Quyển 2 - Chương 27: Tân nội y
Xích Tuyết
02/06/2013
Lưu Phong tiếp tục dùng trí thức tiền kiếp, nghiêm chỉnh nói: “Bò Cạp cùng Song Ngư có thể xem là một đôi tốt nhất bởi vì hai người cùng thuộc mạng thủy, đều lấy tình cảm làm đầu nhưng một cường một nhược, một cương một nhu tương trợ lẫn nhau, hoàn toàn có thể phát huy đến cảnh giới cao nhất. Bò Cạp trong tình yêu chính là trụ cột gia đình cùng Song Ngư là một ôn nhu hiền thê không kháng cự cam tâm nhận mệnh chính là trời đất tạo nên một đôi... trên phương diện hoạt động trên giường cả hai người có thể nồng nàn cháy bỏng biểu đạt dục tính của chính mình, hưởng thụ khoái lạc, thiên tiên chi phối.”
Ân Phượng nghe Lưu Phong nói xong đoạn cuối cùng, cất tiếng: “Huynh đó, đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi mà.”
Lưu Phong cảm thấy buồn bực, nhớ lại lúc trước khi kể chuyện xưa cũng có đôi lần dùng những câu như vậy với Ân Phượng. Không nghĩ Ân Phượng học nhanh đến thế, lại dùng câu nói của mình để mà chửi mình.
“Ta căn cứ theo lời của một quyển thượng cổ tinh thư mà nói, có cái gì nói cái đó, tuyệt đối không hề có ý khinh bạc.” Lưu Phong nghiêm trang nói.
Ân Phượng nghe hắn nói, trong lòng lại bùng phát tính hiếu kỳ vội vàng hỏi: “Vậy, vậy cuốn thượng cổ tinh thư bây giờ ở nơi nào, có thể cho muội xem không?”
Lưu Phong cười hắc hắc, nghiêm sắc mặt có gian xảo nói: “Thật không may, mấy ngày trước đây trong tình thế cấp bách, nó đã bị ta dùng để chùi đít roài. (pó tay)
Thật không biết xấu hổ có thể tự nhiên trước mặt nữ hài tử nói chuyện đó, Ân Phượng lườm hắn một cái nói: “Không biết ngượng.”
Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Đó là nhu cầu của con người, huynh cũng cũng không có biện pháp nào khác. Nếu muội cảm thấy hứng thú với thượng cổ tri thức, ta cũng có thể dạy cho muội.”
Ân Phượng không hơi đâu mà tranh cãi với Lưu Phong, đột nhiên hỏi: “Huynh là thuộc cung gì?”
Lưu Phong do dự một chút nói: “Này... không dối gạt muội, ta còn không chú ý đến, để cho ta ngẫm lại, ta sinh ngày mười tháng năm...”
“Ta biết rồi, huynh sinh ngày thuộc cung Bò Cạp.” Ân Phượng phản ứng hiển nhiên so với Lưu Phong nhanh hơn rất nhiều, chờ hắn báo ngày tháng năm sinh xong nàng đã tính ra Lưu Phong thuộc cung nào.
“Đúng, đúng, ta đúng là thuộc cung bò cạp.” Lưu Phong tại kiếp trước hắn chính là thuộc cung Kim Ngưu, còn khi sang đến thế giới này mượn thân thể này, chủ nhân sinh ngày nào năm nào phải họa may chỉ có quỷ mới biết.
Đáng tiếc a, một Ân Phượng thuần khiết từ khi biết được Lưu Phong thuộc cung Bò Cạp thì trong lòng rộn ràng không ngừng.
“Ai nha, Phượng nhi nàng xem chúng ta... chúng ta theo cung hoàng đạo đúng thật là một đôi a.” Lưu Phong kinh hô một tiếng, lối xưng hô thường ngày cũng đã thay đổi.
“A ha, muội là Song Ngư, huynh là Bọ Cạp...”
Nói xong những lời này, Ân Phượng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ yên lặng nhìn Lưu Phong, Lưu Phong cũng lặng lẽ nhìn Ân Phượng, không khí trở nên hoàn toàn tĩnh lặng chỉ còn những hơi thở vang lên.
Đáng tiếc a, mặc dù xung quanh hai người chỉ còn nghe được hơi thở lẫn nhau nhưng cuối cùng cũng chỉ là bốn mắt nhìn nhau, đem đến cảm giác thật thất vọng.
Lưu phong vốn là trong lòng cũng không vội vã gì, hắn muốn chinh phục cho đến khi nàng tự nguyện ngã vào lòng hắn. Còn Ân Phượng thì nhớ tới chính mình cũng còn có hôn ước, không dám tùy tiện hứa hẹn cái gì, định trở về phủ xin phụ thân từ hôn rồi sau đó sẽ tính lại chuyện hôn nhân đại sự.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Phong y hẹn đến ‘Thiên Y Vô Phùng’ (tiệm may Hoàn Mỹ).
Vương Bảo Nhi cùng chưởng quỹ đã đứng đợi tại cửa hậu đã lâu, Lưu Phong cũng không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi thẳng luôn vào chủ đề: “Mọi chuyện đã hoàn thành chưa?”
Lão chưởng quỹ đang muốn trả lời, lại bị Vương Bảo Nhi liếc mắt một cái, lập tức lĩnh ngộ được, vội vàng nhường lại sự tình mỹ mãn này cho gia chủ nói.
“Đại ca, ta đích thân đốc thúc thủ hạ, mọi chuyện người giao đã hoàn toàn thành công, đây xin mời người tự xem đi.” Tiếp xúc nhiều, Vương Bảo Nhi cũng biết Lưu Phong không thích ngôn từ hoa mỹ, trực tiếp đi vào chính sự, không hề vòng vo.
Khi Lưu Phong gật đầu, Vương Bảo Nhi lập tức đi trước dẫn đường.
Vừa mới vào nhà, Lưu Phong liền dễ dàng thấy trên bàn có hơn mười bộ nội y gợi cảm hiệu quả thực tế so với tưởng tượng của hắn còn vượt xa nhiều lần.
Vương Bảo Nhi nhăn mày nửa ngày, cuối cùng nhìn Lưu Phong nói: “Đại ca, ngươi xem... ngươi có thể phân cho ta hai, ba kiện nội y không?”
Lưu Phong nhíu mày nói: “Đây đều là nội y của đàn bà, ngươi lấy làm cái gì?”
“Đại ca không dấu gì ngươi, ta muốn xin hai, ba kiện đưa cho tình nhân của ta.” Vương Bảo Nhi nhìn vào cái tam giác nội y trên bàn, nước bọt chảy ra them thuồng.
Lưu Phong do dự một chút, lấy ra một cái bộ nội y cho hắn rồi nói: “Lần này thành phẩm không nhiều làm, cho ngươi một bộ. Còn lại lần sau tính tiếp.”
Vương Bảo Nhi mặc dù còn muốn xin vài món, nhưng nhớ tới ngày đó Lưu Phong tay không có thể tạo ra lửa, hắn không dám trái ý, vội vàng hủy bỏ tâm tư, đối với Lưu Phong ngàn vạn ân tạ.
Lưu Phong nóng lòng muốn kiểm chứng hiệu quả, vội vàng dặn dò chưởng quỹ cho nội y vào bên trong túi rồi đứng lên mang về Di Hồng viện.
Thật xảo diệu, Liễu Thanh Nghi và Tiểu Linh nhi cũng vắng mặt trong viện, gọi Tố nương tới hỏi mới biết là hai người họ đi chùa lễ phật.
Lưu Phong có chút lo lắng cho an toàn của mẫu tử họ, sắc mặt có chút giận dỗi nói: “Ngươi như thế nào có thể yên tâm cho hai mẹ con nàng đi ra ngoài, vạn nhất gặp phải người xấu thì biết làm sao?”
Tố nương vội nói: “Thiếu gia yên tâm, ta biết người yêu thương mẫu tử họ, lúc xuất môn ta đã phải Phượng Vệ theo sau, tuyệt sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Tố nương tỷ tỷ, ngươi quả nhiên là chu đáo.” Nghe được có Phương Vệ theo bảo vệ, Lưu Phong nhất thời yên tâm, cười nói: “Tố nương tỷ tỷ, ngươi đối với ta cũng rất tốt, ta có chút lễ vật cho ngươi.”
Tố nương vội nói: “Thiếu gia không nên khách sáo như vậy, đây thực ra chỉ là bổn phận Tố nương.”
“Ha ha.” Lưu Phong nhìn kỹ dáng vóc Tố nương, thầm nghĩ, đừng chê nàng đã già, nếu nàng mặc quần áo hiện đại, thì vóc người tuyệt đối mê mê hồn. Bất quá, nhìn kích thước cặp nhũ hoa kia phỏng chùng phải dụng đến size lớn mới được.
Tố nương bị Lưu Phong nhìn một cách bất hảo, khẽ cười một tiếng nói: “Thiếu gia, người đang tìm trường hoa trên người ta?”
“Không trường hoa, bất qua so với hoa, Tố nương tỷ tỷ đẹp hơn nhiều.” Đối mặt với mỹ nữ, Lưu Phong luôn luôn ngọt ngào.
Tồ nương thầm thở dài trong lòng một tiếng, một người tốt như vậy, nếu không phải mắc bệnh hoa liễu, Tố nương ta thật muốn thất thân cho hắn. Cẩn thận tính toán, Tố nương đi theo Trương Mỹ Nhân cũng đã mười mấy năm, đáng thương nàng cả chục năm ngay cả nam nhân cũng không có. Nhìn thấy Lưu Phong điển trai, công tử hào hoa, trong lòng kỳ thật cũng có những ý nghĩ kỳ quái.
Ân Phượng nghe Lưu Phong nói xong đoạn cuối cùng, cất tiếng: “Huynh đó, đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi mà.”
Lưu Phong cảm thấy buồn bực, nhớ lại lúc trước khi kể chuyện xưa cũng có đôi lần dùng những câu như vậy với Ân Phượng. Không nghĩ Ân Phượng học nhanh đến thế, lại dùng câu nói của mình để mà chửi mình.
“Ta căn cứ theo lời của một quyển thượng cổ tinh thư mà nói, có cái gì nói cái đó, tuyệt đối không hề có ý khinh bạc.” Lưu Phong nghiêm trang nói.
Ân Phượng nghe hắn nói, trong lòng lại bùng phát tính hiếu kỳ vội vàng hỏi: “Vậy, vậy cuốn thượng cổ tinh thư bây giờ ở nơi nào, có thể cho muội xem không?”
Lưu Phong cười hắc hắc, nghiêm sắc mặt có gian xảo nói: “Thật không may, mấy ngày trước đây trong tình thế cấp bách, nó đã bị ta dùng để chùi đít roài. (pó tay)
Thật không biết xấu hổ có thể tự nhiên trước mặt nữ hài tử nói chuyện đó, Ân Phượng lườm hắn một cái nói: “Không biết ngượng.”
Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Đó là nhu cầu của con người, huynh cũng cũng không có biện pháp nào khác. Nếu muội cảm thấy hứng thú với thượng cổ tri thức, ta cũng có thể dạy cho muội.”
Ân Phượng không hơi đâu mà tranh cãi với Lưu Phong, đột nhiên hỏi: “Huynh là thuộc cung gì?”
Lưu Phong do dự một chút nói: “Này... không dối gạt muội, ta còn không chú ý đến, để cho ta ngẫm lại, ta sinh ngày mười tháng năm...”
“Ta biết rồi, huynh sinh ngày thuộc cung Bò Cạp.” Ân Phượng phản ứng hiển nhiên so với Lưu Phong nhanh hơn rất nhiều, chờ hắn báo ngày tháng năm sinh xong nàng đã tính ra Lưu Phong thuộc cung nào.
“Đúng, đúng, ta đúng là thuộc cung bò cạp.” Lưu Phong tại kiếp trước hắn chính là thuộc cung Kim Ngưu, còn khi sang đến thế giới này mượn thân thể này, chủ nhân sinh ngày nào năm nào phải họa may chỉ có quỷ mới biết.
Đáng tiếc a, một Ân Phượng thuần khiết từ khi biết được Lưu Phong thuộc cung Bò Cạp thì trong lòng rộn ràng không ngừng.
“Ai nha, Phượng nhi nàng xem chúng ta... chúng ta theo cung hoàng đạo đúng thật là một đôi a.” Lưu Phong kinh hô một tiếng, lối xưng hô thường ngày cũng đã thay đổi.
“A ha, muội là Song Ngư, huynh là Bọ Cạp...”
Nói xong những lời này, Ân Phượng cũng không biết nên nói cái gì, chỉ yên lặng nhìn Lưu Phong, Lưu Phong cũng lặng lẽ nhìn Ân Phượng, không khí trở nên hoàn toàn tĩnh lặng chỉ còn những hơi thở vang lên.
Đáng tiếc a, mặc dù xung quanh hai người chỉ còn nghe được hơi thở lẫn nhau nhưng cuối cùng cũng chỉ là bốn mắt nhìn nhau, đem đến cảm giác thật thất vọng.
Lưu phong vốn là trong lòng cũng không vội vã gì, hắn muốn chinh phục cho đến khi nàng tự nguyện ngã vào lòng hắn. Còn Ân Phượng thì nhớ tới chính mình cũng còn có hôn ước, không dám tùy tiện hứa hẹn cái gì, định trở về phủ xin phụ thân từ hôn rồi sau đó sẽ tính lại chuyện hôn nhân đại sự.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Phong y hẹn đến ‘Thiên Y Vô Phùng’ (tiệm may Hoàn Mỹ).
Vương Bảo Nhi cùng chưởng quỹ đã đứng đợi tại cửa hậu đã lâu, Lưu Phong cũng không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi thẳng luôn vào chủ đề: “Mọi chuyện đã hoàn thành chưa?”
Lão chưởng quỹ đang muốn trả lời, lại bị Vương Bảo Nhi liếc mắt một cái, lập tức lĩnh ngộ được, vội vàng nhường lại sự tình mỹ mãn này cho gia chủ nói.
“Đại ca, ta đích thân đốc thúc thủ hạ, mọi chuyện người giao đã hoàn toàn thành công, đây xin mời người tự xem đi.” Tiếp xúc nhiều, Vương Bảo Nhi cũng biết Lưu Phong không thích ngôn từ hoa mỹ, trực tiếp đi vào chính sự, không hề vòng vo.
Khi Lưu Phong gật đầu, Vương Bảo Nhi lập tức đi trước dẫn đường.
Vừa mới vào nhà, Lưu Phong liền dễ dàng thấy trên bàn có hơn mười bộ nội y gợi cảm hiệu quả thực tế so với tưởng tượng của hắn còn vượt xa nhiều lần.
Vương Bảo Nhi nhăn mày nửa ngày, cuối cùng nhìn Lưu Phong nói: “Đại ca, ngươi xem... ngươi có thể phân cho ta hai, ba kiện nội y không?”
Lưu Phong nhíu mày nói: “Đây đều là nội y của đàn bà, ngươi lấy làm cái gì?”
“Đại ca không dấu gì ngươi, ta muốn xin hai, ba kiện đưa cho tình nhân của ta.” Vương Bảo Nhi nhìn vào cái tam giác nội y trên bàn, nước bọt chảy ra them thuồng.
Lưu Phong do dự một chút, lấy ra một cái bộ nội y cho hắn rồi nói: “Lần này thành phẩm không nhiều làm, cho ngươi một bộ. Còn lại lần sau tính tiếp.”
Vương Bảo Nhi mặc dù còn muốn xin vài món, nhưng nhớ tới ngày đó Lưu Phong tay không có thể tạo ra lửa, hắn không dám trái ý, vội vàng hủy bỏ tâm tư, đối với Lưu Phong ngàn vạn ân tạ.
Lưu Phong nóng lòng muốn kiểm chứng hiệu quả, vội vàng dặn dò chưởng quỹ cho nội y vào bên trong túi rồi đứng lên mang về Di Hồng viện.
Thật xảo diệu, Liễu Thanh Nghi và Tiểu Linh nhi cũng vắng mặt trong viện, gọi Tố nương tới hỏi mới biết là hai người họ đi chùa lễ phật.
Lưu Phong có chút lo lắng cho an toàn của mẫu tử họ, sắc mặt có chút giận dỗi nói: “Ngươi như thế nào có thể yên tâm cho hai mẹ con nàng đi ra ngoài, vạn nhất gặp phải người xấu thì biết làm sao?”
Tố nương vội nói: “Thiếu gia yên tâm, ta biết người yêu thương mẫu tử họ, lúc xuất môn ta đã phải Phượng Vệ theo sau, tuyệt sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Tố nương tỷ tỷ, ngươi quả nhiên là chu đáo.” Nghe được có Phương Vệ theo bảo vệ, Lưu Phong nhất thời yên tâm, cười nói: “Tố nương tỷ tỷ, ngươi đối với ta cũng rất tốt, ta có chút lễ vật cho ngươi.”
Tố nương vội nói: “Thiếu gia không nên khách sáo như vậy, đây thực ra chỉ là bổn phận Tố nương.”
“Ha ha.” Lưu Phong nhìn kỹ dáng vóc Tố nương, thầm nghĩ, đừng chê nàng đã già, nếu nàng mặc quần áo hiện đại, thì vóc người tuyệt đối mê mê hồn. Bất quá, nhìn kích thước cặp nhũ hoa kia phỏng chùng phải dụng đến size lớn mới được.
Tố nương bị Lưu Phong nhìn một cách bất hảo, khẽ cười một tiếng nói: “Thiếu gia, người đang tìm trường hoa trên người ta?”
“Không trường hoa, bất qua so với hoa, Tố nương tỷ tỷ đẹp hơn nhiều.” Đối mặt với mỹ nữ, Lưu Phong luôn luôn ngọt ngào.
Tồ nương thầm thở dài trong lòng một tiếng, một người tốt như vậy, nếu không phải mắc bệnh hoa liễu, Tố nương ta thật muốn thất thân cho hắn. Cẩn thận tính toán, Tố nương đi theo Trương Mỹ Nhân cũng đã mười mấy năm, đáng thương nàng cả chục năm ngay cả nam nhân cũng không có. Nhìn thấy Lưu Phong điển trai, công tử hào hoa, trong lòng kỳ thật cũng có những ý nghĩ kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.