Hỉ Doanh Môn

Chương 165: Lên sốt

Ý Thiên Trọng

13/10/2017

Edit: Thu Lệ

"Nhị ca của nàng tự xưng họ Trịnh. Họ cũng đều gọi hắn là Trịnh gia, hắn cho mỗi người bọn họ hai mươi lượng bạc, chỉ vì giúp Tam ca nàng trọng chấn hùng phong. Trước đó vài ngày còn tìm các tỷ muội khác, nhưng lại không có kết quả, cho nên mới tìm tới hai người bọn họ. Trước mắt hắn ở trong một căn nhà ở ngõ hẻm làm quan tài, chủ nhà họ Trịnh là một lão nhân cô đơn, có một sản nghiệp nhỏ, nhị ca của nàng và ông ta nhận phụ tử, đổi tên là Trịnh Trọng."

Minh Phỉ thầm nghĩ, Thái Quang Chính bị loại khỏi gia phả, không còn mang họ Thái nữa, hắn đi tìm thân phân phận khác cũng không có gì kỳ lạ, mà điều kỳ lạ chính là tiền của hắn ở đâu ra? Dù sao hắn nhận ông lão đó làm phụ thân, ông lão cô đơn chỉ có sản nghiệp nhỏ bé, cho dù có yêu thương hắn thế nào đi nữa cũng không thể đưa của cải mình tích góp cho hắn tiêu sài như vậy được.

Cung Viễn Hòa nói: "Vị lão nhân này là bà con xa của Nhị Di Nương nàng. Ta đoán có lẽ tiền của nhị ca nàng lấy được từ chỗ Nhị Di nương —— bà ta quản lý nhà nàng nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có tiền lời, mà hiện giờ thì nhất định tất cả tiền đều đến tay nhị ca nàng rồi. Mặc dù Nhị ca của nàng thông minh, nhưng chưa bao giờ trải qua đau khổ gì, trong tay không có tiền làm sao dám chạy trốn dễ dàng?" Hắn còn có một suy đoán to gan, vị lão nhân cô đơn họ Trình này, chỉ sợ cũng không phải là bà con xa gì của Nhị Di Nương, mà là người trông coi tài sản giúp bà ta. Nếu không Thái Quang Chính ăn nhờ ở đậu, sao dám không chút kiêng kỵ mang theo đệ đệ say như chết của mình ra ra vào vào?

Minh Phỉ nói: "Ta vốn tưởng rằng hắn sẽ chạy trốn rất xa, sau đó đổi tên đổi họ......" Nàng không ngờ hắn sẽ lựa chọn ở lại, thỉnh thoảng lại chăm sóc Nhị Di Nương và đám người Thái Quang Nghi, từ phương diện nhi tử và ca ca thì hắn làm rất tốt.

"Đổi tên đổi họ, giành được sự nghiệp lẫy lừng, sau đó trở lại hung hăng trả thù các nàng?" Cung Viễn Hòa cười lên, "Chỉ dựa vào những tội mà hắn đã nhận, lại bị loại trừ khỏi gia phả, thì con đường làm quan của hắn đã hoàn toàn kết thúc. Mặc kệ hắn bò lên cao bao nhiêu, chỉ cần có người kiện là hắn sẽ tan thành mây khói. Nếu hắn mai danh ẩn tích, cao chạy xa bay, lựa chọn làm ăn thì chưa chắc không thể thành. Nhưng hắn ở lại đây, cũng là tự cắt một con đường rồi, Đại Thương Gia ở đây chú trọng nhất chính là uy tín, nhân phẩm danh tiếng chính là chiêu bài, người giống như hắn chỉ tùy tiện chạy chút hàng hóa lẻ tẻ còn tạm được, nhưng nếu muốn làm ăn lớn thì không có ai để ý tới đâu. Thật ra thì, điều ta và ca ca nàng lo lắng nhất, là hắn không chết tâm, lập chí muốn báo thù, cấu kết với đạo tặc, đây mới là chuyện thật sự khó lòng phòng bị."

Nếu trong lúc đám người Trần thị đi Đăng Châu gặp phải nhóm người như vậy trên đường thì phải làm thế nào? Minh Phỉ nghe thấy tiếng trống ngực: "Vậy theo chàng, hắn có cấu kết với đạo tặc hay không? Chẳng mấy chốc nữa nhóm người của mẫu thân sẽ đi Đăng Châu rồi."

Dưới ánh đèn, Cung Viễn Hòa thấy hai hàng lông mi của nàng dài mà vụt sáng, một đôi mắt hạnh mở được thật to, bên trong tràn đầy sầu lo và sợ hãi, không nhịn được nhẹ vuốt mặt của nàng, nhỏ giọng nói: "Ta nghĩ không đến nỗi. Ta sẽ sắp xếp người quan sát thật kỹ, có gió thổi hay cỏ lay gì, ta nhất định có thể biết ngay."

Minh Phỉ khẽ thở dài, cũng không ai biết Thái Quang Chính đang suy nghĩ gì. Dù sao đối với mấy mẫu tử Nhị Di Nương, chỉ cần đám người Trần thị và Thái Quang Hoa xảy ra chuyện, cũng sẽ không có ai đối chọi với Nhị Di Nương và Thái Quang Nghi nữa. Chỉ cần làm hợp lý, sạch sẽ cũng không phải là không thể đẩy sạch sẽ.

"Cảm giác mệt chết đi phải hay không? Có phải đang suy nghĩ, khi nào thì cuộc sống mới bớt đau đầu? Nhưng trên thực tế, nghĩ cũng không làm được chuyện gì.”

Cung Viễn Hòa đưa tay kéo Minh Phỉ vào trong ngực, "Nàng yên tâm, ta sẽ sắp xếp tất cả thật tốt. Ngày mai ta phải đi tìm người, bất kể như thế nào nhất định sẽ đưa nhóm người Quang Hoa và mẫu thân nàng đến Đăng Châu bình an."

"Nhưng hình như không có thuyền chạy suốt, trên đường còn phải thay ngựa xe." Giao thông ở cổ đại này thật bất tiện, sơn sơn thủy thủy, thật sự là gian nan.

Cung Viễn Hòa cười nói: "Nàng yên tâm đi, ta tự có biện pháp." Người hắn quen biết cũng không chỉ có con nhà giàu và người trong quan trường.

"Vậy chúng ta có cần nói chuyện này cho mẫu thân nghe không?" Minh Phỉ nhìn nụ cười vô cùng tự tin của hắn, lo âu và phiền não trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại, nàng tin tưởng hắn nhất định có thể làm được.



"Nhạc mẫu không phải là loại người không chịu được sợ. Từ nay trở đi, lúc đi đón ngũ đệ ta và nàng cùng đi, nói cho bà ấy biết sớm để có dự kiến trước trong lòng."

"Hôm nay ta thấy nhà cửa không được rồi." Minh Phỉ chọt chọt eo Cung Viễn Hòa, hưng phấn nói: "Sau này chúng ta nhất định phải phân một nhà chơi đùa."

Cung Viễn Hòa ngạc nhiên nói: "Nàng đến phòng thu chi?"

"Thật sự là quá lãng phí." Minh Phỉ cười nói chuyện đã trải qua, "Mặc dù dáng vẻ rất tự nhiên, nhưng mà ta lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, cho nên bất kể như thế nào ta cũng muốn lôi kéo Tam muội cùng với ta."

Cung Viễn Hòa nói: "Dù sao cũng không phải tiền của mình, ngu hay sao mà không lãng phí, lãng phí cũng chỉ là lãng phí. Dù nàng không chiếm được, có thể nhìn tiền của ta thiếu nàng cũng cực kỳ vui mừng rồi." Hắn suy nghĩ một chút, lại thêm vào một câu: "Mọi chuyện nàng phải cẩn thận, dẫn thêm mấy người nữa."

Minh Phỉ cười nói: "Được, ta đang nghĩ, thật ra thì mỗi ngày ta nên đưa Truy Phong theo đi bộ mấy vòng mới đúng. Chỉ đáng tiếc sợ hù dọa thẩm đến bệnh cũ tái phát, vậy thì bất hiếu quá rồi."

Cung Viễn Hòa cười một hồi, nặng nề nói: "Nàng phải yêu cầu mẫu thân nàng, giúp Nhị muội tìm một gia đình có điều kiện thật tốt. Sau khi nhận được, nói cho ta biết trước để ta đi nói điều kiện với bọn họ."

Trận mưa lớn này đến sau nửa đêm lại biến thành mưa nhỏ, mãi cho đến ngày hôm sau mọi người thức dậy vẫn chưa ngừng. Ăn điểm tâm xong, Minh Phỉ mới tiễn Cung Viễn Hòa đến cửa đã Tử Lăng chân tay co cóng đứng ở hành lang, hai mắt nhìn quanh, dứt khoát ngoắc tay bảo nàng đến: "Ngươi qua đây, có chuyện gì muốn bẩm báo?"

Tử Lăng vội nói: "Tử La bị bệnh, phát sốt cả đêm, hiện giờ đã mê mang rồi ạ."

"Sao không nói sớm?" Minh Phỉ cau mày nói, "Đêm qua trở về nàng chưa tắm nước nóng, không uống canh gừng sao?"

Tử Lăng nhỏ giọng nói: "Mai Tử đưa canh gừng, nhưng không tắm nước nóng, lúc ấy dưới bếp đang bận chuẩn bị cơm tối, đun nước nóng cho đại gia và nãi nãi dùng nên không có nước nóng thừa." Vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Cung Viễn Hòa.

Cung Viễn Hòa chỉ ngước mắt nhìn sắc trời, cắm đầu cắm cổ phân phó Hoa ma ma: "Hôm nay thời tiết không tốt, ma ma qua một chuyến, nói nãi nãi hôm qua mắc mưa nên không qua hầu hạ được."

"Vâng!" Hoa ma ma thấy hắn săn sóc chu đáo, mặt cũng cười thành một đóa hoa.

"Ngu ngốc! Phòng bếp không giúp được, không phải lò trong phòng bếp nhỏ để không sao?" Minh Phỉ thấy Cung Viễn Hòa cũng không tính hỏi tới chuyện này, dáng vẻ hoàn toàn giao chuyện này cho nàng giải quyết, cũng ngay trước mặt hắn phân phó người đi mời đại phu, tiễn hắn đi rồi mới xoay người đi xem Tử La.



Mai Tử cười không ngớt đứng ở cửa Tử La, nhìn thấy đám người Minh Phỉ tới, vội vàng cười nghênh đón, thi lễ nói: "Nơi này có tụi nô tỳ chăm sóc là được rồi, nãi nãi không nên đi vào, để tránh bị lây nhiễm."

Hoa ma ma cũng kéo Minh Phỉ: "Nãi nãi, để nô tỳ vào nhìn giúp người là được rồi. Đêm hôm qua người cũng bị mắc mưa, nếu tăng thêm sẽ không tốt.” Minh Phỉ cũng thuận thế dừng bước, đứng ở trước cửa hỏi cặn kẽ tình huống như thế nào, người nào đang d/đ/l;q"d chăm sóc, nghe thấy là Tử Lăng và Mai tử chăm sóc, khẽ trầm ngâm, phân phó Mai tử: "Các ngươi tỷ muội tình thâm, nàng bệnh rồi, ngươi chăm sóc nàng là chuyện phải làm. Nhưng ở phòng bếp lại không thể không có ai trông nom, ngươi đi quản phòng bếp đi, nơi này để Tử Lăng chăm sóc được rồi. Lát nữa ta sẽ an bài tiểu nha đầu khác tới giúp đỡ."

Vẻ mặt ôn hòa giao phó Tử Lăng: "Chờ Tử La tỉnh lại, ngươi hỏi nàng muốn ăn cái gì, nói phòng bếp làm cho nàng ăn. Các ngươi ở đây lâu dài, cứ quen thuộc thoải mái hơn một chút, nàng có gì cũng dễ dàng nói với ngươi, nơi này liền giao cho ngươi phụ trách, những công chuyện khác cũng không cần phải để ý đến, để cho nàng dưỡng tốt bệnh mới là chuyện quan trọng."

Có thể được Minh Phỉ coi trọng, Tử Lăng thật vui mừng, luôn miệng đồng ý không đề cập tới.

Chợt nghe trong phòng vang lên một tiếng “Ầm”, Hoa ma ma vội vén rèm lên, nhìn thấy Tử La chỉ mặc chiếc áo trong màu trắng, tóc tai bù xù, sắc mặt ửng hồng, thở hồng hộc lệch nằm nghiêng bên chân bàn, bên cạnh là một cái ghế ngồi ngã ngửa trên mặt đất, có lẽ nàng tự xuống giường nhưng bởi vì phát sốt nên thân yếu đuối đứng không vững mà ngã lăn. Hoa ma ma "Ôi chao" một tiếng, ân cần đi vào đỡ Tử La: "Sao ngươi lại làm khổ mình vậy, bị bệnh thì cứ nằm nghỉ đi."

Sắc mặt Tử La ửng hồng, ánh mắt lại sáng lên, làm bộ tội nghiệp nhìn Minh Phỉ: "Nãi nãi, nô tỳ có thể đứng lên làm việc, không cần làm phiền tỷ muội khác."

Minh Phỉ không mặn không nhạt nói: "Nếu bị bệnh, nên nằm dưỡng bệnh, không nên cậy mạnh. Đại gia và ta đều không phải là người hà khắc nô bộc, ta mới vừa sai người mời đại phu cho ngươi, ngươi cứ an tâm dưỡng bệnh. Chỉ có điều lần sau đừng để bị mắc mưa, thân thể được phụ mẫu cho phải quý trọng gấp đôi mới đúng.

Tử La vội la lên: "Nãi nãi, nô tỳ không phải cố ý muốn gặp mưa."

Minh Phỉ lười phải nghe nàng biện bạch, chỉ nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi." Lại liên tục dặn dò đám người Tử Lăng cần phải chăm sóc tốt cho Tử La, sau đó dẫn đám người Hoa ma ma rời đi.

Tử Lăng thấy Tử La còn quật cường đứng ở đó, không chịu lên giường nghỉ ngơi, mặt mũi tràn đầy tươi cười đi tới đỡ nàng ta: "Tử La, ngươi thật là có phúc khí. Bị dầm mưa, nãi nãi liền mời đại phu cho ngươi, còn đích thân tới thăm ngươi, đặc biệt an bài người chăm sóc ngươi nữa, cho dù là di nương cũng chưa chắc được đãi ngộ này đấy."

Tử La nghe vậy, chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm Tử Lăng, lại bởi vì dùng sức quá mạnh, vốn dĩ đã choáng váng đầu, không nhịn được lung lay vài cái.

Tử Lăng vỗ vỗ lồng ngực, cười nói: "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, dọa ta sợ chết mất. Tâm tư của ngươi ta hiểu, nhưng ngươi cố chấp chống đỡ như vậy cũng không phải là chuyện, sáng nay ta bẩm báo ngay trước mặt đại gia mà ngài ấy không hỏi một tiếng."

Nhìn thấy sắc mặt Tử bắt đầu trắng đi từng phần từng phần, Tử Lăng cười nói: "Hảo tỷ tỷ, ngươi đừng nổi giận, thật ra thì chúng ta cùng một nơi, ta cũng không ưa dáng vẻ ngông cuồng của tiểu yêu tinh Mai tử kia, ta thấy hình như nãi nãi muốn cất nhắc nàng ta, còn ngươi, tuy rằng dáng người không tốt như nàng ta, nhưng dáng dấp cũng không kém, điều quan trọng nhất là người phải dưỡng thân thể cho tốt đã, nếu bởi vì bệnh nặng mà không tốt lên được, bị đưa ra ngoài dưỡng bệnh thì coi như thảm, có thể muốn trở về cũng không về được."

Tử La âm thầm cười lạnh một tiếng, thân thể của nàng làm gì kém như vậy chứ? Bị đưa ra ngoài không về được? Thân thể của nàng nàng hiểu rõ, cũng không phải là yểu điệu thục nữ, chẳng qua uống mấy chén canh gừng là khỏi. Đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai thì một trận trời đất quay cuồng, ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Doanh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook