Chương 202: Đừng sợ
Ý Thiên Trọng
29/11/2017
Editor: Trịnh Phương.
Chu Thanh cười nói: "Hôm qua, mấy thiếu phu nhân của Thiệu gia mang theo gia nhân Thiệu gia tới đánh Ngũ tiểu thư Dương Gia Hạng xinh đẹp kia, đập sạch phòng ở của nàng ta, mang tất cả thứ đáng giá đi."
"Mấy vị thiếu phu nhân của Thiệu gia?" Minh Phỉ có chút ngạc nhiên. Mấy tức phụ của Thiệu gia thật đoàn kết, lại nguyện ý hành hung hồ ly tinh vì nhau.
Chu Thanh nói: "Đúng vậy. Minh Tư để lộ mặt, không vào nhà, vẫn luôn ngồi ở trong xe ngựa. Có lẽ là nàng vẫn bận tâm tới thân phận và mặt mũi, không muốn bị người khác lấy lý do để cười nhạo."
Trần Oánh lột vỏ một quả bồ đào, nói: "Người trong nhà nàng cũng không có ý tốt gì nhỉ? Ở đâu lại có chuyện kéo phụ nữ có thai đi làm loại chuyện như vậy, cũng không sợ gặp chuyện không may? Dù có thật sự muốn giúp đỡ, cũng không nên như vậy đi? Chắc hẳn sau đó Thiệu gia nhất định sẽ không buông tha cho Minh Tư."
Chu Thanh xem thường: "Hắn không thích thì sao? Phụ nữ có thai lớn nhất. Nếu Minh Tư không có chỗ dựa, sao lại dám đi tìm người ta mà xúi quẩy?"
Trần Oánh nói: "Mà nếu ta là nàng, nhất định sẽ không khinh suất [tùy tiện] như thế, sơ ý một chút, thua thiệt còn không phải là mình. Ngược lại còn tạo chuyện cười cho người khác."
Có thể là Minh Tư đã sớm biết chuyện Dương Gia Hạng. Ngày ấy, nàng ta té xỉu cũng không biết là thân thể suy yếu thật không, đi ra ngoài theo đại phu nhân Thiệu gia, cũng không thấy Thiệu đại phu nhân chịu chăm sóc nàng ta chút nào. Lựa chọn mang thai rồi mới xuống tay, cũng không có gì đáng trách, nhưng nàng quyết định dùng cách này, chọn lúc cái thai còn chưa ổn định đã động thủ, không khỏi quá nóng vội. Minh Phỉ chuyển chủ đề câu chuyện đi chỗ khác, hỏi Chu Thanh: "Ngươi quên thuộc với Hồng phu nhân, có biết nàng thích ăn những thứ gì không? Chúng ta tới làm thực đơn một chút đi?"
Sự chú ý của Chu Thanh cùng Trần Oánh lập tức trở lại với chính sự, liều lĩnh mạo hiểm bày mưu tính kế với Minh Phỉ.
Tiễn Chu Thanh cùng Trần Oánh đi, đã là giữa trưa. Minh Phỉ cho rằng Cung Viễn Hòa sẽ trở về nhà, liền tới phòng bếp nhỏ, phân phó Hoa ma ma làm đĩa tôm tươi xào rau hẹ cho Cung Viễn Hòa. Mới vừa bóc vỏ tôm xong, chỉ thấy Bạch Lộ chạy vào nói: "Phu nhân, lão gia mua một con cá chép sông! Ánh vàng lấp lánh." Di4end5an;l’equ6y~d0n
Cung Viễn Hòa lại mua thức ăn? Minh Phỉ rửa tay, cũng không cởi tạp dề đã đi ra ngoài theo Bạch Lộ. Mới được không bao xa, đã thấy Cung Viễn Hòa mặc áo bào Mặc Lan màu trắng tinh đi tới đây cùng Tẩy Tụy, trong tay Tẩy Tụy còn cầm một cái dây cỏ xâu một con cá chép lớn màu vàng kim. Trên mặt hai người đều mang nét cười.
Cung Viễn Hòa cười nói: "Trên đường về gặp phải người bán cá, nói là mới đánh lên, nhìn không tệ, nhớ rằng nàng thích ăn, liền mua. Tối nay mang hấp đi?"
