Hỉ Doanh Môn

Chương 177: Hiềm nghi

Ý Thiên Trọng

04/11/2017

Editor: Cà Rốt Hồng

Lời giống như vậy, đám người Chu Thanh cũng đã nghe thấy rồi. Chu Thanh vội vàng kéo Minh Phỉ: "Đi, chúng ta đến bên kia đi."

Minh Phỉ không sao cả cười một tiếng, vốn chính là muốn hòa ly, không thể nào giấu diếm vĩnh viễn, nói cứ nói đi, lúc này đã nói lên, dù sao cũng hơn đến lúc đó mới đột nhiên xào xáo ra ngoài, dư luận xôn xao thì tốt hơn.

Chu Thanh dẫn mấy tiểu thư trẻ tuổi dừng lại ở trong đình, giới thiệu tỷ muội Cung Tịnh Kỳ cho mấy tiểu thư quan lại Thủy thành phủ mới tới, sau khi đợi hai người các nàng đi vào, bèn cười nói: "Ta dẫn Minh Phỉ đi xem mấy con cá chép ca ca ta tặng cho ta kia."

Cung Tịnh Kỳ, Cung Nghiên Bích biết nàng ấy có lời muốn nói riêng cùng Minh Phỉ, cũng không tiện đi theo khiến cho người ta nghi ngờ, liền cười nói giỡn: "Đừng trốn sau lưng chúng ta ăn đồ ngon đó nhe."

"Yên tâm, phàm là có ta, tất nhiên sẽ có các ngươi. Nếu không tẩu tẩu ngươi cũng không buông tha cho ta." Chu Thanh cười nói, cùng với Trần Oánh mỗi người một bên, kéo Minh Phỉ đi tới cái vạc sứ to dưới giàn nho cách đó không xa.

Trong cái vạc sứ có hai đôi cá chép do bị nóng nên lặn sâu ở dưới đáy vạc, thật lâu mới chịu bơi lên dạo chơi một vòng, ba người đều như không nhìn thấy những gì xảy ra trong vạc sứ lên tiếng nói chuyện.

"Ngươi trôi qua tốt không?" Trần Oánh lo lắng nhìn Minh Phỉ.

"Ta trôi qua tốt vô cùng á."Minh Phỉ thấy vẻ mặt của nàng ấy và Chu Thanh đều là đồng tình, cũng không kiềm được vuốt ve gương mặt, cười nói: "Không nhìn thấy ta lên cân à."

"Mập cái đầu quỷ ngươi đó!" Chu Thanh vỗ đầu của nàng một cái, "Đừng giả bộ, chúng ta cái gì cũng đều nghe nói cả rồi. Chúng ta đã sớm hẹn với nhau đi thăm ngươi, nhưng mẫu thân ta nói, ngươi mới vừa thành thân, đi không tốt lắm, tránh gây ra phiền toái cho ngươi."

"Các ngươi nghe nói cái gì?" Minh Phỉ tò mò bám vai Chu Thanh.

Trần Oánh thở dài nói: "Còn có thể là cái gì? Không ngoài chuyện hai tiểu phu thê các ngươi sau khi thành thân mới mấy ngày liền bị bức cầm y phục sống qua ngày chứ gì, còn có chuyện thẩm nương nhà ngươi giả bộ bệnh dồn ép các ngươi, nghe nói còn mắng ngươi, đánh ngươi, bức bách làm cho ngươi khóc lớn. Khi dễ thân phụ thân huynh (cha, anh ruột) ngươi không có ở đây, kế mẫu không đau, bơ vơ không nơi nương tựa." Còn nữa chính là người ta nói số mệnh nàng không tốt, nên gả cho nhà người ta cũng không trôi qua được ngày lành. Minh Phỉ trầm mặc một hồi, rồi nói: "Các ngươi có tin hay không?"

Chu Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cái gì mà chúng ta có tin hay không? Mấu chốt chính là ngươi sống có tốt hay không? Cũng không biết lúc trước trong nhà của ngươi nghĩ như thế nào, lại gả ngươi cho loại người như thế? Trước đây ta còn cho rằng hắn là người có trách nhiệm, ai dè ngay cả thê tử của mình cũng đều không che chở được! Đây còn không phải là bà bà ruột, nếu mà là bà bà thật, thì chẳng phải là muốn cái mạng nhỏ của ngươi sao? Không phải người ta nói tẩu tẩu ngươi nháo muốn hòa ly hay sao? Theo ta nói, nếu qua không được thì nên sớm chặt đứt, cần gì để cho mình phí thời gian cả đời?"



Nghe giọng điệu này của Chu Thanh, hiển nhiên là rất tin tưởng không hề nghi ngờ, tất cả mọi người bởi vì nàng trôi qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng, chứng minh rằng dư luận đã nghiêng về phía bên này của bọn họ. Mặc dù không biết Cung Viễn Hòa tốn bao nhiêu ý định ở trong đó, nhưng Minh Phỉ có thể dự đoán được, tới ngày tính rõ gia sản đó, tình thế sẽ thật tốt. Nàng khẽ mỉm cười: "Sinh hoạt trong nhà, làm sao nói cho rõ rất nhiều thị thị phi phi kia? Hàm răng cũng có có thể va chạm đầu lưỡi, quan trọng chính là xem mình muốn cái gì, làm sao trôi qua. Chàng, cũng không đáng giận như các ngươi nghĩ như vậy, đối với ta vẫn rất tốt."

Chu Thanh bĩu môi: "Quả nhiên là gả cho người liền thay đổi. Cái gì mà hàm răng va chạm đầu lưỡi, hắn không che chở cho ngươi được thì hắn không phải là nam nhân." Chu Đồng Tri không có thiếp thất, tổng cộng chỉ có nhất nhi nhất nữ nàng ấy và ca ca của nàng ấy, rất được cưng chiều, cũng là chủ nhân không ăn được thiệt thòi.

Trần Oánh nghe ra ý bên ngoài của Minh Phỉ, chính là Cung Viễn Hòa đối với nàng rất tốt, chính tập thể Nhị phòng Cung gia mới ức hiếp hai người bọn họ, liền lôi kéo Chu Thanh, "Nói xằng gì đó, hòa ly đâu phải dễ dàng như vậy, luôn treo ở khóe miệng, không sợ bị nương ngươi mắng cho à."

Chu Thanh le lưỡi, "Các ngươi không bán đứng ta, làm sao nương ta biết ta nói lời như thế?" Trần Oánh nói: "Không phải nương ngươi mắng hay là không mắng lời ngươi nói, ngươi cũng rất nhanh sẽ phải xuất giá, loại lời nói này để cho bà gia ngươi nghe được sẽ không tốt, liên lụy đến nhà các ngươi sẽ bị người ta nói."

"Ta biết rồi, chẳng qua là muốn nói cho sướng miệng một chút thôi." Chu Thanh cười cười, an ủi Minh Phỉ, "Ngươi yên tâm, mặc dù bà ta là trưởng bối của ngươi, nhưng kỳ thật tất cả mọi người đều chướng mắt cách xử sự làm người của bà ta. Nếu các ngươi phân sản nghiệp, ngươi đừng sợ bà ta, căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, luôn có rất nhiều người sẽ lên tiếng ủng hộ các ngươi. Nhưng các ngươi cũng phải tự mình cứng rắn đứng lên mới được, tại sao lâu như vậy, còn chậm chạp không phân ra ngoài?"

Minh Phỉ ưu sầu nói: "Nào có dễ dàng như vậy? Nói là không có bạc, chi tiêu cũng khó khăn. Lại không cho chúng ta gánh vác, cũng không cho ta về nhà mẹ đẻ vay tiền, ba ngày hai bữa liền tìm cái chết, nghe thế chúng ta làm sao mà làm? Dầu gì cũng có ân nuôi dưỡng, cũng không thể trở mặt được. "

Trần Oánh gật đầu: "Đúng vậy. Một chữ hiếu lớn hơn trời, đúng thật là các ngươi rất khó. Chuyện này, mấu chốt vẫn là xem công công ngươi thấy thế nào."

Minh Phỉ lạnh cả tim, quả nhiên cách nghĩ của thế nhân chính là như vậy, mặc kệ Cung Nhị phu nhân có bao nhiêu ác độc, người đần độn cũng đều chê cười bà ta, lên án bà ta, nhưng nếu bọn họ thật sự trở mặt không tiếp nhận, mọi người cũng đều sẽ xoay đầu lại chỉ trích bọn họ bất hiếu.

Đang lúc nói chuyện, một tiểu nha đầu bên cạnh Chu phu nhân chạy tới, cười nói: "Cung Đại nãi nãi, Thái phu nhân đã tới, mời ngài sang nói chuyện đấy."

Chu Thanh còn có một đám người cần phải tiếp đón, nên đành phải để cho hai người Trần Oánh và Minh Phỉ tự trở về phòng khách. Trần thị, Chu phu nhân, cùng với một phụ nhân đầu đầy châu ngọc ngồi ở chính giữa phòng khách, đám người còn lại xoay tròn xung quanh, Minh Phỉ nhận ra đó là phu nhân Hồng tri phủ tri phủ đương nhiệm Thủy Thành Phủ, lập tức hiểu được ý tứ của Trần thị, vội vàng chỉnh sửa lại y phục đồ trang sức mỉm cười đi tới, trước tiên đến gặp Trần thị: "Mẫu thân."

Trần thị ra vẻ tức giận, chỉ về phía nàng cười mắng: "Nha đầu không hiểu chuyện, gả cho người rồi mà vẫn giống như lúc còn là tiểu cô nương như đúc, chạy loạn khắp nơi, một chút cũng không hiểu được làm chính sự. Còn không mau tới ra mắt Hồng bá mẫu ngươi?" Rồi quay sang Hồng phu nhân nói: "Tỷ tỷ đã gặp qua, đây chính là tam nữ nhi không nên thân của ta, mới vừa gả vào Cung gia hơn một tháng, còn chưa có tính tự giác đã làm thê tử của người ta, vào cửa liền cùng các tỷ muội ngày trước của nàng ở chung một chỗ, cũng không biết mặt thú vị ở chỗ của các thẩm nương."

Minh Phỉ lôi kéo tay Trần thị không thuận theo: "Mẫu thân, con sai rồi."Trần thị chỉ cười không nói, ngay sau đó Minh Phỉ liền nhu thuận nhấc váy hành lễ một cái với Hồng phu nhân, "Bá mẫu vạn phúc."

"Ta đã nghe nói mẫu nữ các ngươi tình thâm, hôm nay thấy quả nhiên là thật." Hồng phu nhân khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, lớp phấn dầy hơn nữa cũng không giấu được da mặt đen sẫm, mỉm cười kéo Minh Phỉ đánh giá một phen, nói: "Thật là một tiểu tức phụ đáng yêu, tháng sau trong nhà của ta có một buổi họp mặt thưởng sen, đến lúc đó ngươi cũng tới nhé."

Minh Phỉ vội vàng cảm tạ.



Trần thị nhìn chung quanh một lượt, cười nói: "Tại sao Thẩm của con không có tới?" Không đợi Minh Phỉ trả lời, lại nói tiếp: "Là bệnh còn chưa hết ư?" Hiển nhiên là dời đề tài đến trên người Cung Nhị phu nhân.

Chu phu nhân hiểu được Trần thị có ý muốn Hồng phu nhân trong lúc mấu chốt đứng ra giúp tiểu phu thê Minh Phỉ một phen, vội ở một bên hát đệm, Hồng phu nhân cũng đã sớm nghe nói qua chuyện Cung gia, mỉm cười ở một bên nghe, cũng không đáp lời. Trần thị cũng không thất vọng, chỉ nhặt những chuyện quan trọng, lời nói nghe hiểu được dư vị nói sơ sơ mấy câu cũng liền lướt qua.

Sau khi ăn xong Minh Phỉ cùng với Chu phu nhân, Trần thị, Hồng phu nhân chơi mạt chược, tuy thọ tinh là Chu phu nhân, nhưng phu nhân trưởng quan là lớn nhất, ba người dốc hết sức ăn bài, thua bài, mấy vòng chơi bài trôi qua, Hồng phu nhân thắng vui vẻ ra mặt. Thật may là bà ấy khẩu vị không lớn, rất nhanh liền đứng dậy đùn đẩy không chịu chơi nữa, có người kéo bà ấy khuyên bà ấy, bà ấy cười nói: "Ta đây đều là dính không khí vui mừng của thọ tinh, đủ rồi, đủ rồi, ta ở bên cạnh xem các ngươi đánh là được."

Trần thị dò xét không thành, thấp giọng dặn dò Minh Phỉ: "Về sau con đừng cố ham chơi, loại trường hợp này, nên cùng bọn họ ở một chỗ mới hay, mọi người quen thuộc, tương lai có gió thổi cỏ lay gì, cũng cầu được nhân tình tốt."

Minh Phỉ vội nói: "Dạ, con nhớ rồi.

Trần thị nói: "Con xem vị Hồng phu nhân này, là một người hiểu chuyện, phải tôn trọng một chút. Nên qua lại nhiều, đối với các con chỉ có chỗ tốt. Nếu ta đi Đăng Châu, có một người như thế che chở cho con, sẽ không có ai có can đảm làm gì con."

Minh Phỉ dốc lòng nghe dạy dỗ, chỉ cảm thấy, nếu đổi lại nàng làm kế mẫu, việc này cũng chỉ có thể làm được tới đây Hồng phu nhân không đánh bài, Chu phu nhân hiểu rõ nên cũng không đánh, bưng ly trà xanh, đi bồi Hồng phu nhân nói chuyện, Hồng phu nhân thấy Minh Phỉ đứng ở sau lưng Trần thị, bưng trà đưa nước, săn sóc tự nhiên, nghe Trần thị nói chuyện, vẻ mặt trước sau đều mỉm cười, nhìn ra được tình cảm giữa hai người rất tốt, không khỏi có mấy phần hứng thú, gọi Minh Phỉ qua: "Ta nghe nói nhà các ngươi có cả một vùng đất, bên bờ trồng đầy hoa quế, tháng tám hoa quế nở ra, chèo thuyền đi từ phía dưới qua, hoa có thể rơi khắp người đầy mặt đầu cổ, giống như đi dưới mưa hoa, là thật sao?"

Minh Phỉ vội cười đáp, thử thăm dò nói: "Nếu bá mẫu không chê, đến lúc đó chất nữ chuẩn bị mở tiệc hoa quế, sẽ mời bá mẫu và các muội muội tới chơi." Đề tài mở ra, Minh Phỉ bỏ chút nịnh nọt, dụ Hồng phu nhân mặt mày hớn hở, liên tục nói: "Mẫu thân ngươi thật đúng là một diệu nhân (người tài), có thể dạy dỗ ra một nữ nhi như ngươi vậy."

Chu phu nhân thấy Minh Phỉ ứng đối tự nhiên, ngẫm lại Chu Thanh vẫn còn rất hồn nhiên, nên bèn cho người đi gọi Chu Thanh tới đây, muốn để cho nàng nghe cũng đi theo học một ít. Ai ngờ tiểu nha hoàn rất mau trở lại kề ở bên tai bà nói mấy câu, bà mất hứng đứng dậy đi ra ngoài.

Minh Phỉ nhìn ở trong mắt, đang nghĩ không biết Chu phu nhân nghe được chuyện gì, thì thấy Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kỳ sắc mặt tái nhợt đi vào, chớp mắt nhìn thấy nàng, liền thật nhanh đi tới chỗ nàng đứng. Đôi môi Cung Nghiên Bích khẽ phát run, Cung Tịnh Kỳ thấp giọng nói: "Tẩu tẩu, Nhị tỷ tỷ có chút không thoải mái, hay là chúng ta đi về trước?"

Trong bụng Minh Phỉ do dự, vội cáo lỗi với Hồng phu nhân, rồi cùng hai người đi tới một bên, thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"

Đôi môi Cung Nghiên Bích càng run nhiều hơn, trong mắt nhanh chóng tràn đầy nước mắt, mắt thấy rất nhanh chảy ra nước mắt, Minh Phỉ vội vàng nhìn xung quanh một cái, thấp giọng quát nói: "Không được khóc! Nhanh thu nước mắt lại!" Cung Tịnh Kỳ vội véo Cung Nghiên Bích một cái, "Nhị tỷ, đây là lúc nên khóc sao? Muốn gọi người đến cười nhạo chúng ta hả!"

Cung Nghiên Bích liều mạng thu nước mắt về, dùng sức cắn môi, không dám mở miệng. Cung Tịnh Kỳ nhỏ giọng nói: "Chẳng qua là gặp được Chu Tiệm, nói hai câu mà thôi, các nàng...... Thật quá phận." Oán hận lôi xé cái khăn tay trong tay, cắn răng nghiến lợi. Minh Phỉ thở dài, thấp giọng nói: "Lúc này không thể đi, vô luận như thế nào cũng phải chịu đựng chút thời gian."Mặc kệ có phải là Chu gia quá đa nghi hay không, lúc này đi, đều không thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Doanh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook