Quyển 15 - Chương 15: Chu Cao Phi đã chết
Xích Tuyết
04/06/2013
“Ân, ta xem a, hơn phân nửa là hắn đã chết. Quên đi, giờ cũng cần điều tra nhi tử Chu Cao Phi của Yến vương đang thúc đấy mạnh trong đám hoàng tộc ở kinh đô để cho Yến vương được trở về Yến kinh, ngươi thấy thế nào?” Tĩnh Vương gia trầm giọng hỏi.
“Vương gia, chúng ta nhất định phải ngăn cản Yến vương trở về.” Bạch thọ nói: “Nếu để Yến vương trở về, không thể nghi ngờ chính là thả hổ về rừng. Chờ hắn về tới Yến kinh rồi mới đối phó thì sẽ khó khăn.”
“Ân, ta cũng vậy nghĩ như vậy.” Tĩnh Vương gia cười nói: “Bên phía Lưu Phong đã được ta ổn định, chúng ta hiện tại có thể dành thời gian để đối phó Yến vương. Lúc này chúng ta ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ cơ hội để hắn trở về.”
“Vương gia đã có kế hoạch?” Bạch Thọ cười hỏi.
“Kế hoạch thì cũng không thể nói rõ, chỉ là đã có một ý tưởng.” Tĩnh Vương gia vuốt râu cười nói: “Theo tình hình hiện tại thì Yến vương dường như rất để ý tới lão Tam của hắn. Ta suy nghĩ a, chúng ta hẳn là nghĩ tới biện pháp, cái gọi là nhất tiễn song điêu a”
“Nhất tiễn song điêu?”
Bạch Thọ cung kính hỏi: “Ý của Vương gia là...”
“Bản vương muốn bày ra một kế, cho Yến vương và bệ hạ mưu hại lẫn nhau” Nói nơi đây, Tĩnh Vương gia đột nhiên cười nói: “Có điều này, Bạch Thọ, ta hỏi ngươi. Nếu khi Chu Cao Phi chết thì ngươi đoán Yến vương có tức giận hay không”
“Cái này thì đương nhiên” Bạch Thọ phân tích: “Lần này Yến vương tới kinh đô thì xem ra Vương dường như rất coi trọng lão Tam nhà hắn. Nếu Chu Cao Phi chết thì Yến vương nhất định sẽ đau lòng”
“Ha ha.”
Tĩnh Vương gia cười to một trận lại hỏi: “Nếu nói là bệ hạ giết chết Chu Cao Phi thì ngươi cho rằng Yến vương sẽ như thế nào?”
“Bệ hạ giết chết Chu Cao Phi?” Bạch Thọ lắc đầu: “Nói như vậy, khi đó sẽ làm mâu thuẫn giữa bệ hạ và Yến vương lớn hơn nữa, thuộc hạ nghĩ bệ hạ sẽ không ngốc như vậy.”
“Bệ hạ đích xác không ngốc, nhưng là ngươi ngốc.” Tĩnh Vương gia cười mắng: “Sự việc là do người làm. Ngươi không làm, nhưng làm sao ngươi biết bệ hạ cũng không giết Chu Cao Phi”
“Thuộc hạ đã rõ”
Bạch Thọ có thể ngồi vào vị trí Cẩm Y Vệ phó Đô Chỉ Huy Sứ thì đương nhiên không ngu ngốc, hắn cười hỏi: “Ý Vương gia là chúng ta giết Chu Cao Phi sau đó lại đổ vấy cho bệ hạ.”
“Không sai. Bản vương đúng là có ý này” Tĩnh Vương gia cười nói: “Ta nghĩ là muốn Yến vương lại thêm hiềm khích với bệ hạ, hoàn toàn không phải là chuyện không thể.”
“Vương gia cao minh—!” Bạch Thọ chủ động xin đi giết giặc: “Vương gia, nếu ngài tin thuộc hạ thì sẽ không ngại đem chuyện này giao cho thuộc hạ đi làm.”
“Tốt lắm, ngươi làm đi” Tĩnh Vương gia nghiêm mặt nói: “Nhớ kỹ, việc này chỉ được phép thành công, không được thất bại. Nếu không ta tuyệt không tha cho ngươi.”
“Đúng rồi. Mang theo huynh đệ trong quân doanh đi, thuộc hạ Cẩm Y Vệ của ngươi khó tránh khỏi bị người biết rõ. Mặt khác bản vương sẽ truyền khẩu dụ để Huyết Vệ phái vài người hỗ trợ công việc cho ngươi làm việc này, đề phòng bên người Chu Cao Phi có tu chân.” Tĩnh Vương gia lại dặn thêm một câu.
“Tam công tử. Tất cả hoàng thân quốc thích chúng ta đều đã nhất loạt bái phỏng, bọn họ cũng đều đã đồng ý rồi. Xem ra những ngày cực khổ của Vương gia cũng sẽ mau chấm dứt?” Người nói chuyện chính là Sơn Quỉ, đệ tử được đích thân quái tăng Đạo Diễn dạy dỗ. Người này tuy rằng tuổi trẻ nhưng là một người mưu trí cũng không tệ. Vốn hắn luôn làm việc tại Yến kinh, vì lần này đến kinh đô là chuyện quan trọng cho nên hắn đi theo Chu Cao Phi cùng ở chốn này
Cho tới hôm nay, Chu Cao Phi cùng Sơn Quỉ đi gặp khắp hoàng thân quốc thích trong kinh đô. Không ngừng tặng lễ, không ngừng nói năng khiến Chu Cao Phi có chút mệt mỏi thể xác và tinh thần.
Hiện tại a. Rốt cục có thể tạm thời nghỉ ngơi một hồi ở trong hoa viên của biệt viện lâm thời cho khuây khỏa.
Tuy nhiên. Trong lòng hắn trước sau vẫn lo lắng cho tình cảnh của phụ vương. Xem ra theo tình hình hiện tại mà xét thì Hoàng gia gia dường như căn bản là không có ý để cho người rời đi. Đừng nghĩ ở trong cung thì được hầu hạ cơm ngon rượu ngọt, nhưng ai cũng đều biết kỳ thật chính là giam lỏng a.
“Công tử, ngươi còn tại lo lắng a. Yên tâm, ta nghĩ bệ hạ không có khả năng không suy nghĩ về đề nghị củaquốc thích hoàng tộc” Sơn Quỷ thấy trong ánh mắt Chu Cao Phi có vẻ băn khoăn nên vội vàng tới an ủi.
“Sơn Quỷ a, một ngày phụ vương chưa an toàn trở về thì ta một ngày không được yên lòng. Ta xem a, chúng ta mấy ngày này vẫn là không thể lơi lỏng cảnh giác.” Chu Cao Phi ngắm nghía hoa tươi trước mặt mà nói. Trong mắt lúc đó lộ ra một vẻ u sầu và lão luyện.
“Công tử yên tâm, ngươi trước cứ nghỉ ngơi, chuyện tình còn lại cứ để cho Sơn Quỷ ta lo liệu. Ta làm việc thì xin công tử yên tâm, tuyệt đối sẽ không phải lo làm hỏng việc”
Đột nhiên, ngoài cửa vọng vào tiếng ồn ào, dường như có người đang tranh cãi ầm ĩ.
“Người nào lớn tiếng làm ồn vậy?” Chu Cao Phi khẽ cau mày. Chính mình mua biệt viện lâm thời ở vùng ngoại thành này để cho thanh tịnh, làm sao lại tranh cãi ầm ĩ ở đây.
“Công tử, ta trước đi xem. Đám hạ nhân này thật sự là một chút quy củ cũng không hiểu.” Sơn Quỷ mang vẻ mặt lạnh lẽo rời đi.
“A_.
Sơn Quỷ còn chưa đi được vài bước, đột nhiên chợt nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, lập tức lại có vài người đầu bay khỏi cổ. Nhìn kỹ, mấy người đó không ngờ đều là thị vệ tùy thân của Tam công tử.
“Nguy rồi—!”
Sơn Quỷ thầm kêu không tốt, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở: “Công tử, có người tập kích—!”
“Hộ vệ, hộ vệ, bảo vệ Tam công tử.” Sơn Quỷ hét lớn một tiếng, đã xuất trường kiếm trong tay phi thân đến bên người Chu Cao Phi để hộ vệ.
Cùng lúc đó, đám hộ vệ nấp ở chỗ tối trong hoa viên cũng đều xuất hiện bao quanh bảo vệ cho Chu Cao Phi, mắt cảnh giác nhìn lối vào hoa viên.
“Các hạ chính là Chu Cao Phi, tam công tử của Yến vương, hoàng tôn của bệ hạ?” Rất nhanh, đám hộ vệ cổng trước dường như đã thất thủ, rất nhiều Hắc y nhân nối đuôi nhau mà vào trong hoa viên. Đầu lĩnh là một gã Hắc y nhân cầm trong tay một cây đại đao nhìn Chu Cao Phi như hổ rình mồi mà trầm giọng hỏi.
Chu Cao Phi quát lạnh một tiếng: “Bọn chuột nhắt phương nào, các ngươi có biết nơi này là chỗ nào không, không cho phép các ngươi làm càn?”
“Ha ha—!”
Gã đầu lĩnh cười điên cuồng đến khản cả giọng: “Chu Cao Phi, ta cũng không gạt ngươi. Hôm nay ngươi chết chắc rồi, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi”
“Các ngươi rốt cuộc là ai, với Chu Cao ta có oán thù gì, vì sao hành hung giữa ban ngày?” Chu Cao Phi tuy bề ngoài thì nổi giận, nhưng trong lòng đã có chút lo lắng. Hiện giờ đại bộ phận cao thủ mang theo đều bố trí ở Đại nội hoàng thành đang âm thầm bảo vệ Yến vương. Biệt viện bên này tuy rằng đông người nhưng lại thiếu cao thủ tu chân. Nếu đối phương có tu chân cao thủ thì nguy hiểm quá lớn.
“Chờ tới khi ngươi chết thì chúng ta sẽ nói cho ngươi.” Gã đầu lĩnh hét lớn một tiếng ngắn gọn: “Sát—!”
Một tiếng sát vừa nói ra, Hắc y nhân lập tức liền công kích. Bên này Sơn Quỷ cũng chỉ huy hộ vệ Yến vương phủ xông tới. Nhân mã hai bên lập tức liền chém giết với nhau.
Tuy nhiên bên gã đầu lĩnh còn có mấy người chỉ đứng còn trong mắt lóe ra sát ý vô tận. Mặ dù chúng không động thủ vội nhưng trong lòng Sơn Quỉ run lên nói thất thanh: “Tam công tử, không tốt rồi. Có cao thủ tu chân”
Đang nói thì mấy tên tu chân cao thủ kia đã bắt đầu động thủ. Vài tiếng xoát xoát vang lên, kiếm quang đi qua nơi nào thì vài tên hộ vệ lập tức đầu lìa khỏi cổ.
Bên người Chu Cao Phi chỉ có Sơn Quỷ và mấy vị tu chân. Tuy nhiên tu vi lại không cao lắm, mạnh nhất chỉ là Kim Đan sơ kì. Dù quân hai bên đang chém giết, nhưng gã đầu lĩnh quân địch lại có vẻ thong dong nhàn nhã. Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú Chu Cao Phi mà nói: “Nghe nói Yến vương tam tử thì mỗi người đều văn võ song toàn, chỉ không biết Chu Cao Phi ngươi rốt cuộc có vài phân bản lĩnh. Bản tọa lúc này cũng đang nhàn rỗi, không bằng cùng ngươi thử mấy chiêu.”
“Xem chiêu—!”
Vừa quát một tiếng, gã đầu lĩnh giơ đại đao lên xông tới. Chu Cao Phi hô một tiếng, trong tay không biết đã xuất đoản kiếm màu lam từ khi nào. Trong lúc múa may, một đạo lam sắc kiếm quang vọt ra từ thân kiếm.
“Ầm vang—!”
Sau một hồi âm thanh hỗn loạn, kiếm quang của Chu Cao Phi gặp phải đao mang của gã nọ lập tức đã bị nuốt chửng. Chu Cao Phi cũng bị lực đạo phản chấn cực lớn khiến từng ngụm máu tươi không ngừng từ trong miệng phun ra.
Vài tên hộ vệ chung quanh thét lên chói tai. Có hai người vội vàng xông lại muốn giúp Chu Cao Phi. Nhưng đại đao gã đầu lĩnh đã lặng lẽ quét một luồng đao mang tới. Hai gã hộ vệ kia la thảm một tiếng, cả người đã bị chặt thành hai đoạn.
Chu Cao Phi mắt thấy thảm cảnh hộ vệ của mình như vậy lập tức phẫn nộ điên cuồng gào thét. Hai tay nắm chặt đoản kiếm giận giữ chém tới.
Gã đầu lĩnh cũng lạnh lùng cười, nhẹ nhàng chém một đao về phía Chu Cao Phi. Trên thân đại đao phủ kín một lớp màu đen, bên ngoài có vô số tia chớp màu đen lượn lờ khiến chung quanh lập tức rơi vào trong vẻ u ám kinh khủng.
Lúc này, đã có vài tên hộ vệ lại tụ tập bên người Chu Cao Phi.
Sau một tiếng hét giận dữ, hung quang trong mắt chớp động, gã đầu lĩnh cười điên cuồng đột nhiên xông tới mấy tên hộ vệ kia.
Sau vài tiếng tiếng kêu thảm thiết mấy tên hộ vệ trung thành và tận tâm đã bị hắc sắc đao mang chém vào đầu.
“Tốc chiến tốc thắng, bệ hạ còn đang chờ tin tức. Nhớ kỹ nhất định phải đuổi tận giết tuyệt, một người sống cũng không thể lưu lại...” Đúng lúc này, từ cổng hoa viên vọng tới một giọng người có lực cực kỳ cứng cáp.
Âm thanh kia đắc ý cười điên cuồng: “Hừ, còn muốn cứu Yến vương trở về, đừng có nằm mơ...”
“Không ngờ là người của Hoàng gia gia phái tới?” Nghe được âm thanh kia, Chu Cao Phi dường như đã rõ hết thảy.
Hắn cắn chặt răng, môi đã bị cắn bật máu tươi, trong lòng oán hận lão Hoàng đế vô cùng. Dù sao thì mình cũng là tôn tử của lão a.
Hét lên vài tiếng, Chu Cao Phi trợn ngược mắt vung thanh đoản kiếm nhằm gã đầu lĩnh đâm tới.
Thanh kiếm gào thét không ngừng, lam sắc kiếm quang chung quanh thân kiếm cũng có khí tức màu vàng. Dưới tình thế cấp bách, Chu Cao Phi đã xuất ra tinh lực cuối cùng của mình chỉ mong một kiếm có thể giết chết gã thủ lĩnh.
Đáng tiếc là tốc độ xuất kiếm của hắn vẫn rất chậm, bởi vì giờ phút này hắn đã chịu thương tổn nên sức chiến đấu của hắn giảm mạnh. Cái gọi là liều mạng tuy nhiên cũng chỉ là giãy dụa mà thôi.
“Ầm vang—!”
Một tiếng nổ, kiếm quang của Chu Cao Phi cùng hắc sắc đao mang của gã đầu lĩnh kia tiếp xúc với nhau. Kiếm quang lập tức bị dập nát, còn đao mang của gã đầu lĩnh dường như không bị gì trở ngại nào mang theo một vòng kình khí lốc xoáy màu đen lập tức lao thẳng tới ngực của Chu Cao Phi.
“Tam công tử cẩn thận—!”
Sơn Quỷ một kiếm bức lui đối thủ của mình, vội vàng phi thân lại. Tong thời khắc chỉ mành treo chuông đã hóa giải đao mang của gã đầu lĩnh cứu một mạng cho Chu Cao Phi.
Đầu lĩnh Hắc y nhân gào một tiếng lại tăng lực lên vung đại đao chém tới. Sơn Quỷ vội chỉ huy hộ vệ xông lên nghênh chiến.
Gã đầu lĩnh ra tay toàn lực, toàn thân dường như có hắc khí quấn quanh. Đao mang qua chỗ nào thì đám hộ vệ đều gào lên mà chết, huyết nhục bắn văng ra ngoài tạo thành một trận mưa máu bốn phía.
“Đi tìm chết—!”
Trầm hét một tiếng, gã đầu lĩnh cười âm hiểm vung đại đao múa ra một đạo gió xoáy, lập tức lại có bẩy tám tên hộ vệ bị chém giết, không rên được một tiếng mà ngã xuống mặt đất.
Sơn Quỷ tìm đúng cơ hội, từ xa đâm tới trước mặt gã đầu lĩnh cả người đẫm máu. Một kiếm này nếu đâm trúng thì sợ là gã đầu lĩnh đã hoàn toàn xong rồi.
Khi kiếm quang mạnh mẽ còn cách gã đầu lĩnh nhân một trượng thì hắn lại đột nhiên biến mất không thấy đâu. Cùng lúc đó, gã đầu lĩnh đã dũng mãnh xuất hiện trước mặt Chu Cao Phi.
Gã đầu lĩnh cười dát dát, giơ thanh đại đao lên nhằm vào đầu Chu Cao Phi chém tới.
Chu Cao Phi hoảng sợ vội vàng hai tay nắm chặt kiếm đón đỡ. Tuy nhiên lực chém vẫn không hề giảm, sau một tiếng la thảm, người hắn đã bị gã đầu lĩnh chém thành hai nửa, chết ngay tại trận.
“Phanh—!”
Một tiếng, ngay khi gã đầu lĩnh chém giết Chu Cao Phi, Sơn Quỷ cứu viện chậm đành phải đem tức giận trút lên gã đầu lĩnh.
Gã đầu lĩnh không kịp phòng bị, chịu một kiếm đâm trúng ngực cũng khí tuyệt bỏ mình ngay tại trận.
“Tam công tử đã chết, vì Tam công tử báo thù—!” Sơn Quỷ gào khóc như điên rồi đem tu vi toàn thân tăng lên tới cực hạn, bắt đầu điên cuồng giết chóc.
“Vương gia, chúng ta nhất định phải ngăn cản Yến vương trở về.” Bạch thọ nói: “Nếu để Yến vương trở về, không thể nghi ngờ chính là thả hổ về rừng. Chờ hắn về tới Yến kinh rồi mới đối phó thì sẽ khó khăn.”
“Ân, ta cũng vậy nghĩ như vậy.” Tĩnh Vương gia cười nói: “Bên phía Lưu Phong đã được ta ổn định, chúng ta hiện tại có thể dành thời gian để đối phó Yến vương. Lúc này chúng ta ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ cơ hội để hắn trở về.”
“Vương gia đã có kế hoạch?” Bạch Thọ cười hỏi.
“Kế hoạch thì cũng không thể nói rõ, chỉ là đã có một ý tưởng.” Tĩnh Vương gia vuốt râu cười nói: “Theo tình hình hiện tại thì Yến vương dường như rất để ý tới lão Tam của hắn. Ta suy nghĩ a, chúng ta hẳn là nghĩ tới biện pháp, cái gọi là nhất tiễn song điêu a”
“Nhất tiễn song điêu?”
Bạch Thọ cung kính hỏi: “Ý của Vương gia là...”
“Bản vương muốn bày ra một kế, cho Yến vương và bệ hạ mưu hại lẫn nhau” Nói nơi đây, Tĩnh Vương gia đột nhiên cười nói: “Có điều này, Bạch Thọ, ta hỏi ngươi. Nếu khi Chu Cao Phi chết thì ngươi đoán Yến vương có tức giận hay không”
“Cái này thì đương nhiên” Bạch Thọ phân tích: “Lần này Yến vương tới kinh đô thì xem ra Vương dường như rất coi trọng lão Tam nhà hắn. Nếu Chu Cao Phi chết thì Yến vương nhất định sẽ đau lòng”
“Ha ha.”
Tĩnh Vương gia cười to một trận lại hỏi: “Nếu nói là bệ hạ giết chết Chu Cao Phi thì ngươi cho rằng Yến vương sẽ như thế nào?”
“Bệ hạ giết chết Chu Cao Phi?” Bạch Thọ lắc đầu: “Nói như vậy, khi đó sẽ làm mâu thuẫn giữa bệ hạ và Yến vương lớn hơn nữa, thuộc hạ nghĩ bệ hạ sẽ không ngốc như vậy.”
“Bệ hạ đích xác không ngốc, nhưng là ngươi ngốc.” Tĩnh Vương gia cười mắng: “Sự việc là do người làm. Ngươi không làm, nhưng làm sao ngươi biết bệ hạ cũng không giết Chu Cao Phi”
“Thuộc hạ đã rõ”
Bạch Thọ có thể ngồi vào vị trí Cẩm Y Vệ phó Đô Chỉ Huy Sứ thì đương nhiên không ngu ngốc, hắn cười hỏi: “Ý Vương gia là chúng ta giết Chu Cao Phi sau đó lại đổ vấy cho bệ hạ.”
“Không sai. Bản vương đúng là có ý này” Tĩnh Vương gia cười nói: “Ta nghĩ là muốn Yến vương lại thêm hiềm khích với bệ hạ, hoàn toàn không phải là chuyện không thể.”
“Vương gia cao minh—!” Bạch Thọ chủ động xin đi giết giặc: “Vương gia, nếu ngài tin thuộc hạ thì sẽ không ngại đem chuyện này giao cho thuộc hạ đi làm.”
“Tốt lắm, ngươi làm đi” Tĩnh Vương gia nghiêm mặt nói: “Nhớ kỹ, việc này chỉ được phép thành công, không được thất bại. Nếu không ta tuyệt không tha cho ngươi.”
“Đúng rồi. Mang theo huynh đệ trong quân doanh đi, thuộc hạ Cẩm Y Vệ của ngươi khó tránh khỏi bị người biết rõ. Mặt khác bản vương sẽ truyền khẩu dụ để Huyết Vệ phái vài người hỗ trợ công việc cho ngươi làm việc này, đề phòng bên người Chu Cao Phi có tu chân.” Tĩnh Vương gia lại dặn thêm một câu.
“Tam công tử. Tất cả hoàng thân quốc thích chúng ta đều đã nhất loạt bái phỏng, bọn họ cũng đều đã đồng ý rồi. Xem ra những ngày cực khổ của Vương gia cũng sẽ mau chấm dứt?” Người nói chuyện chính là Sơn Quỉ, đệ tử được đích thân quái tăng Đạo Diễn dạy dỗ. Người này tuy rằng tuổi trẻ nhưng là một người mưu trí cũng không tệ. Vốn hắn luôn làm việc tại Yến kinh, vì lần này đến kinh đô là chuyện quan trọng cho nên hắn đi theo Chu Cao Phi cùng ở chốn này
Cho tới hôm nay, Chu Cao Phi cùng Sơn Quỉ đi gặp khắp hoàng thân quốc thích trong kinh đô. Không ngừng tặng lễ, không ngừng nói năng khiến Chu Cao Phi có chút mệt mỏi thể xác và tinh thần.
Hiện tại a. Rốt cục có thể tạm thời nghỉ ngơi một hồi ở trong hoa viên của biệt viện lâm thời cho khuây khỏa.
Tuy nhiên. Trong lòng hắn trước sau vẫn lo lắng cho tình cảnh của phụ vương. Xem ra theo tình hình hiện tại mà xét thì Hoàng gia gia dường như căn bản là không có ý để cho người rời đi. Đừng nghĩ ở trong cung thì được hầu hạ cơm ngon rượu ngọt, nhưng ai cũng đều biết kỳ thật chính là giam lỏng a.
“Công tử, ngươi còn tại lo lắng a. Yên tâm, ta nghĩ bệ hạ không có khả năng không suy nghĩ về đề nghị củaquốc thích hoàng tộc” Sơn Quỷ thấy trong ánh mắt Chu Cao Phi có vẻ băn khoăn nên vội vàng tới an ủi.
“Sơn Quỷ a, một ngày phụ vương chưa an toàn trở về thì ta một ngày không được yên lòng. Ta xem a, chúng ta mấy ngày này vẫn là không thể lơi lỏng cảnh giác.” Chu Cao Phi ngắm nghía hoa tươi trước mặt mà nói. Trong mắt lúc đó lộ ra một vẻ u sầu và lão luyện.
“Công tử yên tâm, ngươi trước cứ nghỉ ngơi, chuyện tình còn lại cứ để cho Sơn Quỷ ta lo liệu. Ta làm việc thì xin công tử yên tâm, tuyệt đối sẽ không phải lo làm hỏng việc”
Đột nhiên, ngoài cửa vọng vào tiếng ồn ào, dường như có người đang tranh cãi ầm ĩ.
“Người nào lớn tiếng làm ồn vậy?” Chu Cao Phi khẽ cau mày. Chính mình mua biệt viện lâm thời ở vùng ngoại thành này để cho thanh tịnh, làm sao lại tranh cãi ầm ĩ ở đây.
“Công tử, ta trước đi xem. Đám hạ nhân này thật sự là một chút quy củ cũng không hiểu.” Sơn Quỷ mang vẻ mặt lạnh lẽo rời đi.
“A_.
Sơn Quỷ còn chưa đi được vài bước, đột nhiên chợt nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, lập tức lại có vài người đầu bay khỏi cổ. Nhìn kỹ, mấy người đó không ngờ đều là thị vệ tùy thân của Tam công tử.
“Nguy rồi—!”
Sơn Quỷ thầm kêu không tốt, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở: “Công tử, có người tập kích—!”
“Hộ vệ, hộ vệ, bảo vệ Tam công tử.” Sơn Quỷ hét lớn một tiếng, đã xuất trường kiếm trong tay phi thân đến bên người Chu Cao Phi để hộ vệ.
Cùng lúc đó, đám hộ vệ nấp ở chỗ tối trong hoa viên cũng đều xuất hiện bao quanh bảo vệ cho Chu Cao Phi, mắt cảnh giác nhìn lối vào hoa viên.
“Các hạ chính là Chu Cao Phi, tam công tử của Yến vương, hoàng tôn của bệ hạ?” Rất nhanh, đám hộ vệ cổng trước dường như đã thất thủ, rất nhiều Hắc y nhân nối đuôi nhau mà vào trong hoa viên. Đầu lĩnh là một gã Hắc y nhân cầm trong tay một cây đại đao nhìn Chu Cao Phi như hổ rình mồi mà trầm giọng hỏi.
Chu Cao Phi quát lạnh một tiếng: “Bọn chuột nhắt phương nào, các ngươi có biết nơi này là chỗ nào không, không cho phép các ngươi làm càn?”
“Ha ha—!”
Gã đầu lĩnh cười điên cuồng đến khản cả giọng: “Chu Cao Phi, ta cũng không gạt ngươi. Hôm nay ngươi chết chắc rồi, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi”
“Các ngươi rốt cuộc là ai, với Chu Cao ta có oán thù gì, vì sao hành hung giữa ban ngày?” Chu Cao Phi tuy bề ngoài thì nổi giận, nhưng trong lòng đã có chút lo lắng. Hiện giờ đại bộ phận cao thủ mang theo đều bố trí ở Đại nội hoàng thành đang âm thầm bảo vệ Yến vương. Biệt viện bên này tuy rằng đông người nhưng lại thiếu cao thủ tu chân. Nếu đối phương có tu chân cao thủ thì nguy hiểm quá lớn.
“Chờ tới khi ngươi chết thì chúng ta sẽ nói cho ngươi.” Gã đầu lĩnh hét lớn một tiếng ngắn gọn: “Sát—!”
Một tiếng sát vừa nói ra, Hắc y nhân lập tức liền công kích. Bên này Sơn Quỷ cũng chỉ huy hộ vệ Yến vương phủ xông tới. Nhân mã hai bên lập tức liền chém giết với nhau.
Tuy nhiên bên gã đầu lĩnh còn có mấy người chỉ đứng còn trong mắt lóe ra sát ý vô tận. Mặ dù chúng không động thủ vội nhưng trong lòng Sơn Quỉ run lên nói thất thanh: “Tam công tử, không tốt rồi. Có cao thủ tu chân”
Đang nói thì mấy tên tu chân cao thủ kia đã bắt đầu động thủ. Vài tiếng xoát xoát vang lên, kiếm quang đi qua nơi nào thì vài tên hộ vệ lập tức đầu lìa khỏi cổ.
Bên người Chu Cao Phi chỉ có Sơn Quỷ và mấy vị tu chân. Tuy nhiên tu vi lại không cao lắm, mạnh nhất chỉ là Kim Đan sơ kì. Dù quân hai bên đang chém giết, nhưng gã đầu lĩnh quân địch lại có vẻ thong dong nhàn nhã. Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú Chu Cao Phi mà nói: “Nghe nói Yến vương tam tử thì mỗi người đều văn võ song toàn, chỉ không biết Chu Cao Phi ngươi rốt cuộc có vài phân bản lĩnh. Bản tọa lúc này cũng đang nhàn rỗi, không bằng cùng ngươi thử mấy chiêu.”
“Xem chiêu—!”
Vừa quát một tiếng, gã đầu lĩnh giơ đại đao lên xông tới. Chu Cao Phi hô một tiếng, trong tay không biết đã xuất đoản kiếm màu lam từ khi nào. Trong lúc múa may, một đạo lam sắc kiếm quang vọt ra từ thân kiếm.
“Ầm vang—!”
Sau một hồi âm thanh hỗn loạn, kiếm quang của Chu Cao Phi gặp phải đao mang của gã nọ lập tức đã bị nuốt chửng. Chu Cao Phi cũng bị lực đạo phản chấn cực lớn khiến từng ngụm máu tươi không ngừng từ trong miệng phun ra.
Vài tên hộ vệ chung quanh thét lên chói tai. Có hai người vội vàng xông lại muốn giúp Chu Cao Phi. Nhưng đại đao gã đầu lĩnh đã lặng lẽ quét một luồng đao mang tới. Hai gã hộ vệ kia la thảm một tiếng, cả người đã bị chặt thành hai đoạn.
Chu Cao Phi mắt thấy thảm cảnh hộ vệ của mình như vậy lập tức phẫn nộ điên cuồng gào thét. Hai tay nắm chặt đoản kiếm giận giữ chém tới.
Gã đầu lĩnh cũng lạnh lùng cười, nhẹ nhàng chém một đao về phía Chu Cao Phi. Trên thân đại đao phủ kín một lớp màu đen, bên ngoài có vô số tia chớp màu đen lượn lờ khiến chung quanh lập tức rơi vào trong vẻ u ám kinh khủng.
Lúc này, đã có vài tên hộ vệ lại tụ tập bên người Chu Cao Phi.
Sau một tiếng hét giận dữ, hung quang trong mắt chớp động, gã đầu lĩnh cười điên cuồng đột nhiên xông tới mấy tên hộ vệ kia.
Sau vài tiếng tiếng kêu thảm thiết mấy tên hộ vệ trung thành và tận tâm đã bị hắc sắc đao mang chém vào đầu.
“Tốc chiến tốc thắng, bệ hạ còn đang chờ tin tức. Nhớ kỹ nhất định phải đuổi tận giết tuyệt, một người sống cũng không thể lưu lại...” Đúng lúc này, từ cổng hoa viên vọng tới một giọng người có lực cực kỳ cứng cáp.
Âm thanh kia đắc ý cười điên cuồng: “Hừ, còn muốn cứu Yến vương trở về, đừng có nằm mơ...”
“Không ngờ là người của Hoàng gia gia phái tới?” Nghe được âm thanh kia, Chu Cao Phi dường như đã rõ hết thảy.
Hắn cắn chặt răng, môi đã bị cắn bật máu tươi, trong lòng oán hận lão Hoàng đế vô cùng. Dù sao thì mình cũng là tôn tử của lão a.
Hét lên vài tiếng, Chu Cao Phi trợn ngược mắt vung thanh đoản kiếm nhằm gã đầu lĩnh đâm tới.
Thanh kiếm gào thét không ngừng, lam sắc kiếm quang chung quanh thân kiếm cũng có khí tức màu vàng. Dưới tình thế cấp bách, Chu Cao Phi đã xuất ra tinh lực cuối cùng của mình chỉ mong một kiếm có thể giết chết gã thủ lĩnh.
Đáng tiếc là tốc độ xuất kiếm của hắn vẫn rất chậm, bởi vì giờ phút này hắn đã chịu thương tổn nên sức chiến đấu của hắn giảm mạnh. Cái gọi là liều mạng tuy nhiên cũng chỉ là giãy dụa mà thôi.
“Ầm vang—!”
Một tiếng nổ, kiếm quang của Chu Cao Phi cùng hắc sắc đao mang của gã đầu lĩnh kia tiếp xúc với nhau. Kiếm quang lập tức bị dập nát, còn đao mang của gã đầu lĩnh dường như không bị gì trở ngại nào mang theo một vòng kình khí lốc xoáy màu đen lập tức lao thẳng tới ngực của Chu Cao Phi.
“Tam công tử cẩn thận—!”
Sơn Quỷ một kiếm bức lui đối thủ của mình, vội vàng phi thân lại. Tong thời khắc chỉ mành treo chuông đã hóa giải đao mang của gã đầu lĩnh cứu một mạng cho Chu Cao Phi.
Đầu lĩnh Hắc y nhân gào một tiếng lại tăng lực lên vung đại đao chém tới. Sơn Quỷ vội chỉ huy hộ vệ xông lên nghênh chiến.
Gã đầu lĩnh ra tay toàn lực, toàn thân dường như có hắc khí quấn quanh. Đao mang qua chỗ nào thì đám hộ vệ đều gào lên mà chết, huyết nhục bắn văng ra ngoài tạo thành một trận mưa máu bốn phía.
“Đi tìm chết—!”
Trầm hét một tiếng, gã đầu lĩnh cười âm hiểm vung đại đao múa ra một đạo gió xoáy, lập tức lại có bẩy tám tên hộ vệ bị chém giết, không rên được một tiếng mà ngã xuống mặt đất.
Sơn Quỷ tìm đúng cơ hội, từ xa đâm tới trước mặt gã đầu lĩnh cả người đẫm máu. Một kiếm này nếu đâm trúng thì sợ là gã đầu lĩnh đã hoàn toàn xong rồi.
Khi kiếm quang mạnh mẽ còn cách gã đầu lĩnh nhân một trượng thì hắn lại đột nhiên biến mất không thấy đâu. Cùng lúc đó, gã đầu lĩnh đã dũng mãnh xuất hiện trước mặt Chu Cao Phi.
Gã đầu lĩnh cười dát dát, giơ thanh đại đao lên nhằm vào đầu Chu Cao Phi chém tới.
Chu Cao Phi hoảng sợ vội vàng hai tay nắm chặt kiếm đón đỡ. Tuy nhiên lực chém vẫn không hề giảm, sau một tiếng la thảm, người hắn đã bị gã đầu lĩnh chém thành hai nửa, chết ngay tại trận.
“Phanh—!”
Một tiếng, ngay khi gã đầu lĩnh chém giết Chu Cao Phi, Sơn Quỷ cứu viện chậm đành phải đem tức giận trút lên gã đầu lĩnh.
Gã đầu lĩnh không kịp phòng bị, chịu một kiếm đâm trúng ngực cũng khí tuyệt bỏ mình ngay tại trận.
“Tam công tử đã chết, vì Tam công tử báo thù—!” Sơn Quỷ gào khóc như điên rồi đem tu vi toàn thân tăng lên tới cực hạn, bắt đầu điên cuồng giết chóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.