Hi Du Hoa Tùng

Quyển 11 - Chương 21: Nghê Thường và Đình Nhi

Xích Tuyết

03/06/2013

Vũ Quy giống như gặp phải quỷ, vội vàng lui lại phía sau vài bước, hai tay xua xua liên tục: “Không, ta không muốn, đừng lại đây... ta không muốn thanh yêu đao này...”

“Ngươi thật không muốn?” Lưu Phong bộ dáng ra vẻ đàn áp: “Đây là thánh vật của quý quốc, nếu không hay là giao cho thuộc hạ của ngươi giữ đi nha...” Nói xong, Lưu Phong đưa thanh yêu đao ra, hướng về phía đám Phù Tang võ sĩ đang đứng.

Hô to một tiếng thất thanh, đám Phù Tang võ sĩ toàn bộ lui về phía sau, sắc mặt lộ vẽ thất kinh và sợ hãi. Đùa giỡn hay sao, ngay cả Thôn Chánh đại nhân đều bị thức thần trong yêu đao cắn nuốt, với tu vi bọn họ làm sao dám cầm.

“Xảy ra chuyện gì đây? Đây là báu vật của quý quốc các ngươi, như thế nào mà không ai dám cầm?” Lưu Phong vẻ mặt kinh ngạc, lập tức suy nghĩ một chút nói: “Xem ra các ngươi thật sự không muốn rồi, ta cũng không làm gì hơn được là phải tiếp nhận thôi. Đa tạ các vị... các ngươi thật là người tốt a...”

Nhìn bộ dạng hoang đản tức cười như vậy, ngay cả lão hoàng đế cũng không nhịn được, nở nụ cười sảng khoái. Tên Lưu Phong này quả thật là có ý tứ, được tiện nghi như vậy còn giả bộ...

Bất quá không trách được hắn, ai biểu hắn có thực lực làm chi. Đổi lại là người khác, vạn lần cũng không dám cầm đến thanh yêu đao của Thôn Chánh. Ít nhất Hắc Ảnh và cao thủ Thiên Sư Đạo đều minh chứng điểm này. Ngay cả bọn họ cũng đều không dám cầm.

“Lưu Phong à Lưu Phong, ngươi quả nhiên là lợi hại, chỉ là ngươi không nên có dã tâm như vậy...” Lão hoàng đế có chút thở dài, lắc lắc đầu ra vẻ đáng tiếc...

Vũ Quy gấp rút nói: “Hầu gia khách khí rồi, kỳ thật ta phải cảm tạ người mới đúng. Ngươi thu phục được thanh yêu đao này, làm cho sinh linh khỏi phải chịu cảnh đồ thán, đó là công đức vô lượng”

Ngừng một chút, Vũ Quy xoay người lại, cung kính quỳ xuống dưới đất, hướng về lão hoàng đế hành lễ, vẻ mặt lộ vẽ chân thành: “Hoàng đế vĩ đại, ta đã chứng kiến được sự hùng dũng của dũng sĩ Hoa hạ đế quốc. Lưu Phong Hầu gia đích thực là dũng sĩ dũng mãnh, võ sĩ của nước ta quả thật không bằng Lưu Phong hầu gia”. Vũ Quy là võ sĩ chánh tông, rất sùng bái vũ lực, luôn tuân thủ nguyên tắc cường giả vi tôn, sau khi thấy qua lực lượng của Lưu Phong, hoàn toàn bị thuyết phục. Ngay cả đối với Hoa Hạ đế quốc cũng hết sức tôn trọng, kính ý.

Lão hoàng đế thấy Ô Quy sứ giả có thành ý như thế, lại hướng mình hành lễ, hơn nữa thừa nhận Phù Tang võ sĩ không bằng được, trong lòng rất là cao hứng, thầm khen Lưu Phong.

“Ha... ha... kỳ thật võ sĩ các ngươi quả thật không tệ, chỉ là gặp phải dũng sĩ của Hoa Hạ đế quốc mà thôi”. Lão hoàng đế đắc ý nói.

Lưu Phong trợn trắng mắt nhìn lão hoàng đế, mấy lời này lão cũng có thể nói ra được mà không chút mắc cỡ sao. Vô sĩ quá, da mặt thật dày a...

“Bệ hạ, xin cho phép ta đại biểu Phù Tang và Cao Lệ hai nước tiếp nhận Cao Lệ tam vương tử được không?” Thật vất vả mới có thể cùng Hoa Hạ đại đế nói chuyện. Vũ Quy tự nhiên sẽ không quên trọng trách của mình.

Hoa hạ đại đế cười lạnh một tiếng hỏi: “Nghe ngươi nói, Cao Lệ và Phù Tang tựa hồ đã kết minh rồi hả?”

Vũ Quy vội vàng nói: “Không có ạ, chỉ là việc Cao Lệ tam vương tử đúng là mất tích có phần là do chúng ta, cho nên lần này Phù Tang chúng ta mới ra mặt để xin nhận trở lại Cao Lệ tam vương tử”.

“À... là như thế à...” Hoa Hạ đại đế sắc mặt hoà hoãn, mỉm cười nói: “Cao Lệ tam vương tử ta có thể giao cho các ngươi đem trở về, bất quá...”

Vũ Quy tựa hồ hiểu được tâm tư của Hoa Hạ đại đế, vội vàng nói tiếp: “Bệ hạ yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị lễ hậu thật tốt rồi ạ...”

Lưu Phong xem như hiểu được, lão hoàng đế chuẩn bị cơ hội này để thu lợi đây...

“Hảo... hảo...” Quả nhiên, lão hoàng đế nghe được Vũ Quy nói có lợi ích, trên mặt hiện ra nụ cười vui vẻ...



“Ô Quy sứ giả yên tâm, mặc dù chúng ta sắp khai chiến, bất quá tên phế vật kia lưu lại cũng không nhiều tác dụng, chỉ cần các ngươi có đủ thành ý, ta sẽ đưa hắn cho các ngươi mang đi. Bất quá tên phế vật kia dù sao cũng đã dọ thám tình hình quân sự của ta mà bị bắt. Hơn nữa quân bộ của ta đang xử lý dẫn độ hắn về, phỏng chừng các ngươi còn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa”.

Vũ Quy sắc mặt biến sắc, nhưng không dám nói gì. Hắn chỉ biết chuyện không đơn giản như vậy.

“Hết thảy xin tuân theo sự phân phó của bệ hạ vậy...” Vũ Quy cung kính nói.

Hoa Hạ đại đế tựa hồ rất hài lòng với thái độ của Vũ Quy, cười nói: “Được, tốt lắm, ngươi nghĩ như vậy trẫm cũng yên tâm. Ngươi yên tâm, phế vật kia, sớm muộn cũng giao cho các ngươi, bất quá...”

Vũ Quy trong lòng căng thẳng, má ơi còn... bất... quá... gì nữa...

“Nếu đã là Cao Lệ tam vương tử, tại sao không thấy sứ giả của Cao Lệ. Ngươi biết rồi, danh dự của người Phù Tang không tốt, không thể làm cho ta tín nhiệm được. Ta như thế nào biết được Cao Lệ ủy thác các ngươi đến đây nhận tam vương tử của hắn hay sao???” Hoa Hạ đại đế lạnh nhạt nói.

Vũ Quy vội vàng giải thích: “Bệ hạ vĩ đại, chúng ta đích xác là do Cao Lệ vương quốc toàn quyền ủy thác, nếu người không tin, ta có thể cung cấp cho người bức thư do đích thân quốc vương Cao Lệ viết”.

Hoa Hạ đại đế khinh thường cười cười: “Cũng không thể đủ tin tưởng. Ô Quy sứ giả, nói cho chính xác, không thấy Cao Lệ sứ giả, ta sẽ không tin tưởng. Hơn nữa trên phương diện thục kim bàn bạc, cũng chưa thương thảo xong. Được rồi, hôm nay trẫm đã mệt mỏi, tửu yến đến đây chấm dứt nha.”

“Bệ hạ vĩ đại, không phải người đã đáp ứng sao?” Vũ Quy khóc không ra nước mắt, chuyện tốt bây giờ lại ra thế này, hắn không biết lão hoàng đế muốn gì, hay là muốn thêm thục kim, vàng bạc. Đích thị là Cao Lệ tam vương tử, người Cao Lệ không phái sứ giả đến, không cung cấp thục kim tựu sẽ không xong rồi. Hơn nữa, Phù Tang quốc, nếu giao người vào tay các ngươi, các ngươi xuất thục kim hẳn là đúng rồi.

“Hỗn láo... Bệ hạ hồi cung, ngươi dám ngăn cản sao?” Thủ lĩnh thị vệ Mã Đằng nổi giận quát lên một tiếng, tiến lên ngăn cản Vũ Quy.

Vũ Quy giận dữ quát: “Ngươi... ngươi... dựa vào cái gì... ngăn cản ta...”

“Ta dựa vào... mẹ ngươi...” Mã Đằng một tay đẩy Vũ Quy ra sau...

Vũ Quy quát to: “Hỗn láo, chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng Phù Tang võ sĩ chúng ta dễ nhục mạ như vậy sao?”

Lão hoàng đế nhìn thoáng qua Vũ Quy, bất giác lắc lắc đầu...

Mã Đằng nổi giận quát lên: “Khi dễ các ngươi thì thế nào? Mẹ nó, người Phù Tang các ngươi mấy năm này cũng không biết khi dễ dân chúng Hoa Hạ chúng ta bao nhiêu. Ta khi dễ ngươi thì làm sao?”

Hoa Hạ đại đế phất tay một cái, nói lớn: “Mã Đằng, chú ý thân phận ngươi, chúng ta là lễ nghi chi bang, không thể đối với Ô Quy sứ giả vô lễ thế được”.

Xoay chuyển ánh mắt, Hoa Hạ nói với Vũ Quy: “Ô Quy sứ giả, ngươi tạm thời theo Lễ Bộ Thị Lang đến dịch trạm nghỉ ngơi đi nha, đợi Cao Lệ sứ giả đến, các ngươi hãy kiến giá”.

Vũ Quy bất đắc dĩ lại phải quỳ xuống, tạ ơn Hoa Hạ đại đế, mang theo mấy gã phó sứ và thuộc hạ phẫn nộ rời đi.



*************

Nghê Thường sau khi xuống núi, cũng không có trực tiếp đi tìm Lưu Phong, cũng không có đi Giang Nam Phượng Viên, mà ngay cả người phụ trách tại kinh đô là Phòng Như Binh cũng không được thông báo. Nàng do dự một chút, cuối cùng quyết định đến Huyền Tâm Các gặp Đình Nhi.

Đình Nhi sau khi gặp Nghê Thường liền kinh hãi: “Tiền bối, người thế nào lại tới đây. Được rồi, người nhất định là đi tìm Lưu Phong phải không. Ta biết chỗ Thiên Thượng Nhân Gian, hay là bây giờ ta dẫn người đi. Hắn nếu biết người đã đến tìm hắn, dám chắc sẽ vui mừng lắm”.

Nghê Thường mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Không cần, ta vừa mới xuống núi. Hôm nay trước tiên gặp ngươi, nghỉ ngơi ở đây một ngày. Ngày mai chúng ta cùng đi gặp Phong nhi”

“Được rồi, các ngươi thường xuyên gặp mặt không? Gần đây thế nào?” Nghê Thường ân cần hỏi

Đình Nhi hơi run một chút, buồn bả nói: “Kỳ thật ta và hắn cũng lâu rồi không gặp, hắn tựa như rất bận rộn...”

“Xú tiểu tử, cho dù bận rộn, cũng phải bỏ thời gian bồi tiếp nữ bằng hữu chứ... ?” Nghê Thường tức giận mắng.

Đình Nhi buồn bả nói: “Hắn còn có vợ rồi...”

Nghê Thường vội vã hỏi: “Đình Nhi, ngươi ghen sao??? Kỳ thật ngươi không cần phải để ý đàn bà bên người hắn, chỉ có ngươi là người tu chân, tương lai bồi tiếp hắn cả đời, chỉ có thể là ngươi mà thôi...”

“Tiền bối, người sai rồi...” Đình Nhi cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Đàn bà bên người hắn, ai cũng là người tu chân”

Nghê Thường hơi kinh hãi: “Điều này sao có thể???”

“Là thật đó...” Đình Nhi nhẹ giọng tức giận nói: “Ta đã âm thầm gặp qua vài vị, mặc dù là tu vi các nàng còn rất thấp, nhưng đích thật là người tu chân”.

Nghê Thường có chút kỳ quái: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Ta nhớ kỹ đàn bà bên người hắn ai cũng là người bình thường cả mà, cho dù hắn cố tình dạy cho các nàng tu chân pháp quyết, nhưng thời gian cũng không còn kịp rồi. Huống hồ, hắn nắm giữ pháp quyết Thái Âm Thất Tinh huyền, cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện tu luyện được”.

“Đình Nhi, ngươi yên tâm. Ta sẽ đi hỏi hắn, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Nghê Thường có chút tức giận.

Đình Nhi vội vàng giữ chặt Nghê Thường nói: “Không nên...”

Nghê Thường nhẹ giọng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Đình Nhi, ngươi tính làm gì, đừng hành động thiếu suy nghĩ, Phong nhi rất yêu ngươi đó...”. Mặc kệ là Nghê Thường hay là Thủy Mị Nhi, thậm chí ngay cả Tần Thủy Dao, các nàng đều chấm Đình Nhi.

“Ta biết, ta cũng rất yêu hắn” Đình Nhi sắc mặt hoà hoãn, quay lại mỉm cười với Nghê Thường: “Tiền bối, người yên tâm, mặc kệ như thế nào, tình yêu của ta đối với hắn sẽ không thay đổi. Mặc dù hắn không thương ta...”

“Hắn dám...” Nghê Thường hừ lạnh một tiếng nói: “Xú tiểu tử, hắn dám không thương ngươi”.

Dừng lại một chút, Nghê Thường lại hỏi: “Đình Nhi, xú tiểu tử bên người nhiều đàn bà vậy, ngươi định như thế nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hi Du Hoa Tùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook