Hỉ Doanh Môn

Chương 104: Trở về

Ý Thiên Trọng

01/08/2017

Editor: Lovenoo1510

Trần thị mặt không thay đổi nhìn Minh Tư đang quỳ gối trước mặt khóc thút thít, không ngừng dập đầu nói xin lỗi, cuối cùng thở dài một tiếng: “Đứng lên đi, không phải nói ngươi còn bệnh sao? Biết rõ mình sai là tốt rồi.” Thái Quốc Đống cũng thật kỳ lạ, đón người quay lại liền quăng cho nàng rồi đi nha môn như một làn khói.

Minh Tư vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, nâng lên khuôn mặt hoa lê đẫm mưa, làm bộ tội nghiệp nhìn Trần thị: “Mẫu thân, đều là do nữ nhi không tốt, nữ nhi không hiểu chuyện, làm cho ngài thêm phiền toái. Về sau ta nhất định không dám như thế nữa.” Lại xoay người, hướng về phía Minh Phỉ đang đứng yên một chỗ muốn dập đầu: “Tam tỷ tỷ, ta thực sự xin lỗi ngươi, ta sai lầm rồi, mong rằng ngươi đừng so đo cùng người muội muội này.”

Lời còn chưa dứt, Trần thị đã quát to một tiếng: “Đều đứng đấy làm cái gì? Còn không mau đỡ Tứ tiểu thư đứng lên? Thân thể Tứ tiểu thư không tốt, lại bôn ba đường dài, sao có thể chịu được loại giày vò này? Nếu là vì vậy mà phát bệnh, để xem ta có đánh đòn các ngươi không!”

Nha đầu ma ma đồng loạt xông đến, mạnh mẽ kéo Minh Tư từ dưới đất lên. Minh Tư dựa sát vào trên người một nha hoàn, khóc đến thở không ra hơi, một bộ dáng yếu đuối có thể té xỉu bất cứ lúc nào.

Hai năm không gặp, đã có bộ dáng mảnh mai gió thổi qua một cái là bay này, cũng không biết là làm để cho người nào nhìn. Trần thị nhìn là thấy phiền, nhưng vẫn phải dằn lại tính tình nói: “Đưa Tứ tiểu thư về Quỳnh Hoa viện đi, cẩn thận hầu hạ, thiếu cái gì, lập tức đi lấy, nhanh đi mời Đường đại phu tới chuẩn mạch kê đơn.” Ánh mắt rơi vào trên người nha hoàn mười hai mười ba tuổi bên cạnh Minh Tư, “Đây là người nào?”

Tiểu nha hoàn “Rầm” một tiếng té quỵ xuống đất, dập đầu nói: “Nô tỳ Lục Thảo tiếp kiến phu nhân, phu nhân vạn phúc.”

Minh Tư hoảng hốt lo sợ, giọng nói run run: “Mẫu thân, vốn đi theo nữ nhi là Tùng Vân và Tùng Lộ nhưng vì bị bệnh nên không thể đi theo, đây là Trang đầu cho nữ nhị, Lục Thảo tuy còn nhỏ, nhưng là người giỏi giang trung thực, khéo léo nghe lời.” Bộ dáng chỉ sợ Trần thị đem Lục Thảo đuổi đi.

Trần thị nhíu nhíu mày: “Nếu là của Trang đầu cho ngươi, chắc là thoả đáng, Lục Thảo cái tên này nên đổi thôi, gọi là Nhân Thảo cũng được.” Mắt nhìn một vòng, rồi rơi vào trên người Châu Sai: “Bên cạnh ngươi chỉ có một mình nàng, khó tránh khỏi có lúc không thể chu toàn, để Châu Sai đến chiếu cố ngươi hai ngày, tiện chỉ bảo thêm Nhân Thảo cũng tốt, chớ để Nhân Thảo phạm vào quy củ trong nhà.” Đặt tách trà xuống, quay đầu nhìn ba người tỷ muội Minh Phỉ: “Các ngươi đi cũng nửa buổi rồi, chắc là mệt mỏi, trở về phòng thay quần áo đi.”

Châu Sai lập tức đưa mọi người về Quỳnh Hoa viện. Minh Phỉ cùng Minh Ngọc cáo từ, Minh Bội không chịu đi ở lại cuối cùng, thấy mọi người tản đi, uỷ khuất vạn phần nói: “Mẫu thân…………”

Trần thị cười nói: “Sao vậy?”

Minh Bội thấy vẻ mặt Trần thị coi như nhu hoà, lập tức đi tới trước mặt nàng, uỷ khuất nói: “Mẫu thân, nữ nhi không muốn cùng nàng ta ở chung một chỗ. Nàng ấy tính khí nóng nảy……….Chuyện lần trước chắc hận nữ nhi lắm, lúc này trở lại nhất định sẽ gây chuyện với nữ nhi…………”

Vẻ mặt Trần thị đoan trang, nghiêm túc nói: “Ngươi sao có thể nói như vậy! Nàng là Tứ tỷ của ngươi.

Thánh nhân có nói: Biết sai có thể thay đổi rất lớn, nàng đã biết mình sai, lại bị bệnh, ngươi nên đối đãi tốt với nàng mới đúng. Được rồi! Trở về đi thôi.”

Minh Bội không dám nói nhiều nữa, uất ức lui xuống, toàn bộ tâm tư đều là làm thế nào để độc chiếm Quỳnh Hoa viện, không muốn cùng Minh Tư thưa kiện.

Minh Bội mới lui ra, Tứ di nương vẫn chưa từ bỏ ý định nên tiến vào xoa bóp cánh tay cho Trần thị: “Mẹ con nàng ta nhảy lên cũng thật lợi hại. Vừa mới qua một ngày, đã làm cho lão gia đón người trở lại. Theo tỳ thiếp thấy, nếu người bị bệnh, nên ở nông thôn nuôi mới phải, bị bệnh như thế này mà trở về để gieo hoạ cho người khác sao? Nếu là lây cho những người khác thì làm thế nào?”

Ở nơi này một ngày có thể có bản lĩnh làm được chuyện tốt gì? Không biết sắp đặt bao ngày, rồi chờ dịp nàng không có ở đây để đem người về. Phản đối không có hiệu quả, trong lòng Trần thị vốn đã có một đống lửa giận, nghe vậy nhíu mày: “Cũng bởi vì ở nông thôn không trị khỏi, cho nên mới muốn trở về điều trị tiếp! Phòng ốc trong nhà nhỏ hẹp, ngược lại ngoại viện rộng rãi, làm sao có thể để nữ hài tử ở ngoại viện được chứ? Ngươi tạm nhường một chút đi.”

Tứ di nương cười nói theo: “Phu nhân, Hồng Thuý uyển nơi đó………..” Thấy đôi mắt Trần thị hung ác, vội vàng nói: “Bên cạnh Hồng Thuý uyển có Hoa Mai viên không phải vừa đúng lúc sao? Lại thanh tĩnh rất khác biệt, rất thích hợp với dưỡng bệnh.”

Trần thị cười như không nhìn nàng ta: “Trước cứ ở, chờ lão gia trở lại bẩm qua với lão gia rồi hãy nói.”

Tứ di nương bĩu môi: “Phu nhân, ngài không biết, buổi sáng hôm qua các ngài vừa mới đi, tỳ thiếp đang hầu hạ lão gia ra cửa, thì có người nâng khăn tiến vào……….” Nàng vểnh lên ba đầu ngón tay, “Ôi chao, bụp một tiếng liền quỳ gối trên tấm đá xanh ở cửa viện, không nói câu nào, chỉ có đôi tay giơ thật cao cái khăn kia, nước mắt rơi như mưa.

Lão gia vốn có chút mất hứng, hỏi hắn buổi sáng tinh mơ khóc cái gì, nhưng vẫn sai tỳ thiếp đi lấy cái khăn kia tới, phía trên dùng máu viết chút chữ, tỳ thiếp không biết là gì, thế nhưng mùi hương thì tỳ thiếp nhận ra, còn không phải là mùi hương của cái con hồ ly lẳng lơ vẫn dùng sao? Mùi hương như vậy…….Phu nhân ngài thực quá nhân hậu rồi.”

Tứ di nương oán trách mấy câu, thấy Trần thị không tiếp lời, chỉ đành phải nói: “Lão gia nhìn một chút, liền tự mình đi đỡ người, nói, vừa như vậy, liền đi đón người đến đây. Tỳ thiếp nhìn thấy chuyện xấu, vội nói, nếu không hay chờ phu nhân trở lại hẵng nói? Kết quả lão gia lấy tỳ thiếp ra để trút giận, rồi lập tức lệnh cho Hàn quản gia đánh xe đi đón người, tỳ thiếp vội vàng tìm người đưa tin cho phu nhân, ai ngờ không tìm được người thích hợp, sau trời lại mưa, kéo tới kéo lui đã tới sáng hôm nay.” Nàng vỗ ngực, “Thật may, chỉ có nhỏ tới.”

Trần thị cười nói: “Ngươi cực khổ.” Lại phân phó Dư ma ma: “Vào thu rồi, đi đem khối tơ nhung màu tím mà vài ngày trước Tam nãi nãi cho ta đưa cho di nương làm kiện áo nhỏ mặc.”

Tứ di nương cười nói: “Làm sao xứng? Những chuyện này vốn là việc tỳ thiếp nên làm.”

Trần thị nghiêm túc nhìn nàng: “Vì vinh quang của Minh Bội bọn họ, ngươi thật sự đã làm chút việc.”



Tứ di nương thu hồi nụ cười, quỳ gối hành lễ, đôi tay nhận lấy vải rồi lui ra.

Tiểu Ngải dán lại bên tai nàng nói: “Di nương, cũng không biết Tứ tiểu thư bệnh thật hay giả, chúng ta sẽ thật sự chờ phu nhân đi bẩm báo với lão gia sao?”

Tứ di nương xì mũi coi thường: “Đợi nàng? Vậy muốn đợi đến lúc nào? Ngươi cho người chờ, lão gia trở lại thì nói cho ta biết.”

Đúng buổi chiều, Thái gia thống nhất dùng cơm tối ở chính phòng. Thời tiết mới vừa lập thu, khí hậu vẫn còn rất nóng, Minh Tư khăng khăng vẫn mặc mấy tầng quần áo, bên ngoài còn mặc cả áo choàng, yếu đuối tựa vào trên bàn, một bộ dáng lung lay sắp đổ.

Thái Quốc Đống cau mày: “Nếu bệnh, nên nằm ở trên giường nghỉ ngơi mới phải, còn tới nơi này làm loạn?”

“Đã lâu nữ nhi chưa thấy mọi người trong nhà, muốn cùng mọi người dùng cơm.” Minh Tư làm bộ dáng đáng thương nhìn Trần thị một cái, bộ dạng giống như con thỏ con bị giật mình, rồi rũ mắt xuống thật nhanh, níu lấy vạt áo thành bộ dáng không biết nên làm thế nào. Không biết là bởi vì ăn mặc quá dầy hay vì thân thể suy yếu, trên trán và cánh mũi nàng mồ hôi cũng lấm tấm.

Chân mày Thái Quốc Đông nhăn chặt.

Trần thị không chút hoang mang nói: “Là ta sơ sót, nên sớm một chút cho người làm đi nói với ngươi. Ngươi ở đây dưỡng bệnh, về sau sớm muộn gì cũng không cần đến thỉnh an, cơm tối cũng không cần đi lên phòng, bảo nhà bếp đưa qua cho ngươi là được.” Lại mắng Châu Sai, “Đem ngươi ở lại bên cạnh Tứ tiểu thư, chính là sợ Nhân Thảo nhỏ tuổi không biết, ngươi nhìn là được, cũng không biết nói trước với ta một tiếng, Tứ tiểu thư muốn tới cũng không biết khuyên can.”

Châu Sai cúi đầu hành lễ: “Đều là nô tỳ không đúng.”

Trần thị bỏ qua Thái Quốc Đống đang nhíu chặt chân mày, cười híp mắt hướng về phía Minh Tư nói: “Lúc này Minh Tư có thể có tinh lực dùng cơm với chúng ta không? Nếu như không thể, có muốn đi về trước không, ta sẽ cho người làm đưa đồ ăn qua cho ngươi?”

Thái Quốc Đống nói: “Không cần, nếu mọi người đã tới, liền ăn chung thôi.” Nói qua rồi dẫn đầu cầm đũa lên.

Ăn xong một bữa cơm, Minh Bội dựa vào bên phải Thái Quốc Đống, nhỏ giọng nói, “Phụ thân, Tứ tỷ tỷ mang bệnh sợ ầm ĩ, trong phòng nữ nhi nhiều người nhiều việc, buổi chiều còn phải đánh đàn, nếu không nữ nhi chuyển ra khỏi Quỳnh Hoa viện nhé?” Gương mắt nhìn Thái Quốc Đống.

Minh Tư vội đứng lên, thở gấp liên tiếp: “Không……không dám làm phiền Ngũ muội muội, ngươi vốn là ở……Giữa chừng là do ta làm hại mọi người nên phải dọn đi, bảo như vậy làm sao ta an tâm? Phụ thân, hay để cho nữ nhi chuyển ra khỏi Quỳnh Hoa viện đi, chỉ cần có thể ở, nơi nào cũng được!” Đôi mắt đã đỏ lên.Thái Quang Nghi lần đầu tiên phát ngôn: “Tứ muội, thân thể của ngươi sao chịu được?”

“Chịu được! Có thể trở về là ta đã đủ hài lòng……..” Minh Tư nghẹn ngào.

Mí mắt Thái Quang Đống nhảy mấy cái, hỏi Trần thị: “Nội viện còn nơi nào thích hợp cho người ở không?”

Trần thị hạ mí mắt cho Thái Quang Hoa ăn cơm, nhàn nhạt nói: “Hồng Thuý Uyển, Hoa Mai Viên đều còn rất tốt.”

Tứ di nương cười nói: “Lão gia, Hoa Mai Viên không tệ, lần trước Đổng ma ma tới phu nhân mới xử lý qua, cái gì cũng đều mới, có sẵn, lại thanh tịnh rất khác biệt.”

Hắn đương nhiên biết Hoa Mai Viên không tệ! Minh Bội và Minh Tư ai cũng không có tư cách một mình ở Hồng Thuý Uyển. Ánh mắt Thái Quốc Đống quét qua trên mặt Minh Tư và Minh Bội, lại nhìn những người khác ở trong phòng một chút, tất cả mọi người đồng tình nhìn Minh Tư, đều đang đợi hắn lên tiếng, không khỏi thầm thở dài một hơi: “Minh Bội ở đã quen, không cần chuyển đi, Minh Tư ở Hoa Mai Viên đi.”

Rốt cuộc cũng thắng lợi. Ánh mắt Tứ di nương sáng lấp lánh, hướng về phía Minh Bội chớp mắt vài cái, Minh Bội cười thật dịu dàng, giả vờ nói: “Vậy ta giúp Tứ tỷ tỷ bố trí gian phòng nhé.”

Đôi mắt Minh Tư đỏ ngầu, bên trong chứa đầy nước mắt, cuối cùng từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, mờ mịt như đoá hoa nở rộ. Nàng cúi thấp đầu, mỏng manh gầy yếu đầu vai co rúm lại, từ cổ họng nặn ra một câu mơ hồ nghe không rõ âm thanh: “Cảm ơn Ngũ muội.”

Minh Phỉ kéo Minh Ngọc: “Chúng ta cùng nhau đi.”

Minh Tư lại nghẹn ngào một tiếng: “Cảm ơn Tam tỷ và Lục muội.”

Minh Phỉ cười nói: “Cảm ơn cái gì, đừng khóc nữa, chúng ta đều là người một nhà. Sau khi ăn xong tản bộ cũng có lợi cho cơ thể, chúng ta đi qua xem thử còn thiếu cái gì, sẽ thêm vào.” Mắt Thái Quang Nghi quét qua gương mặt thật thà chất phác, nhẹ nhàng buông ly trà trong tay: “Ta cũng vậy đi theo nhìn xem một chút.”

Thái Quốc Đống đưa mắt nhìn đám còn ríu ra ríu rít ở ngoài phòng, xoa trán thở dài một tiếng: “Thật sự là ma ám trong mệnh ta mà.”



Trần thị cong cong khoé môi: “Nhìn lão gia nói này, con trai con gái mình, sao lại nói những thứ này.” Sớm biết như thế, sao không nạp ít đi mấy thiếp, sinh trễ mấy tể?

(Tể: Con trai)

Thái Quốc Đống kéo ra một nụ cười, cố gắng giải thích: “Nó trước kia không hiểu chuyện, ngươi đừng so đo cùng nó. Lần này nó bị bệnh, ở nông thôn nuôi hơn nửa năm cũng không thấy tốt, ta muốn mang về kinh thành mời đại phu, bốc thuốc đều dễ dàng hơn rất nhiều, cho nên mới sai người đưa nó về đây. Vốn định muốn cùng ngươi thương lượng, nhưng hôm qua ngươi cũng không ở đây, vừa lúc có xe đi Trang tử, ta liền để cho bọn họ thuận tiện dẫn theo người.”

Việc đã đến nước này, nàng sẽ không ngu đến mức vì cái này cùng hắn ồn ào, Trần thị nâng lên khuôn mặt tươi cười: “Ngài trước nên nói với thiếp thân một tiếng, để thiếp thân sớm dọn dẹp căn phòng. Không kịp ứng phó như vậy, làm hại có người oán giận sợ nó mang bệnh cho những người khác trong nhà. Nó đấy, thân thể không tốt còn phải dời đi nơi khác. Ngài nói trước một tiếng, mọi thứ sẽ được chuẩn bị xong hết thảy, nó vừa đến thì mọi chuyện đều thuận lợi trôi chảy chẳng phải tốt hơn sao? Cho nên nha, đàn ông các người suy tính những chuyện vặt vãnh này đúng là không chu đáo.”

Thái Quốc Đống mượn dốc xuống lừa: “Là ta suy tính không chu đáo.” Lại trêu chọc Thái Quang Hoa, thấy vẻ mặt Trần thị an tĩnh ôn hoà, mới nhân cơ hội cười nói: “Tuổi Minh Tư và Minh Phỉ cũng xấp xỉ nhau, lúc ngươi hỏi thăm hôn sự cho Minh Phỉ, thì tiện thể hỏi thăm cho nó một chút. Không cần giàu có, chỉ cần bình an ổn định là được.”

Sợ rằng chuyện tình Nhị Di nương quan tâm nhất chính là tìm một mối hôn sự tốt cho đám Minh Tư đây? Cho nên Thái Quốc Đống vội vàng đem người trở về như thế, hơn nữa còn suy tính nói chuyện này. Trần thị che dấu nụ cười lạnh ở khoé môi, cười đến dịu dàng thân thiết: “Lão gia nói rất đúng, là thiếp thân sơ sót. Chuyện như vậy thiếp thân nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng.”

Thái Quốc Đống thấy nàng đồng ý thoải mái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Các ngươi ở biệt viện Viên gia chơi vui vẻ chứ?”

Trần thị nói: “Không tệ, biệt viện nhà họ xây ở lưng chừng núi, thật khác biệt.” Trong nội tâm khẽ động, liền nhắc tới ý tứ của Viên Nhị phu nhân muốn làm thân gia, đặc biệt chỉ rõ thân thể Viên Tư Phác không tốt, “Cũng không thể lấy hạnh phúc cả đời của hài tử làm trò đùa được, thiếp thân không công khai cự tuyệt nàng ấy, chỉ nói Minh Phỉ nhà chúng ta còn nhỏ, trước mắt còn có Tam ca của nó. Chỉ sợ Viên Nhị lão gia sẽ tìm cơ hội khác nói cùng ngài, ngài cũng đừng u mê hồ đồ mà đồng ý hắn. Đứa bé nhà bọn họ được nuông chiều, thì đứa nhỏ nhà chúng ta cũng là bảo bối.”

Thái Quốc Đống rất đồng ý với câu nói phía sau của Trần thị, cười nói: “Ta hiểu rõ, nếu hắn nhắc tới, ta liền từ chối là được. Chờ thêm hai năm nữa nhà hắn tự nhiên sẽ mất đi ý định này.” Lại tiếc hai tiếng. “Thật là đáng tiếc cho Viên lão tam gia.” Nếu không hắn cũng ngàn nguyện vạn nguyện.

Trần thị thầm xuy một tiếng, nếu như không phải nguyên nhân này, chỉ sợ Viên lão tam ở trong kinh thành đã bị người ta ăn đến vụn xương cũng không còn rồi, sao lại có thể còn đến hôm nay?

Không đến mấy ngày, tin của Thái Quang Đình cũng đến, sau khi Trần thị thấy, cảm giác cuối cùng mình cũng không đi sai đường, đem hôn sự này ngăn cản lại. Nếu thật giống như lời nói trong kinh thành, chẳng phải Minh Phỉ sẽ bị hại chết sao? Nàng chẳng phải là sẽ bị Thái Quang Đình hận chết à? Nghĩ thật lâu, nàng quyết định sẽ từ từ giảm bớt việc lui tới Viên phủ, để tránh đưa tới chút hiểu lầm không cần thiết cũng như truyền đi chút lời nói không tốt.

Lại nói sau giờ ngọ khi Minh Phỉ và Minh Ngọc đang ở dưới cửa sổ thêu màn trướng, cho dù việc bát tự hôn sự của Minh Phỉ còn không có một nét phẩy, Trần thị cũng đã yêu cầu nàng tranh thủ thời gian rảnh rỗi tự thêu đồ cưới cho mình rồi. Hai tỷ muội đang vì vấn đề phối màu mà dây dưa tranh luận không thôi, cửa viện vang lên một tiếng “ken két” nhỏ, Châu Sai và Nhân Thảo đỡ Minh Tư gầy yếu xách theo một hộp giấy nhỏ đi vào.

Kim Trâm và Hoa ma ma đang ở hành lang nói chuyện, thấy thế thì một người nghênh đón, một người vào nhà nhắc nhở hai tỷ muội Minh Phỉ: “Tứ tiểu thư tới.”

Minh Ngọc cười hì hì nghênh đón, tự mình đỡ Minh Tư, đem nàng ấy dẫn vào trong phòng, “Tứ tỷ tỷ, trời nắng như vậy, tuy nói đã sang thu, nhưng thời tiết còn chưa hết nóng, người ngươi không tốt, thật là không nên đi ra ngoài. Nếu muốn gặp chúng ta, thì sai bọn nha đầu đến truyền tin, tất nhiên ta và Tam tỷ sẽ nhanh tới tìm ngươi.”

“Không có gì đáng ngại. Ta nằm mấy ngày, nghĩ đến đi một vòng chút. Ta từ thôn trang mang tới chút hạnh khô…. Quả này vỏ cứng ít nước, người bên cạnh lại ít, hôm qua mới mang ra ngoài, vừa đúng lúc đưa tới cho các ngươi.” Minh Tư không ngờ Minh Ngọc dám nói ra một phen như vậy, hơn nữa thái độ đối với nàng lại thân mật như thế. Ngày trước đều vừa sợ vừa hận nàng, giờ không còn thấy dáng vẻ băn khoăn lo lắng của tiểu hài tử nữa, thay vào đó là một nữ hài tử có một phần hoạt bát lại mang theo vài phần trầm ổn hào phóng. Thời gian ba năm, thế nhưng thay đổi lớn như vậy, Minh Tư đưa ánh mắt hướng về phía Minh Phỉ.

Minh Phỉ ngồi ở trước cửa sổ thêu, trong tay còn cầm một cây châm, đuôi châm là một chuỗi sợi tơ lục sắc, ánh mặt trời từ song cửa sổ bên ngoài chiếu vào, làm tóc và lông mi của nàng, cùng với các lông tơ trên mặt mang theo màu vàng óng ánh, ngay cả con ngươi cũng điểm theo chút ánh vàng, nàng mỉm cười: “Tứ muội muội, ngươi chờ, ta đem châm này thu lại rồi sẽ bồi cùng ngươi.”

Minh Tư thấy trên kệ thêu kia là khối vải tơ màu đỏ thẫm, đột nhiên hiểu ra cái gì, trong lòng dấy lên một cỗ sợ hãi, lại có mấy phần mơ hồ kỳ vọng, nàng bước vội mấy bước, dừng ở trước chiếu thêu, nhô đầu ra: “Tam tỷ tỷ, ngươi thêu cái gì vậy?”

Minh Phỉ thu thật nhanh kim châm cuối cùng, cười lên: “Chính là một màn che.” Thần sắc sạch sẽ thuần khiết như ngọc có hơi mất tự nhiên.

Trên vải tơ đỏ thẫm có bảy nhánh mẫu đơn quấn lấy nhau, quả nhiên là thêu đồ cưới! Minh Tư xoay đầu thật nhanh hướng về phía Minh Phỉ, đột nhiên phát hiện, tiểu nha đầu ở nông thôn đã từng lùn hơn mình nửa cái đầu hôm nay đã cao bằng mình, thân thể mơ hồ cũng có đường cong lả lướt, đôi tay kia, đã từng thô ráp không chịu nổi, màu sắc của tay xấu xí, hiện giờ được nuôi dưỡng trắng mịn, đang tao nhã xếp ở trên váy trước mặt, cùng với các thiên kim tiểu thư được nuông chiều không có gì khác biệt.

Lần nữa xem xét lại mình, ngực của mình vẫn bình thường, so với mấy năm trước vẫn không có bất kỳ thay đổi.

Đặc biệt là vì muốn chiếm được sự đồng tình của Thái Quốc Đống, còn cố ý để thân thể có vẻ khô cằn, đặc biệt khó coi, Minh Tư hít một hơi thật sâu, thật khó khăn mới áp chế được cảm xúc phức tạp đang lăn lộn trong lồng ngực, hé ra một nụ cười ôn nhu: “Việc thêu thùa của tỷ tỷ ngày càng tốt rồi.”

Minh Phỉ cười nhạt: “Muội muội khen nhầm rồi. Qua bên này ngồi đi.”

Minh Tư vẫn đứng ở bên bức tường, chuyên chú nhìn bộ tranh Mẫu Đan: “Tranh này vẽ thật tốt. Ta nhớ được lúc ta đi còn không có, là sau này mới mua sao?”

Minh Ngọc cười nói: “Đâu có, tranh này người bên ngoài ngàn vàng khó cầu. Không phải người đó là không có được.”

Minh Tư kinh ngạc nói: “Hả?” nàng mở to hai mắt, cẩn thận nhìn rõ tên đề trên tranh, “Tuyết Khê, đây là người nào vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Doanh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook