Quyển 16 - Chương 11: Liệt Hỏa Tôn giả
Xích Tuyết
04/06/2013
“Không tồi, không ngờ ngươi có thể phát hiện khí tức của ta. Xem ra chủ nhân vẫn còn coi thường ngươi”.
Một đạo tử quang hiện lên. Đồng thời một lão nhân mặc tử bào xuất hiện giữa hư không, trên tảng đá cách Lưu Phong cùng Bạch Khiết không xa. Lão nhân nhìn qua có vài phần tiên phong đạo cốt, ánh mắt còn mang theo một hiền từ. Lão kinh ngạc đánh giá Lưu Phong cùng Bạch Khiết. Ánh mắt không ngừng quét qua lại trên thân thể hai người. Thật lâu sau, ánh mắt lão dừng trên người Bạch Khiết: “Nữ nhân, ngươi rất khá, có tư cách làm sủng vật cho chủ công nhà ta.”
Bạch Khiết nghe vậy, tức quá hóa cười: “Ngươi này, lão sống dai này sợ là già lão quá trở nên hồ đồ đi, không phải chỉ là một con chó của Bạch Huyền Y sao? Khẩu khí lớn thật.”
“Ha ha—!”
Lưu Phong cũng cười khinh thường: “Không thể không nói, Bạch Huyền Y thật sự càng ngày càng không ra gì, thuộc hạ phái đi người sau kém hơn người trước. Lão già kia, ta xem ngươi ngay cả chó cũng không bằng.”
“Tiểu tình nhân, ngươi nói như thế không đúng rồi. Để lão gìa kia ở cùng với chó, làm như vậy đối với nó thật không công bình.” Bạch Khiết cười nói.
Nghe hai người một xướng một họa, lão giả tự nhiên bị chọc giận cực điểm. Tay lão chỉ vào mặt Lưu Phong cùng Bạch Khiết, phẫn nộ nói: “Xú tiểu tử, hôm nay là ngày chết của ngươi. Về phần nữ nhân kia, nguyên bản ta nghĩ ngươi có tố chất làm sủng vật của chủ công. Hiện tại xem ra, ngươi chỉ có thể xứng làm lô đỉnh để chủ công luyện công thôi.”
“Tiểu tình nhân, ngươi xem chúng ta ai ra tay trước đối phó lão già này?” Bạch Khiết khinh miệt nhìn lão nhân kia, nói: “Báo cái tên chủ nhân chó của ngươi... Lợn đến hãy xuất danh, nãi nãi ngươi cho tới bây giờ cũng không đánh chết hạng người vô danh.”
“Bản tôn Liệt Hỏa. Là Huyền Thiên Sứ ngồi chầu, Chưởng quản hình phạt của Tôn giả. Hai người tiểu bối các ngươi hôm nay chết chắc rồi.” Nói xong lão nhân hai tay chập lại. Lập tức toàn thân toát ra một ngọn lửa mãnh liệt.
“Nguyên lai là ngoạn hỏa (dùng lửa).” Lưu Phong khinh thường nói: “Ta đến xem thử nào—!”
“Tiểu tình nhân ngươi cũng nên cẩn thận. Lão gia hỏa này tuy rằng tính tình không được tốt lắm, nhưng tu vi cũng không thể coi thường. Ngọn lửa của hắn là Cửu Âm Độc hỏa, có thể đốt cháy linh hồn con người. Đừng vội vàng vận dụng Tử Vi Linh hỏa, Tử Vi Linh hỏa tuy rằng là độc hỏa khắc tinh của hắn, đáng tiếc tu vi Tử Vi Linh hỏa của ngươi không đủ.”
Bạch Khiết nhắc nhở.
“Ân, ta biết rồi, ngươi nhìn ta thu thập lão già kia như thế nào.” Lưu Phong nói xong, đạp không mà đi, lững thững bay đến. Nửa đường, nhất thời xuất chiêu, lấy chưởng làm kiếm, trảm đến Liệt Hỏa tôn giả đòn đầu tiên.
Liệt Hỏa tôn giả trong lòng không hoảng sợ, đột nhiên quát: “Không tồi. Có ý tứ.” Lời tuy như thế, nhưng Liệt Hỏa Tôn giả vẫn khinh thường như trước, lão cũng không tránh né. Ngay khi chưởng phong của Lưu Phong sắp tiếp cận, ngọn lửa trên người lão càng trở nên mạnh mẽ, cô đọng. Trong chớp mắt, đã phá hủy sạch công kích của Lưu Phong.
Lưu Phong lạnh lùng cười: “Ngươi cũng không tồi.”
Liệt Hỏa tôn giả hừ lạnh một tiếng, rồi vận khí. Các khớp xương cả người phát ra một tiếng rôm rốp kinh người. Ngọn lửa trên người ngày càng đậm đặc, trông như vật chất thông thường.
Lưu Phong không dám chậm trễ, vội vàng xuất kiếm.
“Cheng—!”
Cheng một tiếng, Hạo Thiên kiếm xuất ra, kiếm thế cùng tiếng xé gió phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
Kiếm xuất, kiếm quang chợt hiện. Quang ảnh như điện, một lực lượng long trời lở đất tản ra khắp nơi xung quanh.
Bạch Khiết đứng nhìn một bên nhất thời hoan hỉ. Tu vị Lưu Phong quả nhiên đã có phần siêu việt hơn nàng. Riêng khí thế này, nàng cũng không bằng được. Xem ra Chân Long nhập thể trợ giúp hắn rất nhiều.
Bạch Khiết suy nghĩ bản thân đến tột cùng có hay không muốn hiến thân cho Lưu Phong. Ở chung lâu như vậy, đối với thanh niên này, trong lòng nàng đã có cảm tình vi diệu.
Hơn nữa, chính mắt nàng thấy sự trưởng thành của Lưu Phong. Trong lòng có một loại tình cảm khó nói nên lời.
Ngay lúc Bạch Khiết đang suy nghĩ lung tung, Liệt Hỏa tôn giả một lần nữa phải nhìn lại thực lực Lưu Phong. Một kiếm kia với áp lực kinh người cùng sát ý vô hạn khiến lão có chút bất ngờ.
Tuy nhiên, Liệt Hỏa Tôn giả vẫn nở nụ cười, có thể gặp đối thủ như vậy, với cấp bậc như của lão bây giờ mà nói coi như rất tốt rồi.
Lưu Phong hơi rùng mình, có thể dưới khí tức cường đại của Hạo Thiên kiếm vẫn giữ được tâm thần, đương thời quả không có nhiều người lắm.
Lưu Phong quát lớn một tiếng nói: “Lão già kia, xem kiếm—!” Nói xong, hắn mượn khí thế của tiếng rống đột nhiên phát động công kích. Tốc độ cực nhanh, tựa như lưu tinh.
Liệt Hỏa Tôn giả nhất thời kinh ngạc, trong lòng thất kinh, tiểu tử này quả là cũng nắm một vài diều chủ chốt. Lão bèn bấm quyết niệm pháp, trong tay xuất ra một trường kiếm đỏ rực, hóa thành một đạo lửa cháy hiện ra giữa hư không.
“Ầm—!”
Trong lúc điện quang lóe lên như sấm chớp, công kích hai người đã va chạm. Ngay lúc Liệt Hỏa Tôn giả còn đang đắc ý thì đột nhiên cảm giác một lực lượng cường đại truyền từ thân kiếm đến cánh tay khiến lão tê dại, thân thể không tự chủ được, lui ra sau mấy bước.
Mà Lưu Phong bên kia, hiển nhiên cũng không chịu nổi. Ngọn lửa theo Hạo Thiên Kiếm thuận thế công kích tiến lại, nếu hắn không tránh né đúng lúc sợ đã bị ngọn lửa độc ác kia đốt cháy.
Lưu Phong lòng đầy giận dữ khó tả. Hắn đạp không, Hạo Thiên kiếm trong tay rung lên, huyễn hóa ra hàng nghìn hàng vạn bóng kiếm đánh tới Liệt Hỏa Tôn giả
Kiếm quang phá vỡ hư không hình thành một đạo khí xoáy tụ, thanh thế kinh người. Một kiếm này của Lưu Phong tuy chưa dốc hết toàn lực, nhưng lực lượng của ngũ anh xuất ra, khí thế không tầm thường.
Liệt Hỏa Tôn giả kinh hãi, cước bộ toàn thân xuất động, nghiêng người tránh đi kịp thoát được công kích của kiếm quang này. Đồng thời thân hình vẫn không ngừng lại, như cũ thẳng tiến. Hiển nhiên lão muốn cận chiến với Lưu Phong.
Ngay khoảnh khắc Liệt Hỏa Tôn giả lại gần Lưu Phong. Đột nhiên, một cỗ sát khí kinh khủng bao phủ toàn thân hắn.
Con ngươi Liệt hỏa tôn giả xuất hiện tia sợ hãi, vội vàng xuất kiếm nghênh chiến.
“Phanh—!” Một tiếng vang lên khi Liệt Hỏa kiếm của hắn chạm vào Hạo Thiên Kiếm của Lưu Phong. Công kích của hai người diễn ra trong nháy mắt, nhưng Liệt Hỏa tôn giả dường như lâm vào hạ phong. Do lão vội vã xuất kiếm nên khi tách ra không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
Liệt Hỏa Tôn giả tuy dùng hỏa, nhưng với kiếm đạo cũng có kiến giải sâu sắc. Có thể xưng là một cao thủ kiếm thuật đương thời.
