Hi, Chị Alice!

Chương 10: Hành trình hạnh phúc (1)

Loạn

08/06/2017

Trong bầu trời ngập tràn pháo hoa đón năm mới, tôi và Joe rời Thượng Hải.

Tuy là chuyến bay đêm, nhưng người đến đưa tiễn cũng không ít, trong đó, có Lợi phu nhân và Liên Ngọc. Lợi phu nhân dúi cho tôi một tờ □□Thụy Sĩ và một ít đô Mỹ, tôi nhận tiền, trả lại bà tờ □□

Liên Ngọc, cô bé từ nhỏ đã luôn miệng gọi “ Chị Tứ Nguyệt, chị Tứ Nguyệt”, thích cuốn theo sau mông tôi giờ đã đến tuổi “cô gái nhà bên vừa trưởng thành” (1), dịu dàng trong sáng, có được rất nhiều sự yêu thương, khiến tôi, vừa gato vừa ngưỡng mộ. “ Chị Tứ Nguyệt, học xong chị sẽ quay về chứ ?”

(1) Mượn lời một câu thơ trong bài “ Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, nói về những cô gái thời xưa khi đến tuổi mười hai được xem như tuổi trưởng thành.

“ Sẽ về, sẽ quay trở về .” Tuy không biết phải đến khi nào, nhưng tôi chắc rằng sẽ có ngày quay trở lại đây.

“ Vậy, nhất định phải về đấy !” Khuôn mặt trong sáng chứa đầy sự không nỡ, tôi đưa tay ra, ôm lấy cô bé.

Huyết thống đúng là một loại duyên phận kì lạ, ôm vào lòng sẽ không cô đơn. Tôi đặt tay lên đầu cô bé, loại cảm xúc đột ngột này khiến tôi có chút mất tự chủ, khoảng thời gian khá dài trở lại đây, tôi dường như quên mất, trên người cô bé tên Lợi Liên Ngọc và tôi cùng chảy chung một huyết mạch : “ Sẽ về, nhất định sẽ về.”

* * *

Ngày tôi rời đi, cả Thượng Hải đang đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ, trình diễn màn pháo hoa long trọng chúc mừng năm mới. Joe chỉ lên bầu trời tràn ngập pháo hoa nói với tôi : “Tứ Nguyệt, từ giờ, chúng ta sẽ bắt đầu hành trình hạnh phúc.”

Hành trình hạnh phúc, khi nói câu này, tôi hai mươi tuổi, Joe hai mươi mốt, thời tuổi trẻ có đôi khi chẳng biết trời cao đất dày.

* * *

Khi vừa đến Mỹ, tôi có chút lóng nga lóng ngóng, xe cộ ngợp đường, đủ mọi sắc tộc, một chuỗi những ngôn ngữ kì lạ, lại bất đồng thói quen trong cuộc sống khiến tôi phiền không chịu nổi. Cũng may, nơi mà tôi đến là thành phố San Francisco, nơi này có khu China Town vô cùng nổi tiếng, thậm chí, trên một phương diện nào đó còn mang đậm nét truyền thống hơn cả trong nước. Tôi sống trong một gia đình người Hoa, may thay, bố Joe và anh ấy tính cách cũng gần giống nhau, là một người đàn ông vui vẻ hài hước, và còn, may mà có Phương Hạo, du học sinh đến từ Hong Kong, tốt nghiệp Đại học California (2). Hiện tại, anh ấy làm trợ lý cho bố Joe, cùng sống trong nhà của ông. Tôi vốn là người chậm chạp, nhưng với Phương Hạo vừa gặp như đã quen thân, mọi thứ đều bắt nguồn từ việc ngày bé anh ấy đã từng sống ở Hàng Châu, kì lạ là chúng tôi đều đã từng vào mùa hè của năm nào đó cùng ghé qua tiệm kem Hoa Lê bên bờ Tây Hồ, còn bị con chó nhà đó rượt đuổi. Tôi và Phương Hạo hợp ý đến nỗi khiến Joe ghen tuông.



(2) Đại học California tên tiếng Anh là University of California (UC), một trong ba hệ thống đại học công có nền giáo dục cao cấp ở California, Mỹ, bên cạnh hệ thống đại học Bang California và hệ thống Cao Đẳng Cộng Đồng California, trực thuộc tổ chức giáo dục cao cấp của California.

Gia cảnh nhà Joe rất đơn giản, bố Joe và một người bạn cùng hợp tác mở công ty đầu tư nhỏ, người mẹ đã ly hôn là một người Mỹ chính gốc, bà là thông dịch viên rất xuất sắc, hiện đang phục vụ cho chính phủ Mỹ, sở dĩ tôi có thể thuận lợi lấy được hộ chiếu và tìm được trường đều nhờ công của bà. Bố Joe là người thích yên tĩnh, nơi chúng tôi sống cách nội thành hơi xa. Mỗi ngày họ phải lái xe hơn cả giờ đồng hồ để đi làm. Trong căn nhà hơn một trăm năm mươi mét vuông, có tôi, Joe, bố Joe, Phương Hạo và con chó đốm tên Tommy. Trong hoa viên không mấy rộng lớn phía sau có treo khung bóng rổ và trồng một ít hoa cỏ.

Lúc vừa đến San Francisco, thời tiết đang là mùa đông, nhưng Joe cả ngày cứ kéo tôi theo đi hết đường lớn hẻm nhỏ ở San Francisco, đầu đội mũ len, mặc áo khoác ngoài, ăn những món ngon hợp khẩu.

Trong những nơi đã đi qua, tôi đặc biệt thích cây cầu Golden Gate, càng kinh ngạc hơn trước sức tưởng tượng của nhà thiết kế, màu vàng và màu đỏ rực đều là những màu sắc hoa lệ, nhưng tôi không hề biết hai màu sắc ấy khi kết hợp với nhau sẽ mang đến cho người ta cảm giác tuyệt mỹ đến thế, hoàng hôn rơi trên mặt biển, cây cầu màu vàng khiến tôi không kìm nén được cảm thán, thật giống như một giất mơ.

Vào một buổi chiều ấm áp, Joe đưa tôi đến thăm bà, bà của Joe vẫn sống trong khu China Town.

Đó là một bà cụ nhân ái, giống với trong tưởng tưởng của tôi, nhã nhặn và đáng yêu. Gặp tôi bà rất vui, không ngừng nói : “ Tứ Nguyệt của Joe nhà chúng ta đây sao ?” Nghe bảo mỗi lần Joe gọi điện về vẫn luôn mồm nói, hôm nay Tứ Nguyệt của con đã nói với con mấy câu, hôm nay Tứ Nguyệt của con đã cho con nắm tay, Tứ Nguyệt của con . . .

Bà cụ là người thích tán gẫu, kéo lấy chúng tôi không ngừng nói về những chuyện ngày xưa của bà, nói về những ngọn núi quê hương, nói về những con sông quê hương, nói về những năm tháng thanh xuân đã gặp gỡ chàng trai anh tuấn đến từ phương xa, sau đó, đứng trên cầu, đưa mắt tiễn người ấy ngồi lên chiếc thuyền dưới cây cầu rời xa, tâm tình thiếu nữ đong đầy chẳng kịp dặn dò.

Tôi nghĩ, bà đang nhớ nhà, bà cụ là người gốc Giang Tô, Chiết Giang, lớn lên trên quê hương sông nước nổi tiếng, hơn hai mươi tuổi được gả đến San Francisco, từ đó, chưa từng về lại quê nhà.

Đêm hôm đó, chúng tôi ở lại nhà bà, Joe nắm tay tôi đi trên đường phố khu China Town, chúng tôi trốn sau tấm bình phong khắc hoa trong một nhà hàng Trung Quốc hôn nhau, mãi đến khi vô ý xô ngã tấm bình phong. Dưới cái nhìn tập trung của mọi người, Joe vừa xin lỗi vừa cởi áo khoác ngoài trùm lên đầu tôi, anh vẫn luôn biết rằng Tứ Nguyệt của anh rất hay xấu hổ. Tôi trốn dưới áo của anh, cảm giác ngượng chết đi được.

Đêm đó, tôi mơ thấy mẹ, mơ thấy trong những năm tháng xa xưa đó, mẹ đã nói : “ Tứ Nguyệt, rồi sẽ có ngày con gặp được người con yêu.” Trong mơ, tôi nắm tay bà, đúng rồi . . . mẹ, con cũng đã gặp được người con yêu.

Khoảng nửa tháng sau, tôi gặp được mẹ Joe, trang điểm tinh tế, ăn mặc đúng điệu . Sau khi gặp bà, tôi mới biết thì ra nước da trắng trẻo, hàm răng trắng đều của Joe đều được thừa hưởng từ mẹ. Người phụ nữ ấy, khi cười rất có phong thái.



“ Hey, Joe, bạn gái người Trung Quốc của con thật xinh đẹp !” Vừa vào cửa, liền cho tôi một cái ôm kiểu Mỹ, sau đó, chớp chớp mắt với Joe : “ Đúng kiểu mẹ thích !”

Bởi do thân phận thông dịch viên, tiếng Trung của bả rất lưu loát : “ Hey, con tên Tứ Nguyệt sao, ta rất thích tên của con.”

“ Oh, tóc con thật tuyệt, vừa đen vừa bóng, mềm mượt như tơ vậy !” Nói xong, một gương mặt dán lên mặt tôi. Thì ra đang hôn lên gò má tôi.

Joe nhìn tôi cười bất lực : “ Mom, lại nữa rồi. Tứ Nguyệt, xem ra, nhan sắc của em đã thành công chinh phục Mom của anh.”

Tôi đã từng nhìn thấy mẹ Joe trên ti vi, đứng sau các vị quan chức. Nét mặt nghiêm trang, biểu cảm chuẩn mực, tôi nghĩ rằng bà là người khó tiếp xúc, không ngờ bà lại thân thiện dễ gần đến thế.

“ Xin chào, mẹ Joe, rất vui được gặp bác.” Câu mở đầu thật uổng cho tôi đã nghĩ rất lâu.

“ Mẹ Joe ?” Bố Joe đang ở bên cạnh cười phá lên : “ Mẹ Joe ? Tứ Nguyệt, sau này nhất định con phải gọi bà ấy như thế nhé, người phụ nữ này đã thỏa thuận với con trai , ở những nơi công cộng không được gọi bà ấy là mẹ.”

“ Tại sao ạ ?” Tôi có chút không hiểu.

“ Bởi vì, chuyện này nói ra rất dài.” Joe bước qua choàng vai tôi : “ Có một lần, anh gặp Mom và bạn trai ở sân bay đang ôm hôn, anh nhìn qua thì phát hiện bạn trai của Mom chính là bạn học của anh, anh giận quá hét to một câu “ Mom !” . Sau đó, thỏa thuận này ra đời.”

Tôi không nhịn được cười lên, nhưng lập tức nén lại. Đây, chẳng phải là chuyện đáng để khoe khoang, tôi nhìn mẹ Joe, bà thản nhiên nói : “ Tứ Nguyệt, chắc con chưa từng lên gác nhỉ ? Ở đó, chính là căn cứ bí mật của Joe nhà chúng ta. Joe nó đã cất giấu rất nhiều thứ thú vị trên đó.”

“ Ôi, Mom . . . Không nên đi thì hơn, trên đó lộn xộn lắm. Mom xem, hôm nay Mom mặc xinh đẹp như thế, không thích hợp lên trên đó.” Joe nhảy ngay đến chặn trước lối đi của chúng tôi.

Một ngày rất lâu về sau, cuối cùng tôi cũng đến được căn gác nhỏ đó. Trong căn gác, tôi vừa khóc vừa cười. Trong căn gác nhỏ đó, ghi dấu sự trưởng thành của một chàng trai, áo siêu nhân tự chế, quả bóng rổ hư hỏng, năm cái căm xe không nguyên vẹn, trong cái thùng sắt còn có một số đồ chơi cổ quái hiếm thấy, thêm mấy cuốn album ảnh của những cô nàng diễn viên sexy và những cuốn tạp chí playboy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hi, Chị Alice!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook