Quyển 12 - Chương 59: Sự việc bại lộ, Thái tử phi gặp guy hiểm
Xích Tuyết
03/06/2013
“Đáng chết, sao ta có thể thế này?” Hiện tại sắc mặt Trương Mỹ Nhân vẫn còn đỏ ửng sau khi đạt đến cao trào, mặc dù đang tức giận nhưng bộ dạng lại vô cùng đáng yêu.
Lưu Phong thầm nghĩ: Ta khinh, lúc vừa rồi ngươi còn chủ động hơn cả ta, bây giờ khi làm xong rồi, lại không chịu thừa nhận.
“Ngươi có nói hay không, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Trương Mỹ Nhân thấy Lưu Phong không lên tiếng, lại thúc giục lần nữa. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Hồ đồ thế nào lại thất thân với tên Lưu Phong cơ chứ. Trước đây thì không nói làm gì, bây giờ chuyện này mà truyền ra ngoài nàng biết ăn nói thế nào với Tam tỷ đây. Trước mấy ngày còn nhiệt tình khuyên Tam tỷ biểu lộ với Lưu Phong vậy mà lúc này lại phát sinh cái chuyện...
Lưu Phong biểu hiện ra vẻ mặt vô tội, trong giọng nói còn mang theo một tia uỷ khuất, hắn thở dài: “Tứ sư tôn, kỳ thực ta cũng không biết xảy ra chuyện gì? Ta vừa từ phòng Mộ Dung Tuyết đi ra lại muốn xin lỗi ngươi chuyện trước đó, ai ngờ vừa vào phòng, chợt nghe ngươi gọi tên ta. Sau đó ta đi tới, ta thấy ngươi đang ngủ nên quyết định rời đi trước đã. Ai biết ngươi đột nhiên chặn lại ôm lấy ta, kéo lại giường. Chuyện tiếp theo, tin rằng ta không nói, ngươi cũng biết...” (ta khinh!!!)
Ý tứ của Lưu Phong rất rõ ràng, lão tử đây bị ngươi cưỡng gian.
“Tứ sư tôn, ngươi không phải là nằm mơ cùng ta làm việc ấy... sau đó thì. .” Lưu Phong cẩn thận hỏi dò.
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn còn chưa hết thẹn thùng lập tức lại thêm đỏ ửng, trong lòng có phần lo lắng, mình như thế nào lại...
Những cảnh tượng trong mộng lại hiện ra trong mắt Trương Mỹ Nhân, chả trách kích thích lại chân thật như vậy thì ra đấy đều là sự thật.
Cúi đầu, nàng vừa vặn thấy bổng bổng của Lưu Phong tuy rằng chiến tranh đã chấm dứt, nhưng mà ở phía trên còn lưu lại một ít chất dịch.
Trương Mỹ Nhân không dám nhìn nhiều, ngọc dung đỏ bừng vội vã thu hồi ánh mắt. Nhưng chỉ một cái liếc mắt, bổng bổng nọ đã khắc sâu trong tâm trí của nàng... Nàng biết, cái ấy nhất định là bảo bối làm cho nàng cực kì săng khoái.
Lưu Phong đáng chết. Vì sao hơn nửa đêm ngươi xông vào phòng ta.
Trương Mỹ Nhân thật là khóc không ra nước mắt, chuyện đã xảy ra, nàng thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ?
“Tiểu tử thúi, ngươi...” Trương Mỹ Nhân vốn còn muốn trách mắng vài câu, nhưng nghĩ lại, hình như là chính mình chủ động, tất nhiên hắn không nên vào phòng mình lúc đêm khua, nhưng chính bản thân mình cũng có trách nhiệm.
Trong lòng Trương Mỹ Nhân vừa thẹn vừa tức. Tâm tư rối loạn, sắc mặt rất xấu hổ, cũng rất bất đắc dĩ.
Thở dài, Trương Mỹ Nhân mặc y phục. Nhẹ nhàng xuống giường, lạnh nhạt nói: “Phong nhi, chuyện đêm nay, ta với ngươi coi như là một giấc mộng đi, nhó kỹ, không được nói cho bất cứ ai.”
Nói xong những lời này, nàng liền đi vào phòng vệ sinh. Hạ thân đầy chất dịch như vậy, nàng muốn trước tiên nhanh chóng rửa sạch, tránh bị người khác phát hiện.
Theo cái áo ngủ trên người được chậm rãi cởi xuống, thân thể mịn màng trắng nõn thật ngạo nhân cũng dần hiện ra trong gương đồng, bộ ngực cao vút, tiểu phúc bằng phẳng nhẵn bóng, bờ eo nhỏ xinh, nơi thần bí ở hạ thân hơi hé ra, hai chân trắng nõn thon dài. Toàn bộ cơ thể tản mát ra một mùi hương của nữ nhân trưởng thành.
Trương Mỹ Nhân như là lần đầu tiên quan sát tỉ mỉ cơ thể của chính mình.
Không thể phủ nhận, ngay cả bản thân nàng cũng cho rằng thân thể mình rất đẹp. Không trách được tiểu tử thúi kia đối với mình động sắc tâm. Chỉ là việc đêm nay, chính nàng cũng phải nhận hơn nữa trách nhiệm.
Nhưng mà trong lòng Trương Mỹ Nhân cũng có chút tức giận, bản thân mình bị xú nam nhân chiếm tiện nghi. Lại còn không thể xử lí hắn, còn phải xin hắn giấu diếm chuyện này, thực sự là...
Thở dài một tiếng yếu ớt, Trương Mỹ Nhân chui vào phòng tắm, bắt đầu rửa sạch vết tích “tội ác”.
Lưu Phong thì lại cảm thấy thoả mãn mà rời khởi phòng của Trương Mỹ Nhân.
Ngay khi Lưu Phong “săn bắn” vui vẻ như vậy, trong cung lại xảy ra chuyện lớn.
Thái tử phi sau khi bị lão hoàng đế giam lỏng trong tâm sinh hận ý. Không để ý Hắc Phượng Hoàng nhiều lần khuyên can mà vẫn phái người đi ám sát lão hoàng đế.
Theo như nàng nghĩ, ám sát lần này cũng không quá mạo hiểm, sát thủ nàng phái đi là tử sĩ, ngay cả khi thất bại, cũng sẽ không bán đứng mình.
Thái tử phi cũng không hy vọng xa vời rằng lần này ám sát thành công, nàng sở dĩ kiên trì phái sát thủ chẳng qua là muốn xả giận mà thôi.
Lệnh giam lỏng của lão hoàng đế, đối với nàng mà nói, không thể nào chấp nhận được, theo như nàng nghĩ đấy đúng là một sự sỉ nhục đối với nàng. Mấy ngày nay, nàng không làm được gì, trong lòng vô cùng lo lắng. Sốt ruột.
Dưới tình huống như vậy, tự nhiên ý niệm điên cuồng trong đầu. Ý nghĩ này rất đơn giản, nàng muốn xả giận. Nếu không, nàng sẽ thật sự điên mất.
Sau khi tử sĩ nhiệm vụ thất bại bình thường đều chọn tự sát.
Nhưng nàng không nghĩ tới, sát thủ nàng phái đi dưới sự vây công của mười mấy tên Chân long vệ cùng cao thủ Thiên Sư đạo, ngay cả cơ hội tự sát cũng không có.
Không thể phủ nhận, sát thủ đúng là rất giữ miệng, nhưng trải qua ba ngày sống không bằng chết, hắn cuối cùng khai ra Thái tử phi.
Một tia chớp xẹt qua bầu trời, chỉ sát na sau đó, một tiếng sấm vang lên, mưa to khắp cả kinh thành.
Lúc này mặc dù là đêm khuya, nhưng hoàng cung phi thường náo nhiệt ồn ào, lão hoàng đế ra lệnh, toàn bộ đông cung đều bị cấm quân cùng cẩm y vệ vây quanh. Mà dẫn đều là Chân Long vệ cùng cao thủ Thiên sư đạo.
Lão hoàng đế có Xích Long-Chân Long vệ thủ lĩnh theo sau, đi vào cửa chính Đông cung, nghiêm lệnh thuộc hạ thủ chặt cửa cung, sau đó bước nhanh vào. Giờ đây, tâm tình của hắn có lẽ so với thời tiết lúc này còn tồi tệ hơn. Mặc dù hắn đối với Đông cung sớm có đề phòng, nhưng cũng không nghĩ tới Thái tử phi lại sai người ám sát hắn. Chuyện như vậy, hắn không muốn thấy.
Thái tử phi khi nhìn một lượng lớn cấm quân cùng cẩm y vệ, đã nghĩ tới ngọn nguồn sự tình.
Không ngờ, nàng lại không có kinh hoàng cũng sợ hãi nào. Ngược lại, tâm tình của nàng biểu hiện rất bình tĩnh, rất bình tĩnh. Có lẽ, mấy ngày nay, nàng cũng chưa có bình tĩnh như vậy.
Sự việc đã bại lộ.
Nếu đã mất thể diện, cũng không có gì phải e ngại.
Có một số việc, sớm muộn cũng sẽ phát sinh.
“Ha ha...”
Thấy lão hoàng đế nổi giận đùng đùng bước tới, Thái tử phi bỗng nhiên lớn tiếng cười vang, đêm khuya yên tĩnh, tiếng cười lanh lảnh vang vọng Đông cung, thanh âm thật thê lương.
Lão hoàng đế khẽ nhíu mày. Sắc mặt biến đỗi, chậm rãi đi tới phía trước, đi thẳng tới trước mặt Thái tử phi.
Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn Thái tử phi, cau mày hỏi: “Tại sao Điềm nhi phải làm như vậy?”
Thái tử phi nghe vậy, cũng không có trả lời lão hoàng đế. Nàng cúi đầu, trầm mặc, trong lòng nhanh chóng nghĩ, tại sao? Đến tột cùng là tại sao?
Có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không thể nói rõ.
“Ta cần một sự giải thích hợp lý, nếu không...” Lão hoàng đế nhìn thẳng vào Thái tử phi. Trong đôi mắt thâm thuý ánh lên một tia sát khí.
Thái tử phi cau mày, trong đôi mắt phẳng lặng như nước chớp động. Trên mặt không có một chút biểu lộ gì. Một lúc sau, nàng mới ngẩng đầu, nhìn lão hoàng đế, ánh mắt đúng là bình tĩnh như tế, môi hồng hé mở, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao?”
Hai người giống nhau đều hỏi là tại sao, nhưng mà ý tứ lại không giống nhau.
“Trẫm là thiên tử, trẫm là hoàng đế. Không có cái gì là tại sao.” Lão hoàng đế lạnh lùng trả lời.
Thái tử phi trừng mắt. Giọng căm hận hỏi: “Tại sao, tại sao phải đối xử với ta và Triệt nhi như vậy, chẳng lẽ chúng ta không phải từng là con dâu, cháu trai mà ông yêu thương nhất sao?”
Lão hoàng đế nghe vậy, khẽ mở miệng, thế nhưng lại không nói gì cả.
Thái tử phi đột nhiên lại cười ha hả. Trong đôi mắt xinh đẹp bắn ra hai ánh mắt oán hận, nàng nói tựa như chất vấn: “Ông già rồi. Ông sớm muộn cũng chết, ông vì sao còn không buông tay. Ông cho rằng mình thật sự có thể vạn tuế sao?”
Nàng khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm vào hai mắt lão hoàng đế. Lạnh lùng hỏi: “Ông đã từng nói cho ta biết Triệt nhi sẽ trở thành cửu ngũ (ngôi vua). Sẽ trở thành hoàng đế của đế quốc. Mới gần đây, là ông khiến ta phải xuống tay. Thế nhưng bây giờ... ông lại còn nói những lời dối trá này.”
“Tại sao phải như vậy?” Thái tử phi giọng đầy oán hận hỏi: “Cho tới nay, ta cùng Triệt nhi đều xem ông là người thân gần gũi nhất, thế nhưng ông... mấy năm nay ông đối với chúng ta như thế nào. Bệ hạ, ta rất tôn kính bệ hạ, ông vì sao phải đối xử như vậy với con dâu và cháu trai... ông muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho lão Tứ. Hay là ông cho là ông sống được vĩnh viễn? Ông cho là ông có thể sao? Ông cho rằng ông là ai? Nếu cởi tấm hoàng bào ra, ông bất quá cũng chỉ là một lão đầu, một cây gỗ lâu năm mục nát... ông cái gì cũng không phải, cái gì cũng không phải...”
Lão hoàng đế lẵng lặng nghe Thái tử phi nói. Đôi mắt thâm thuý bĩnh tĩnh nhìn nàng. Trong lòng thêm vài phần thương hại... Hắn đột nhiên nghĩ, con dâu hắn thực ra rất đáng thương.
Vốn nàng có cơ hội trở thành hoàng hậu.
Nếu Thái tử không chết, nàng chắc chắn sẽ là hoàng hậu.
Vốn nàng có cơ hội trở thành thái hậu.
Nếu Thái tôn kế vị, nàng chắc chắn sẽ là Thái hậu.
Đây đều là những lời hắn đã từng hứa, nhưng hôm nay...
Lão hoàng đế lạnh nhạt nói: “Chuyện này cũng không phải là lý do ngươi động thủ với ta. Ngươi là thần tử. Mà ta là hoàng đế.”
Thái tử phi đột nhiên trở nên bắt đầu phẫn nộ. Gương mặt xinh đẹp thặm chí có chút vặn vẹo, nàng dùng tay chĩa vào lão hoàng đế, phẫn nộ quát: “Không sai, ông là hoàng đế, ông là cửu ngũ chí tôn. Ông muốn thế nào thì là như thế? Nói đi, ông muốn đối xử với ta thế nào, giết ta. Hay là tiếp tục nhốt ta?”
Thái tử phi thở dốc hai cái, bỗng nhiên dùng một ánh mắt thương hại liếc nhìn lão hoàng đế, cười khinh miệt: “Bệ hạ, ông biết không? Kỳ thật có đôi khi ta cũng hiểu được ông rất đáng thương. Mặc dù ông nắm giữ của cải cùng quyền lực tối cao, thế nhưng ông rất thống khổ. Biết vì sao không? Bởi vì không ai chân chính yêu ông, quan tâm tới ông, ngay cả con của ông, cháu ông, thậm chí vô số thê tử ở hậu cung. Bọn họ không có một ai thực sự yêu quý ông, quan tâm tới ông, bọn họ chỉ quan tâm tới quyền lực và của cải trong tay ông, cho nên so với ta ông đáng thương hơn...”
“Câm miệng!” Có lẽ Thái tử phi đã nói đụng tới nỗi đau của lão hoàng đế. Hắn đột nhiên gầm lên một tiếng.
“Ha ha.” Thái tử phi thấy được ánh mắt đau đớn của lão hoàng đế, nàng cười ha ha một cách càn rỡ: “Ta nói đúng. Ta nói trúng tâm sự của ông.”
Lão hoàng đế lạnh lùng nói: “Làm càn!”
“Làm càn?” Thái tử phi cười khinh thường: “Dù sao cũng thế này rồi, ta cũng không có sợ gì, cùng lắm là chết. Nhưng ta tin, người còn sống so với người chết đi lại càng thống khổ. Bởi vì còn sống, vốn là một loại thống khổ. Có lẽ, ta nên chết sớm đi...”
Nhìn trong mắt Thái tử phi đối với cái chết rất lạnh lùng, lão hoàng đế trong lòng đột nhiên có một cảm giác sợ hãi khó hiểu.
“Ngươi điên rồi.” Lão hoàng đế phẫn nộ quát.
“Điên?” Thái tử phi lạnh lùng cười một tếng: “Ta không điên, người điên thật sự là ông, ông mới là người điên nhất, điên nhất của đế quốc...”
“Người điên, ngươi thật sự điên rồi.” trong mắt lão hoàng đế hiện lên một tia dị sắc, lạnh lùng nói: “Điềm nhi, ngươi đã điên rồi, thực sự điên rồi. Kỳ thực từng bước đi tới hôm nay, ngươi không nên trách ta, tất cả đều là chính ngươi tạo nên. Ham muốn quyền lực của ngươi quá mạnh mẽ. Lúc đầu khi thái tử còn sống, ngươi muốn làm hoàng hậu, bây giờ ngươi muốn làm thái hậu... đúng vậy, chính ham muốn quyền lợi mạnh mẽ đã khiến ngươi đánh mất chính mình.”
Thái tử phi nhíu nhíu mày, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khinh miệt: “Ham muốn quyền lực? Nói đến điều này, tin rằng ông so với ta còn ham muốn gấp 10 lần, gấp 100 lần đi...”
“Không sai, trẫm là thiên tử, trong lòng có ham muốn quyền lực cũng là bình thường, nhưng ngươi chỉ là một người đàn bà, điều mà đàn bà nên làm là giúp chồng dạy con, không phải là truy cầu quyền lực...” Thái tử phi nghiêm mặt. Lạnh lùng nhìn lão hoàng đế, trong mắt toát ra hận ý nhè nhè: “Là ai, là ai làm cho bản thân ta ham muốn quyền lực. Lúc đầu, là ông nói cho ta biết, ta có thể làm hoàng hậu, sau đó cũng là ông, là ông nói cho ta biết, ta có thể làm thái hậu... nếu không phải bởi vì ông nói, ta sẽ biến thành như vậy sao?
“Không sai. Trẫm từng hứa cho ngươi hết thảy.” Lão hoàng đế chậm rãi nói: “Bây giờ trẫm đổi ý rồi!”
“Vô sỉ.” Thái tử phi cười lạnh nói: “Đây là bộ mặt thật của một hoàng đế, một cửu ngũ chí tôn...”
Lưu Phong thầm nghĩ: Ta khinh, lúc vừa rồi ngươi còn chủ động hơn cả ta, bây giờ khi làm xong rồi, lại không chịu thừa nhận.
“Ngươi có nói hay không, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?” Trương Mỹ Nhân thấy Lưu Phong không lên tiếng, lại thúc giục lần nữa. Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Hồ đồ thế nào lại thất thân với tên Lưu Phong cơ chứ. Trước đây thì không nói làm gì, bây giờ chuyện này mà truyền ra ngoài nàng biết ăn nói thế nào với Tam tỷ đây. Trước mấy ngày còn nhiệt tình khuyên Tam tỷ biểu lộ với Lưu Phong vậy mà lúc này lại phát sinh cái chuyện...
Lưu Phong biểu hiện ra vẻ mặt vô tội, trong giọng nói còn mang theo một tia uỷ khuất, hắn thở dài: “Tứ sư tôn, kỳ thực ta cũng không biết xảy ra chuyện gì? Ta vừa từ phòng Mộ Dung Tuyết đi ra lại muốn xin lỗi ngươi chuyện trước đó, ai ngờ vừa vào phòng, chợt nghe ngươi gọi tên ta. Sau đó ta đi tới, ta thấy ngươi đang ngủ nên quyết định rời đi trước đã. Ai biết ngươi đột nhiên chặn lại ôm lấy ta, kéo lại giường. Chuyện tiếp theo, tin rằng ta không nói, ngươi cũng biết...” (ta khinh!!!)
Ý tứ của Lưu Phong rất rõ ràng, lão tử đây bị ngươi cưỡng gian.
“Tứ sư tôn, ngươi không phải là nằm mơ cùng ta làm việc ấy... sau đó thì. .” Lưu Phong cẩn thận hỏi dò.
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn còn chưa hết thẹn thùng lập tức lại thêm đỏ ửng, trong lòng có phần lo lắng, mình như thế nào lại...
Những cảnh tượng trong mộng lại hiện ra trong mắt Trương Mỹ Nhân, chả trách kích thích lại chân thật như vậy thì ra đấy đều là sự thật.
Cúi đầu, nàng vừa vặn thấy bổng bổng của Lưu Phong tuy rằng chiến tranh đã chấm dứt, nhưng mà ở phía trên còn lưu lại một ít chất dịch.
Trương Mỹ Nhân không dám nhìn nhiều, ngọc dung đỏ bừng vội vã thu hồi ánh mắt. Nhưng chỉ một cái liếc mắt, bổng bổng nọ đã khắc sâu trong tâm trí của nàng... Nàng biết, cái ấy nhất định là bảo bối làm cho nàng cực kì săng khoái.
Lưu Phong đáng chết. Vì sao hơn nửa đêm ngươi xông vào phòng ta.
Trương Mỹ Nhân thật là khóc không ra nước mắt, chuyện đã xảy ra, nàng thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ?
“Tiểu tử thúi, ngươi...” Trương Mỹ Nhân vốn còn muốn trách mắng vài câu, nhưng nghĩ lại, hình như là chính mình chủ động, tất nhiên hắn không nên vào phòng mình lúc đêm khua, nhưng chính bản thân mình cũng có trách nhiệm.
Trong lòng Trương Mỹ Nhân vừa thẹn vừa tức. Tâm tư rối loạn, sắc mặt rất xấu hổ, cũng rất bất đắc dĩ.
Thở dài, Trương Mỹ Nhân mặc y phục. Nhẹ nhàng xuống giường, lạnh nhạt nói: “Phong nhi, chuyện đêm nay, ta với ngươi coi như là một giấc mộng đi, nhó kỹ, không được nói cho bất cứ ai.”
Nói xong những lời này, nàng liền đi vào phòng vệ sinh. Hạ thân đầy chất dịch như vậy, nàng muốn trước tiên nhanh chóng rửa sạch, tránh bị người khác phát hiện.
Theo cái áo ngủ trên người được chậm rãi cởi xuống, thân thể mịn màng trắng nõn thật ngạo nhân cũng dần hiện ra trong gương đồng, bộ ngực cao vút, tiểu phúc bằng phẳng nhẵn bóng, bờ eo nhỏ xinh, nơi thần bí ở hạ thân hơi hé ra, hai chân trắng nõn thon dài. Toàn bộ cơ thể tản mát ra một mùi hương của nữ nhân trưởng thành.
Trương Mỹ Nhân như là lần đầu tiên quan sát tỉ mỉ cơ thể của chính mình.
Không thể phủ nhận, ngay cả bản thân nàng cũng cho rằng thân thể mình rất đẹp. Không trách được tiểu tử thúi kia đối với mình động sắc tâm. Chỉ là việc đêm nay, chính nàng cũng phải nhận hơn nữa trách nhiệm.
Nhưng mà trong lòng Trương Mỹ Nhân cũng có chút tức giận, bản thân mình bị xú nam nhân chiếm tiện nghi. Lại còn không thể xử lí hắn, còn phải xin hắn giấu diếm chuyện này, thực sự là...
Thở dài một tiếng yếu ớt, Trương Mỹ Nhân chui vào phòng tắm, bắt đầu rửa sạch vết tích “tội ác”.
Lưu Phong thì lại cảm thấy thoả mãn mà rời khởi phòng của Trương Mỹ Nhân.
Ngay khi Lưu Phong “săn bắn” vui vẻ như vậy, trong cung lại xảy ra chuyện lớn.
Thái tử phi sau khi bị lão hoàng đế giam lỏng trong tâm sinh hận ý. Không để ý Hắc Phượng Hoàng nhiều lần khuyên can mà vẫn phái người đi ám sát lão hoàng đế.
Theo như nàng nghĩ, ám sát lần này cũng không quá mạo hiểm, sát thủ nàng phái đi là tử sĩ, ngay cả khi thất bại, cũng sẽ không bán đứng mình.
Thái tử phi cũng không hy vọng xa vời rằng lần này ám sát thành công, nàng sở dĩ kiên trì phái sát thủ chẳng qua là muốn xả giận mà thôi.
Lệnh giam lỏng của lão hoàng đế, đối với nàng mà nói, không thể nào chấp nhận được, theo như nàng nghĩ đấy đúng là một sự sỉ nhục đối với nàng. Mấy ngày nay, nàng không làm được gì, trong lòng vô cùng lo lắng. Sốt ruột.
Dưới tình huống như vậy, tự nhiên ý niệm điên cuồng trong đầu. Ý nghĩ này rất đơn giản, nàng muốn xả giận. Nếu không, nàng sẽ thật sự điên mất.
Sau khi tử sĩ nhiệm vụ thất bại bình thường đều chọn tự sát.
Nhưng nàng không nghĩ tới, sát thủ nàng phái đi dưới sự vây công của mười mấy tên Chân long vệ cùng cao thủ Thiên Sư đạo, ngay cả cơ hội tự sát cũng không có.
Không thể phủ nhận, sát thủ đúng là rất giữ miệng, nhưng trải qua ba ngày sống không bằng chết, hắn cuối cùng khai ra Thái tử phi.
Một tia chớp xẹt qua bầu trời, chỉ sát na sau đó, một tiếng sấm vang lên, mưa to khắp cả kinh thành.
Lúc này mặc dù là đêm khuya, nhưng hoàng cung phi thường náo nhiệt ồn ào, lão hoàng đế ra lệnh, toàn bộ đông cung đều bị cấm quân cùng cẩm y vệ vây quanh. Mà dẫn đều là Chân Long vệ cùng cao thủ Thiên sư đạo.
Lão hoàng đế có Xích Long-Chân Long vệ thủ lĩnh theo sau, đi vào cửa chính Đông cung, nghiêm lệnh thuộc hạ thủ chặt cửa cung, sau đó bước nhanh vào. Giờ đây, tâm tình của hắn có lẽ so với thời tiết lúc này còn tồi tệ hơn. Mặc dù hắn đối với Đông cung sớm có đề phòng, nhưng cũng không nghĩ tới Thái tử phi lại sai người ám sát hắn. Chuyện như vậy, hắn không muốn thấy.
Thái tử phi khi nhìn một lượng lớn cấm quân cùng cẩm y vệ, đã nghĩ tới ngọn nguồn sự tình.
Không ngờ, nàng lại không có kinh hoàng cũng sợ hãi nào. Ngược lại, tâm tình của nàng biểu hiện rất bình tĩnh, rất bình tĩnh. Có lẽ, mấy ngày nay, nàng cũng chưa có bình tĩnh như vậy.
Sự việc đã bại lộ.
Nếu đã mất thể diện, cũng không có gì phải e ngại.
Có một số việc, sớm muộn cũng sẽ phát sinh.
“Ha ha...”
Thấy lão hoàng đế nổi giận đùng đùng bước tới, Thái tử phi bỗng nhiên lớn tiếng cười vang, đêm khuya yên tĩnh, tiếng cười lanh lảnh vang vọng Đông cung, thanh âm thật thê lương.
Lão hoàng đế khẽ nhíu mày. Sắc mặt biến đỗi, chậm rãi đi tới phía trước, đi thẳng tới trước mặt Thái tử phi.
Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn Thái tử phi, cau mày hỏi: “Tại sao Điềm nhi phải làm như vậy?”
Thái tử phi nghe vậy, cũng không có trả lời lão hoàng đế. Nàng cúi đầu, trầm mặc, trong lòng nhanh chóng nghĩ, tại sao? Đến tột cùng là tại sao?
Có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không thể nói rõ.
“Ta cần một sự giải thích hợp lý, nếu không...” Lão hoàng đế nhìn thẳng vào Thái tử phi. Trong đôi mắt thâm thuý ánh lên một tia sát khí.
Thái tử phi cau mày, trong đôi mắt phẳng lặng như nước chớp động. Trên mặt không có một chút biểu lộ gì. Một lúc sau, nàng mới ngẩng đầu, nhìn lão hoàng đế, ánh mắt đúng là bình tĩnh như tế, môi hồng hé mở, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao?”
Hai người giống nhau đều hỏi là tại sao, nhưng mà ý tứ lại không giống nhau.
“Trẫm là thiên tử, trẫm là hoàng đế. Không có cái gì là tại sao.” Lão hoàng đế lạnh lùng trả lời.
Thái tử phi trừng mắt. Giọng căm hận hỏi: “Tại sao, tại sao phải đối xử với ta và Triệt nhi như vậy, chẳng lẽ chúng ta không phải từng là con dâu, cháu trai mà ông yêu thương nhất sao?”
Lão hoàng đế nghe vậy, khẽ mở miệng, thế nhưng lại không nói gì cả.
Thái tử phi đột nhiên lại cười ha hả. Trong đôi mắt xinh đẹp bắn ra hai ánh mắt oán hận, nàng nói tựa như chất vấn: “Ông già rồi. Ông sớm muộn cũng chết, ông vì sao còn không buông tay. Ông cho rằng mình thật sự có thể vạn tuế sao?”
Nàng khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm vào hai mắt lão hoàng đế. Lạnh lùng hỏi: “Ông đã từng nói cho ta biết Triệt nhi sẽ trở thành cửu ngũ (ngôi vua). Sẽ trở thành hoàng đế của đế quốc. Mới gần đây, là ông khiến ta phải xuống tay. Thế nhưng bây giờ... ông lại còn nói những lời dối trá này.”
“Tại sao phải như vậy?” Thái tử phi giọng đầy oán hận hỏi: “Cho tới nay, ta cùng Triệt nhi đều xem ông là người thân gần gũi nhất, thế nhưng ông... mấy năm nay ông đối với chúng ta như thế nào. Bệ hạ, ta rất tôn kính bệ hạ, ông vì sao phải đối xử như vậy với con dâu và cháu trai... ông muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho lão Tứ. Hay là ông cho là ông sống được vĩnh viễn? Ông cho là ông có thể sao? Ông cho rằng ông là ai? Nếu cởi tấm hoàng bào ra, ông bất quá cũng chỉ là một lão đầu, một cây gỗ lâu năm mục nát... ông cái gì cũng không phải, cái gì cũng không phải...”
Lão hoàng đế lẵng lặng nghe Thái tử phi nói. Đôi mắt thâm thuý bĩnh tĩnh nhìn nàng. Trong lòng thêm vài phần thương hại... Hắn đột nhiên nghĩ, con dâu hắn thực ra rất đáng thương.
Vốn nàng có cơ hội trở thành hoàng hậu.
Nếu Thái tử không chết, nàng chắc chắn sẽ là hoàng hậu.
Vốn nàng có cơ hội trở thành thái hậu.
Nếu Thái tôn kế vị, nàng chắc chắn sẽ là Thái hậu.
Đây đều là những lời hắn đã từng hứa, nhưng hôm nay...
Lão hoàng đế lạnh nhạt nói: “Chuyện này cũng không phải là lý do ngươi động thủ với ta. Ngươi là thần tử. Mà ta là hoàng đế.”
Thái tử phi đột nhiên trở nên bắt đầu phẫn nộ. Gương mặt xinh đẹp thặm chí có chút vặn vẹo, nàng dùng tay chĩa vào lão hoàng đế, phẫn nộ quát: “Không sai, ông là hoàng đế, ông là cửu ngũ chí tôn. Ông muốn thế nào thì là như thế? Nói đi, ông muốn đối xử với ta thế nào, giết ta. Hay là tiếp tục nhốt ta?”
Thái tử phi thở dốc hai cái, bỗng nhiên dùng một ánh mắt thương hại liếc nhìn lão hoàng đế, cười khinh miệt: “Bệ hạ, ông biết không? Kỳ thật có đôi khi ta cũng hiểu được ông rất đáng thương. Mặc dù ông nắm giữ của cải cùng quyền lực tối cao, thế nhưng ông rất thống khổ. Biết vì sao không? Bởi vì không ai chân chính yêu ông, quan tâm tới ông, ngay cả con của ông, cháu ông, thậm chí vô số thê tử ở hậu cung. Bọn họ không có một ai thực sự yêu quý ông, quan tâm tới ông, bọn họ chỉ quan tâm tới quyền lực và của cải trong tay ông, cho nên so với ta ông đáng thương hơn...”
“Câm miệng!” Có lẽ Thái tử phi đã nói đụng tới nỗi đau của lão hoàng đế. Hắn đột nhiên gầm lên một tiếng.
“Ha ha.” Thái tử phi thấy được ánh mắt đau đớn của lão hoàng đế, nàng cười ha ha một cách càn rỡ: “Ta nói đúng. Ta nói trúng tâm sự của ông.”
Lão hoàng đế lạnh lùng nói: “Làm càn!”
“Làm càn?” Thái tử phi cười khinh thường: “Dù sao cũng thế này rồi, ta cũng không có sợ gì, cùng lắm là chết. Nhưng ta tin, người còn sống so với người chết đi lại càng thống khổ. Bởi vì còn sống, vốn là một loại thống khổ. Có lẽ, ta nên chết sớm đi...”
Nhìn trong mắt Thái tử phi đối với cái chết rất lạnh lùng, lão hoàng đế trong lòng đột nhiên có một cảm giác sợ hãi khó hiểu.
“Ngươi điên rồi.” Lão hoàng đế phẫn nộ quát.
“Điên?” Thái tử phi lạnh lùng cười một tếng: “Ta không điên, người điên thật sự là ông, ông mới là người điên nhất, điên nhất của đế quốc...”
“Người điên, ngươi thật sự điên rồi.” trong mắt lão hoàng đế hiện lên một tia dị sắc, lạnh lùng nói: “Điềm nhi, ngươi đã điên rồi, thực sự điên rồi. Kỳ thực từng bước đi tới hôm nay, ngươi không nên trách ta, tất cả đều là chính ngươi tạo nên. Ham muốn quyền lực của ngươi quá mạnh mẽ. Lúc đầu khi thái tử còn sống, ngươi muốn làm hoàng hậu, bây giờ ngươi muốn làm thái hậu... đúng vậy, chính ham muốn quyền lợi mạnh mẽ đã khiến ngươi đánh mất chính mình.”
Thái tử phi nhíu nhíu mày, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khinh miệt: “Ham muốn quyền lực? Nói đến điều này, tin rằng ông so với ta còn ham muốn gấp 10 lần, gấp 100 lần đi...”
“Không sai, trẫm là thiên tử, trong lòng có ham muốn quyền lực cũng là bình thường, nhưng ngươi chỉ là một người đàn bà, điều mà đàn bà nên làm là giúp chồng dạy con, không phải là truy cầu quyền lực...” Thái tử phi nghiêm mặt. Lạnh lùng nhìn lão hoàng đế, trong mắt toát ra hận ý nhè nhè: “Là ai, là ai làm cho bản thân ta ham muốn quyền lực. Lúc đầu, là ông nói cho ta biết, ta có thể làm hoàng hậu, sau đó cũng là ông, là ông nói cho ta biết, ta có thể làm thái hậu... nếu không phải bởi vì ông nói, ta sẽ biến thành như vậy sao?
“Không sai. Trẫm từng hứa cho ngươi hết thảy.” Lão hoàng đế chậm rãi nói: “Bây giờ trẫm đổi ý rồi!”
“Vô sỉ.” Thái tử phi cười lạnh nói: “Đây là bộ mặt thật của một hoàng đế, một cửu ngũ chí tôn...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.