Quyển 10 - Chương 70: Nghê Thường lo lắng
Xích Tuyết
03/06/2013
Ân quý phi thấy Lưu Phong nói tha thiết, vội vàng gật đầu: “Ừm, cô cô nghe ngươi. Được rồi, ngươi và Thái tử phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ta có cảm giác các ngươi chủ tử không giống chủ tử, thần tử không giống thần tử”. Trực giác nữ nhân khiến Ân quý phi sinh ra hoài nghi, chẳng lẽ Lưu Phong và Thái tử phi cũng tồn tại một quan hệ mập mờ.
“Phong nhi, có phải ngươi có chuyện gì gạt ta đúng không?” Ân quý phi gắt giọng.
Ân quý phi kỳ thật cũng là tuỳ tiện hỏi, lại không nghĩ rằng Lưu Phong quả nhiên có dối gạt nàng, tuy nhiên nàng vẫn cười cười nói với Lưu Phong: “Phong nhi, ta có thể thông cảm cho ngươi. Tóm lại, ngươi phải cẩn thận là được, vạn nhất gặp việc gì khó khăn, ngươi cũng đừng quên nói cho cô cô. Cô cô mặc dù là hạng nữ lưu, nhưng cũng có thể chiếu cố ngươi ít nhiều”.
Lưu Phong xúc động, vội vàng gật đầu nói: “Cô cô, yên tâm, Phong nhi cho tới bây giờ cũng không coi cô cô là ngoại nhân...”
Nghe Lưu Phong giải thích như vậy, Ân quý phi trong lòng rạng rỡ, ngẩng đầu lên, ánh mắt toát ra vẻ vũ mị, cười nói: “Tốt, ngươi nghĩ được như vậy, cô cô cũng an tâm”.
“Được rồi, Phong nhi, ta nhận được tin, nghe nói bệ hạ đối với đề xuất của ngươi về Quân Bộ rất là tán đồng. Mấy vị lão tướng quân thậm chí còn muốn lôi kéo gia nhập quân đội, tuy nhiên bệ hạ nói ngươi còn có trách nhiệm khác, nên đã ngăn cản”
Lưu Phong thầm bật cười, kiến nghị này của ta đều là kinh nghiệm tiền nhân. Quả nhiên là sử dụng tốt, xem ra lần này hắn có cơ hội thể hiện trước mặt Quân Bộ rồi. Mặc dù tạm thời không có cách nào xâm nhập Quân Bộ, nhưng trước mắt cứ để lại ấn tượng tốt cũng được.
“Phong nhi, chuyện Hộ Bộ cũng đã kết thúc, ngươi có đón Tố Tố lên không?” Ân quý phi dò hỏi.
Lưu Phong gật đầu: “Sau mấy ngày nữa, Phong nhi sẽ dời Di Hồng viện ở Giang Nam về đây”.
Ân quý phi vốn định chỉ thăm dò một chút, lại nghe những lời ấy, trong lòng không khỏi run lên, đôi mắt đẹp nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “Ừm, cũng tốt.” Ân quý phi cảm thấy tâm tình mẫu thuẫn, một mặt nàng hy vọng Ân Tố Tố mau chóng tới đây, như vậy nàng sẽ có cơ hội áp chế những ý nghĩ tà ác. Nhưng mặt khác, nàng lại không mong Ân Tố Tố tới nhanh như vậy. Nàng biết, nếu Ân Tố Tố đến đây thì sau này cơ hội ở chung một mình cùng Lưu Phong sẽ ít đi nhiều.
Hai người nói chuyện cho tới nửa đêm, Lưu Phong đứng dậy cáo từ: “Cô cô, bây giờ cũng không còn sớm nữa, Phong nhi cũng phải trở về, sau mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm người”.
Ân quý phi tựa hồ có chút không muốn: “Cửa cung e là đã đóng rồi?”
“Không sao” Lưu Phong cười nói: “Chỉ là bức tường tầm thường, sao có thể làm khó Phong nhi được”
“Ồ, là như vậy ah. Vậy cô cô không thể giữ ngươi lại”. Ân quý phi thoáng do dự một chút, hờ hững nói: “Phong nhi, lần sau nhớ đem trả lại nội khố của cô cô”.
Lưu Phong nghe vậy, nhất thời ngẩn ra, vô thức gật đầu, xoay người phi thân vọt lên trên trời.
Bóng đêm thâm trầm, sắc trời tối đen như mực, mây đen dày đặc chầm chậm di chuyển trên cao
Vài tia sét lóe lên, sấm đánh ầm ầm, tức thì mưa to xối xả, mưa bão hung bạo đã bắt đầu.
Trên Phiêu Hương cốc mỹ lệ, sự thanh bình vẫn như ngày nào, hoa cỏ ngập tràn trên tất cả thung lũng và những ngọn đồi, dù trong đêm mưa gió, vẫn vươn cao như trước, nhảy múa theo từng cơn gió...
Trong biệt viện, tại một gian biệt phòng, cửa sổ vẫn mở rộng như trước, mưa gió vẫn lặng yên bay tới. Nhưng dù thế nào cũng không thể tiến vào phòng, chỉ bay tới cửa sổ là bị một lực lượng vô hình ngăn cản.
Ánh đèn đặt trên bàn ở trong phòng lay động ngắt quãng, lúc tối lúc sáng.
Một nữ tử tuyệt sắc đang ngồi dưới đèn, yên lặng ngắm nhìn ánh đèn. Một đôi mắt tú mị động lòng người, sống mũi thẳng tắp cùng với bờ môi hoàn hảo phối hợp với đôi vai mảnh dẻ vừa cao quý mà lại không mất đi sự thanh nhã, sự u sầu phảng phất như được sinh ra dưới lớp vải lụa, càng đem lại một cảm giác ôn nhu động lòng người.
Nàng chính là Phiêu Hương cốc tam sư tôn Nghê Thường.
Thanh đăng (đèn dầu), hồng nhan, tịch mịch, mưa gió...
Trong đêm khuya hiu quạnh, còn hiện ra chút thê lương.
Xa xa ngoài cửa vang lên tiếng cước bộ nhẹ nhàng, Nghê Thường bất chợt giật mình, nhìn lại cửa sổ. Mặc dù đêm tối mưa gió, nhưng cũng không ảnh hưởng tới thị lực của nàng
“Nhị tỷ tới?”
Đúng vậy, người đến chính là Phiêu Hương cốc nhị tôn giả, Thủy Mị Nhi.
Không lâu sau cửa mở, một trận gió núi cũng theo đó mà vào, hôn ám trên bàn nhất thời tiêu biến, nhìn qua giống như là muốn tiêu diệt lẫn nhau. Tuy nhiên, ánh đèn lúc này lại có vẻ rất ương ngạnh, mặc dù chớp động không ngừng, nhưng không hề có vẻ lu mờ.
Đến sau khi người đó đóng cửa, ánh đèn lờ mờ lại trở nên sáng ngời.
“Tam muội, đã trễ thế này, sao còn không nghỉ ngơi, muội có tâm sự gì sao?” Thủy Mị Nhi cũng là tuyệt sắc nữ tử, một thân bạch sắc quần áo, trên vai khoác một mảnh lụa hồng, y phục toàn thân bó sát song nhũ, gò ngực hiện lên một nửa, da dẻ mịn màng... vóc người duyên dáng hiện ra không sót một điểm nào, kiều diễm vũ mị cực kỳ.
“Nhị tỷ, đã thế thế này, sao tỷ còn không nghỉ ngơi?” Nghê Thường đứng dậy, kéo tay Nhị tỷ đi tới giường gấm, cùng ngồi xuống.
“Sau khi ta kết thúc tu luyện, thấy đèn trong phòng muội vẫn sáng, biết muội có tâm sự nên mới sang xem.” Thủy Mị Nhi nhẹ nhàng nói.
Nghê Thường lặng im một hồi, tự nghĩ về điều gì đó. Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Nhị tỷ, tỷ thử nói xem rốt cuộc Đại tỷ làm sao vậy. Từ sau lần bí mật gặp Phong nhi trở về, không hề thấy Đại tỷ cười nữa. Muội lo lắng, không biết có phải Phong nhi làm cho Đại tỷ tức giận hay không?”
Thủy Mị Nhi thở dài một tiếng nói: “Phong nhi biết rõ chúng ta ủng hộ Đông cung, nhưng khắp nơi đều gây rắc rối với Đông cung. Đại tỷ tức giận cũng là có nguyên do như vậy. Nếu không, muội cùng ta tìm cơ hội xuống núi đi tìm Phong nhi, thuận tiện thuyết phục hắn, không được là Đại tỷ tức giận nữa”.
“Được rồi, lần trước Đại tỷ nói cho chúng ta về chuyện Phòng Như Binh, ý muội thế nào?” Thủy Mị Nhi đột nhiên hỏi.
Nghê Thường suy nghĩ một chút, nói: “Phiêu Hương cốc luôn luôn chỉ thu nhận nữ đệ tử, không thu nam đệ tử, muội không đồng ý. Hơn nữa, muội nghĩ Phòng Như Binh cũng không có ý gì tốt.”
Thủy Mị Nhi nhíu mày nói: “Tỷ cũng nghĩ như vậy, nhưng ý tứ của Đại tỷ tựa hồ không khoan nhượng.”
“Mặc kệ, dù sao muội cũng không đáp ứng”. Nghê Thường mân mê miệng, làm nũng nói: “Nhị tỷ, tỷ cũng không được đồng ý. Cả hai chúng ta đều không đồng tình thì Đại tỷ cũng sẽ không quyết định dứt khoát đâu”.
Thủy Mị Nhi trầm tư một chút, lập tức gật đầu: “Ừm, tỷ đáp ứng muội. Phiêu Hương cốc chúng ta có một Phong nhi là đủ rồi, hà tất phải thu nhận một xú nam nhân như vậy”
“Muôi biết Nhị tỷ là tốt nhất mà” Nghê Thường cười vui vẻ.
Ngừng một chút, Thủy Mị Nhi chuyển chủ đề, hỏi: “Tam muội, muội có nhận thấy sự khác thường của Đại tỷ không?”.
“Khác thường gì cơ?” Nghê Thường suy nghĩ một chút, nói: “Ngoại trừ chuyện Phòng Như Binh, muội thấy Đại tỷ rất bình thường mà”.
Thủy Mị Nhi suy nghĩ một chút, lôi kéo tay Nghê Thường hỏi: “Tỷ lại nghĩ Đại tỷ lần này trở về có chút khác thường, mấy lần đều cùng ta nói chuyện Phong nhi khi bé. Hơn nữa còn hỏi tỷ có thấy Phong nhi giống với trước đây không?”.
Nghê Thường lo lắng: “Đại tỷ nói chuyện này là ý tứ gì? Chẳng lẽ nghĩ rằng Phong nhi biến thành xấu xa sao?”.
Thủy Mị Nhi lắc đầu: “Tỷ xem ra Đại tỷ không phải ý đó, tỷ nghĩ Đại tỷ tựa hồ hoài nghi tính chân thật của Phong nhi?”.
Nghê Thường bật cười: “Phong nhi là do muội đem từ Đại Tuyết Sơn trở về, từ nhỏ nhìn hắn khôn lớn, chẳng lẽ nó còn có thể giả sao.”
“Nói thật, không riêng gì Đại tỷ, ngay cả tỷ cũng cảm thấy có chút kỳ quái”. Thủy Mị Nhi nói một mạch hết hoài nghi trong lòng mình ra
Nghê Thường vốn không hề cẩn thận nghĩ tới, nay chính tai nghe Nhị tỷ nói như vậy, nhất thời cũng nhíu mày.
Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu lên nhìn Thủy Mị Nhi, lo âu hỏi: “Nhị tỷ, tỷ nói chuyện này là gì vậy?”
Nhìn bộ dáng lo lắng của Nghê Thường, Thủy Mị Nhi mỉm cười: “Không cần lo lắng, bất kể nói như nào, rốt cuộc Phong nhi cũng là Phong nhi, chỉ là so với trước kia thông minh hơn rất nhiều. Kỳ thật, biến hóa của Phong nhi đối với chúng ta mà nói, chỉ có thể là chuyện tốt chứ không phải là điều xấu. Bất quá tỷ dám chắc, đại bệnh của hắn trước đây đã có thay đổi gì đó”.
“Không được, muội phải đi hỏi Phong nhi một chút?” Nghê Thường có chút lo lắng, bộ dáng tựa như muốn đi ngay lập tức.
“Phong nhi, có phải ngươi có chuyện gì gạt ta đúng không?” Ân quý phi gắt giọng.
Ân quý phi kỳ thật cũng là tuỳ tiện hỏi, lại không nghĩ rằng Lưu Phong quả nhiên có dối gạt nàng, tuy nhiên nàng vẫn cười cười nói với Lưu Phong: “Phong nhi, ta có thể thông cảm cho ngươi. Tóm lại, ngươi phải cẩn thận là được, vạn nhất gặp việc gì khó khăn, ngươi cũng đừng quên nói cho cô cô. Cô cô mặc dù là hạng nữ lưu, nhưng cũng có thể chiếu cố ngươi ít nhiều”.
Lưu Phong xúc động, vội vàng gật đầu nói: “Cô cô, yên tâm, Phong nhi cho tới bây giờ cũng không coi cô cô là ngoại nhân...”
Nghe Lưu Phong giải thích như vậy, Ân quý phi trong lòng rạng rỡ, ngẩng đầu lên, ánh mắt toát ra vẻ vũ mị, cười nói: “Tốt, ngươi nghĩ được như vậy, cô cô cũng an tâm”.
“Được rồi, Phong nhi, ta nhận được tin, nghe nói bệ hạ đối với đề xuất của ngươi về Quân Bộ rất là tán đồng. Mấy vị lão tướng quân thậm chí còn muốn lôi kéo gia nhập quân đội, tuy nhiên bệ hạ nói ngươi còn có trách nhiệm khác, nên đã ngăn cản”
Lưu Phong thầm bật cười, kiến nghị này của ta đều là kinh nghiệm tiền nhân. Quả nhiên là sử dụng tốt, xem ra lần này hắn có cơ hội thể hiện trước mặt Quân Bộ rồi. Mặc dù tạm thời không có cách nào xâm nhập Quân Bộ, nhưng trước mắt cứ để lại ấn tượng tốt cũng được.
“Phong nhi, chuyện Hộ Bộ cũng đã kết thúc, ngươi có đón Tố Tố lên không?” Ân quý phi dò hỏi.
Lưu Phong gật đầu: “Sau mấy ngày nữa, Phong nhi sẽ dời Di Hồng viện ở Giang Nam về đây”.
Ân quý phi vốn định chỉ thăm dò một chút, lại nghe những lời ấy, trong lòng không khỏi run lên, đôi mắt đẹp nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng nói: “Ừm, cũng tốt.” Ân quý phi cảm thấy tâm tình mẫu thuẫn, một mặt nàng hy vọng Ân Tố Tố mau chóng tới đây, như vậy nàng sẽ có cơ hội áp chế những ý nghĩ tà ác. Nhưng mặt khác, nàng lại không mong Ân Tố Tố tới nhanh như vậy. Nàng biết, nếu Ân Tố Tố đến đây thì sau này cơ hội ở chung một mình cùng Lưu Phong sẽ ít đi nhiều.
Hai người nói chuyện cho tới nửa đêm, Lưu Phong đứng dậy cáo từ: “Cô cô, bây giờ cũng không còn sớm nữa, Phong nhi cũng phải trở về, sau mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm người”.
Ân quý phi tựa hồ có chút không muốn: “Cửa cung e là đã đóng rồi?”
“Không sao” Lưu Phong cười nói: “Chỉ là bức tường tầm thường, sao có thể làm khó Phong nhi được”
“Ồ, là như vậy ah. Vậy cô cô không thể giữ ngươi lại”. Ân quý phi thoáng do dự một chút, hờ hững nói: “Phong nhi, lần sau nhớ đem trả lại nội khố của cô cô”.
Lưu Phong nghe vậy, nhất thời ngẩn ra, vô thức gật đầu, xoay người phi thân vọt lên trên trời.
Bóng đêm thâm trầm, sắc trời tối đen như mực, mây đen dày đặc chầm chậm di chuyển trên cao
Vài tia sét lóe lên, sấm đánh ầm ầm, tức thì mưa to xối xả, mưa bão hung bạo đã bắt đầu.
Trên Phiêu Hương cốc mỹ lệ, sự thanh bình vẫn như ngày nào, hoa cỏ ngập tràn trên tất cả thung lũng và những ngọn đồi, dù trong đêm mưa gió, vẫn vươn cao như trước, nhảy múa theo từng cơn gió...
Trong biệt viện, tại một gian biệt phòng, cửa sổ vẫn mở rộng như trước, mưa gió vẫn lặng yên bay tới. Nhưng dù thế nào cũng không thể tiến vào phòng, chỉ bay tới cửa sổ là bị một lực lượng vô hình ngăn cản.
Ánh đèn đặt trên bàn ở trong phòng lay động ngắt quãng, lúc tối lúc sáng.
Một nữ tử tuyệt sắc đang ngồi dưới đèn, yên lặng ngắm nhìn ánh đèn. Một đôi mắt tú mị động lòng người, sống mũi thẳng tắp cùng với bờ môi hoàn hảo phối hợp với đôi vai mảnh dẻ vừa cao quý mà lại không mất đi sự thanh nhã, sự u sầu phảng phất như được sinh ra dưới lớp vải lụa, càng đem lại một cảm giác ôn nhu động lòng người.
Nàng chính là Phiêu Hương cốc tam sư tôn Nghê Thường.
Thanh đăng (đèn dầu), hồng nhan, tịch mịch, mưa gió...
Trong đêm khuya hiu quạnh, còn hiện ra chút thê lương.
Xa xa ngoài cửa vang lên tiếng cước bộ nhẹ nhàng, Nghê Thường bất chợt giật mình, nhìn lại cửa sổ. Mặc dù đêm tối mưa gió, nhưng cũng không ảnh hưởng tới thị lực của nàng
“Nhị tỷ tới?”
Đúng vậy, người đến chính là Phiêu Hương cốc nhị tôn giả, Thủy Mị Nhi.
Không lâu sau cửa mở, một trận gió núi cũng theo đó mà vào, hôn ám trên bàn nhất thời tiêu biến, nhìn qua giống như là muốn tiêu diệt lẫn nhau. Tuy nhiên, ánh đèn lúc này lại có vẻ rất ương ngạnh, mặc dù chớp động không ngừng, nhưng không hề có vẻ lu mờ.
Đến sau khi người đó đóng cửa, ánh đèn lờ mờ lại trở nên sáng ngời.
“Tam muội, đã trễ thế này, sao còn không nghỉ ngơi, muội có tâm sự gì sao?” Thủy Mị Nhi cũng là tuyệt sắc nữ tử, một thân bạch sắc quần áo, trên vai khoác một mảnh lụa hồng, y phục toàn thân bó sát song nhũ, gò ngực hiện lên một nửa, da dẻ mịn màng... vóc người duyên dáng hiện ra không sót một điểm nào, kiều diễm vũ mị cực kỳ.
“Nhị tỷ, đã thế thế này, sao tỷ còn không nghỉ ngơi?” Nghê Thường đứng dậy, kéo tay Nhị tỷ đi tới giường gấm, cùng ngồi xuống.
“Sau khi ta kết thúc tu luyện, thấy đèn trong phòng muội vẫn sáng, biết muội có tâm sự nên mới sang xem.” Thủy Mị Nhi nhẹ nhàng nói.
Nghê Thường lặng im một hồi, tự nghĩ về điều gì đó. Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Nhị tỷ, tỷ thử nói xem rốt cuộc Đại tỷ làm sao vậy. Từ sau lần bí mật gặp Phong nhi trở về, không hề thấy Đại tỷ cười nữa. Muội lo lắng, không biết có phải Phong nhi làm cho Đại tỷ tức giận hay không?”
Thủy Mị Nhi thở dài một tiếng nói: “Phong nhi biết rõ chúng ta ủng hộ Đông cung, nhưng khắp nơi đều gây rắc rối với Đông cung. Đại tỷ tức giận cũng là có nguyên do như vậy. Nếu không, muội cùng ta tìm cơ hội xuống núi đi tìm Phong nhi, thuận tiện thuyết phục hắn, không được là Đại tỷ tức giận nữa”.
“Được rồi, lần trước Đại tỷ nói cho chúng ta về chuyện Phòng Như Binh, ý muội thế nào?” Thủy Mị Nhi đột nhiên hỏi.
Nghê Thường suy nghĩ một chút, nói: “Phiêu Hương cốc luôn luôn chỉ thu nhận nữ đệ tử, không thu nam đệ tử, muội không đồng ý. Hơn nữa, muội nghĩ Phòng Như Binh cũng không có ý gì tốt.”
Thủy Mị Nhi nhíu mày nói: “Tỷ cũng nghĩ như vậy, nhưng ý tứ của Đại tỷ tựa hồ không khoan nhượng.”
“Mặc kệ, dù sao muội cũng không đáp ứng”. Nghê Thường mân mê miệng, làm nũng nói: “Nhị tỷ, tỷ cũng không được đồng ý. Cả hai chúng ta đều không đồng tình thì Đại tỷ cũng sẽ không quyết định dứt khoát đâu”.
Thủy Mị Nhi trầm tư một chút, lập tức gật đầu: “Ừm, tỷ đáp ứng muội. Phiêu Hương cốc chúng ta có một Phong nhi là đủ rồi, hà tất phải thu nhận một xú nam nhân như vậy”
“Muôi biết Nhị tỷ là tốt nhất mà” Nghê Thường cười vui vẻ.
Ngừng một chút, Thủy Mị Nhi chuyển chủ đề, hỏi: “Tam muội, muội có nhận thấy sự khác thường của Đại tỷ không?”.
“Khác thường gì cơ?” Nghê Thường suy nghĩ một chút, nói: “Ngoại trừ chuyện Phòng Như Binh, muội thấy Đại tỷ rất bình thường mà”.
Thủy Mị Nhi suy nghĩ một chút, lôi kéo tay Nghê Thường hỏi: “Tỷ lại nghĩ Đại tỷ lần này trở về có chút khác thường, mấy lần đều cùng ta nói chuyện Phong nhi khi bé. Hơn nữa còn hỏi tỷ có thấy Phong nhi giống với trước đây không?”.
Nghê Thường lo lắng: “Đại tỷ nói chuyện này là ý tứ gì? Chẳng lẽ nghĩ rằng Phong nhi biến thành xấu xa sao?”.
Thủy Mị Nhi lắc đầu: “Tỷ xem ra Đại tỷ không phải ý đó, tỷ nghĩ Đại tỷ tựa hồ hoài nghi tính chân thật của Phong nhi?”.
Nghê Thường bật cười: “Phong nhi là do muội đem từ Đại Tuyết Sơn trở về, từ nhỏ nhìn hắn khôn lớn, chẳng lẽ nó còn có thể giả sao.”
“Nói thật, không riêng gì Đại tỷ, ngay cả tỷ cũng cảm thấy có chút kỳ quái”. Thủy Mị Nhi nói một mạch hết hoài nghi trong lòng mình ra
Nghê Thường vốn không hề cẩn thận nghĩ tới, nay chính tai nghe Nhị tỷ nói như vậy, nhất thời cũng nhíu mày.
Một lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu lên nhìn Thủy Mị Nhi, lo âu hỏi: “Nhị tỷ, tỷ nói chuyện này là gì vậy?”
Nhìn bộ dáng lo lắng của Nghê Thường, Thủy Mị Nhi mỉm cười: “Không cần lo lắng, bất kể nói như nào, rốt cuộc Phong nhi cũng là Phong nhi, chỉ là so với trước kia thông minh hơn rất nhiều. Kỳ thật, biến hóa của Phong nhi đối với chúng ta mà nói, chỉ có thể là chuyện tốt chứ không phải là điều xấu. Bất quá tỷ dám chắc, đại bệnh của hắn trước đây đã có thay đổi gì đó”.
“Không được, muội phải đi hỏi Phong nhi một chút?” Nghê Thường có chút lo lắng, bộ dáng tựa như muốn đi ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.