Quyển 14 - Chương 12: Nhu tình mật ý
Xích Tuyết
04/06/2013
Lưu Phong thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Tam sư tôn, chuyện hôm nay là đồ nhi không đúng, người có đánh chết đồ nhi cũng được. Xin lỗi, Phong nhi không nên...”
“Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì đấy?” Nghê Thường sắc mặt trắng bệch, trong lòng sinh ra một nỗi đau đớn không nói ra được. Thân thể vẫn không ngừng run rẩy như trước, nước mắt chảy ròng ròng. Dáng điệu lúc đó đầy vẻ xấu hổ, dường như tự trách mình không nên ra tay với Lưu Phong
Nhìn bộ dáng Nghê Thường tự trách, trong lòng Lưu Phong cười trộm không ngừng. Rất thoải mái tựa đầu vào giữa khuôn ngực đầy đặn của Nghê Thường, trong thâm tâm đắc ý nói không nên lời. Nghê Thường cảm nhận được một nét khác thường, hơi nhướn mày một chút, bất quá nàng thấy bộ dáng Lưu Phong suy yếu nên vẫn không nói gì.
“Sư tôn, thật xin lỗi. Chuyện hôm nay nếu người không thích thì sau này Phong nhi sẽ tôn kính đối với người hơn, tuyệt đối không còn như vậy...” Lưu Phong hiểu được cần phải cấp cho Nghê Thường một cớ thật tốt.
Quả nhiên Nghê Thường nghe Lưu Phong nói như vậy, nhất thời có chút bối rối, nàng vội vàng nói: “Không phải... không phải như ngươi tưởng tượng. Ta...” Nghê Thường cũng nói không rõ ràng lắm, tới cùng chuyện gì xảy ra. Kỳ thật ở sâu trong nội tâm nàng thật sự rất thích Lưu Phong. Chỉ là trước sau có chút không thổ lộ ra được. Chuẩn xác mà nói, tâm ý còn chưa có mở a. Trong lòng nàng luôn đầy mâu thuẫn. Từ nhỏ Lưu Phong được nàng nuôi dưỡng tới lớn. Trước kia, nàng đối với Lưu Phong mà nói thì có vai trò là sư phụ cũng như làm mẫu thân. Nhưng mà bây giờ hai người đã sáng tỏ tình cảm yêu thương thì Nghê Thường có hơi không biết phải làm thế nào. Có lẽ vì vai trò thay đổi quá nhanh, nên trong lúc nhất thời nàng hoàn toàn khó có thể thích ứng ngay. Hoặc là nói, nàng đối với đạo đức thế tục này còn có chút e ngại.
“Sư tôn, Phong nhi rất thích người-!” Lưu Phong rất nghiêm túc nói một câu.
Một hồi lâu, hắn từ trong lòng ngực Nghê Thường rời đi, thản nhiên nói một câu: “Sư tôn, xin người yên tâm. Từ hôm nay trở đi, Phong nhi sẽ luôn tôn trọng người.”
Nghê Thường sợ run một chút, sắc mặt trở nên càng thêm nhợt nhạt, hạ giọng nói: “Phong nhi, thứ lỗi, ta không nên như vậy... Tuy nhiên khi ta ngẫm nghĩ tới quan hệ của chúng ta lúc này, ta có chút sợ... Nhưng mà ta cũng không biết chính mình sợ cái gì?”
Lưu Phong đứng dậy, trợn mắt tức giận: “Tam sư tôn, chẳng lẽ người vẫn còn đang lo lắng cấm kỵ đạo đức gì đó ư?”
“Sư tôn, là chúng ta thật tâm yêu nhau, người yêu Phong nhi, đồ nhi cũng yêu người. Tâm đầu ý hợp, hai bên cùng thích. Lại không có huyết thống quan hệ, dựa vào cái gì người phải e ngại đạo đức thế tục. Hơn nữa, cơ hội này cả đời không dễ dàng có được lần hai. Chúng ta hẳn là nên lo cho chính mình, mà không cần phải đi để ý cái nhìn của người khác”
Vẻ mặt Lưu Phong rung động, nói một câu rất bướng bỉnh: “Con đường là của mình chọn, chớ để cho người khác nói xen vào”.
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng. Nghe được câu nói cuối cùng của Lưu Phong, Nghê Thường tựa hồ hiểu ra được một chút gì, nàng chủ động kéo tay Lưu Phong: “Phong nhi, ngươi nói đúng. Ta phải yêu mình trước, hà tất để ý cái nhìn của người khác. Chúng ta mặc dù là thầy trò, nhưng lại không quan hệ huyết thống, ta có cái gì phải lo lắng”
“Sai rồi-!” Lưu Phong thản nhiên nói.
Nghê Thường nghe vậy, thân hình run mạnh lên. Đôi mắt đen tròn nhìn Lưu Phong chằm chằm, muốn lắng nghe một chút xem tới cùng thì ý tứ của hắn là gì.
“Tam sư tôn, chúng ta tuy là thầy trò. Nhưng là cho tới bây giờ thì người cũng không có truyền thụ pháp quyết của Phiêu Miểu cốc. Cho nên, từ ý nghĩa nghiêm túc mà nói, chúng ta tuy mang danh nghĩa thầy trò, nhưng thực sự không phải là phận thầy trò. Vì vậy nói, chúng ta ngay cả chính thức là thầy trò cũng không tính tới...” Những lời này Lưu Phong nói tuy có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng cũng là vì để giảm bớt gánh nặng tâm lý trong lòng Nghê Thường.
“Phong nhi, ta...” Nghê Thường mấp máy miệng định nói, nhưng lại không biết nói cái gì.
Lưu Phong đột nhiên đứng phắt dậy, ngẩng đầu lên quay về Nghê Thường hét lớn: “Tam sư tôn, ta thích ngươi, ta yêu ngươi. Ta muốn kết hôn với ngươi, cả đời đều yêu ngươi, sủng ái ngươi. Kiếp này là thế, ai cũng không có khả năng ngăn cản chúng ta yêu nhau, thần ngăn sát thần, phật cản sát phật...”
“Phong nhi đừng hét như vậy-!”
Nghê Thường nghe được Lưu Phong lớn mật biểu lộ, trong lòng thập phần vui vẻ. Nhưng rồi lại sợ lớn tiếng như vậy bị người khác nghe được. Thật là không có ý tứ a.
Lưu Phong cũng không thèm để ý tới thỉnh cầu của Nghê Thường, tiếp tục hô to đặng biểu đạt tình yêu trong lòng mình
“Phong nhi, ta đã biết rồi, đừng có la nữa...” Nghê Thường vừa thẹn vừa vội, mau chóng đi tới đưa tay che miệng hắn lại. Nhào vào lòng ngực hắn, thân thể bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy dữ dội, trên mặt tràn trề nước mắt đầy vui vẻ hạnh phúc.
“Tam sư tôn, bỏ hết tất cả lo lắng được không? Để chúng ta hảo hảo yêu nhau-!” Lưu Phong vuốt ve mái tóc Nghê Thường, nói êm ái: “Không cần quan tâm ánh mắt của thế tục, cũng không nên suy nghĩ tới đạo đức gì cả. Chúng ta yêu nhau đã là đủ rồi. Nếu ngươi lo lắng tương lai tu chân giới có người đàm tiếu, hôm nay ta hướng ngươi cam đoan, nếu ai dám nói nửa câu đàm tiếu, ta giết không tha. Tu chân giới tôn thờ kẻ mạnh. Khi chúng ta có đủ thực lực làm chủ thiên hạ, ta nghĩ đối với việc chúng ta kết hợp, tất cả mọi người chỉ biết chúc phúc cùng hâm mộ...”
Nghê Thường nghe vậy, sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng mà trong lòng lại thấy ngọt ngào dị thường, nàng nhu mì nói: “Phong nhi, có lời này của ngươi ta rất an tâm. Nhưng mà ngươi cần phải cố gắng a, muốn làm bá chủ thiên hạ tuyệt không có chuyện dễ dàng như vậy a.” Nghê Thường nửa giỡn nói: “Nếu ngươi không cách nào đủ cường đại, ta có lẽ thay đổi chủ ý a...”
Lưu Phong hì hì cười: “Tam sư tôn, người yên tâm đi, tương lai ta nhất định làm cho mình trở thành cường giả mạnh nhất tu chân giới. Đến lúc đó sẽ làm bá chủ thiên hạ.”
“Ân, ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định thành công.” Khóe miệng Nghê Thường toát ra một nụ cười ngọt ngào. Trong khoảnh khắc đó dường như nàng giống hệt một thiếu nữ si tình.
“Tam sư tôn, suối nước nóng này hiệu quả rõ ràng không tồi a. Người xem da thịt người mềm nhẵn như trẻ con vậy. Ân, còn có một mùi thơm nhàn nhạt. Chân hương đã khiến ta quen hơi rồi...” Nói xong, Lưu Phong rất vô sỉ đưa miệng hướng vào ngực nàng.
Nghê Thường không một chút phòng bị nên bộ ngực bị tập kích, bèn giận dỗi hừ một tiếng rồi không thích thú nói: “Phong nhi, đừng có làm như vậy, người ta thấy không tốt a...”
Hắc hắc, da mặt sư tôn còn quá mỏng. Ý tứ nàng là phải đi vào phòng mới có thể a.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong một trận hoan hỉ, hôm nay tựa hồ mã đáo thành công (nv: yếu thủy đáo cư thành-nước sẽ thành sông)
“Sư tôn, ta bế ngươi trở về phòng, sau đó chúng ta tham thảo một chút vấn đề sanh hài tử...” Nghê Thường tâm ý hơn phân nửa đã được giải thoát làm cho Lưu Phong lên tiếng nói tùy tiện cũng rất nhiều, mà vô sĩ cũng rất nhiều.
Nghê Thường nghe vậy, lập tức mặt mũi đỏ bừng. Tên tiểu tử thúi này mặt dạn mày dày không thèm xấu hổ ngượng ngùng, chẳng chừa một chút mặt mũi. Như thế nào mà một chút thể diện cũng không biết, lúc này là lúc nào mà dám nghĩ tới việc sanh em bé.
“Ai, xem ra ta nhất định sẽ bị tên tiểu tử thúi này khi dễ đến chết...” Sự thật là, trong lòng Nghê Thường vẫn còn nổi lên một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.
Ôm Nghê Thường đi tới cửa khuê phòng của nàng thì nàng mạnh mẽ vùng vẫy yêu cầu: “Để ta xuống đi-!”
Tiểu tử thúi bế ta đi vào, phải chăng định động phòng?
Nghĩ đến động phòng, gương mặt Nghê Thường không khỏi lại một lần nữa nóng lên, trong lòng hốt hoảng.
Lưu Phong buông Nghê Thường ra. Có chút lo lắng. Phải chăng nàng không muốn cho phép ta tiến vào?
“Phong nhi, chúng ta vào đi thôi-!”
Ai ngờ Nghê Thường thoải mái kéo tay Lưu Phong, nhìn hắn thản nhiên cười mà dịu dàng nói.
“Ân, đi vào đi vào, chúng ta đồng thời nắm tay đi vào...” Thấy thái độ Nghê Thường chuyển biến, Lưu Phong có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), hắc hắc cười nói: “Tam sư tôn, chúng ta nắm tay đi vào như vậy, chẳng phải giống động phòng hay sao?”
Nghe được câu vào động phòng, trong mắt Nghê Thường thoáng qua một nét xấu hổ. Nhẹ nhàng quở trách một tiếng: “Tiểu tử thúi, lại không đứng đắn. Ai với ngươi động... Phong nhi, chúng ta đều là người tu chân, không cần đắm đuối vào chuyện này...”
Lưu Phong nhìn Nghê Thường mập mờ cười cười: “Ân, tam sư tôn giáo huấn chí phải, Phong nhi cũng đang suy nghĩ chúng ta không nên chìm đắm trong nhục dục của người thường. Cho nên a, Tam sư tôn, Phong nhi quyết định đêm nay sẽ không cùng người giao hoan...”
Nghe được Lưu Phong nói trắng ra như vậy, Nghê Thường trừng mắt liếc hắn một cái, gương mặt hồng rực cả giận mà nói: “Tiểu tử thúi, ngươi không thể tế nhị một chút...”
“Tam sư tôn, ta chính là người rất tế nhị mà. Được rồi, lời mới rồi ta còn chưa có nói xong mà.” Lưu Phong cười hắc hắc, nghé vào tai Nghê Thường mà thổi nhẹ:
“Tam sư tôn, đêm nay Phong nhi không cùng ngươi giao hoan, nhưng là muốn cùng ngươi song tu. Di nương Thu Sương đã truyền thụ cho Phong nhi Thất tình lục dục quyết, là nhất đẳng tiên quyết. Chẳng những có thể trải nghiệm niềm lạc thú trong giao hoan, mà trong khi vận động còn có thể tăng trưởng tu vi. Đêm nay trời trong cảnh đẹp. Chúng ta nhất định hảo hảo tu luyện một phen...”
Nghê Thường hơi nhíu mày. Đưa mắt liếc ngang qua hắn hừ nhẹ một tiếng, rồi nói: “Tiểu tử thúi, ta chỉ biết ngươi không có một tẹo hảo tâm gì cả, nói cho cùng thì một chút song tu cũng làm...” Ý thức được chính mình lỡ lời, Nghê Thường vội vàng bối rối quay đầu đi.
“Tam sư tôn cũng thẹn thùng a...” Lưu Phong cười hắc hắc, đưa tay định bế Nghê Thường lên, kết quả lại là tay không.
Thân thể Nghê Thường thoáng động đã sớm ngồi ở trên giường của nữ nhân.
Lưu Phong vội vàng bước về phía trước. Bình tĩnh nào. Tam sư tôn chuyển biến cũng quá nhanh đi, đã tự động lên giường. Xem ra Tam sư tôn yêu quí của mình cũng là một nữ nhân nhiệt tình như lửa a.
“Phong nhi, lại đây, đừng có đứng ngẩn ra như vậy...” Nghê Thường ngồi ở trên giường nữ nhân, thấy Lưu Phong ngơ ngác nhìn mình thì trong lòng có chút ngọt ngào. Hướng về hắn thản nhiên cười, vung bàn tay nhỏ bé lên, bắt chuyện mà nói một tiếng.
Bình tĩnh, hôm nay thật sự mã đáo thành công. Lưu Phong mang theo chút chờ mong cùng ước mơ thú vị, từng bước hướng tới giường Nghê Thường. Lập tức ngồi xuống bên cạnh Nghê Thường, đã ngửi thấy trên người nàng truyền đến mùi hương nhàn nhạt, tâm thần không khỏi một trận nhộn nhạo.
“Tam sư tôn, thật là thơm-!” Lưu Phong ca ngợi từ tận đáy lòng.
Khuôn mặt Nghê Thường ửng hồng, trong mắt thoáng qua một tia xấu hổ, thấp giọng nói: “Phong nhi, kiếp này được gặp ngươi, là may mắn lớn nhất của ta!”.
Lưu Phong có chút động tâm, thò tay vào ngực nàng, cũng nhẹ nhàng nói: “Tam sư tôn, ta cũng thế-!”
“Đêm xuẩn ngắn ngủi, Tam sư tôn, người xem nên chăng chúng ta đừng lãng phí trời trong cảnh đẹp?” Dường như Lưu Phong có hơi nóng nảy mà lặp lại.
Ánh mắt Nghê Thường cụp xuống. Nghe Lưu Phong nói, lập tức nghĩ tới chính mình đã từng rình coi Trương Mỹ Nhân cùng Lưu Phong điên đảo loan phượng. Gương mặt nhất thời đỏ rực, nép vào trong lòng hắn, căng thẳng nói không ra lời.
“Tam sư tôn, làm sao mà người lại không nói lời nào a. Muốn ta để cho người phải bằng lòng à...” Lưu Phong vô sỉ cười cười, một bàn tay to đã xoa trên ngực nàng.
Nghê Thường thân thể run mạnh lên, ngẩng đầu nhìn Lưu Phong, run giọng hỏi: “Phong nhi, ngươi muốn làm gì?”
Đương nhiên là làm tình rồi-!
Nhưng mà Lưu Phong biết Nghê Thường thích nghi lễ, cho nên dùng một câu rất mơ hồ để nói với nàng: “Làm chuyện của nam nữ ở trên giường”
“Ta... ngươi... ta...” Không biết tại sao, tình cảnh Lưu Phong cùng Trương Mỹ Nhân kích tình triền miên lúc trước lại hiện lên trong đầu nàng. Dần dần, thân thể Nghê Thường cũng có chút bải hoải, tê liệt mà tựa thẳng vào trong lòng Lưu Phong. Muốn nói cái gì đó, nhưng lại không hiểu sao mà chẳng nói nên lời.
“Tam sư tôn, thoải mái một chút, đừng căng thẳng. Đây là con đường mà mỗi nữ nhân đều phải đi. Cứ yên tâm, đây là lần đầu tiên của người, ta sẽ nhẹ nhàng một chút...” Nói rồi bàn tay Lưu Phong đã bắt đầu thực hiện kĩ xảo vuốt ve nàng. Trống ngực Nghê Thường nhất thời đập nhanh hơn.
“Phong nhi-!”
Nghê Thường đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong, trong đôi mắt ngọc đã hơi mờ đi vì nước mắt: “Ngươi thật sự rất muốn sao?”
Nghê Thường vừa nói như vậy, Lưu Phong cũng sợ run một chút. Nói cái gì được nữa, sắc tái nhợt đã làm cho toàn bộ diện mạo đều thay đổi hết. Nhìn Nghê Thường cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trên mặt hiện nỗi kinh hoàng, Lưu Phong do dự một chút, buông tay thờ ơ cười: “Tam sư tôn, đừng khẩn trương, kỳ thật ta là nói giỡn với người...”
“Nói giỡn, chẳng lẽ ngươi không phải thật sự yêu ta, thích ta sao?” Nghê Thường nhất thời biến sắc, từng dòng nước mắt lúc này bắt đầu rơi xuống.
Lưu Phong buồn bực, trời... chuyện gì xảy ra vậy. Nếu thuận theo nàng thì thì để cho nàng phải lo lắng, mà không thuận theo thì lại bị nói là không yêu.
“Tam sư tôn, ta như thế nào mà không thương người đây.” Lưu Phong nói êm ái: “Ta biết tâm ý người đã mở, tiếp nhận tình yêu của ta. Nhưng là có một số việc mà người còn chưa chuẩn bị tâm lí. Cho nên, đêm nay chúng ta yên lặng ở cùng một chỗ nói chuyện, song tu miễn đi vậy... Tới khi nào người đã chuẩn bị tốt tâm lý, chúng ta lại hắc hưu hắc hưu” (niềm vui hự hự-chắc là từ của tác giả, có thể dịch là ấm ứ ấm ứ-Tác giả chơi chữ đấy).
“Hắc hưu hắc hưu? Nghĩa là sao?” Vẻ mặt Nghê Thường khó hiểu.
“Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì đấy?” Nghê Thường sắc mặt trắng bệch, trong lòng sinh ra một nỗi đau đớn không nói ra được. Thân thể vẫn không ngừng run rẩy như trước, nước mắt chảy ròng ròng. Dáng điệu lúc đó đầy vẻ xấu hổ, dường như tự trách mình không nên ra tay với Lưu Phong
Nhìn bộ dáng Nghê Thường tự trách, trong lòng Lưu Phong cười trộm không ngừng. Rất thoải mái tựa đầu vào giữa khuôn ngực đầy đặn của Nghê Thường, trong thâm tâm đắc ý nói không nên lời. Nghê Thường cảm nhận được một nét khác thường, hơi nhướn mày một chút, bất quá nàng thấy bộ dáng Lưu Phong suy yếu nên vẫn không nói gì.
“Sư tôn, thật xin lỗi. Chuyện hôm nay nếu người không thích thì sau này Phong nhi sẽ tôn kính đối với người hơn, tuyệt đối không còn như vậy...” Lưu Phong hiểu được cần phải cấp cho Nghê Thường một cớ thật tốt.
Quả nhiên Nghê Thường nghe Lưu Phong nói như vậy, nhất thời có chút bối rối, nàng vội vàng nói: “Không phải... không phải như ngươi tưởng tượng. Ta...” Nghê Thường cũng nói không rõ ràng lắm, tới cùng chuyện gì xảy ra. Kỳ thật ở sâu trong nội tâm nàng thật sự rất thích Lưu Phong. Chỉ là trước sau có chút không thổ lộ ra được. Chuẩn xác mà nói, tâm ý còn chưa có mở a. Trong lòng nàng luôn đầy mâu thuẫn. Từ nhỏ Lưu Phong được nàng nuôi dưỡng tới lớn. Trước kia, nàng đối với Lưu Phong mà nói thì có vai trò là sư phụ cũng như làm mẫu thân. Nhưng mà bây giờ hai người đã sáng tỏ tình cảm yêu thương thì Nghê Thường có hơi không biết phải làm thế nào. Có lẽ vì vai trò thay đổi quá nhanh, nên trong lúc nhất thời nàng hoàn toàn khó có thể thích ứng ngay. Hoặc là nói, nàng đối với đạo đức thế tục này còn có chút e ngại.
“Sư tôn, Phong nhi rất thích người-!” Lưu Phong rất nghiêm túc nói một câu.
Một hồi lâu, hắn từ trong lòng ngực Nghê Thường rời đi, thản nhiên nói một câu: “Sư tôn, xin người yên tâm. Từ hôm nay trở đi, Phong nhi sẽ luôn tôn trọng người.”
Nghê Thường sợ run một chút, sắc mặt trở nên càng thêm nhợt nhạt, hạ giọng nói: “Phong nhi, thứ lỗi, ta không nên như vậy... Tuy nhiên khi ta ngẫm nghĩ tới quan hệ của chúng ta lúc này, ta có chút sợ... Nhưng mà ta cũng không biết chính mình sợ cái gì?”
Lưu Phong đứng dậy, trợn mắt tức giận: “Tam sư tôn, chẳng lẽ người vẫn còn đang lo lắng cấm kỵ đạo đức gì đó ư?”
“Sư tôn, là chúng ta thật tâm yêu nhau, người yêu Phong nhi, đồ nhi cũng yêu người. Tâm đầu ý hợp, hai bên cùng thích. Lại không có huyết thống quan hệ, dựa vào cái gì người phải e ngại đạo đức thế tục. Hơn nữa, cơ hội này cả đời không dễ dàng có được lần hai. Chúng ta hẳn là nên lo cho chính mình, mà không cần phải đi để ý cái nhìn của người khác”
Vẻ mặt Lưu Phong rung động, nói một câu rất bướng bỉnh: “Con đường là của mình chọn, chớ để cho người khác nói xen vào”.
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng. Nghe được câu nói cuối cùng của Lưu Phong, Nghê Thường tựa hồ hiểu ra được một chút gì, nàng chủ động kéo tay Lưu Phong: “Phong nhi, ngươi nói đúng. Ta phải yêu mình trước, hà tất để ý cái nhìn của người khác. Chúng ta mặc dù là thầy trò, nhưng lại không quan hệ huyết thống, ta có cái gì phải lo lắng”
“Sai rồi-!” Lưu Phong thản nhiên nói.
Nghê Thường nghe vậy, thân hình run mạnh lên. Đôi mắt đen tròn nhìn Lưu Phong chằm chằm, muốn lắng nghe một chút xem tới cùng thì ý tứ của hắn là gì.
“Tam sư tôn, chúng ta tuy là thầy trò. Nhưng là cho tới bây giờ thì người cũng không có truyền thụ pháp quyết của Phiêu Miểu cốc. Cho nên, từ ý nghĩa nghiêm túc mà nói, chúng ta tuy mang danh nghĩa thầy trò, nhưng thực sự không phải là phận thầy trò. Vì vậy nói, chúng ta ngay cả chính thức là thầy trò cũng không tính tới...” Những lời này Lưu Phong nói tuy có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng cũng là vì để giảm bớt gánh nặng tâm lý trong lòng Nghê Thường.
“Phong nhi, ta...” Nghê Thường mấp máy miệng định nói, nhưng lại không biết nói cái gì.
Lưu Phong đột nhiên đứng phắt dậy, ngẩng đầu lên quay về Nghê Thường hét lớn: “Tam sư tôn, ta thích ngươi, ta yêu ngươi. Ta muốn kết hôn với ngươi, cả đời đều yêu ngươi, sủng ái ngươi. Kiếp này là thế, ai cũng không có khả năng ngăn cản chúng ta yêu nhau, thần ngăn sát thần, phật cản sát phật...”
“Phong nhi đừng hét như vậy-!”
Nghê Thường nghe được Lưu Phong lớn mật biểu lộ, trong lòng thập phần vui vẻ. Nhưng rồi lại sợ lớn tiếng như vậy bị người khác nghe được. Thật là không có ý tứ a.
Lưu Phong cũng không thèm để ý tới thỉnh cầu của Nghê Thường, tiếp tục hô to đặng biểu đạt tình yêu trong lòng mình
“Phong nhi, ta đã biết rồi, đừng có la nữa...” Nghê Thường vừa thẹn vừa vội, mau chóng đi tới đưa tay che miệng hắn lại. Nhào vào lòng ngực hắn, thân thể bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy dữ dội, trên mặt tràn trề nước mắt đầy vui vẻ hạnh phúc.
“Tam sư tôn, bỏ hết tất cả lo lắng được không? Để chúng ta hảo hảo yêu nhau-!” Lưu Phong vuốt ve mái tóc Nghê Thường, nói êm ái: “Không cần quan tâm ánh mắt của thế tục, cũng không nên suy nghĩ tới đạo đức gì cả. Chúng ta yêu nhau đã là đủ rồi. Nếu ngươi lo lắng tương lai tu chân giới có người đàm tiếu, hôm nay ta hướng ngươi cam đoan, nếu ai dám nói nửa câu đàm tiếu, ta giết không tha. Tu chân giới tôn thờ kẻ mạnh. Khi chúng ta có đủ thực lực làm chủ thiên hạ, ta nghĩ đối với việc chúng ta kết hợp, tất cả mọi người chỉ biết chúc phúc cùng hâm mộ...”
Nghê Thường nghe vậy, sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng mà trong lòng lại thấy ngọt ngào dị thường, nàng nhu mì nói: “Phong nhi, có lời này của ngươi ta rất an tâm. Nhưng mà ngươi cần phải cố gắng a, muốn làm bá chủ thiên hạ tuyệt không có chuyện dễ dàng như vậy a.” Nghê Thường nửa giỡn nói: “Nếu ngươi không cách nào đủ cường đại, ta có lẽ thay đổi chủ ý a...”
Lưu Phong hì hì cười: “Tam sư tôn, người yên tâm đi, tương lai ta nhất định làm cho mình trở thành cường giả mạnh nhất tu chân giới. Đến lúc đó sẽ làm bá chủ thiên hạ.”
“Ân, ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định thành công.” Khóe miệng Nghê Thường toát ra một nụ cười ngọt ngào. Trong khoảnh khắc đó dường như nàng giống hệt một thiếu nữ si tình.
“Tam sư tôn, suối nước nóng này hiệu quả rõ ràng không tồi a. Người xem da thịt người mềm nhẵn như trẻ con vậy. Ân, còn có một mùi thơm nhàn nhạt. Chân hương đã khiến ta quen hơi rồi...” Nói xong, Lưu Phong rất vô sỉ đưa miệng hướng vào ngực nàng.
Nghê Thường không một chút phòng bị nên bộ ngực bị tập kích, bèn giận dỗi hừ một tiếng rồi không thích thú nói: “Phong nhi, đừng có làm như vậy, người ta thấy không tốt a...”
Hắc hắc, da mặt sư tôn còn quá mỏng. Ý tứ nàng là phải đi vào phòng mới có thể a.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong một trận hoan hỉ, hôm nay tựa hồ mã đáo thành công (nv: yếu thủy đáo cư thành-nước sẽ thành sông)
“Sư tôn, ta bế ngươi trở về phòng, sau đó chúng ta tham thảo một chút vấn đề sanh hài tử...” Nghê Thường tâm ý hơn phân nửa đã được giải thoát làm cho Lưu Phong lên tiếng nói tùy tiện cũng rất nhiều, mà vô sĩ cũng rất nhiều.
