Hỉ Doanh Môn

Chương 119: Vô lại

Ý Thiên Trọng

14/08/2017

Editor: Lovenoo1510

Từ sớm Minh Phỉ đã mặc bộ đồ mới chờ ở trong phòng của Trần Thị, xác thực không cần xuất môn liền từ phòng Trần thị trở về thay quần áo, Kim Trâm theo sau che dù, không quên nhắc nhở nàng: “Tam tiểu thư cẩn thận một chút, đừng vảy ướt váy.”

Minh Phỉ chỉ lo nâng váy đi về phía trước, nửa đường gặp phải một tiểu nha hoàn mới, cũng không sợ mưa gió, trên đầu đội một lá sen cười hì hì chạy tới, thấy Minh Phỉ ở đối diện, liền ném lá sen đi, cười nói: “Tam tiểu thư, Đại công tử mời ngài qua nói chuyện.”

Minh Phỉ nhận ra là tiểu nha hoàn hồi môn trong phòng của Hàm Dung, còn nhỏ tuổi hơn so với Minh Ngọc, bình thường rất hồn nhiên ngây thơ, nên cũng không có nghi ngờ gì, chỉ hỏi nàng: “Đại công tử về từ lúc nào?”

Tiểu nha hoàn cắn đầu ngón tay nháy mắt suy nghĩ một chút, đưa lá sen qua nói: “Nô tỳ không biết. Chỉ biết Đại công tử lấy cái này ra.”

Minh Phỉ thấy lá sen xanh biếc đáng yêu, chỉ nghĩ Thái Quang Đình gặp được người bán sen sớm nên trở về. Giá đất trong kinh thành đắt, trừ nhà Công Khanh và Phú thương ra, có rất nhiều quan viên cũng chỉ có thể ở nương thân ở viện tử mà thôi, cũng không thể xây dựng được lâm viên. Mà nữ tử ở kinh thành lại thích nhã nhặn lịch sự, bất luận ở trong nhà tiếp khách cũng muốn cắm mấy cành hoa tươi. Mà hoa sen, vì phải có nước ao mới có thể sống, nên mọi người càng trân quý, lúc bình thường hoa sen thượng hạng có thể bán đến 50 văn một bông, nếu là cực quý, thì một bông cũng bán được 3, 4 trăm văn cũng là bình thường. Vì kiếm lời, trong kinh liền có người chuyên tìm cách dẫn nước nóng tới nuôi sen ở ngoại thành.

Kim Trâm và Minh Phỉ cũng nghĩ tới đi một chỗ, cười nói: “Đoán chừng là Đại công tử mua sen để Thiếu phu nhân và các tiểu thư xem, tiểu thư có muốn đổi lại y phục rồi đi không?”

Tiểu nha hoàn này nháy mắt nói: “Đại công tử phân phó bảo Tam tiểu thư tới sớm chút.” Vừa nói vừa gia cao lá sen lên chạy.

Minh Phỉ thấy nàng tự nhiên, liền cười nói: “Chắc hoa cũng không nhiều lắm, vả lại cũng chỉ là tới nhìn xem thôi, buổi tối chúng ta nấu cháo lá sen ăn.” Cũng không quản váy liền đi ra bên ngoài.

Kim Trâm không dám khuyên, không thể làm gì khác hơn là thỉnh thoảng nhắc nhở dưới chân nàng, mới đến cửa tiểu viện của Thái Quang Đình, chợt thấy một khối bàn đá xanh biếc không biết đã chuyển đi nơi nào, để lộ ra một hố nước sâu ở nơi đó.

Kim Trâm vội nói: “Tam tiểu thư ngài cẩn thận dưới chân.” Lại mắng: “Cũng không biết ai đang trực, thế nhưng lại để phiếm đá mọc cánh bay mất, bay rồi cũng không thấy tới đổi, nếu ai dẫm vào thì không phải là gặp tai ương sao.” Vừa dứt lời, chỉ thấy một người đội mưa từ bên cạnh chạy tới, thật vừa đúng lúc giẫm vào nước bên trong đường kia, bọt nước văng khắp nơi.

Kim Trâm sợ hãi kêu lên một tiếng, mở miệng mắng, liền nghe người nọ hô một tiếng “Tránh ra!” Tiếp theo thân thể lắc lư thẳng tắp ngã về phía Minh Phỉ, tốc độ rất nhanh, thế lại quá mạnh, quả thật làm cho không người nào tránh được. Minh Phỉ bị hắn đập vào nên đặt mông xuống dưới đất, đang giãy giụa né tránh, người nọ lại luống cuống tay chân níu lấy nàng, hình như là muốn đỡ nàng dậy, trong miệng không ngừng nói xin lỗi, tiếp đó dưới chân bị trượt, lại mạnh mẽ kéo Minh Phỉ ngã nhào trên mặt đất. Lúc này là hoàn toàn rơi xuống, Minh Phỉ và hắn đều nặng nề ngã xuống đất, gáy Minh Phỉ đập xuống đất, còn người nọ là một nửa chạm đất, một nửa đè lên trên người nàng.

Kim Trâm nhận ra đây là Cung Viễn Hoà, vừa nóng vừa giận, vừa thẹn, khẽ ném cái ô, luống cuống tay chân giải cứu cho Minh Phỉ, còn vừa nhìn trộm xung quanh, chỉ sợ một màn này bị người nhìn thấy. Này nhìn đến, quả thật là để cho nàng nhìn thấy chút gì đó, Thái Quang Nghi ở dưới một thân cây bên cạnh tường, mắt đang đăm đăm nhìn bên này.

Tim Kim Trâm run lên, kêu xong rồi, lại nhìn Minh Phỉ, bộ quần áo mới toanh của Minh Phỉ đã hỏng, trên cằm xinh xắn dễ thương cũng phủ lên mấy giọt nước đục, ngơ ngác nhìn tên đầu sỏ gây chuyện trước mặt, hình như toàn thân đều cứng ngắc.

Cả khuôn mặt Cung Viễn Hoà đỏ bừng, cúi thấp đầu đứng trước mặt Minh Phỉ không nhúc nhích, sắc mặt Minh Phỉ từ hồng chuyển sáng trắng, lúc sau từ trắng chuyển sang xanh mét, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, trong đôi mắt hạnh dường như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Cung Viễn Hoà.

Kim Trâm thầm kêu không ổn, đang muốn tiến lên hoà giải, thì Minh Phỉ đã xong lên níu lấy cổ áo của Cung Viễn Hoà, cắn răng nghiến lợi đá mấy cái về phía xương bắp chân của hắn, vẫn còn chưa hết giận, nàng còn hung hăng đẩy hắn lui về phía sau, dáng vẻ dường như không đầy hắn thì không thể bỏ qua. Cung Viễn Hoà cúi đầu thẳng tắp không động đậy.



Kim Trâm chưa từng thấy Minh Phỉ như vậy, trong ấn tượng cho tới bây giờ nàng vẫn luôn cười híp mắt, là một người rất bình tĩnh, thỉnh thoảng rơi lệ cũng rất có năng lực khống chế cảm xúc, chưa bao giờ luống cuống như thế này. Suy nghĩ một chút cũng phải, một đại cô nương bị một người đàn ông bổ nhào xuống đất chật vật như vậy, ngay cả là ngoài ý muốn cũng đủ làm cho người ta xấu hổ tức giận, nhưng Minh Phỉ phản ứng thật sự có chút quá mức. Kim Trâm vội vàng nắm lấy tay Minh Phỉ: “Tam tiểu thư, Cung công tử không phải cố ý, ngài bớt giận.” Lúc rảnh rỗi quay đầu lại nhìn dưới tàng cây bên tường, đã không thấy Thái Quang Nghi.

Lời còn chưa dứt, Cung Viễn Hoà đã dứt khoát ngã ngửa mặt theo động tác của Minh Phỉ, ngã giòn giã xuống mặt đất, cái gáy đập xuống bàn đá xanh vang lên âm thanh “Bịch”, thậm chí ngay cả hừ hắn cũng không rên lên một tiếng.

Minh Phỉ vẫn chưa hết giận, xoay người rời đi. Kim Trâm lại bị doạ sợ, run rẩy hô một tiếng: “Cung công tử?” Một chút động tĩnh Cung Viễn Hoà cũng không có, Kim Trâm chọc hắn, “Cung công tử, ngươi đừng hù doạ nô tỳ nha? Ngươi làm sao vậy?” Cung Viễn Hoà vẫn bất động.

Minh Phỉ nghe thấy có gì đó không đúng, vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sắc mặt Kim Trâm trắng bệch, đang nức nở không ngừng kêu Cung Viễn Hoà, trong lòng run sợ nàng đưa tay ra thử hơi thở của Cũng Viễn Hoà. Sắc mặt Cung Viễn Hoà trắng bệch, mấy sợi tóc bị nước mưa ẩm ướt dính ngổn ngang trên trán, nhìn qua như đã chết rồi.

Sẽ không thật sự chết chứ? Rõ ràng nàng không dùng bao nhiêu lực. Chẳng qua cũng khó nói, cũng không phải ít người ngã một phát trên đất bằng phẳng lại không bò dậy nổi nữa, Minh Phỉ khẩn trương nuốt nước miếng một cái, run rẩy tiến lên ngồi xổm xuống nhìn.

Kim Trâm nói: “Còn thở, chỉ là hơi thở có chút yếu ớt, Tam tiểu thư, làm thế nào bây giờ?”

Minh Phỉ để tay lên động mạch cổ của Cung Viễn Hoà thử một chút, nhịp đập mạnh mẽ đanh thép, lại thấy lông mi của hắn hơi run lên, trong lòng nhất thời có ý định. Đúng lúc này, Hàm Dung nghe thấy tiếng vang nên mang người chạy đến, thấy tình hình này, cũng bị doạ đến chân mềm nhũn, tay run rẩy nói: “Đây là thế nào?”

Minh Phỉ đã tỉnh táo lại, lẳng lặng nói: “Không biết là người nào lấy đi phiến đá này, Cung công tử giẫm vào vũng nước bị vấp ngã, chúng ta vừa vặn đi ngang qua, nghĩ muốn kéo hắn, không đề phòng trên đất quá trơn, cũng bị ngã một cái theo. Tẩu tẩu nhanh cho người đưa Cung công tử tới phòng, rồi nhanh chóng mời đại phu tới xem bệnh.”

Hàm Dung vội chỉ huy người đưa Cung Viễn Hoà tới phòng, rồi sai người đi mời Trần thị, lại để cho chủ tớ Minh Phỉ nhanh chóng đi về thay quần áo. Minh Phỉ chậm rãi nhặt dù từ trên mặt đất lên, nhẹ nhàng thu hồi, bước chân nặng nề đi về phía trước.

Kim Trâm có chút sợ hãi: “Tam tiểu thư, Cung công tử hắn……….”

Minh Phỉ nhàn nhạt nói: “Không chết được.”

Kim Trâm muốn hỏi nàng vừa rồi sao lại tức giận như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt u ám của Minh Phỉ, rốt cuộc cũng không dám hỏi, cắn môi nói: “Chuyện mới vừa rồi cũng bị Tam công tử nhìn thấy.”

Minh Phỉ không nói gì, vẫn cúi đầu đi về phía trước.

Kim Trâm đón lấy cái ô trong tay nàng, cố gắng nở nụ cười nói chen vào: “Tam tiểu thư, trời đổ mưa, cầm ô nhưng không che, có thể bị người chê cười đó. Ngài cũng đừng lo lắng, sức chịu đựng của Cung công tử từ trước đến giờ đều rất lớn, sẽ không trách ngài.”

“Hừ!” Minh Phỉ hừ lạnh một tiếng, “Kim Trâm, ngươi nói ta có cái gì đáng để người khác mưu hại không?”

Kim Trâm ngẩn người: “Ý của người là, Cung………..”

Minh Phỉ hạ mí mắt: “Chẳng lẽ không đúng? Ngã thật với giả mà ngươi cũng không nhìn ra?” Đây là Cung Viễn Hoà đào một hố cho nàng nhảy vào mà thôi, hắn và nàng đều là loại người giống nhau, đã xác định mục tiêu, sẽ dũng cảm tiến tới, chẳng qua nàng không biết thế nhưng mình lại đáng giá để hắn dùng nhiều tâm tư lừa gạt như vậy, đúng là không biết xấu hổ.



Kim Trâm há miệng, nói: “Nô tỳ có thể khẳng định, cú ngã cuối cùng của hắn là thật, nô tỳ thật sự sợ hắn bị ngã chết………..”

“Hắn nào có thể dễ dàng ngã chết như vậy?” Minh Phỉ cười khổ một cái, thân thể Cung Viễn Hoà nhạy bén lắm, chỉ sợ người khác chết hết thì hắn vẫn còn sống ấy chứ. Nàng nhớ khi nãy hắn vừa ngã đã bổ nhào đè lên trên người nàng, đôi môi như có như không, nhẹ nhàng như cánh bướm lướt qua má nàng, làm nàng không khỏi phẫn hận cầm tay áo dùng sức lau trên mặt mấy cái.

Kim Trâm nhìn ra Minh Phỉ rất không vui, tận lực chọc nàng vui vẻ: “Dáng dấp của Tam tiểu thư tốt, làm việc lại hào phóng, có năng lực, biết chữ, lại là tiểu thư quan gia……..”

“Giống như ta, thực tế không phải trong kinh có rất nhiều sao? Tốt hơn so với ta, vẫn còn nhiều lắm.” Minh Phỉ ngẩng đầu lên cười một tiếng.

Được rồi, nàng bắt đầu kiếm cớ tự thuyết phục mình. Nàng không có gì hay cho người như Cung Viễn Hoà tính toán cả, cho dù là có Cung Nhị phu nhân quấy rối, chỉ bằng loại thủ đoạn của người như hắn, thật lòng muốn kết hôn cùng nữ tử có tài mạo và gia thế như nàng đều rất dễ dàng.

Thái Quang Đình mới vào cửa đã bị Thái Quang Nghi chặn lại, Thái Quang Nghi xấu hổ muốn chết nói xin lỗi với hắn: “Cung đại ca mang theo mấy cành hoa sen, mẫu thân để ta tiếp đãi Cung đại ca, đêm qua ta thức đêm đọc sách, nên tinh thần không được tốt, Cung đại ca nói muốn đi ra ngoài xem cảnh mưa một chút, ta nghĩ đều là quen biết, nên liền cho người của ta đi theo phục vụ hắn, ai biết sau đó………….Hiện tại mẫu thân và phụ thân cũng biết chuyện này.”

Thái Quang Đình nghe đến nổi gân xanh, hỏi rõ Cung Viễn Hoà ở nơi nào để đi đến, ai ngờ đi vào đã ngửi thấy một cổ mùi thuốc đông y, Cung Viễn Hoà không còn hơi sức nằm ở trên giường nhìn hắn: “Đầu ta đau quá.”

“Đáng đời ngươi! Ngươi nên ngã chết đi!” Quả đấm của Thái Quang Đình vung xuống không chút lưu tình hướng về phía mặt của hắn, Cung Viễn Hoà bất động.

Loại thái độ này, giống như Thái Quang Đình đánh vào vải bông, cảm thấy vô lực.

Cung Viễn Hoà nhẹ nhàng nói: “Ngươi hỏi chuyện của Lưu gia chưa?”

Thái Quang Đình thở gấp nói: “Hỏi!”

Cung Viễn Hoà cười: “Nghe nói mấy ngày trước ngươi có đi tìm ta hả?”

“Cái người không biết xấu hổ này!” Thái Quang Đình nhổ vào hắn một ngụm.

“Đừng giống đàn bà như vậy.” Cung Viễn Hoà nhìn vẻ mặt kia của hắn thì biết hắn đã bớt giận được một nửa, ngay sau đó hướng về phía hắn ngoắc: “Ngươi qua đây, thật ra có người cố ý nhắc nhở ta làm như vậy. Người ta không ưa muội tử ngươi trèo cao. Ai bảo ngươi không có ở nhà đây? Nếu không chúng ta cũng không tính kế được.”

Thái Quang Đình cười lạnh: “Hắn thật tin tưởng ngươi sao, người nào không biết ngươi và ta là cùng một đám?”

Cung Viễn Hoà mỉm cười: “Đúng, ta và ngươi là cùng một đám. Nhưng ta lại nổi danh là một hoa hoa công tử. Cái gọi là khi tuyệt vọng có thể thử, đều thử. Nên cắt đứt vết thương nha.” Tiện tay từ trong ngực móc ta một phong thư đưa tới: “Cho ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Doanh Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook