Chương 37: Hỉ Phúc
Ý Thiên Trọng
23/05/2017
Ban đêm, Thái Quang Đình ôm tới cho Minh Phỉ một
con chó nhỏ màu nâu nhạt, chó nhỏ vẫn chưa dài tới một thước, tứ chi bé
nhỏ mảnh khảnh, lông mượt như nhung, đôi mắt tròn màu đen ướt át, tội
nghiệp nhìn Minh Phỉ.
Minh Phỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây chó cũng thuộc loại chó Bắc Kinh. Mắt thấy gương mặt mong đợi của Thái Quang Đình, vội vàng vui mừng cực kỳ ôm chó vào trong lòng, cười đến mặt mày cong cong nhìn Thái Quang Đình: "Ca ca, chó nhỏ ở đâu vậy, thật là xinh đẹp."
Thái Quang Đình cười nói: "Ta nghe nói trước kia muội có nuôi một con chó tên là Hôi Hôi, bị người ta bắt đi khiến muội rất đau lòng. Cung gia có nuôi bốn con chó Mẫu Đan nhỏ, ta liền đi tìm Cung Viễn Hòa, hắn vừa nghe nói liền lựa ra một con lanh lợi nhất đưa tới cho muội." Vẻ mặt của hắn rất kiêu ngạo, "Chó Mẫu Đan này rất hiếm, cả Thuỷ Thành phủ chỉ Cung gia mới có, muội chính là phần duy nhất. Đẹp mắt chứ? Muội đặt cho nó một cái tên đi?"
Thì ra nơi này gọi chó Bắc Kinh là chó Mẫu Đan, vẫn còn rất trân quý, tên Tiểu Tài Chủ đó cũng thật là hào phóng. Trong đầu Minh Phỉ lập tức hiện lên tiểu công tử xinh đẹp với đôi mắt hoa đào, mặc sa y, phe phẩy cây quạt, giọng nói đồng âm, kim quang lấp lánh, không khỏi khẽ mỉm cười: "Ca ca, chúng ta xin mẫu thân đặt tên cho chó nhỏ có được không?"
Thái Quang Đình sững sờ, ngay sau đó hiểu ý của nàng. Không phải tất cả mọi người đều thích chó hay mèo, bây giờ Minh Phỉ vẫn chưa có viện tử của mình, chỉ là tạm thời ở lại chỗ Trần thị, muốn nuôi cái gì cũng phải hỏi ý của Trần thị trước mới được, quyết không thể bởi vì loại chuyện nhỏ này làm cho người ta ngờ vực. Liền siết chặt mặt của Minh Phỉ: "Muội nghĩ rất chu đáo. Chúng ta phải đi hỏi ngay."
Minh Phỉ rất không có thói quen bị người ta véo như vậy, nhăn mặt nói: "Ca ca, muội đã mười tuổi rồi, không còn là hài tử nữa."
Thái Quang Đình chỉ cảm thấy nàng nhăn mặt, lộ ra lợi thiếu hai chiếc răng hết sức đáng yêu, không khỏi cười lại nhéo hai cái: "Mười tuổi không phải là hài tử thì là cái gì?" Nghĩ đến Minh Phỉ bị uất ức, lại vuốt vuốt đầu của nàng: "Phỉ Phỉ, lúc nên nhẫn nại nhất định phải nhẫn nại."
"Ca ca yên tâm đi." Minh Phỉ bất đắc dĩ chịu, thật lòng nói cám ơn: "Ca ca, cám ơn ca." Mặc kệ chó này nuôi được không nuôi được, một phần yêu mến này của Thái Quang Đình đối với đều là chân thành. Thái Tam Tiểu Thư cũng không còn thảm như vậy, ca ca cùng muội muội vẫn luôn tưởng nhớ.
Thái Quang Đình ngạc nhiên: "Nha đầu ngốc, nói gì cám ơn với không cám ơn? Chúng ta là người thân mà." Cõi đời này chỉ có tỷ tỷ lấy chồng ở xa và hai người muội muội đáng thương này, mới là người thân chân chính của hắn.
"Người thân", Minh Phỉ lặp lại hai từ này mấy lần trong miệng, nặng nề gật đầu.
Trần thị bận rộn một ngày mệt mỏi không xong, đang nằm nghiêng trên giường La Hán để Ngọc Bàn và Ngân Bình đấm chân, Kim Trâm bóp vai, nghe Châu Thoa báo thực đơn cơm tối, chợt nghe Dư ma ma nói: "Phu nhân, Đại công tử và Tam Tiểu Thư tới rồi."
Trần thị híp mắt: "Mời vào."
Dư ma ma cười nói: "Trong ngực Tam Tiểu Thư ôm một con chó nhỏ rất xinh đẹp, Đại công tử bảo là muốn xin người đặt tên cho chó nhỏ, Tam Tiểu Thư lại đứng ở cửa không dám vào."
Trần thị nhất thời hiểu được ý tứ của hai huynh muội này, là rất muốn nuôi chó này nhưng lại sợ mình không thích, cố ý tới hỏi thăm ý tứ của mình. Ngay cả người cũng nuôi dưỡng rồi, còn sợ chăm sóc một con chó sao? Liền nói: "Để cho bọn họ ôm vào đây đi." Nói xong để Ngọc Bàn đỡ dậy, lên tinh thần, ngồi ngay ngắn.
Minh Phỉ chỉ sợ con chó này sẽ đi tiểu ở trong phòng Trần thị, một khắc cũng không dám đặt nó xuống đất, chỉ ôm thật chặt vào trong ngực, biểu hiện này rơi vào trong mắt Trần thị, lại thành nàng rất thích con chó này, sợ mình không để cho chó này ở lại. Lập tức cười nói: "Ôm tới cho ta xem một chút, dáng dấp nhỏ bé rất buồn cười."
Minh Phỉ cười đưa tới: "Mẫu thân cẩn thận, đừng để lông của nó dính lên y phục của người."
Trong nội tâm Trần thị khẽ động: "Vậy con không sợ nó dính lên y phục của con sao?"
Minh Phỉ nói: "Cẩu Nhi quá nhỏ, còn không hiểu chuyện, nữ nhi sợ nó đi tiểu ở trong phòng của người."
Chu đáo như vậy? Trần thị kinh ngạc, sờ sờ đầu con chó nhỏ: "Không ngờ là chó Mẫu Đan. Vậy thì gọi là Hỉ Phúc đi. Vui sướng, phúc khí nhiều hơn." Nàng thật sự hy vọng Minh Phỉ có thể giống như những gì que xăm từng nói, nhiều hỉ nhiều phúc, cũng mang cho mình chút phúc khí.
"Tên rất hay." Ánh mắt của Minh Phỉ nhất thời sáng lên như hai ngôi sao, quỳ gối hành lễ với Trần thị: "Tạ mẫu thân ban tên, nữ nhi nhất định sẽ dạy tốt nó, không để nó chạy loạn và sủa loạn. Đợi nó lớn một chút sẽ khiến nó thi lễ với mẫu thân. Hỉ Phúc, mau cám ơn phu nhân." Chó nhỏ này giống như hiểu ý tứ của Minh Phỉ, kêu lên một tiếng.
"Là từ Cung gia ôm tới." Thái Quang Đình chiều lòng nói: "Chó này thật sự thông minh khéo léo như trong truyền thuyết thường nói."
Chỉ một con chó nhỏ mà khéo léo thông minh? Trần thị ngược lại thật sự bị người làm cho tức cười, che miệng cười nói: "Được được được, ta chờ nó thi lễ với ta." Lại dặn dò Minh Phỉ: "Chắc hẳn ca ca con đã nói với con rồi, con chó này thuộc giống trân quý khó mà có được, con phải nuôi cho tốt, đừng phụ tấm lòng nhiệt tình của người ta."
Minh Phỉ tất nhiên rất đồng ý không đề cập tới.
Đợi huynh muội Minh Phỉ đi rồi, Trần thị vẫy mấy nha đầu trong phòng lui xuống, như có điều suy nghĩ nói với Dư ma ma: "Ta chưa bao giờ gặp qua hài tử nào chu đáo, hiểu chuyện, biết nhìn sắc mặt người khác như vậy, cái này cũng chưa tính, vẫn cứ một mực đã gặp qua là không quên được." Nếu đây là một nam hài, còn không biết lợi hại đến mức nào.Dư ma ma nói: "Cũng không phải như vậy. Chu đáo hiểu chuyện biết nhìn sắc mặt đó là quan trọng nhất, chỉ tiếc rốt cuộc cũng lớn lên ở nông thôn, số tuổi lại quá nhỏ một chút."
Trần thị nói: "Chẳng biết tại sao, ta nhìn thấy đôi mắt cùng nụ cười đó của nàng ấy, liền nhớ lại lúc ta còn nhỏ. Khi đó ta cũng cẩn thận như vậy, trăm phương ngàn kế lấy lòng mẹ cả, ngay cả mẹ cả không có một ánh mắt cùng một nụ cười, ta cũng phải suy tính nửa ngày, cả đêm ngủ không yên. Được phụ thân thưởng cũng không dám lấy ra cho những người khác nhìn thấy, chỉ có thể đợi đến đêm khuya len lén lấy ra nhìn mấy lần, d/đ;l;q"d chỉ sợ khiến các nàng hận. Gia yến thì chưa bao giờ dám ăn no, phải mắt nhìn sáu phía tai nghe tám phương, nhìn các tiểu thư thích ăn cái gì, thì giữ lại cho họ. Viết chữ cũng không dám viết tốt hơn các nàng, học thuộc lòng cũng không dám thuộc nhanh hơn các nàng, ngay cả thêu hoa cũng phải cố ý thêu lỗi mấy châm. May mà các nàng không thích đi học, nếu không ta thật sự phát bệnh mất."
Dư ma ma thương tiếc nhìn nàng: "Đúng vậy, từ nhỏ người đã thông tuệ hơn những hài tử khá. Nô tỳ còn nhớ, năm đó người mới năm tuổi, đã biết cầm nhánh cây học viết chữ trên mặt đất, là lão gia chính mắt nhìn thấy, mới biết người thông mẫn học giỏi, trong lòng thích, lúc đó mới cho người đi theo học cùng đại tiểu thư. Sau đó lại đi theo bên cạnh phu nhân, hơn nữa chưa từng đi sai bước nhầm chút nào, di nương đã từng nói với nô tỳ, đời này phúc khí lớn nhất của bà chính là sinh được một nữ nhi như người."
Trần thị thở dài: "Dù thông tuệ, khắc khổ, cẩn thận thế nào đi nữa, rốt cuộc cũng không đánh lại một chữ đích! Một chữ mệnh!" Trời mới biết, nàng thống hận Thái phủ ái thiếp diệt thê này bao nhiêu, không quy không cách, cả ngày trình diễn cục diện nháo kịch rối rắm.
Tiểu thư nhà mình cả ngày vì Thái lão gia mà chuẩn bị lui tới trong quan và tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, Thái lão gia ham mê nữ sắc cả ngày cũng không chịu đến nơi này của nàng, ngay cả thể diện nên có của vợ cả cũng không cho, phóng túng khiến tiểu thiếp đê tiện cùng đám nhóc con không để chánh thất phu nhân trong mắt, vẻn vẹn chỉ là lừa gạt, ai có thể không hận? Dư ma ma lập tức trầm mặc.
Trần thị nghỉ ngơi tốt một chút mới chỉnh đốn lại tâm tình, chậm rãi nói: "Ta thật lòng muốn kết thiện duyên với nha đầu này, nhưng lại sợ nàng ấy là loại thấy lợi quên nghĩa, ăn cây táo rào cây sung, không hiểu tri ân đồ báo, tranh cường ác đấu, không biết điều, mấy ngày nay ngươi quan sát nàng kỹ một chút, có gì nhớ mau báo."
Dư ma ma gật đầu đồng ý: "Nô tỳ tất nhiên sẽ không lơ là chuyện của người. Chờ qua hôn sự của Nhị tiểu thư, vẫn nên đưa nàng về hay sao?"
Trần thị xoa chân mày nói: "Đó là nhất định. Mấy ngày nay chuyện của ta nhiều, ngươi xem một điểm, gặp chuyện vừa muốn nàng nhớ lâu, nhưng lại không thể để cho nàng lén bị ăn thiệt thòi." Người có loại thói hư tật xấu, quá dễ dàng có được vật nào đó, thường thường sẽ không quý trọng, không để cho Minh Phỉ biết địa vị chân thật của nàng trong nhà, sao nàng sẽ quý trọng tất cả những gì mình đã cho nàng? Nếu không quý trọng, không biết quý trọng, sao có thể thật lòng cảm kích mình, sau đó là nhớ kỹ phần ân tình mình đã cho nàng trong lòng? Vậy thì mình cần gì phải che chở nàng như vậy?
Lại nói Minh Phỉ cả đêm bị Hỉ Phúc làm cho không có cách nào, chó nhỏ vừa rời chó mẹ, suốt đêm rên hừ hừ, Minh Phỉ sợ nó ầm ĩ đến Trần thị và những người khác, chỉ đành phải cùng Kiều Đào thay phiên nhau không ngủ mà ở cùng nó.
Kiều Đào trực tiếp đánh một cái ngáp: "Ngày mai nô tỳ hồi bẩm Đại công tử, xin hắn phái một người mang Hỉ Phúc ra ngoài, nuôi một thời gian rồi hãy mang về nhé?"
Minh Phỉ cũng đánh một cái ngáp: "Tỷ không biết, chó này cũng như người, từ nhỏ đều phải nuôi bên cạnh người thân nhất. Nếu không lúc gặp rủi ro, ai đối xử với nó tốt nhất, nó liền cảm kích người đó."
Những lời này của Minh Phỉ vốn chỉ là hữu cảm mà phát(*), nghe vào trong tai Kiều Đào lại có một ý nghĩa khác, không khỏi đồng tình an ủi nàng: "Phu nhân cũng nói, lão gia nhất định là quá bận rộn, chờ thêm mấy ngày nữa ông ấy rảnh rỗi, tự nhiên sẽ đến thăm người."
(*): Bày tỏ theo suy nghĩ cá nhân
Minh Phỉ cười nhạt, đổi một đề tài: "Sau khi trở lại tỷ đã gặp Kiều Hạnh chưa?"
Sắc mặt của Kiều Đào cũng có chút khác thường, miễn cưỡng cười nói: "Không thấy, nghe nói nàng ấy đã bị đẩy đến hầu hạ trong viện Nhị Di Nương rồi, rất bận rộn. Nếu như người muốn gặp nàng ấy, hôm khác hãy nói với đại công tử một chút, nói nàng lúc nào rãnh rỗi tới bái kiến người nhé?"
Minh Phỉ vung tay lên: "Ta chỉ nhớ đến tình cảm lúc đầu nàng ấy chăm sóc ta, nên hỏi thăm nàng có tốt hay không, nếu nàng bận rộn, vậy thì không nên thêm phiền phức cho nàng."
Kiều Đào hé miệng cười cười: "Tất nhiên rồi, hầu hạ trong viện Nhị Di Nương, không thể so với hạ nhân trong viện của phu nhân được."
Minh Phỉ tò mò mở to hai mắt: "Sao lại nói như thế?"
Kiều Đào dựa theo chỉ thị của Thái Quang Đình, từ từ nói một sô việc trong nhà cho Minh Phỉ nghe: "Quy củ trong sân Nhị Di Nương là nghiêm nhất trong phủ, cho tới bây giờ nha đầu ma ma đều không dám tùy tiện đi ra ngoài, cũng không dám nói lung tung, dĩ nhiên, ban thưởng cũng hậu hĩnh nhất. Chỗ Tam di nương là buông lỏng nhất, Tứ di nương lại hung ác nhất, ý định cũng nhiều."
Minh Phỉ nháy nháy con mắt: "Còn chỗ này của phu nhân thì sao?"
Kiều Đào cười nói: "Phu nhân là rõ ràng, nhân hậu rộng lượng, thưởng phạt phân minh. Giống như Trương phu nhân, thân mẫu của người vậy."
Đây là lời nịnh nọt, nếu như Trương thị lợi hại bằng một nửa Trần thị thì đâ dễ dàng rơi vào tình trạng đó? Minh Phỉ cười thêm một câu: "Còn có một điều nữa, lòng dạ mẫu thân là tốt nhất, đối với người khác cũng quan tâm nhất. Cho nên ta nhất định muốn tự tay làm cho người một đôi giày, ta thêu hoa không được tốt, đến lúc đó nhờ tỷ giúp một tay nhé."
Cũng không biết lần này Tam Tiểu Thư có thể ở trong phủ được bao lâu? Kiều Đào cân nhắc suy nghĩ, nói: "Vậy sau này chúng ta phải thêm sức lực rồi. Dù sao ban đêm Hỉ Phúc cũng muốn có người ở cùng, vậy thì đốt đèn làm giày chứ?"
Minh Phỉ cười gật đầu: "Tỷ nói với ta tính nết, xuất thân của mấy vị di nương nhé?"
Minh Phỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đây chó cũng thuộc loại chó Bắc Kinh. Mắt thấy gương mặt mong đợi của Thái Quang Đình, vội vàng vui mừng cực kỳ ôm chó vào trong lòng, cười đến mặt mày cong cong nhìn Thái Quang Đình: "Ca ca, chó nhỏ ở đâu vậy, thật là xinh đẹp."
Thái Quang Đình cười nói: "Ta nghe nói trước kia muội có nuôi một con chó tên là Hôi Hôi, bị người ta bắt đi khiến muội rất đau lòng. Cung gia có nuôi bốn con chó Mẫu Đan nhỏ, ta liền đi tìm Cung Viễn Hòa, hắn vừa nghe nói liền lựa ra một con lanh lợi nhất đưa tới cho muội." Vẻ mặt của hắn rất kiêu ngạo, "Chó Mẫu Đan này rất hiếm, cả Thuỷ Thành phủ chỉ Cung gia mới có, muội chính là phần duy nhất. Đẹp mắt chứ? Muội đặt cho nó một cái tên đi?"
Thì ra nơi này gọi chó Bắc Kinh là chó Mẫu Đan, vẫn còn rất trân quý, tên Tiểu Tài Chủ đó cũng thật là hào phóng. Trong đầu Minh Phỉ lập tức hiện lên tiểu công tử xinh đẹp với đôi mắt hoa đào, mặc sa y, phe phẩy cây quạt, giọng nói đồng âm, kim quang lấp lánh, không khỏi khẽ mỉm cười: "Ca ca, chúng ta xin mẫu thân đặt tên cho chó nhỏ có được không?"
Thái Quang Đình sững sờ, ngay sau đó hiểu ý của nàng. Không phải tất cả mọi người đều thích chó hay mèo, bây giờ Minh Phỉ vẫn chưa có viện tử của mình, chỉ là tạm thời ở lại chỗ Trần thị, muốn nuôi cái gì cũng phải hỏi ý của Trần thị trước mới được, quyết không thể bởi vì loại chuyện nhỏ này làm cho người ta ngờ vực. Liền siết chặt mặt của Minh Phỉ: "Muội nghĩ rất chu đáo. Chúng ta phải đi hỏi ngay."
Minh Phỉ rất không có thói quen bị người ta véo như vậy, nhăn mặt nói: "Ca ca, muội đã mười tuổi rồi, không còn là hài tử nữa."
Thái Quang Đình chỉ cảm thấy nàng nhăn mặt, lộ ra lợi thiếu hai chiếc răng hết sức đáng yêu, không khỏi cười lại nhéo hai cái: "Mười tuổi không phải là hài tử thì là cái gì?" Nghĩ đến Minh Phỉ bị uất ức, lại vuốt vuốt đầu của nàng: "Phỉ Phỉ, lúc nên nhẫn nại nhất định phải nhẫn nại."
"Ca ca yên tâm đi." Minh Phỉ bất đắc dĩ chịu, thật lòng nói cám ơn: "Ca ca, cám ơn ca." Mặc kệ chó này nuôi được không nuôi được, một phần yêu mến này của Thái Quang Đình đối với đều là chân thành. Thái Tam Tiểu Thư cũng không còn thảm như vậy, ca ca cùng muội muội vẫn luôn tưởng nhớ.
Thái Quang Đình ngạc nhiên: "Nha đầu ngốc, nói gì cám ơn với không cám ơn? Chúng ta là người thân mà." Cõi đời này chỉ có tỷ tỷ lấy chồng ở xa và hai người muội muội đáng thương này, mới là người thân chân chính của hắn.
"Người thân", Minh Phỉ lặp lại hai từ này mấy lần trong miệng, nặng nề gật đầu.
Trần thị bận rộn một ngày mệt mỏi không xong, đang nằm nghiêng trên giường La Hán để Ngọc Bàn và Ngân Bình đấm chân, Kim Trâm bóp vai, nghe Châu Thoa báo thực đơn cơm tối, chợt nghe Dư ma ma nói: "Phu nhân, Đại công tử và Tam Tiểu Thư tới rồi."
Trần thị híp mắt: "Mời vào."
Dư ma ma cười nói: "Trong ngực Tam Tiểu Thư ôm một con chó nhỏ rất xinh đẹp, Đại công tử bảo là muốn xin người đặt tên cho chó nhỏ, Tam Tiểu Thư lại đứng ở cửa không dám vào."
Trần thị nhất thời hiểu được ý tứ của hai huynh muội này, là rất muốn nuôi chó này nhưng lại sợ mình không thích, cố ý tới hỏi thăm ý tứ của mình. Ngay cả người cũng nuôi dưỡng rồi, còn sợ chăm sóc một con chó sao? Liền nói: "Để cho bọn họ ôm vào đây đi." Nói xong để Ngọc Bàn đỡ dậy, lên tinh thần, ngồi ngay ngắn.
Minh Phỉ chỉ sợ con chó này sẽ đi tiểu ở trong phòng Trần thị, một khắc cũng không dám đặt nó xuống đất, chỉ ôm thật chặt vào trong ngực, biểu hiện này rơi vào trong mắt Trần thị, lại thành nàng rất thích con chó này, sợ mình không để cho chó này ở lại. Lập tức cười nói: "Ôm tới cho ta xem một chút, dáng dấp nhỏ bé rất buồn cười."
Minh Phỉ cười đưa tới: "Mẫu thân cẩn thận, đừng để lông của nó dính lên y phục của người."
Trong nội tâm Trần thị khẽ động: "Vậy con không sợ nó dính lên y phục của con sao?"
Minh Phỉ nói: "Cẩu Nhi quá nhỏ, còn không hiểu chuyện, nữ nhi sợ nó đi tiểu ở trong phòng của người."
Chu đáo như vậy? Trần thị kinh ngạc, sờ sờ đầu con chó nhỏ: "Không ngờ là chó Mẫu Đan. Vậy thì gọi là Hỉ Phúc đi. Vui sướng, phúc khí nhiều hơn." Nàng thật sự hy vọng Minh Phỉ có thể giống như những gì que xăm từng nói, nhiều hỉ nhiều phúc, cũng mang cho mình chút phúc khí.
"Tên rất hay." Ánh mắt của Minh Phỉ nhất thời sáng lên như hai ngôi sao, quỳ gối hành lễ với Trần thị: "Tạ mẫu thân ban tên, nữ nhi nhất định sẽ dạy tốt nó, không để nó chạy loạn và sủa loạn. Đợi nó lớn một chút sẽ khiến nó thi lễ với mẫu thân. Hỉ Phúc, mau cám ơn phu nhân." Chó nhỏ này giống như hiểu ý tứ của Minh Phỉ, kêu lên một tiếng.
"Là từ Cung gia ôm tới." Thái Quang Đình chiều lòng nói: "Chó này thật sự thông minh khéo léo như trong truyền thuyết thường nói."
Chỉ một con chó nhỏ mà khéo léo thông minh? Trần thị ngược lại thật sự bị người làm cho tức cười, che miệng cười nói: "Được được được, ta chờ nó thi lễ với ta." Lại dặn dò Minh Phỉ: "Chắc hẳn ca ca con đã nói với con rồi, con chó này thuộc giống trân quý khó mà có được, con phải nuôi cho tốt, đừng phụ tấm lòng nhiệt tình của người ta."
Minh Phỉ tất nhiên rất đồng ý không đề cập tới.
Đợi huynh muội Minh Phỉ đi rồi, Trần thị vẫy mấy nha đầu trong phòng lui xuống, như có điều suy nghĩ nói với Dư ma ma: "Ta chưa bao giờ gặp qua hài tử nào chu đáo, hiểu chuyện, biết nhìn sắc mặt người khác như vậy, cái này cũng chưa tính, vẫn cứ một mực đã gặp qua là không quên được." Nếu đây là một nam hài, còn không biết lợi hại đến mức nào.Dư ma ma nói: "Cũng không phải như vậy. Chu đáo hiểu chuyện biết nhìn sắc mặt đó là quan trọng nhất, chỉ tiếc rốt cuộc cũng lớn lên ở nông thôn, số tuổi lại quá nhỏ một chút."
Trần thị nói: "Chẳng biết tại sao, ta nhìn thấy đôi mắt cùng nụ cười đó của nàng ấy, liền nhớ lại lúc ta còn nhỏ. Khi đó ta cũng cẩn thận như vậy, trăm phương ngàn kế lấy lòng mẹ cả, ngay cả mẹ cả không có một ánh mắt cùng một nụ cười, ta cũng phải suy tính nửa ngày, cả đêm ngủ không yên. Được phụ thân thưởng cũng không dám lấy ra cho những người khác nhìn thấy, chỉ có thể đợi đến đêm khuya len lén lấy ra nhìn mấy lần, d/đ;l;q"d chỉ sợ khiến các nàng hận. Gia yến thì chưa bao giờ dám ăn no, phải mắt nhìn sáu phía tai nghe tám phương, nhìn các tiểu thư thích ăn cái gì, thì giữ lại cho họ. Viết chữ cũng không dám viết tốt hơn các nàng, học thuộc lòng cũng không dám thuộc nhanh hơn các nàng, ngay cả thêu hoa cũng phải cố ý thêu lỗi mấy châm. May mà các nàng không thích đi học, nếu không ta thật sự phát bệnh mất."
Dư ma ma thương tiếc nhìn nàng: "Đúng vậy, từ nhỏ người đã thông tuệ hơn những hài tử khá. Nô tỳ còn nhớ, năm đó người mới năm tuổi, đã biết cầm nhánh cây học viết chữ trên mặt đất, là lão gia chính mắt nhìn thấy, mới biết người thông mẫn học giỏi, trong lòng thích, lúc đó mới cho người đi theo học cùng đại tiểu thư. Sau đó lại đi theo bên cạnh phu nhân, hơn nữa chưa từng đi sai bước nhầm chút nào, di nương đã từng nói với nô tỳ, đời này phúc khí lớn nhất của bà chính là sinh được một nữ nhi như người."
Trần thị thở dài: "Dù thông tuệ, khắc khổ, cẩn thận thế nào đi nữa, rốt cuộc cũng không đánh lại một chữ đích! Một chữ mệnh!" Trời mới biết, nàng thống hận Thái phủ ái thiếp diệt thê này bao nhiêu, không quy không cách, cả ngày trình diễn cục diện nháo kịch rối rắm.
Tiểu thư nhà mình cả ngày vì Thái lão gia mà chuẩn bị lui tới trong quan và tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, Thái lão gia ham mê nữ sắc cả ngày cũng không chịu đến nơi này của nàng, ngay cả thể diện nên có của vợ cả cũng không cho, phóng túng khiến tiểu thiếp đê tiện cùng đám nhóc con không để chánh thất phu nhân trong mắt, vẻn vẹn chỉ là lừa gạt, ai có thể không hận? Dư ma ma lập tức trầm mặc.
Trần thị nghỉ ngơi tốt một chút mới chỉnh đốn lại tâm tình, chậm rãi nói: "Ta thật lòng muốn kết thiện duyên với nha đầu này, nhưng lại sợ nàng ấy là loại thấy lợi quên nghĩa, ăn cây táo rào cây sung, không hiểu tri ân đồ báo, tranh cường ác đấu, không biết điều, mấy ngày nay ngươi quan sát nàng kỹ một chút, có gì nhớ mau báo."
Dư ma ma gật đầu đồng ý: "Nô tỳ tất nhiên sẽ không lơ là chuyện của người. Chờ qua hôn sự của Nhị tiểu thư, vẫn nên đưa nàng về hay sao?"
Trần thị xoa chân mày nói: "Đó là nhất định. Mấy ngày nay chuyện của ta nhiều, ngươi xem một điểm, gặp chuyện vừa muốn nàng nhớ lâu, nhưng lại không thể để cho nàng lén bị ăn thiệt thòi." Người có loại thói hư tật xấu, quá dễ dàng có được vật nào đó, thường thường sẽ không quý trọng, không để cho Minh Phỉ biết địa vị chân thật của nàng trong nhà, sao nàng sẽ quý trọng tất cả những gì mình đã cho nàng? Nếu không quý trọng, không biết quý trọng, sao có thể thật lòng cảm kích mình, sau đó là nhớ kỹ phần ân tình mình đã cho nàng trong lòng? Vậy thì mình cần gì phải che chở nàng như vậy?
Lại nói Minh Phỉ cả đêm bị Hỉ Phúc làm cho không có cách nào, chó nhỏ vừa rời chó mẹ, suốt đêm rên hừ hừ, Minh Phỉ sợ nó ầm ĩ đến Trần thị và những người khác, chỉ đành phải cùng Kiều Đào thay phiên nhau không ngủ mà ở cùng nó.
Kiều Đào trực tiếp đánh một cái ngáp: "Ngày mai nô tỳ hồi bẩm Đại công tử, xin hắn phái một người mang Hỉ Phúc ra ngoài, nuôi một thời gian rồi hãy mang về nhé?"
Minh Phỉ cũng đánh một cái ngáp: "Tỷ không biết, chó này cũng như người, từ nhỏ đều phải nuôi bên cạnh người thân nhất. Nếu không lúc gặp rủi ro, ai đối xử với nó tốt nhất, nó liền cảm kích người đó."
Những lời này của Minh Phỉ vốn chỉ là hữu cảm mà phát(*), nghe vào trong tai Kiều Đào lại có một ý nghĩa khác, không khỏi đồng tình an ủi nàng: "Phu nhân cũng nói, lão gia nhất định là quá bận rộn, chờ thêm mấy ngày nữa ông ấy rảnh rỗi, tự nhiên sẽ đến thăm người."
(*): Bày tỏ theo suy nghĩ cá nhân
Minh Phỉ cười nhạt, đổi một đề tài: "Sau khi trở lại tỷ đã gặp Kiều Hạnh chưa?"
Sắc mặt của Kiều Đào cũng có chút khác thường, miễn cưỡng cười nói: "Không thấy, nghe nói nàng ấy đã bị đẩy đến hầu hạ trong viện Nhị Di Nương rồi, rất bận rộn. Nếu như người muốn gặp nàng ấy, hôm khác hãy nói với đại công tử một chút, nói nàng lúc nào rãnh rỗi tới bái kiến người nhé?"
Minh Phỉ vung tay lên: "Ta chỉ nhớ đến tình cảm lúc đầu nàng ấy chăm sóc ta, nên hỏi thăm nàng có tốt hay không, nếu nàng bận rộn, vậy thì không nên thêm phiền phức cho nàng."
Kiều Đào hé miệng cười cười: "Tất nhiên rồi, hầu hạ trong viện Nhị Di Nương, không thể so với hạ nhân trong viện của phu nhân được."
Minh Phỉ tò mò mở to hai mắt: "Sao lại nói như thế?"
Kiều Đào dựa theo chỉ thị của Thái Quang Đình, từ từ nói một sô việc trong nhà cho Minh Phỉ nghe: "Quy củ trong sân Nhị Di Nương là nghiêm nhất trong phủ, cho tới bây giờ nha đầu ma ma đều không dám tùy tiện đi ra ngoài, cũng không dám nói lung tung, dĩ nhiên, ban thưởng cũng hậu hĩnh nhất. Chỗ Tam di nương là buông lỏng nhất, Tứ di nương lại hung ác nhất, ý định cũng nhiều."
Minh Phỉ nháy nháy con mắt: "Còn chỗ này của phu nhân thì sao?"
Kiều Đào cười nói: "Phu nhân là rõ ràng, nhân hậu rộng lượng, thưởng phạt phân minh. Giống như Trương phu nhân, thân mẫu của người vậy."
Đây là lời nịnh nọt, nếu như Trương thị lợi hại bằng một nửa Trần thị thì đâ dễ dàng rơi vào tình trạng đó? Minh Phỉ cười thêm một câu: "Còn có một điều nữa, lòng dạ mẫu thân là tốt nhất, đối với người khác cũng quan tâm nhất. Cho nên ta nhất định muốn tự tay làm cho người một đôi giày, ta thêu hoa không được tốt, đến lúc đó nhờ tỷ giúp một tay nhé."
Cũng không biết lần này Tam Tiểu Thư có thể ở trong phủ được bao lâu? Kiều Đào cân nhắc suy nghĩ, nói: "Vậy sau này chúng ta phải thêm sức lực rồi. Dù sao ban đêm Hỉ Phúc cũng muốn có người ở cùng, vậy thì đốt đèn làm giày chứ?"
Minh Phỉ cười gật đầu: "Tỷ nói với ta tính nết, xuất thân của mấy vị di nương nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.