Nghê Thường nghe vậy, lập tức mặt mũi đỏ bừng. Tên tiểu tử thúi này mặt dạn mày dày không thèm xấu hổ ngượng ngùng, chẳng chừa một chút mặt mũi. Như thế nào mà một chút thể diện cũng không biết, lúc này là lúc nào mà dám nghĩ tới việc sanh em bé.
“Ai, xem ra ta nhất định sẽ bị tên tiểu tử thúi này khi dễ đến chết...” Sự thật là, trong lòng Nghê Thường vẫn còn nổi lên một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.
Ôm Nghê Thường đi tới cửa khuê phòng của nàng thì nàng mạnh mẽ vùng vẫy yêu cầu: “Để ta xuống đi-!”
Tiểu tử thúi bế ta đi vào, phải chăng định động phòng?
Nghĩ đến động phòng, gương mặt Nghê Thường không khỏi lại một lần nữa nóng lên, trong lòng hốt hoảng.
Lưu Phong buông Nghê Thường ra. Có chút lo lắng. Phải chăng nàng không muốn cho phép ta tiến vào?
“Phong nhi, chúng ta vào đi thôi-!”
Ai ngờ Nghê Thường thoải mái kéo tay Lưu Phong, nhìn hắn thản nhiên cười mà dịu dàng nói.
“Ân, đi vào đi vào, chúng ta đồng thời nắm tay đi vào...” Thấy thái độ Nghê Thường chuyển biến, Lưu Phong có chút thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), hắc hắc cười nói: “Tam sư tôn, chúng ta nắm tay đi vào như vậy, chẳng phải giống động phòng hay sao?”
Nghe được câu vào động phòng, trong mắt Nghê Thường thoáng qua một nét xấu hổ. Nhẹ nhàng quở trách một tiếng: “Tiểu tử thúi, lại không đứng đắn. Ai với ngươi động... Phong nhi, chúng ta đều là người tu chân, không cần đắm đuối vào chuyện này...”
Lưu Phong nhìn Nghê Thường mập mờ cười cười: “Ân, tam sư tôn giáo huấn chí phải, Phong nhi cũng đang suy nghĩ chúng ta không nên chìm đắm trong nhục dục của người thường. Cho nên a, Tam sư tôn, Phong nhi quyết định đêm nay sẽ không cùng người giao hoan...”
Nghe được Lưu Phong nói trắng ra như vậy, Nghê Thường trừng mắt liếc hắn một cái, gương mặt hồng rực cả giận mà nói: “Tiểu tử thúi, ngươi không thể tế nhị một chút...”
“Tam sư tôn, ta chính là người rất tế nhị mà. Được rồi, lời mới rồi ta còn chưa có nói xong mà.” Lưu Phong cười hắc hắc, nghé vào tai Nghê Thường mà thổi nhẹ:
“Tam sư tôn, đêm nay Phong nhi không cùng ngươi giao hoan, nhưng là muốn cùng ngươi song tu. Di nương Thu Sương đã truyền thụ cho Phong nhi Thất tình lục dục quyết, là nhất đẳng tiên quyết. Chẳng những có thể trải nghiệm niềm lạc thú trong giao hoan, mà trong khi vận động còn có thể tăng trưởng tu vi. Đêm nay trời trong cảnh đẹp. Chúng ta nhất định hảo hảo tu luyện một phen...”
Nghê Thường hơi nhíu mày. Đưa mắt liếc ngang qua hắn hừ nhẹ một tiếng, rồi nói: “Tiểu tử thúi, ta chỉ biết ngươi không có một tẹo hảo tâm gì cả, nói cho cùng thì một chút song tu cũng làm...” Ý thức được chính mình lỡ lời, Nghê Thường vội vàng bối rối quay đầu đi.
“Tam sư tôn cũng thẹn thùng a...” Lưu Phong cười hắc hắc, đưa tay định bế Nghê Thường lên, kết quả lại là tay không.
Thân thể Nghê Thường thoáng động đã sớm ngồi ở trên giường của nữ nhân.
Lưu Phong vội vàng bước về phía trước. Bình tĩnh nào. Tam sư tôn chuyển biến cũng quá nhanh đi, đã tự động lên giường. Xem ra Tam sư tôn yêu quí của mình cũng là một nữ nhân nhiệt tình như lửa a.
“Phong nhi, lại đây, đừng có đứng ngẩn ra như vậy...” Nghê Thường ngồi ở trên giường nữ nhân, thấy Lưu Phong ngơ ngác nhìn mình thì trong lòng có chút ngọt ngào. Hướng về hắn thản nhiên cười, vung bàn tay nhỏ bé lên, bắt chuyện mà nói một tiếng.
Bình tĩnh, hôm nay thật sự mã đáo thành công. Lưu Phong mang theo chút chờ mong cùng ước mơ thú vị, từng bước hướng tới giường Nghê Thường. Lập tức ngồi xuống bên cạnh Nghê Thường, đã ngửi thấy trên người nàng truyền đến mùi hương nhàn nhạt, tâm thần không khỏi một trận nhộn nhạo.
“Tam sư tôn, thật là thơm-!” Lưu Phong ca ngợi từ tận đáy lòng.
Khuôn mặt Nghê Thường ửng hồng, trong mắt thoáng qua một tia xấu hổ, thấp giọng nói: “Phong nhi, kiếp này được gặp ngươi, là may mắn lớn nhất của ta!”.
Lưu Phong có chút động tâm, thò tay vào ngực nàng, cũng nhẹ nhàng nói: “Tam sư tôn, ta cũng thế-!”
“Đêm xuẩn ngắn ngủi, Tam sư tôn, người xem nên chăng chúng ta đừng lãng phí trời trong cảnh đẹp?” Dường như Lưu Phong có hơi nóng nảy mà lặp lại.
Ánh mắt Nghê Thường cụp xuống. Nghe Lưu Phong nói, lập tức nghĩ tới chính mình đã từng rình coi Trương Mỹ Nhân cùng Lưu Phong điên đảo loan phượng. Gương mặt nhất thời đỏ rực, nép vào trong lòng hắn, căng thẳng nói không ra lời.
“Tam sư tôn, làm sao mà người lại không nói lời nào a. Muốn ta để cho người phải bằng lòng à...” Lưu Phong vô sỉ cười cười, một bàn tay to đã xoa trên ngực nàng.
Nghê Thường thân thể run mạnh lên, ngẩng đầu nhìn Lưu Phong, run giọng hỏi: “Phong nhi, ngươi muốn làm gì?”
Đương nhiên là làm tình rồi-!
Nhưng mà Lưu Phong biết Nghê Thường thích nghi lễ, cho nên dùng một câu rất mơ hồ để nói với nàng: “Làm chuyện của nam nữ ở trên giường”
“Ta... ngươi... ta...” Không biết tại sao, tình cảnh Lưu Phong cùng Trương Mỹ Nhân kích tình triền miên lúc trước lại hiện lên trong đầu nàng. Dần dần, thân thể Nghê Thường cũng có chút bải hoải, tê liệt mà tựa thẳng vào trong lòng Lưu Phong. Muốn nói cái gì đó, nhưng lại không hiểu sao mà chẳng nói nên lời.
“Tam sư tôn, thoải mái một chút, đừng căng thẳng. Đây là con đường mà mỗi nữ nhân đều phải đi. Cứ yên tâm, đây là lần đầu tiên của người, ta sẽ nhẹ nhàng một chút...” Nói rồi bàn tay Lưu Phong đã bắt đầu thực hiện kĩ xảo vuốt ve nàng. Trống ngực Nghê Thường nhất thời đập nhanh hơn.
“Phong nhi-!”
Nghê Thường đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong, trong đôi mắt ngọc đã hơi mờ đi vì nước mắt: “Ngươi thật sự rất muốn sao?”
Nghê Thường vừa nói như vậy, Lưu Phong cũng sợ run một chút. Nói cái gì được nữa, sắc tái nhợt đã làm cho toàn bộ diện mạo đều thay đổi hết. Nhìn Nghê Thường cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trên mặt hiện nỗi kinh hoàng, Lưu Phong do dự một chút, buông tay thờ ơ cười: “Tam sư tôn, đừng khẩn trương, kỳ thật ta là nói giỡn với người...”
“Nói giỡn, chẳng lẽ ngươi không phải thật sự yêu ta, thích ta sao?” Nghê Thường nhất thời biến sắc, từng dòng nước mắt lúc này bắt đầu rơi xuống.
Lưu Phong buồn bực, trời... chuyện gì xảy ra vậy. Nếu thuận theo nàng thì thì để cho nàng phải lo lắng, mà không thuận theo thì lại bị nói là không yêu.
“Tam sư tôn, ta như thế nào mà không thương người đây.” Lưu Phong nói êm ái: “Ta biết tâm ý người đã mở, tiếp nhận tình yêu của ta. Nhưng là có một số việc mà người còn chưa chuẩn bị tâm lí. Cho nên, đêm nay chúng ta yên lặng ở cùng một chỗ nói chuyện, song tu miễn đi vậy... Tới khi nào người đã chuẩn bị tốt tâm lý, chúng ta lại hắc hưu hắc hưu” (niềm vui hự hự-chắc là từ của tác giả, có thể dịch là ấm ứ ấm ứ-Tác giả chơi chữ đấy).
“Hắc hưu hắc hưu? Nghĩa là sao?” Vẻ mặt Nghê Thường khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.