Chương 82: Trinh Liệt của tôi (5)
Loạn
04/10/2017
“ Anh đến đây làm gì thế ?” Tôi cũng
chẳng khá hơn bao nhiêu, giọng nói nghẹn ngào y chang, cũng mang theo
chút run rẩy giống hệt.
“ Anh đến đón em trở về.” Lam Trinh Liệt khi nói chuyện bộ dạng tựa như gió thoảng mây trôi, nhưng bàn tay đang nhét vào trong túi quần lại tiết lộ người nào đó lúc này đang bất an.
“ Lam Trinh Liệt, đừng quên ban đầu là chính anh muốn em đi mà.” Chợt bỗng dưng, tôi cảm thấy bản thân rất tức giận, cũng chẳng biết mình đang tức giận chuyện gì ?
“ Được rồi, đừng giận nữa mà, lúc đó là anh bị ám ảnh đến lú lẫn.” Lam Trinh Liệt tốt tính kéo tôi vào lòng : “ Chuyện em cần làm bây giờ là mau thay quần áo của em đi, bộ dạng của em lúc này rất dễ khiến cho người ta suy nghĩ lung tung.”
Người nào đó vừa đẩy người tôi vừa đón lấy chìa khóa từ trong tay tôi, ung dung bước đến trước cửa căn hộ. Khi người nào đó tra chìa khóa vào ổ, trong lúc lóng nga lóng ngóng dường như tôi cảm thấy có gì đó sai sai, khi người nào đó mở toan cửa ra, trong đầu tôi chợt nổ đánh “ ầm” một tiếng, tôi đưa tay ngăn Lam Trinh Liệt.
“ Đừng vào trong đó, Trinh Liệt.” Tôi nói một cách vô vọng.
Nhưng, có vẻ muộn rồi, cửa đã bị đẩy ra, Lam Trinh Liệt ngẩn người nhìn đôi giày da kiểu nam đang đặt ngay cửa, tiếp theo, ánh mắt người nào đó chiếu tướng đống quần áo của nam bừa bộn trên sofa, tình này cảnh này, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, mặc kệ Lam Trinh Liệt phi như bay xông vào phòng tôi, tôi biết thượng đế lại bắt đầu trò đùa tai ác của người.
Lam Trinh Liệt từ trong phòng tôi bước ra, gương mặt hung tàn, người nào đó bóp chặt cằm tôi, giọng nói mang theo sự kìm nén : “ Tên đàn ông kia là ai ? Tại sao hắn ta lại nằm trong phòng của em ? Lâm Tứ Nguyệt, em mau làm rõ chuyện này cho tôi.”
Tôi mấp máy môi, muốn nói với người nào đó đừng có hiểu lầm, người đàn ông kia chỉ là tối qua uống say, để anh ta trên giường tôi là lựa chọn bất đắc dĩ, nhưng lời tôi thốt ra miệng lại là :
“ Em xin lỗi.” Tôi biết ba chữ cụt ngủn này đây nó sẽ thể hiện điều gì. Vào một tháng trước, mẹ của Lam Trinh Liệt đã đến tìm tôi, bà ấy hết sực nhẹ nhàng nói với tôi, cô Lâm này, nói thật lòng cá nhân tôi có ấn tượng rất tốt với cô, nhưng cô và Trinh Liệt của chúng tôi không hợp, cô không làm được chuyện từ bỏ tất cả vì nó, cho nên trong quá trình chung sống dài lâu sau này, hai đứa định sẵn sẽ không vui vẻ. Kết quả như thế cô có muốn không ?”
Thật ra, không cần bà ấy nói, tôi cũng biết rằng tôi và Lam Trinh Liệt đã không thể nào nữa rồi, giống như Liên Ngọc đã nói tôi không thể nào để bản thân mình yên tâm an nhàn mà hạnh phúc.
“ Được, được lắm, em được lắm . . .” Lam Trinh Liệt bật cười lên, nụ cười hết sức quyết liệt kia khiến gương mặt đẹp của người nào đó trở nên méo mó : “ Đây chính là lời giải thích em dành cho anh. Lâm Tứ Nguyệt, bây giờ đến lượt anh nói với em, chúng ta hết rồi. Từ giờ, anh thề rằng, anh sẽ quên em đi, quên một cách hoàn toàn triệt để.”
Trên ghế sofa, tôi lặng lẽ ngồi xuống, cảm thấy bản thân dường như trở nên có hơi hoảng sợ, chỉ muốn nằm lên trên giường ngủ một giấc đàng hoàng, nhất định tối qua đã ngủ không ngon, đều tại cái tên người Tây Ban Nha Tiểu Hans, sao lại phải uống nhiều rượu như thế chứ ? Chẳng qua thất tình thôi mà, hà cớ gì cứ phải uống cho nhiều vào như thế, hại tôi và Thái Vi bị anh ta hành hạ đến nửa đêm.
Ý thức theo tiếng đóng cửa bừng tỉnh trở lại, tôi bật xông ra ngoài, ôm chặt lấy Lam Trinh Liệt, dán mặt lên trên tấm lưng của người nào đó, tôi cũng không biết vì sao mình làm như thế, chỉ là dường như nếu không làm vậy, trái tim của tôi sẽ rách toạt ra bất cứ lúc nào.
“ Em xin lỗi, Trinh Liệt, em xin lỗi, em xin lỗi . . .” Tôi như con thú nhỏ phát ra tiếng kêu khẽ trên lưng người ấy, dường như tôi cứ mãi phải nói lời xin lỗi với hầu hết mọi người. Nước mắt của tôi nhỏ giọt tuôn rơi.
Lam Trinh Liệt cứng đờ cả thân người.
“ Em biết không, Lâm Tứ Nguyệt. Cái tên đàn ông đang nằm trên giường của em anh đã sớm biết đến từ lâu, ông nội của anh đã cho anh xem một đống ảnh hai người chụp cùng nhau. Khi đó, anh đã ra sức cười nhạo ông một trận, anh cảm thấy ông làm thế này vô cùng ngu xuẩn, dùng đến màn kịch như vậy. Nhưng vào một tuần trước, trên màn hình ti vi đang chuyển phát giải La Liga (1), tôi nhìn thấy em và tên đàn ông kia ngồi trên khán đài cùng nhau xem bóng, em mỉm cười để mặc hắn ta ôm em, trước mặt toàn thế giới, khi đó, hai người trông chẳng khác nào đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết, anh đã phải dùng rất nhiều lý do để thuyết phục bản thân đừng suy nghĩ quá nhiều, nhưng trong một tuần lễ này, cái hình ảnh kia cứ đeo bám anh. Thế là, anh đã đến đây. Nhưng, điều mà em để anh nhìn thấy lại là cảnh tượng như vậy. Lâm Tứ Nguyệt, không có anh, em vẫn sống vui sống tốt.”
(1) Tên đầy đủ là The Primera División, giải bóng đá hạng A Tây Ban Nha, giải bóng đá chuyên nghiệp cao nhất ở Tây Ban Nha, cũng là một trong những giải bóng đá chuyên nghiệp trình độ cao nhất của Châu Âu và thế giới.
Dừng một chút, người ấy tiếp tục nói.
“ Từ sau khi anh hiểu chuyện, thế giới này đối với anh có thể xem như vô vị, quỹ đạo cuộc sống của anh sớm đã được qui hoạch xong từ lâu, nhưng anh đã gặp được em, đã bắt đầu có mưu cầu, có khát khao, muốn được ở cùng với em, muốn được bên em mãi mãi.”
“ Lâm Tứ Nguyệt, anh đã dùng rất nhiều thời gian để thuyết phục mình hãy để em đi, nhưng sau khi em bước lên máy bay, anh liền bắt đầu hối hận ngay, hối hận chết đi được, nhưng phải làm sao đây ? Vị bác sĩ tâm lý kia của em nói cho anh biết, em cần thời gian. Thôi được, anh sẽ cho em thời gian, bọn họ nói với anh tình yêu xa cách sau cùng sẽ bị thời gian ăn mòn một cách sạch sẽ, trước đây anh không tin, bây giờ, không đến lượt anh không tin. Lâm Tứ Nguyệt, bây giờ anh hỏi em một lần cuối, em có muốn quay về bên cạnh anh không ?”
Lam Trinh Liệt quay đầu lại, dịu dàng nâng mặt tôi lên, đưa tay lau đi nước mắt, bờ môi người nào đó phủ xuống, mới đầu chỉ là khẽ lướt qua, dần dần cứ như cuồng phong bão táp, kéo theo cuốn đi toàn bộ hơi thở. Tôi nhiệt liệt hồi đáp người ấy, có lẽ, đây là một buổi thịnh yến của ngày tận thế.
“ Theo anh trở về, được không ? Tứ Nguyệt, hửm ?” Bờ môi Lam Trinh Liệt rơi trên vành tai tôi, tỉ mỉ gặm nhấm, chứa đầy sự cám dỗ.
Tôi lắc đầu, cố ra sức lắc đầu, nước mắt tuôn rơi càng nhiều hơn. Sau đó bờ môi tôi tê dại, có mùi tanh như thép gỉ lan tràn trong cổ họng tôi.
Lam Trinh Liệt dưới bầu trời Tây Ban Nha, dùng ánh mắt quyết tuyệt nhìn tôi, bờ môi của người ấy thấm đỏ như đóa hoa hồng rực rỡ nhất ngày hè.
