Quyển 5 - Chương 41: Nữ nhân của Bạch gia không phải dễ khi phụ.
Xích Tuyết
02/06/2013
Bạch Vũ biết Lưu Phong nói có lý, gật gật đầu dặn: “Vậy huynh cũng phải cẩn thận một chút.”
Cùng lúc đó, Trương hội trưởng hung hăng nói: “Bạch gia tiểu nha đầu, ngươi hôm nay đối với ta thế này, ta sẽ cho nhà họ Bạch các người trả giá đắt.”
“Trả giá?” Lưu Phong xoay người lại quay về phía Trương hội trưởng cười nói: “Ngươi nói không sai, mỗi cá nhân đều phải phải trả giá cho hành vi của bản thân mình. Các ngươi muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, bây giờ hôi của không xong, tất nhiên đối với chúng ta phải trả giá một chút.”
Ngừng lại một chút, Lưu Phong lại nói: ““Trương hội trưởng, nói thật, ta sống lâu như vậy còn chưa thấy người nào có dáng vẻ hận thù khủng khiếp như ngươi.” Vừa nói Lưu Phong vừa đá một cước. Cảm giác đánh người đã thật, nhất là đánh người xấu, thật là sảng khoái.
Trương Đắc Ý thấy Lưu Phong dã man như vậy, hành sự chả theo quy củ gì, trong lòng sợ hãi, mơ hồ hiểu được người này nhất định địa vị không nhỏ, thậm chí có thể nói là rất cường hãn. Nếu không sao hắn biết rõ thân phận đám người mình mà vẫn dám càn rỡ như vậy.
Nghĩ vậy, Trương Đắc Ý vội vàng gắng gượng từ dưới đất bò dậy nói: “Vị đại gia, chuyện hôm nay đúng là chúng ta sai, xin để chúng ta đi có được chăng?”
“Đi? Ngươi tưởng đây là chợ hay sao, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng các ngươi đang toan tính chuyện gì. Giờ nếu ta tha cho các ngươi đi, việc đầu tiên các ngươi muốn làm chính là cấu kết lực lượng lại đối phó Bạch gia? Trương hội trưởng, ngươi bảo ta nói có đúng hay không?”
Trương hội trưởng lớn đến ngần này tuổi, chưa từng bị vũ nhục như hôm nay, hắn trừng mắt nhìn nhi tử một cái, không cho phép hắn cầu xin. Cầu xin tha thứ không phải phong cách nhà họ Trương, nhà họ Trương từ trước tới nay đều là khi dễ người khác. Có bao giờ bị người khác khi dễ. Hôm nay mặc dù rơi vào thế hạ phong nhưng Trương hội trưởng tin chắc, chỉ cần rời khỏi đại môn Thiên Hương Lâu, hắn sẽ có cơ hội báo thù này.
“Xú tiểu tử, có bản lãnh thì ngươi giết ta đi, nếu không chỉ cần để cho ta đi ra, Bạch gia nhất định xong đời.” Nộ hỏa do bị khuất nhục bừng bừng, khiến mặt mày Trương hội trưởng biến sắc: “Tiểu tử kia, ta thừa nhận ngươi là một hảo nam nhân, nhưng Trương gia chúng ta tuyệt đối không dễ bị người khác khi dễ. Ngươi cứ chờ Giang Nam thương hội trả thù đi.”
Tức giận là ma quỷ, Bạch Vũ cho tới bây giờ, trừ sự kiện nội khố lần trước khiến nàng tức giận một lần, cho tới bây giờ cũng chưa nổi giận. Nhưng đến hôm nay, đối diện với nhục mạ của Trương hội trưởng, nàng lại tức giận rồi. Cho dù là ngay tại địa giới của hắn, cho dù hắn là thiên vương lão tử, bị người ta khi dễ đến mức này mà vẫn cúi đầu thì còn không bằng mua miếng đậu hủ đập đầu chết đi cho xong.
“Lão súc sanh, chết đi!”
Kêu khẽ một tiếng, Bạch Vũ tiến tới đá Trương hội trưởng một cước, Trương hội trưởng làm sao ngờ được tiểu nha đầu này có thể đánh người. Khinh địch thì phải trả giá đắt, Trương hội trưởng cũng không phải ngoại lệ, kêu thảm một tiếng, một cước của Bạch Vũ chuẩn xác vô cùng đã đá vô chỗ hiểm yếu của Trương hội trưởng. (mẹ ơi chơi ác thế)
Lưu Phong cười hắc hắc giơ ngón tay cái hướng về phía Bạch Vũ nói: “Ha ha, tiểu muội quả thật không tồi!”
Bạch Vũ liếc Lưu Phong mỉm cười, sau đó quay lại nhìn Trương hội trưởng nói: “Đừng tưởng rằng nữ nhân Bạch gia dễ khi dễ. Trêu vào lão nương, coi chừng mất mạng.”
Sự tình đến nước này, Bạch gia thương hội đã không còn cách nào tiếp tục được nữa. Theo đề nghị của Lưu Phong, Bạch Vũ tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi.
Trương gia phụ tử bị giữ lại, các ông chủ của Giang Nam thương hội dưới sự uy hiếp bằng vũ lực của Lưu Phong bị đưa tới một căn phòng lớn, Lưu Phong hắn muốn cùng bọn họ hảo hảo nói chuyện.
“Các vị, ta lúc trước đã cho các người cơ hội rồi, chỉ tiếc các người không biết nắm bắt. Bây giờ lưu các vị lại coi như đồng phạm với phụ tử Trương gia.” Lưu Phong nhẹ nhàng vỗ tay, cửa lớn bị đẩy ra, đi vào là mười mấy phiên tử cầm trên tay lệnh bài Cẩm Y Vệ.
Trương Đắc Ý thấy quan phủ cuối cùng cũng đến, kích động kêu to: “Quan gia, các người cuối cùng cũng tới rồi, mau, mau bắt tiện nhân và xú tiểu tử kia lại.”
“Chát, chát-!”
Mấy tiếng tát tai thanh lãnh vang lên, Trương Đắc Ý đã bị mấy gã phiên tử hung dữ như lang như hổ đánh cho đến nỗi vẹo cả đầu.
Trương hội trưởng thấy chuyện có chút quái lạ, vội vàng hỏi: “Các vị quan gia, các người nhầm người rồi, đây mới là người xấu, ta và khuyển tử đều là người bị hại. Những vị đồng liêu này đều có thể làm chứng.”
Gã cầm đầu của đám phiên tử ra hiệu bảo thủ hạ buông Trương Đắc Ý ra, ánh mắt chuyển đến Trương hội trưởng hỏi: “Ngươi chính là Giang Nam thương hội hội trưởng, Trương Trường Khánh? Hắn là nhi tử của ngươi, Trương Đắc Ý?”
Trương hội trưởng tưởng rằng cứu tinh đã tới, vội vàng gật đầu: “Không sai, ta chính là Trương hội trường... mau, các vị, mau bắt xú tiểu tử đo nhanh lên. Sau này ta xin có hậu lễ cho các vị.”
“Bắt lại-!” chỉ thấy gã thủ lĩnh vung tay lên, mấy gã phiên tử liền trói gô Trương gia phụ tử lại.
Trương hội trưởng vội vàng hô to: “Lầm rồi, lầm rồi, các ngươi lầm rồi, ta là Trương hội trưởng mà?”
“Đúng vậy, chính là bắt ngươi Giang Nam thương hội hội trưởng Trương Trường Khánh.” Gã thủ lĩnh lạnh nhạt đạo: “Chúng ta nhận được báo án, nói ngươi cùng một nhóm thương gia đến đây cướp đoạt sản nghiệp Bạch gia. Nhi tử của ngươi còn có liên quan đến một vụ án sát nhân. Mặt khác, chúng ta được một số trung, tiểu thương gia báo án, nói các ngươi Giang Nam thương hội ác ý lũng đoạn giá cả, trốn thuế, làm đảo lộn trật tự thị trường...”
Các lão bản trong Giang Nam thương hội hoàn toàn bị làm cho hồ đồ, chẳng hiểu chuyện gì nữa, thật vất vả mới đợi được quan binh tới, ai ngờ nhân gia lại không bắt”người xấu”, ngược lại lại bắt ngay người bị hại. Thật sự là vô lý hết sức.
“Đại nhân, đã bắt được nghi phạm, giờ có bắt đầu thẩm vấn hay không?” Tên cầm đầu phiên tử cung kính nói với Lưu Phong.
Lời này vừa nói ra, Giang Nam thương hội lão bản tại đây nhất thời muốn xỉu, mất cả nửa ngày, hóa ra lại gặp đúng quan phủ. Chả trách sự việc lại thành ra bộ dáng này. Nhớ tới lời Lưu Phong nói lúc đầu, rất nhiều người đều hối hận, biết vậy thì sớm đã rời đi rồi.
“Trương Trường Khánh, ngươi ý đồ cướp đoạt sản nghiệp Bạch gia, đã biết tội chưa?”
“Đại nhân, chúng ta có cướp đoạt sản nghiệp Bạch gia bao giờ? Người không thể vu loạn tội danh cho ta a. Chúng ta hôm nay đến là trên danh nghĩa Giang Nam thương hội tới an ủi Bạch gia, thuận tiện bàn chuyện làm ăn thôi. Điểm này các vị Giang Nam thương hội đồng liêu đều có thể làm chứng cho ta.” Biết Lưu Phong là quan phủ, Trương hội trưởng bắt đầu giảo biện. Có những người này, với dân chúng bình thường thí có thể nói thẳng, có thể thừa nhận. Nhưng đang đối mặt với quan gia thì không thể nói được. Nếu nói lập tức sẽ trở thành bằng chứng trên công đường.
Trương hội trưởng gaior biện đều nằm trong dự tính của Lưu Phong.
“Trương hội trường, ngươi là người thông minh, hẳn là biết thẳng thắn thì được hưởng khoan hồng, kháng cự thì bị nghiêm trị chứ. Nếu lão nhân gia ngươi lớn tuổi hay quên, ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi nhớ lại.” Theo ý của Lưu Phong, một gã phiên tử tiến về phía Trương hội trưởng mà tung quyền cước. Xem ta đóng vai tiểu nhân nhé.
Lưu Phong chính là muốn xem coi miệng ngươi cứng hay là nắm đấm của phiên tử cứng
“Ngươi thực ra là ai? Ngươi tính bức cung sao?” Đến lúc này Trương hội trưởng vẫn chưa rõ địa vị của Lưu Phong.
“Bức cung hả? Ta chính tai nghe ngươi nói, mục đích các người hôm nay tới là nhân cháy nhà mà hôi của, đừng tưởng ta không biết.” Lưu Phong cười hắc hăc nói: “Hai vị, đoán xem các vị đồng liêu phía sau có ai làm chứng cho các người đây?”
Trương hội trưởng vội vàng quay đầu hướng lão bản hô: “Các vị đồng liêu, chuyện hôm nay trong lòng các vị đều hiểu rõ, hy vọng các ngươi dũng cảm đứng ra làm chứng cho.”
Lưu phong cười lạnh một tiếng nhìn lão bản nói: “Cơ hội lúc trước các ngươi không nắm bắt, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, coi các ngươi tiếp tục trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ ác làm việc xấu), hay là dũng cảm đứng ra tố cáo tội trạng của phụ tử Trương gia đây?”
Lời này vừa nói ra, cơ bản không cần nghĩ ngợi cũng biết những người này lựu chọn cùng Cẩm Y Vệ hợp tác. Những người này không ngốc, trái lại rất thông minh, chuyện đến nước này, họ đã rõ Lưu Phong và Bạch gia chính là nhằm vào Trương gia phụ tử.
Nếu chỉ là nhằm vào Trương gia phụ tử, mình cần gì phải đi theo chịu tội. Tất cả mọi người đều là đi theo đại gia đô thị, chả ai dại đi theo thầy tu nghèo khổ cả.
“Đại nhân, chúng ta hợp tác, chúng ta tố cáo!”
“Tốt lắm, bây giờ bổn đại nhân cho các ngươi cơ hội tố cáo, nói xem các ngươi biết chuyện phạm pháp gì của Trương gia phụ tử.”
“Trước tiên là nói về...” Một bị lão bản mặt dài như mặt ngựa đang muốn tố tội Trương gia phụ tử, ai ngờ một gã phiến tử từ cửa vội bước vào báo: “Đại nhân, Giang Nam Tổng đốc đại nhân, Ân đại nhân tới.”
Nhạc phụ người đến ư? Lưu Phong vội hỏi: “Mau mời vào!”
Nghe thấy Giang Nam Tổng đốc tới, Trương gia phụ tử tựa hồ thấy được một tia hi vọng. Gần đây Trương gia hiếu kính không ít cho Tổng đốc, hơn nữa với Tổng đốc cũng có quan hệ. Đáng tiếc Trương gia phụ tử không biết Ân Nguyên Đạo chính là nhạc phụ đại nhân của Lưu Phong. Ngươi quan hệ thân thiết, thế có thân bằng người nhà người ta không.
“Bái kiến Tổng đốc đại nhân!” Các lão bản Giang Nam thương hội vội vàng ra mắt.
“Các vị, mau miễn lễ.” Ân Nguyên Đạo gật đầu cười nói, nâng mọi người dậy.
Mọi người đứng dậy, Ân Nguyên Đạo thấy bộ dạng chật vật của Trương gia phụ tử, có chút giật mình, quay lại hỏi Lưu Phong: “Phong nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Trương hội trưởng nhân cơ hội phác thông một tiếng quỳ xuống đất hô lớn: “Ân đại nhân, xin người làm chủ cho Giang Nam thương hội chúng ta a. Người này coi thường vương pháp, lạm dụng tư hình, đem phụ tử ta cùng các vị đồng liêu nhốt phi pháp ở đây, xin đại nhân trả lại công đạo cho chúng ta.”
Ân Nguyên Đạo hơi nhíu mày thầm nghĩ, cần gì hai người nói. Cẩm y vệ xưa nay làm việc đều thế cả, đâu chả là công đường, còn có chuyện bắt người phi pháp sao.
Kéo Lưu Phong qua một bên, Ân Nguyên Đạo thấp giọng nói: “Hiền tế, có chuyện gì thế này? Ngươi sao lại khiến các lão bản của Giang Nam thương hội thành bộ dáng này?”
Lưu Phong nghe thấy Ân Nguyên Đạo thay đổi cách xưng hô, trong lòng tràn đầy vui sướng, đem chuyện xảy ra đơn giản kể lại một lượt, cuối cùng hỏi: “Nhạc phụ đại nhân, không phải người muốn con thả người chứ?”
Ân Nguyên Đạo cười hắc hắc, ngược lại nói: “Ngươi nói sao nào?”
Cùng lúc đó, Trương hội trưởng hung hăng nói: “Bạch gia tiểu nha đầu, ngươi hôm nay đối với ta thế này, ta sẽ cho nhà họ Bạch các người trả giá đắt.”
“Trả giá?” Lưu Phong xoay người lại quay về phía Trương hội trưởng cười nói: “Ngươi nói không sai, mỗi cá nhân đều phải phải trả giá cho hành vi của bản thân mình. Các ngươi muốn thừa dịp cháy nhà hôi của, bây giờ hôi của không xong, tất nhiên đối với chúng ta phải trả giá một chút.”
Ngừng lại một chút, Lưu Phong lại nói: ““Trương hội trưởng, nói thật, ta sống lâu như vậy còn chưa thấy người nào có dáng vẻ hận thù khủng khiếp như ngươi.” Vừa nói Lưu Phong vừa đá một cước. Cảm giác đánh người đã thật, nhất là đánh người xấu, thật là sảng khoái.
Trương Đắc Ý thấy Lưu Phong dã man như vậy, hành sự chả theo quy củ gì, trong lòng sợ hãi, mơ hồ hiểu được người này nhất định địa vị không nhỏ, thậm chí có thể nói là rất cường hãn. Nếu không sao hắn biết rõ thân phận đám người mình mà vẫn dám càn rỡ như vậy.
Nghĩ vậy, Trương Đắc Ý vội vàng gắng gượng từ dưới đất bò dậy nói: “Vị đại gia, chuyện hôm nay đúng là chúng ta sai, xin để chúng ta đi có được chăng?”
“Đi? Ngươi tưởng đây là chợ hay sao, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết trong lòng các ngươi đang toan tính chuyện gì. Giờ nếu ta tha cho các ngươi đi, việc đầu tiên các ngươi muốn làm chính là cấu kết lực lượng lại đối phó Bạch gia? Trương hội trưởng, ngươi bảo ta nói có đúng hay không?”
Trương hội trưởng lớn đến ngần này tuổi, chưa từng bị vũ nhục như hôm nay, hắn trừng mắt nhìn nhi tử một cái, không cho phép hắn cầu xin. Cầu xin tha thứ không phải phong cách nhà họ Trương, nhà họ Trương từ trước tới nay đều là khi dễ người khác. Có bao giờ bị người khác khi dễ. Hôm nay mặc dù rơi vào thế hạ phong nhưng Trương hội trưởng tin chắc, chỉ cần rời khỏi đại môn Thiên Hương Lâu, hắn sẽ có cơ hội báo thù này.
“Xú tiểu tử, có bản lãnh thì ngươi giết ta đi, nếu không chỉ cần để cho ta đi ra, Bạch gia nhất định xong đời.” Nộ hỏa do bị khuất nhục bừng bừng, khiến mặt mày Trương hội trưởng biến sắc: “Tiểu tử kia, ta thừa nhận ngươi là một hảo nam nhân, nhưng Trương gia chúng ta tuyệt đối không dễ bị người khác khi dễ. Ngươi cứ chờ Giang Nam thương hội trả thù đi.”
Tức giận là ma quỷ, Bạch Vũ cho tới bây giờ, trừ sự kiện nội khố lần trước khiến nàng tức giận một lần, cho tới bây giờ cũng chưa nổi giận. Nhưng đến hôm nay, đối diện với nhục mạ của Trương hội trưởng, nàng lại tức giận rồi. Cho dù là ngay tại địa giới của hắn, cho dù hắn là thiên vương lão tử, bị người ta khi dễ đến mức này mà vẫn cúi đầu thì còn không bằng mua miếng đậu hủ đập đầu chết đi cho xong.
“Lão súc sanh, chết đi!”
Kêu khẽ một tiếng, Bạch Vũ tiến tới đá Trương hội trưởng một cước, Trương hội trưởng làm sao ngờ được tiểu nha đầu này có thể đánh người. Khinh địch thì phải trả giá đắt, Trương hội trưởng cũng không phải ngoại lệ, kêu thảm một tiếng, một cước của Bạch Vũ chuẩn xác vô cùng đã đá vô chỗ hiểm yếu của Trương hội trưởng. (mẹ ơi chơi ác thế)
Lưu Phong cười hắc hắc giơ ngón tay cái hướng về phía Bạch Vũ nói: “Ha ha, tiểu muội quả thật không tồi!”
Bạch Vũ liếc Lưu Phong mỉm cười, sau đó quay lại nhìn Trương hội trưởng nói: “Đừng tưởng rằng nữ nhân Bạch gia dễ khi dễ. Trêu vào lão nương, coi chừng mất mạng.”
Sự tình đến nước này, Bạch gia thương hội đã không còn cách nào tiếp tục được nữa. Theo đề nghị của Lưu Phong, Bạch Vũ tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi.
Trương gia phụ tử bị giữ lại, các ông chủ của Giang Nam thương hội dưới sự uy hiếp bằng vũ lực của Lưu Phong bị đưa tới một căn phòng lớn, Lưu Phong hắn muốn cùng bọn họ hảo hảo nói chuyện.
“Các vị, ta lúc trước đã cho các người cơ hội rồi, chỉ tiếc các người không biết nắm bắt. Bây giờ lưu các vị lại coi như đồng phạm với phụ tử Trương gia.” Lưu Phong nhẹ nhàng vỗ tay, cửa lớn bị đẩy ra, đi vào là mười mấy phiên tử cầm trên tay lệnh bài Cẩm Y Vệ.
Trương Đắc Ý thấy quan phủ cuối cùng cũng đến, kích động kêu to: “Quan gia, các người cuối cùng cũng tới rồi, mau, mau bắt tiện nhân và xú tiểu tử kia lại.”
“Chát, chát-!”
Mấy tiếng tát tai thanh lãnh vang lên, Trương Đắc Ý đã bị mấy gã phiên tử hung dữ như lang như hổ đánh cho đến nỗi vẹo cả đầu.
Trương hội trưởng thấy chuyện có chút quái lạ, vội vàng hỏi: “Các vị quan gia, các người nhầm người rồi, đây mới là người xấu, ta và khuyển tử đều là người bị hại. Những vị đồng liêu này đều có thể làm chứng.”
Gã cầm đầu của đám phiên tử ra hiệu bảo thủ hạ buông Trương Đắc Ý ra, ánh mắt chuyển đến Trương hội trưởng hỏi: “Ngươi chính là Giang Nam thương hội hội trưởng, Trương Trường Khánh? Hắn là nhi tử của ngươi, Trương Đắc Ý?”
Trương hội trưởng tưởng rằng cứu tinh đã tới, vội vàng gật đầu: “Không sai, ta chính là Trương hội trường... mau, các vị, mau bắt xú tiểu tử đo nhanh lên. Sau này ta xin có hậu lễ cho các vị.”
“Bắt lại-!” chỉ thấy gã thủ lĩnh vung tay lên, mấy gã phiên tử liền trói gô Trương gia phụ tử lại.
Trương hội trưởng vội vàng hô to: “Lầm rồi, lầm rồi, các ngươi lầm rồi, ta là Trương hội trưởng mà?”
“Đúng vậy, chính là bắt ngươi Giang Nam thương hội hội trưởng Trương Trường Khánh.” Gã thủ lĩnh lạnh nhạt đạo: “Chúng ta nhận được báo án, nói ngươi cùng một nhóm thương gia đến đây cướp đoạt sản nghiệp Bạch gia. Nhi tử của ngươi còn có liên quan đến một vụ án sát nhân. Mặt khác, chúng ta được một số trung, tiểu thương gia báo án, nói các ngươi Giang Nam thương hội ác ý lũng đoạn giá cả, trốn thuế, làm đảo lộn trật tự thị trường...”
Các lão bản trong Giang Nam thương hội hoàn toàn bị làm cho hồ đồ, chẳng hiểu chuyện gì nữa, thật vất vả mới đợi được quan binh tới, ai ngờ nhân gia lại không bắt”người xấu”, ngược lại lại bắt ngay người bị hại. Thật sự là vô lý hết sức.
“Đại nhân, đã bắt được nghi phạm, giờ có bắt đầu thẩm vấn hay không?” Tên cầm đầu phiên tử cung kính nói với Lưu Phong.
Lời này vừa nói ra, Giang Nam thương hội lão bản tại đây nhất thời muốn xỉu, mất cả nửa ngày, hóa ra lại gặp đúng quan phủ. Chả trách sự việc lại thành ra bộ dáng này. Nhớ tới lời Lưu Phong nói lúc đầu, rất nhiều người đều hối hận, biết vậy thì sớm đã rời đi rồi.
“Trương Trường Khánh, ngươi ý đồ cướp đoạt sản nghiệp Bạch gia, đã biết tội chưa?”
“Đại nhân, chúng ta có cướp đoạt sản nghiệp Bạch gia bao giờ? Người không thể vu loạn tội danh cho ta a. Chúng ta hôm nay đến là trên danh nghĩa Giang Nam thương hội tới an ủi Bạch gia, thuận tiện bàn chuyện làm ăn thôi. Điểm này các vị Giang Nam thương hội đồng liêu đều có thể làm chứng cho ta.” Biết Lưu Phong là quan phủ, Trương hội trưởng bắt đầu giảo biện. Có những người này, với dân chúng bình thường thí có thể nói thẳng, có thể thừa nhận. Nhưng đang đối mặt với quan gia thì không thể nói được. Nếu nói lập tức sẽ trở thành bằng chứng trên công đường.
Trương hội trưởng gaior biện đều nằm trong dự tính của Lưu Phong.
“Trương hội trường, ngươi là người thông minh, hẳn là biết thẳng thắn thì được hưởng khoan hồng, kháng cự thì bị nghiêm trị chứ. Nếu lão nhân gia ngươi lớn tuổi hay quên, ta có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi nhớ lại.” Theo ý của Lưu Phong, một gã phiên tử tiến về phía Trương hội trưởng mà tung quyền cước. Xem ta đóng vai tiểu nhân nhé.
Lưu Phong chính là muốn xem coi miệng ngươi cứng hay là nắm đấm của phiên tử cứng
“Ngươi thực ra là ai? Ngươi tính bức cung sao?” Đến lúc này Trương hội trưởng vẫn chưa rõ địa vị của Lưu Phong.
“Bức cung hả? Ta chính tai nghe ngươi nói, mục đích các người hôm nay tới là nhân cháy nhà mà hôi của, đừng tưởng ta không biết.” Lưu Phong cười hắc hăc nói: “Hai vị, đoán xem các vị đồng liêu phía sau có ai làm chứng cho các người đây?”
Trương hội trưởng vội vàng quay đầu hướng lão bản hô: “Các vị đồng liêu, chuyện hôm nay trong lòng các vị đều hiểu rõ, hy vọng các ngươi dũng cảm đứng ra làm chứng cho.”
Lưu phong cười lạnh một tiếng nhìn lão bản nói: “Cơ hội lúc trước các ngươi không nắm bắt, bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, coi các ngươi tiếp tục trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ ác làm việc xấu), hay là dũng cảm đứng ra tố cáo tội trạng của phụ tử Trương gia đây?”
Lời này vừa nói ra, cơ bản không cần nghĩ ngợi cũng biết những người này lựu chọn cùng Cẩm Y Vệ hợp tác. Những người này không ngốc, trái lại rất thông minh, chuyện đến nước này, họ đã rõ Lưu Phong và Bạch gia chính là nhằm vào Trương gia phụ tử.
Nếu chỉ là nhằm vào Trương gia phụ tử, mình cần gì phải đi theo chịu tội. Tất cả mọi người đều là đi theo đại gia đô thị, chả ai dại đi theo thầy tu nghèo khổ cả.
“Đại nhân, chúng ta hợp tác, chúng ta tố cáo!”
“Tốt lắm, bây giờ bổn đại nhân cho các ngươi cơ hội tố cáo, nói xem các ngươi biết chuyện phạm pháp gì của Trương gia phụ tử.”
“Trước tiên là nói về...” Một bị lão bản mặt dài như mặt ngựa đang muốn tố tội Trương gia phụ tử, ai ngờ một gã phiến tử từ cửa vội bước vào báo: “Đại nhân, Giang Nam Tổng đốc đại nhân, Ân đại nhân tới.”
Nhạc phụ người đến ư? Lưu Phong vội hỏi: “Mau mời vào!”
Nghe thấy Giang Nam Tổng đốc tới, Trương gia phụ tử tựa hồ thấy được một tia hi vọng. Gần đây Trương gia hiếu kính không ít cho Tổng đốc, hơn nữa với Tổng đốc cũng có quan hệ. Đáng tiếc Trương gia phụ tử không biết Ân Nguyên Đạo chính là nhạc phụ đại nhân của Lưu Phong. Ngươi quan hệ thân thiết, thế có thân bằng người nhà người ta không.
“Bái kiến Tổng đốc đại nhân!” Các lão bản Giang Nam thương hội vội vàng ra mắt.
“Các vị, mau miễn lễ.” Ân Nguyên Đạo gật đầu cười nói, nâng mọi người dậy.
Mọi người đứng dậy, Ân Nguyên Đạo thấy bộ dạng chật vật của Trương gia phụ tử, có chút giật mình, quay lại hỏi Lưu Phong: “Phong nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Trương hội trưởng nhân cơ hội phác thông một tiếng quỳ xuống đất hô lớn: “Ân đại nhân, xin người làm chủ cho Giang Nam thương hội chúng ta a. Người này coi thường vương pháp, lạm dụng tư hình, đem phụ tử ta cùng các vị đồng liêu nhốt phi pháp ở đây, xin đại nhân trả lại công đạo cho chúng ta.”
Ân Nguyên Đạo hơi nhíu mày thầm nghĩ, cần gì hai người nói. Cẩm y vệ xưa nay làm việc đều thế cả, đâu chả là công đường, còn có chuyện bắt người phi pháp sao.
Kéo Lưu Phong qua một bên, Ân Nguyên Đạo thấp giọng nói: “Hiền tế, có chuyện gì thế này? Ngươi sao lại khiến các lão bản của Giang Nam thương hội thành bộ dáng này?”
Lưu Phong nghe thấy Ân Nguyên Đạo thay đổi cách xưng hô, trong lòng tràn đầy vui sướng, đem chuyện xảy ra đơn giản kể lại một lượt, cuối cùng hỏi: “Nhạc phụ đại nhân, không phải người muốn con thả người chứ?”
Ân Nguyên Đạo cười hắc hắc, ngược lại nói: “Ngươi nói sao nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.