Chương 48: Khách (1)
Ý Thiên Trọng
08/06/2017
Edit:Thảo My
Bởi vì kế sách của Trần thị, mọi người hết sức nhận lời Minh Phỉ cùng Minh Ngọc. Minh Phỉ mang theo Minh Ngọc yên lặng ngồi, có người hỏi liền cười tủm tỉm trả lời, lễ độ hiểu biết, khiêm tốn dịu dàng; không người nào hỏi trên mặt vẫn tươi cười, vẻ mặt nhã nhặn lịch sự, cử chỉ hết sức lễ độ, đối với Trần thị càng thêm hiếu thuận săn sóc, đối với Minh Ngọc cùng Minh Bội càng thêm yêu mến. Nàng xưa nay tin chắc, vô luận ở trường hợp nào, có cử chỉ lễ độ, phù hợp, được nhiều người yêu thích mới có thể có chỗ đứng vững chắc.
Trước đó Minh Tư so với mấy tỷ muội trong nhà, dung mạo đọc sách viết chữ nữ công người xuất chúng nhất vẫn luôn là nàng. Từ trước đến giờ nàng đều hưởng thụ cuộc sống nuông chiều chúng tinh phủng nguyệt ( được mọi người vây quanh), lúc này thấy mọi người đối với hai tỷ muội Minh Phỉ Minh Ngọc còn thân thiện hơn với mình rất nhiều, Minh Bội luôn chân chó kia cũng lạnh nhạt với mình ra sức lấy lòng tỷ muội Minh Phỉ, trong lòng đã rất hận, lại nhớ tới buổi sáng Minh Phỉ ở trước mặt Thái Quốc Đống thể hiện được khen ngợi, nhũ mẫu của mình cũng bởi vì Minh Phỉ bị đánh bán đi, mấy sự kiện liên tiếp xảy ra, nàng càng thêm kìm nén đến khó chịu. Chỉ cảm giác địa vị mình mơ hồ bị uy hiếp, liền cùng đám tiểu tỷ muội mình quen biết lớn tiếng nói: "Vị Tam tỷ tỷ của ta từ nhỏ nuôi dưỡng ở nông thôn, phục vụ người là làm tốt nhất. Mẫu thân vui vẻ cho nàng đấm chân, muội muội vui vẻ cho nàng đút ăn cơm."
Minh Phỉ nghe vậy, cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt khiêm tốn nói: "Tứ muội muội, hiếu thuận cha mẹ, yêu mến ấu muội là việc chúng ta nên làm, không đáng lấy ra nói." Nàng đấm chân cho mẫu thân, cho muội muội ăn cơm là có lỗi sao? Là một người sáng suốt đều sẽ cảm thấy nàng hiểu chuyện.
Minh Tư còn chưa mở miệng, các phu nhân một bên nghe lén tỷ muội hai người đối thoại lại khen Minh Phỉ: "Đúng vậy, hiếu thuận hữu ái là trọng yếu nhất, các nữ hài tử cũng nên đi theo học một chút."
Minh Tư tức giận, lại thấy Minh Phỉ cười tủm tỉm lướt nhanh nhìn mình một cái, thoáng qua trong mắt có khiêu khích hả hê, nụ cười chói mắt kia không nói ra còn mang trào phúng xem thường. Minh Bội kéo vạt áo của nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tứ tỷ tỷ, thôi đi, nàng là đích nữ, cùng chúng ta bất đồng." Lại càng đổ thêm dầu vào lửa, có lòng dạ muốn bêu xấu Minh Phỉ, chua ngoa nói: "Tam tỷ tỷ còn chưa biết, hôm tỷ trở lại Tứ đệ lại đột nhiên bị bệnh, tỷ đi nhìn hắn chưa?" Chỉ cần người khác biết Minh Phỉ là sao chổi, còn ai dám đến gần nàng?
Lời của nàng nói ra nhất định có tác dụng, mấy tiểu thư ngồi gần Minh Phỉ không lộ ra dấu vết liền xê dịch ghế của mình ra. Minh Phỉ chỉ kinh ngạc nói: "Ta không có nghe mẫu thân và Tứ di nương nói đến chuyện này. Tứ muội muội là nghe ai nói?"
Chuyện này còn cần nghe ai nói? Mọi người đều biết. Minh Tư đang muốn phản bác, Trần thị đã cau mày nói: "Tứ đệ ngươi bị bệnh? Chuyện lớn như vậy ta thế nào không có nghe nói? Tam tỷ tỷ ngươi mới về nhà, chưa quen thuộc tình huống trong nhà, ngươi chớ dụ dỗ nàng. Không có việc gì nói lung tung đệ muội mình bị bệnh?"
Trần thị hiện tại hận nhất là có người níu lấy chuyện tình Minh Phỉ khắc cha khắc mẹ không tha, huống chi xưa nay nàng thống hận chán ghét nhất là mẹ con Nhị Di Nương? Trong lòng nàng mặc dù hận, vẻ mặt ôn hòa vẫn trước sau như một, giọng nói cũng là như dỗ tiểu hài tử. Nói xong vừa cười nói xin lỗi với mọi người: "Đứa bé không hiểu chuyện, nói chuyện không biết nặng nhẹ, khiến các vị chê cười."
Thì ra là sủng thiếp nuôi nữ nhi khi dễ dòng chính nữ mất mẹ. Mọi người thấy quen với loại chuyện này, cũng cười ha hả, không cho là thật trừ tám chuyện ra, người nào đi trông nom người nhà ai bị bệnh? Người nào khắc người nào? Chỉ cần không làm phiền đến mình là được. Có người chờ xem náo nhiệt, có người lặng lẽ hỏi thăm chuyện Minh Tư, có người biết nội tình, thuật lại chuyện Nhị Di Nương sát hại chủ mẫu, hãm hại dòng chính nữ mới sinh, lại bĩu bĩu môi, chỉ vào tay Minh Ngọc được bao thành bánh chưng.
Cái này tất cả mọi người hiểu, sao lại ác độc như vậy! Con người luôn đồng tình người yếu, vì vậy ánh mắt của mọi người nhìn về phía Trần thị cùng Minh Phỉ, Minh Ngọc chứa đủ loại đáng thương, đồng tình.
Minh Tư không thể thu liễm, nàng quả thật rất phẫn nộ, Trần thị thế nào mở mắt nói mò? Còn ngay trước nhiều người như vậy mắng nàng? Nàng nắm chặt tay muốn đứng lên, nha đầu Tuyết Lê sau lưng nàng là người của Nhị Di Nương, có chút tuổi tác, thấy nàng còn muốn gây huyên náo, vội kéo vạt áo của nàng, ý bảo nàng không nên nói nữa.
Minh Tư vừa đúng không tìm được nơi hả giận, quay đầu lại liền hung hăng bấm Tuyết Lê một cái, mắng: "Đồ không có quy củ! Ngươi kéo vạt áo ta làm cái gì? Ngươi thương cảm thương hại, ngươi thật là coi trọng chính mình rồi !"
Tuyết Lê đau đến muốn chết, lại không dám rên, uất ức cúi thấp đầu nhỏ giọng nhận sai. Trần thị nhìn nàng đang muốn làm ầm ĩ, mới xấu hổ nhìn mọi người nói: "Tiểu hài tử bọn họ đi theo chúng ta cũng không làm gì, vừa đúng lúc trong sân có hoa anh đào nở, các ngươi đi xem hoa anh đào đi."
Mọi người biết đây là Đồng Tri phu nhân cảm thấy thứ nữ làm mất thể diện, kiếm biện pháp đuổi thứ nữ rời đi, rối rít phụ họa: "Tốt lắm, hôm nay thời tiết ấm áp, trời trong nắng ấm, các nữ hài tử không nên cùng chúng ta ở một nơi."
Trần thị hỏi Minh Phỉ có đi hay không, Minh Phỉ không có hứng thú bồi đám không hiểu chuyện kia, hơn nữa còn có thể cùng nữ hài tử ghét bỏ nàng vui đùa, liền nói: "Minh Ngọc bất tiện, nữ nhi hay là lưu chỗ này chăm sóc nàng, cùng mẫu thân là tốt rồi."
Trần thị rất hài lòng với câu trả lời của nàng, liền cố ý lướt qua Minh Tư cùng Minh Bội để chúng dẫn các tiểu thư vào trong sân nhìn hoa anh đào, lại liên tục dặn dò Minh Bội: "Ngươi là chủ nhân, nhất định phải nhiệt tình đãi khách. Cần gì, nói nha đầu ma ma trở lại nói với ta." Còn cười cùng mọi người khen: "Đây là Ngũ nữ nhi, rất khôn khéo hào phóng hiểu lễ."
Minh Bội hiếm khi thấy Trần thị khích lệ, càng khó khi được khen ngợi, Minh Bội ở dưới tình huống cũng nở mày nở mặt, lập tức vui đến quên hết tất cả. Có thể đi theo ra ngoài làm khách phần nhiều là các tiểu thư chính thất con vợ cả, bởi vì cảm thấy hành động của Minh Tư thô lỗ ngang ngược, lại được nha đầu bên cạnh mẫu thân chỉ điểm, liền không nghĩ nói chuyện với nàng ta, vòng qua Minh Tư đi theo Minh Bội đi ra ngoài. Minh Tư đang hận muốn chết, Minh Bội cười hì hì đưa tay kéo nàng đi, lấy lòng nói: "Tứ tỷ tỷ, tỷ cũng tới, chúng ta cùng nhau đi."
Minh Tư mặt lạnh hừ một tiếng: "Người nào muốn đi cùng ngươi! Ta mệt rồi, trở về phòng ngủ" Chào Trần thị một cái, cũng không nói cáo lui với những người khác, nghênh ngang rời đi.
"Đứa nhỏ này mặc dù chỉ so với Minh Phỉ nhỏ một chút tháng, còn có chút tính khí tiểu hài tử!" Trần thị cực kỳ lúng túng nhìn mọi người cười gượng: "Ta thật sự là xấu hổ. . . . . ." Linh hoạt làm một kế thất bị làm khó, bộ dáng mẹ cả bị gây khó dễ diễn vô cùng tinh tế. Nàng không phải loại người đến chết vẫn sĩ diện, nàng cần chính là trước yếu thế, sau đó lợi dụng đồng tình của mọi người nhanh chóng đánh vào cái vòng này.
Mọi người cố ý muốn lấy lòng Trần thị, Trần thị lại là người hết sức biết điều, nhất thời mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng bị nàng kích thích một chút tâm sự, khó tránh đồng bệnh tương liên, tranh nhau an ủi nàng: "Phu nhân tính khí thật là tốt. Nhưng quá đáng như vậy cũng không chịu được, nên để cho các nàng biết bổn phận cùng phép tắc."
"Hôn sự của Nhị tiểu thư làm được cảnh tượng náo nhiệt như vậy, đồ cưới lại phong phú, đi đâu tìm được mẹ cả như vậy? Thật sự là hiền lương thục đức."
Trần thị cười ngăn lại mọi người: "Đừng nói như vậy, lại nói đến ta ngượng ngùng. Ta trẻ hơn, thật là nhiều chuyện còn phải nhờ các vị phu nhân chỉ bảo." Ánh mắt lại là nhìn hai tỷ muội Minh Phỉ. Ngay trước mặt tiểu cô nương nói cái này quả thật là không thỏa đáng, mọi người cũng ngừng nói, tìm vài đề tài khác nói chuyện.
Đang nói đến chỗ cao hứng, có người báo lại, nói là Nhị phu nhân Cung gia tới. Trần thị vội vàng tươi cười đi ra ngoài đón, không lâu sau dắt một phu nhân mặc hoa phục khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng xinh xắn lanh lợi, mặt hình trái tim, da trắng như ngọc, khí chất phi dương đi vào.
