Quyển 11 - Chương 92: Tái thu nữ phó
Xích Tuyết
03/06/2013
Nghê Thường nghe thế, sắc mặt hơi dịu xuống, thở dài nói: “Phong nhi, ta cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của ngươi. Chỉ là ngươi ngàn vạn lần không thể trầm mê trong dục vọng. Đại tỷ nói, ngươi là người làm đại sự, hiện tại ta cũng đã nhìn ra, ngươi thật sự muốn làm đại sự. Một khi đã làm đại sự, ngươi cũng không thể mỗi ngày trầm mê trong đám nữ nhân. Lại càng không thể dùng tu luyện để qua mắt sư tôn.”
“Tam sư tôn, ta thực chỉ là vì tu luyện, nếu không đêm nay người đến xem cho biết.” Lưu Phong khẩn trương, gần đây mỗi ngày cùng Lăng Ba làm đến chết đi sống lại, kỳ thật có một phần lớn nguyên nhân là vì tu luyện.
Nghê Thường nghe vậy, sắc mặt đỏ lên. Giậm chân, hung hăng lườm Lưu Phong, bộ ngực bão mãn phập phồng không ngừng: “Phong nhi, ngươi càng ngày càng không biết lớn nhỏ. Ai nhìn ngươi làm...”
Lưu Phong lúc này mới ý thức được mình nói quá đà, vội vàng nghiêm mặt nói: “Tam sư tôn. Ta sai rồi, lần sau ta sẽ chú ý.” Nói xong tiện giương mắt gắt gao nhìn Nghê Thường.
Nghê Thường bị Lưu Phong nhìn hơi mất tự nhiên. Liếc mắt nhìn Lưu Phong, thở dài: “Ân, ngươi hiểu là tốt rồi.”
“A a, sư tôn ngươi không giận ta nữa.” Lưu Phong mừng rỡ, nắm lấy tiểu thủ mềm mại của Nghê Thường, nói: “Tam sư tôn, người thật tốt. Ta đã biết người đối với ta tốt nhất mà, người khẳng định sẽ không bỏ mặc ta đâu.”
Tiểu thủ Nghê Thường bị Lưu Phong nắm, khuôn mặt đỏ lên một cách khó hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt kích động của Lưu Phong lại nhịn không được cười một tiếng: “Ngươi a, đã là chủ một thành rồi, đôi khi lại giống như một đứa trẻ mãi không lớn vậy.”
Lưu Phong nhân cơ hội ôm lấy Nghê Thường, dụi đầu vào lòng ngực nàng: “Tam sư tôn, ở trước mặt người. Phong nhi vĩnh viễn là một đứa trẻ.”
“Không được, ngươi phải lớn lên.” Nghê Thường trong lòng thầm nói vài câu, ngươi muốn vĩnh viễn là một đứa trẻ, tình kiếp của ta phải làm sao bây giờ.
“Tam sư tôn, thật đàn hồi a...” Lưu Phong lúc này hoàn toàn là được đằng chân lân đằng đầu đang khi nói chuyện cũng đã sờ mông Nghê Thường.
Nghê Thường cảm thấy mông truyền lên một trận tao nhiệt, vội vàng đẩy Lưu Phong ra, giận dữ nói: “Tiểu sắc lang. Ta không để ý tới ngươi nữa. Ta đi tìm Hương Quân tỷ tỷ nói chuyện phiếm.”
“Đừng nha, nàng ta sẽ dạy hư người đấy.” Lưu Phong một trận buồn bực, đại ma nữ này không biết dùng thủ đoạn gì, cư nhiên vài ngày nay liền thân mật được cùng với Nghê Thường, đã bắt đầu gọi nhau là tỷ muội.
...
...
Hàn gia từng kiêu ngạo một đời. Lúc này đang chờ đợi tai họa diệt môn.
Sự phản bội của Hàn Tuấn bị phát hiện có nghĩa Hàn gia từ nay về sau không thể sống yên ở Phong thành. Điểm này, Hàn phu nhân tại lúc nhận được tin trong lòng đã rất rõ ràng.
Dù Hàn gia chỉ có mình Hàn Tuấn làm phản đồ. Bọn họ đều trong sạch, nhưng người ngoại không nghĩ như vậy. Có lẽ chủ công cũng sẽ không nghĩ như vậy.
Chẳng qua Hàn gia cũng có một nhóm người ôm tâm lí may mắn. Tại thời điểm quân đội bao vây xung quanh phủ đệ Hàn gia, bọn họ cho rằng chỉ cần vứt bỏ quan hệ với Hàn Tuấn. Mất hết gia tài cũng có thể mua được một sinh lộ.
Nhưng Hàn phu nhân khôn ngoan lại không nghĩ như vậy, bà sớm đã ở trong phòng mình buộc một sợi dây lên xà nhà, treo mình lên trên, bà không đành lòng chính mắt nhìn thấy tộc nhân của mình bị hủy diệt như vậy.
Cái này gọi là sai một ly đi một dặm (nguyên văn: nhất thất túc thành thiên cổ hận) nhưng bà không có năng lực ngăn cản tất cả mọi chuyện xảy ra. Tội nhân Hàn Tuấn đã bị xử tử, bà dù muốn oán trách vài câu cũng không thể, bởi vậy bà lựa chọn đi trước một bước.
Sau khi ta chết, chẳng phải sợ hồng thủy thao thiên. (cứ hiểu tạm là sóng to gió lớn đi)
Hàn phu nhân bên này vừa mới tắt thở, Thủ Bị quân liền xông vào Hàn gia.
Một trường đại đồ sát lúc này đã bắt đầu.
Hàn Tuấn khi còn sống là quận thủ một phương, cả nhà lớn bé gần hai trăm người. Nhưng đối mặt với Thủ Bị quân như lang như hổ, bọn họ không có năng lực gì để chống cự, nếu có thể thì cũng chỉ là trước khi chết phát ra một tràng kêu gào thảm thiết.
Tiến hành trường đại đồ sát này toàn bộ đều là người trong Thủ Bị quân của Phong thành. Thần Thánh quân đoàn của Lưu Phong không đáng phải làm sự tình như vậy
Giết chóc, giết chóc vô tình
Thời gian không lâu, Hàn gia máu đã chảy thành sông, xác ngổn ngang khắp mặt đất.
Đối mặt với trường tai ương bất ngờ này, bọn họ ngoại trừ kêu thảm thiết ra chỉ có thể tức giận mắng chửi. Nhưng sau khi mắng chửi xong đổi lại là sự giết chóc càng thêm tàn khốc.
Trừ tộc nhân Hàn gia, ngay cả hạ nhân gia đinh cũng là đối tượng giết chóc.
Không sai, mệnh lệnh từ trên giao xuống là mãn môn sao trảm (giết cả nhà, tịch thu tài sản). Hàn Tuấn phạm thượng phản quốc, ai bị xác nhận người nhà của hắn cũng là đồng lõa. Đối với sự tình như vậy, luôn luôn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể buông tha một ai.
Nếu Hàn Tuấn biết hành vi của mình sẽ dẫn tới mãn môn sao trảm, tin rằng hắn khẳng định sẽ có lựa chọn chính xác.
Đương nhiên, sau khi giết chóc khắp nơi, Hàn gia vẫn còn người sống. Ít nhất nữ quyến đến bây giờ đều còn sống. Nguyên tắc giết người của quân đội luôn là nam nhân giết sạch, cướp lấy nữ nhân.
Lần này Hàn gia tuy chịu lệnh diệt môn, nhưng cũng không gây cản trở các tướng sĩ trước lúc các nàng chết tận tình hưởng thụ một phen.
Tại nữ quyến nội viện, mấy Thủ Bị quân chính đang đuổi bắt một thiếu nữ. Thiếu nữ kinh hoàng thất thố chạy trốn khắp nơi, nhưng là có trốn đâu cũng đều có Thủ Bị quân cản đường.
Có binh lính nóng ruột thậm chí trong cuộc đuổi bắt đã xé rách váy của thiếu nữ, lộ ra da thịt mềm mại.
“Cầu xin các người buông tha ta, buông tha ta được không?” Thiếu nữ không ngừng cầu xin, hy vọng có thể làm cảm động mấy tướng sĩ này.
Nhưng tiếng la hét không ngừng của thiếu nữ chỉ có thể càng thêm kích động dục vọng của họ.
“Ha ha, nữ nhân. Dù sao nàng sớm muộn cũng phải chết, không bằng cùng chúng ta vui vẻ...” Một gã thủ lĩnh cầm đầu đi tới, cười dâm nói.
“Không muốn, không muốn...” Thiếu nữ cắn mỗi hô lên kinh hoàng: “Các người là lũ ác ma, ác ma... quân đội của chủ công đại nhân sẽ không như vậy... Các người là ác ma.”
Thủ lĩnh kia khinh thường nói: “Có trách thì trách phụ thân ngươi ấy, hắn thông địch bán nước, các ngươi xứng đáng có tao ngộ như vậy. Các huynh đệ lên... Người bắt đầu chậm một chút, để cho các huynh để hưởng thụ chút...”
Lời này vừa nói ra, bị đẩy lên phía trước là một gã Thủ Bị binh không còn một chút nhẫn nãi, cả ngươi lao tới, xô ngã thiếu nữ xuống đất, xem ra đã là bá vương giương cung rồi (nó lên đó).
Thiếu nữ nước mắt đầy mặt, liều mạng giãy dụa, nhưng khí lực của nàng sao có thể đẩy được tên binh lính như lang như hổ kia ra.
Hơn nữa, lúc này đã lại có vài tên binh lính tiến lên hỗ trợ. Thằng ấn chân thì cứ ấn chân, kẻ xé quần áo thì cứ xé, nữ tử ngoại trừ kêu thảm thiết cùng rống giận thì không làm được chuyện gì nữa.
Dần dần, trên mặt nàng đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Nàng hung ác nhìn binh lính chung quanh, nhãn thần đã như một phiến tro tàn.
Nàng vốn định cắn lưỡi tự sát. Nhưng một binh lính có kinh nghiệm đã bóp chặt mồm nàng, ngăn cản nàng tự sát.
Xong rồi, nàng biết mình xong rồi.
Cái đang chờ đợi nàng là sự lăng nhục của hơn trăm binh lính.
“Phụ thân. Người vì cái gì mà phải như vậy... Ta hận người...” Trong một khắc, trong lòng thiếu nữ đối với phụ thân mình tràn ngập cừu hận. Hàn gia bị hủy diệt là do một tay hắn tạo nên.
Hoàng Kiến lạnh lùng nhìn thủ hạ của mình thao tác nhưng không nói gì, hắn đối với người nhà họ Hàn sẽ không có một tia thương xót. Phản bội bị phát hiện, chính là phải nhận kết quả như vậy.
Mỗi người đều phải có trách nhiêm đối với mỗi hành vi việc làm của mình.
Một khi Hàn Tuấn đã lựa chọn con đường này, sẽ phải chấp nhận số phận, những người này vô tội? Nói đùa, ai có thể chứng minh họ vô tội. Vạn nhất giết sót, tương lai Phong thành có đại sự xảy ra, hắn sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề.
“Đừng hận, đây đều là tạo nghiệt của phụ thân ngươi.” Hoàng Kiến lạnh lùng nói.
Ngay lúc này. Kỳ tích đã xảy ra, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống. Thủ Bị binh vây quanh thiếu nữ đột nhiên bị một cỗ đại lực đánh bay ra ngoài.
“Người nào? Các huynh đệ xông lên cho ta...” Tên tiểu đầu mục kia bật dậy, hét một tiếng, liền quơ đại đao trong tay bổ tới.
“Đồ hỗn trướng!”
Người nọ quát lạnh một tiếng. Cũng không biết làm như thế nào, binh lính chung quanh nhất thời cảm giác cả người bị giam hãm, ngay cả động một chút cũng không được.
Chung quanh thêm nhiều Thủ Bị binh đang muốn tiến lên, lại không thể tưởng được thiên tổng đại nhân Hoàng Kiến vọt tới, hướng về phía binh lính vừa to mồm cho ăn phát bạt tai.
“Đồ hỗn trướng. Các ngươi cư nhiên dám động thủ với chủ công...” Hoàng Kiến giờ phút này đã nhận ra Lưu Phong, thấy thuộc hạ của mình động đao với Lưu Phong, toàn thân nhất thời chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hắn vội quỳ rạp trên mặt đất, sợ run người nói: “Thiên tổng Thủ bị quân ra mắt chủ công. Chủ công, thuộc hạ quản người kẻ dưới không nghiêm, làm kinh động đến chủ công, xin chủ nhân trách phạt.”
Những binh đinh lúc trước quát to muốn động thủ với Lưu Phong lúc này sợ đên ngây người, mỗi người đều ném vũ khí trong tay xuống. Run rẩy quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Người đến chính là Lưu Phong.
Đương nhiên, hắn cũng không biết Hàn gia bị xét nhà hôm nay, chỉ là lúc đi qua đây. Từ xa đã ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc. Hắn lúc đấy mới đuổi tới xem có chuyện gì.
Ai biết được vừa bước vào cửa liền thấy được Thủ Bị quân chuẩn bị lăng nhục thiếu nữ kia.
Lưu Phong sắc mặt xạm đi, trong lòng không thấy thoải mái, hắn quan sát Thủ Bị quân chung quanh, lòng có chút nghi vấn, đây là binh của lão tử.
Mẹ nó, chúng cùng cường đạo có khác gì nhau. Hàn Tuấn là thông địch phản bội, nhưng người nhà của hắn cũng không nhất thiết phải hứng chịu lỗi lầm này.
Mãn môn sao trảm, người nên giết đã giết, nên diệt thì đã diệt. Vì sao phải làm ra chuyện cầm thú bậc này.
Sau nửa ngày, Lưu Phong thở ra một hơi, gắt gao nhìn Hoàng Kiến: “Đây là binh của ngươi? Ngươi nói cho ta, hành vi của các ngươi hiện tại cùng cường đạo có gì khác nhau?”
Hoàng Kiến nghe vậy, thân thể khẽ run lên, trán đầy mồ hôi lạnh: “Chủ công, thuộc hạ quản kẻ dưới không nghiêm, xin người trách phạt. Chỉ là quân trung quy củ luôn luôn thế...”
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Hỗn trướng. Quy củ chó má gì chứ, ai đặt ra? Ngươi đặt ra à. Điều lệ quản lý Thủ Bị quân ngươi xem chưa?”
Hoàng Kiến Nghe vậy, đang muốn giải thích, cũng không tưởng Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng: “Cũng có thể là do ta lo nghĩ chưa thỏa đáng, thiết lập quá nhiều điều lệ, nhưng không có một quản lý hữu hiệu. Quên đi, ngươi đứng lên đi.” Lưu Phong trong lúc vô ý thấy được tác phong cùng tố chất Thủ Bị quân, trong lòng một trận cảm khái. Hắn định sau khi trở về, lập tức liền thực hiện một cuộc chỉnh quân mới. Tác phong cùng tố chất quân đội quá trọng yếu.
Hoàng Kiến không dám đứng dậy, cúi đầu nói: “Chủ công, là thuộc hạ quản kẻ dưới không nghiêm. Xin chủ công trách phạt.”
Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng. Lạnh nhạt nói.” Ngươi đứng lên đi. Chỉ là cách làm của các ngươi hôm nay thật sai lầm. Hàn Tuấn phạm vào tội lớn tày trời, Hàn gia dĩ nhiên phải diệt môn. Nhưng phương pháp xử lý của các ngươi cũng không chịu nghĩ kỹ. Giết người cũng đừng làm quá trớn. Các ngươi vì sao lại lăng nhục nữ quyến Hàn gia như thế này. Hành vi của các ngươi và cường đạo chẳng khác gì nhau. Các ngươi làm như vậy, nếu truyền ra ngoài. Sẽ làm trong lòng bách tính sợ hãi, làm người Phong thành sợ hãi... Về sau các ngươi phải chú ý. Cho nên ta xử phạt... Như vậy đi, từ nay về sau, cho tướng sĩ của ngươi đem điều lệ quản lý Thủ Bị quân ra chép mỗi nguời một trăm lần cho ta, hơn nữa ghi tạc trong lòng. Mấy ngày nữa, ta sẽ đến kiểm tra. Nếu lười biếng, ta sẽ phạt nặng.”
Hoàng Kiến nghe vậy, lúc này mới đứng lên, dẫn thủ hạ mình tạ ơn.
Bình tĩnh lại. Hoàng Kiến cẩn thận ngẫm lại lời Lưu Phong. Quả thật có nhiều đạo lý, sự tình hôm nay bọn họ quả thật có chút quá đà. Chủ công thường nói, lòng dân hướng về mới là căn bản của Phong thành. Hôm nay bọn họ hành động cường đạo như vậy. Đích xác sẽ làm trong lòng dân chúng sợ hãi.
“Tiếp tục làm chuyện của các đi...” Lưu Phong nhàn nhạt phân phó.
Đối với họa diệt môn của Hàn gia, Lưu Phong cũng không thông cảm, đây là tạo nghiệt của Hàn Tuấn.
Nói gì đi nữa, việc này cũng là vì nghĩ tới cảm nghĩ của đại quân Phong thành.
Có lẽ trừ Hàn Tuấn, người của Hàn gia quả thật oan uổng, Nhưng hiện tại cũng không thể quan tâm nhiều như vậy được. Thắng giặc phải bắt tướng (Thương dả xuất đầu điểu), phải có người hy sinh một chút, để giết một dọa trăm cũng tốt.
Những lực lượng ví dụ nhiều vô cùng. Tin tưởng rằng quan lại Phong thành thấy được kết cục của Hàn gia, về sau làm việc sẽ cân nhắc nhiều hơn.
Đạo làm quan Lưu Phong trải qua một ít. Nhưng thấy được. Tiền thế nhiều phim cổ trang như vậy không phải để xem chơi. Cà rốt hay cây gậy, cuối cùng vẫn phải vận dụng cho thích hợp.
Hoàng Kiến phân phó một tiếng. Bắt đầu một vòng giết hại mới.
Lúc này đây, nữ quyến cũng không buông tha.
“Thực xin lỗi, ta chỉ có thể làm vậy, chỉ có thể để ngươi không phải chịu sự lăng nhục, phẩm giá trong sạch mà chết thôi.” Lưu Phong nhàn nhạt nói.
Thiếu nữ kia đột nhiên lao tới. Ôm lấy chân Lưu Phong, cầu xin: “Chủ công, xin người đừng giết ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết.”
“Đừng giết ta, ta làm nô phó cho người, ta làm nô phó của người được không?” Thiếu nữ ánh mắt vốn một phiến tro tàn sau khi Lưu Phong xuất hiện lại sáng ngời lên.
“Tam sư tôn, ta thực chỉ là vì tu luyện, nếu không đêm nay người đến xem cho biết.” Lưu Phong khẩn trương, gần đây mỗi ngày cùng Lăng Ba làm đến chết đi sống lại, kỳ thật có một phần lớn nguyên nhân là vì tu luyện.
Nghê Thường nghe vậy, sắc mặt đỏ lên. Giậm chân, hung hăng lườm Lưu Phong, bộ ngực bão mãn phập phồng không ngừng: “Phong nhi, ngươi càng ngày càng không biết lớn nhỏ. Ai nhìn ngươi làm...”
Lưu Phong lúc này mới ý thức được mình nói quá đà, vội vàng nghiêm mặt nói: “Tam sư tôn. Ta sai rồi, lần sau ta sẽ chú ý.” Nói xong tiện giương mắt gắt gao nhìn Nghê Thường.
Nghê Thường bị Lưu Phong nhìn hơi mất tự nhiên. Liếc mắt nhìn Lưu Phong, thở dài: “Ân, ngươi hiểu là tốt rồi.”
“A a, sư tôn ngươi không giận ta nữa.” Lưu Phong mừng rỡ, nắm lấy tiểu thủ mềm mại của Nghê Thường, nói: “Tam sư tôn, người thật tốt. Ta đã biết người đối với ta tốt nhất mà, người khẳng định sẽ không bỏ mặc ta đâu.”
Tiểu thủ Nghê Thường bị Lưu Phong nắm, khuôn mặt đỏ lên một cách khó hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt kích động của Lưu Phong lại nhịn không được cười một tiếng: “Ngươi a, đã là chủ một thành rồi, đôi khi lại giống như một đứa trẻ mãi không lớn vậy.”
Lưu Phong nhân cơ hội ôm lấy Nghê Thường, dụi đầu vào lòng ngực nàng: “Tam sư tôn, ở trước mặt người. Phong nhi vĩnh viễn là một đứa trẻ.”
“Không được, ngươi phải lớn lên.” Nghê Thường trong lòng thầm nói vài câu, ngươi muốn vĩnh viễn là một đứa trẻ, tình kiếp của ta phải làm sao bây giờ.
“Tam sư tôn, thật đàn hồi a...” Lưu Phong lúc này hoàn toàn là được đằng chân lân đằng đầu đang khi nói chuyện cũng đã sờ mông Nghê Thường.
Nghê Thường cảm thấy mông truyền lên một trận tao nhiệt, vội vàng đẩy Lưu Phong ra, giận dữ nói: “Tiểu sắc lang. Ta không để ý tới ngươi nữa. Ta đi tìm Hương Quân tỷ tỷ nói chuyện phiếm.”
“Đừng nha, nàng ta sẽ dạy hư người đấy.” Lưu Phong một trận buồn bực, đại ma nữ này không biết dùng thủ đoạn gì, cư nhiên vài ngày nay liền thân mật được cùng với Nghê Thường, đã bắt đầu gọi nhau là tỷ muội.
...
...
Hàn gia từng kiêu ngạo một đời. Lúc này đang chờ đợi tai họa diệt môn.
Sự phản bội của Hàn Tuấn bị phát hiện có nghĩa Hàn gia từ nay về sau không thể sống yên ở Phong thành. Điểm này, Hàn phu nhân tại lúc nhận được tin trong lòng đã rất rõ ràng.
Dù Hàn gia chỉ có mình Hàn Tuấn làm phản đồ. Bọn họ đều trong sạch, nhưng người ngoại không nghĩ như vậy. Có lẽ chủ công cũng sẽ không nghĩ như vậy.
Chẳng qua Hàn gia cũng có một nhóm người ôm tâm lí may mắn. Tại thời điểm quân đội bao vây xung quanh phủ đệ Hàn gia, bọn họ cho rằng chỉ cần vứt bỏ quan hệ với Hàn Tuấn. Mất hết gia tài cũng có thể mua được một sinh lộ.
Nhưng Hàn phu nhân khôn ngoan lại không nghĩ như vậy, bà sớm đã ở trong phòng mình buộc một sợi dây lên xà nhà, treo mình lên trên, bà không đành lòng chính mắt nhìn thấy tộc nhân của mình bị hủy diệt như vậy.
Cái này gọi là sai một ly đi một dặm (nguyên văn: nhất thất túc thành thiên cổ hận) nhưng bà không có năng lực ngăn cản tất cả mọi chuyện xảy ra. Tội nhân Hàn Tuấn đã bị xử tử, bà dù muốn oán trách vài câu cũng không thể, bởi vậy bà lựa chọn đi trước một bước.
Sau khi ta chết, chẳng phải sợ hồng thủy thao thiên. (cứ hiểu tạm là sóng to gió lớn đi)
Hàn phu nhân bên này vừa mới tắt thở, Thủ Bị quân liền xông vào Hàn gia.
Một trường đại đồ sát lúc này đã bắt đầu.
Hàn Tuấn khi còn sống là quận thủ một phương, cả nhà lớn bé gần hai trăm người. Nhưng đối mặt với Thủ Bị quân như lang như hổ, bọn họ không có năng lực gì để chống cự, nếu có thể thì cũng chỉ là trước khi chết phát ra một tràng kêu gào thảm thiết.
Tiến hành trường đại đồ sát này toàn bộ đều là người trong Thủ Bị quân của Phong thành. Thần Thánh quân đoàn của Lưu Phong không đáng phải làm sự tình như vậy
Giết chóc, giết chóc vô tình
Thời gian không lâu, Hàn gia máu đã chảy thành sông, xác ngổn ngang khắp mặt đất.
Đối mặt với trường tai ương bất ngờ này, bọn họ ngoại trừ kêu thảm thiết ra chỉ có thể tức giận mắng chửi. Nhưng sau khi mắng chửi xong đổi lại là sự giết chóc càng thêm tàn khốc.
Trừ tộc nhân Hàn gia, ngay cả hạ nhân gia đinh cũng là đối tượng giết chóc.
Không sai, mệnh lệnh từ trên giao xuống là mãn môn sao trảm (giết cả nhà, tịch thu tài sản). Hàn Tuấn phạm thượng phản quốc, ai bị xác nhận người nhà của hắn cũng là đồng lõa. Đối với sự tình như vậy, luôn luôn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể buông tha một ai.
Nếu Hàn Tuấn biết hành vi của mình sẽ dẫn tới mãn môn sao trảm, tin rằng hắn khẳng định sẽ có lựa chọn chính xác.
Đương nhiên, sau khi giết chóc khắp nơi, Hàn gia vẫn còn người sống. Ít nhất nữ quyến đến bây giờ đều còn sống. Nguyên tắc giết người của quân đội luôn là nam nhân giết sạch, cướp lấy nữ nhân.
Lần này Hàn gia tuy chịu lệnh diệt môn, nhưng cũng không gây cản trở các tướng sĩ trước lúc các nàng chết tận tình hưởng thụ một phen.
Tại nữ quyến nội viện, mấy Thủ Bị quân chính đang đuổi bắt một thiếu nữ. Thiếu nữ kinh hoàng thất thố chạy trốn khắp nơi, nhưng là có trốn đâu cũng đều có Thủ Bị quân cản đường.
Có binh lính nóng ruột thậm chí trong cuộc đuổi bắt đã xé rách váy của thiếu nữ, lộ ra da thịt mềm mại.
“Cầu xin các người buông tha ta, buông tha ta được không?” Thiếu nữ không ngừng cầu xin, hy vọng có thể làm cảm động mấy tướng sĩ này.
Nhưng tiếng la hét không ngừng của thiếu nữ chỉ có thể càng thêm kích động dục vọng của họ.
“Ha ha, nữ nhân. Dù sao nàng sớm muộn cũng phải chết, không bằng cùng chúng ta vui vẻ...” Một gã thủ lĩnh cầm đầu đi tới, cười dâm nói.
“Không muốn, không muốn...” Thiếu nữ cắn mỗi hô lên kinh hoàng: “Các người là lũ ác ma, ác ma... quân đội của chủ công đại nhân sẽ không như vậy... Các người là ác ma.”
Thủ lĩnh kia khinh thường nói: “Có trách thì trách phụ thân ngươi ấy, hắn thông địch bán nước, các ngươi xứng đáng có tao ngộ như vậy. Các huynh đệ lên... Người bắt đầu chậm một chút, để cho các huynh để hưởng thụ chút...”
Lời này vừa nói ra, bị đẩy lên phía trước là một gã Thủ Bị binh không còn một chút nhẫn nãi, cả ngươi lao tới, xô ngã thiếu nữ xuống đất, xem ra đã là bá vương giương cung rồi (nó lên đó).
Thiếu nữ nước mắt đầy mặt, liều mạng giãy dụa, nhưng khí lực của nàng sao có thể đẩy được tên binh lính như lang như hổ kia ra.
Hơn nữa, lúc này đã lại có vài tên binh lính tiến lên hỗ trợ. Thằng ấn chân thì cứ ấn chân, kẻ xé quần áo thì cứ xé, nữ tử ngoại trừ kêu thảm thiết cùng rống giận thì không làm được chuyện gì nữa.
Dần dần, trên mặt nàng đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Nàng hung ác nhìn binh lính chung quanh, nhãn thần đã như một phiến tro tàn.
Nàng vốn định cắn lưỡi tự sát. Nhưng một binh lính có kinh nghiệm đã bóp chặt mồm nàng, ngăn cản nàng tự sát.
Xong rồi, nàng biết mình xong rồi.
Cái đang chờ đợi nàng là sự lăng nhục của hơn trăm binh lính.
“Phụ thân. Người vì cái gì mà phải như vậy... Ta hận người...” Trong một khắc, trong lòng thiếu nữ đối với phụ thân mình tràn ngập cừu hận. Hàn gia bị hủy diệt là do một tay hắn tạo nên.
Hoàng Kiến lạnh lùng nhìn thủ hạ của mình thao tác nhưng không nói gì, hắn đối với người nhà họ Hàn sẽ không có một tia thương xót. Phản bội bị phát hiện, chính là phải nhận kết quả như vậy.
Mỗi người đều phải có trách nhiêm đối với mỗi hành vi việc làm của mình.
Một khi Hàn Tuấn đã lựa chọn con đường này, sẽ phải chấp nhận số phận, những người này vô tội? Nói đùa, ai có thể chứng minh họ vô tội. Vạn nhất giết sót, tương lai Phong thành có đại sự xảy ra, hắn sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề.
“Đừng hận, đây đều là tạo nghiệt của phụ thân ngươi.” Hoàng Kiến lạnh lùng nói.
Ngay lúc này. Kỳ tích đã xảy ra, một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống. Thủ Bị binh vây quanh thiếu nữ đột nhiên bị một cỗ đại lực đánh bay ra ngoài.
“Người nào? Các huynh đệ xông lên cho ta...” Tên tiểu đầu mục kia bật dậy, hét một tiếng, liền quơ đại đao trong tay bổ tới.
“Đồ hỗn trướng!”
Người nọ quát lạnh một tiếng. Cũng không biết làm như thế nào, binh lính chung quanh nhất thời cảm giác cả người bị giam hãm, ngay cả động một chút cũng không được.
Chung quanh thêm nhiều Thủ Bị binh đang muốn tiến lên, lại không thể tưởng được thiên tổng đại nhân Hoàng Kiến vọt tới, hướng về phía binh lính vừa to mồm cho ăn phát bạt tai.
“Đồ hỗn trướng. Các ngươi cư nhiên dám động thủ với chủ công...” Hoàng Kiến giờ phút này đã nhận ra Lưu Phong, thấy thuộc hạ của mình động đao với Lưu Phong, toàn thân nhất thời chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hắn vội quỳ rạp trên mặt đất, sợ run người nói: “Thiên tổng Thủ bị quân ra mắt chủ công. Chủ công, thuộc hạ quản người kẻ dưới không nghiêm, làm kinh động đến chủ công, xin chủ nhân trách phạt.”
Những binh đinh lúc trước quát to muốn động thủ với Lưu Phong lúc này sợ đên ngây người, mỗi người đều ném vũ khí trong tay xuống. Run rẩy quỳ trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Người đến chính là Lưu Phong.
Đương nhiên, hắn cũng không biết Hàn gia bị xét nhà hôm nay, chỉ là lúc đi qua đây. Từ xa đã ngửi được một mùi máu tanh nồng nặc. Hắn lúc đấy mới đuổi tới xem có chuyện gì.
Ai biết được vừa bước vào cửa liền thấy được Thủ Bị quân chuẩn bị lăng nhục thiếu nữ kia.
Lưu Phong sắc mặt xạm đi, trong lòng không thấy thoải mái, hắn quan sát Thủ Bị quân chung quanh, lòng có chút nghi vấn, đây là binh của lão tử.
Mẹ nó, chúng cùng cường đạo có khác gì nhau. Hàn Tuấn là thông địch phản bội, nhưng người nhà của hắn cũng không nhất thiết phải hứng chịu lỗi lầm này.
Mãn môn sao trảm, người nên giết đã giết, nên diệt thì đã diệt. Vì sao phải làm ra chuyện cầm thú bậc này.
Sau nửa ngày, Lưu Phong thở ra một hơi, gắt gao nhìn Hoàng Kiến: “Đây là binh của ngươi? Ngươi nói cho ta, hành vi của các ngươi hiện tại cùng cường đạo có gì khác nhau?”
Hoàng Kiến nghe vậy, thân thể khẽ run lên, trán đầy mồ hôi lạnh: “Chủ công, thuộc hạ quản kẻ dưới không nghiêm, xin người trách phạt. Chỉ là quân trung quy củ luôn luôn thế...”
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Hỗn trướng. Quy củ chó má gì chứ, ai đặt ra? Ngươi đặt ra à. Điều lệ quản lý Thủ Bị quân ngươi xem chưa?”
Hoàng Kiến Nghe vậy, đang muốn giải thích, cũng không tưởng Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng: “Cũng có thể là do ta lo nghĩ chưa thỏa đáng, thiết lập quá nhiều điều lệ, nhưng không có một quản lý hữu hiệu. Quên đi, ngươi đứng lên đi.” Lưu Phong trong lúc vô ý thấy được tác phong cùng tố chất Thủ Bị quân, trong lòng một trận cảm khái. Hắn định sau khi trở về, lập tức liền thực hiện một cuộc chỉnh quân mới. Tác phong cùng tố chất quân đội quá trọng yếu.
Hoàng Kiến không dám đứng dậy, cúi đầu nói: “Chủ công, là thuộc hạ quản kẻ dưới không nghiêm. Xin chủ công trách phạt.”
Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng. Lạnh nhạt nói.” Ngươi đứng lên đi. Chỉ là cách làm của các ngươi hôm nay thật sai lầm. Hàn Tuấn phạm vào tội lớn tày trời, Hàn gia dĩ nhiên phải diệt môn. Nhưng phương pháp xử lý của các ngươi cũng không chịu nghĩ kỹ. Giết người cũng đừng làm quá trớn. Các ngươi vì sao lại lăng nhục nữ quyến Hàn gia như thế này. Hành vi của các ngươi và cường đạo chẳng khác gì nhau. Các ngươi làm như vậy, nếu truyền ra ngoài. Sẽ làm trong lòng bách tính sợ hãi, làm người Phong thành sợ hãi... Về sau các ngươi phải chú ý. Cho nên ta xử phạt... Như vậy đi, từ nay về sau, cho tướng sĩ của ngươi đem điều lệ quản lý Thủ Bị quân ra chép mỗi nguời một trăm lần cho ta, hơn nữa ghi tạc trong lòng. Mấy ngày nữa, ta sẽ đến kiểm tra. Nếu lười biếng, ta sẽ phạt nặng.”
Hoàng Kiến nghe vậy, lúc này mới đứng lên, dẫn thủ hạ mình tạ ơn.
Bình tĩnh lại. Hoàng Kiến cẩn thận ngẫm lại lời Lưu Phong. Quả thật có nhiều đạo lý, sự tình hôm nay bọn họ quả thật có chút quá đà. Chủ công thường nói, lòng dân hướng về mới là căn bản của Phong thành. Hôm nay bọn họ hành động cường đạo như vậy. Đích xác sẽ làm trong lòng dân chúng sợ hãi.
“Tiếp tục làm chuyện của các đi...” Lưu Phong nhàn nhạt phân phó.
Đối với họa diệt môn của Hàn gia, Lưu Phong cũng không thông cảm, đây là tạo nghiệt của Hàn Tuấn.
Nói gì đi nữa, việc này cũng là vì nghĩ tới cảm nghĩ của đại quân Phong thành.
Có lẽ trừ Hàn Tuấn, người của Hàn gia quả thật oan uổng, Nhưng hiện tại cũng không thể quan tâm nhiều như vậy được. Thắng giặc phải bắt tướng (Thương dả xuất đầu điểu), phải có người hy sinh một chút, để giết một dọa trăm cũng tốt.
Những lực lượng ví dụ nhiều vô cùng. Tin tưởng rằng quan lại Phong thành thấy được kết cục của Hàn gia, về sau làm việc sẽ cân nhắc nhiều hơn.
Đạo làm quan Lưu Phong trải qua một ít. Nhưng thấy được. Tiền thế nhiều phim cổ trang như vậy không phải để xem chơi. Cà rốt hay cây gậy, cuối cùng vẫn phải vận dụng cho thích hợp.
Hoàng Kiến phân phó một tiếng. Bắt đầu một vòng giết hại mới.
Lúc này đây, nữ quyến cũng không buông tha.
“Thực xin lỗi, ta chỉ có thể làm vậy, chỉ có thể để ngươi không phải chịu sự lăng nhục, phẩm giá trong sạch mà chết thôi.” Lưu Phong nhàn nhạt nói.
Thiếu nữ kia đột nhiên lao tới. Ôm lấy chân Lưu Phong, cầu xin: “Chủ công, xin người đừng giết ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết.”
“Đừng giết ta, ta làm nô phó cho người, ta làm nô phó của người được không?” Thiếu nữ ánh mắt vốn một phiến tro tàn sau khi Lưu Phong xuất hiện lại sáng ngời lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.