Hỉ Doanh Môn

Chương 151: Đàm phán ( hai )

Ý Thiên Trọng

22/09/2017

Lời nói của Cung Viễn Hòa khiến Cung Viễn Trật đỏ mặt một hồi lâu, hắn cái khó ló cái khôn: "Đệ viết cho phụ thân lá thư nhé?"

Cung Viễn Hòa cười nói: "Đệ cứ coi rồi làm thôi. Ta chỉ sợ sau đó thẩm mà biết, lại tới tìm cái chết. Hôm nay Thẩm đã nói rồi, muốn đi nha môn kiện ta bất hiếu, nếu đệ lại làm nghịch ý của bà nữa, chỉ sợ lại gắn cho ta cái mác dạy hư đệ nữa. Cũng may ta đã có nhà, nếu như ta đi nha môn, đúng lúc chỉ còn một mình tẩu tẩu đệ ở đây, vậy phải làm gì đây? Ôi chao eo của ta."

Cung Viễn Trật cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Ca ca yên tâm, chuyện như vậy đệ tự có chủ trương. Đệ là trưởng tử trong nhà, nương đệ hồ đồ, không thể thuận theo tính tình của bà được." Trong lòng đã quyết định, muốn thay nhóm người Cung Nhị phu nhân viết lá thư cho Cung Trung Tố, nói rõ tình hình quản gia một chút.

Cung Viễn Hòa cười đưa hắn ra cửa: "Đệ đi chậm một chút." Lại nhắc nhở hắn, "Sau khi trở về, đệ nhớ hỏi tình hình của Chu di nương một chút. Bà ta đã bị té rồi mà còn bị thẩm đánh, sợ trong lòng bà ta bất bình."

Cung Viễn Trật không biết chuyện đã xảy ra, đuổi theo hỏi một lần, cuối cùng nói: "Ca ca, các người đừng đi làm này nẹ, đệ sẽ thương lượng với nương, trước tiên cứ trích tiền theo tháng cho các người, các người hãy chịu đựng qua mấy tháng này, nhất định sẽ được giải quyết."

Cung Viễn Hòa từ chối cho ý kiến, đưa hắn ra cửa.

Lại nói Cung Viễn Trật về nhà trước hết đi An Nhàn đường, Cung Tịnh Kỳ ở bên ngoài ngăn hắn lại: "Đừng nóng nảy, trong lòng nương đang không vui đấy."

Cung Viễn Trật nhìn thấy nha hoàn thiếp thân Hồn Mai của Thiệu đại nãi nãi đứng ở cuối hành lang nhỏ giọng nói chuyện với Chu di nương, liền hỏi: "Đại cữu mẫu lại tới? Nói cái gì, tại sao trong lòng không thoải mái?"

Cung Tịnh Kỳ nói: "Còn không phải là vì chuyện đại ca làm y phục. Nương đang rất tức giận, giờ này đệ đi vào không phải là đụng vào vết dao sao?"

Cung Viễn Trật nói: "Đệ để cho tỷ khuyên nương trước tiên phải trích tiền cho đại ca dùng, dĩ nhiên là sẽ không xảy ra nữa chuyện như vậy, nương nói thế nào?"

Cung Tịnh Kỳ hận hận nói: "Mới nói một nửa, Đại cữu mẫu đã tới rồi, vẻ mặt như đưa đám, trách trách hô hô, khiến chúng ta sợ hãi, lúc trước nói thật hay, mới nói được mấy câu, nương liền nổi trận lôi đình, ném đồ. Ta mới khuyên mấy câu, liền mắng cả ta."

Lời nói vừa dứt, Cung Viễn Trật liền trầm mặt bước nhanh đi vào trong, đám người Chu di nương chào hỏi hắn, hắn khoát tay ý bảo họ đi xuống. Chu di nương nhìn về phía Cung Tịnh Kỳ, Cung Tịnh Kỳ nhỏ giọng nói: "Di nương đi xuống nghỉ ngơi trước đi, nơi này có ta."



Chu di nương cẩn thận mỗi bước lôi kéo Hồn Mai đi. Cung Tịnh Kỳ híp mắt nhìn chằm chằm chân Chu di nương, thấy vẫn còn khập khễnh, mắt khép hờ rơi vào trầm tư.

Cung Viễn Trật lặng yên không một tiếng động đứng ở bên ngoài rèm lắng tai nghe, chỉ nghe Thiệu đại nãi nãi nói: "Hắn và tiểu hồ ly tinh Thái gia rõ ràng đã thương lượng xong, cố ý đến bức ngươi tức giận, làm các ngươi không còn mặt mũi, ngươi không biết bên ngoài d.đ/l;q'd đã lan truyền thành dạng gì rồi. Không phải ngươi nói hắn đẩy ngươi động sao? Tại sao hắn sớm không xuất hiện trễ không xuất hiện, lại xuất hiện trùng hợp như vậy? Còn từ trên tường nhảy xuống đúng không? Điều đó nói lên hắn ở bên đó bận rộn xem chuyện cười của ngươi nha. Qúa Ác độc.

Tại sao Viễn Trật phải khóc thành cái dạng đó? Uất ức chứ sao. Ngươi không biết lúc hắn đi tìm được lão Ngũ nhà ta thì khóc như thế nào đâu, chứ còn ta á, mới nghe lão Ngũ nói qua trong lòng đã khó chịu, đứa nhỏ này đàng hoàng trung hậu trước sau như một, ai ngờ vậy mà lại bị thân ca của hắn đâm một sao sau lưng, tất cả bạn học trong học lý đang cười nhạo hắn, phun nước bọt dìm chết hắn, tiên sinh cũng đuổi hắn, hắn không ở nổi trong học lý nữa đấy. Nếu không sao lại phát ra tính khi như vậy với ngươi? Ngươi phải quan sát tỉ mỉ một chút, nếu không một hài tử thật tốt cũng bị hắn làm hỏng."

Cung Nhị phu nhân nhỏ giọng nói câu gì đó, Thiệu đại nãi nãi lại nói: "Theo ta nói, ngươi không cần phải đợi, đứa nhỏ này chính là không hiểu chuyện, mau mau cưới thê cho hắn, hắn liền hiểu chuyện. Đúng lúc, đại ca nhà mẹ ta có một nữ nhi út, năm nay mười ba tuổi, xinh đẹp như một đoá hoa tươi, công dung ngôn hạnh không cần phải nói, nếu không ngày nào đó đến nhà ta đi xem một chút?"

Thiệu đại nãi nãi nói nữ hài tử này, Cung Viễn Trật đã nhìn thấy từ xa mấy lần, chỉ nhớ rõ là một nữ hài tử mắc cỡ ngại ngùng, còn nhỏ tuổi mà đã tô son điểm phấn, vô cùng hẹp hòi, dù thế nào hắn cũng đều coi thường. Cung Viễn Trật khẩn trương, đang muốn lên tiếng cắt đứt, lại nghe Cung Nhị phu nhân nhàn nhạt nói: "Tạ ý tốt của đại tẩu, d/đ;l;q'd ta nghĩ vẫn nên chờ một chút, ta cũng không tin Trật Nhi nhà ta lại không bằng nhi tử do tiện nhân kia sinh ra, nhất định có thể thi đậu cử nhân thứ cát sĩ. Cũng có thể tìm nữ nhi tốt hơn quan tam phẩm của người ta."

Cung Viễn Trật đầu tiên nghe nương từ chối cửa hôn sự này, trong lòng không khỏi buông lỏng, rốt cuộc vẫn là thân mẫu của hắn. Nhưng lời nói tiếp theo lại làm hắn không thoải mái, cảm thấy áp lực gấp bội.

"Điệt nữ nhi này của ta có chỗ nào không tốt? Chịu khổ nhọc, lại đẹp mắt, bát vũ lại tốt, vượng phu vượng tử, rất nhiều người muốn cầu còn không tới đấy." Có lẽ Thiệu đại nãi nãi bị từ chối nên trong lòng mất hứng, trầm mặc chốc lát, lại nói: "Mùa thu năm nay người còn không Sắp xếp? Sớm xác định đi, ta sẽ giúp ngươi."

Cung Nhị phu nhân tức giận nói: "Sắp xếp thế nào? Hiện tại bên kia viện cũng bị phong lại, tất cả tấm màn đều bị triệt, ta lại lấy cớ gì để sắp xếp? Trong mùa xuân đổi tấm màn đó, tiền ngươi xử lý vải vóc vẫn còn chưa đưa cho ta đâu."

Thiệu đại nãi nãi nói: "Không phải là ta không đưa cho ngươi, mà là do buôn bán không tốt. Tuy những thứ đó là Cửu Thành mới, nhưng suy cho cùng cũng đã dùng qua, xưởng y phục vẫn có thể nhìn được. Ta hạ xuống một phần ba giá, mà thợ may cũng không muốn. Nếu ngươi cần tiền gấp, ta ứng trước một lượng bạc cho ngươi nhé? Mặc dù chúng ta cũng không còn tiền, trong tay rất eo hẹp, nhưng ta sẽ nghĩ cách góp cho ngươi."

Cung Nhị phu nhân mất hứng nói: "Cái gì gọi là ứng? Mùa đông năm ngoái ngươi mới đưa cho ta một nửa. Ngươi không có tiền, không có tiền các ngươi còn mua nhiều như vậy ? Vốn dĩ tất cả mọi chuyện đều tốt, ngươi nhất định phải ầm ĩ khiến mọi người mất hứng có phải không? Ta thấy bây giờ không kéo được bao lâu, ta cần tiền gấp, ngươi mau tìm cách trả hết tiền ngươi nợ trước đây cho ta, nếu thật sự đến bước đó, cuối cùng ta phải lấy ra để chận lại thôi."

Thiệu đại nãi nãi vội la lên: "Muội muội, ta thật sự không có tiền, năm ấy chất nhi của ngươi không có tiền đồ, bị Thái đập đi bao nhiêu lễ hỏi ngươi cũng không phải không biết. Thân thể của mẫu d.đ/l;q'd thân lại không tốt, phải dùng Nhân sâm tổ yến thời gian dài, mỗi ngày đều tốn hao rất nhiều ngân lượng. Còn nữa, hiện tại buôn bán quá khó khăn, không tin ngươi đi hỏi đại ca với mẫu thân xem."

Cung Nhị phu nhân nói: "Ta không hỏi, những năm qua ta ta trợ cấp trong nhà cũng không ít. Ngươi trở về tính toán xem thiếu ta bao nhiêu, mau gom lại tới trả cho ta. Còn nữa, những sổ sách kia nhớ phải làm công bằng."

Thiệu đại nãi nãi suy nghĩ một chút không lên tiếng, hồi lâu mới nói: "Ngươi sợ cái gì? Ngươi sinh nhi tử cho hắn, hầu hạ phụ mẫu hắn, chẳng lẽ hắn dám hưu ngươi sao? Không cho chính là không cầm, cho, một câu dùng hết rồi liền dạ, chẳng lẽ tiểu tử kia hớp gió mà lớn lên? Còn có những năm này hắn làm quan , tiền hiếu kính quan trên là từ đâu tới? Hắn cũng là đích tôn, chẳng lẽ đích tôn không nên bỏ tiền cho hắn chi tiêu? Quan phủ lập hồ sơ lại sợ cái gì? Ai nói chính xác vào thì không cho ra? Làm ăn còn có thể lỗ vốn đấy. Nếu tên nhãi con đó còn gây nữa, ngươi viết tờ trạng chuyển tới cho Tri Phủ Đại Nhân, cùng kiện tiểu yêu tinh kia, muốn nát mọi người cùng nhau nát, nhìn hắn có sợ hay không!"



Cung Viễn Trật nghe không vô, vén rèm ra cất cao giọng nói: "Cữu mẫu thật giỏi tính toán. Người đang làm cho trong nhà ta không được an tĩnh đấy. Ta đi tìm Thiệu Ngũ Ca giúp một tay thì khóc lúc nào? Sao người biết ta không ở trong học lý được? Là ai nói cho người biết ta đồng học mắng ta, phun nước bọt dìm ta, tiên sinh đuổi ta đi lúc nào? Cho dù người không muốn trả tiền cho nhà ta, cũng không thể xúi giục nương ta làm d/đ'l;q;d ầm ĩ như vậy chứ? Đi quan phủ là ai vứt thể diện? Còn không phải là thể diện của Cung gia ta. Thật không biết nhà chúng ta không tốt, đối với người có ích lợi gì." Hắn hận Thiệu đại nãi nãi muốn gả điệt nữ nhi của mình cho hắn, lại khích bác Cung Nhị phu nhân đi kiện Cung Viễn Hòa, ngôn ngữ cũng vô cùng cay nghiệt.