Mọi người thấy vị phu nhân kia, rối rít đứng dậy cười chào hỏi nàng, vô cùng nhiệt tình. Phu nhân kia tự có một phen phong thái, khéo léo cùng mọi người bắt chuyện, đến bên Trần thị ngồi xuống.
Trần thị để cho hai tỷ muội Minh Phỉ cùng Minh Ngọc làm lễ chào hỏi nàng: "Đây là Cung gia Nhị bá mẫu các ngươi."
Phu nhân kia đưa ra một đôi tay được bảo dưỡng tốt, tay trắng sáng như bạch ngọc tới đỡ hai tỷ muội Minh Phỉ. Minh Phỉ nhìn thấy trên cổ tay phu nhân này mang một đôi vòng tay nạm vàng khảm ngọc cực kỳ tinh xảo hoa lệ, ở trong phòng này chúng phụ nhân đều mang trang sức nhưng không tinh xảo như vậy, liền âm thầm suy đoán này Cung gia rốt cuộc là nhà nào? Chẳng những có tiền mà lại còn được phu nhân quan gia tán dương.
Minh Phỉ đang lúc trầm ngâm, Cung Nhị phu nhân đã cầm tay nàng cười nói: "Khá lắm một nữ hài tử xinh đẹp! Con chó kia có nhu thuận nghe lời không?"
Minh Phỉ giờ mới hiểu được thì ra là đó người nhà giàu có, khó trách xa hoa như vậy, chỉ là nàng tò mò không biết Cung Nhị phu nhân này rốt cuộc có quan hệ thế nào với Cung Viễn Hòa, chỉ có thể mỉm cười nói: "Tạ bá mẫu hỏi thăm, Hỉ Phúc thật đáng yêu, người trong nhà đều rất thích."
Trần thị đã biết chuyện: "Các ngươi cũng thật là, chó quý như vậy lại nhẹ nhàng cho tiểu hài tử đùa bỡn. Ta mắng Quang Đình không hiểu chuyện, thế nhưng hắn lại miễn cưỡng nói giữa huynh đệ bằng hữu kết giao, không coi là cái gì!"
Lão gia Cung gia Cung Trung Tố vì là quan Tứ Phẩm Bố Chính Sứ (giống chức quan thi hành chính trị vậy), trong nhà cực kỳ giàu có, tính toán lại vô cùng tinh thông, bởi vì ở trên vừa có một vị quan Bố Chính Sứ mới nhậm chức, thường ngày Cung Nhị phu nhân thấy các phu nhân trong nha môn Thủy thành phủ có chút thận trọng kiêu ngạo. Hôm nay Cung Nhị phu nhân nhiệt tình như vậy, lại chủ động nhắc tới chuyện chó Mẫu Đan, chỉ sợ là có mưu đồ khác, không thể không sớm phòng bị.
Quả nhiên lập tức có người tò mò hỏi: "Cái gì chó à?"
"Chó Mẫu Đan." Cung Nhị phu nhân cười nói: "Đúng là hài tử kết giao, không coi là cái gì, thích là tốt rồi." Lại đổi đề tài, cười nói: "Sao lại không thấy Tri Phủ phu nhân?"
Trần thị âm thầm suy đoán Cung Nhị phu nhân vì sao phải tìm Tri Phủ phu nhân, một bên cười nói: "Đại bá mẫu ta phái người đưa tin qua, nói là hôm nay trong phủ có chuyện, muộn một chút mới có thể tới đây."
Cung Nhị phu nhân hơi thất vọng, ngay sau đó cười hì hì vùi đầu vào trong đại quân bát quái, rất nhanh hoà mình cùng mọi người. Minh Phỉ thấy Minh Ngọc có chút buồn ngủ, biết đứa bé này không thích lại chuyện này, liền nói với Trần thị, cùng các phu nhân khác cáo lui, dắt Minh Ngọc trở về phòng.
Minh Ngọc mới vừa về phòng tinh thần liền phấn chấn cùng Hỉ Phúc chơi đùa, Minh Phỉ lấy cớ đuổi Hoa ma ma ra ngoài, lôi kéo Kiều Đào hỏi chuyện vị Cung Nhị phu nhân kia.
Bởi vì kế sách của Trần thị, mọi người hết sức nhận lời Minh Phỉ cùng Minh Ngọc. Minh Phỉ mang theo Minh Ngọc yên lặng ngồi, có người hỏi liền cười tủm tỉm trả lời, lễ độ hiểu biết, khiêm tốn dịu dàng; không người nào hỏi trên mặt vẫn tươi cười, vẻ mặt nhã nhặn lịch sự, cử chỉ hết sức lễ độ, đối với Trần thị càng thêm hiếu thuận săn sóc, đối với Minh Ngọc cùng Minh Bội càng thêm yêu mến. Nàng xưa nay tin chắc, vô luận ở trường hợp nào, có cử chỉ lễ độ, phù hợp, được nhiều người yêu thích mới có thể có chỗ đứng vững chắc.
Trước đó Minh Tư so với mấy tỷ muội trong nhà, dung mạo đọc sách viết chữ nữ công người xuất chúng nhất vẫn luôn là nàng. Từ trước đến giờ nàng đều hưởng thụ cuộc sống nuông chiều chúng tinh phủng nguyệt ( được mọi người vây quanh), lúc này thấy mọi người đối với hai tỷ muội Minh Phỉ Minh Ngọc còn thân thiện hơn với mình rất nhiều, Minh Bội luôn chân chó kia cũng lạnh nhạt với mình ra sức lấy lòng tỷ muội Minh Phỉ, trong lòng đã rất hận, lại nhớ tới buổi sáng Minh Phỉ ở trước mặt Thái Quốc Đống thể hiện được khen ngợi, nhũ mẫu của mình cũng bởi vì Minh Phỉ bị đánh bán đi, mấy sự kiện liên tiếp xảy ra, nàng càng thêm kìm nén đến khó chịu. Chỉ cảm giác địa vị mình mơ hồ bị uy hiếp, liền cùng đám tiểu tỷ muội mình quen biết lớn tiếng nói: "Vị Tam tỷ tỷ của ta từ nhỏ nuôi dưỡng ở nông thôn, phục vụ người là làm tốt nhất. Mẫu thân vui vẻ cho nàng đấm chân, muội muội vui vẻ cho nàng đút ăn cơm."
Minh Phỉ nghe vậy, cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt khiêm tốn nói: "Tứ muội muội, hiếu thuận cha mẹ, yêu mến ấu muội là việc chúng ta nên làm, không đáng lấy ra nói." Nàng đấm chân cho mẫu thân, cho muội muội ăn cơm là có lỗi sao? Là một người sáng suốt đều sẽ cảm thấy nàng hiểu chuyện.
Minh Tư còn chưa mở miệng, các phu nhân một bên nghe lén tỷ muội hai người đối thoại lại khen Minh Phỉ: "Đúng vậy, hiếu thuận hữu ái là trọng yếu nhất, các nữ hài tử cũng nên đi theo học một chút."
Minh Tư tức giận, lại thấy Minh Phỉ cười tủm tỉm lướt nhanh nhìn mình một cái, thoáng qua trong mắt có khiêu khích hả hê, nụ cười chói mắt kia không nói ra còn mang trào phúng xem thường. Minh Bội kéo vạt áo của nàng nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tứ tỷ tỷ, thôi đi, nàng là đích nữ, cùng chúng ta bất đồng." Lại càng đổ thêm dầu vào lửa, có lòng dạ muốn bêu xấu Minh Phỉ, chua ngoa nói: "Tam tỷ tỷ còn chưa biết, hôm tỷ trở lại Tứ đệ lại đột nhiên bị bệnh, tỷ đi nhìn hắn chưa?" Chỉ cần người khác biết Minh Phỉ là sao chổi, còn ai dám đến gần nàng?
Lời của nàng nói ra nhất định có tác dụng, mấy tiểu thư ngồi gần Minh Phỉ không lộ ra dấu vết liền xê dịch ghế của mình ra. Minh Phỉ chỉ kinh ngạc nói: "Ta không có nghe mẫu thân và Tứ di nương nói đến chuyện này. Tứ muội muội là nghe ai nói?"
Chuyện này còn cần nghe ai nói? Mọi người đều biết. Minh Tư đang muốn phản bác, Trần thị đã cau mày nói: "Tứ đệ ngươi bị bệnh? Chuyện lớn như vậy ta thế nào không có nghe nói? Tam tỷ tỷ ngươi mới về nhà, chưa quen thuộc tình huống trong nhà, ngươi chớ dụ dỗ nàng. Không có việc gì nói lung tung đệ muội mình bị bệnh?"
Trần thị hiện tại hận nhất là có người níu lấy chuyện tình Minh Phỉ khắc cha khắc mẹ không tha, huống chi xưa nay nàng thống hận chán ghét nhất là mẹ con Nhị Di Nương? Trong lòng nàng mặc dù hận, vẻ mặt ôn hòa vẫn trước sau như một, giọng nói cũng là như dỗ tiểu hài tử. Nói xong vừa cười nói xin lỗi với mọi người: "Đứa bé không hiểu chuyện, nói chuyện không biết nặng nhẹ, khiến các vị chê cười."
Thì ra là sủng thiếp nuôi nữ nhi khi dễ dòng chính nữ mất mẹ. Mọi người thấy quen với loại chuyện này, cũng cười ha hả, không cho là thật trừ tám chuyện ra, người nào đi trông nom người nhà ai bị bệnh? Người nào khắc người nào? Chỉ cần không làm phiền đến mình là được. Có người chờ xem náo nhiệt, có người lặng lẽ hỏi thăm chuyện Minh Tư, có người biết nội tình, thuật lại chuyện Nhị Di Nương sát hại chủ mẫu, hãm hại dòng chính nữ mới sinh, lại bĩu bĩu môi, chỉ vào tay Minh Ngọc được bao thành bánh chưng.
Cái này tất cả mọi người hiểu, sao lại ác độc như vậy! Con người luôn đồng tình người yếu, vì vậy ánh mắt của mọi người nhìn về phía Trần thị cùng Minh Phỉ, Minh Ngọc chứa đủ loại đáng thương, đồng tình.
Minh Tư không thể thu liễm, nàng quả thật rất phẫn nộ, Trần thị thế nào mở mắt nói mò? Còn ngay trước nhiều người như vậy mắng nàng? Nàng nắm chặt tay muốn đứng lên, nha đầu Tuyết Lê sau lưng nàng là người của Nhị Di Nương, có chút tuổi tác, thấy nàng còn muốn gây huyên náo, vội kéo vạt áo của nàng, ý bảo nàng không nên nói nữa.
Minh Tư vừa đúng không tìm được nơi hả giận, quay đầu lại liền hung hăng bấm Tuyết Lê một cái, mắng: "Đồ không có quy củ! Ngươi kéo vạt áo ta làm cái gì? Ngươi thương cảm thương hại, ngươi thật là coi trọng chính mình rồi !"
Tuyết Lê đau đến muốn chết, lại không dám rên, uất ức cúi thấp đầu nhỏ giọng nhận sai. Trần thị nhìn nàng đang muốn làm ầm ĩ, mới xấu hổ nhìn mọi người nói: "Tiểu hài tử bọn họ đi theo chúng ta cũng không làm gì, vừa đúng lúc trong sân có hoa anh đào nở, các ngươi đi xem hoa anh đào đi."
Mọi người biết đây là Đồng Tri phu nhân cảm thấy thứ nữ làm mất thể diện, kiếm biện pháp đuổi thứ nữ rời đi, rối rít phụ họa: "Tốt lắm, hôm nay thời tiết ấm áp, trời trong nắng ấm, các nữ hài tử không nên cùng chúng ta ở một nơi."
Trần thị hỏi Minh Phỉ có đi hay không, Minh Phỉ không có hứng thú bồi đám không hiểu chuyện kia, hơn nữa còn có thể cùng nữ hài tử ghét bỏ nàng vui đùa, liền nói: "Minh Ngọc bất tiện, nữ nhi hay là lưu chỗ này chăm sóc nàng, cùng mẫu thân là tốt rồi."
Trần thị rất hài lòng với câu trả lời của nàng, liền cố ý lướt qua Minh Tư cùng Minh Bội để chúng dẫn các tiểu thư vào trong sân nhìn hoa anh đào, lại liên tục dặn dò Minh Bội: "Ngươi là chủ nhân, nhất định phải nhiệt tình đãi khách. Cần gì, nói nha đầu ma ma trở lại nói với ta." Còn cười cùng mọi người khen: "Đây là Ngũ nữ nhi, rất khôn khéo hào phóng hiểu lễ."
Minh Bội hiếm khi thấy Trần thị khích lệ, càng khó khi được khen ngợi, Minh Bội ở dưới tình huống cũng nở mày nở mặt, lập tức vui đến quên hết tất cả. Có thể đi theo ra ngoài làm khách phần nhiều là các tiểu thư chính thất con vợ cả, bởi vì cảm thấy hành động của Minh Tư thô lỗ ngang ngược, lại được nha đầu bên cạnh mẫu thân chỉ điểm, liền không nghĩ nói chuyện với nàng ta, vòng qua Minh Tư đi theo Minh Bội đi ra ngoài. Minh Tư đang hận muốn chết, Minh Bội cười hì hì đưa tay kéo nàng đi, lấy lòng nói: "Tứ tỷ tỷ, tỷ cũng tới, chúng ta cùng nhau đi."
Minh Tư mặt lạnh hừ một tiếng: "Người nào muốn đi cùng ngươi! Ta mệt rồi, trở về phòng ngủ" Chào Trần thị một cái, cũng không nói cáo lui với những người khác, nghênh ngang rời đi.
"Đứa nhỏ này mặc dù chỉ so với Minh Phỉ nhỏ một chút tháng, còn có chút tính khí tiểu hài tử!" Trần thị cực kỳ lúng túng nhìn mọi người cười gượng: "Ta thật sự là xấu hổ. . . . . ." Linh hoạt làm một kế thất bị làm khó, bộ dáng mẹ cả bị gây khó dễ diễn vô cùng tinh tế. Nàng không phải loại người đến chết vẫn sĩ diện, nàng cần chính là trước yếu thế, sau đó lợi dụng đồng tình của mọi người nhanh chóng đánh vào cái vòng này.
Mọi người cố ý muốn lấy lòng Trần thị, Trần thị lại là người hết sức biết điều, nhất thời mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng bị nàng kích thích một chút tâm sự, khó tránh đồng bệnh tương liên, tranh nhau an ủi nàng: "Phu nhân tính khí thật là tốt. Nhưng quá đáng như vậy cũng không chịu được, nên để cho các nàng biết bổn phận cùng phép tắc."
"Hôn sự của Nhị tiểu thư làm được cảnh tượng náo nhiệt như vậy, đồ cưới lại phong phú, đi đâu tìm được mẹ cả như vậy? Thật sự là hiền lương thục đức."
Trần thị cười ngăn lại mọi người: "Đừng nói như vậy, lại nói đến ta ngượng ngùng. Ta trẻ hơn, thật là nhiều chuyện còn phải nhờ các vị phu nhân chỉ bảo." Ánh mắt lại là nhìn hai tỷ muội Minh Phỉ. Ngay trước mặt tiểu cô nương nói cái này quả thật là không thỏa đáng, mọi người cũng ngừng nói, tìm vài đề tài khác nói chuyện.
Đang nói đến chỗ cao hứng, có người báo lại, nói là Nhị phu nhân Cung gia tới. Trần thị vội vàng tươi cười đi ra ngoài đón, không lâu sau dắt một phu nhân mặc hoa phục khoảng ba mươi tuổi, vóc dáng xinh xắn lanh lợi, mặt hình trái tim, da trắng như ngọc, khí chất phi dương đi vào.
Mọi người thấy vị phu nhân kia, rối rít đứng dậy cười chào hỏi nàng, vô cùng nhiệt tình. Phu nhân kia tự có một phen phong thái, khéo léo cùng mọi người bắt chuyện, đến bên Trần thị ngồi xuống.
Trần thị để cho hai tỷ muội Minh Phỉ cùng Minh Ngọc làm lễ chào hỏi nàng: "Đây là Cung gia Nhị bá mẫu các ngươi."
Phu nhân kia đưa ra một đôi tay được bảo dưỡng tốt, tay trắng sáng như bạch ngọc tới đỡ hai tỷ muội Minh Phỉ. Minh Phỉ nhìn thấy trên cổ tay phu nhân này mang một đôi vòng tay nạm vàng khảm ngọc cực kỳ tinh xảo hoa lệ, ở trong phòng này chúng phụ nhân đều mang trang sức nhưng không tinh xảo như vậy, liền âm thầm suy đoán này Cung gia rốt cuộc là nhà nào? Chẳng những có tiền mà lại còn được phu nhân quan gia tán dương.
Minh Phỉ đang lúc trầm ngâm, Cung Nhị phu nhân đã cầm tay nàng cười nói: "Khá lắm một nữ hài tử xinh đẹp! Con chó kia có nhu thuận nghe lời không?"
Minh Phỉ giờ mới hiểu được thì ra là đó người nhà giàu có, khó trách xa hoa như vậy, chỉ là nàng tò mò không biết Cung Nhị phu nhân này rốt cuộc có quan hệ thế nào với Cung Viễn Hòa, chỉ có thể mỉm cười nói: "Tạ bá mẫu hỏi thăm, Hỉ Phúc thật đáng yêu, người trong nhà đều rất thích."
Trần thị đã biết chuyện: "Các ngươi cũng thật là, chó quý như vậy lại nhẹ nhàng cho tiểu hài tử đùa bỡn. Ta mắng Quang Đình không hiểu chuyện, thế nhưng hắn lại miễn cưỡng nói giữa huynh đệ bằng hữu kết giao, không coi là cái gì!"
Lão gia Cung gia Cung Trung Tố vì là quan Tứ Phẩm Bố Chính Sứ (giống chức quan thi hành chính trị vậy), trong nhà cực kỳ giàu có, tính toán lại vô cùng tinh thông, bởi vì ở trên vừa có một vị quan Bố Chính Sứ mới nhậm chức, thường ngày Cung Nhị phu nhân thấy các phu nhân trong nha môn Thủy thành phủ có chút thận trọng kiêu ngạo. Hôm nay Cung Nhị phu nhân nhiệt tình như vậy, lại chủ động nhắc tới chuyện chó Mẫu Đan, chỉ sợ là có mưu đồ khác, không thể không sớm phòng bị.
Quả nhiên lập tức có người tò mò hỏi: "Cái gì chó à?"
"Chó Mẫu Đan." Cung Nhị phu nhân cười nói: "Đúng là hài tử kết giao, không coi là cái gì, thích là tốt rồi." Lại đổi đề tài, cười nói: "Sao lại không thấy Tri Phủ phu nhân?"
Trần thị âm thầm suy đoán Cung Nhị phu nhân vì sao phải tìm Tri Phủ phu nhân, một bên cười nói: "Đại bá mẫu ta phái người đưa tin qua, nói là hôm nay trong phủ có chuyện, muộn một chút mới có thể tới đây."
Cung Nhị phu nhân hơi thất vọng, ngay sau đó cười hì hì vùi đầu vào trong đại quân bát quái, rất nhanh hoà mình cùng mọi người. Minh Phỉ thấy Minh Ngọc có chút buồn ngủ, biết đứa bé này không thích lại chuyện này, liền nói với Trần thị, cùng các phu nhân khác cáo lui, dắt Minh Ngọc trở về phòng.
Minh Ngọc mới vừa về phòng tinh thần liền phấn chấn cùng Hỉ Phúc chơi đùa, Minh Phỉ lấy cớ đuổi Hoa ma ma ra ngoài, lôi kéo Kiều Đào hỏi chuyện vị Cung Nhị phu nhân kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.