Hỉ Doanh Môn

Chương 67: Hoa yến (nhị)

Ý Thiên Trọng

28/06/2017

Edit: beyours07

Minh Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn Mai Tử một cái, thấp giọng quát: "Còn không mau đi theo đi! Mai Tử ngẩn người, vội vàng hành lễ, bước nhanh đuổi theo.

Minh Phỉ quay đầu nhìn tiểu cô nương mặc áo màu lục kia phúc phúc thân: "Đây chắc chính là Oánh tỷ tỷ phải không?"

"Đúng. Ta là Trần Oánh." Tiểu cô nương kia nheo nheo mắt cười, dường như quen thuộc mà nắm tay Minh Phỉ cùng nhau đi lên đình. Minh Phỉ vội vàng gọi Minh Bội đang bị xem nhẹ bắt kịp.

Trần đại nãi nãi đang giải thích cùng mọi người: " Phu nhân chúng ta vốn muốn tới, nhưng đúng lúc trong nhà có chút chuyện, nên đành để cho ta nói lời xin lỗi cùng các vị!"

Tất cả mọi người đều nói không có việc gì, không cần khách khí. Trần thị nhìn Cung nhị phu nhân với vẻ xin lỗi, trên mặt Cung nhị phu nhân vẫn cười, nhưng nụ cười cũng đã cứng ngắc, trong mắt lại càng là một chút ý cười cũng không có. Năm ngàn lượng bạc mua một hội Thưởng Hoa, đợi bao lâu, không thấy chính chủ, chỉ đến ba bốn cái tiểu chủ không thể nào làm chủ, thật sự coi như bạc của nàng là tặng à? Nếu không có sự ân cần của Trần thị, nàng đã sớm bỏ đi rồi.

Trần thị cười cười khơi mào câu chuyện: "Vì sao mọi người tới trễ? Làm hại mọi người cùng chờ lâu như vậy, hai người đều phải phạt một ly rượu!" Tam di nương sớm cực có ánh mắt rót đầy hai ly rượu Kim Hoa, lần lượt đưa cho hai vị thiếu nãi nãi Trần gia: "Mời hai vị nãi nãi uống cạn chén này.”

Trần đại nãi nãi cười với Trần thị: "Gả người rồi vẫn vui đùa như vậy, chỉ nhớ chuốc ta và chị dâu muội rượu, sớm biết thế lúc trước lúc ở nhà không nên bỏ qua muội!"

Trần thị cầm lấy rượu đi rót cho nàng: "Quá thời hạn là xoá bỏ! Tỷ uống chén này trước rồi nói!" Mọi người ồn ào một trận, nhìn Trần đại nãi nãi và Trần Tam nãi nãi uống rượu một giọt không còn thừa mới buông tha hai người.

Trần đại nãi nãi mặt đỏ như thoa phấn hỏi: "Các tiểu cô nương đâu rồi? Làm sao không thấy? Ta mang lễ vật cho cho các nàng, mau gọi các nàng ra nhận đi."

Minh Phỉ cùng Minh Bội đứng ở bên ngoài đình chờ nghe thấy tiếng vội vàng tiến lên hành lễ: "Đại cữu mẫu vạn phúc, tam cữu mẫu vạn phúc."

Trần đại nãi nãi cùng Trần Tam nãi nãi nắm tay Minh Phỉ, Minh Bội nói vài câu khen ngợi, Trần đại nãi nãi lệnh cho nha hoàn đứng sau lấy ra một cái hộp lớn tới: "Là cung hoa lụa kiểu dáng mới nhất ở kinh thành, mỗi người lấy hai cành đi."

Minh Phỉ cùng Minh Bội lại hành lễ với các phu nhân đang ngồi, Trần thị cười dắt Trần Oánh giới thiệu cho Minh Phỉ, Minh Bội: "Này là tỷ tỷ nhà tam cữu cữu các con, ở trong nhà đứng thứ hai, đều lớn hơn các con, đều gọi Oánh tỷ tỷ đi. Các con chơi cùng nhau nhé."

Trần đại nãi nãi lúc này mới nhớ không thấy con trai bảo bối của nàng, "Trí ca nhi đâu rồi? Làm sao nháy mắt đã không thấy bóng dáng nó rồi hả?"

Trần Oánh cười nói: "Đại bá mẫu, huynh ấy vừa tới đã đi tới chỗ con cho Mẫu Đan kia rồi, cướp chó từ trong lòng người ta mang đi ra vườn rồi.”

Trần đại nãi nãi nhất thời mặt trầm xuống: "Nghiệt súc này! Đi bắt nó mang về cho ta! Càng lớn càng kỳ cục rồi!"

Trần Tam nãi nãi trừng mắt nhìn Trần Oánh một cái, cười nói: "Đại tẩu, Trí ca nhi tính tình trước giờ luôn thẳng thắn, tẩu cũng không phải không biết."



"Một con chó mà thôi." Trần thị vội hỏi: "Cũng không phải đại sự gì đáng ầm ĩ như vậy, uống rượu uống rượu đi." Quay đầu gọi Ngọc Bàn nhanh đi tìm, nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng Trần Trí.

Có Trần thị điều tiết không khí, mọi người nhanh chóng lại cười thành một đoàn. Trần đại nãi nãi cười nói một tin tức: "Các ngươi đoán xem hôm nay vì sao ta đến chậm? Chỉ vì ta nghe được một việc, chưa được chứng thực rõ ràng, trong lòng ngứa, cho nên cố ý biết rõ ràng tới nói cho các ngươi nghe."

Mọi người đều lấy làm tò mò: "Nói mau, không cần nhử!" Liền ngay cả Cung nhị phu nhân tâm tình trầm trọng không tốt cũng có hứng thú, cười chỉ vào Trần đại nãi nãi: "Mỗi nơi có muội, luôn luôn không thiếu náo nhiệt."

"Bà bà ta chẳng phải thường xuyên mắng ta nói nhiều?" Trần đại nãi nãi cười nói, "Nói là đúng là Thái hậu nương nương phượng thể có bệnh nhẹ, trong cung dán Hoàng bảng tới cả nước, muốn cầu danh y. Thánh Thượng chí hiếu, nếu trị lành được phượng thể, không thiếu được phong quan tấn tước, phong ban thưởng vô số. Cũng không biết là ai dám tiếp Hoàng bảng này, là ai lại có cái phúc khí kia?"

Cung nhị phu nhân nói: "Thiên hạ danh y vô số, ngươi ta đều không học y, dù sao hẳn không phải là chúng ta rồi."

Trần đại nãi nãi nhanh mồm nhanh miệng "Chính là ở đây! Nếu là lúc trước, chuyện này cũng không coi là hiếm lạ gì, mấu chốt là có người tiến cử với triều đình một vị thần y tên là Thủ Chân Tử, giờ đang khắp nơi tìm kiếm ở Thủy thành phủ chúng ta đấy."

Trần thị nói: "Thủ Chân Tử cái tên này, làm sao nghe như là tên một vị tiên trưởng? Là người phủ Thủy thành chúng ta à?"

Trần đại nãi nãi cười nói: "Đúng là như thế! Chẳng qua là vị đạo sĩ thôi mà? Đáng tiếc lại không ai Thủ Chân Tử này tới cùng là ai a. Mọi người đều nói hắn tám chín mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, rất có khả năng đã mọc cánh thành tiên rồi."

Cung nhị phu nhân tròng mắt xoay xoay, bưng ly rượu lên nói: "Không nói cái này nữa, để cho nam nhân bọn họ đi lo lắng đi. Khó khăn mới ra ngoài, còn không bằng uống đến vui mừng rồi trở về?" Trong lòng lại khẩn trương nghĩ cách tìm được vị Thủ Chân Tử này trước những người khác.

Minh Phỉ nghe được âm thầm buồn cười, cái gì tám chín mươi tuổi mọc cánh thành tiên, cho dù là muốn xuất tiên, cũng không nhanh như vậy đi? Có điều nếu Thái Quốc Đống mà tìm được người này, nói không chừng thật sự có khả năng thăng quan rồi. Nàng lôi kéo Trần Oánh qua đi bên cạnh, mở hòm cho tiểu thư hai nhà Cung, Lưu chọn lựa cung hoa: " Một chút tâm ý của đại cữu mẫu ta, mấy vị tỷ tỷ mỗi người chọn hai đóa đi." Nhóm con gái đang chọn cung hoa, Cung Nghiên Bích đột nhiên đứng lên cung kính cung nói: "Ca ca."

Hóa ra là Thái Quang Đình mang theo ba nam hài tử đi tới, trong đó có một người giống như chính là Cung Viễn Hòa, hai người khác Minh Phỉ không biết. Đang lúc phỏng đoán, Cung Tịnh Kỳ chỉ vào một nam hài tử ước chừng mười mấy tuổi sắc mặt hồng nhuận, béo lùn chắc nịch, mặc áo đơn cổ tròn màu tím nói: "Đây là Trật đệ nhà ta." Cung Viễn Trật tự nhiên thanh thản ôm quyền vấn an về phía nhóm nữ hài tử trong bữa tiệc.

Mà Minh Bội lại gọi thiếu niên áo đơn màu xám khuôn mặt trắng trẻo, có đôi mắt phượng dài kia là “Tam ca". Minh Phỉ bất động thanh sắc nhìn thiếu niên này, quả nhiên, cặp kia mắt xếch kia chẳng phải chính là giống y như Nhị Di Nương cùng Minh Tư sao? Đúng là Thái Quang Nghi được Thái Quốc Đống coi là thành thật chất phác.

So sánh với Cung Viễn Chiếu tự nhiên thanh thản, trên mặt Thái Quang Nghi lại lộ vẻ khó xử vô cùng, mặt cùng lỗ tai đều đỏ, cúi đầu hành lễ với mọi người, từ đầu tới cuối không nói gì. Nếu như Minh Phỉ không biết hắn ở sự kiện của Minh Ngọc sắm vai một nhân vật như thế nào, nàng nhất định cũng cho rằng đây là một thiếu niên thẹn thùng.

Hôm nay Cung Viễn Hòa mặc bộ quần áo màu đỏ, thắt đai lưng gấm màu đen khảm ngọc, mặc dù gầy, nhưng lại có cảm giác phong lưu phú quý. Hắn cười hì hì nói: "Ta đứng xa nhìn là màu sắc rực rỡ, lại gần xem vẫn là rực rỡ sắc màu."

Nữ hài tử Cung gia nghe quen điên ngôn điên ngữ của hắn, không có cảm giác gì, hai vị tiểu thư Lưu gia lại xấu hổ đến mặt đỏ bừng, đặc biệt Lưu Tuệ nương, mặt đỏ được giống như rỉ máu.

Cung Tịnh Kỳ tiến lên cuốn lấy Cung Viễn Hòa: "Ca ca, cung tay đâu?"

Cung Viễn Hòa cười nói: "Cũng thật có đệ nghĩ ra, tự dưng ta mang theo cung tay làm cái gì! Muốn xem sau này cũng còn có cơ hội?"

Cung Tịnh Kỳ lôi kéo tay áo của hắn túm túm: "Đệ mặc kệ, đệ vừa mới khoe khoang cùng các muội ấy, huynh không được làm đệ mất mặt!”



Cung Viễn Hòa thở dài: "Thật sự là không có cách nào với đệ. Được, để huynh bảo người đi lấy, đại khái nửa canh giờ là quay lại rồi.”

Thái Quang Đình thấy hai vị tiểu thư Lưu gia không được tự nhiên, nói: "Chúng ta không xem náo nhiệt cùng các muội ấy nữa, đi vào trong viện đi dạo thôi."

Cung Viễn Trật cùng Thái Quang Nghi đều đã trả lời, chỉ có Cung Viễn Hòa hỏi: "Minh Ngọc à? Tay muội ấy đã khỏi chưa, ta chuẩn bị con chó con cho muội ấy rồi, chỉ chờ muội ấy chọn thôi."D/d lê quý đôn. Lời này hỏi Minh Phỉ.

Minh Phỉ cười nói: "Muội ấy bị phong hàn, đại phu không cho ra ngoài bị gió lạnh."

Cung Viễn Hòa nói: "Hóa ra là vậy, thế chờ muội ấy khá lên, huynh sẽ sai người đưa tới." Ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt của Minh Phỉ, biểu tình cực kỳ cổ quái. Minh Phỉ rất nhanh đã hiểu hắn đang nhìn cái gì, dường như nàng phải cố hết sức để thu lại nụ cười bên miệng, bởi vì răng nanh của nàng đã thay gần nửa năm cũng không mọc lại, khi cười là lộ ra một cái lỗ.

Thái Quang Đình kéo Cung Viễn Hòa đi: "Cứ đứng ở chỗ này làm cái gì? Chỉ sợ người khác càng tự tại hơn ngươi!"

Cung Viễn Hòa sờ sờ cái mũi, cười đến phong tình vạn chủng với mọi người, lúc này mới lười biếng mà đi theo đám người Thái Quang Đình. Lưu Tuệ nương nhanh chóng nhìn theo bóng lưng tuấn lãng của hắn liếc mắt một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, lần này ngay cả lỗ tai cũng đã đỏ ửng rồi.

"Cứ như vậy nói chuyện, ăn ăn uống uống, thật sự là nhàm chán." Cung Nhu Du không kiên nhẫn lấy tay chống cằm, "Minh Phỉ, nhà các ngươi có gì thú vị không? Tỷ như đánh đu chẳng hạn."

Minh Phỉ thật đúng là bị hỏi ngơ ngác rồi, nàng mới vừa trở về, làm sao biết những thứ này?

Vẫn lại là một đại nha hoàn tên là Thúy Tụ đứng đằng sau Minh Bội cười nói: "Hôm nay thời tiết quang đãng, lại có có, không bằng các tiểu thư đi thả diều đi. Trong phủ chúng ta có mấy chiếc diều, là từ phương Bắc tới, cực kì tinh xảo, lại bay cực cao."

Cung Nhu Du vừa nghe, đã nhảy dựng lên "Thật sao? Ta đi hỏi thẩm thẩm Thái gia mượn diều thôi."

Trần thị nghe nói nhóm nữ hài tử muốn đi thả diều, cực kỳ không vừa ý, hôm nay nhiều người phức tạp, lại không biết Nhị Di Nương cuối cùng muốn làm cái gì, nàng chỉ có thể canh phòng nghiêm ngặt, để toàn bộ ở ngay trước mắt để có thể khống chế được.

Nhóm nữ hài tử muốn đi thả diều, không thể không có người đi theo, chẳng phải lại phải phân chia nhân thủ? Mà vốn nhân thủ là không đủ.

Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ, chợt nghe Nhị Di Nương nở nụ cười nói một tiếng, tố cáo kể tội, nói: "Diều đúng là có, nhưng trong phủ chúng ta không có chỗ chơi diều mà."

Tứ di nương luôn đối nghịch cùng Nhị Di Nương, lập tức phản bác: "Ai bảo không có? Trước kia chẳng phải đại tiểu thư thả ngay bên hồ à?" Lại cười cười với Trần thị "Phu nhân, nơi đó có khoảng đất trống, cây cối cũng thấp bé thưa thớt, đúng là chỗ tốt để thả diều." Truyện chỉ đăng tải trên diễn đàn LQĐ.

Nhị Di Nương nhìn nàng liếc mắt một cái: "Nơi đó núi đá lởm chởm... Chỗ lại không lớn, các tiểu thư lại nhiều, khó tránh khỏi không chạy được..."

Vì sao Nhị Di Nương tìm mọi cách cản trở? Là thật sự có quỷ hay là cố ý làm vậy? Trần thị hơi chút suy nghĩ xong đã có chủ ý, cười với Cung Tịnh Kỳ nói: "Đã có chỗ, thì đi thử xem đi, nếu là chơi không vui cũng đừng oán thím...." Lại chỉ sắp xếp Tam di nương cùng Hoa bà tử phụ trách chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Doanh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook