Chương 10: Thị phi (2)
Ý Thiên Trọng
08/04/2017
Editor: Thư
Kiều Hạnh không chịu yếu thế, vén tay áo lên, chống nạnh, liếc mắt nhìn, nhổ một bãi nước miếng, đi tới mắng chửi: "Ngươi là cái thá gì? Nếu không phải tiểu thư nhà ta nương nhờ chỗ này, ngươi có được ăn no hay không cũng chưa nói trước được, cái loại vong ân phụ nghĩa! Ngươi muốn đuổi ta đi phải không? Ngươi đuổi đi đi? Ngươi thật sự dám đuổi à? Vừa hay ta có thể trở về bẩm báo lão gia, phu nhân, công tử, để xem ngược đãi hành hạ tiểu thư nhà quan thì có tội gì!"
Diễm Nhi bị Kiều Hạnh đẩy một cái lảo đảo sắp ngã, không khỏi giận dữ, cặp mắt trợn to, tìm được một cây chổi con ở bên cạnh, vung thẳng vào người Kiều Hạnh. Kiều Hạnh cười lạnh, xoay một vòng, dừng lại trước ấm sắc thuốc của Minh Phỉ, càng không ngừng mắng Ngô gia vong ân phụ nghĩa, thỉnh thoảng hô một tiếng cứu mạng.
Uông thị đứng một bên giả vờ khuyên giải, cũng không đi lên can ngăn, muốn đại nhi nữ nháo một trận, để mấy vị ma ma tì nữ Ngô gia tỉnh táo lại một chút, nhớ rõ rốt cuộc là đang trên địa bàn nhà ai. Nữ đầu bếp ghét Diễm Nhi cùng Kiều Hạnh, mừng rỡ chế giễu, đứng ở nơi đó lớn tiếng kêu: "Ai nha, hai cô nãi nãi, làm hỏng đồ trong nhà bếp phải đền tiền. Nãi não a, những thứ này hỏng rồi thì cũng không phải chuyện của ta."
Đang làm ầm ĩ, chỉ nghe một tiếng "bịch" vang lên, ấm sắc thuốc của Minh Phỉ rơi xuống đất vỡ tan tành, bã thuốc nước thuốc văng đầy đất, trên người Diễm Nhi cùng Kiều Hạnh cũng bị dây vào không ít.
Kiều Hạnh gào lên một tiếng, khóc đến kinh thiên động địa: "Ma ma, ma ma, người mau tới đây! Ta không sống được! Thái gia chúng ta lại bị người ta khi dễ đến mức này, ngay cả ấm sắc thuốc của tiểu thư cũng bị người ta đập nát! Thuốc này, một vị thuốc đã là năm sáu lượng bạc rồi, lại phải vượt đường sá xa xôi mới đến được đây, nấu đến hai lần, mới thành được thuốc tối a! Ai nha, ta không còn đường sống á..., coi như liều mạng với các ngươi!"
Kiều Hạnh giơ hai tay cao, cắn răng nghiến lợi ôm lấy một bình rau ngâm bên cạnh đập mạnh xuống đất, vung tay lên đẩy văng biết bao chén bát, xông lên vừa kéo vừa đánh Diễm Nhi: "Bồi thuốc cho tiểu thư nhà ta! Đồ lương tâm dơ bẩn nhà người, muốn hại chết tiểu thư nhà ta, muốn hại chết ta, dù sao ta cũng không sống được, liền liều mạng với ngươi!"
Diễm Nhi vội vàng ứng chiến: "Không phải là ta đập ấm sắc thuốc, rõ ràng là ngươi đập, còn muốn vu oan ta! Ta cũng không phải ngồi không, mặc ngươi oan uổng thế nào cũng không dám lên tiếng."
Kiều Hạnh phun nước miếng vào mặt nàng ta: "Ta nhổ vào! Đúng là lớn lên ở tiểu gia, toàn những thứ toan tính tài vật của người khác, lại muốn hại mạng người, các ngươi chết không được tử tế!"
Mắt Diễm Nhi đỏ như máu nhào tới, hai người lập tức quấn thành một đoàn. Diễm Nhi lớn lên ở nông thôn, tay chân khỏe mạnh, Kiều Hạnh lại ỷ vào tay chân linh hoạt, kinh nghiệm phong phú, nhất thời đánh nhau khó phân thắng bại. Phòng bếp gặp phải tai ương, rất nhiều thứ cũng bị đập hư, Uông thị đau lòng muốn chết, nhào tới can ngăn, nữ đầu bếp hận bà ta cay nghiệt, giả vờ tiến lên can ngăn, lại thừa dịp đụng đổ bể mất mấy cái chén tốt.
Uông thị kéo nữ nhi ra, ngăn trước mặt Kiều Hạnh, Kiều Hạnh nhất quyết không tha, ngay sau đó cũng cào cho Uông thị mấy cái vệt máu trên cánh tay. Nữ đầu bếp thoạt nhìn như giúp một tay, thật ra là đang cố ý làm phiền, ba người mà đánh không lại một Kiều Hạnh. Uông thị hét lớn một tiếng: "Còn không mau đi mời Dư ma ma tới đây?"
Nữ đầu bếp hơi mím môi, cười trộm đi.
Dư ma ma đang ỏ trong phòng nói chuyện với Minh Phỉ, đột nhiên nghe được bên ngoài một hồi huyên náo, tiếp đến cửa bị vỗ mạnh mấy cái, giọng nói của nữ đầu bếp to như tiếng pháo vang lên: "Ai nha nha, không xong rồi..., đại cô nương đập bình thuốc của Tam tiểu thư, Kiều Hạnh cô nương đang liều mạng với đại cô nương, còn có nãi nãi nhà ta nữa. Xin ma ma đến xem một chút"
Kiều Đào nghe vậy, vội mở cửa phòng, nhỏ giọng trách mắng: "Lớn tiếng như vậy làm cái gì? Làm Tam tiểu thư sợ rồi."
Nữ đầu bếp bĩu môi, thầm nghĩ, trước kia nha đầu leo cây trộm trái cây, móc tổ chim lấy trứng chim lót dạ, lên núi đốn củi nhặt lôi thôi, gặp phải rắn cũng dám bắt giết làm canh uống, mới có hai ba ngày có thể ốm đến mức này sao? Trên mặt lại làm ra dáng vẻ cực kỳ nóng nảy, nói: "Kiều Đào cô nương, mau mời ma ma ra ngoài, nếu không sẽ có người mất mạng."
Dư ma ma ngồi yên bất động, chỉ nói: "Kiều Đào, ngươi đi nhìn xem có chuyện gì xảy ra?"
Kiều Đào vâng lời, đóng kín cửa, đi theo nữ đầu bếp đến phòng bếp. Dọc theo đường đi, nữ đầu bếp hưng phấn miêu tả Kiều Hạnh cùng Diễm Nhi ầm ĩ ra sao, đánh nhau như thế nào, nước miếng bắn cả lên mặt Kiều Đào, Kiều Đào nhẹ nhàng lau, một câu nói cũng không nói.
Bên ngoài phòng bếp chen đầy người ở của Ngô gia, trong phòng bếp càng chật ních người của Ngô gia, bao gồm Ngô Hiền Thanh, Ngô Kim Trụ độc tử Ngô gia, Phương nhi, còn có mấy thô sử ma ma. Nữ đầu bếp lôi kéo Kiều Đào, cố hai ba lần mới đẩy được đám người ở hóng chuyện ra ngoài, đi vào phòng bếp, lớn tiếng nói: "Lão gia, nãi nãi, Dư ma ma sai Kiều Đào cô nương tới xem một chút có chuyện gì xảy ra."Kiều Đào híp mắt nhìn lại, chỉ thấy trong phòng bếp một mảnh hỗn độn, Kiều Hạnh tóc tai bù xù, gương mặt toàn là bụi bẩn và nước mắt, đang ngồi ở trên đất ôm cái bình thuốc bể lớn tiếng khóc, nói là sáu bảy người Ngô gia một mình nàng ta. Ngô Hiền Thanh và Ngô Kim Trụ tay chân luống cuống đứng dựa vào vách tường, Uông thị cùng Diễm Nhi cũng tóc tai bù xù, trên người tràn vấy đầy dầu mỡ bụi băm, trên tay trên cổ tràn đầy vết máu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương nhi giận đến đỏ bừng, quệt mồm không nói lời nào.
Uông thị kéo Kiều Đào lại, la ầm lên: "Kiều Đào, ngươi tới thật đúng lúc, ta sống hơn ba mươi năm, cũng chưa từng gặp nha đầu nào ngang ngược như thế. Chẳng lẽ ở phủ quan gia các người quản giáo hạ nhân như vậy sao? Ta là chủ tử, vừa là thân thích trong phủ, nàng ta là khách, lại tôi tớ, lại hoàn toàn không biết tôn ti lễ nghi, hôm nay không cho nói rõ cho ta, ta nhất định không tha."
Kiều Hạnh đập mạnh ấm sắc thuốc trong tay xuống đất, nhảy bật lên, ngón tay suýt nữa đâm vào mắt Uông thị, mắng: "Mắt chó của ngươi mù! Đồ tim heo gan chó đáng chết! Ngươi còn biết phủ chúng ta là quan gia sao? Ngươi và ta tiểu thư nhà là thân thích sao? Các ngươi làm hại tiểu thư nhà ta té xuống vách núi, suýt nữa dâng mạng, lại mưu đồ bí mật muốn trộm tài vật của nàng, đuổi nàng ra ngoài,lại bị ta đánh vỡ, lúc này mới mượn cơ hội đập ấm sắc thuốc của nàng, sáu bảy người đánh một mình ta, muốn giết người diệt khẩu. Ta nói cho các ngươi biết! Không có chuyện dễ dàng như vậy! Đừng nói thiên hạ này còn có vương pháp ở đây, dù là quỷ thần cũng sẽ không dễ dàng tha cho đám bọn ngươi!"
Mồm miệng nàng ta lanh lợi, nói vừa vội vừa nhanh, có đầu có đuôi, lí lẽ hùng hồn, một chút chột dạ cũng không có, hình như nàng ta chính là người để tâm nhất.
Diễm Nhi vừa vội vừa giận, thét to: "Phi! Tiểu tiện nhân bỉ ổi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta hại đồ sao chổi đó té xuống vách núi hả? Rõ ràng là chính nàng ta ngu xuẩn té xuống đấy! Nếu như không phải là nhà chúng ta chứa chấp nàng, nàng đã sớm chết rồi, lấy chút đồ của nàng ta thì có là gì!"
"Xem đi, ngay trước mặt chúng ta cứ nhục mạ tiểu thư nhà ta như vậy, có thể thấy được bình thường các ngươi đối đãi với nàng như thế nào. Thừa nhận mình muốn trộm tiểu thư nhà ta gì đó rồi sao? Có loại thân thích ác độc không biết xấu hổ như thế này sao?" Kiều Hạnh oán hận một tiếng, lại nhào tới liều mạng: "Còn ngươi nữa, tại sao nói ta là đồ tiện nhan? Ngươi hiểu được cái gì gọi là đồ tiện nhân sao? Ai dạy ngươi hả? Ngươi nói cho ta nghe nghe, nói không rõ, ta không buông tha cho ngươi!"
Mặc dù Diễm Nhi vạm vỡ, rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương chưa chồng, bị Kiều Hạnh liên tiếp chất vấn làm cho mặt nàng ta đỏ tới mang tai, tay chân mềm nhũn đi mấy phần, lại bị nắm tóc.
Kiều Đào trầm mặt, trầm giọng nói: "Tất cả dừng tay cho ta! Kiều Hạnh, người làm như thế này, người biết chuyện, sẽ nói ngươi bị buộc bất đắc dĩ, trong tâm chỉ muốn hộ chủ; người không biết, sẽ tin lời tiểu nhân nói, nói ngươi ỷ thế hiếp người, đến lúc đó, ngay cả danh tiếng của Tam tiểu thư và gia phủ cũng bị ngươi làm hỏng hết! Ngươi có thể chịu trách nhiệm được sao?"
Kiều Hạnh nhào qua ôm Kiều Đào gào khóc: "Mới vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, bọn họ thật là quá đáng, khi dễ tiểu thư, ý đồ mưu tài hại mệnh, lại nói bậy làm ô uế thanh danh của ta, ta lớn như vậy, chưa từng tức giận như vậy, ta không sống nữa." Bỗng nhiên lao về phía Uông thị, lúc trước nàng ta chỉ là muốn mượn cơ hội nhốn nháo, giúp Minh Phỉ xả giận, buông tha nàng ta, đến sau lại, nàng đột nhiên cảm thấy, nháo lên cũng không tồi.
Uông thị bị nha đầu hung hãn này làm kinh sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau, Kiều Đào tay mắt lanh lẹ, gắt gao níu Kiều Hạnh lại, thở dài nói: "Đừng làm rộn, chúng ta đi về trước, bẩm báo phu nhân, ai đúng ai sai, phu nhân tự sẽ chủ trì công đạo. Ngươi cứ ầm ĩ thế này, kẹp tiểu thư ở giữa, rất làm khó người. Trước tiên, cùng ta đi gặp ma ma rồi lại nói được không?"
Lúc này Kiều Hạnh mới ngừng khóc thút thít.
Uông thị thấy Kiều Hạnh không lộn xộn, vội cười theo làm lành, nói: "Kiều Đào tỷ tỷ, ngươi giúp ta khuyên nhủ Kiều Hạnh tỷ tỷ. Mới vừa rồi là nàng nghe lầm rồi, tục ngữ có câu, dân không đấu với quan, chúng ta vừa thân thích, Tam tiểu thư đến nơi này của chúng ta, là biết bao vinh hạnh a, chúng ta vui mừng còn không kịp, sao lại dám mưu tài hại mệnh? Nếu là có một chút xíu tâm tư kia, cho ta bị thiên lôi đánh, không chết tử tế được!"
Kiều Đào cười nhạt: "Đúng vậy a, Ngô gia nãi nãi là người hiểu chuyện. Nhưng lời nói của đại cô nương nghe vào không được lọt tai. Có hơi ô ngôn uế ngữ, thật sự không phải thứ mà nữ nhi nhà gia giáo có thể nói ra."
Uông thị lập tức đánh Diễm Nhi mấy cái, mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, ba ngày không đánh ngươi lại chẳng biết trời cao đất dày, xem ngươi làm thế nào, muốn bức tử cha nương ngươi mới vừa lòng sao?"
Diễm Nhi vẫn không phục, bị Uông thị bịt miệng, lệnh Ngô Hiền Thanh cùng Ngô Kim Trụ kéo nàng ta đi ra ngoài.
_________________________________________________________________
Đại gia, em trở lại. Chương này làm vội, vẫn chưa beta kĩ lắm nên cả nhà vào soi lỗi nhé. Nhớ thanks và share truyện giúp nhóm ạ. Tiện thể em cũng PR bộ "Thực hoan giả yêu" em đang làm, mọi người ủng hộ bộ này thì tiện đường tìm bộ kia xem thử ạ. Em cảm ơn. Chúc mọi người ngủ ngon
Kiều Hạnh không chịu yếu thế, vén tay áo lên, chống nạnh, liếc mắt nhìn, nhổ một bãi nước miếng, đi tới mắng chửi: "Ngươi là cái thá gì? Nếu không phải tiểu thư nhà ta nương nhờ chỗ này, ngươi có được ăn no hay không cũng chưa nói trước được, cái loại vong ân phụ nghĩa! Ngươi muốn đuổi ta đi phải không? Ngươi đuổi đi đi? Ngươi thật sự dám đuổi à? Vừa hay ta có thể trở về bẩm báo lão gia, phu nhân, công tử, để xem ngược đãi hành hạ tiểu thư nhà quan thì có tội gì!"
Diễm Nhi bị Kiều Hạnh đẩy một cái lảo đảo sắp ngã, không khỏi giận dữ, cặp mắt trợn to, tìm được một cây chổi con ở bên cạnh, vung thẳng vào người Kiều Hạnh. Kiều Hạnh cười lạnh, xoay một vòng, dừng lại trước ấm sắc thuốc của Minh Phỉ, càng không ngừng mắng Ngô gia vong ân phụ nghĩa, thỉnh thoảng hô một tiếng cứu mạng.
Uông thị đứng một bên giả vờ khuyên giải, cũng không đi lên can ngăn, muốn đại nhi nữ nháo một trận, để mấy vị ma ma tì nữ Ngô gia tỉnh táo lại một chút, nhớ rõ rốt cuộc là đang trên địa bàn nhà ai. Nữ đầu bếp ghét Diễm Nhi cùng Kiều Hạnh, mừng rỡ chế giễu, đứng ở nơi đó lớn tiếng kêu: "Ai nha, hai cô nãi nãi, làm hỏng đồ trong nhà bếp phải đền tiền. Nãi não a, những thứ này hỏng rồi thì cũng không phải chuyện của ta."
Đang làm ầm ĩ, chỉ nghe một tiếng "bịch" vang lên, ấm sắc thuốc của Minh Phỉ rơi xuống đất vỡ tan tành, bã thuốc nước thuốc văng đầy đất, trên người Diễm Nhi cùng Kiều Hạnh cũng bị dây vào không ít.
Kiều Hạnh gào lên một tiếng, khóc đến kinh thiên động địa: "Ma ma, ma ma, người mau tới đây! Ta không sống được! Thái gia chúng ta lại bị người ta khi dễ đến mức này, ngay cả ấm sắc thuốc của tiểu thư cũng bị người ta đập nát! Thuốc này, một vị thuốc đã là năm sáu lượng bạc rồi, lại phải vượt đường sá xa xôi mới đến được đây, nấu đến hai lần, mới thành được thuốc tối a! Ai nha, ta không còn đường sống á..., coi như liều mạng với các ngươi!"
Kiều Hạnh giơ hai tay cao, cắn răng nghiến lợi ôm lấy một bình rau ngâm bên cạnh đập mạnh xuống đất, vung tay lên đẩy văng biết bao chén bát, xông lên vừa kéo vừa đánh Diễm Nhi: "Bồi thuốc cho tiểu thư nhà ta! Đồ lương tâm dơ bẩn nhà người, muốn hại chết tiểu thư nhà ta, muốn hại chết ta, dù sao ta cũng không sống được, liền liều mạng với ngươi!"
Diễm Nhi vội vàng ứng chiến: "Không phải là ta đập ấm sắc thuốc, rõ ràng là ngươi đập, còn muốn vu oan ta! Ta cũng không phải ngồi không, mặc ngươi oan uổng thế nào cũng không dám lên tiếng."
Kiều Hạnh phun nước miếng vào mặt nàng ta: "Ta nhổ vào! Đúng là lớn lên ở tiểu gia, toàn những thứ toan tính tài vật của người khác, lại muốn hại mạng người, các ngươi chết không được tử tế!"
Mắt Diễm Nhi đỏ như máu nhào tới, hai người lập tức quấn thành một đoàn. Diễm Nhi lớn lên ở nông thôn, tay chân khỏe mạnh, Kiều Hạnh lại ỷ vào tay chân linh hoạt, kinh nghiệm phong phú, nhất thời đánh nhau khó phân thắng bại. Phòng bếp gặp phải tai ương, rất nhiều thứ cũng bị đập hư, Uông thị đau lòng muốn chết, nhào tới can ngăn, nữ đầu bếp hận bà ta cay nghiệt, giả vờ tiến lên can ngăn, lại thừa dịp đụng đổ bể mất mấy cái chén tốt.
Uông thị kéo nữ nhi ra, ngăn trước mặt Kiều Hạnh, Kiều Hạnh nhất quyết không tha, ngay sau đó cũng cào cho Uông thị mấy cái vệt máu trên cánh tay. Nữ đầu bếp thoạt nhìn như giúp một tay, thật ra là đang cố ý làm phiền, ba người mà đánh không lại một Kiều Hạnh. Uông thị hét lớn một tiếng: "Còn không mau đi mời Dư ma ma tới đây?"
Nữ đầu bếp hơi mím môi, cười trộm đi.
Dư ma ma đang ỏ trong phòng nói chuyện với Minh Phỉ, đột nhiên nghe được bên ngoài một hồi huyên náo, tiếp đến cửa bị vỗ mạnh mấy cái, giọng nói của nữ đầu bếp to như tiếng pháo vang lên: "Ai nha nha, không xong rồi..., đại cô nương đập bình thuốc của Tam tiểu thư, Kiều Hạnh cô nương đang liều mạng với đại cô nương, còn có nãi nãi nhà ta nữa. Xin ma ma đến xem một chút"
Kiều Đào nghe vậy, vội mở cửa phòng, nhỏ giọng trách mắng: "Lớn tiếng như vậy làm cái gì? Làm Tam tiểu thư sợ rồi."
Nữ đầu bếp bĩu môi, thầm nghĩ, trước kia nha đầu leo cây trộm trái cây, móc tổ chim lấy trứng chim lót dạ, lên núi đốn củi nhặt lôi thôi, gặp phải rắn cũng dám bắt giết làm canh uống, mới có hai ba ngày có thể ốm đến mức này sao? Trên mặt lại làm ra dáng vẻ cực kỳ nóng nảy, nói: "Kiều Đào cô nương, mau mời ma ma ra ngoài, nếu không sẽ có người mất mạng."
Dư ma ma ngồi yên bất động, chỉ nói: "Kiều Đào, ngươi đi nhìn xem có chuyện gì xảy ra?"
Kiều Đào vâng lời, đóng kín cửa, đi theo nữ đầu bếp đến phòng bếp. Dọc theo đường đi, nữ đầu bếp hưng phấn miêu tả Kiều Hạnh cùng Diễm Nhi ầm ĩ ra sao, đánh nhau như thế nào, nước miếng bắn cả lên mặt Kiều Đào, Kiều Đào nhẹ nhàng lau, một câu nói cũng không nói.
Bên ngoài phòng bếp chen đầy người ở của Ngô gia, trong phòng bếp càng chật ních người của Ngô gia, bao gồm Ngô Hiền Thanh, Ngô Kim Trụ độc tử Ngô gia, Phương nhi, còn có mấy thô sử ma ma. Nữ đầu bếp lôi kéo Kiều Đào, cố hai ba lần mới đẩy được đám người ở hóng chuyện ra ngoài, đi vào phòng bếp, lớn tiếng nói: "Lão gia, nãi nãi, Dư ma ma sai Kiều Đào cô nương tới xem một chút có chuyện gì xảy ra."Kiều Đào híp mắt nhìn lại, chỉ thấy trong phòng bếp một mảnh hỗn độn, Kiều Hạnh tóc tai bù xù, gương mặt toàn là bụi bẩn và nước mắt, đang ngồi ở trên đất ôm cái bình thuốc bể lớn tiếng khóc, nói là sáu bảy người Ngô gia một mình nàng ta. Ngô Hiền Thanh và Ngô Kim Trụ tay chân luống cuống đứng dựa vào vách tường, Uông thị cùng Diễm Nhi cũng tóc tai bù xù, trên người tràn vấy đầy dầu mỡ bụi băm, trên tay trên cổ tràn đầy vết máu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương nhi giận đến đỏ bừng, quệt mồm không nói lời nào.
Uông thị kéo Kiều Đào lại, la ầm lên: "Kiều Đào, ngươi tới thật đúng lúc, ta sống hơn ba mươi năm, cũng chưa từng gặp nha đầu nào ngang ngược như thế. Chẳng lẽ ở phủ quan gia các người quản giáo hạ nhân như vậy sao? Ta là chủ tử, vừa là thân thích trong phủ, nàng ta là khách, lại tôi tớ, lại hoàn toàn không biết tôn ti lễ nghi, hôm nay không cho nói rõ cho ta, ta nhất định không tha."
Kiều Hạnh đập mạnh ấm sắc thuốc trong tay xuống đất, nhảy bật lên, ngón tay suýt nữa đâm vào mắt Uông thị, mắng: "Mắt chó của ngươi mù! Đồ tim heo gan chó đáng chết! Ngươi còn biết phủ chúng ta là quan gia sao? Ngươi và ta tiểu thư nhà là thân thích sao? Các ngươi làm hại tiểu thư nhà ta té xuống vách núi, suýt nữa dâng mạng, lại mưu đồ bí mật muốn trộm tài vật của nàng, đuổi nàng ra ngoài,lại bị ta đánh vỡ, lúc này mới mượn cơ hội đập ấm sắc thuốc của nàng, sáu bảy người đánh một mình ta, muốn giết người diệt khẩu. Ta nói cho các ngươi biết! Không có chuyện dễ dàng như vậy! Đừng nói thiên hạ này còn có vương pháp ở đây, dù là quỷ thần cũng sẽ không dễ dàng tha cho đám bọn ngươi!"
Mồm miệng nàng ta lanh lợi, nói vừa vội vừa nhanh, có đầu có đuôi, lí lẽ hùng hồn, một chút chột dạ cũng không có, hình như nàng ta chính là người để tâm nhất.
Diễm Nhi vừa vội vừa giận, thét to: "Phi! Tiểu tiện nhân bỉ ổi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta hại đồ sao chổi đó té xuống vách núi hả? Rõ ràng là chính nàng ta ngu xuẩn té xuống đấy! Nếu như không phải là nhà chúng ta chứa chấp nàng, nàng đã sớm chết rồi, lấy chút đồ của nàng ta thì có là gì!"
"Xem đi, ngay trước mặt chúng ta cứ nhục mạ tiểu thư nhà ta như vậy, có thể thấy được bình thường các ngươi đối đãi với nàng như thế nào. Thừa nhận mình muốn trộm tiểu thư nhà ta gì đó rồi sao? Có loại thân thích ác độc không biết xấu hổ như thế này sao?" Kiều Hạnh oán hận một tiếng, lại nhào tới liều mạng: "Còn ngươi nữa, tại sao nói ta là đồ tiện nhan? Ngươi hiểu được cái gì gọi là đồ tiện nhân sao? Ai dạy ngươi hả? Ngươi nói cho ta nghe nghe, nói không rõ, ta không buông tha cho ngươi!"
Mặc dù Diễm Nhi vạm vỡ, rốt cuộc vẫn là tiểu cô nương chưa chồng, bị Kiều Hạnh liên tiếp chất vấn làm cho mặt nàng ta đỏ tới mang tai, tay chân mềm nhũn đi mấy phần, lại bị nắm tóc.
Kiều Đào trầm mặt, trầm giọng nói: "Tất cả dừng tay cho ta! Kiều Hạnh, người làm như thế này, người biết chuyện, sẽ nói ngươi bị buộc bất đắc dĩ, trong tâm chỉ muốn hộ chủ; người không biết, sẽ tin lời tiểu nhân nói, nói ngươi ỷ thế hiếp người, đến lúc đó, ngay cả danh tiếng của Tam tiểu thư và gia phủ cũng bị ngươi làm hỏng hết! Ngươi có thể chịu trách nhiệm được sao?"
Kiều Hạnh nhào qua ôm Kiều Đào gào khóc: "Mới vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, bọn họ thật là quá đáng, khi dễ tiểu thư, ý đồ mưu tài hại mệnh, lại nói bậy làm ô uế thanh danh của ta, ta lớn như vậy, chưa từng tức giận như vậy, ta không sống nữa." Bỗng nhiên lao về phía Uông thị, lúc trước nàng ta chỉ là muốn mượn cơ hội nhốn nháo, giúp Minh Phỉ xả giận, buông tha nàng ta, đến sau lại, nàng đột nhiên cảm thấy, nháo lên cũng không tồi.
Uông thị bị nha đầu hung hãn này làm kinh sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau, Kiều Đào tay mắt lanh lẹ, gắt gao níu Kiều Hạnh lại, thở dài nói: "Đừng làm rộn, chúng ta đi về trước, bẩm báo phu nhân, ai đúng ai sai, phu nhân tự sẽ chủ trì công đạo. Ngươi cứ ầm ĩ thế này, kẹp tiểu thư ở giữa, rất làm khó người. Trước tiên, cùng ta đi gặp ma ma rồi lại nói được không?"
Lúc này Kiều Hạnh mới ngừng khóc thút thít.
Uông thị thấy Kiều Hạnh không lộn xộn, vội cười theo làm lành, nói: "Kiều Đào tỷ tỷ, ngươi giúp ta khuyên nhủ Kiều Hạnh tỷ tỷ. Mới vừa rồi là nàng nghe lầm rồi, tục ngữ có câu, dân không đấu với quan, chúng ta vừa thân thích, Tam tiểu thư đến nơi này của chúng ta, là biết bao vinh hạnh a, chúng ta vui mừng còn không kịp, sao lại dám mưu tài hại mệnh? Nếu là có một chút xíu tâm tư kia, cho ta bị thiên lôi đánh, không chết tử tế được!"
Kiều Đào cười nhạt: "Đúng vậy a, Ngô gia nãi nãi là người hiểu chuyện. Nhưng lời nói của đại cô nương nghe vào không được lọt tai. Có hơi ô ngôn uế ngữ, thật sự không phải thứ mà nữ nhi nhà gia giáo có thể nói ra."
Uông thị lập tức đánh Diễm Nhi mấy cái, mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, ba ngày không đánh ngươi lại chẳng biết trời cao đất dày, xem ngươi làm thế nào, muốn bức tử cha nương ngươi mới vừa lòng sao?"
Diễm Nhi vẫn không phục, bị Uông thị bịt miệng, lệnh Ngô Hiền Thanh cùng Ngô Kim Trụ kéo nàng ta đi ra ngoài.
_________________________________________________________________
Đại gia, em trở lại. Chương này làm vội, vẫn chưa beta kĩ lắm nên cả nhà vào soi lỗi nhé. Nhớ thanks và share truyện giúp nhóm ạ. Tiện thể em cũng PR bộ "Thực hoan giả yêu" em đang làm, mọi người ủng hộ bộ này thì tiện đường tìm bộ kia xem thử ạ. Em cảm ơn. Chúc mọi người ngủ ngon
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.