Chương 183: Nhân tâm (hai)
Ý Thiên Trọng
06/11/2017
Edit: Thảo My
Lúc Cung Tịnh Kỳ tìm được Cung Viễn Trật, Cung Viễn Trật đang ngẩn người ngồi bên cạnh phế tích phòng thu chi bị thiêu hủy, nhìn này hai gốc tuy bị hun khói lửa đốt tàn phá nửa cháy xém nửa đốt, cây hoa dâm bụt một bên vẫn treo đóa hoa.
Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, nhìn Cung Tịnh Kỳ, lạnh nhạt nói: "Ngươi đến làm cái gì? Hôm nay các ngươi có thể ngủ ngon rồi, ngươi cũng không cần sợ đồ cưới của ngươi sẽ thiếu."
Cung Tịnh Kỳ đi tới phía sau hắn, thở dài: "Nhị đệ, mặc kệ nước sạch đi nữa, cũng vẫn sẽ có tạp chất, ngọc tinh khiết, cũng không phải từ nhỏ đã hoàn mỹ. Có một số việc, không phải ngươi cảm giác tốt, thì nhất định sẽ tốt." Thấy Cung Viễn Trật tức giận trợn to hai mắt muốn phản bác nàng, nàng khoát khoát tay: "Ngươi có biết mấy ngày nay tới giờ, ta suy nghĩ cái gì không?"
"Ta suy nghĩ, chuyện tình lúc trước đã xảy ra, tuyệt đối không cách nào xoay chuyển. Nhưng mà chúng ta vẫn phải sống tốt, phân sinh ra trọng tình, bắt buộc phải làm, nhưng làm sao phân, lại không thể tùy bọn họ định đoạt. Ngươi nói ta ích kỷ cũng được, không nói đạo lý cũng được, phòng thu chi, cho ta thêm một cơ hội, ta vẫn sẽ đốt! Bởi vì chỉ có đốt mới có thể bảo vệ tối đa ích lợi của chúng ta. Nếu không làm thế nào?"
Cung Viễn Trật tức giận nói: "Các ngươi nhất định phải đốt, vậy lúc nào đốt không được? Tại sao muốn chọn khi có người? Ngươi có từng nghĩ rằng, xảy ra án mạng làm sao xong việc? Thù này nhất định càng để lâu càng sâu sao? Nàng có bệnh, ngươi cũng có bệnh giống nàng?"
"Ta chưa bao giờ nghĩ muốn mệnh ai!" Cung Tịnh Kỳ hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Vốn nói đúng lắm, mượn người Tô gia, nhân cơ hội đốt phòng thu chi, đẩy sạch sẽ chuyện này, đổ thừa trên người tẩu tẩu, có người của Tô gia làm chứng kiến, không sợ ca ca tìm được cớ náo loạn, không bảo người bên ngoài nói xấu còn chưa tính, ta cũng không ngờ mẫu thân lại..... Ta không ngừng khuyên nàng, tính tình của nàng ngươi cũng biết, nếu ta mạnh mẽ ngăn cản, không chừng nàng còn có thể nghĩ ra những biện pháp khác. Cho nên bên ngoài ta tìm biện pháp, ta trăm phương ngàn kế kêu nàng ấy cõng tẩu tẩu gọi mở, chuyện tình Kim Trâm, ta cũng, cũng rất sợ......"
Nàng chỉ muốn san bằng chuyện Cung Nhị phu nhân đoạt tài sản của đại phòng, phòng thu chi cháy rồi, sẽ không có đối chứng, cho dù mọi người biết có vấn đề, nhưng không có chứng cớ, không có sổ sách đối chứng. Lại chưa từng có nghĩ muốn làm chuyện này xoắn xuýt đến trình độ, cho đến khi chuyện xảy ra, Cung Nhị phu nhân không thể khống chế, sau khi nhất quyết không tha làm liều, nàng mới bắt đầu sợ. Nếu như Cung Nhị phu nhân làm theo suy nghĩ trước đây của nàng, chỉ đốt phòng thu chi, đẩy trách nhiệm đi, làm ra khoan dung không tìm Minh Phỉ gây sự, không phải chuyện gì cũng không có sao?
Cung Viễn Trật càng nghe mặt càng trắng, nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng hắn hiểu tại sao Cung Nhị phu nhân trăm phương ngàn kế mưu tính muốn mạng Kim Trâm, sợ Cung Viễn Hòa khiêng người trở về rồi, thì ra là sợ chuyện mình làm bại lộ. Hắn giựt mạnh tay Cung Tịnh Kỳ: "Thừa dịp hiện tại người còn chưa tỉnh, ngươi mau cùng ta đi sang xin ca ca tẩu tẩu tha thứ!"
Cung Tịnh Kỳ dùng sức giãy giụa: "Ta không đi! Đi bảo ta làm sao nói! Nói không chừng lúc này bọn họ đúng lúc chờ cơ hội này thu thập thật tốt chúng ta!" Nàng nhỏ giọng mắng Cung Viễn Trật: "Ngươi đừng ngây thơ, ta cho ngươi biết, chỉ cần chúng ta không nhận, bọn họ hết cách với chúng ta, chúng ta không hỏi tự nhận lỗi đó mới là thật ngu xuẩn!"
Cung Viễn Trật nâng trán thở dài: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta không đi, người ta cũng không biết sao? Kim Trâm vừa tỉnh lại, cái gì không thể nói?"
"Sẽ không, nàng không thể nào nhìn thấy cái gì." Cung Tịnh Kỳ nói: "Dù sao không thể thừa nhận! Lại giải thiết có người chết. Ta phải làm sao? Ta lại không hại tẩu tẩu."
Cung Viễn Trật hết chỗ nói: "Ý của ngươi là, người ta còn phải cám ơn ngươi cứu mạng nàng?"
Cung Tịnh Kỳ không nói. Hai tỷ muội yên lặng đối nhau, một hồi lâu, Cung Viễn Trật nói: "Ngươi lập tức cho người thu mua dược liệu có thể dùng được, cùng ta đi qua, ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, không thừa nhận thì không thừa nhận, nhưng nên làm vẫn phải làm. Lúc trước nương ầm ĩ, trước phải đi an ủi mới được." Mặc kệ trong lòng không muốn đi nữa, cũng không thể không làm mặt dày, che giấu lương tâm đi chuyến này.
Cung Tịnh Kỳ suy nghĩ một chút, lập tức chạy đi thu dọn đồ đạc.
Minh Phỉ buồn rầu coi chừng Kim Trâm không nhúc nhích ngủ ở trên giường, trong lòng tràn đầy tự trách. Nếu không phải nàng không cẩn thận, cũng sẽ không xảy ra chuyện phía sau, nếu không phải nàng lưu Kim Trâm lại, Kim Trâm cũng sẽ không chịu đau khổ lớn như vậy. Hoa ma ma khuyên nàng: "Đại phu không phải nói sao, không có gì nghiêm trọng, nhưng mà đầu bị đập xuống, vừa bị chèn không thông suốt, qua ít thời gian nữa sẽ tỉnh dậy."
Minh Phỉ thở dài nói: "Ma ma, đều là ta nghĩ không chu toàn."
Cung Viễn Hòa tới nói: "Chuyện đã xảy ra, nàng hối hận nữa cũng vô dụng. Nàng coi chừng nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ không đột nhiên tốt lên, trước tới ăn cơm. Ta có lời muốn nói với nàng."
Hoa ma ma và Đan Hà vội bảo đảm chỉ cần Kim Trâm vừa tỉnh lại sẽ lập tức thông báo cho Minh Phỉ, lúc này Minh Phỉ mới đi ra cùng Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa nhìn nàng uống xong một chén cháo thanh nhiệt khai vị, không khách khí lại thêm một chén: "Uống hết chén này."
Minh Phỉ miễn cưỡng uống vài ngụm: "Ta no rồi."
Cung Viễn Hòa buông đũa trong tay xuống, ngước mắt nhìn nàng: "Xuất hiện loại tình huống đó tại sao không trực tiếp về nhà? Còn nghĩ mang theo cái tủ? Nếu nghĩ đến nhân vật quan trọng tới gọi ta, tại sao không để cho Kim Trâm hoặc là Bạch Lộ tự mình đến, muốn tùy tiện gọi người tới? Nếu như bên trong không phải Kim Trâm, mà là nàng, hoặc xem là chủ tớ ba người các nàng, có chuyện không may, nàng nói ta làm thế nào?" Tình huống lúc trước, hắn đã thông qua Bạch Lộ hỏi rất rõ ràng.
Minh Phỉ cúi đầu không nói, nàng cho là nàng có thể giải quyết, nàng cũng thói quen gặp chuyện trước tiên nghĩ cách tự mình giải quyết, không có cách nào mới nghĩ đến tìm viện trợ từ bên ngoài. Nàng vẫn luôn cho là ma ma trông giữ viện tử là người của Cung Nhị phu nhân, ngày hôm nay làm khó dễ Chu di nương, cũng không nghĩ tới Cung Nhị phu nhân lại chọn người Tô gia đến làm khó dễ. Cho nên nàng chỉ nghĩ đến, ma ma này đưa thư, cũng không phải có chuyện gì mà đáng ngại, ai lại đoán được, ma ma này căn bản không có tới chuyển thư? Là nàng ngu xuẩn, nếu Chu di nương đối với chuyện tình phòng thu chi quen thuộc như vậy, trong lúc đó cùng ma ma kia làm sao sạch sẽ được?
Cung Viễn Hòa thấy nàng cúi thấp đầu không nói lời nào, trong lòng mềm nhũn, đi sang ngồi ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Tất vẫn có điều sơ sót, huống chi thời gian dài sống căng thẳng như dây cung như vậy, cũng khó tránh khỏi có lúc lơi lỏng. Ta cũng không phải trách nàng, ta chỉ sợ. Nàng biết khi ta nghe nói phòng thu chi bốc lửa, ta sợ như thế nào không? Số mệnh chúng ta còn phải gắn bó cả đời, làm sao có thể ít đi người nào?"
Minh Phỉ đột nhiên rơi lệ, đẩy mạnh hắn ra, nức nở nói: "Thời gian dài như vậy ta không về nhà, tại sao chàng không đi đón ta? Hiện tại lại tới mắng ta trách ta. Phòng thu chi bị thiêu sạch, không quản thế nào, trách nhiệm này đều tính trên đầu ta, chàng kìm nén bực bội rất khó chịu sao?" Nàng cũng rất sợ hãi, cũng rất hối hận, chỉ muốn phát tiết ra ngoài với hắn, nếu không kìm nén đến cực kỳ khó chịu.
"Ta không trách nàng." Cung Viễn Hòa thở dài, ôm nàng vào trong ngực, nhè nhẹ vỗ về lưng nàng: "Ừ, là ta không tốt, nàng nói ta vì sao không đi đón nàng? Nàng đánh ta hả giận, được không?" Hắn lấy lòng kéo tay nàng đánh hắn. Minh Phỉ siết quả đấm thật chặt, không chịu thuận theo hắn, một mực rơi lệ.
Cung Viễn Hòa dùng sức nâng mặt nàng, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: "Đừng khóc, đừng khóc, cái mũi đều đỏ, mắt hồng giống như thỏ. Đây không phải là không sao cả sao? Đốt phòng thu chi tính là gì? Đốt thì đốt, có gì ghê gớm đâu? Nếu nàng ta không chịu, ta bồi nàng ta mấy gian phòng là được rồi. Mấu chốt là nàng, đứa ngốc, ta muốn nàng nhớ, lúc gặp phải chuyện, không cần trước hết nghĩ tự mình giải quyết, nàng còn có ta, hiểu chưa?"
Minh Phỉ kéo tay áo của hắn hung hăng lau nước mắt: "Phòng thu chi bị cháy, nàng ta càng viện cớ nhiều, lúc này điều tra không có đối chứng, làm thế nào?"
Cung Viễn Hòa thở dài: "Cũng không phải chỉ có chỗ xấu. Nàng ta cũng không thể chứng minh nàng ta ở trên đầu ta tốn nhiều tiền như vậy. Vốn chính là một đám sổ sách lộn xộn, nàng không phải muốn ta khoan dung sao? Được, lúc này ta liền khoan dung."
"Chàng thật sự không giận ta?" Minh Phỉ giương mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn.
Cung Viễn Hòa không nhịn được nhéo nhéo cái mũi nàng: "Nàng, lúc này làm sao thật giống hài tử rồi hả? Ta không trách, thật sự không trách, ai cũng không làm tốt hơn nàng." Thấy sắc mặt Minh Phỉ thoải mái hơn một chút, hắn không nhịn được bảo nàng: "Nàng giống như lúc trước đẩy ta mấy cái, không giải thích được mắng ta trách ta lấy ta ra trút giận có được hay không?" Loại cảm giác đó, cực kỳ giống tình cảm rất tốt xảy ra giữa nam nữ, nữ nhân không phân rõ phải trái càn quấy. Càn quấy thật tốt, so khách khách khí khí tốt hơn nhiều.
Minh Phỉ không nhịn được cười lên, liếc hắn một cái: "Người nào không giải thích được mắng chàng trách chàng bắt chàng ra trút giận à? Chàng đáng đời." Tay cũng nắm chặt tay hắn. Trước hết hắn đều nghĩ đến an nguy và tâm tình của nàng, nhận thức này làm cho nàng cảm giác vô cùng thoải mái.
Cung Viễn Hòa kéo tay nàng đặt ở bên môi hôn một cái, mỉm cười: "Đúng, ta đáng đời."
"Nhị công tử đã tới." Bạch Lộ vểnh môi đứng ở mành dưới, khuôn mặt mất hứng.
Cung Viễn Trật một người xách một gói đồ nhỏ đi vào, nhìn hai người cười gượng. Cung Tịnh Kỳ rốt cuộc không có dũng khi đi đến cùng hắn.
Cung Viễn Hòa chỉ chỉ cái ghế trước mặt: "Ngồi đi."
Cung Viễn Trật chột dạ, chỉ dám ngồi nửa bên cái ghế, đặt gói đồ nhỏ lên bàn, mở ra cho bọn hắn nhìn: "Đây là một chút dược liệu thường dùng, cho Kim Trâm bồi bổ thân thể."
Cung Viễn Hòa nói: "Không cần. Nếu như Kim Trâm phóng hỏa đốt phòng thu chi, còn phải bảo nàng gặp quan tư, bổ thân thể cái gì."
Cung Viễn Trật ngượng ngùng thu hồi, không được tự nhiên nói: "Ca ca, tẩu tẩu, bệnh nương ta còn chưa khỏe, thật sự hồ đồ, các ngươi đại nhân đại lượng, chớ so đo với nàng. Chính là ngoài ý muốn, báo quan, hay là không cần đi?"
Cung Viễn Hòa cười nhạt: "Phòng thu chi bị thiêu, thẩm nương tức giận rất bình thường, trong nhà có người phóng hỏa quấy rối, phải bắt tới mới được. Ngươi mang danh sách tổn hại tới chưa? Đợi sau khi điều tra rõ ràng nguyên nhân, nên làm thế nào còn phải làm thế nào."
Nghe hắn nói như vậy, quyết tâm lúc trước Cung Viễn Trật hạ quyết định tất cả đều mất, cúi đầu không tìm được lời có thể nói. Hắn nắm chặt vạt áo, cắn răng, đột nhiên đứng lên, đi nhanh đến trước mặt Cung Viễn Hòa, quỳ xuống.
Cung Viễn Hòa nhanh chóng đứng lên đi đỡ hắn: "Nhị đệ, người làm cái gì vậy?"
Cung Viễn Trật không chịu dậy, run rẩy nói: "Ca ca, chuyện lúc trước đã không cách nào vãn hồi, nhưng chuyện sau này đệ đệ cũng có thể làm chủ được một chút. Đệ đệ mặt dày van ngươi để đệ đệ muội muội một con đường sống, tiểu đệ khắc sâu trong lòng, không dám quên! Ta đã nghĩ xong, ầm ĩ tiếp như vậy không phải là chuyện tốt, chẳng lẽ nhất định phải cốt nhục sinh oán hận, gia tộc suy tàn sao? Cầu xin ca ca bỏ qua chuyện này, chuyện còn lại, ta tới đây cắt đứt."
Cung Viễn Hòa cũng không dìu hắn, đứng thẳng người, nhàn nhạt nói: "Ngươi tính toán cắt đứt thế nào? "
Lúc Cung Tịnh Kỳ tìm được Cung Viễn Trật, Cung Viễn Trật đang ngẩn người ngồi bên cạnh phế tích phòng thu chi bị thiêu hủy, nhìn này hai gốc tuy bị hun khói lửa đốt tàn phá nửa cháy xém nửa đốt, cây hoa dâm bụt một bên vẫn treo đóa hoa.
Nghe tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, nhìn Cung Tịnh Kỳ, lạnh nhạt nói: "Ngươi đến làm cái gì? Hôm nay các ngươi có thể ngủ ngon rồi, ngươi cũng không cần sợ đồ cưới của ngươi sẽ thiếu."
Cung Tịnh Kỳ đi tới phía sau hắn, thở dài: "Nhị đệ, mặc kệ nước sạch đi nữa, cũng vẫn sẽ có tạp chất, ngọc tinh khiết, cũng không phải từ nhỏ đã hoàn mỹ. Có một số việc, không phải ngươi cảm giác tốt, thì nhất định sẽ tốt." Thấy Cung Viễn Trật tức giận trợn to hai mắt muốn phản bác nàng, nàng khoát khoát tay: "Ngươi có biết mấy ngày nay tới giờ, ta suy nghĩ cái gì không?"
"Ta suy nghĩ, chuyện tình lúc trước đã xảy ra, tuyệt đối không cách nào xoay chuyển. Nhưng mà chúng ta vẫn phải sống tốt, phân sinh ra trọng tình, bắt buộc phải làm, nhưng làm sao phân, lại không thể tùy bọn họ định đoạt. Ngươi nói ta ích kỷ cũng được, không nói đạo lý cũng được, phòng thu chi, cho ta thêm một cơ hội, ta vẫn sẽ đốt! Bởi vì chỉ có đốt mới có thể bảo vệ tối đa ích lợi của chúng ta. Nếu không làm thế nào?"
Cung Viễn Trật tức giận nói: "Các ngươi nhất định phải đốt, vậy lúc nào đốt không được? Tại sao muốn chọn khi có người? Ngươi có từng nghĩ rằng, xảy ra án mạng làm sao xong việc? Thù này nhất định càng để lâu càng sâu sao? Nàng có bệnh, ngươi cũng có bệnh giống nàng?"
"Ta chưa bao giờ nghĩ muốn mệnh ai!" Cung Tịnh Kỳ hít một hơi, nhỏ giọng nói: "Vốn nói đúng lắm, mượn người Tô gia, nhân cơ hội đốt phòng thu chi, đẩy sạch sẽ chuyện này, đổ thừa trên người tẩu tẩu, có người của Tô gia làm chứng kiến, không sợ ca ca tìm được cớ náo loạn, không bảo người bên ngoài nói xấu còn chưa tính, ta cũng không ngờ mẫu thân lại..... Ta không ngừng khuyên nàng, tính tình của nàng ngươi cũng biết, nếu ta mạnh mẽ ngăn cản, không chừng nàng còn có thể nghĩ ra những biện pháp khác. Cho nên bên ngoài ta tìm biện pháp, ta trăm phương ngàn kế kêu nàng ấy cõng tẩu tẩu gọi mở, chuyện tình Kim Trâm, ta cũng, cũng rất sợ......"
Nàng chỉ muốn san bằng chuyện Cung Nhị phu nhân đoạt tài sản của đại phòng, phòng thu chi cháy rồi, sẽ không có đối chứng, cho dù mọi người biết có vấn đề, nhưng không có chứng cớ, không có sổ sách đối chứng. Lại chưa từng có nghĩ muốn làm chuyện này xoắn xuýt đến trình độ, cho đến khi chuyện xảy ra, Cung Nhị phu nhân không thể khống chế, sau khi nhất quyết không tha làm liều, nàng mới bắt đầu sợ. Nếu như Cung Nhị phu nhân làm theo suy nghĩ trước đây của nàng, chỉ đốt phòng thu chi, đẩy trách nhiệm đi, làm ra khoan dung không tìm Minh Phỉ gây sự, không phải chuyện gì cũng không có sao?
Cung Viễn Trật càng nghe mặt càng trắng, nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng hắn hiểu tại sao Cung Nhị phu nhân trăm phương ngàn kế mưu tính muốn mạng Kim Trâm, sợ Cung Viễn Hòa khiêng người trở về rồi, thì ra là sợ chuyện mình làm bại lộ. Hắn giựt mạnh tay Cung Tịnh Kỳ: "Thừa dịp hiện tại người còn chưa tỉnh, ngươi mau cùng ta đi sang xin ca ca tẩu tẩu tha thứ!"
Cung Tịnh Kỳ dùng sức giãy giụa: "Ta không đi! Đi bảo ta làm sao nói! Nói không chừng lúc này bọn họ đúng lúc chờ cơ hội này thu thập thật tốt chúng ta!" Nàng nhỏ giọng mắng Cung Viễn Trật: "Ngươi đừng ngây thơ, ta cho ngươi biết, chỉ cần chúng ta không nhận, bọn họ hết cách với chúng ta, chúng ta không hỏi tự nhận lỗi đó mới là thật ngu xuẩn!"
Cung Viễn Trật nâng trán thở dài: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta không đi, người ta cũng không biết sao? Kim Trâm vừa tỉnh lại, cái gì không thể nói?"
"Sẽ không, nàng không thể nào nhìn thấy cái gì." Cung Tịnh Kỳ nói: "Dù sao không thể thừa nhận! Lại giải thiết có người chết. Ta phải làm sao? Ta lại không hại tẩu tẩu."
Cung Viễn Trật hết chỗ nói: "Ý của ngươi là, người ta còn phải cám ơn ngươi cứu mạng nàng?"
Cung Tịnh Kỳ không nói. Hai tỷ muội yên lặng đối nhau, một hồi lâu, Cung Viễn Trật nói: "Ngươi lập tức cho người thu mua dược liệu có thể dùng được, cùng ta đi qua, ngoài ý muốn thì ngoài ý muốn, không thừa nhận thì không thừa nhận, nhưng nên làm vẫn phải làm. Lúc trước nương ầm ĩ, trước phải đi an ủi mới được." Mặc kệ trong lòng không muốn đi nữa, cũng không thể không làm mặt dày, che giấu lương tâm đi chuyến này.
Cung Tịnh Kỳ suy nghĩ một chút, lập tức chạy đi thu dọn đồ đạc.
Minh Phỉ buồn rầu coi chừng Kim Trâm không nhúc nhích ngủ ở trên giường, trong lòng tràn đầy tự trách. Nếu không phải nàng không cẩn thận, cũng sẽ không xảy ra chuyện phía sau, nếu không phải nàng lưu Kim Trâm lại, Kim Trâm cũng sẽ không chịu đau khổ lớn như vậy. Hoa ma ma khuyên nàng: "Đại phu không phải nói sao, không có gì nghiêm trọng, nhưng mà đầu bị đập xuống, vừa bị chèn không thông suốt, qua ít thời gian nữa sẽ tỉnh dậy."
Minh Phỉ thở dài nói: "Ma ma, đều là ta nghĩ không chu toàn."
Cung Viễn Hòa tới nói: "Chuyện đã xảy ra, nàng hối hận nữa cũng vô dụng. Nàng coi chừng nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ không đột nhiên tốt lên, trước tới ăn cơm. Ta có lời muốn nói với nàng."
Hoa ma ma và Đan Hà vội bảo đảm chỉ cần Kim Trâm vừa tỉnh lại sẽ lập tức thông báo cho Minh Phỉ, lúc này Minh Phỉ mới đi ra cùng Cung Viễn Hòa.
Cung Viễn Hòa nhìn nàng uống xong một chén cháo thanh nhiệt khai vị, không khách khí lại thêm một chén: "Uống hết chén này."
Minh Phỉ miễn cưỡng uống vài ngụm: "Ta no rồi."
Cung Viễn Hòa buông đũa trong tay xuống, ngước mắt nhìn nàng: "Xuất hiện loại tình huống đó tại sao không trực tiếp về nhà? Còn nghĩ mang theo cái tủ? Nếu nghĩ đến nhân vật quan trọng tới gọi ta, tại sao không để cho Kim Trâm hoặc là Bạch Lộ tự mình đến, muốn tùy tiện gọi người tới? Nếu như bên trong không phải Kim Trâm, mà là nàng, hoặc xem là chủ tớ ba người các nàng, có chuyện không may, nàng nói ta làm thế nào?" Tình huống lúc trước, hắn đã thông qua Bạch Lộ hỏi rất rõ ràng.
