Hi Du Hoa Tùng

Quyển 12 - Chương 62: Lưu Phong gặp lại Thái tử phi

Xích Tuyết

03/06/2013

“Đương nhiên, ngươi bây giờ hoàn toàn có thể giết chết ta, bởi vì ta cũng không có đem tất cả mọi chuyện nói ra hết. Đến đây đi, đến giết ta đi?” Thái tử phi đột nhiên điên cuồng gào thét.

Trung niên nam nhân có chút thở dài một tiếng, nói: “Điềm nhi, ta biết nàng hận ta, nhưng chuyện trước kia nếu không phải ngươi kích động, ta há có thể... quên đi, đã qua nhiều năm, nhiều chuyện như vậy, nàng và ta cần gì cứ phải để mãi trong lòng. Nàng yên tâm, bất kể nàng đối với ta như thế nào, ta đều sẽ không đối động thủ đối với nàng. Nàng trước tiên ở chỗ này an tâm nghỉ ngơi vài ngày, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng thoát tội. Được rồi, Hắc phượng hoàng đã đi tìm Lưu Phong rồi. Tin tưởng rằng với thân phận và địa vị của hắn, dám chắc sẽ có trợ giúp đối với nàng. Dưới tình huống hiện tại, ta đề nghị ngươi tạm thời dừng việc xuống tay với Lưu Phong.” trung niên nam nhân nói tự nhiên như thể chuyện ăn cơm vậy.

Thái tử phi hừ lạnh nói: “Ngươi đi đi, chuyện đối phó Lưu Phong, ta trong lòng tự biết.”

“Điềm nhi, có chuyện ta hy vọng nàng có thể giúp ta, tình huống lúc này, ngã ta hy vọng Triệt nhi có thể biết thân phận hắn.” Lúc đi khỏi cửa, trung niên nam nhân đột nhiên xoay người lại, chăm chú hỏi.

Thái tử phi nghe vậy, vội vàng nói: “Không được, ta nói rồi tuyệt đối không được.”

Trung niên nam nhân không nói gì, yên lặng đi ra ngoài.

Thái tử phi nóng nảy, vội vàng đuổi theo, nhưng bên ngoài chẳng còn thấy bóng dáng trung niên nam nhân nữa.

Thái tử phi vội vàng hô to: “Có thích khách, có thích khách, người đâu mau tới a...”

Chân long vệ nghe được tiếng quát tháo của nàng, vội vàng vây lại, nhưng cũng một không phát hiện cái gì.

Một vị thống lĩnh thậm chí nói thầm: “Người đàn bà này, quả nhiên điên rồi...”

“Đáng chết, không thể nói a...” Thái tử phi thầm thở dài một tiếng, bình sanh lần đầu tiên, nàng bất lực như vậy.

Lưu Phong tiến cung cùng lão hoàng đế nói chuyện với nhau thật lâu, cuối cùng lão hoàng đế chấp thuận cho Lưu Phong vào thăm Thái tử phi, bất quá muốn xá miễn tội trách của nàng là vạn vạn không thể.

Thật ra chuyện này Lưu Phong đã sớm dự đoán trước.

Thái tử phi vài lần phái người ám sát lão hoàng đế, ngươi muốn làm cho lão hoàng đế bỏ qua cho nàng, hiển nhiên là không có khả năng.

Lưu Phong muốn trước tiên tới thăm cái người đàn bà điên kia. Sau đó mới chậm rãi nghĩ biện pháp.

Trung niên nam nhân đi rồi, kỳ thật Thái tử phi vẫn một mực đợi Lưu Phong đến. Nếu Hắc phượng hoàng đã đi tìm hắn rồi, vậy hắn dám chắc sẽ đến.

Không biết tại sao, vừa nghĩ tới việc Lưu Phong sẽ tới, Thái tử phi tâm tình đột nhiên trở nên gấp gáp rất nhiều. Nàng vội vàng quay về bàn trang điểm, trang điểm lại một chút, nàng không hy vọng Lưu Phong thấy bộ dáng nàng quá tệ.

“Tới rồi sao?”

“Ân, tới rồi.”

Tràng cảnh sau khi hai người gặp mặt hiển nhiên chẳng có một chút thân mật.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lưu Phong trước tiên phá tan không khí xấu hổ: “Ta sẽ nghĩ biện pháp, giúp cho ngươi thoát tội, bất quá ta hy vọng, trong lúc này, ngươi tốt nhất không nên làm những chuyện điên rồ.”

Những lời này, trung niên nam nhân cũng vừa nói xong.

Nhưng lúc này Thái tử phi lại không cảm thấy giống nhau, lời này đến phiên Lưu Phong nói, vào tới tai nàng, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

“Ân. Ta nghe ngươi.” Thái tử phi bất ngờ lại nhu thuận gật đầu.

“Nghe nói ngươi nói với bệ hạ một chuyện bí mật? Có thể nói cho ta biết không?” kỳ thật, đây mới là mục đích Lưu Phong tới đây. Trong tin tình báo hắn nhận được trước đó. Nữ nhân đã nhắc tới điểm này. Nhưng cụ thể bí mật là gì các nàng cũng không thể nào biết được, bởi vì Thái tử phi thực sự không có nói rõ.

Thái tử phi nghe vậy, thần sắc có chút bối rối: “Không có bí mật gì, lúc ấy, ta chính là vì mạng sống mới nói như vậy. Được rồi, đừng nói cho bệ hạ biết rằng ta nói dối.” Chuyện bí mật của Thái tử phi, tự nhiên không thể để cho Lưu Phong biết. Nếu không, lão hoàng đế không giết nàng, Lưu Phong cũng sẽ giết nàng.

Lưu Phong mỉm cười, thầm nghĩ, người đàn bà nhưng thật sự cảnh giác?

“Nga, là như thế à...” Lưu Phong cũng không định lật tẩy lời nói dối của Thái tử phi, bây giờ còn chưa phải lúc.



“Hài tử, ta muốn cầu ngươi một việc có được không?” Thái tử phi đột nhiên mở miệng năn nỉ.

“Ngươi trước tiên nói thử xem?” Lưu Phong lạnh nhạt nói.

Thái tử phi chậm rãi đã đi tới, con ngươi xinh đẹp nhìn Lưu Phong, nói: “Đi xem Triệt nhi, hắn thật sự là huynh đệ của ngươi. Mấy ngày nay ta vắng mặt ở Đông cung, ta sợ hắn bị người khác dạy hư, ngươi giúp ta đi xem hắn. Coi như là ta cầu xin ngươi đó...” Thái tử phi nói chuyện này mục đích rất đơn giản. Nàng muốn mượn Lưu Phong chú ý, để khiến cho trung niên nam nhân có điều cố kỵ.

Lưu Phong thoáng do dự một chút, gật đầu, nói: “Được rồi, ta đáp ứng ngươi.”

“Hài tử, ngươi có thể thường xuyên tới thăm ta không?” Thái tử phi có chút kích động, nàng đưa tay, nhẹ vỗ về gương mặt Lưu Phong, giống như một người từ mẫu bình thường.

Lưu Phong âm thầm, ngầm cười lạnh, người đàn bà này hành động thật là tuyệt. Thật là tình chân ý thiết, nếu không phải Lưu Phong đã biết chân tướng, chắc chắn hắn sẽ cảm động.

Lưu Phong nắm lấy hai tay Thái tử phi, đột nhiên đem nàng ôm vào lồng ngực, một bên chiếm đại tiện nghi, một bên ôn nhu an ủi: “Yên tâm, có ta ở đây, ngươi sẽ không có việc gì đâu.”

Thái tử phi đầu tiên là cả kinh, sau đó cảm thấy thoải mái.

Nàng coi cái ôm của Lưu Phong trở thành thể hiện của hài tử đối với mẫu thân.

Dù vậy, Thái tử phi cũng có chút kích động, một cổ cảm giác hạnh phúc làm cho gương mặt nàng đỏ ửng.

Lưu Phong giả công tể tư (mượn việc công để làm chuyện riêng), cảm giác tiện nghi chiếm đủ rồi, mới buông thân thể Thái tử phi ra, nhẹ giọng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi, nhớ kỹ lời ta nói, ngươi nhất định phải tỉnh táo.”

“Ân.” Thái tử phi lại một lần nữa nhu thuận lên tiếng.

Nhìn bóng lưng Lưu Phong biến mất, Thái tử phi trong lòng lại cảm khái: “Nếu tha hắn thật sự là con mình thì tốt biết mấy, nếu Triệt nhi có được một nửa bản lãnh của hắn thì tốt rồi rồi.”

Thái tử phi bây giờ rất lo lắng, nàng lo lắng con mình có thể sẽ bị trung niên nam nhân kích động.

Con mình là loại người nào, nàng trong lòng rất rõ ràng. Thủ đoạn của trung niên nam nhân nàng đã quá rõ ràng, cho nên, nàng lo lắng Triệt nhi sau khi biết thân thế của mình sẽ lựa chọn.

Từ tình hình bây giờ mà phán đoán, hắn có khả năng nhất, chính là vạch ra giới tuyến với nàng, sau đó cùng trung niên nam nhân hợp tác, “nếu thực sự là như thế, Thái tử phi cảm thấy có chút thất vọng.

Hơn mười năm thời gian, nàng cơ hồ đem toàn bộ tinh lực đều cũng đặt ở trên người con mình. Nếu con mình lúc này phản bội lại nàng, đối nàng mà nói không thể nghi ngờ đúng là đả kích trí mạng.

“Triệt nhi, hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng, nếu không...” Thái tử phi đích khóe miệng vung lên một tia cười lạnh, giờ khắc này, ánh mắt nàng thật lãnh khốc.

Chuyện Thái tử phi bị nhốt vào lãnh cung cuối cùng bị truyền ra, trong khoảng thời gian ngắn, từ quan viên tới bá tánh bình dân đều bị khiếp sợ vạn phần.

Bởi vì không ai dám khinh thường ảnh hưởng của nữ tử này đối với đế quốc triều chánh trong vài chục năm gần đây, người nào cũng đều biết nàng và Đông cung vẫn được ân sủng. Nhưng hôm nay lại đột nhiên nghe được nàng bị nhốt vào lãnh cung. Tin tức như vậy, đối với đế quốc quan viên mà nói, thật sự là quá mức kinh shãi.

Một thông tin chuẩn xác hiện ra trước mắt mọi người, ân sủng đối với Thái tử phi đã không còn.

Kỳ quái chính là, Thái tử phi bị cấm cung, Đông cung lại vô sự, điểm này làm cho các vị quan viên nghĩ không thông.

Ai cũng không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì. bất quá chuyện kế tiếp, đã làm cho lo lắng trong lòng quan viên bớt đi một chút. Thái tử phi bị tống vào lãnh cung, cũng không có khiến cho đế quốc triều chánh phát sinh đại biến hóa gì. Hết thảy đều bình thường.

Sau khi chuyện này xuất hiện, bất kể là quan viên phái hệ Đông cung, hay là quan viên phái hệ Yến vương, trong lòng đều không thể cao hứng nổi.

Đối với quan viên phái hệ Đông cung mà nói, xuất hiện chuyện như vậy, đối bọn họ không thể nghi ngờ là một loại đả kích.

Mà đối với quan viên phái hệ Yến vương mà nói, đã có loại cảm giác thỏ tử hồ bi.

Vì sao lại vậy?

Là vì lão hoàng đế gần đây tính tình đại biến, giết người thành tánh, khiến cho mọi người kinh sợ. Hôm nay ngay cả Thái tử phi trước kia được ân sủng nhất cũng bị bắt rồi. Ai mà biết được. Lúc nào sẽ đến phiên bọn họ đây. Đối với một đế vương gần như điên cuồng, hết thảy đều có có thể.

Làm bạn với vua như chơi với hổ, đế quốc quan viên rốt cục cảm giác được thủ đoạn của lão hoàng đế.



Thế nên, bất kể là quan viên phái nào đều cũng đều yên phận trở lại.

Hoàng thái tôn mấy ngày này đều ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cả người như si ngốc choáng váng, hắn không biết mình sắp gặp phải chuyện gì, hoàng gia gia nhốt mẫu thân lại, hơn nữa còn nói ra như vậy những lời lạnh lùng như vậy, rất rõ ràng hắn đối mình đã không còn yêu thương nữa.

Có lẽ, hắn thật sự hết hy vọng.

Hoàng thái tôn thở dài một tiếng, đem chén trà đặt ở trên bàn, cười khổ nói với Hắc phượng hoàng: “Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta còn có thể làm cái gì?”

Hắc phượng hoàng lạnh nhạt nói: “Yên tâm, ta đã đi tìm Lưu Phong Hầu gia. Tin rằng điện hạ không có việc gì đâu.”

“Lưu Phong?” Hoàng thái tôn nghe vậy, sắc mặt phát lạnh, nói: “Ngươi tại sao lại tìm hắn, tìm hắn làm cái gì?”

Hắc phượng hoàng không để ý tới vẻ mặt kích động của Hoàng thái tôn, cười lạnh nói: “Bởi vì hắn có thể cứu điện hạ. Bây giờ trong đế quốc, có thể cùng bệ hạ nói chuyện, cũng chỉ có Lưu Phong là trợ giúp chúng ta.”

“Đáng chết...” Hoàng thái tôn thầm mắng Lưu Phong, trong lòng có cảm giác chẳng ra sao. Làm bạn cùng lứa tuổi, hắn thật sự ghen ghét Lưu Phong, đối với hắn hết thảy đều ghen ghét...

“Thái tôn điện hạ, ta biết ngươi đối Lưu Phong có thành kiến, bất quá ta phải nói cho ngươi, chỉ có Lưu Phong mới có khả năng cứu trợ Thái tử phi điện hạ. Hy vọng ngươi có thể tỉnh táo một chút.”

Hoàng thái tôn hừ một tiếng, không nói nữa.

Ngừng một chút, Hắc phượng hoàng đột nhiên nói: “Thái tôn điện hạ, có vị cường giả, muốn cùng ngươi gặp mặt?”

“Cường giả?” Hoàng thái tôn hơi nhíu mày: “Cường giả nào?”

“Một cường giả đủ mạnh để giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện. Nếu điện hạ tin tưởng lời ta nói, ta có thể an bài cho các ngươi gặp mặt? Tin tưởng ngươi sẽ thu hoạch ngoài ý muốn.” Hắc phượng hoàng chăm chú nói.

Hoàng thái tôn thoáng do dự một chút, nói: “Nếu ngươi cũng nói như vậy, ta gặp mặt hắn một lần đi.” Ngoại trừ mẫu thân Thái tử phi, ra, Hoàng thái tôn bây giờ tín nhiệm nhất chính là Hắc phượng hoàng. Nhất là trong khoảng thời gian này, Hắc phượng hoàng dạy cho hắn rất nhiều đạo lý, giúp hắn hóa giải rất nhiều mâu thuẫn vời Thái tử phi.

Cho nên, đối với đề nghị của Hắc phượng hoàng, Hoàng thái tôn cũng không có hoài nghi.

Hơn nữa, lúc này, đang là lúc hắn bất lực nhất. Cường giả đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính ;à chuyện hấp dẫn rất lớn.

Đêm đến, Lưu Phong để Lăng Ba phân phó phòng bếp chuẩn bị một chút thức ăn tinh mỹ, muốn Mộ Dung phu nhân tới bàn bạc với hắn.

Khi màn đêm buông xuống, Mộ Dung phu nhân chuẩn thì đi tới dự yến hội tạ Thiên thượng nhân gian do Lưu Phong chuẩn bị.

Mộ Dung phu nhân vẻ mặt ưu nhã tươi cười, trên người mặc một chiếc quần dài màu trắng, đem vòng eo mãnh khảnh của nàng hoàn toàn lộ ra, vóc người ma quỷ, lại thêm khuôn mặt thiên thần, còn có phong tư mê người, Lưu Phong trong nháy mắt có chút thất thần.

Mộ Dung phu nhân nhìn Lưu Phong mỉm cười, thân thể duyên dáng thi lễ, nhẹ giọng nói: “Phong nhi, như thế nào tại ngẩn người ra như vậy? Có tâm sự?”

Lưu Phong này mới hồi phục tinh thần, cười một tiếng, vội vàng tiến lên nghênh đón, nhường chỗ ngồi cho Mộ Dung phu nhân: “A a, không có việc gì, ta vừa rồi nhìn thấy phu nhân nhất thời có chút thất thố thôi.”

Mộ Dung phu nhân mỉm cười, con ngươi hiện lên một tia u oán động lòng người, gắt giọng: “Hừ, chỉ biết chiếm tiện nghi của ta, cẩn thận ta đem, ta đem bí mật của ngươi nói ra...”

Lưu Phong cười hắc hắc, nói: “Phu nhân, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Lưu Phong trong lòng khẽ nói thầm, Mộ Dung Thiên phỏng chừng cũng không thấy sung sướng nổi, như thế nào Mộ Dung phu nhân này nhìn qua một chút bi thương cũng không có, bộ dáng tựa hồ hăng hái rất cao.

Lưu Phong châm đầy một chén rượu mời Mộ Dung phu nhân, sau đó cười nói: “Phu nhân, ta kính ngươi một chén?”

Nói rồi, Lưu Phong giơ chén rượu lên xa xa đầy ý vị.

Mộ Dung phu nhân môi mỉm cười, khẽ cười nói: “Uống vì chuyện gì đây?”

“Vì sự xinh đẹp phu nhân mà nâng chén-!” nói Lưu Phong một ngụm, uống cạn.

Mộ Dung phu nhân trên mặt cười tươi như hoa nở, giơ chén rượu lên một chút, nhấp một chút

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hi Du Hoa Tùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook