Quyển 13 - Chương 5: Đình Nhi cùng Nghê Thường gặp mặt
Xích Tuyết
03/06/2013
Ngô Chí Vinh nghe vậy, sắc mặt mừng rỡ, vội vàng cung kính nói: “Tướng quân yên tâm, ta nhất định phối hợp với người hoàn thành mật chỉ của bệ hạ. Tiểu tử kia ta đã sớm thấy không vừa mắt, tuyệt đối không cho hắn kết cục tốt.”
“Nguyên soái, bệ hạ luôn giữ công đạo, ngoài mặt ngươi nhất định phải đối với hắn cung kính một chút. Không nên lại xảy ra xung đột trực diện nữa...”-Cuồng Chiến lại dặn dò một câu.
“Ân, tướng quân yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.”
Vân Mộng Trạch, Phiếu Hương Cốc.
Việc Nghê Thường đột nhiên trở về làm cho Tần Thủy Dao cùng Thủy Mị Nhi có chút giật mình.
Các nàng nhận ra được tâm tình Nghê Thường tựa hồ đang rất nặng nề, thậm chí có chút thương tâm.
Hai người hỏi nguyên nhân. Nghê Thường cũng chỉ lẳng lặng không nói gì, chỉ nói muốn gặp hai vị tỷ tỷ, cho nên quay lại ở một thời gian. Hỏi tình huống của Lưu Phong, Nghê Thường cũng chỉ nói vài câu cho qua, không muốn nhiều lời.
Tần Thủy Dao rất nhanh nhìn ra vấn đề. Nghê Thường và Lưu Phong không được vui, nữ nhân khi yêu đều có bộ dạng này.
“Đại tỷ, Nhị tỷ, đây là đan dược của Phong nhi đưa, sau khi ăn vào sẽ trợ giúp chúng ta tu thành nguyên anh. Được rồi, Tứ muội đã đại thành nguyên anh...”-Nghê Thường không muốn nói tới chuyện Lưu Phong, bèn đưa đan dược ra. Nàng lạnh nhạt nói: “Muội muốn bế quan tu luyện một thời gian. Sau khi tu thành nguyên anh sẽ trở lại.”-Nói xong, không đợi hai người phản ứng, nàng liền xoay người đi.
Thủy Mị Nhi đang muốn đuổi theo, nhưng Tần Thủy Dao đã năng nàng lại: “Đừng đuổi, hãy để muội ấy đi đi.”
“Được rồi, Nhị muội, Nghê Thường vừa rồi có nói Tứ muội đã tu thành nguyên anh đúng không?”-Tần Thủy Dao lúc này mới phản ứng lại.
Thủy Mị Nhi cười nói: “Ân. Nghê Thường thật sự đã nói vậy.”
“Thật tốt quá. Thật sự là quá tốt, tổ tông hiển linh, xem ra Phiếu Miểu Cốc của ta lần này chánh thức quật khởi rồi.”-Tần Thủy Dao vui vẻ nói.
“Đại tỷ, Nghê Thường nói, Tứ muội đã ăn viên đan dược này mà tu thành nguyên anh. Không bằng chúng ta cũng bế quan đi. Thời gian tu chân đại hội cũng không còn xa, nếu đến lúc đó chúng ta đều tu thành nguyên anh, tương lai Phiếu Miểu Cốc chắc chắn thay thế được địa vị chánh tông của Đại Huyền Tâm?”-Thủy Mị Nhi đề nghị.
Tần Thủy Dao mỉm cười: “Không sai, bị bọn họ áp chế mấy trăm năm nay, phen này chúng ta nhất định quật khởi.”
Nghê Thường đi về phía sau, cũng không lập tức bế quan. Mà đi thẳng đến Liễu Hàn Nguyệt thủy đàm.
Từ xa, nàng thấy hai nhân ảnh, hình như là một nam, một nữ.
Hai người tựa hồ đang tranh cãi gì đó.
Đến gần một chút, Nghê Thường rốt cục thấy rõ khuôn mặt hai người, hơn nữa cũng không xa lạ, người nam là Thiên Tâm, nữ chính là Đình Nhi.
Nghê Thường lắc mình né ở một bên đại nham thạch không để cho hai người phát hiện ra thân ảnh của nàng.
Đình Nhi trừng mắt nhìn Thiên Tâm, căm tức nói: “Sư huynh. Hy vọng ngươi tự trọng một chút, ngươi và ta nam nữ thụ thụ bất thân, nếu ngươi còn đối với ta như vậy, cẩn thận ta đối với ngươi không khách khí.”
Thiên Tâm tươi cười nói: “Đình Nhi sư muội, nàng và ta sớm muộn cũng sẽ kết hôn kết làm song tu đạo lữ. Bây giờ chỉ là nắm tay, rất là bình thường a?-Nói, hắn càng đưa tay.
Đình Nhi hơi nhíu mày, nhanh như cắt rút ra thanh bảo kiếm, thiếu chút nữa chặt đứt cánh tay của Thiên Tâm.
Thiên Tâm lui mạnh về sau, vội vàng thu tay, cả giận nói: “Đình Nhi sư muội. Nàng làm như vậy có phần quá mức rồi đó. Lời sư tôn nói, chẳng lẽ nàng dám cãi lời sao?”
Đình Nhi cười lạnh một tiếng, nói: “Không cần ép ta. Ngươi ngoại trừ dùng sư tôn ép ta ra, còn có bản lãnh gì nữa. Hơn nữa, hôn sự của ta do tự ta làm chủ, sư tôn cũng chẳng thể ép ta. Vẫn là câu nói, người cùng song tu với ta, sẽ ở trên tu chân đại hội công khai lựa chọn. Nếu ngươi có bản lãnh, có thể đi thử?”
Thiên Tâm cắn răng nói: “Đình Nhi sư muội, chính là nàng nói, nàng chờ đi. Tu chân đại hội ta nhất định thắng.”
“Chờ ngươi thắng hãy nói đi. Bây giờ mời ngươi đi cho, ta muốn một mình ở đây ngắm trăng.”-Đình Nhi hung ác nhìn Thiên Tâm.
Thiên Tâm hắng giọng tức tối. Hắn do dự một chút, cuối cùng đành xoay người bước đi.
“Xú nữ nhân, nàng sớm muộn là người của ta. Ta sẽ hành hạ thân thể ngươi để trả nỗi sỉ nhục...”-Thiên Tâm âm hiểm nghĩ.
“Đình Nhi!”
Thấy Thiên Tâm đã đi xa, Nghê Thường mời lắc mình đến, nhẹ giọng kêu.
Đình Nhi nghe vậy, vội ngẩng đầu lên hướng nơi âm thanh phát ra, sau khi nàng nhìn thấy Nghê Thường, nhất thời mừng rỡ, vội vàng bay tới, vui vẻ hỏi: “Tam sư tôn, người trở lại? Được rồi, Phong đệ đệ thế nào rồi? Hắn có khỏe không?”-Trong thời gian ở kinh đô, Nghê Thường đã để cho Đình Nhi xưng hô theo Lưu Phong.
Nhắc tới Lưu Phong, sắc mặt Nghê Thường liền biến đổi.
Hừ, cái tên tiểu sắc lang bất hảo kia, ngay cả sư tôn cũng dám ăn.
“Tam sư tôn, sắc mặt người không tốt. Có phải Phong đệ đệ xảy ra chuyện gì không?”-Đình Nhi trong lòng quýnh lên, vội hỏi.
Nghê Thường sợ Đình Nhi hiểu lầm, vội nói: “Đình Nhi, đừng lo, Phong Nhi rất khỏe. Còn nữa, bây giờ hắn đã mang binh đi đánh trận với Phù Tang.”
Nghe Lưu Phong không có việc gì, Đình Nhi thở ra một hơi.
Sau đó nàng ân cần hỏi: “Tam sư tôn, tâm tình người hình như không tốt?-Đình Nhi thấy tâm tình của Nghê Thường rất nặng nề, nhất là khi nhắc tới Lưu Phong, chẳng lẽ giữa nàng và Lưu Phong đã xảy ra chuyện gì không vui?
“Không có việc, ta khỏe lắm.”-Nghê Thường tùy ý nói, sau đó hỏi: “Như thế nào? Cái tên Thiên Tâm sao lại dây dưa với con?”
Đình Nhi nghe vậy, thống khổ gật đầu: “Hắn mà không ỷ vào chỗ dựa là chưởng giáo? Bằng không, con đã đánh cho hắn tàn phế.”-Từ sau lần trước quay về, ngày nào Thiên Tâm cũng quấy nhiễu Đình Nhi. Cũng may Đình Nhi cơ trí. Hơn nữa Ngưng Nguyệt đại sư cũng rất chu toàn, Thiên Tâm cũng không thể đạt được gì.
Hôm nay, dưới sự an bài của chưởng giáo Đình Nhi cùng Thiên Tâm cùng đi dạo, đang khung cảnh tốt đẹp, ai biết tên kia bỗng nhiên động tay động chân với Đình Nhi, dám mạo phạm đến nàng.
“Yên tâm, đại hội tu chân cũng không còn bao lâu, đến lúc đó Phong nhi sẽ đường đường chính chính đưa con đến Phiếu Miểu Cốc, đến lúc đó, ai còn dám có ý với con. Được rồi, lần này ta quay lại, có thể ở lại vài ngày, nếu có phiền toái gì, con hãy tới Hàn Nguyệt Thủy đàm tìm? Ta sẽ ra mặt cho.”-Nghê Thường thật sự đã xem Đình Nhi là người mình. Mặc dù trong lòng nàng giận Lưu Phong, nhưng thái độ đối với Đình Nhi vẫn chưa bao thay đổi gì.
“Đa tạ tam sư tôn quan tâm.”
Đình Nhi cẩn thận dò hỏi: “Tam sư tôn, có đúng là Lưu Phong đệ đệ chọc ngươi tức giận không? Nếu hắn thực sự chọc giận người, Đình Nhi thay hắn chỗ này hướng người bồi tội.”-Nói, Đình Nhi hướng Nghê Thường hành lễ.
“Ngươi làm gì vậy?”-Nghê Thường hơi kinh hãi, nàng đưa tay đỡ lấy Đình Nhi: “Hắn chọc ta là chuyện của hắn, con như thế nào...”-Đột nhiên nàng ý thức được mình vừa lỡ miệng.
Đình Nhi vội hỏi: “Tam sư tôn. Thật sự là Phong đệ đệ chọc giận người, hảo tiểu tử, xem con sau này này như thế nào thu thập hắn.”
Nghê Thường mỉm cười, buồn bã nói: “Quên đi, kỳ thật cũng không có gì lớn. Chỉ là do bản thân ta tức khí, trong lúc nhất thời không muốn nhớ. Quên đi, không nói chuyện này nữa.”
“Đình Nhi, chúng ta nói chuyện rất vui vẻ. Nói đi con cùng Lưu Phong lúc trước làm sao quen nhau?”-Nghê Thường mở lời liền nói tới Lưu Phong. Nàng thở dài một tiếng, xem ra hình bóng xú tiểu tử đó đã khắc sâu trong lòng mình.
Đình Nhi nghe vậy mỉm cười, nàng tựa hồ thấy trong đôi mắt Nghê Thường một cái gì đó. Đều là nữ nhân, có những điều, không thể gạt nàng.
“Chẳng lẽ tam sư tôn cũng thích Phong đệ đệ...”
Nghĩ vậy, Đình Nhi âm thầm cười khổ: “Người này diễm phú không nhỏ a!”-Nàng còn chưa biết, Lưu Phong đã chiếm được một vị sư tôn.
Thời gian kế tiếp, Đình Nhi không hề giấu diếm chuyện mình quen Lưu Phong kể hết cho Nghê Thường nghe. Hơn nữa còn nói cho Nghê Thường những chuyện xưa rất dễ nghe.
Đến tận lúc ánh bình minh đang mờ dần, sau khi Ngưng Nguyệt đại sư xuất hiện, hai người mới đình chỉ cuộc nói chuyện phiếm.
“Đình Nhi! Theo ta đi!”-Ngưng Nguyệt đại sư nhìn thấy đệ tử mình cùng một biệt phái tu chân khác ở cùng một chỗ, lại thân mật như vậy, lúc này mặt thầm tối sầm lại, trong lòng thấy khó chịu. Trước kia, nàng cùng Đình Nhi cũng là như thế này. Chỉ vì hôn nhân của nàng ta, Đình Nhi cùng nàng đã có hơn một tần khoảng cách. Đình Nhi có chuyện trong lòng cũng không tìm nàng nói. Có đôi khi, Ngưng Nguyệt đại sư hiểu được, Đình Nhi thậm chí xem nàng là người ngoài.
Đình Nhi nghe vậy, ngước mắt liếc nhìn sư tôn, lạnh nhạt nói: “Sư tôn, nếu không có chuyện gì quan trọng lắm, ta chưa muốn trở về.”-Đình Nhi lúc này đang nói chuyện sôi nổi, đâu muốn trở về.
“Chưởng giáo sư bá có việc tìm ngươi, nhanh theo ta đi về!”-Ngưng Nguyệt đại sư lạnh lùng nói.
Đình Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hướng Nghê Thường cáo tội, thấp giọng nói: “Tam sư tôn, con đi trước đây, lần sau có thời gian chúng ta lại nói tiếp.”
“Ân.”-Nghê Thường dặn dò một tiếng, nói: “Bọn họ nếu bắt buộc con làm cái gì con không thích, nhớ kỹ phát tín hiệu cầu cứu ta, ta sẽ đi giúp con.”
Đình Nhi nhìn sư tôn cười: “Tam sư tôn, nhìn người nói kia, không nghiêm trọng vậy đâu.”
“Đình Nhi, con về trước đi, vi sư sẽ đi sau.”-Nói lớn một câu, Ngưng Nguyệt đại sư phi thân tới trước, con ngươi nhìn chằm chằm Nghê Thường, lạnh nhạt nói: “Nghê Thường tiên tử, ta hy vọng sau này ngươi không nên gặp lại đứa nhỏ càng ngày càng chẳng biết nghe lời này, ngươi đang định dạy nàng ta giáo lý của Phiếu Miểu Cốc sao?”
“Ngưng Nguyệt đại sư, lời ấy không đúng, Đình Nhi đã là người lớn, nên làm như thế nào, nàng tự có phán đoán.”-Nghê Thường hừ một tiếng, nói: “Còn hay cho ngươi là sư tôn của Đình Nhi, ngang nhiên cùng người khác ép đệ tử mình vào biển lửa. Nếu ta là Đình Nhi, chắc chắn đã thoát ly quan hệ với ngươi.”
Ngưng Nguyệt đại sư nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo, nói: “Đây là chuyện của môn phái Huyền Tâm chánh tông chúng ta. Không cần người ngoài như ngươi quản.”
“Nếu nói đến tài năng, ta không sợ nói cho ngươi biết, Đình Nhi chắc chắn là thê tử của Phong nhi nhà chúng ta, các ngươi cứ chờ xem.”-Nghê Thường biết Lưu Phong có tu vi rất mạnh. Đừng nói là Thiên Tâm, cho dù chưởng giáo Huyền Tâm chánh tông, sợ rằng cũng không phải đối thủ của hắn.
Ngưng Nguyệt đại sư hừ lạnh một tiếng, nói: “Trên tu chân đại hội, Thiên Tâm chưa chắc đã thất bại!”
“Phải vậy không?”-Nghê Thường khinh thường cười cười: “Chúng ta hãy nhìn xem!”
Sau khi Ngưng Nguyệt đại sự rời đi, Nghê Thường thầm lắc đầu, trong lòng mình tới cũng vẫn hướng về tiểu tử đó, nếu không sao chuyện vừa xảy ra lại vì hắn ra mặt chứ.
Sau khi Đình Nhi trở về, chưởng giáo cũng không tìm nàng, những điều sư tôn nói chẳng qua chỉ là lấy cớ. Đối với điểm này, Đình Nhi đối với sư tôn nàng phản cảm.
Nếu như trước kia, Đình Nhi tôn kính Ngưng Nguyệt đại sư, nàng tự nhiên sẽ không sinh ra bất mãn gì. Nhưng bây giờ đã khác, nàng đã khác trước kia. Tư tưởng của nàng, quan niệm của nàng đều đã xảy ra biến hóa rất lớn. Thậm chí trong lòng nàng rất bài xích Huyền Tâm chánh tông.
Nhận được tin tức từ kinh đô, đại quân Lão hoàng đế dường như trì hoàn thêm mấy ngày mới có thể lên đường, hắn dặn dò Lưu Phong, tạm thời đừng nên xuất chiến, nên hiệp trợ Phúc Thành tổ chức tốt phòng ngự hơn nữa, tích cực chuẩn bị chiến đấu.
Hôm nay Lưu Phong nhận được tin tức báo Cao Lệ đã đặt ở Phúc Thành một trạm tình báo dưới đất. Nhân viên tình báo của chúng đang tích cực tìm kiếm tin tức tình báo của quân đóng ở Phúc Thành.
Căn cứ theo tin tình báo, bên ngoài trạm tình báo đặt một thanh lâu tên là “Thiên Đường”. Nhân viên tình báo, toàn bộ đều là đàn bà có sắc đẹp. Phần lớn lợi dụng thân thể để mê hoặc quân đế quốc, lấy được những tin tức hữu dụng.
Vì thế, Lưu Phong quyết định đi xem. Thuận tiện đem trạm tình báo này phá hủy. Miễn cho cuộc chiến một điều bất lợi.
Lúc hoàng hôn, Lưu Phong rời khỏi Lý Hương Quân, Khuynh Thành cùng Mộ Dung Uyển Nhi, một mình tiến tới thanh lâu Thiên Đường, Hắc Vân cùng vài tên hắc ám võ sĩ như cũ âm thầm hộ vệ.
Sinh ý Thiên Đường quả thật là tốt, phía trước thật là náo nhiệt. Từ bên trong nhìn, đại bộ phận khách làng chơi đều là quân đế quốc.
Lưu Phong hơi nhíu mày, cặn bã đúng là cặn bã. Làm binh lính cả ngày không đi huấn luyện. ngược lại ở chỗ này phong lưu khoái hoạt, đều bị làm cho chân mềm nhũn ra (Người biên: chân nào thì ta không rõ nhá), chẳng thể đánh đấm gì được...
Thở dài một hơi, Lưu Phong chậm rãi đi vào đại sảnh.
“Nguyên soái, bệ hạ luôn giữ công đạo, ngoài mặt ngươi nhất định phải đối với hắn cung kính một chút. Không nên lại xảy ra xung đột trực diện nữa...”-Cuồng Chiến lại dặn dò một câu.
“Ân, tướng quân yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.”
Vân Mộng Trạch, Phiếu Hương Cốc.
Việc Nghê Thường đột nhiên trở về làm cho Tần Thủy Dao cùng Thủy Mị Nhi có chút giật mình.
Các nàng nhận ra được tâm tình Nghê Thường tựa hồ đang rất nặng nề, thậm chí có chút thương tâm.
Hai người hỏi nguyên nhân. Nghê Thường cũng chỉ lẳng lặng không nói gì, chỉ nói muốn gặp hai vị tỷ tỷ, cho nên quay lại ở một thời gian. Hỏi tình huống của Lưu Phong, Nghê Thường cũng chỉ nói vài câu cho qua, không muốn nhiều lời.
Tần Thủy Dao rất nhanh nhìn ra vấn đề. Nghê Thường và Lưu Phong không được vui, nữ nhân khi yêu đều có bộ dạng này.
“Đại tỷ, Nhị tỷ, đây là đan dược của Phong nhi đưa, sau khi ăn vào sẽ trợ giúp chúng ta tu thành nguyên anh. Được rồi, Tứ muội đã đại thành nguyên anh...”-Nghê Thường không muốn nói tới chuyện Lưu Phong, bèn đưa đan dược ra. Nàng lạnh nhạt nói: “Muội muốn bế quan tu luyện một thời gian. Sau khi tu thành nguyên anh sẽ trở lại.”-Nói xong, không đợi hai người phản ứng, nàng liền xoay người đi.
Thủy Mị Nhi đang muốn đuổi theo, nhưng Tần Thủy Dao đã năng nàng lại: “Đừng đuổi, hãy để muội ấy đi đi.”
“Được rồi, Nhị muội, Nghê Thường vừa rồi có nói Tứ muội đã tu thành nguyên anh đúng không?”-Tần Thủy Dao lúc này mới phản ứng lại.
Thủy Mị Nhi cười nói: “Ân. Nghê Thường thật sự đã nói vậy.”
“Thật tốt quá. Thật sự là quá tốt, tổ tông hiển linh, xem ra Phiếu Miểu Cốc của ta lần này chánh thức quật khởi rồi.”-Tần Thủy Dao vui vẻ nói.
“Đại tỷ, Nghê Thường nói, Tứ muội đã ăn viên đan dược này mà tu thành nguyên anh. Không bằng chúng ta cũng bế quan đi. Thời gian tu chân đại hội cũng không còn xa, nếu đến lúc đó chúng ta đều tu thành nguyên anh, tương lai Phiếu Miểu Cốc chắc chắn thay thế được địa vị chánh tông của Đại Huyền Tâm?”-Thủy Mị Nhi đề nghị.
Tần Thủy Dao mỉm cười: “Không sai, bị bọn họ áp chế mấy trăm năm nay, phen này chúng ta nhất định quật khởi.”
Nghê Thường đi về phía sau, cũng không lập tức bế quan. Mà đi thẳng đến Liễu Hàn Nguyệt thủy đàm.
Từ xa, nàng thấy hai nhân ảnh, hình như là một nam, một nữ.
Hai người tựa hồ đang tranh cãi gì đó.
Đến gần một chút, Nghê Thường rốt cục thấy rõ khuôn mặt hai người, hơn nữa cũng không xa lạ, người nam là Thiên Tâm, nữ chính là Đình Nhi.
Nghê Thường lắc mình né ở một bên đại nham thạch không để cho hai người phát hiện ra thân ảnh của nàng.
Đình Nhi trừng mắt nhìn Thiên Tâm, căm tức nói: “Sư huynh. Hy vọng ngươi tự trọng một chút, ngươi và ta nam nữ thụ thụ bất thân, nếu ngươi còn đối với ta như vậy, cẩn thận ta đối với ngươi không khách khí.”
Thiên Tâm tươi cười nói: “Đình Nhi sư muội, nàng và ta sớm muộn cũng sẽ kết hôn kết làm song tu đạo lữ. Bây giờ chỉ là nắm tay, rất là bình thường a?-Nói, hắn càng đưa tay.
Đình Nhi hơi nhíu mày, nhanh như cắt rút ra thanh bảo kiếm, thiếu chút nữa chặt đứt cánh tay của Thiên Tâm.
Thiên Tâm lui mạnh về sau, vội vàng thu tay, cả giận nói: “Đình Nhi sư muội. Nàng làm như vậy có phần quá mức rồi đó. Lời sư tôn nói, chẳng lẽ nàng dám cãi lời sao?”
Đình Nhi cười lạnh một tiếng, nói: “Không cần ép ta. Ngươi ngoại trừ dùng sư tôn ép ta ra, còn có bản lãnh gì nữa. Hơn nữa, hôn sự của ta do tự ta làm chủ, sư tôn cũng chẳng thể ép ta. Vẫn là câu nói, người cùng song tu với ta, sẽ ở trên tu chân đại hội công khai lựa chọn. Nếu ngươi có bản lãnh, có thể đi thử?”
Thiên Tâm cắn răng nói: “Đình Nhi sư muội, chính là nàng nói, nàng chờ đi. Tu chân đại hội ta nhất định thắng.”
“Chờ ngươi thắng hãy nói đi. Bây giờ mời ngươi đi cho, ta muốn một mình ở đây ngắm trăng.”-Đình Nhi hung ác nhìn Thiên Tâm.
Thiên Tâm hắng giọng tức tối. Hắn do dự một chút, cuối cùng đành xoay người bước đi.
“Xú nữ nhân, nàng sớm muộn là người của ta. Ta sẽ hành hạ thân thể ngươi để trả nỗi sỉ nhục...”-Thiên Tâm âm hiểm nghĩ.
“Đình Nhi!”
Thấy Thiên Tâm đã đi xa, Nghê Thường mời lắc mình đến, nhẹ giọng kêu.
Đình Nhi nghe vậy, vội ngẩng đầu lên hướng nơi âm thanh phát ra, sau khi nàng nhìn thấy Nghê Thường, nhất thời mừng rỡ, vội vàng bay tới, vui vẻ hỏi: “Tam sư tôn, người trở lại? Được rồi, Phong đệ đệ thế nào rồi? Hắn có khỏe không?”-Trong thời gian ở kinh đô, Nghê Thường đã để cho Đình Nhi xưng hô theo Lưu Phong.
Nhắc tới Lưu Phong, sắc mặt Nghê Thường liền biến đổi.
Hừ, cái tên tiểu sắc lang bất hảo kia, ngay cả sư tôn cũng dám ăn.
“Tam sư tôn, sắc mặt người không tốt. Có phải Phong đệ đệ xảy ra chuyện gì không?”-Đình Nhi trong lòng quýnh lên, vội hỏi.
Nghê Thường sợ Đình Nhi hiểu lầm, vội nói: “Đình Nhi, đừng lo, Phong Nhi rất khỏe. Còn nữa, bây giờ hắn đã mang binh đi đánh trận với Phù Tang.”
Nghe Lưu Phong không có việc gì, Đình Nhi thở ra một hơi.
Sau đó nàng ân cần hỏi: “Tam sư tôn, tâm tình người hình như không tốt?-Đình Nhi thấy tâm tình của Nghê Thường rất nặng nề, nhất là khi nhắc tới Lưu Phong, chẳng lẽ giữa nàng và Lưu Phong đã xảy ra chuyện gì không vui?
“Không có việc, ta khỏe lắm.”-Nghê Thường tùy ý nói, sau đó hỏi: “Như thế nào? Cái tên Thiên Tâm sao lại dây dưa với con?”
Đình Nhi nghe vậy, thống khổ gật đầu: “Hắn mà không ỷ vào chỗ dựa là chưởng giáo? Bằng không, con đã đánh cho hắn tàn phế.”-Từ sau lần trước quay về, ngày nào Thiên Tâm cũng quấy nhiễu Đình Nhi. Cũng may Đình Nhi cơ trí. Hơn nữa Ngưng Nguyệt đại sư cũng rất chu toàn, Thiên Tâm cũng không thể đạt được gì.
Hôm nay, dưới sự an bài của chưởng giáo Đình Nhi cùng Thiên Tâm cùng đi dạo, đang khung cảnh tốt đẹp, ai biết tên kia bỗng nhiên động tay động chân với Đình Nhi, dám mạo phạm đến nàng.
“Yên tâm, đại hội tu chân cũng không còn bao lâu, đến lúc đó Phong nhi sẽ đường đường chính chính đưa con đến Phiếu Miểu Cốc, đến lúc đó, ai còn dám có ý với con. Được rồi, lần này ta quay lại, có thể ở lại vài ngày, nếu có phiền toái gì, con hãy tới Hàn Nguyệt Thủy đàm tìm? Ta sẽ ra mặt cho.”-Nghê Thường thật sự đã xem Đình Nhi là người mình. Mặc dù trong lòng nàng giận Lưu Phong, nhưng thái độ đối với Đình Nhi vẫn chưa bao thay đổi gì.
“Đa tạ tam sư tôn quan tâm.”
Đình Nhi cẩn thận dò hỏi: “Tam sư tôn, có đúng là Lưu Phong đệ đệ chọc ngươi tức giận không? Nếu hắn thực sự chọc giận người, Đình Nhi thay hắn chỗ này hướng người bồi tội.”-Nói, Đình Nhi hướng Nghê Thường hành lễ.
“Ngươi làm gì vậy?”-Nghê Thường hơi kinh hãi, nàng đưa tay đỡ lấy Đình Nhi: “Hắn chọc ta là chuyện của hắn, con như thế nào...”-Đột nhiên nàng ý thức được mình vừa lỡ miệng.
Đình Nhi vội hỏi: “Tam sư tôn. Thật sự là Phong đệ đệ chọc giận người, hảo tiểu tử, xem con sau này này như thế nào thu thập hắn.”
Nghê Thường mỉm cười, buồn bã nói: “Quên đi, kỳ thật cũng không có gì lớn. Chỉ là do bản thân ta tức khí, trong lúc nhất thời không muốn nhớ. Quên đi, không nói chuyện này nữa.”
“Đình Nhi, chúng ta nói chuyện rất vui vẻ. Nói đi con cùng Lưu Phong lúc trước làm sao quen nhau?”-Nghê Thường mở lời liền nói tới Lưu Phong. Nàng thở dài một tiếng, xem ra hình bóng xú tiểu tử đó đã khắc sâu trong lòng mình.
Đình Nhi nghe vậy mỉm cười, nàng tựa hồ thấy trong đôi mắt Nghê Thường một cái gì đó. Đều là nữ nhân, có những điều, không thể gạt nàng.
“Chẳng lẽ tam sư tôn cũng thích Phong đệ đệ...”
Nghĩ vậy, Đình Nhi âm thầm cười khổ: “Người này diễm phú không nhỏ a!”-Nàng còn chưa biết, Lưu Phong đã chiếm được một vị sư tôn.
Thời gian kế tiếp, Đình Nhi không hề giấu diếm chuyện mình quen Lưu Phong kể hết cho Nghê Thường nghe. Hơn nữa còn nói cho Nghê Thường những chuyện xưa rất dễ nghe.
Đến tận lúc ánh bình minh đang mờ dần, sau khi Ngưng Nguyệt đại sư xuất hiện, hai người mới đình chỉ cuộc nói chuyện phiếm.
“Đình Nhi! Theo ta đi!”-Ngưng Nguyệt đại sư nhìn thấy đệ tử mình cùng một biệt phái tu chân khác ở cùng một chỗ, lại thân mật như vậy, lúc này mặt thầm tối sầm lại, trong lòng thấy khó chịu. Trước kia, nàng cùng Đình Nhi cũng là như thế này. Chỉ vì hôn nhân của nàng ta, Đình Nhi cùng nàng đã có hơn một tần khoảng cách. Đình Nhi có chuyện trong lòng cũng không tìm nàng nói. Có đôi khi, Ngưng Nguyệt đại sư hiểu được, Đình Nhi thậm chí xem nàng là người ngoài.
Đình Nhi nghe vậy, ngước mắt liếc nhìn sư tôn, lạnh nhạt nói: “Sư tôn, nếu không có chuyện gì quan trọng lắm, ta chưa muốn trở về.”-Đình Nhi lúc này đang nói chuyện sôi nổi, đâu muốn trở về.
“Chưởng giáo sư bá có việc tìm ngươi, nhanh theo ta đi về!”-Ngưng Nguyệt đại sư lạnh lùng nói.
Đình Nhi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hướng Nghê Thường cáo tội, thấp giọng nói: “Tam sư tôn, con đi trước đây, lần sau có thời gian chúng ta lại nói tiếp.”
“Ân.”-Nghê Thường dặn dò một tiếng, nói: “Bọn họ nếu bắt buộc con làm cái gì con không thích, nhớ kỹ phát tín hiệu cầu cứu ta, ta sẽ đi giúp con.”
Đình Nhi nhìn sư tôn cười: “Tam sư tôn, nhìn người nói kia, không nghiêm trọng vậy đâu.”
“Đình Nhi, con về trước đi, vi sư sẽ đi sau.”-Nói lớn một câu, Ngưng Nguyệt đại sư phi thân tới trước, con ngươi nhìn chằm chằm Nghê Thường, lạnh nhạt nói: “Nghê Thường tiên tử, ta hy vọng sau này ngươi không nên gặp lại đứa nhỏ càng ngày càng chẳng biết nghe lời này, ngươi đang định dạy nàng ta giáo lý của Phiếu Miểu Cốc sao?”
“Ngưng Nguyệt đại sư, lời ấy không đúng, Đình Nhi đã là người lớn, nên làm như thế nào, nàng tự có phán đoán.”-Nghê Thường hừ một tiếng, nói: “Còn hay cho ngươi là sư tôn của Đình Nhi, ngang nhiên cùng người khác ép đệ tử mình vào biển lửa. Nếu ta là Đình Nhi, chắc chắn đã thoát ly quan hệ với ngươi.”
Ngưng Nguyệt đại sư nghe vậy, sắc mặt lạnh lẽo, nói: “Đây là chuyện của môn phái Huyền Tâm chánh tông chúng ta. Không cần người ngoài như ngươi quản.”
“Nếu nói đến tài năng, ta không sợ nói cho ngươi biết, Đình Nhi chắc chắn là thê tử của Phong nhi nhà chúng ta, các ngươi cứ chờ xem.”-Nghê Thường biết Lưu Phong có tu vi rất mạnh. Đừng nói là Thiên Tâm, cho dù chưởng giáo Huyền Tâm chánh tông, sợ rằng cũng không phải đối thủ của hắn.
Ngưng Nguyệt đại sư hừ lạnh một tiếng, nói: “Trên tu chân đại hội, Thiên Tâm chưa chắc đã thất bại!”
“Phải vậy không?”-Nghê Thường khinh thường cười cười: “Chúng ta hãy nhìn xem!”
Sau khi Ngưng Nguyệt đại sự rời đi, Nghê Thường thầm lắc đầu, trong lòng mình tới cũng vẫn hướng về tiểu tử đó, nếu không sao chuyện vừa xảy ra lại vì hắn ra mặt chứ.
Sau khi Đình Nhi trở về, chưởng giáo cũng không tìm nàng, những điều sư tôn nói chẳng qua chỉ là lấy cớ. Đối với điểm này, Đình Nhi đối với sư tôn nàng phản cảm.
Nếu như trước kia, Đình Nhi tôn kính Ngưng Nguyệt đại sư, nàng tự nhiên sẽ không sinh ra bất mãn gì. Nhưng bây giờ đã khác, nàng đã khác trước kia. Tư tưởng của nàng, quan niệm của nàng đều đã xảy ra biến hóa rất lớn. Thậm chí trong lòng nàng rất bài xích Huyền Tâm chánh tông.
Nhận được tin tức từ kinh đô, đại quân Lão hoàng đế dường như trì hoàn thêm mấy ngày mới có thể lên đường, hắn dặn dò Lưu Phong, tạm thời đừng nên xuất chiến, nên hiệp trợ Phúc Thành tổ chức tốt phòng ngự hơn nữa, tích cực chuẩn bị chiến đấu.
Hôm nay Lưu Phong nhận được tin tức báo Cao Lệ đã đặt ở Phúc Thành một trạm tình báo dưới đất. Nhân viên tình báo của chúng đang tích cực tìm kiếm tin tức tình báo của quân đóng ở Phúc Thành.
Căn cứ theo tin tình báo, bên ngoài trạm tình báo đặt một thanh lâu tên là “Thiên Đường”. Nhân viên tình báo, toàn bộ đều là đàn bà có sắc đẹp. Phần lớn lợi dụng thân thể để mê hoặc quân đế quốc, lấy được những tin tức hữu dụng.
Vì thế, Lưu Phong quyết định đi xem. Thuận tiện đem trạm tình báo này phá hủy. Miễn cho cuộc chiến một điều bất lợi.
Lúc hoàng hôn, Lưu Phong rời khỏi Lý Hương Quân, Khuynh Thành cùng Mộ Dung Uyển Nhi, một mình tiến tới thanh lâu Thiên Đường, Hắc Vân cùng vài tên hắc ám võ sĩ như cũ âm thầm hộ vệ.
Sinh ý Thiên Đường quả thật là tốt, phía trước thật là náo nhiệt. Từ bên trong nhìn, đại bộ phận khách làng chơi đều là quân đế quốc.
Lưu Phong hơi nhíu mày, cặn bã đúng là cặn bã. Làm binh lính cả ngày không đi huấn luyện. ngược lại ở chỗ này phong lưu khoái hoạt, đều bị làm cho chân mềm nhũn ra (Người biên: chân nào thì ta không rõ nhá), chẳng thể đánh đấm gì được...
Thở dài một hơi, Lưu Phong chậm rãi đi vào đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.