“ Trinh Liệt, anh thật không may mắn, sao lại cứ gặp phải người phụ nữ đầy rẫy tính xấu như em, ích kỉ, tuyệt tình. Vào lần đó khi anh muốn em đi, em đã định rằng từ giờ về sau sẽ không còn qua lại với anh nữa, thậm chí ngay đến lúc còn ở bên anh, em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bên nhau dài lâu với anh, bởi vì, em cảm thấy bản thân cuối cùng sẽ không chịu nổi mà bỏ chạy, khi ở bên cạnh anh em chỉ thấy mệt mỏi, luôn có người đến nói với em rằng hai chúng ta không hợp, rằng em không xứng với anh, tất cả những chuyện này khiến em phiền nhiễu, thế nên, em cảm thấy rời xa anh chỉ là chuyện sớm muộn. Trinh Liệt, người đàn ông đang nằm trên giường của em mà anh nhìn thấy, em đã lập lờ lấp lửng với anh ta, hẹn hò với anh ta, để anh ta đưa em đi gặp bạn bè, ở bên cạnh anh ta em rất nhẹ lòng, em cảm thấy anh ta có thể giúp em quên anh nhanh hơn, từ cái ngày em rời bỏ Thượng Hải, em đã dự định sẽ quên anh đi, quên một cách hoàn toàn triệt để.”
Tôi từng bước từng bước lùi về sau, cuối cùng, tôi tựa người lên cây cột điện, để nó chống đỡ thân mình.
“ Lam Trinh Liệt, anh xem, em chính là một người phụ nữ như thế đó, em cũng muốn thay đổi, nhưng chính là không cách nào thay đổi được. Thế nên, hãy quên em đi. Hãy sống cuộc sống của anh, yêu một người phụ nữ xứng đáng được anh yêu.”
Tôi bình tĩnh nhìn người nào đó, thấy khóe môi người ấy nhếch lên ý cười chế giễu, thấy được oán khí ngút ngàn hội tụ trong ánh mắt người ấy.
“ Lâm Tứ Nguyệt, em là một người phụ nữ không biết đau không biết buồn, anh nghĩ, em còn không có trái tim, Lam Trinh Liệt anh bị mù rồi mới yêu em, đã bao nhiêu lần em chà đạp sự kiêu ngạo của anh. Sau này, anh không bao giờ cho em cơ hội như thế này nữa, sau này, sẽ không dây dưa với em nữa, sau này, nhất định anh sẽ tìm được người xứng đáng để anh yêu. Còn Lâm Tứ Nguyệt em vốn không xứng.”
Lam Trinh Liệt lau đi vết máu trên khóe môi, nhìn xoáy vào tôi, sóng mắt sâu thẳm, có tia sáng như vụn vỡ.
Hôm đó, tôi tựa lên cây cột điện, cơ thể cứng đờ, nhìn bóng lưng Lam Trinh Liệt đang dần dần mờ xa, nhỏ đi, rồi từ từ mất hút dưới ánh mặt trời loang lỗ, như một hình nhân bị gió cuốn bay. Tất cả sự nhiệt huyết của Lâm Tứ Nguyệt cũng theo cái hình nhân kia bắt đầu tan biến. Toàn bộ tư duy của tôi đang thoát khỏi cơ thể từng chút một, điều duy nhất còn hiểu rõ là trong cuộc đời sau này, tôi đã không thể tìm được người nào khác yêu tôi như người ấy.
Tôi chẳng biết bản thân đã tựa vào đó bao lâu, cho đến khi Thái Vi đưa tôi quay trở về căn hộ. Tôi để cô ấy nắm tay tôi, nghe thấy cô ấy lảm nhảm bên tai mình.
“ Anh chàng kia đến tìm cô là Trinh Liệt của cô à ?” Thái Vi nói bên tai tôi, tôi khẽ gật đầu.
“ Trinh Liệt của cô phù hợp với sự hoang tưởng về bạch mã hoàng tử của hầu hết những cô gái đam mê truyện cổ tích trên thế gian.” Thái Vi làm trò hét lên bên tai tôi : “ Lâm, tôi thật ngưỡng mộ cô, có thể yêu đương với một người như thế.”
Trái tim tôi chợt đau nhói lên, giống như có hàng ngàn vạn mũi tên đang cắm vào tim vậy.Tay tôi run rẩy lôi thuốc từ trong tủ ra, châm thuốc xong, tôi vội vội vàng vàng nhét ngay nó vào trong miệng, cố gắng hết sức, hít vào một hơi thật sâu, vị thuốc cay nồng xộc thẳng lên não, xâm chiếm thần kinh của tôi.
Thuốc của Phương Hạo, anh ấy nói thuốc có kèm theo ma lực.
Sau khi hút xong điếu thứ hai, tôi lấy ra điếu thuốc sau cùng kia, không biết rằng sau khi hút nốt điều cuối cùng này, có phải sẽ giống như Phương Hạo đã nói, tất cả mọi đau khổ sẽ không còn nữa.
Thái Vi còn đang trầm ngâm trong sự kích động thị giác Lam Trinh Liệt mang đến cho cô ấy.
“ Lâm, Trinh Liệt của cô có cười với tôi, lúc đó, tôi cảm thấy nụ cười kia chẳng khác nào một luồng điện, lúc đó, tôi vừa về đến nhà liền bắt gặp ngay một chàng soái ca đang tựa vào trước cửa nhà chúng ta, anh ấy hỏi tôi có phải bạn của Tứ Nguyệt không, tôi khẽ gật đầu với anh ấy, anh ấy liền cười với tôi. Ôi, tôi dám cược, trên thế giới này tôi chẳng thể nào tìm được một người đẹp trai hơn anh ấy.”
“ Anh ấy nói, cô có thể nào giúp tôi đi tìm cô ấy. Ôi ! Giọng nói và con người của anh ấy hấp dẫn như nhau.” Một Thái Vi năm nay hai mươi bốn tuổi vẫn luôn bị cuốn hút bởi những câu chuyện tình yêu lãng mạn, vẫn luôn vì những câu chuyện tình yêu non nớt cảm động trong phim mà rơi nước mắt không thôi.
Một bên tôi đang hút thuốc, một bên Thái Vi mãi nói, cho đến khi Tiểu Hans để trần thân trên xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“ Lâm , sao trong phòng cô lại có hình ảnh chúng ta chụp cùng nhau ?” Tiểu Hans đưa những thứ trong tay anh ta cho tôi.
Tôi nhìn những tấm hình trong tay, nhiếp ảnh gia vị Lam lão tiên sinh kia thuê rất xuất sắc, anh ta chụp ảnh tôi và Tiểu Hans ở bên nhau đẹp chẳng chỗ chê, mỗi một góc chụp đều được nắm bắt hết sức hoàn hảo, cảnh phố tươi đẹp, ánh đèn lãng mạn, tôi và tiểu Hans trông chẳng khác nào đôi tình nhân đang yêu, tôi nghĩ, chàng tiểu tử Lam Trinh Liệt ghen đến phát nghiện kia nhìn thấy mấy tấm ảnh này nhất định tức điên.
Hút xong điếu thuốc, tôi kiệt sức tựa vào trên sofa, như vừa trải qua một trận chiến kéo dài dai dẳng.
“ Lâm, lần tới, Trinh Liệt của cô sẽ đến tìm cô là khi nào?” Thái Vi khẽ chớp chớp tròng mắt sáng long lanh, trong mắt lấp lánh sự mong chờ.
“ Sẽ không đâu, từ giờ về sau người đó sẽ không bao giờ đến đây tìm tôi nữa, bởi vì, kể từ hôm nay, người đó đã không còn là Trinh Liệt của tôi.” Kể từ hôm nay, Lam Trinh Liệt sẽ không còn là Trinh Liệt của Lâm Tứ Nguyệt, bao nhiêu năm sau, có lẽ người ấy sẽ trở thành Trinh Liệt của người con gái khác, bao nhiêu năm sau, Lâm Tứ Nguyệt và Lam Trinh Liệt sẽ trở thành một đoạn hồi ức xa xăm, bao nhiêu năm sau, hai chúng tôi sẽ theo ngày tháng dần trôi mà quên mất đi gương mặt của nhau.
Hôm đó, tôi tự hỏi mình, hối hận không ? Cũng có thể ! Có thể sự hối hận kia sẽ còn dày vò tôi trong những năm dài tháng rộng về sau.
Đầu tháng chín, giải đấu đã bắt đầu, Tiểu Hans đối với giải đấu mới tràn đầy tham vọng, cậu ta lôi kéo nhà tài trợ, từ Nam Mỹ móc về nhiều đội viên thế hệ mới rất có tiềm lực, trong đội bóng của chúng tôi có chuyên viên dinh dưỡng chuyên nghiệp, tất cả đều được tiến hành một cách có trật tự, tuy đội bóng không đạt được thành tích tốt như trong mong đợi, nhưng đối với một đối bóng vừa mới thăng hạng mà nói mọi chuyện đã quá ổn rồi.
Trong khi đó, dưới sự tiến cử của ông bác sĩ già trong đội, tôi bắt đầu nhập học chuyên tu ở học viện y Tây Ban Nha, tôi muốn thi lấy giấy phép bác sĩ đội, thậm chí tôi còn suy nghĩ hay là mãi mãi ở lại đất nước này luôn, tôi vẫn dùng thời gian hai tiếng vào mỗi buổi cuối tuần đi học tiếng Tây Ban Nha, Thái Vi nói tôi đang sống cuộc sống chẳng khác nào người máy.
Trong cuộc sống rất có quy luật tôi đón chào năm mới, Thái Vi đã trở về Hong Kong. Lúc sắp đi còn hỏi tôi có muốn về nhà không, tôi khẽ lắc đầu, bây giờ vẫn chưa được, ít ra, năm nay vẫn chưa được.
Vào năm mới, Phương Hạo đã đến thăm tôi, chúng tôi lái xe của Thái Vi đi đến Barcelona. Ở quảng trường Sagrada Familia (2) , Phương Hạo nói với tôi Lam Trinh Liệt vào mấy tháng trước đã quay về tổng công ty ở Hong Kong.
(2) Một nhà thờ công giáo La Mã chưa hoàn thành ở Barcelona, do kiến trúc sư người Catalan là Antoni Gaudi thiết kế.
Ngày hôm đó tôi say gục ngay trong quán bar, sau đó Phương Hạo bảo tôi bám trên lưng anh ấy suốt dọc đường đều gọi tên Lam Trinh Liệt, đêm hôm đó, tôi cảm thấy rõ ràng người cõng tôi là Lam Trinh Liệt.
Hóa ra, Lâm Tứ Nguyệt đối với Lam Trinh Liệt vẫn còn nhớ nhung không quên.
“ Anh đến đón em trở về.” Lam Trinh Liệt khi nói chuyện bộ dạng tựa như gió thoảng mây trôi, nhưng bàn tay đang nhét vào trong túi quần lại tiết lộ người nào đó lúc này đang bất an.
“ Lam Trinh Liệt, đừng quên ban đầu là chính anh muốn em đi mà.” Chợt bỗng dưng, tôi cảm thấy bản thân rất tức giận, cũng chẳng biết mình đang tức giận chuyện gì ?
“ Được rồi, đừng giận nữa mà, lúc đó là anh bị ám ảnh đến lú lẫn.” Lam Trinh Liệt tốt tính kéo tôi vào lòng : “ Chuyện em cần làm bây giờ là mau thay quần áo của em đi, bộ dạng của em lúc này rất dễ khiến cho người ta suy nghĩ lung tung.”
Người nào đó vừa đẩy người tôi vừa đón lấy chìa khóa từ trong tay tôi, ung dung bước đến trước cửa căn hộ. Khi người nào đó tra chìa khóa vào ổ, trong lúc lóng nga lóng ngóng dường như tôi cảm thấy có gì đó sai sai, khi người nào đó mở toan cửa ra, trong đầu tôi chợt nổ đánh “ ầm” một tiếng, tôi đưa tay ngăn Lam Trinh Liệt.
“ Đừng vào trong đó, Trinh Liệt.” Tôi nói một cách vô vọng.
Nhưng, có vẻ muộn rồi, cửa đã bị đẩy ra, Lam Trinh Liệt ngẩn người nhìn đôi giày da kiểu nam đang đặt ngay cửa, tiếp theo, ánh mắt người nào đó chiếu tướng đống quần áo của nam bừa bộn trên sofa, tình này cảnh này, trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, mặc kệ Lam Trinh Liệt phi như bay xông vào phòng tôi, tôi biết thượng đế lại bắt đầu trò đùa tai ác của người.
Lam Trinh Liệt từ trong phòng tôi bước ra, gương mặt hung tàn, người nào đó bóp chặt cằm tôi, giọng nói mang theo sự kìm nén : “ Tên đàn ông kia là ai ? Tại sao hắn ta lại nằm trong phòng của em ? Lâm Tứ Nguyệt, em mau làm rõ chuyện này cho tôi.”
Tôi mấp máy môi, muốn nói với người nào đó đừng có hiểu lầm, người đàn ông kia chỉ là tối qua uống say, để anh ta trên giường tôi là lựa chọn bất đắc dĩ, nhưng lời tôi thốt ra miệng lại là :
“ Em xin lỗi.” Tôi biết ba chữ cụt ngủn này đây nó sẽ thể hiện điều gì. Vào một tháng trước, mẹ của Lam Trinh Liệt đã đến tìm tôi, bà ấy hết sực nhẹ nhàng nói với tôi, cô Lâm này, nói thật lòng cá nhân tôi có ấn tượng rất tốt với cô, nhưng cô và Trinh Liệt của chúng tôi không hợp, cô không làm được chuyện từ bỏ tất cả vì nó, cho nên trong quá trình chung sống dài lâu sau này, hai đứa định sẵn sẽ không vui vẻ. Kết quả như thế cô có muốn không ?”
Thật ra, không cần bà ấy nói, tôi cũng biết rằng tôi và Lam Trinh Liệt đã không thể nào nữa rồi, giống như Liên Ngọc đã nói tôi không thể nào để bản thân mình yên tâm an nhàn mà hạnh phúc.
“ Được, được lắm, em được lắm . . .” Lam Trinh Liệt bật cười lên, nụ cười hết sức quyết liệt kia khiến gương mặt đẹp của người nào đó trở nên méo mó : “ Đây chính là lời giải thích em dành cho anh. Lâm Tứ Nguyệt, bây giờ đến lượt anh nói với em, chúng ta hết rồi. Từ giờ, anh thề rằng, anh sẽ quên em đi, quên một cách hoàn toàn triệt để.”
Trên ghế sofa, tôi lặng lẽ ngồi xuống, cảm thấy bản thân dường như trở nên có hơi hoảng sợ, chỉ muốn nằm lên trên giường ngủ một giấc đàng hoàng, nhất định tối qua đã ngủ không ngon, đều tại cái tên người Tây Ban Nha Tiểu Hans, sao lại phải uống nhiều rượu như thế chứ ? Chẳng qua thất tình thôi mà, hà cớ gì cứ phải uống cho nhiều vào như thế, hại tôi và Thái Vi bị anh ta hành hạ đến nửa đêm.
Ý thức theo tiếng đóng cửa bừng tỉnh trở lại, tôi bật xông ra ngoài, ôm chặt lấy Lam Trinh Liệt, dán mặt lên trên tấm lưng của người nào đó, tôi cũng không biết vì sao mình làm như thế, chỉ là dường như nếu không làm vậy, trái tim của tôi sẽ rách toạt ra bất cứ lúc nào.
“ Em xin lỗi, Trinh Liệt, em xin lỗi, em xin lỗi . . .” Tôi như con thú nhỏ phát ra tiếng kêu khẽ trên lưng người ấy, dường như tôi cứ mãi phải nói lời xin lỗi với hầu hết mọi người. Nước mắt của tôi nhỏ giọt tuôn rơi.
Lam Trinh Liệt cứng đờ cả thân người.
“ Em biết không, Lâm Tứ Nguyệt. Cái tên đàn ông đang nằm trên giường của em anh đã sớm biết đến từ lâu, ông nội của anh đã cho anh xem một đống ảnh hai người chụp cùng nhau. Khi đó, anh đã ra sức cười nhạo ông một trận, anh cảm thấy ông làm thế này vô cùng ngu xuẩn, dùng đến màn kịch như vậy. Nhưng vào một tuần trước, trên màn hình ti vi đang chuyển phát giải La Liga (1), tôi nhìn thấy em và tên đàn ông kia ngồi trên khán đài cùng nhau xem bóng, em mỉm cười để mặc hắn ta ôm em, trước mặt toàn thế giới, khi đó, hai người trông chẳng khác nào đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết, anh đã phải dùng rất nhiều lý do để thuyết phục bản thân đừng suy nghĩ quá nhiều, nhưng trong một tuần lễ này, cái hình ảnh kia cứ đeo bám anh. Thế là, anh đã đến đây. Nhưng, điều mà em để anh nhìn thấy lại là cảnh tượng như vậy. Lâm Tứ Nguyệt, không có anh, em vẫn sống vui sống tốt.”
(1) Tên đầy đủ là The Primera División, giải bóng đá hạng A Tây Ban Nha, giải bóng đá chuyên nghiệp cao nhất ở Tây Ban Nha, cũng là một trong những giải bóng đá chuyên nghiệp trình độ cao nhất của Châu Âu và thế giới.
Dừng một chút, người ấy tiếp tục nói.
“ Từ sau khi anh hiểu chuyện, thế giới này đối với anh có thể xem như vô vị, quỹ đạo cuộc sống của anh sớm đã được qui hoạch xong từ lâu, nhưng anh đã gặp được em, đã bắt đầu có mưu cầu, có khát khao, muốn được ở cùng với em, muốn được bên em mãi mãi.”
“ Lâm Tứ Nguyệt, anh đã dùng rất nhiều thời gian để thuyết phục mình hãy để em đi, nhưng sau khi em bước lên máy bay, anh liền bắt đầu hối hận ngay, hối hận chết đi được, nhưng phải làm sao đây ? Vị bác sĩ tâm lý kia của em nói cho anh biết, em cần thời gian. Thôi được, anh sẽ cho em thời gian, bọn họ nói với anh tình yêu xa cách sau cùng sẽ bị thời gian ăn mòn một cách sạch sẽ, trước đây anh không tin, bây giờ, không đến lượt anh không tin. Lâm Tứ Nguyệt, bây giờ anh hỏi em một lần cuối, em có muốn quay về bên cạnh anh không ?”
Lam Trinh Liệt quay đầu lại, dịu dàng nâng mặt tôi lên, đưa tay lau đi nước mắt, bờ môi người nào đó phủ xuống, mới đầu chỉ là khẽ lướt qua, dần dần cứ như cuồng phong bão táp, kéo theo cuốn đi toàn bộ hơi thở. Tôi nhiệt liệt hồi đáp người ấy, có lẽ, đây là một buổi thịnh yến của ngày tận thế.
“ Theo anh trở về, được không ? Tứ Nguyệt, hửm ?” Bờ môi Lam Trinh Liệt rơi trên vành tai tôi, tỉ mỉ gặm nhấm, chứa đầy sự cám dỗ.
Tôi lắc đầu, cố ra sức lắc đầu, nước mắt tuôn rơi càng nhiều hơn. Sau đó bờ môi tôi tê dại, có mùi tanh như thép gỉ lan tràn trong cổ họng tôi.
Lam Trinh Liệt dưới bầu trời Tây Ban Nha, dùng ánh mắt quyết tuyệt nhìn tôi, bờ môi của người ấy thấm đỏ như đóa hoa hồng rực rỡ nhất ngày hè.
“ Trinh Liệt, anh thật không may mắn, sao lại cứ gặp phải người phụ nữ đầy rẫy tính xấu như em, ích kỉ, tuyệt tình. Vào lần đó khi anh muốn em đi, em đã định rằng từ giờ về sau sẽ không còn qua lại với anh nữa, thậm chí ngay đến lúc còn ở bên anh, em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bên nhau dài lâu với anh, bởi vì, em cảm thấy bản thân cuối cùng sẽ không chịu nổi mà bỏ chạy, khi ở bên cạnh anh em chỉ thấy mệt mỏi, luôn có người đến nói với em rằng hai chúng ta không hợp, rằng em không xứng với anh, tất cả những chuyện này khiến em phiền nhiễu, thế nên, em cảm thấy rời xa anh chỉ là chuyện sớm muộn. Trinh Liệt, người đàn ông đang nằm trên giường của em mà anh nhìn thấy, em đã lập lờ lấp lửng với anh ta, hẹn hò với anh ta, để anh ta đưa em đi gặp bạn bè, ở bên cạnh anh ta em rất nhẹ lòng, em cảm thấy anh ta có thể giúp em quên anh nhanh hơn, từ cái ngày em rời bỏ Thượng Hải, em đã dự định sẽ quên anh đi, quên một cách hoàn toàn triệt để.”
Tôi từng bước từng bước lùi về sau, cuối cùng, tôi tựa người lên cây cột điện, để nó chống đỡ thân mình.
“ Lam Trinh Liệt, anh xem, em chính là một người phụ nữ như thế đó, em cũng muốn thay đổi, nhưng chính là không cách nào thay đổi được. Thế nên, hãy quên em đi. Hãy sống cuộc sống của anh, yêu một người phụ nữ xứng đáng được anh yêu.”
Tôi bình tĩnh nhìn người nào đó, thấy khóe môi người ấy nhếch lên ý cười chế giễu, thấy được oán khí ngút ngàn hội tụ trong ánh mắt người ấy.
“ Lâm Tứ Nguyệt, em là một người phụ nữ không biết đau không biết buồn, anh nghĩ, em còn không có trái tim, Lam Trinh Liệt anh bị mù rồi mới yêu em, đã bao nhiêu lần em chà đạp sự kiêu ngạo của anh. Sau này, anh không bao giờ cho em cơ hội như thế này nữa, sau này, sẽ không dây dưa với em nữa, sau này, nhất định anh sẽ tìm được người xứng đáng để anh yêu. Còn Lâm Tứ Nguyệt em vốn không xứng.”
Lam Trinh Liệt lau đi vết máu trên khóe môi, nhìn xoáy vào tôi, sóng mắt sâu thẳm, có tia sáng như vụn vỡ.
Hôm đó, tôi tựa lên cây cột điện, cơ thể cứng đờ, nhìn bóng lưng Lam Trinh Liệt đang dần dần mờ xa, nhỏ đi, rồi từ từ mất hút dưới ánh mặt trời loang lỗ, như một hình nhân bị gió cuốn bay. Tất cả sự nhiệt huyết của Lâm Tứ Nguyệt cũng theo cái hình nhân kia bắt đầu tan biến. Toàn bộ tư duy của tôi đang thoát khỏi cơ thể từng chút một, điều duy nhất còn hiểu rõ là trong cuộc đời sau này, tôi đã không thể tìm được người nào khác yêu tôi như người ấy.
Tôi chẳng biết bản thân đã tựa vào đó bao lâu, cho đến khi Thái Vi đưa tôi quay trở về căn hộ. Tôi để cô ấy nắm tay tôi, nghe thấy cô ấy lảm nhảm bên tai mình.
“ Anh chàng kia đến tìm cô là Trinh Liệt của cô à ?” Thái Vi nói bên tai tôi, tôi khẽ gật đầu.
“ Trinh Liệt của cô phù hợp với sự hoang tưởng về bạch mã hoàng tử của hầu hết những cô gái đam mê truyện cổ tích trên thế gian.” Thái Vi làm trò hét lên bên tai tôi : “ Lâm, tôi thật ngưỡng mộ cô, có thể yêu đương với một người như thế.”
Trái tim tôi chợt đau nhói lên, giống như có hàng ngàn vạn mũi tên đang cắm vào tim vậy.Tay tôi run rẩy lôi thuốc từ trong tủ ra, châm thuốc xong, tôi vội vội vàng vàng nhét ngay nó vào trong miệng, cố gắng hết sức, hít vào một hơi thật sâu, vị thuốc cay nồng xộc thẳng lên não, xâm chiếm thần kinh của tôi.
Thuốc của Phương Hạo, anh ấy nói thuốc có kèm theo ma lực.
Sau khi hút xong điếu thứ hai, tôi lấy ra điếu thuốc sau cùng kia, không biết rằng sau khi hút nốt điều cuối cùng này, có phải sẽ giống như Phương Hạo đã nói, tất cả mọi đau khổ sẽ không còn nữa.
Thái Vi còn đang trầm ngâm trong sự kích động thị giác Lam Trinh Liệt mang đến cho cô ấy.
“ Lâm, Trinh Liệt của cô có cười với tôi, lúc đó, tôi cảm thấy nụ cười kia chẳng khác nào một luồng điện, lúc đó, tôi vừa về đến nhà liền bắt gặp ngay một chàng soái ca đang tựa vào trước cửa nhà chúng ta, anh ấy hỏi tôi có phải bạn của Tứ Nguyệt không, tôi khẽ gật đầu với anh ấy, anh ấy liền cười với tôi. Ôi, tôi dám cược, trên thế giới này tôi chẳng thể nào tìm được một người đẹp trai hơn anh ấy.”
“ Anh ấy nói, cô có thể nào giúp tôi đi tìm cô ấy. Ôi ! Giọng nói và con người của anh ấy hấp dẫn như nhau.” Một Thái Vi năm nay hai mươi bốn tuổi vẫn luôn bị cuốn hút bởi những câu chuyện tình yêu lãng mạn, vẫn luôn vì những câu chuyện tình yêu non nớt cảm động trong phim mà rơi nước mắt không thôi.
Một bên tôi đang hút thuốc, một bên Thái Vi mãi nói, cho đến khi Tiểu Hans để trần thân trên xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“ Lâm , sao trong phòng cô lại có hình ảnh chúng ta chụp cùng nhau ?” Tiểu Hans đưa những thứ trong tay anh ta cho tôi.
Tôi nhìn những tấm hình trong tay, nhiếp ảnh gia vị Lam lão tiên sinh kia thuê rất xuất sắc, anh ta chụp ảnh tôi và Tiểu Hans ở bên nhau đẹp chẳng chỗ chê, mỗi một góc chụp đều được nắm bắt hết sức hoàn hảo, cảnh phố tươi đẹp, ánh đèn lãng mạn, tôi và tiểu Hans trông chẳng khác nào đôi tình nhân đang yêu, tôi nghĩ, chàng tiểu tử Lam Trinh Liệt ghen đến phát nghiện kia nhìn thấy mấy tấm ảnh này nhất định tức điên.
Hút xong điếu thuốc, tôi kiệt sức tựa vào trên sofa, như vừa trải qua một trận chiến kéo dài dai dẳng.
“ Lâm, lần tới, Trinh Liệt của cô sẽ đến tìm cô là khi nào?” Thái Vi khẽ chớp chớp tròng mắt sáng long lanh, trong mắt lấp lánh sự mong chờ.
“ Sẽ không đâu, từ giờ về sau người đó sẽ không bao giờ đến đây tìm tôi nữa, bởi vì, kể từ hôm nay, người đó đã không còn là Trinh Liệt của tôi.” Kể từ hôm nay, Lam Trinh Liệt sẽ không còn là Trinh Liệt của Lâm Tứ Nguyệt, bao nhiêu năm sau, có lẽ người ấy sẽ trở thành Trinh Liệt của người con gái khác, bao nhiêu năm sau, Lâm Tứ Nguyệt và Lam Trinh Liệt sẽ trở thành một đoạn hồi ức xa xăm, bao nhiêu năm sau, hai chúng tôi sẽ theo ngày tháng dần trôi mà quên mất đi gương mặt của nhau.
Hôm đó, tôi tự hỏi mình, hối hận không ? Cũng có thể ! Có thể sự hối hận kia sẽ còn dày vò tôi trong những năm dài tháng rộng về sau.
Đầu tháng chín, giải đấu đã bắt đầu, Tiểu Hans đối với giải đấu mới tràn đầy tham vọng, cậu ta lôi kéo nhà tài trợ, từ Nam Mỹ móc về nhiều đội viên thế hệ mới rất có tiềm lực, trong đội bóng của chúng tôi có chuyên viên dinh dưỡng chuyên nghiệp, tất cả đều được tiến hành một cách có trật tự, tuy đội bóng không đạt được thành tích tốt như trong mong đợi, nhưng đối với một đối bóng vừa mới thăng hạng mà nói mọi chuyện đã quá ổn rồi.
Trong khi đó, dưới sự tiến cử của ông bác sĩ già trong đội, tôi bắt đầu nhập học chuyên tu ở học viện y Tây Ban Nha, tôi muốn thi lấy giấy phép bác sĩ đội, thậm chí tôi còn suy nghĩ hay là mãi mãi ở lại đất nước này luôn, tôi vẫn dùng thời gian hai tiếng vào mỗi buổi cuối tuần đi học tiếng Tây Ban Nha, Thái Vi nói tôi đang sống cuộc sống chẳng khác nào người máy.
Trong cuộc sống rất có quy luật tôi đón chào năm mới, Thái Vi đã trở về Hong Kong. Lúc sắp đi còn hỏi tôi có muốn về nhà không, tôi khẽ lắc đầu, bây giờ vẫn chưa được, ít ra, năm nay vẫn chưa được.
Vào năm mới, Phương Hạo đã đến thăm tôi, chúng tôi lái xe của Thái Vi đi đến Barcelona. Ở quảng trường Sagrada Familia (2) , Phương Hạo nói với tôi Lam Trinh Liệt vào mấy tháng trước đã quay về tổng công ty ở Hong Kong.
(2) Một nhà thờ công giáo La Mã chưa hoàn thành ở Barcelona, do kiến trúc sư người Catalan là Antoni Gaudi thiết kế.
Ngày hôm đó tôi say gục ngay trong quán bar, sau đó Phương Hạo bảo tôi bám trên lưng anh ấy suốt dọc đường đều gọi tên Lam Trinh Liệt, đêm hôm đó, tôi cảm thấy rõ ràng người cõng tôi là Lam Trinh Liệt.
Hóa ra, Lâm Tứ Nguyệt đối với Lam Trinh Liệt vẫn còn nhớ nhung không quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.