Bạch Lộ thấy thú vị: "Phu nhân còn đang làm tôm cho lão gia đây, lão gia lại mua cá cho phu nhân."
Ánh mắt Cung Viễn Hòa rơi vào tạp dề trên người Minh Phỉ, nhìn nàng dịu dàng hé miệng cười, nhận lấy cá trong tay Tẩy Tụy, bĩu bĩu môi: "Đi làm việc của các ngươi."
Bạch Lộ cùng Tẩy Tụy liếc mắt nhìn nhau, cười cười, không nói lời nào liền rời đi.
Minh Phỉ đưa tay ấn cá trong tay hắn, oán trách nó: "Sao phải bảo bọn họ đi? Không ai xử lí cá, ta sẽ phải gọi người đến làm."
Cung Viễn Hòa cầm lấy tay nàng, vai kề vai đi vào trong phòng bếp với nàng: "Sao phải cần người khác tới làm? Ta mua cho nàng ăn, ta làm không phải tốt hơn sao?"
"Chàng?" Minh Phỉ quan sát hắn mấy lần, cười lên: "Chàng đang đùa giỡn ta à."
Cung Viễn Hòa buông tay nàng ra, làm bộ quơ quơ quả đấm ở trước mặt nàng: "Dám coi thường phu quân của nàng? Muốn ăn đòn phải không?"
Một đôi mắt xinh đẹp của hắn nhìn qua trắng đen rõ ràng, ánh mắt ôn nhu, trong miệng lại hung tợn nói lời uy hiếp, nhưng khóe miệng lại cuốn lên một độ cong khả ái nhất. Hai mắt Minh Phỉ nhìn chằm chằm hắn, để sát mặt lại, trơ mặt ra cười: "Ta liền xem thường, chàng làm gì ta nào? Chàng đánh ta à?"
Cung Viễn Hòa tay giơ lên cao cao, nhẹ nhàng rơi vào trên gương mặt của nàng. Bưng lấy mặt của nàng, cúi đầu hôn mạnh một cái lên trán nàng, nhỏ giọng nói: "Đánh, nàng có thể đánh trả ta." Nhắm hai mắt đưa mặt tới bên môi Minh Phỉ, không nhúc nhích.
Minh Phỉ nhìn tầng mồ hôi rịn trên mặt hắn, trong lòng vô cùng mềm mại, lấy khăn tay từ trong tay áo ra, lau mồ hôi cho hắn trước, mới vang dội “bẹp” một cái trên mặt hắn, cười nói: "Có thể!"
Cung Viễn Hòa mở mắt ra, nhìn nàng cười khúc khích.
Minh Phỉ không khách khí đưa cho hắn một cái chậu cùng một con dao cạo vảy cho hắn: "Cầm đi làm!" d*đ6l_q=đ
Cung Viễn Hòa biết nàng muốn xem chuyện cười của hắn, cũng không nói gì, đặt cá vào trong chậu, giơ tay lên: "Nàng giúp ta vén áo choàng lên...... Nàng giúp ta xắn tay áo...... Nàng giúp ta lấy cái ghế ngồi...... Nàng giúp ta múc chút nước......"
Minh Phỉ định để rau hẹ đã cắt một nửa xuống, cau mày, không nhịn được bĩu môi, ngồi xổm bên cạnh hắn: "Ta coi chừng chàng làm cho rồi, chàng còn muốn cái gì? Nói hết một lần đi."
Cung Viễn Hòa nhìn lướt qua chân mày hơi nhíu của nàng, vểnh mép: "Chớ giả bộ, ta biết rõ trong lòng nàng thật ra thì rất vui mừng, rất ưa thích."
Nét mặt Minh Phỉ cứng đờ. Cung Viễn Hòa đã cúi đầu, động tác thật nhanh, cạo vảy, bỏ mang, mổ bụng, cực kì thành thạo.
Vui mừng liền vui mừng, thích liền thích. Minh Phỉ mỉm cười, vỗ xuống đầu vai hắn, ngạc nhiên nói: "Sao chàng lại biết làm cái này?" Nàng biết làm thì không kỳ quái, nhưng Cung Viễn Hòa là nam nhân cổ đại, còn là công tử nhà giàu, thế nhưng lại xử lí được cá, quả nhiên quái thai.
Cung Viễn Hòa hả hê nói: "Muốn biết?" Thấy Minh Phỉ gật đầu, hắn đùa dai mà cười: "Ta mạn phép không nói cho nàng!”
Minh Phỉ nổi lòng hiếu kỳ, chỉ thiếu điều ôm cánh tay của hắn lắc trái lắc phải, mềm giọng cầu xin, thế nhưng hắn lại hưởng thụ quá trình nũng nịu của Minh Phỉ, chỉ cười không nói, không nói liền không nói.
Minh Phỉ giận: "Không nói thì thôi!" Mới vừa buông tay, Cung Viễn Hòa đã kinh ngạc mà nói: "Hóa ra là một con cái. Nàng xem, có trứng cá, đáng tiếc không nhiều lắm, nếu không thì đã có thể làm cá tử đậu hũ."
Minh Phỉ xì mũi coi thường: "Chàng còn biết phân biệt đực cái?"
Cung Viễn Hòa nhìn nàng cười: "Sao ta lại không biết đực cái?"
Minh Phỉ liếc nhìn hắn một cái, uy hiếp: "Chàng có khai ra tại sao chàng lại học mổ cá hay không?"
Cung Viễn Hòa nói lảng ra chuyện khác, ánh mắt rơi vào rau hẹ đã xắt một nửa trên tấm thớt, đột nhiên cười: "Nàng làm rau hẹ cho ta ăn?"
"Ừ." Minh Phỉ tiếp tục cắt rau hẹ.
Cung Viễn Hòa thấy còn có tôm đã bóc vỏ, cười vui vẻ hơn: "Nàng thật là thương yêu vi phu. Đều làm đồ tốt."
Trong lòng Minh Phỉ có quỷ, chỉ cười: "Không phải thứ tốt đương nhiên là không cho chàng ăn."
Cung Viễn Hòa ý vị sâu xa: "Hai thứ đồ này đặc biệt tốt. Còn có, đồ ăn của ta trong những ngày này quả thật đều rất tốt."
Hắn biết rồi hả? Minh Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu. Đợi đến khi thấy rõ vẻ mặt dài hước không đứng đắn của Cung Viễn Hòa, nàng bĩu môi, cố làm ra vẻ lơ đãng nói: "Rất nhiều thứ đều là Hoa ma ma làm. Nàng nói là muốn cho chúng ta điều tiết thân thể."
Cung Viễn Hòa ngồi ở một bên, đợi nàng cắt hết rau hẹ, để dao xuống mới nói: "Nàng mang nước qua cho ta rửa cá."
Minh Phỉ nghe lời múc nước trong chậu xối xuống, Cung Viễn Hòa nghiêm túc lật rửa cá, nhẹ nhàng nói: "Ta không biết thức ăn gì sẽ hại người, nhưng ta biết cái gì đồ đối với nam nhân tốt." Giọng điệu của hắn trở nên ám muội: "Nàng yên tâm, nàng để ý ta như vậy, ta sẽ không bạc đãi nàng. Tối nay nàng nghĩ như thế nào? Có muốn hay không......" Hắn ghé vào bên tai Minh Phỉ nhẹ nói mấy câu.
Minh Phỉ quýnh lên, mắc cỡ đỏ mặt gõ bầu nước trống không lên đầu hắn: "Chàng nói lại!" D+Đ/L%Q~Đ
Cung Viễn Hòa chỉ nhìn nàng cười, cười đến nói mặt của Minh Phỉ càng nóng hơn, ngắt lỗ tai của hắn: "Rửa nhanh lên một chút! Cùng bắc nồi nấu!"
Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười: "Vâng, biết nàng không đợi được."
Minh Phỉ cắn một cái lên đầu vai hắn: "Chàng nói lại! Chàng nói lại!"
Hắn khoa trương nói: "Đừng cắn chỗ này, ở đây sẽ đau. Nếu thật sự muốn cắn, cho nàng cắn cắn vào chỗ đó."
Minh Phỉ càng tức hắn càng đắc ý.
Cá vào nồi, Minh Phỉ lấy nước trà cho Cung Viễn Hòa loại trừ mùi cá trên tay, mới lau khô tay: "Phỉ Phỉ......" Cung Viễn Hòa khẽ hô một tiếng, lấy tay kéo Minh Phỉ vào trong ngực, nhẹ nhàng liếm liếm từ mang tai tới chỗ mẫn cảm ở cổ nàng. Minh Phỉ hít một hơi khí lạnh, vùi đầu vào trong ngực hắn: "Sao vậy?"
"Nàng đừng sợ. Ta rất khỏe." Tay của hắn chui vào trong theo ống tay áo của nàng, cầm cánh tay bóng loáng vẫn đặt ở trên của nàng.
"Chàng đều biết?" Minh Phỉ ngước mắt nhìn hắn, không thấy được khổ sở cùng tức giận trong mắt hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ, ta biết rồi." Cung Viễn Hòa rút tay về, vòng quanh hông của nàng, cởi tạp dề xuống giúp nàng, dắt nàng đi tới chính phòng, nửa đường lại gọi người đi dọn dẹp phòng bếp, mang món ăn ra.
Đuổi người làm đi rồi, hai người ngồi xuống giường trúc ở trước cửa sổ, Cung Viễn Hòa ôm lấy Minh Phỉ, để nàng ngồi ở trong ngực hắn, một tay giữ lấy hông của nàng, một tay cầm tay của nàng, đặt một ngón tay ở trong miện nhẹ nhàng cắn: "Cữu cữu đã nói với ta rằng, không thể ăn đồ lung tung, ta cũng không ăn khuya một mình, tình nguyện đói bụng, cho ta ta liền lén đổ đi, vào những lúc khác, ta chỉ ăn đồ bọn họ ăn rồi, hoặc nhìn người bên ngoài ăn. Nàng còn nhớ rõ lần cuối cùng ta đến nhà nàng ăn chực ăn không? Cũng bởi vì Chu di nương được nàng chỉ định, ba ngày hai bữa đều đặc biệt mang đồ ăn tự nấu cho ta, ta ngại phiền."
Tảng đá đè ở trong lòng đột nhiên được đẩy ra, Minh Phỉ buông lỏng trong nháy mắt: "Sao chàng biết làm cá?" di^en~dan=le`qu_yd%on
Cung Viễn Hòa cười nói: "Cái này là bí mật, tối nay nàng theo ta...ta sẽ nói cho nàng biết."
Minh Phỉ rút tay về, tát hắn một cái, âm thanh rất mềm rất vô lực: "Nghĩ hay quá nhỉ!"
"Chúng ta trao đổi công bằng nha. Nàng không thiệt thòi, ta đã sớm làm từ trước. Nàng quên?" Cung Viễn Hòa rất ủy khuất nhìn nàng, cái đầu dùng sức cọ ở bên cổ nàng.
Minh Phỉ nói lảng sang chuyện khác: "Làm sao chàng biết? Có phải Hoa ma ma nói gì đó không?"
Cung Viễn Hòa cười: "Ta lại không ngốc. Các nàng cả ngày đều thương lượng muốn làm cái gì để ăn, thần thần bí bí, lúc trước nàng không thường xuyên xuống bếp, làm thức ăn cũng phải tinh xảo, ta nghĩ kĩ một chút sẽ hiểu." Hắn kể cho nàng nghe: "Củ từ, sò khô, cẩu kỷ, cây dẻ, rau hẹ, Hà Thủ Ô, cũng không cho ta ăn nhiều thứ......"
"Dù sao ăn cũng có chỗ tốt đối với chàng."
"Có lợi? Vậy tại sao ta lại đói?" Cung Viễn Hòa ôm chặt nàng: "Nàng không cần giả ngu, mau trả lời câu hỏi ban nãy của, rốt cuộc chịu hay không chịu?"
Minh Phỉ cúi đầu, khuôn mặt đỏ như ánh bình minh: "Đói bụng rồi, ta gọi mọi người đi ăn cơm."
"Một cái miệng khác của ta đói bụng." Cung Viễn Hòa cúi đầu ngậm chặt môi của nàng: "Ta biết rõ là nàng xấu hổ, không nói thì là chấp nhận. Ta biết làm cá, là do học từ Đặng đại ca, hắn từ nhỏ đã sống ở bờ sông......"
Chu Thanh cười nói: "Hôm qua, mấy thiếu phu nhân của Thiệu gia mang theo gia nhân Thiệu gia tới đánh Ngũ tiểu thư Dương Gia Hạng xinh đẹp kia, đập sạch phòng ở của nàng ta, mang tất cả thứ đáng giá đi."
"Mấy vị thiếu phu nhân của Thiệu gia?" Minh Phỉ có chút ngạc nhiên. Mấy tức phụ của Thiệu gia thật đoàn kết, lại nguyện ý hành hung hồ ly tinh vì nhau.
Chu Thanh nói: "Đúng vậy. Minh Tư để lộ mặt, không vào nhà, vẫn luôn ngồi ở trong xe ngựa. Có lẽ là nàng vẫn bận tâm tới thân phận và mặt mũi, không muốn bị người khác lấy lý do để cười nhạo."
Trần Oánh lột vỏ một quả bồ đào, nói: "Người trong nhà nàng cũng không có ý tốt gì nhỉ? Ở đâu lại có chuyện kéo phụ nữ có thai đi làm loại chuyện như vậy, cũng không sợ gặp chuyện không may? Dù có thật sự muốn giúp đỡ, cũng không nên như vậy đi? Chắc hẳn sau đó Thiệu gia nhất định sẽ không buông tha cho Minh Tư."
Chu Thanh xem thường: "Hắn không thích thì sao? Phụ nữ có thai lớn nhất. Nếu Minh Tư không có chỗ dựa, sao lại dám đi tìm người ta mà xúi quẩy?"
Trần Oánh nói: "Mà nếu ta là nàng, nhất định sẽ không khinh suất [tùy tiện] như thế, sơ ý một chút, thua thiệt còn không phải là mình. Ngược lại còn tạo chuyện cười cho người khác."
Có thể là Minh Tư đã sớm biết chuyện Dương Gia Hạng. Ngày ấy, nàng ta té xỉu cũng không biết là thân thể suy yếu thật không, đi ra ngoài theo đại phu nhân Thiệu gia, cũng không thấy Thiệu đại phu nhân chịu chăm sóc nàng ta chút nào. Lựa chọn mang thai rồi mới xuống tay, cũng không có gì đáng trách, nhưng nàng quyết định dùng cách này, chọn lúc cái thai còn chưa ổn định đã động thủ, không khỏi quá nóng vội. Minh Phỉ chuyển chủ đề câu chuyện đi chỗ khác, hỏi Chu Thanh: "Ngươi quên thuộc với Hồng phu nhân, có biết nàng thích ăn những thứ gì không? Chúng ta tới làm thực đơn một chút đi?"
Sự chú ý của Chu Thanh cùng Trần Oánh lập tức trở lại với chính sự, liều lĩnh mạo hiểm bày mưu tính kế với Minh Phỉ.
Tiễn Chu Thanh cùng Trần Oánh đi, đã là giữa trưa. Minh Phỉ cho rằng Cung Viễn Hòa sẽ trở về nhà, liền tới phòng bếp nhỏ, phân phó Hoa ma ma làm đĩa tôm tươi xào rau hẹ cho Cung Viễn Hòa. Mới vừa bóc vỏ tôm xong, chỉ thấy Bạch Lộ chạy vào nói: "Phu nhân, lão gia mua một con cá chép sông! Ánh vàng lấp lánh." Di4end5an;l’equ6y~d0n
Cung Viễn Hòa lại mua thức ăn? Minh Phỉ rửa tay, cũng không cởi tạp dề đã đi ra ngoài theo Bạch Lộ. Mới được không bao xa, đã thấy Cung Viễn Hòa mặc áo bào Mặc Lan màu trắng tinh đi tới đây cùng Tẩy Tụy, trong tay Tẩy Tụy còn cầm một cái dây cỏ xâu một con cá chép lớn màu vàng kim. Trên mặt hai người đều mang nét cười.
Cung Viễn Hòa cười nói: "Trên đường về gặp phải người bán cá, nói là mới đánh lên, nhìn không tệ, nhớ rằng nàng thích ăn, liền mua. Tối nay mang hấp đi?"
Bạch Lộ thấy thú vị: "Phu nhân còn đang làm tôm cho lão gia đây, lão gia lại mua cá cho phu nhân."
Ánh mắt Cung Viễn Hòa rơi vào tạp dề trên người Minh Phỉ, nhìn nàng dịu dàng hé miệng cười, nhận lấy cá trong tay Tẩy Tụy, bĩu bĩu môi: "Đi làm việc của các ngươi."
Bạch Lộ cùng Tẩy Tụy liếc mắt nhìn nhau, cười cười, không nói lời nào liền rời đi.
Minh Phỉ đưa tay ấn cá trong tay hắn, oán trách nó: "Sao phải bảo bọn họ đi? Không ai xử lí cá, ta sẽ phải gọi người đến làm."
Cung Viễn Hòa cầm lấy tay nàng, vai kề vai đi vào trong phòng bếp với nàng: "Sao phải cần người khác tới làm? Ta mua cho nàng ăn, ta làm không phải tốt hơn sao?"
"Chàng?" Minh Phỉ quan sát hắn mấy lần, cười lên: "Chàng đang đùa giỡn ta à."
Cung Viễn Hòa buông tay nàng ra, làm bộ quơ quơ quả đấm ở trước mặt nàng: "Dám coi thường phu quân của nàng? Muốn ăn đòn phải không?"
Một đôi mắt xinh đẹp của hắn nhìn qua trắng đen rõ ràng, ánh mắt ôn nhu, trong miệng lại hung tợn nói lời uy hiếp, nhưng khóe miệng lại cuốn lên một độ cong khả ái nhất. Hai mắt Minh Phỉ nhìn chằm chằm hắn, để sát mặt lại, trơ mặt ra cười: "Ta liền xem thường, chàng làm gì ta nào? Chàng đánh ta à?"
Cung Viễn Hòa tay giơ lên cao cao, nhẹ nhàng rơi vào trên gương mặt của nàng. Bưng lấy mặt của nàng, cúi đầu hôn mạnh một cái lên trán nàng, nhỏ giọng nói: "Đánh, nàng có thể đánh trả ta." Nhắm hai mắt đưa mặt tới bên môi Minh Phỉ, không nhúc nhích.
Minh Phỉ nhìn tầng mồ hôi rịn trên mặt hắn, trong lòng vô cùng mềm mại, lấy khăn tay từ trong tay áo ra, lau mồ hôi cho hắn trước, mới vang dội “bẹp” một cái trên mặt hắn, cười nói: "Có thể!"
Cung Viễn Hòa mở mắt ra, nhìn nàng cười khúc khích.
Minh Phỉ không khách khí đưa cho hắn một cái chậu cùng một con dao cạo vảy cho hắn: "Cầm đi làm!" d*đ6l_q=đ
Cung Viễn Hòa biết nàng muốn xem chuyện cười của hắn, cũng không nói gì, đặt cá vào trong chậu, giơ tay lên: "Nàng giúp ta vén áo choàng lên...... Nàng giúp ta xắn tay áo...... Nàng giúp ta lấy cái ghế ngồi...... Nàng giúp ta múc chút nước......"
Minh Phỉ định để rau hẹ đã cắt một nửa xuống, cau mày, không nhịn được bĩu môi, ngồi xổm bên cạnh hắn: "Ta coi chừng chàng làm cho rồi, chàng còn muốn cái gì? Nói hết một lần đi."
Cung Viễn Hòa nhìn lướt qua chân mày hơi nhíu của nàng, vểnh mép: "Chớ giả bộ, ta biết rõ trong lòng nàng thật ra thì rất vui mừng, rất ưa thích."
Nét mặt Minh Phỉ cứng đờ. Cung Viễn Hòa đã cúi đầu, động tác thật nhanh, cạo vảy, bỏ mang, mổ bụng, cực kì thành thạo.
Vui mừng liền vui mừng, thích liền thích. Minh Phỉ mỉm cười, vỗ xuống đầu vai hắn, ngạc nhiên nói: "Sao chàng lại biết làm cái này?" Nàng biết làm thì không kỳ quái, nhưng Cung Viễn Hòa là nam nhân cổ đại, còn là công tử nhà giàu, thế nhưng lại xử lí được cá, quả nhiên quái thai.
Cung Viễn Hòa hả hê nói: "Muốn biết?" Thấy Minh Phỉ gật đầu, hắn đùa dai mà cười: "Ta mạn phép không nói cho nàng!”
Minh Phỉ nổi lòng hiếu kỳ, chỉ thiếu điều ôm cánh tay của hắn lắc trái lắc phải, mềm giọng cầu xin, thế nhưng hắn lại hưởng thụ quá trình nũng nịu của Minh Phỉ, chỉ cười không nói, không nói liền không nói.
Minh Phỉ giận: "Không nói thì thôi!" Mới vừa buông tay, Cung Viễn Hòa đã kinh ngạc mà nói: "Hóa ra là một con cái. Nàng xem, có trứng cá, đáng tiếc không nhiều lắm, nếu không thì đã có thể làm cá tử đậu hũ."
Minh Phỉ xì mũi coi thường: "Chàng còn biết phân biệt đực cái?"
Cung Viễn Hòa nhìn nàng cười: "Sao ta lại không biết đực cái?"
Minh Phỉ liếc nhìn hắn một cái, uy hiếp: "Chàng có khai ra tại sao chàng lại học mổ cá hay không?"
Cung Viễn Hòa nói lảng ra chuyện khác, ánh mắt rơi vào rau hẹ đã xắt một nửa trên tấm thớt, đột nhiên cười: "Nàng làm rau hẹ cho ta ăn?"
"Ừ." Minh Phỉ tiếp tục cắt rau hẹ.
Cung Viễn Hòa thấy còn có tôm đã bóc vỏ, cười vui vẻ hơn: "Nàng thật là thương yêu vi phu. Đều làm đồ tốt."
Trong lòng Minh Phỉ có quỷ, chỉ cười: "Không phải thứ tốt đương nhiên là không cho chàng ăn."
Cung Viễn Hòa ý vị sâu xa: "Hai thứ đồ này đặc biệt tốt. Còn có, đồ ăn của ta trong những ngày này quả thật đều rất tốt."
Hắn biết rồi hả? Minh Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu. Đợi đến khi thấy rõ vẻ mặt dài hước không đứng đắn của Cung Viễn Hòa, nàng bĩu môi, cố làm ra vẻ lơ đãng nói: "Rất nhiều thứ đều là Hoa ma ma làm. Nàng nói là muốn cho chúng ta điều tiết thân thể."
Cung Viễn Hòa ngồi ở một bên, đợi nàng cắt hết rau hẹ, để dao xuống mới nói: "Nàng mang nước qua cho ta rửa cá."
Minh Phỉ nghe lời múc nước trong chậu xối xuống, Cung Viễn Hòa nghiêm túc lật rửa cá, nhẹ nhàng nói: "Ta không biết thức ăn gì sẽ hại người, nhưng ta biết cái gì đồ đối với nam nhân tốt." Giọng điệu của hắn trở nên ám muội: "Nàng yên tâm, nàng để ý ta như vậy, ta sẽ không bạc đãi nàng. Tối nay nàng nghĩ như thế nào? Có muốn hay không......" Hắn ghé vào bên tai Minh Phỉ nhẹ nói mấy câu.
Minh Phỉ quýnh lên, mắc cỡ đỏ mặt gõ bầu nước trống không lên đầu hắn: "Chàng nói lại!" D+Đ/L%Q~Đ
Cung Viễn Hòa chỉ nhìn nàng cười, cười đến nói mặt của Minh Phỉ càng nóng hơn, ngắt lỗ tai của hắn: "Rửa nhanh lên một chút! Cùng bắc nồi nấu!"
Cung Viễn Hòa khẽ mỉm cười: "Vâng, biết nàng không đợi được."
Minh Phỉ cắn một cái lên đầu vai hắn: "Chàng nói lại! Chàng nói lại!"
Hắn khoa trương nói: "Đừng cắn chỗ này, ở đây sẽ đau. Nếu thật sự muốn cắn, cho nàng cắn cắn vào chỗ đó."
Minh Phỉ càng tức hắn càng đắc ý.
Cá vào nồi, Minh Phỉ lấy nước trà cho Cung Viễn Hòa loại trừ mùi cá trên tay, mới lau khô tay: "Phỉ Phỉ......" Cung Viễn Hòa khẽ hô một tiếng, lấy tay kéo Minh Phỉ vào trong ngực, nhẹ nhàng liếm liếm từ mang tai tới chỗ mẫn cảm ở cổ nàng. Minh Phỉ hít một hơi khí lạnh, vùi đầu vào trong ngực hắn: "Sao vậy?"
"Nàng đừng sợ. Ta rất khỏe." Tay của hắn chui vào trong theo ống tay áo của nàng, cầm cánh tay bóng loáng vẫn đặt ở trên của nàng.
"Chàng đều biết?" Minh Phỉ ngước mắt nhìn hắn, không thấy được khổ sở cùng tức giận trong mắt hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ, ta biết rồi." Cung Viễn Hòa rút tay về, vòng quanh hông của nàng, cởi tạp dề xuống giúp nàng, dắt nàng đi tới chính phòng, nửa đường lại gọi người đi dọn dẹp phòng bếp, mang món ăn ra.
Đuổi người làm đi rồi, hai người ngồi xuống giường trúc ở trước cửa sổ, Cung Viễn Hòa ôm lấy Minh Phỉ, để nàng ngồi ở trong ngực hắn, một tay giữ lấy hông của nàng, một tay cầm tay của nàng, đặt một ngón tay ở trong miện nhẹ nhàng cắn: "Cữu cữu đã nói với ta rằng, không thể ăn đồ lung tung, ta cũng không ăn khuya một mình, tình nguyện đói bụng, cho ta ta liền lén đổ đi, vào những lúc khác, ta chỉ ăn đồ bọn họ ăn rồi, hoặc nhìn người bên ngoài ăn. Nàng còn nhớ rõ lần cuối cùng ta đến nhà nàng ăn chực ăn không? Cũng bởi vì Chu di nương được nàng chỉ định, ba ngày hai bữa đều đặc biệt mang đồ ăn tự nấu cho ta, ta ngại phiền."
Tảng đá đè ở trong lòng đột nhiên được đẩy ra, Minh Phỉ buông lỏng trong nháy mắt: "Sao chàng biết làm cá?" di^en~dan=le`qu_yd%on
Cung Viễn Hòa cười nói: "Cái này là bí mật, tối nay nàng theo ta...ta sẽ nói cho nàng biết."
Minh Phỉ rút tay về, tát hắn một cái, âm thanh rất mềm rất vô lực: "Nghĩ hay quá nhỉ!"
"Chúng ta trao đổi công bằng nha. Nàng không thiệt thòi, ta đã sớm làm từ trước. Nàng quên?" Cung Viễn Hòa rất ủy khuất nhìn nàng, cái đầu dùng sức cọ ở bên cổ nàng.
Minh Phỉ nói lảng sang chuyện khác: "Làm sao chàng biết? Có phải Hoa ma ma nói gì đó không?"
Cung Viễn Hòa cười: "Ta lại không ngốc. Các nàng cả ngày đều thương lượng muốn làm cái gì để ăn, thần thần bí bí, lúc trước nàng không thường xuyên xuống bếp, làm thức ăn cũng phải tinh xảo, ta nghĩ kĩ một chút sẽ hiểu." Hắn kể cho nàng nghe: "Củ từ, sò khô, cẩu kỷ, cây dẻ, rau hẹ, Hà Thủ Ô, cũng không cho ta ăn nhiều thứ......"
"Dù sao ăn cũng có chỗ tốt đối với chàng."
"Có lợi? Vậy tại sao ta lại đói?" Cung Viễn Hòa ôm chặt nàng: "Nàng không cần giả ngu, mau trả lời câu hỏi ban nãy của, rốt cuộc chịu hay không chịu?"
Minh Phỉ cúi đầu, khuôn mặt đỏ như ánh bình minh: "Đói bụng rồi, ta gọi mọi người đi ăn cơm."
"Một cái miệng khác của ta đói bụng." Cung Viễn Hòa cúi đầu ngậm chặt môi của nàng: "Ta biết rõ là nàng xấu hổ, không nói thì là chấp nhận. Ta biết làm cá, là do học từ Đặng đại ca, hắn từ nhỏ đã sống ở bờ sông......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.