Minh Phỉ cúi đầu không nói, nàng cho là nàng có thể giải quyết, nàng cũng thói quen gặp chuyện trước tiên nghĩ cách tự mình giải quyết, không có cách nào mới nghĩ đến tìm viện trợ từ bên ngoài. Nàng vẫn luôn cho là ma ma trông giữ viện tử là người của Cung Nhị phu nhân, ngày hôm nay làm khó dễ Chu di nương, cũng không nghĩ tới Cung Nhị phu nhân lại chọn người Tô gia đến làm khó dễ. Cho nên nàng chỉ nghĩ đến, ma ma này đưa thư, cũng không phải có chuyện gì mà đáng ngại, ai lại đoán được, ma ma này căn bản không có tới chuyển thư? Là nàng ngu xuẩn, nếu Chu di nương đối với chuyện tình phòng thu chi quen thuộc như vậy, trong lúc đó cùng ma ma kia làm sao sạch sẽ được?
Cung Viễn Hòa thấy nàng cúi thấp đầu không nói lời nào, trong lòng mềm nhũn, đi sang ngồi ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Tất vẫn có điều sơ sót, huống chi thời gian dài sống căng thẳng như dây cung như vậy, cũng khó tránh khỏi có lúc lơi lỏng. Ta cũng không phải trách nàng, ta chỉ sợ. Nàng biết khi ta nghe nói phòng thu chi bốc lửa, ta sợ như thế nào không? Số mệnh chúng ta còn phải gắn bó cả đời, làm sao có thể ít đi người nào?"
Minh Phỉ đột nhiên rơi lệ, đẩy mạnh hắn ra, nức nở nói: "Thời gian dài như vậy ta không về nhà, tại sao chàng không đi đón ta? Hiện tại lại tới mắng ta trách ta. Phòng thu chi bị thiêu sạch, không quản thế nào, trách nhiệm này đều tính trên đầu ta, chàng kìm nén bực bội rất khó chịu sao?" Nàng cũng rất sợ hãi, cũng rất hối hận, chỉ muốn phát tiết ra ngoài với hắn, nếu không kìm nén đến cực kỳ khó chịu.
"Ta không trách nàng." Cung Viễn Hòa thở dài, ôm nàng vào trong ngực, nhè nhẹ vỗ về lưng nàng: "Ừ, là ta không tốt, nàng nói ta vì sao không đi đón nàng? Nàng đánh ta hả giận, được không?" Hắn lấy lòng kéo tay nàng đánh hắn. Minh Phỉ siết quả đấm thật chặt, không chịu thuận theo hắn, một mực rơi lệ.
Cung Viễn Hòa dùng sức nâng mặt nàng, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: "Đừng khóc, đừng khóc, cái mũi đều đỏ, mắt hồng giống như thỏ. Đây không phải là không sao cả sao? Đốt phòng thu chi tính là gì? Đốt thì đốt, có gì ghê gớm đâu? Nếu nàng ta không chịu, ta bồi nàng ta mấy gian phòng là được rồi. Mấu chốt là nàng, đứa ngốc, ta muốn nàng nhớ, lúc gặp phải chuyện, không cần trước hết nghĩ tự mình giải quyết, nàng còn có ta, hiểu chưa?"
Minh Phỉ kéo tay áo của hắn hung hăng lau nước mắt: "Phòng thu chi bị cháy, nàng ta càng viện cớ nhiều, lúc này điều tra không có đối chứng, làm thế nào?"
Cung Viễn Hòa thở dài: "Cũng không phải chỉ có chỗ xấu. Nàng ta cũng không thể chứng minh nàng ta ở trên đầu ta tốn nhiều tiền như vậy. Vốn chính là một đám sổ sách lộn xộn, nàng không phải muốn ta khoan dung sao? Được, lúc này ta liền khoan dung."
"Chàng thật sự không giận ta?" Minh Phỉ giương mắt cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn.
Cung Viễn Hòa không nhịn được nhéo nhéo cái mũi nàng: "Nàng, lúc này làm sao thật giống hài tử rồi hả? Ta không trách, thật sự không trách, ai cũng không làm tốt hơn nàng." Thấy sắc mặt Minh Phỉ thoải mái hơn một chút, hắn không nhịn được bảo nàng: "Nàng giống như lúc trước đẩy ta mấy cái, không giải thích được mắng ta trách ta lấy ta ra trút giận có được hay không?" Loại cảm giác đó, cực kỳ giống tình cảm rất tốt xảy ra giữa nam nữ, nữ nhân không phân rõ phải trái càn quấy. Càn quấy thật tốt, so khách khách khí khí tốt hơn nhiều.
Minh Phỉ không nhịn được cười lên, liếc hắn một cái: "Người nào không giải thích được mắng chàng trách chàng bắt chàng ra trút giận à? Chàng đáng đời." Tay cũng nắm chặt tay hắn. Trước hết hắn đều nghĩ đến an nguy và tâm tình của nàng, nhận thức này làm cho nàng cảm giác vô cùng thoải mái.
Cung Viễn Hòa kéo tay nàng đặt ở bên môi hôn một cái, mỉm cười: "Đúng, ta đáng đời."
"Nhị công tử đã tới." Bạch Lộ vểnh môi đứng ở mành dưới, khuôn mặt mất hứng.
Cung Viễn Trật một người xách một gói đồ nhỏ đi vào, nhìn hai người cười gượng. Cung Tịnh Kỳ rốt cuộc không có dũng khi đi đến cùng hắn.
Cung Viễn Hòa chỉ chỉ cái ghế trước mặt: "Ngồi đi."
Cung Viễn Trật chột dạ, chỉ dám ngồi nửa bên cái ghế, đặt gói đồ nhỏ lên bàn, mở ra cho bọn hắn nhìn: "Đây là một chút dược liệu thường dùng, cho Kim Trâm bồi bổ thân thể."
Cung Viễn Hòa nói: "Không cần. Nếu như Kim Trâm phóng hỏa đốt phòng thu chi, còn phải bảo nàng gặp quan tư, bổ thân thể cái gì."
Cung Viễn Trật ngượng ngùng thu hồi, không được tự nhiên nói: "Ca ca, tẩu tẩu, bệnh nương ta còn chưa khỏe, thật sự hồ đồ, các ngươi đại nhân đại lượng, chớ so đo với nàng. Chính là ngoài ý muốn, báo quan, hay là không cần đi?"
Cung Viễn Hòa cười nhạt: "Phòng thu chi bị thiêu, thẩm nương tức giận rất bình thường, trong nhà có người phóng hỏa quấy rối, phải bắt tới mới được. Ngươi mang danh sách tổn hại tới chưa? Đợi sau khi điều tra rõ ràng nguyên nhân, nên làm thế nào còn phải làm thế nào."
Nghe hắn nói như vậy, quyết tâm lúc trước Cung Viễn Trật hạ quyết định tất cả đều mất, cúi đầu không tìm được lời có thể nói. Hắn nắm chặt vạt áo, cắn răng, đột nhiên đứng lên, đi nhanh đến trước mặt Cung Viễn Hòa, quỳ xuống.
Cung Viễn Hòa nhanh chóng đứng lên đi đỡ hắn: "Nhị đệ, người làm cái gì vậy?"
Cung Viễn Trật không chịu dậy, run rẩy nói: "Ca ca, chuyện lúc trước đã không cách nào vãn hồi, nhưng chuyện sau này đệ đệ cũng có thể làm chủ được một chút. Đệ đệ mặt dày van ngươi để đệ đệ muội muội một con đường sống, tiểu đệ khắc sâu trong lòng, không dám quên! Ta đã nghĩ xong, ầm ĩ tiếp như vậy không phải là chuyện tốt, chẳng lẽ nhất định phải cốt nhục sinh oán hận, gia tộc suy tàn sao? Cầu xin ca ca bỏ qua chuyện này, chuyện còn lại, ta tới đây cắt đứt."
Cung Viễn Hòa cũng không dìu hắn, đứng thẳng người, nhàn nhạt nói: "Ngươi tính toán cắt đứt thế nào? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.