Chương 284: Chọn lẫn nhau (hai)
Ý Thiên Trọng
24/05/2018
Cung Trung Tố nghe Cung Tịnh Kỳ chịu hỏi về chuyện Tôn Hạo, liền buông
xuống một nửa trái tim, cười nói: "Con yên tâm, cái này chính ta đã từng hỏi lúc ở Huệ Châu rồi, đây là một khoản hắn thật khó khăn mới kiếm
được vào lúc làm buôn bán từ thời còn trẻ, trên đường về nhà gặp phải
bọn cướp, những người đi cùng khác không dám hé răng, hắn không cam long phải nghèo rớt mồng tơi như vậy, nên cầm đầu chống lại bọn họ, cho nên
giữ lại."
Không nghĩ tới lại là nguyên nhân như vậy. Cung Tịnh Kỳ trầm mặc chốc lát, nói: "Vậy liền như thế đi."
Cung Trung Tố mừng rỡ: "Con nghĩ thông?"
Cung Tịnh Kỳ rưng rưng nói: "Không muốn phụ thân lại phải bận tâm vì chuyện của con nữa. Sớm muộn cũng phải gả, nhân phẩm hắn không tệ, cái khác cũng không tính là cái gì."
Cung Trung Tố khen ngợi nàng nói: "Vậy thì đúng rồi!"
Cung Tịnh Kỳ nhìn hắn nói: "Phụ thân, trận hoả hoạn này......"
Cung Trung Tố chỉ sợ nàng nói ra lời kinh thiên động địa gì, vội một hơi cắt đứt nàng: "Không phải là quan phủ đã kết án rồi sao? Con yên tâm, ta sẽ an tang thật tốt cho mẫu thân con."
Cung Tịnh Kỳ bất mãn, nói: "Từ ngày đó trở đi, đến nay Tam đệ chưa từng trở về nhà, nghe nói đã đi nơi khác."
Cung Trung Tố mơ hồ nói: "Hắn không nghe lời ta, nếu muốn ngầm trốn đi, từ đó về sau chúng ta cũng không quen biết hắn nữa là được. Điều quan trọng nhất là để cho nhị đệ con an tâm đọc sách được mấy năm, tranh thủ vừa chịu tang xong liền thu được công danh trở về nhà. Huynh đệ có tiền đồ, tỷ muội các con mới có sức mạnh."
Đây là nói từ nay về sau không được nhắc lại chuyện này nữa. Cung Tịnh Kỳ im lặng không nói gì, bỗng nhiên cảm thấy trái tim nguội lạnh, như vậy cũng được, trong nhà này cũng không thiếu chuyện xấu như vậy. Gả đi mà thôi, có thể có miếng cơm ăn, có thể có quần áo mặc, mắt không thấy, tâm không phiền là được. Gian ngoài chợt ầm ĩ một trận, nói là đại tiểu thư cùng đại cô gia trở lại. Hai cha con vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón.
Cung Trung Tố vừa đi vừa hỏi: "Tôn tiểu thư đi cùng sao?"
Nha hoàn báo tin nói: "Nô tỳ chưa hề nhìn thấy."
Cung Trung Tố liền mất hứng, hai phu thê này cùng Cung Viễn Trật cùng nhận được tin tức, ví như nói là cô gia Tiếu gia có việc quan trọng phải làm, trì hoãn vài ngày cũng liền trì hoãn đi, nhưng đứa bé này đã gần nửa tuổi, không phải là không thể không ra ngoài, ngoại tổ mẫu [bà ngoại] không còn, lẽ ra thế nào cũng nên đi cùng mới đúng. Hai phu thê hắn thì khen ngược, thế nhưng chưa từng mang đến!
Vì vậy lại liên tưởng đến quà mừng năm mới có giá trị kia kia. Lúc mình gặp rủi ro lại không thấy bọn họ có bao nhiêu quan tâm, lúc Cung Nghiên Bích thành thân lại đưa phần lễ hết sức bình thường, sau khi Cung Viễn Trật đến kinh thành lại bị người Tiếu gia lạnh nhạt. Càng nghĩ càng giận, đây rõ ràng là chê hắn bị bãi chức quan, trở nên nghèo nàn, khinh thường hắn! Lập tức liền dừng bước, xoay người liền trở về.
Cung Tịnh Kỳ không biết tại sao hắn lại đột nhiên lật mặt, vội gọi hắn lại nói: "Phụ thân? Ngài muốn đi đâu? Không ra xem đại tỷ cùng đại tỷ phu sao?" d=đ_l?q*đ
Cung Trung Tố lạnh lùng nói: "Ta không thoải mái! Bảo đại tỷ ngươi lập tức tới linh đường mẫu thân ngươi gặp ta!"
Cung Tịnh Kỳ biết tính tình của hắn, chỉ đành phải yên lặng đi trước.
Còn chưa tới tiền thính, đã thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, một nhóm hạ nhân nén tiếng khóc đi tới, cũng là Lý di nương cùng Cung Viễn Trật với phu thê Cung Nhu Du đã thay đồ tangcùng đi tới.
Cung Tịnh Kỳ đứng ở trong bóng tối nhìn tỷ tỷ, chỉ thấy hiện tại Cung Nhu Du đẫy đà hơn rất nhiều so với lúc ở nhà, tram bát bảo đính tơ vàng trên đầu còn chưa kịp gỡ xuống, cẩm thạch màu đỏ như mắt mèo phía trên phát ra ánh sang rự rỡ dưới ánh lửa. Tỷ phu Tiếu gia dáng dấp trường mi nhập tấn (???), tuổi trẻ phong lưu, cao hơn Cung Nhu Du nửa cái đầu, người như bích ngọc.
Đây mới là mỹ quyến như hoa.
Lòng Cung Tịnh Kỳ không khỏi chua xót một hồi, nước mắt tách một rớt xuống.
Nàng ở nơi đó đau lòng rơi lệ, Cung Nhu Du vừa khóc vừa đánh giá xung quanh đã thấy được nàng, trong buồn có vui mà nói: "Tam muội muội!" Không đợi Cung Tịnh Kỳ trả lời, liền hất tay vú già bên cạnh ra, ba chân bốn cẳng xông lên một tay ôm Cung Tịnh Kỳ vào trong ngực, vừa sờ xuống dưới, vậy mà gầy như que củi, không khỏi ôm Cung Tịnh Kỳ gào khóc lớn lên.
"Tỷ tỷ!" Cung Tịnh Kỳ cũng khóc. Hai tỷ muội đang khóc đến đau lòng, Tiếu cô gia thấy vậy không vui nói một câu: "Đứng đây khốc thì thế nào? Hay là đến linh đường bái tế nhạc mẫu đại nhân trước đi!"
Cung Nhu Du vội vàng lau lệ, dắt tay Cung Tịnh Kỳ nói: "Phụ thân đâu? Không phải vừa nói là đi cùng với muội sao?"
"Phụ thân ở trong linh đường mẫu thân chờ các ngươi." Cung Tịnh Kỳ nhìn Tiếu Đạm một, chỉ thấy Tiếu Chiêm cau mày thật chặt, bất mãn nhìn Cung Nhu Du, mà trong lòng bàn tay Cung Nhu Du xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh thật mỏng, trong lòng không khỏi rùng mình, cúi đầu nghiêm mặt khẽ chào Tiếu Chiêm: "Gặp qua tỷ phu."
Tiếu Chiêm nhàn nhạt nói: "Người trong nhà, không cần đa lễ." Ngửa đầu đi trước.
Cung Viễn Trật không khỏi nhíu mày một, sắc mặt cực kỳ khó coi. Thầm nghĩ chính mình vào kinh, Tiếu Chiêm chẳng qua cũng chỉ gặp mặt hắn có hai lần mà thôi, lúc gặp chính là không mặn không nhạt như vậy, mắt cao hơn đầu. Bởi vì, xem thường mà thôi.
Không nghĩ tới lại là nguyên nhân như vậy. Cung Tịnh Kỳ trầm mặc chốc lát, nói: "Vậy liền như thế đi."
Cung Trung Tố mừng rỡ: "Con nghĩ thông?"
Cung Tịnh Kỳ rưng rưng nói: "Không muốn phụ thân lại phải bận tâm vì chuyện của con nữa. Sớm muộn cũng phải gả, nhân phẩm hắn không tệ, cái khác cũng không tính là cái gì."
Cung Trung Tố khen ngợi nàng nói: "Vậy thì đúng rồi!"
Cung Tịnh Kỳ nhìn hắn nói: "Phụ thân, trận hoả hoạn này......"
Cung Trung Tố chỉ sợ nàng nói ra lời kinh thiên động địa gì, vội một hơi cắt đứt nàng: "Không phải là quan phủ đã kết án rồi sao? Con yên tâm, ta sẽ an tang thật tốt cho mẫu thân con."
Cung Tịnh Kỳ bất mãn, nói: "Từ ngày đó trở đi, đến nay Tam đệ chưa từng trở về nhà, nghe nói đã đi nơi khác."
Cung Trung Tố mơ hồ nói: "Hắn không nghe lời ta, nếu muốn ngầm trốn đi, từ đó về sau chúng ta cũng không quen biết hắn nữa là được. Điều quan trọng nhất là để cho nhị đệ con an tâm đọc sách được mấy năm, tranh thủ vừa chịu tang xong liền thu được công danh trở về nhà. Huynh đệ có tiền đồ, tỷ muội các con mới có sức mạnh."
Đây là nói từ nay về sau không được nhắc lại chuyện này nữa. Cung Tịnh Kỳ im lặng không nói gì, bỗng nhiên cảm thấy trái tim nguội lạnh, như vậy cũng được, trong nhà này cũng không thiếu chuyện xấu như vậy. Gả đi mà thôi, có thể có miếng cơm ăn, có thể có quần áo mặc, mắt không thấy, tâm không phiền là được. Gian ngoài chợt ầm ĩ một trận, nói là đại tiểu thư cùng đại cô gia trở lại. Hai cha con vội vàng đứng dậy đi ra ngoài đón.
Cung Trung Tố vừa đi vừa hỏi: "Tôn tiểu thư đi cùng sao?"
Nha hoàn báo tin nói: "Nô tỳ chưa hề nhìn thấy."
Cung Trung Tố liền mất hứng, hai phu thê này cùng Cung Viễn Trật cùng nhận được tin tức, ví như nói là cô gia Tiếu gia có việc quan trọng phải làm, trì hoãn vài ngày cũng liền trì hoãn đi, nhưng đứa bé này đã gần nửa tuổi, không phải là không thể không ra ngoài, ngoại tổ mẫu [bà ngoại] không còn, lẽ ra thế nào cũng nên đi cùng mới đúng. Hai phu thê hắn thì khen ngược, thế nhưng chưa từng mang đến!
Vì vậy lại liên tưởng đến quà mừng năm mới có giá trị kia kia. Lúc mình gặp rủi ro lại không thấy bọn họ có bao nhiêu quan tâm, lúc Cung Nghiên Bích thành thân lại đưa phần lễ hết sức bình thường, sau khi Cung Viễn Trật đến kinh thành lại bị người Tiếu gia lạnh nhạt. Càng nghĩ càng giận, đây rõ ràng là chê hắn bị bãi chức quan, trở nên nghèo nàn, khinh thường hắn! Lập tức liền dừng bước, xoay người liền trở về.
Cung Tịnh Kỳ không biết tại sao hắn lại đột nhiên lật mặt, vội gọi hắn lại nói: "Phụ thân? Ngài muốn đi đâu? Không ra xem đại tỷ cùng đại tỷ phu sao?" d=đ_l?q*đ
Cung Trung Tố lạnh lùng nói: "Ta không thoải mái! Bảo đại tỷ ngươi lập tức tới linh đường mẫu thân ngươi gặp ta!"
Cung Tịnh Kỳ biết tính tình của hắn, chỉ đành phải yên lặng đi trước.
Còn chưa tới tiền thính, đã thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, một nhóm hạ nhân nén tiếng khóc đi tới, cũng là Lý di nương cùng Cung Viễn Trật với phu thê Cung Nhu Du đã thay đồ tangcùng đi tới.
Cung Tịnh Kỳ đứng ở trong bóng tối nhìn tỷ tỷ, chỉ thấy hiện tại Cung Nhu Du đẫy đà hơn rất nhiều so với lúc ở nhà, tram bát bảo đính tơ vàng trên đầu còn chưa kịp gỡ xuống, cẩm thạch màu đỏ như mắt mèo phía trên phát ra ánh sang rự rỡ dưới ánh lửa. Tỷ phu Tiếu gia dáng dấp trường mi nhập tấn (???), tuổi trẻ phong lưu, cao hơn Cung Nhu Du nửa cái đầu, người như bích ngọc.
Đây mới là mỹ quyến như hoa.
Lòng Cung Tịnh Kỳ không khỏi chua xót một hồi, nước mắt tách một rớt xuống.
Nàng ở nơi đó đau lòng rơi lệ, Cung Nhu Du vừa khóc vừa đánh giá xung quanh đã thấy được nàng, trong buồn có vui mà nói: "Tam muội muội!" Không đợi Cung Tịnh Kỳ trả lời, liền hất tay vú già bên cạnh ra, ba chân bốn cẳng xông lên một tay ôm Cung Tịnh Kỳ vào trong ngực, vừa sờ xuống dưới, vậy mà gầy như que củi, không khỏi ôm Cung Tịnh Kỳ gào khóc lớn lên.
"Tỷ tỷ!" Cung Tịnh Kỳ cũng khóc. Hai tỷ muội đang khóc đến đau lòng, Tiếu cô gia thấy vậy không vui nói một câu: "Đứng đây khốc thì thế nào? Hay là đến linh đường bái tế nhạc mẫu đại nhân trước đi!"
Cung Nhu Du vội vàng lau lệ, dắt tay Cung Tịnh Kỳ nói: "Phụ thân đâu? Không phải vừa nói là đi cùng với muội sao?"
"Phụ thân ở trong linh đường mẫu thân chờ các ngươi." Cung Tịnh Kỳ nhìn Tiếu Đạm một, chỉ thấy Tiếu Chiêm cau mày thật chặt, bất mãn nhìn Cung Nhu Du, mà trong lòng bàn tay Cung Nhu Du xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh thật mỏng, trong lòng không khỏi rùng mình, cúi đầu nghiêm mặt khẽ chào Tiếu Chiêm: "Gặp qua tỷ phu."
Tiếu Chiêm nhàn nhạt nói: "Người trong nhà, không cần đa lễ." Ngửa đầu đi trước.
Cung Viễn Trật không khỏi nhíu mày một, sắc mặt cực kỳ khó coi. Thầm nghĩ chính mình vào kinh, Tiếu Chiêm chẳng qua cũng chỉ gặp mặt hắn có hai lần mà thôi, lúc gặp chính là không mặn không nhạt như vậy, mắt cao hơn đầu. Bởi vì, xem thường mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.