Vẻ mặt Thiệu đại nãi nãi không ngừng thay đổi, vụt đứng lên, đỏ mặt nhìn Cung Nhị phu nhân: "Muội muội, ngươi xem những lời của Trật ca nhi là của tiểu bối nói với trưởng bối sao? Ta mới vừa nghe nói nhà các ngươi xảy ra chuyện, vội bỏ công việc bận bịu trong tay xuống chạy tới, nghĩ tới coi như không giúp được đại ân, cũng có thể ra chút chủ ý, ai ngờ nịnh hót nhưng lại vỗ trúng chân ngựa. Ta mặc kệ rồi, có được hay không!" Vứt khăn liền muốn đi ra ngoài.

Cung Nhị phu nhân lập tức mắng Cung Viễn Trật: "Hỗn xượt, còn không mau nhận lỗi với cữu mẫu con?"

Cung Viễn Trật cực kỳ mất hứng, nhưng đành phải giả dối vái chào, lắc lắc cổ nói: "Cữu mẫu, là ngoại sinh không phải, xin người đừng so đo."

Thiệu đại nãi nãi cười lạnh: "Không dám nhận, ta nào dám miễn cưỡng tú tài quan lớn." Cũng là muốn trút giận việc Cung Nhị phu đòi nợ lên người Cung Viễn Trật.

"Cữu mẫu, ta thêu đỉnh màn, có một chỗ làm sao cũng không đúng sức, người nhìn giúp ta xem." Cung Tịnh Kỳ vội đi vào hoà giải, đẩy Thiệu đại nãi nãi đi.

Cung Nhị phu nhân lạnh lùng nhìn Cung Viễn Trật: "Nói đi, ngươi có chuyện gì?"

Cung Viễn Trật nghiêm mặt nói: "Nương, người ngàn vạn lần không thể nghe lời cữu mẫu, nếu thật sự đi đến quan phủ, người một nhà chúng ta đều ném mặt đi sạch sẽ. Đáng nhẽ đến lượt đại ca, chuyện này chỉ có thể từ từ thương lượng với ca ấy, nếu không. . . . . ."

Cung Nhị phu nhân cả giận nói: "Nếu không thì như thế nào?"

Cung Viễn Trật nói thêm mấy câu với bà ta, hai mãu tử lại bắt đầu ầm ĩ. Cung Nhị phu nhân vỗ bàn đập ghế, Cung Viễn Trật không chút cử động chút nào, cưỡng cổ lên mà bảo hộ quyền lợi của mình. Còn luôn miệng mắng Thiệu đại nãi nãi rắp tâm hiểm ác, không muốn thấy người Cung gia được tốt.

Cung Tịnh Kỳ đưa Thiệu đại nãi nãi đi, trở về An Nhàn đường, chỉ thấy chung quanh không có một bóng người, chỉ có Chu di nương yên lặng đứng ở cuối hành lang nghiêng lỗ tai nghe tình huống trong phòng. Một loại cảm giác quái dị bỗng nhiên sinh ra, nhẹ nhàng đi tới vỗ vỗ đầu vai Chu di nương, Chu di nương giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, trong đôi mắt tràn đầy kinh hoảng, thế nhưng kinh hoảng cũng chỉ trong nháy mắt liền thay đổi trầm tĩnh, khẽ cười nói: "Tam Tiểu Thư hù chết tỳ thiếp rồi." Lại chỉ chỉ vào bên trong, bất đắc dĩ nói, "Lại đang ầm ĩ, Nhị công tử cũng vậy, người đã bao lớn mà không biết thông cảm cho nỗi khó xử của phu nhân, người đi vào khuyên nhủ đi."

"Ta dĩ nhiên sẽ đi khuyên." Cung Tịnh Kỳ gật đầu một cái, mỉm cười hỏi Chu di nương, "Di nương, đối với chuyện này ngươi thấy thế nào? Ngươi cảm thấy, ý tưởng của phu nhân đúng hay là nhị đệ đúng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Doanh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook