Hi Du Hoa Tùng

Quyển 9 - Chương 36: Phong ba đấu giá

Xích Tuyết

03/06/2013

Lưu Phong chuyển ánh mắt nhìn Tiểu Điệp, thấy trong mắt nàng đã ngân ngấn nước mắt. Ngày trước là hoàng hoa khuê nữ, bây giờ lại trôi nổi đến nơi này bán nghệ, thực là sự nhục nhã lớn.

Đỗ Nguyệt hiện ra một tia giảo hoạt, nói: “Công tử, nếu thích thì lát nữa nhớ ra tay sớm một chút, tránh cho người khác đoạt lấy, nếu không hối hận cũng không kịp.”

“Ta quan sát đã.” Lưu Phong tùy ý trả lời.

Đỗ Nguyệt nhìn ánh mắt Lưu Phong không toát ra dục vọng cuồng nhiệt như nam nhân khác, trong lòng không khỏi lo lắng tiểu bạch kiểm này không thích nữ nhân.

Nghĩ tới đây, Đỗ Nguyệt cũng có chút hối hận, cả đêm hao phí nước bọt thuyết phục Lưu Phong, không lẽ không thu được gì.

“Đỗ lão bản, nếu ta muốn mua tự do cho Tiểu Điệp không biết có được không?” Lưu Phong khẽ hỏi.

Đỗ Nguyệt vừa nghe, nhất thời lại khôi phục được sự hưng phấn, cười nói: “Công tử, người muốn mang Tiểu Điệp về làm tiểu thiếp sao? Chuyện này cũng hợp lý, Tiểu Điệp là con quan, hơn nữa thân còn trong sạch, mua về thu làm thiếp thật không sai. Bất quá... hắc hắc... không dối gạt công tử, ngân lượng phải thật nhiều đấy.”

Tùy ý nhìn Tiểu Điệp và các khách môn xung quanh, Đỗ Nguyệt mỉm cười nói tiếp: ”Hôm nay có ý nghĩ như công tử cũng không phải là ít người đâu. Dựa theo quy củ, lát nữa đấu giá một phen. Công tử muốn có nữ nhân thì chuẩn bị nhiều ngân lượng một chút đi.”

Lưu Phong hừ một tiếng: “Ý lão bản thì mua tự do cho nàng thì tốn bao nhiêu ngân lượng?”

Đỗ Nguyệt nhìn xung quanh thấy không ai để ý đến mình, thấp giọng nói: “Không dối gạt công tử, e là năm vạn lượng trên người công tử cũng không đủ...”

Ta khinh, ngươi nghĩ ta là con dê mập à? Lưu Phong khinh thường mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Đỗ lão bản thật là có khiếu hài hước, thanh lâu nữ tử khôi phục lại tự do bất quá là mấy trăm cho đến một ngàn lượng. Ngươi nói như vậy có khoa trương quá không?”

Đỗ Nguyệt nghe vậy, gương mặt có chút xấu hổ, vốn hắn tưởng Lưu Phong lần đầu vào thanh lâu, không hiểu mọi chuyện ở đây, ai nghĩ ra nhân gia cũng là đại hành gia trong thanh lâu như vậy.

“Hắc hắc.” Đỗ Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, cười nói: “Công tử nói vậy cũng không sai, thanh lâu nữ tử bình thường khi chuộc thân thì chỉ là chừng đó nhưng người quên là Tiểu Điệp không phải là tầm thường, cha nàng chính là Trương Trạch Toàn, chỉ bằng vào thân phận này thì đã có không biết bao nhiêu người điên cuồng vì nàng rồi... Hơn nữa nếu như bằng vào tài hoa và thân phận của nàng mà tiếp tục ở đây thì trong một năm ta thu vào... để xem nào...” Vừa nói Đỗ Nguyệt vừa lẩm bẩm tính toán trên đầu ngón tay mình.

“Đúng không? Đổ lão bản tưởng Tiểu Điệp là tiên tử trên trời hạ phàm à?” Lưu Phong mỉm cười nói.

Đỗ Nguyệt như cười như không, liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, cười nói: “Với thân phận của Tiểu Điệp thì cho dù không phải là tiên tử cũng là đẳng cấp gần như tiên tử.



Người còn không biết là phú thương đối với tiểu thư của quan gia rất có hứng thú. Đừng nói là nàng dung mạo như hoa, mà cho dù nàng xấu xí đi nữa thì chỉ cần là con của Hộ bộ thị lang thì cũng sẽ có vô số thương nhân muốn ngủ với nàng. Bọn họ vị tất để ý đến dung mạo của Tiểu Điệp. Trong lòng bọn họ chỉ quan tâm đến thân phận của Tiểu Điệp mà thôi.”

Tâm lý thật biến thái... !

Đỗ Nguyệt thấy Lưu Phong không nói gì, nghĩ rằng mình đã thuyết phục được Lưu Phong, vội mừng rỡ nói: “Công tử, nữ nhân này không thể bị người khác đoạt lấy được, nếu người thích thì không nên do dự chuyện tiền bạc, tiền bạc chỉ là vật ngoại thân mà thôi. Ngươi nghĩ đi, một nữ nhi con quan đại viên phải quỳ dưới khố hạ của ngươi giao hoan. Chuyện đó kích thích như thế nào... Mẹ kiếp nghĩ mà thấy thật là kích thích, nếu ta không phải vì tiền thì ta cũng tự mình chơi ả tiện nhân đó...”

Ngay khi hai người đang nói chuyện thì màn đấu giá đã bắt đầu.

Người chủ trì tuyên bố khai cuộc, khách nhân phía dưới đã nhao nhao bắt đầu, không ai chịu là người lạc hậu cả. Ban đầu từ năm trăm lượng, bây giờ đã lên đến hai ngàn hai.

Xem ra hoa khôi này quả thật là đáng giá.

Tiểu Điệp như trước, che khăn mỏng, một vài giọt nước mắt đã chảy xuống, ngay cả thân thể cũng có chút run rẩy.

“Ta trả sáu ngàn lượng, Tiểu Điệp đêm nay là của ta, các ngươi cút ngay.” Ngay lúc này thì một nam tử mặc hoa phục đi vào, lớn tiếng nói. Đi sau hắn là hơn mười tráng hán, xem bộ dạng của những người thì dường như đều là hảo thủ.

Một gã phú thương tựa hồ như không phục hoa phục nam tử, lớn tiếng nói: “Ta trả bảy ngàn lượng.”

“Ngươi bị điếc à, ta đã nói rồi, sáu ngàn, Tiểu Điệp là của ta. Các ngươi cút ngay.” Hoa phục nam tử hướng ánh mắt về phía sau, ra lệnh cho thuộc hạ, lập tức có vài tên thuộc hạ tiến lên đánh đập người phú thương kia.

Hộ vệ của thanh lâu đang muốn tiến đến giáo huấn thì Đỗ Nguyệt nhanh chóng cản lại: “Các ngươi lui đi, chuyện hôm nay chúng ta không nhúng tay vào.” Mặc dù Đỗ Nguyệt không biết bọn hoa phục nam tử là ai nhưng xem thần thái, ngữ khí thì tuyệt không đơn giản. Việc buôn bán chủ yếu là để sinh ra lợi nhuận, chưa tới lúc bất đắc dĩ thì Đỗ Nguyệt chưa muốn đắc tội với khách nhân. Nhất là những khách nhân vừa có quyền, vừa có tiền.

Quả nhiên là sau màn giết gà dọa khỉ, một trường đang ồn ào bỗng trở nên yên lặng, không ai dám lên tiếng nữa, ngay cả vài tên mặc y phục quan viên cũng im lặng. Kinh đô là nơi ngọa hổ tang long, không chừng vị hoa phục nam tử trước mắt có một địa vị rất lớn.

Hoa phục nam tử thấy mọi người không còn tranh đoạt nữa, lớn tiếng cười nói: “Xem ra mọi người vẫn còn nể mặt mũi ta. Như vậy đi, đêm này Tiểu Điệp là của ta, ngoài nàng ta ra thì mọi người cứ thoải mái, mọi chi phí, ta sẽ trả.”

Đỗ Nguyệt âm thầm gật đầu: “Vị đại gia này quả nhiên là biết làm người.”



Bất quá trong lòng hắn vẫn có chút không cam lòng, sáu ngàn lượng so với năm vạn lượng của Lưu Phong thì có là gì?

Bất quá tình thế lúc này đã định, phỏng chừng tiểu bạch kiểm Lưu Phong cũng không dám hé răng ra, trừ phi có kỳ tích xuất hiện.

Khách nhân nghe hoa phục nam tử nói vậy, rất nhanh chóng khôi phục tinh thần, uống rượu, tìm nữ nhân. Hoa khôi tuy là tốt nhưng ai cũng không muốn trở thành khách nhân xui xẻo thứ hai.

“Tiểu Điệp đây sao?” Hoa phục nam tử cười nói, đi tới quan sát Tiểu Điệp: “Đã sớm nghe nói nữ nhi của Hộ bộ thị lang, hôm nay mới thấy, quả nhiên là hơn người. Ây, đêm nay chỉ cần ngươi hầu hạ công tử cho tốt thì không chừng ta còn tìm người giúp cho cha ngươi bớt chịu khổ về mặt thân xác. Đúng rồi, nghe nói giọng của ngươi rất hay, bổn công tử thích nhất là nữ nhân rên rỉ lớn tiếng. Đêm nay ngươi cần phải kêu to lên, chỉ cần làm ta sảng khoái thì ngươi cũng sẽ thu được nhiều chuyện tốt...”

Tiểu Điệp vốn thấy nam tử này mi thanh mục tú, tưởng rằng mình đã gặp được người tốt, không nghĩ ra hắn cũng là một bại hoại, hơn nữa e là còn là một tên biến thái sắc tình.

“Bộ ngực rất đầy đặn, khe vú rất sâu, để ta sờ thử xem co dãn thế nào?” Nói xong Hoa phục nam tử khẽ thò bàn tay của mình, hướng tới người Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp hét lên một tiếng chói tai, đẩy bàn tay của Hoa phục nam tử ra, lui về sau từng bước.

“Tiện nhân, ngươi thuần khiết lắm sao? Đây là nơi nào? Nam Nhân Thiên Đường, lão tử chính là nam nhân. Lão tử có tiền, muốn chơi ngươi, ngươi bây giờ không cho ta sờ? Ngươi bây giờ chính là kỹ nữ, ngươi bây giờ vẫn tưởng mình là khuê tú hoàng hoa chắc.” Hoa phục nam tử sắc mặt lạnh lẽo nói.

“Cút cho ta.” Tiểu Điệp dù gì cũng là nữ nhân thuần khiết, như thế nào có thể chịu được sự nhục mạ như thế.

“Mẹ kiếp, mặt của ngươi mà cũng biết xấu hổ sao.” Hoa phục nam tử khẽ đảo ánh mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Lão bản đâu?”

Đỗ Nguyệt vội bước lên: “Công tử, tại hạ chính là lão bản, người có việc gì phân phó?”

“Ngươi dạy dỗ nữ nhân của ngươi như vậy sao, còn có thể buôn bán được sao?” Hoa phục nam tử phẫn nộ quát: “Cho ngươi thời gian một chén trà, giáo huấn tiện nhân đó lại cho ta. Nếu không thì từ ngày mai ngươi không cần hoạt động thanh lâu này nữa.”

Đỗ Nguyệt sắc mặt sa sầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: “Vị công tử này, ta cũng không thất lễ, ngươi lại uy hiếp ta sao? Kinh đô này, việc buôn bán chính là rất tốt, Đỗ Nguyệt có thể mua Tiểu Điệp từ Giáo ti phường về đây cũng không phải là dễ dàng.

Ngươi là khách nhân, ta kính ngươi. Nếu ngươi là địch nhân, đừng trách ta không khách khí.”

Hoa phục nam tử cười lạnh: “Ta nói ngươi có lá gan thật lớn. Ngươi biết ta là người thế nào không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hi Du Hoa Tùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook