tôi cùng đến một ban công khá đẹp, tôi tựa lên lan can màu trắng trên ban công, nhìn ánh trăng lưỡi liềm nơi chân trời, trong lòng thoáng đượm buồn, không biết bản thân mình ba mươi năm sau có phải khi đứng ngắm cùng một ánh trăng, cũng cô đơn mình tôi.
“ Sao nữa rồi ?” Phương Hạo tựa lưng vào lan can trên ban công , nhìn vào tôi : “ Tôi không ngờ chủ tịch Kim lại là người sâu sắc như vậy, tôi luôn cho rằng những gia đình thế này nhất định sẽ không có được bao nhiêu tình cảm chân thật.”
Tôi im lặng một lúc lâu.
“ Hay là, Phương Hạo, chúng ta kết hôn nha.” Vọng nhìn ánh trăng lưỡi liềm xa xôi nơi chân trời, tôi buồn bã nói : “ Rồi thì, ba mươi năm sau chúng ta cũng tổ chức kỉ niệm ngày cưới giống như họ.”
Theo lời nói tôi vừa thốt ra, ở một ban công khác, có tiếng ly thủy tinh rơi trên sàn, thanh trong mà vang dội.
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, trên ban công không một bóng người, dường như chỉ có tiếng thủy tinh vỡ tan vọng lại. Quay trở vào đại sảnh, tôi đã không còn nhìn thấy Lam Trinh Liệt.
Xe chúng tôi dừng lại dưới tòa kiến trúc màu trắng, dưới ánh trăng trông chẳng khác gì một tòa lâu đài. Những kiểu dinh thự gì đó, cũng chỉ thế này thôi, điều khiến tôi ngạc nhiên là dàn xe nối đuôi nhau bên ngoài cánh cổng, chúng được sắp xếp rất ngay ngắn, dưới ánh đèn lấp lánh nên vẻ hào nhoáng sang trọng, cũng nói lên vị chủ nhân nào đó không chỉ giàu có mà còn là quý tộc.
“ Phương Hạo, rốt cuộc người chúng ta phải gặp là người thế nào ?” Tôi có hơi hiếu kì.
“ Quan thương thế gia có tiếng tăm ở Bến Thượng Hải, cô con gái nhà họ em cũng biết mà, chính là cô gái mấy hôm trước chúng ta đi xem hòa nhạc.”
Kim Bảo Như, một cô ca sĩ hát rất hay. Nhưng tôi không ngờ được phía sau cô ấy lại là một gia thế hiển hách đến thế.
Phương Hạo đưa tay ra cho tôi khoác vào.
Trong hội trường rộng lớn, dàn nhạc đang diễn tấu một khúc nhạc xưa, thiên trường địa cửu, giai điệu triền miên, tôi khoác tay Phương Hạo đảo mắt một vòng trong quanh phòng khách nạm ngọc dát vàng, mang theo nụ cười vừa phải gật đầu thi lễ với người xung quanh. Những người họ nam thì áo mũ chỉnh tề, nữ thì trang sức lấp lánh.
Tôi khẽ nheo mắt nhìn khắp hội trường, ánh đèn tráng lệ, đồ dùng trên bàn ăn tinh tế, hoa tươi đắt tiền, mùi rượu phảng phất khắp nơi, nam nữ quần là áo lượt tạo nên một thế giới gọi là xã hội thượng lưu, thế giới mà biết bao nhiêu người khát khao mong muốn được trở thành một trong số đó.
“ Phương Hạo, dường như chúng ta chưa nhìn thấy nam nữ chủ nhân.” Lướt mắt một vòng, thứ tôi nhìn thấy chỉ toàn những gương mặt trẻ trung.
“ Ở kia kìa.” Phương Hạo chỉ lên lầu : “ Chúng ta chỉ là những vai phụ nhỏ bé, vô danh tiểu tốt, những vị khách quý thật sự ở trên lầu.”
Tôi thử nhìn theo hướng tay Phương Hạo, loáng thoáng trông thấy một vài bóng người in trên tường kính sát sàn.
“ Thấy sao hử, tối nay biểu hiện của tôi thế nào, có được anh cộng thêm điểm không ?” Tôi khẽ huých tay anh ấy.
“ Hảo nữ tử !” Phương Hạo show một câu tiếng Quảng Đông, sau đó nói : “Wow, Lâm Tứ Nguyệt, không ngờ em cũng là cao thủ diễn kịch, dọa cho những kẻ đầu têu kia ngẩn hết cả người. Giờ đây trong mắt họ em đúng là tài mạo song toàn."
Diễn kịch? Có lẽ thế. Từ rất rất lâu trước đây, tôi đã hiểu ra được, khi phải đối diện với những người bạn có tiền có thế của Lợi gia, tôi nên làm những gì, nên nói những gì. Tôi biết trong cái xã hội thượng lưu kia chỉ đơn giản xem trọng hai chữ tố chất. Được thôi, vậy tôi sẽ đóng vai người có tố chất, một thế giới như thế, tôi chẳng xa lạ gì, thậm chí còn rất ghét. Chợt nhớ lại chuyện xưa, tôi có hơi chán nản.
“ Khiêu vũ thôi, Lâm Tứ Nguyệt, là điệu Valse em yêu thích.” Phương Hạo hơi khom người, đưa tay ra mời tôi.
Valse, nó là một danh từ khiến tôi cảm thấy đau lòng, tôi còn nhớ tôi đã từng yêu thích nó thế nào, còn nhớ lần đầu tiên nhảy điệu Valse là ở trong vườn hoa nhà Joe, đó là một ngày mùa thu, chúng tôi đi chân trần, lắng nghe máy ghi âm vừa học vừa nhảy, từ bước chân đến xoay vòng, cuối cùng, chúng tôi mệt lã, nằm trên cỏ trong vườn hoa ngắm bầu trời đầy sao trên đầu. Tôi nói, Joe này, em cảm thấy vừa nãy chúng ta như đang dạo bước trên mây vậy. Khi đó, anh nói, nếu em thích, chúng ta còn thời gian cả một đời dạo bước trên mây. Cả một đời, thời điểm đó, chúng tôi đều cho rằng cả một đời là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tôi đặt tay lên tay Phương Hạo, theo tiếng nhạc còn có cái cảm giác tê tái ôn lại những thước phim cũ, mọi thứ đều không thay đổi, thứ thay đổi chính là thời gian, bước phăng, xoay vòng, tôi nhìn thấy chiếc váy màu đen của mình xoay tròn trong không trung, như cánh bướm tung bay, một con bướm đen tuyền. Màu đen, nói theo cách của tôi là màu sắc bi thương, nó luôn khiến tôi nghĩ đến những người mặc đồ đen thần thái trang nghiêm trong tang lễ.
“ Còn nhớ buổi vũ hội vào dịp lễ tạ ơn năm đó không ?” Chẳng biết từ lúc nào, trong mắt Phương Hạo cũng gợn lên nỗi ưu thương : “ Tôi còn nhớ khi đó em đã mặc chiếc váy khiêu vũ Tây Ban Nha yêu kiều, lúc xoay vòng như đóa hoa mặt trời nở rộ, khiến ánh mắt nóng rực của đám trai tây cứ tập trung hết lên trên người em.
“ Lễ tạ ơn năm đó đã khiến cho Joe tức điên.” Tôi còn nhớ anh chàng Joe đủng đỉnh vừa nhìn thấy tôi và Phương Hạo đang tung tăng bước nhảy, liền bắt đầu xị mặt, về đến nhà giục ngay Phương Hạo đấu cờ, trong những cuộc đụng độ của họ trước đó, Phương Hạo luôn giữ vững kỉ lục bất bại, tối hôm đó đương nhiên cũng không ngoại lệ, thua rồi lại đấu, đấu rồi lại thua. Tôi còn nhớ khi ấy hai người họ đã giao kèo, người nào thua một ván phải đi cắt một củ hành tây.
“ Không biết ngày hôm đó anh chàng ấy đã phải cắt bao nhiêu củ hành tây.”
“ Chín củ .” Tôi gá đầu lên vai Phương Hạo, chín củ hành tây kia đã khiến cho Joe nước mắt tèm lem, đáng yêu vô cùng, đáng yêu đến nỗi tôi không nhịn được đưa đầu lưỡi liếm những giọt nước mắt trên mặt anh, khi Phương Hạo bước vào, chúng tôi đang trốn dưới bàn cắt củ hành hôn nhau, tôi còn nhớ nụ hôn khi ấy mang theo hương vị nồng đậm của hành tây.
Giọt nước mắt nhỏ xuống, rơi trên vai Phương Hạo, tôi nhìn thấy dưới lớp vải đắt tiền không để lại dấu vết gì, bờ vai người này đây không biết đã thấm khô biết bao nhiêu nước mắt riêng về Lâm Tứ Nguyệt.
“ Cô ngốc này, vị hành tây bên kia đại dương cũng có thể khiến em nước mắt lem luốc nữa ha ?” Anh ấy đưa tay đặt lên đầu tôi, mang theo nỗi xót xa, chúng tôi đều biết vị hành tây bên kia đại dương được mang tên hoài niệm, trong buổi tối trông có vẻ lung linh hoa lệ thế này, chúng tôi đang hoài niệm về cùng một người, tình yêu của tôi, tình bạn của anh ấy.
Lúc này, trong hội trường khẽ xôn xao, âm nhạc được điều chỉnh nhỏ đi, tất cả mọi người đều dừng lại, tập trung dõi theo, người đàn ông trung niên phong độ ngời ngời khoác tay người bạn đời đằm thắm mặn mà tiến vào hội trường, nhưng ánh mắt của mọi người lại bị thu hút bởi đôi kim đồng ngọc nữ đang đi phía sau họ hơn, hai người trẻ tay khoác tay nhau, như trong câu chuyện cổ tích thật sự, câu chuyện cổ tích đẹp về chàng hoàng tử và cô công chúa. Kim Bảo Như và Lam Trinh Liệt.
“ Kia là ai vậy nhỉ, xem ra quan hệ khá thân thiết với Kim tiểu thư.”
“ Bọn họ ở bên nhau thật đẹp đôi.”
“ Xem ra, lại là kẻ vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng.”
Trong đại sảnh bắt đầu xì xầm to nhỏ, bọn họ dùng âm giọng khe khẽ thảo luận về chàng trai anh tuấn đang được thiên kim của chủ nhân khoác chặt tay trên sân khấu, dùng những từ ngữ như cục vàng của trời, con cưng của thượng đế để hình dung cậu ấy.
Đúng vậy, Lam Trinh Liệt buổi tối hôm nay đẹp cha chả là đẹp, lễ phục màu trắng vừa vặn, tóc tai gọn gàng, lại thêm gương mặt không nói không cười, lạnh lẽo như A-tu-la trong thánh đường. Tôi cụp mắt xuống, không muốn nhìn cậu ấy, quá lạ lẫm.
Nam chủ nhân khom người hành lễ từ tốn đưa tay ra nắm lấy tay người bạn đời đã kết tóc ba mươi năm đưa lên sân khấu. Âm nhạc đã dừng hẳn, lễ đường trở nên yên lặng, giọng nam chủ nhân dõng dạc : “ Có thể nắm tay bà ấy suốt ba mươi năm. Tôi, vô cùng vinh hạnh.” Nữ chủ nhân bên cạnh đã sớm rơm rớm nước mắt.
Tôi lặng lẽ nhìn ngắm đôi vợ chồng đã thôi không còn trẻ trung gì nữa, mối quan hệ tốt đẹp nhất trên đời, cũng chỉ thế thôi, tôi nghĩ, vị nam chủ nhân kia nhất định hiểu được hàm nghĩa của tình yêu, thế nên, mới có thể vì tình yêu mà nảy sinh cảm kích. Thế nên, vô cùng vinh hạnh.
Khi âm nhạc trỗi lên, tôi thoáng liếc nhìn Lam Trinh Liệt, len lén nhìn cậu ấy như những người phụ nữ đang có mặt tại đây, nhìn thấy cậu ấy và giai nhân xinh đẹp bên cạnh đan mười ngón tay vào nhau. Tôi và cậu ấy, có lẽ khoảng cách chỉ mười mấy bước chân. Nhưng khoảng cách mười mấy bước chân ấy với tôi mà nói lại quá xa vời vợi, như muôn sông nghìn núi.
Khẽ kéo tay Phương Hạo, chúng tôi cùng đến một ban công khá đẹp, tôi tựa lên lan can màu trắng trên ban công, nhìn ánh trăng lưỡi liềm nơi chân trời, trong lòng thoáng đượm buồn, không biết bản thân mình ba mươi năm sau có phải khi đứng ngắm cùng một ánh trăng, cũng cô đơn mình tôi.
“ Sao nữa rồi ?” Phương Hạo tựa lưng vào lan can trên ban công , nhìn vào tôi : “ Tôi không ngờ chủ tịch Kim lại là người sâu sắc như vậy, tôi luôn cho rằng những gia đình thế này nhất định sẽ không có được bao nhiêu tình cảm chân thật.”
Tôi im lặng một lúc lâu.
“ Hay là, Phương Hạo, chúng ta kết hôn nha.” Vọng nhìn ánh trăng lưỡi liềm xa xôi nơi chân trời, tôi buồn bã nói : “ Rồi thì, ba mươi năm sau chúng ta cũng tổ chức kỉ niệm ngày cưới giống như họ.”
Theo lời nói tôi vừa thốt ra, ở một ban công khác, có tiếng ly thủy tinh rơi trên sàn, thanh trong mà vang dội.
Nhìn về hướng phát ra âm thanh, trên ban công không một bóng người, dường như chỉ có tiếng thủy tinh vỡ tan vọng lại. Quay trở vào đại sảnh, tôi đã không còn nhìn thấy Lam Trinh Liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.