Đáng tiếc hắn gặp phải Lưu Phong, vũ khí Lưu Phong dùng chính là kiếm. Hơn nữa là thần khí tối cao Hạo Thiên kiếm.
Ở phương diện tu vi, Liệt Hỏa tôn giả kỳ thật cũng không kém hơn lực lượng ngũ anh. Lão sai ở chỗ không nên coi thường Lưu Phong.
Lại thêm tốc độ.
Thất tinh bộ của Lưu Phong có biến hóa của thiên cơ, chuyển biến của tinh thần. Tốc độ cực nhanh tuy thua sút thuấn di của Thu Sương tiên tử nhưng cũng kém không nhiều lắm.
Liệt Hỏa tôn giả dường như đã minh bạch nhược điểm của mình. Nhưng giờ phút này lão cũng không có đối sách nào tốt cả.
Liệt Hỏa Tôn giả nguyên muốn tốc chiến tốc thắng, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của chúa công, nhưng không ngờ chính mình lại lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Hơn nữa, đối phương bây giờ còn có một cao thủ chưa xuất chiến. Tình thế khiến tim của Liệt Hỏa Tôn giả đập càn thêm nhanh, không thể chuyên tâm đối địch.
Nhưng, Liệt Hỏa Tôn giả cũng chỉ có thể ra sức chống đỡ.
Kiếm thế của Lưu Phong vừa xuất. Giữa không trung huyễn hóa ra trăm ngàn bóng kiếm, tuyệt không cấp cho Liệt Hỏa Tôn giả chút thời gian nghỉ ngơi.
Liệt Hỏa Tôn giả lúc này mới chính thức lãnh hội sự đáng sợ kiếm thế của Lưu Phong. Trước đây khi gặp nguy hiểm lão có thể dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình để biến nguy thành an, nhưng lần này thực sự khó khăn. Gần như mọi phương vị đều bị kiếm thế của Lưu Phong phong tỏa, căn bản không có cách nào thoát khốn.
Bạch Khiết xem tận mắt mà trong lòng vui sướng.
Tu vị của tiểu tình nhân cùng kinh nghiệm đánh nhau so với trước đã tiến bộ rất nhiều, trong lòng nàng giờ yên tâm không ít.
Liệt Hỏa Tôn giả biết trận chiến này hung hiểm không ít, nhưng giờ phút này không thể không kiên trì tác chiến. Lão tận lực khiến tâm tình tỉnh táo lại, hy vọng có thể ổn định cảm xúc khi đối chiến, khiến công kích phát huy cực đại.
“Xoát xoát—!”
Mấy kiếm đâm ra, Liệt Hỏa Tôn giả hóa ra mấy con hỏa long làm phòng ngự cho mình, trong tay Liệt Hỏa kiếm lại tung bay khắp trời không ngừng tạo thành những võng kiếm.
Lưu Phong hừ nhẹ một tiếng, Hạo Thiên kiếm bất ngờ rời tay hóa thành một đạo lưu quang tử kim sắc, tốc độ nhanh như chớp hướng Liệt Hỏa Tôn giả.
Từ xưa đến nay, Lưu Phong cùng cao thủ không ngừng chiến đấu, kinh nghiệm càng ngày càng phong phú, sau này Thất Anh đại thành, Chân Long nhập thể. Tu vi đã đạt tới đỉnh cao.
Mặc dù hiện giờ chỉ vận dụng Ngũ Anh lực, nhưng Liệt Hỏa Tôn giả vẫn không phải đối thủ của Lưu Phong.
Giờ phút này tình thế chiến đấu có chút vượt quá ý liệu của Liệt Hỏa Tôn giả. Đồng thời cũng khiến Bạch Khiết cùng Lưu Phong lấy làm kinh ngạc. Rốt cục hắn hiểu được tu vị của chính mình mạnh lên như thế nào.
Liệt Hỏa Tôn giả cho tới bây giờ không ngờ mình không phải đối thủ của Lưu Phong
Liệt Hỏa Tôn giả biết mình sẽ thất bại nhưng lão vẫn không chấp nhận. Tâm tình lão ngược lại càng bình tĩnh, cẩn thận quan sát công kích của Lưu Phong, hy vọng có thể tìm ra phương pháp phá giải. Nhưng rất nhanh thất vọng, bởi vì căn bản không thể tìm ra quy luật kiếm pháp cùng công kích của Lưu Phong.
Nói cách khác, lấy nhãn lực cùng kinh nghiệm của lão thì không thể nhìn thấu công kích của Lưu Phong.
Liệt hỏa Tôn giả đúng là Liệt Hỏa Tôn giả, tốt xấu gì hắn cũng là Tuần Thiên Sứ giả Chưởng quản Hình phạt Tôn giả. Trước khi ngã xuống tuyệt đối không dễ dàng nhận thua chờ chết.
“Sát—!”
Gầm lên giận dữ, kiếm thế của Liệt Hỏa Tôn giả đột nhiên biến hóa, kiếm phong rung lên. Né qua Hạo Thiên kiếm hóa thành một đạo hỏa long, hướng mặt Lưu Phong quét đến.
Lưu Phong lấy làm kinh ngạc, không nghĩ rằng Liệt Hỏa Tôn giả trong hoàn cảnh xấu còn có thể phản kích, vội vàng, triệu hoán ra hộ thể Chân Long để phòng ngự.
“Oanh long—!”
Một tiếng nổ vang lên, hai người tách ra.
Liệt Hỏa Tôn giả đưa vào kiếm cuối cùng này là lực lượng toàn thân của lão. Kiếm này thực sự đáng sợ, phòng ngự của Chân Long hộ thể không ngờ nhanh chóng tan rã.
Lưu Phong cảm thấy bất ngờ, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Chân Long hộ thể, phát hiện phòng ngự của Chân Long hộ thể cực kỳ cường hãn. Trong lòng cực kỳ vui vẻ. Có Chân Long hộ thể, sau này xem như có hơn một tính mạng.
Bị tử kim Chân Long hộ thể phản lại, Liệt Hỏa Tôn giả nằm xoãi trên mặt đất, oán hận nhìn Lưu Phong quát: “Chủ công sẽ giết ngươi, báo thù cho ta—!”
“Đồ ngu!”
Lưu Phong hừ một tiếng, lấy tâm ngự kiếm, Hạo Thiên kiếm bạo phát ra vô số đạo quang mang khiếp nhân, phô thiên cái địa hướng Liệt Hỏa tôn giả quét đến.
“Dừng tay—!”
Đúng lúc này, giữa không trung truyền ra một thanh âm trầm muộn, một cỗ lực mạnh mẽ hướng Lưu Phong chộp tới.
“Không tốt, là Bạch Huyền Y—!” Bạch Khiết sắc mặt trầm xuống, thi triển toàn lực hướng cỗ lực lượng đánh tới, cũng không nghĩ đến âm thanh của Thu Sương Tiên tử truyền đến: “Không vội, giao cho ta.”
Do Thu Sương can thiệp, khiến cho Bạch Huyền Y cứu người chậm một nhịp. Liệt Hỏa Tôn giả hoàn toàn bị kiếm thế của Lưu Phong bao trùm.
Cực kỳ tức giận, Bạch Huyền Y phẫn nộ quát: “Lưu Phong, ta phải giết ngươi.”
“Phong nhi nhà ta có Chân Long hộ thể trong người, ngươi vị tất có thể giết được.” Thu Sương lạnh lùng nói.
“Di nương, người ở đâu?” Lưu Phong chỉ nghe thấy tiếng, nhưng không thấy thân ảnh của Thu Sương, vội vàng cất tiếng hỏi.
“Ha ha, di nương ngươi vẫn ở Tiên Linh môn chứ đâu, đệ nhị nguyên thần của ta xuất khiếu đến trợ giúp ngươi. Phong nhi yên tâm, trước khi Tu chân Đại hội kết thúc, Bạch Huyền Y tuyệt đối không dám tự mình ra tay, chỉ phái những kẻ dưới tay đến quấy rầy ngươi, ngươi không cần nương tay. Tới một người, giết một người, tới hai người, sát hai người. Có chuyện gì di nương chịu trách nhiệm.” Thu Sương nói.
“Tốt lắm, Bạch Huyền Y đi rồi, ta cũng phải trở về.” Nói xong, khí tức của Thu Sương lập tức biến mất.
“Tiểu tình nhân, chúc mừng. Tu vị ngươi giờ đã siêu việt hơn ta rồi.”Bạch Khiết phi thân đến chúc mừng.
Lưu Phong cười hắc hắc, nói: “Chúng ta khi nào thì động phòng đây?”
Bạch Khiết kiều mỵ cười nói: “Tùy ngươi, nhưng ngươi phải hảo hảo lo nghĩ. Dàn xếp thế nào giữa ta cùng Bạch Vũ. Ta là tổ tông của tiểu nha đầu đó, không thể làm tỷ muội của nhau ha? Còn nữa, khi động phòng, thì cả ta và ngươi đều có lợi lớn. Nếu ngươi không tiếcTử Hư Chân Long khí khi ta cùng ngươi song tu thì ta mới có thể hoàn toàn biến thành linh thể. Mà tu vi của ngươi cũng tiến thêm một bước.”
Làm với cục cưng có nhiều lợi như vậy a.
Lưu Phong vội vàng cười nói: “Ha hả, nói suông không bằng trực tiếp hành động, hiện tại liền động phòng đi?”
“Có người đến—!” Bạch Khiết bình tĩnh nói, lập tức trốn vào Tam Phân Quy Nguyên Đan.
Một đạo tử quang hiện lên. Đồng thời một lão nhân mặc tử bào xuất hiện giữa hư không, trên tảng đá cách Lưu Phong cùng Bạch Khiết không xa. Lão nhân nhìn qua có vài phần tiên phong đạo cốt, ánh mắt còn mang theo một hiền từ. Lão kinh ngạc đánh giá Lưu Phong cùng Bạch Khiết. Ánh mắt không ngừng quét qua lại trên thân thể hai người. Thật lâu sau, ánh mắt lão dừng trên người Bạch Khiết: “Nữ nhân, ngươi rất khá, có tư cách làm sủng vật cho chủ công nhà ta.”
Bạch Khiết nghe vậy, tức quá hóa cười: “Ngươi này, lão sống dai này sợ là già lão quá trở nên hồ đồ đi, không phải chỉ là một con chó của Bạch Huyền Y sao? Khẩu khí lớn thật.”
“Ha ha—!”
Lưu Phong cũng cười khinh thường: “Không thể không nói, Bạch Huyền Y thật sự càng ngày càng không ra gì, thuộc hạ phái đi người sau kém hơn người trước. Lão già kia, ta xem ngươi ngay cả chó cũng không bằng.”
“Tiểu tình nhân, ngươi nói như thế không đúng rồi. Để lão gìa kia ở cùng với chó, làm như vậy đối với nó thật không công bình.” Bạch Khiết cười nói.
Nghe hai người một xướng một họa, lão giả tự nhiên bị chọc giận cực điểm. Tay lão chỉ vào mặt Lưu Phong cùng Bạch Khiết, phẫn nộ nói: “Xú tiểu tử, hôm nay là ngày chết của ngươi. Về phần nữ nhân kia, nguyên bản ta nghĩ ngươi có tố chất làm sủng vật của chủ công. Hiện tại xem ra, ngươi chỉ có thể xứng làm lô đỉnh để chủ công luyện công thôi.”
“Tiểu tình nhân, ngươi xem chúng ta ai ra tay trước đối phó lão già này?” Bạch Khiết khinh miệt nhìn lão nhân kia, nói: “Báo cái tên chủ nhân chó của ngươi... Lợn đến hãy xuất danh, nãi nãi ngươi cho tới bây giờ cũng không đánh chết hạng người vô danh.”
“Bản tôn Liệt Hỏa. Là Huyền Thiên Sứ ngồi chầu, Chưởng quản hình phạt của Tôn giả. Hai người tiểu bối các ngươi hôm nay chết chắc rồi.” Nói xong lão nhân hai tay chập lại. Lập tức toàn thân toát ra một ngọn lửa mãnh liệt.
“Nguyên lai là ngoạn hỏa (dùng lửa).” Lưu Phong khinh thường nói: “Ta đến xem thử nào—!”
“Tiểu tình nhân ngươi cũng nên cẩn thận. Lão gia hỏa này tuy rằng tính tình không được tốt lắm, nhưng tu vi cũng không thể coi thường. Ngọn lửa của hắn là Cửu Âm Độc hỏa, có thể đốt cháy linh hồn con người. Đừng vội vàng vận dụng Tử Vi Linh hỏa, Tử Vi Linh hỏa tuy rằng là độc hỏa khắc tinh của hắn, đáng tiếc tu vi Tử Vi Linh hỏa của ngươi không đủ.”
Bạch Khiết nhắc nhở.
“Ân, ta biết rồi, ngươi nhìn ta thu thập lão già kia như thế nào.” Lưu Phong nói xong, đạp không mà đi, lững thững bay đến. Nửa đường, nhất thời xuất chiêu, lấy chưởng làm kiếm, trảm đến Liệt Hỏa tôn giả đòn đầu tiên.
Liệt Hỏa tôn giả trong lòng không hoảng sợ, đột nhiên quát: “Không tồi. Có ý tứ.” Lời tuy như thế, nhưng Liệt Hỏa Tôn giả vẫn khinh thường như trước, lão cũng không tránh né. Ngay khi chưởng phong của Lưu Phong sắp tiếp cận, ngọn lửa trên người lão càng trở nên mạnh mẽ, cô đọng. Trong chớp mắt, đã phá hủy sạch công kích của Lưu Phong.
Lưu Phong lạnh lùng cười: “Ngươi cũng không tồi.”
Liệt Hỏa tôn giả hừ lạnh một tiếng, rồi vận khí. Các khớp xương cả người phát ra một tiếng rôm rốp kinh người. Ngọn lửa trên người ngày càng đậm đặc, trông như vật chất thông thường.
Lưu Phong không dám chậm trễ, vội vàng xuất kiếm.
“Cheng—!”
Cheng một tiếng, Hạo Thiên kiếm xuất ra, kiếm thế cùng tiếng xé gió phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.
Kiếm xuất, kiếm quang chợt hiện. Quang ảnh như điện, một lực lượng long trời lở đất tản ra khắp nơi xung quanh.
Bạch Khiết đứng nhìn một bên nhất thời hoan hỉ. Tu vị Lưu Phong quả nhiên đã có phần siêu việt hơn nàng. Riêng khí thế này, nàng cũng không bằng được. Xem ra Chân Long nhập thể trợ giúp hắn rất nhiều.
Bạch Khiết suy nghĩ bản thân đến tột cùng có hay không muốn hiến thân cho Lưu Phong. Ở chung lâu như vậy, đối với thanh niên này, trong lòng nàng đã có cảm tình vi diệu.
Hơn nữa, chính mắt nàng thấy sự trưởng thành của Lưu Phong. Trong lòng có một loại tình cảm khó nói nên lời.
Ngay lúc Bạch Khiết đang suy nghĩ lung tung, Liệt Hỏa tôn giả một lần nữa phải nhìn lại thực lực Lưu Phong. Một kiếm kia với áp lực kinh người cùng sát ý vô hạn khiến lão có chút bất ngờ.
Tuy nhiên, Liệt Hỏa Tôn giả vẫn nở nụ cười, có thể gặp đối thủ như vậy, với cấp bậc như của lão bây giờ mà nói coi như rất tốt rồi.
Lưu Phong hơi rùng mình, có thể dưới khí tức cường đại của Hạo Thiên kiếm vẫn giữ được tâm thần, đương thời quả không có nhiều người lắm.
Lưu Phong quát lớn một tiếng nói: “Lão già kia, xem kiếm—!” Nói xong, hắn mượn khí thế của tiếng rống đột nhiên phát động công kích. Tốc độ cực nhanh, tựa như lưu tinh.
Liệt Hỏa Tôn giả nhất thời kinh ngạc, trong lòng thất kinh, tiểu tử này quả là cũng nắm một vài diều chủ chốt. Lão bèn bấm quyết niệm pháp, trong tay xuất ra một trường kiếm đỏ rực, hóa thành một đạo lửa cháy hiện ra giữa hư không.
“Ầm—!”
Trong lúc điện quang lóe lên như sấm chớp, công kích hai người đã va chạm. Ngay lúc Liệt Hỏa Tôn giả còn đang đắc ý thì đột nhiên cảm giác một lực lượng cường đại truyền từ thân kiếm đến cánh tay khiến lão tê dại, thân thể không tự chủ được, lui ra sau mấy bước.
Mà Lưu Phong bên kia, hiển nhiên cũng không chịu nổi. Ngọn lửa theo Hạo Thiên Kiếm thuận thế công kích tiến lại, nếu hắn không tránh né đúng lúc sợ đã bị ngọn lửa độc ác kia đốt cháy.
Lưu Phong lòng đầy giận dữ khó tả. Hắn đạp không, Hạo Thiên kiếm trong tay rung lên, huyễn hóa ra hàng nghìn hàng vạn bóng kiếm đánh tới Liệt Hỏa Tôn giả
Kiếm quang phá vỡ hư không hình thành một đạo khí xoáy tụ, thanh thế kinh người. Một kiếm này của Lưu Phong tuy chưa dốc hết toàn lực, nhưng lực lượng của ngũ anh xuất ra, khí thế không tầm thường.
Liệt Hỏa Tôn giả kinh hãi, cước bộ toàn thân xuất động, nghiêng người tránh đi kịp thoát được công kích của kiếm quang này. Đồng thời thân hình vẫn không ngừng lại, như cũ thẳng tiến. Hiển nhiên lão muốn cận chiến với Lưu Phong.
Ngay khoảnh khắc Liệt Hỏa Tôn giả lại gần Lưu Phong. Đột nhiên, một cỗ sát khí kinh khủng bao phủ toàn thân hắn.
Con ngươi Liệt hỏa tôn giả xuất hiện tia sợ hãi, vội vàng xuất kiếm nghênh chiến.
“Phanh—!” Một tiếng vang lên khi Liệt Hỏa kiếm của hắn chạm vào Hạo Thiên Kiếm của Lưu Phong. Công kích của hai người diễn ra trong nháy mắt, nhưng Liệt Hỏa tôn giả dường như lâm vào hạ phong. Do lão vội vã xuất kiếm nên khi tách ra không khỏi lùi về phía sau mấy bước.
Liệt Hỏa Tôn giả tuy dùng hỏa, nhưng với kiếm đạo cũng có kiến giải sâu sắc. Có thể xưng là một cao thủ kiếm thuật đương thời.
Đáng tiếc hắn gặp phải Lưu Phong, vũ khí Lưu Phong dùng chính là kiếm. Hơn nữa là thần khí tối cao Hạo Thiên kiếm.
Ở phương diện tu vi, Liệt Hỏa tôn giả kỳ thật cũng không kém hơn lực lượng ngũ anh. Lão sai ở chỗ không nên coi thường Lưu Phong.
Lại thêm tốc độ.
Thất tinh bộ của Lưu Phong có biến hóa của thiên cơ, chuyển biến của tinh thần. Tốc độ cực nhanh tuy thua sút thuấn di của Thu Sương tiên tử nhưng cũng kém không nhiều lắm.
Liệt Hỏa tôn giả dường như đã minh bạch nhược điểm của mình. Nhưng giờ phút này lão cũng không có đối sách nào tốt cả.
Liệt Hỏa Tôn giả nguyên muốn tốc chiến tốc thắng, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ của chúa công, nhưng không ngờ chính mình lại lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Hơn nữa, đối phương bây giờ còn có một cao thủ chưa xuất chiến. Tình thế khiến tim của Liệt Hỏa Tôn giả đập càn thêm nhanh, không thể chuyên tâm đối địch.
Nhưng, Liệt Hỏa Tôn giả cũng chỉ có thể ra sức chống đỡ.
Kiếm thế của Lưu Phong vừa xuất. Giữa không trung huyễn hóa ra trăm ngàn bóng kiếm, tuyệt không cấp cho Liệt Hỏa Tôn giả chút thời gian nghỉ ngơi.
Liệt Hỏa Tôn giả lúc này mới chính thức lãnh hội sự đáng sợ kiếm thế của Lưu Phong. Trước đây khi gặp nguy hiểm lão có thể dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình để biến nguy thành an, nhưng lần này thực sự khó khăn. Gần như mọi phương vị đều bị kiếm thế của Lưu Phong phong tỏa, căn bản không có cách nào thoát khốn.
Bạch Khiết xem tận mắt mà trong lòng vui sướng.
Tu vị của tiểu tình nhân cùng kinh nghiệm đánh nhau so với trước đã tiến bộ rất nhiều, trong lòng nàng giờ yên tâm không ít.
Liệt Hỏa Tôn giả biết trận chiến này hung hiểm không ít, nhưng giờ phút này không thể không kiên trì tác chiến. Lão tận lực khiến tâm tình tỉnh táo lại, hy vọng có thể ổn định cảm xúc khi đối chiến, khiến công kích phát huy cực đại.
“Xoát xoát—!”
Mấy kiếm đâm ra, Liệt Hỏa Tôn giả hóa ra mấy con hỏa long làm phòng ngự cho mình, trong tay Liệt Hỏa kiếm lại tung bay khắp trời không ngừng tạo thành những võng kiếm.
Lưu Phong hừ nhẹ một tiếng, Hạo Thiên kiếm bất ngờ rời tay hóa thành một đạo lưu quang tử kim sắc, tốc độ nhanh như chớp hướng Liệt Hỏa Tôn giả.
Từ xưa đến nay, Lưu Phong cùng cao thủ không ngừng chiến đấu, kinh nghiệm càng ngày càng phong phú, sau này Thất Anh đại thành, Chân Long nhập thể. Tu vi đã đạt tới đỉnh cao.
Mặc dù hiện giờ chỉ vận dụng Ngũ Anh lực, nhưng Liệt Hỏa Tôn giả vẫn không phải đối thủ của Lưu Phong.
Giờ phút này tình thế chiến đấu có chút vượt quá ý liệu của Liệt Hỏa Tôn giả. Đồng thời cũng khiến Bạch Khiết cùng Lưu Phong lấy làm kinh ngạc. Rốt cục hắn hiểu được tu vị của chính mình mạnh lên như thế nào.
Liệt Hỏa Tôn giả cho tới bây giờ không ngờ mình không phải đối thủ của Lưu Phong
Liệt Hỏa Tôn giả biết mình sẽ thất bại nhưng lão vẫn không chấp nhận. Tâm tình lão ngược lại càng bình tĩnh, cẩn thận quan sát công kích của Lưu Phong, hy vọng có thể tìm ra phương pháp phá giải. Nhưng rất nhanh thất vọng, bởi vì căn bản không thể tìm ra quy luật kiếm pháp cùng công kích của Lưu Phong.
Nói cách khác, lấy nhãn lực cùng kinh nghiệm của lão thì không thể nhìn thấu công kích của Lưu Phong.
Liệt hỏa Tôn giả đúng là Liệt Hỏa Tôn giả, tốt xấu gì hắn cũng là Tuần Thiên Sứ giả Chưởng quản Hình phạt Tôn giả. Trước khi ngã xuống tuyệt đối không dễ dàng nhận thua chờ chết.
“Sát—!”
Gầm lên giận dữ, kiếm thế của Liệt Hỏa Tôn giả đột nhiên biến hóa, kiếm phong rung lên. Né qua Hạo Thiên kiếm hóa thành một đạo hỏa long, hướng mặt Lưu Phong quét đến.
Lưu Phong lấy làm kinh ngạc, không nghĩ rằng Liệt Hỏa Tôn giả trong hoàn cảnh xấu còn có thể phản kích, vội vàng, triệu hoán ra hộ thể Chân Long để phòng ngự.
“Oanh long—!”
Một tiếng nổ vang lên, hai người tách ra.
Liệt Hỏa Tôn giả đưa vào kiếm cuối cùng này là lực lượng toàn thân của lão. Kiếm này thực sự đáng sợ, phòng ngự của Chân Long hộ thể không ngờ nhanh chóng tan rã.
Lưu Phong cảm thấy bất ngờ, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Chân Long hộ thể, phát hiện phòng ngự của Chân Long hộ thể cực kỳ cường hãn. Trong lòng cực kỳ vui vẻ. Có Chân Long hộ thể, sau này xem như có hơn một tính mạng.
Bị tử kim Chân Long hộ thể phản lại, Liệt Hỏa Tôn giả nằm xoãi trên mặt đất, oán hận nhìn Lưu Phong quát: “Chủ công sẽ giết ngươi, báo thù cho ta—!”
“Đồ ngu!”
Lưu Phong hừ một tiếng, lấy tâm ngự kiếm, Hạo Thiên kiếm bạo phát ra vô số đạo quang mang khiếp nhân, phô thiên cái địa hướng Liệt Hỏa tôn giả quét đến.
“Dừng tay—!”
Đúng lúc này, giữa không trung truyền ra một thanh âm trầm muộn, một cỗ lực mạnh mẽ hướng Lưu Phong chộp tới.
“Không tốt, là Bạch Huyền Y—!” Bạch Khiết sắc mặt trầm xuống, thi triển toàn lực hướng cỗ lực lượng đánh tới, cũng không nghĩ đến âm thanh của Thu Sương Tiên tử truyền đến: “Không vội, giao cho ta.”
Do Thu Sương can thiệp, khiến cho Bạch Huyền Y cứu người chậm một nhịp. Liệt Hỏa Tôn giả hoàn toàn bị kiếm thế của Lưu Phong bao trùm.
Cực kỳ tức giận, Bạch Huyền Y phẫn nộ quát: “Lưu Phong, ta phải giết ngươi.”
“Phong nhi nhà ta có Chân Long hộ thể trong người, ngươi vị tất có thể giết được.” Thu Sương lạnh lùng nói.
“Di nương, người ở đâu?” Lưu Phong chỉ nghe thấy tiếng, nhưng không thấy thân ảnh của Thu Sương, vội vàng cất tiếng hỏi.
“Ha ha, di nương ngươi vẫn ở Tiên Linh môn chứ đâu, đệ nhị nguyên thần của ta xuất khiếu đến trợ giúp ngươi. Phong nhi yên tâm, trước khi Tu chân Đại hội kết thúc, Bạch Huyền Y tuyệt đối không dám tự mình ra tay, chỉ phái những kẻ dưới tay đến quấy rầy ngươi, ngươi không cần nương tay. Tới một người, giết một người, tới hai người, sát hai người. Có chuyện gì di nương chịu trách nhiệm.” Thu Sương nói.
“Tốt lắm, Bạch Huyền Y đi rồi, ta cũng phải trở về.” Nói xong, khí tức của Thu Sương lập tức biến mất.
“Tiểu tình nhân, chúc mừng. Tu vị ngươi giờ đã siêu việt hơn ta rồi.”Bạch Khiết phi thân đến chúc mừng.
Lưu Phong cười hắc hắc, nói: “Chúng ta khi nào thì động phòng đây?”
Bạch Khiết kiều mỵ cười nói: “Tùy ngươi, nhưng ngươi phải hảo hảo lo nghĩ. Dàn xếp thế nào giữa ta cùng Bạch Vũ. Ta là tổ tông của tiểu nha đầu đó, không thể làm tỷ muội của nhau ha? Còn nữa, khi động phòng, thì cả ta và ngươi đều có lợi lớn. Nếu ngươi không tiếcTử Hư Chân Long khí khi ta cùng ngươi song tu thì ta mới có thể hoàn toàn biến thành linh thể. Mà tu vi của ngươi cũng tiến thêm một bước.”
Làm với cục cưng có nhiều lợi như vậy a.
Lưu Phong vội vàng cười nói: “Ha hả, nói suông không bằng trực tiếp hành động, hiện tại liền động phòng đi?”
“Có người đến—!” Bạch Khiết bình tĩnh nói, lập tức trốn vào Tam Phân Quy Nguyên Đan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.