Hi, Chị Alice!

Chương 93: Lam Trinh Liệt từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại (3)

Loạn

21/12/2017

Vừa nhìn thấy tên đàn ông khác hôn người phụ nữ ấy, vừa nhìn thấy tên đàn ông khác đụng chạm vào người phụ nữ ấy, tôi liền hận một nỗi muốn chặt bàn tay của tên đàn ông kia xuống. Điên tiết kéo ai đó vào trong lòng mình, ai đó ngờ nghệch cười với tôi, như đứa trẻ chịu ấm ức, một bụng đang tức anh ách cứ thế mà tiêu tan.

Trên xe ai đó ngoan ngoãn tựa vào lòng tôi, mi mắt cụp xuống, hai tay nắm lấy cổ áo của tôi, khiến tôi sục sôi máu nóng, tối đó, tôi đưa người phụ nữ ấy về nhà. Ôm lấy người phụ nữ ấy, dán chặt vào thân thể mềm mại của ai đó, tôi hận không thể mang ai đó hòa nhập vào trong thân thể của mình, trên thực tế tôi cũng đã làm như thế, tôi chính là muốn lập lờ không rõ ràng với ai đó, chính là muốn cùng với ai đó gạo nấu thành cơm, chính là muốn ai đó không trốn tránh nữa, chính là muốn có được ai đó.

Khi tiến vào trong thân thể người phụ nữ ấy, tôi nghe thấy linh hồn mình phát ra tiếng thở dài, vui thích đến lạ, kích động đến lạ, thấm nhuần đến tận cùng.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trông như ngẫu nhiên, nhưng cũng là tất nhiên, tôi đã không còn là cậu thiếu niên ngu ngơ mười bảy tuổi dưới chân dãy núi Alps kia, tôi biết bản thân khát vọng sở hữu người phụ nữ ấy đến thế nào, biến người phụ nữ ấy thuộc về tôi.

Tôi thích thú khi lần đầu tiên của mình là với ai đó.

Ai đó đang hút thuốc, biểu cảm ngây ngô, như chú nai ngơ ngác, vòng tay ôm lấy ai đó.

Tôi nói với ai đó đây là lần đầu tiên của tôi, tuy có hơi tổn thương lòng tự trọng, nhưng vẫn muốn nói với ai đó, muốn để bản thân trong lòng ai đó được cộng điểm thêm đôi chút, logic kì cục gì đâu, nhưng tôi nhớ đến những lời mà đám bạn kia đã nói, theo đuổi con gái da mặt phải dày, càng dày càng tốt.

Người phụ nữ ấy nói, cho mình ba ngày suy nghĩ kĩ càng.

Ba ngày sau, ai đó ăn mặc xinh đẹp, cười tươi như hoa, bảo Trinh Liệt, chúng ta cùng đi chơi nhé.

Sự ngoan ngoãn của ai đó khiến tôi bồn chồn bất an, còn là trong khu vui chơi có vòng xoay ngựa gỗ với ánh đèn xanh lam kia, người phụ nữ ấy tàn nhẫn nói với tôi, thế giới của tôi quá phức tạp, mà người phụ nữ ấy chỉ muốn có cuộc sống đơn giản.

Lam Trinh Liệt là người cao ngạo, vì người phụ nữ ấy tôi hạ thấp khí khái của bản thân từng chút một. Nhưng, người phụ nữ ấy lại năm lần bảy lượt chà đạp lên lòng tự tôn của tôi. Tôi tự nói với chính mình hãy thôi đi, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà, không phải sao ? Trên thế giới này phụ nữ đâu có thiếu, không phải sao ?

Nhưng khi ai đó xuất hiện trong phòng bao, dùng giọng nói êm ái gọi tên tôi, toàn bộ sự cao ngạo sụp đổ tan tành.

Dùng phương pháp cực đoan giữ người phụ nữ ấy lại bên cạnh mình, tôi còn làm cái chuyện trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến có ngày mình cũng sẽ làm, lén lút vào phòng người phụ nữ ấy hôn ai đó, hôn đến không thể tự chủ, vào lúc ai đó không chú ý lén ăn đậu phụ của ai đó, nói những câu lấy lòng, sau cùng, tiếp thu đề nghị của đám bạn bè, vào đêm trung thu, nói trước mặt toàn thể mọi người, Lâm Tứ Nguyệt, tôi đã yêu chị.

Đúng vậy, Lâm Tứ Nguyệt, tôi đã yêu chị vào một khoảnh khắc nào đó tôi chẳng hay biết, tình yêu cứ thế mà đâm chồi.

Sau một loạt trắc trở, ai đó đồng ý với tôi sẽ thử xem sao.

Thử xem sao ? Tôi sẽ không bao giờ cho người phụ nữ ấy cơ hội trốn chạy nữa. Thế là, tôi bắt đầu bám miết không rời với ai đó.

Dưới cơn mưa bão, ai đó hỏi tôi, Lam Trinh Liệt, nếu như lúc này là ngày tận thế, cậu muốn làm điều gì nhất ?

Muốn ôm chị, muốn hôn chị, muốn cùng chị hóa thành tro bụi, muốn cùng chị chìm vào biển sâu, tôi nói với ai đó, tôi không biết tình yêu của người khác trông như thế nào, nhưng giây phút này, trong lòng tôi tâm niệm chỉ có người phụ nữ này, cho dù là ngày tận thế tôi cũng chẳng màng, chỉ cần được ở cùng với ai đó là tốt rồi.

Người phụ nữ ấy đã chủ động hôn tôi, đầu lưỡi ai đó quấn lấy tôi, như con rắn nhỏ.

Trong khách sạn, tôi muốn ai đó một lần rồi lại một lần, từ hết sức từ tốn lúc ban đầu đến cuối cùng nồng nhiệt điên cuồng, ai đó khẽ rên dưới thân người tôi, tiếng rên khe khẽ như tiên lạc, kích thích thần kinh của tôi.

" Tứ Nguyệt, gọi anh . . . hửm . . . gọi tên của anh." Nhử mồi ai đó, người phụ nữ này mấy hôm nay giày vò tôi đủ đần rồi.

" Lam . . . Lam Trinh Liệt. Anh . . . anh là tên tiểu lưu manh."

" Bỏ đi chữ Lam và chữ Tiểu kia. Sờ thử xem chỗ nào nhỏ hử ? Hửm ?" Bàn tay nghịch ngợm trên người ai đó.



" Trinh . . . Trinh Liệt . . . Anh là tên . . . là tên lưu manh. Hảo . . . hảo . . . Trinh Liệt, hảo Trinh Liệt."

" Ngoan, cục cưng à, em cũng chỉ ở trên giường mới nghe lời như thế." Cười thầm trong bụng, nhấn người xuống, một lần nữa chiếm hữu ai đó.

Cuối cùng lấy danh nghĩa yêu đương ở cùng với người phụ nữ ấy, cùng ai đó dùng chung một phòng chia sẻ một chiếc giường, tôi vội vội vàng vàng công khai với tất cả mọi người quan hệ của hai chúng tôi.

Vẫn cứ thấy bất an, bởi vì thân phận của chính tôi, tôi không cố ý che giấu thân phận của mình, ai đó không hỏi thì tôi không nói, tôi còn âm thầm vui mừng ai đó không hỏi đến tôi, Lâm Tứ Nguyệt người phụ nữ ấy thích tự do tản mạn, có ý bài xích đối với hoàn cảnh phức tạp, cho nên, người phụ nữ ấy vẫn luôn tránh xa vòng quay cuộc sống của tôi, ai đó không thích, tôi liền không ép, bạn bè cười tôi quen cô bạn gái tàng hình, tôi chỉ biết cười trừ.

Khiến tôi bất an còn có anh trai của Liên Ngọc, Lợi Liên Thành, người phụ nữ ấy sợ cậu ta, cậu ta cứ luôn đuổi theo ánh mắt của ai đó còn ai đó cứ luôn trốn tránh ánh mắt của cậu ta, phát hiện này khiến tôi rất bất an, huống hồ chi, cậu ta còn lớn tiếng to mồm nói cậu ta là thanh mai trúc mã của ai đó, thanh mai trúc mã chết tiệt, lần đầu tiên gặp cậu ta tôi đã định dạng cậu ta thuộc hạng ruồi nhặn rồi.

Người phụ nữ ấy hỏi tôi, em có gì tốt chứ ?

Trên cuộc đời này chẳng có ai tốt hơn người phụ nữ ấy, chẳng biết đây có phải là kiểu trong mắt người tình hóa Tây Thi không, nhưng tôi tạm thời sẽ không cho ai đó biết.

Kim Bảo Như cũng hỏi tôi, người phụ nữ ấy có gì tốt, trông có vẻ như rất đáng gợi đòn vậy.

Tử phi ngư, an tri ngư chi lạc (1) .

(1) Người không là cá, sao biết được niềm vui của cá thế nào.

Năm mười bảy tuổi, trong trạm chờ xe của một trấn nhỏ ở Pháp, người phụ nữ ấy ngồi trên chiếc băng ghế dài bằng gỗ, dưới ánh mặt trời loang lổ, xung quanh thấp thoáng bóng râm, tĩnh lặng như một bức tranh, trong những ngày chia xa ai đó, thỉnh thoảng tôi sẽ nhớ đến hình ảnh ấy, nó chẳng khác nào bức ảnh không bao giờ phai màu chiếm cứ ở nơi sâu thẳm trong trái tim tôi, có lẽ, đó đều là bởi vì yêu nhỉ, cho nên mới khắc sâu.

Liên Thành, tôi xin lỗi, thật lòng xin lỗi, ai đó lẩm bẩm nói trong mơ, nhíu chặt hàng mày, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi. Liên Thành, tôi xin lỗi, ai đó nằm trong lòng tôi gọi tên người đàn ông khác.

Hẹn gặp Lợi Liên Ngọc, tôi chân thành xin lỗi cô nàng, cô nàng này tôi vẫn còn nợ một lời xin lỗi, còn nữa, tôi không muốn thấy ai đó áy náy, mỗi lần ai đó vừa nhắc đến Liên Ngọc nét mặt luôn thể hiện sự hổ thẹn, tôi nói với Liên Ngọc tất cả đều là lỗi của tôi, tôi thậm chí còn khẩn cầu Liên Ngọc đừng trách cứ ai đó.

Tôi thử thám thính hỏi Liên Ngọc, anh trai cô bé và Tứ Nguyệt trước đây có phải quan hệ đặc biệt tốt ? Hỏi câu này tôi cũng cảm thấy bản thân dường như có hơi máu lạnh.

Liên Ngọc cười khổ sở đến tội.

Cô nàng nói, hai người họ chẳng có gì cả, có lẽ trước đây anh trai từng thích chị ấy.

Lợi Liên Thành từng thích Lâm Tứ Nguyệt, đây chẳng khác nào cây gai mắc nghẹn trong cổ họng tôi, hai người họ thanh mai trúc mã, đã chứng kiến tuổi thanh xuân của nhau, cậu ta đã chứng kiến ai đó từ lúc ngây ngô đến khi lột xác biến thành người phụ nữ yêu kiều. Điều này khiến tôi càng không thoải mái.

Chúng tôi đã cãi nhau, bởi vì Lợi Liên Thành, trúc mã của Lâm Tứ Nguyệt.

Trong ánh mắt long lanh của người phụ nữ ấy có sự tự trách sâu sắc, bởi vì ba chữ Lợi Liên Thành kia, ai đó bởi vì tôi hét ra cái tên kia mà trong mắt ngân ngấn ánh nước.

Ai đó cả đêm không về, tôi gọi điện cho ai đó thì Lợi Liên Thành nghe máy, tôi gần như ném hết tất cả những thứ có thể ném trong phòng khách.

Sau một đêm không về thử nghe xem ai đó sẽ nói gì đây ?

Ai đó nói, mình và Liên Thành, Liên Ngọc có quan hệ huyết thống, ai đó và hai người kia cùng cha khác mẹ, ai đó nói vào lúc ai đó ba tuổi, người đàn ông kia đã bỏ rơi mẹ con mình, ông ta đã khiến cho người mẹ trẻ gánh chịu áp lực cuộc sống, hơn ba mươi tuổi đầu đã lìa đời. Cho nên ai đó hận ông ta, bởi vì hận ông ta, nên đã đạo diễn nên một màn vung đao đoạt tình.



Thật khéo biên, người phụ nữ ấy đã xem quá nhiều kịch xà phòng đây mà ? Gia Tộc Phong Vân ? Ân Cừu Lục ?

Vô cùng quyết tuyệt, ai đó nói, vì khiến cho người bỏ rơi mình kia đau khổ, ai đó đã quyến rũ cậu con trai bảo bối của ông ta, cũng chính là Lợi Liên Thành, em trai của ai đó.

Vun tay lên, tôi đã làm cái chuyện mà trước đây tôi cho rằng cả cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ làm, cái tát như ý giáng xuống gương mặt người phụ nữ ấy, gương mặt trắng nõn của ai đó in hằn dấu bàn tay tôi.

Mẹ kiếp nó, tôi lại còn đau lòng vì cái dấu tát tai kia, người phụ nữ ấy máu lạnh vô tình đến thế, chà đạp lòng tự tôn của tôi đến thế, nhưng mẹ kiếp tôi còn vì người phụ nữ ấy mà đau lòng. Lam Trinh Liệt, đúng thật đã hết thuốc chữa rồi.

Tôi bảo người phụ nữ ấy, cút đi. Còn nói thêm rất nhiều lời tuyệt tình.

Người phụ nữ ấy chẳng thèm quay đầu mà bước đi, y như năm đó ở quảng trường Munich, không hề lưu luyến chút nào.

Tôi thật sự là kẻ ngốc hết chỗ nói.

Tối đó, chúng tôi tổ chức party ở quán bar, party chia tay của Lâm Tứ Nguyệt và Lam Trinh Liệt. Đám bạn bè tôi lại rất hân hoan cổ vũ, chẳng có một ai cảm thấy tiếc nuối, Lâm Tứ Nguyệt xem ra là người phụ nữ chẳng được lòng người, cũng đúng, bọn họ nói ai đó là truyền nhân phái Cổ Mộ mà.

Tối đó, cô gái ngồi bên cạnh tôi xinh đẹp ngoan ngoãn, dễ thương vô cùng, tôi vừa kéo cô ta đến liền mưa hôn một trận, đám bạn bè tôi ở bên cạnh hò hét tiếp đi tiếp đi.

Tôi liên tục thay đổi bạn gái, trong Nightclub mặc sức vui đùa, các cô gái bên cạnh tôi ám thị muốn cùng qua đêm, tôi đưa bọn họ về nhà nhưng tôi toàn ngây người nhìn bọn họ.

Đến khi, Tiên Đế từ bên kia bờ đại dương bay về, hầm hầm nói với tôi, anh muốn để cô ta coi thường anh phải không ? Chẳng qua bị phụ nữ đá thôi mà. Người phụ nữ kia đáng để anh ra nông nổi này sao ?

Người phụ nữ ấy chẳng đáng, tôi hậm hực nghĩ.

Thế rồi, tôi tìm cho mình một công việc, tôi cảm thấy trước mắt tôi rất cần một công việc để làm tê liệt thần kinh của mình. Đến làm việc ở chi nhánh công ty tôi đã gặp được Phương Hạo, cái thân phận tri kỉ của Lâm Tứ Nguyệt kia khiến tôi không làm được chuyện trông thấy anh ta có thể xem như phớt lờ.

Trái tim tôi trở nên trống rỗng từng ngày.

Thời điểm mùa giáng sinh, Phương Hạo xin nghỉ phép với công ty, anh ta còn đặt chuyến bay đến New York. Cũng chẳng biết tâm tư như thế nào, tôi bảo Tiểu Quang theo chân anh ta, tôi còn bực bội cảnh cáo cậu ta đừng để mất dấu người.

Phương Hạo quả nhiên đã đi tìm ai đó, hai người họ cùng nhau trải qua đêm bình an, hai người họ cùng đi siêu thị, cùng nhau mua rượu, cùng nhau về nhà. Uống rượu ? Nghĩ đến Lâm Tứ Nguyệt người phụ nữ ấy hễ rượu vào liền loạn tính, cả đêm tôi như kiến bò trên chảo nóng, hận không thể bay qua đó quyết liệt chia tách hai người họ.

Tiểu Quang nói bọn họ sống ở tầng 15, bảo an ở đó làm việc rất nghiêm ngặt cho nên cậu ta hết cách.

Tầng 15 ? Hệ thống bảo an nghiêm ngặt ? Tôi ném vỡ chiếc điện thoại của mình, quỷ tha ma bắt, chuyện này nghe ra chẳng khác nào đang vụng trộm.

Tôi rốt cuộc không kiềm chế được, đã mua vé máy bay đến thành phố quả táo, tôi dừng xe dưới lầu nhà ai đó.

Đêm đến, tôi nhìn thấy ai đó và bạn cùng ra khỏi nhà. Ai đó đi ngang qua trước xe tôi, đội chiếc mũ đỏ, dưới chiếc mũ đỏ là mái tóc đen chấm vai, và một gương mặt có hơi xanh xao, đôi mắt đen như bóng đêm. Mặc chiếc áo khoác len in hoa văn bông tuyết, bên trong áo khoác len là chiếc váy dài màu đen, rồi giày đi tuyết. Mặc thế này trông có vẻ hơi lạc điệu nhưng khoác lên người ai đó lại có phong cách khác.

Tôi cảm thấy bản thân dường như càng tức giận, bởi vì hiện giờ ai đó như thế này trông có vẻ rất cuốn hút người khác. Tôi nhìn thấy có những chàng trai trẻ tiếp cận với ai đó, tuy ai đó không màng đến bọn họ, nhưng tôi vẫn tức giận, cũng chẳng nhìn thử xem bản thân từng tuổi nào rồi, còn ăn mặc thành ra thế này dụ dỗ đám trai trẻ, đây rõ ràng là đang thả thính mà.

Trong quảng trường thời đại, người qua kẻ lại, tôi nấp sau lưng người phụ nữ ấy, trông thấy tên quỷ người Tây đang lợi dụng ai đó, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, tôi hậm hực dạy dỗ hắn ta.

Lâm Tứ Nguyệt, đúng là chúa phiền phức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hi, Chị Alice!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook