Quyển 2 - Chương 9: Tẩu Quang
Xích Tuyết
02/06/2013
Nghe Linh nhi nói vậy, Liễu Thanh Nghi bất giác sửng sốt, nàng vốn vẫn nghĩ một tiểu cô nương sẽ có nhiều điều không biết, hôm nay mới biết là mình đã sai lầm.
Đúng vậy, một đứa trẻ cần phải có cả tình thương của cả cha lẫn mẹ. Mình bây giờ phải làm như thế nào đây?
Lưu Phong đi vào thấy Liễu Thanh Nghi đang ôm Linh nhi khóc vội hỏi:
-Thanh Nghi, Linh nhi các ngươi làm sao vậy? Là ai đã khi dễ các ngươi?
Liễu Thanh Nghi lúc này mới phát hiện Lưu Phong đã trở lại, vội vàng buông Linh nhi ra, tiến lên ân cần hỏi:
-Công tử gia, người trở lại rồi sao, chủ nhân có làm khó gì người không?
Lưu Phong ôm Linh nhi vào trong lòng, cười nói: “Không có việc gì, di nương tìm ta hỏi chút chuyện ban sáng thôi. Ta cũng đã nói cho di nương nghe chuyện Tố nương chán ghét phải cai quản quá nhiều trang viện. Sau này sẽ giao cho ngươi quản lý Di Hồng viện, di nương nghe ta nói vậy liền khen ngợi ta làm việc rất tốt. Sau này hai mẹ con các ngươi cứ yên tâm ở lại Di Hồng viện này.”
“Được rồi, ta vừa rồi thấy các ngươi khóc, tại sao lại khóc? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lưu Phong ngừng một chút rồi hỏi tiếp.
Liễu Thanh Nghi vội vàng lau đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, đoạn nói: “Không có gì, mẫu tử chúng tôi gặp được công tử xem như gặp được quý nhân, hôm nay cuộc sống đầy đủ, đột nhiên nghĩ về cuộc sống khổ cực trước kia thì trong lòng có chút chua xót, cho nên rớt nước mắt, để công tử phải chê cười.”
Lưu Phong bình thản nói: “Nguyên lai là chuyện này, yên tâm đi. Từ nay về sau các người nhất định sẽ có cuộc sống yên ổn. Lúc này không còn sớm nữa, Thanh Nghi ngươi mang theo Linh nhi ra phòng ngoài nghỉ ngơi.”
Liễu Thanh Nghi là nha hoàn thân cận của hắn, có ở cùng phòng, hắn cũng không e ngại gì, nhưng hắn lo lắng buổi tối còn phải tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền cho nên mới bảo nàng ra phòng ngoài nghỉ ngơi.
Liễu Thanh Nghi tuân mệnh, vội vàng mang theo Linh nhi đi ra... Tiểu nha đầu đi ra nhưng bộ dạng kỳ lạ, tựa như phân vân có điều gì muốn nói.
Một lát sau, Linh nhi một mình quay lại, kéo tay Lưu Phong, thần bí nói: “Đại ca ca, vừa rồi mẹ của Linh nhi đã gạt đại ca đấy. Lúc nãy là do Linh nhi làm cho mẹ khóc.”
Lưu Phong thấy bộ dạng thần bí của tiểu nha đầu, nhất thời cảm thấy hứng thú: “Nói ca ca nghe xem, ngươi làm sao chọc cho mẹ ngươi khóc được?”
Linh nhi ghé sát lỗ tai của Lưu Phong hạ giọng nói: “Linh nhi muốn ca ca là cha của Linh nhi nhưng mẹ không cho Linh nhi nói, Linh nhi cần cha, không muốn làm đứa con hoang, mẹ nghe như vậy liền khóc.”
Lưu Phong lập tức được một trận kinh ngạc, nha đầu này còn nhỏ nhưng thật là thông minh, có đúng nó là đứa trẻ ba tuổi không nhỉ?
“Linh nhi, ngươi là đứa trẻ ngoan lắm nhưng sau này không được làm cho mẹ ngươi tức giận nữa. Yên tâm đi, sau này sẽ không ai còn dám nói ngươi là con hoang đâu. Bây giờ hãy đi ngủ đi.” Lưu Phong thấp giọng nói.
Linh nhi gật đầu: “đại ca ca ngươi yên tâm Linh nhi sau này sẽ không làm cho mẫu thân tức giận nữa. Linh nhi ngủ trước đây, chúc đại ca ca đêm nay có một giấc mộng đẹp” Nói xong liền xoay người rời đi
Một lát sau, Lưu Phong đang định ngồi xuống, không ngờ lúc này Liễu Thanh Nghi vừa tiến vào, nàng bưng theo một chậu nước nóng, bất kể Lưu Phong cự tuyệt, giúp hắn cởi giày, ngồi xổm xuống ôn nhu tẩy rửa chân cho hắn.
Lưu Phong hai kiếp làm người cũng chưa hề trải qua loại diễm phúc này, chỉ muốn khước từ bất quá nhìn bộ mặt sợ hãi bất an của Liễu Thanh Nghi, hắn đành phải cười khổ mặc cho nàng ta hầu hạ.
Tẩy rửa hai chân xong, Lưu Phong dặn dò Liễu Thanh Nghi trước khi trời sáng, nếu hắn không gọi thì không tự động vào phòng hắn.
Liễu Thanh Nghi nghe vậy lại tưởng rằng hắn có chuyện gì đó bí mật, nếu để cho mình nhìn thấy ắt có chút bất tiện cho nên cũng không thắc mắc, gật đầu lui ra.
Liễu Thanh Nghi lui ra, Lưu Phong đóng cửa phòng, cởi hết quần áo, lõa thể khoanh chân, xếp bằng trên giường, đối diện cửa sổ, tinh thần hoàn toàn thâu liễm, hai mắt nhắm lại, hơi thở dần dần chìm vào đêm khuya yên tĩnh...
Dần dần hắn tiến vào cảnh giới vong ngã, thân thể hoàn toàn cách biệt với ngoại giới, không nghe không thấy bất cứ chuyện gì xảy ra bên ngoài nữa, ngay cả hơi thở cũng tựa như đình trệ.
Tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể mở ra hấp thu thiên địa tinh hoa, nhật nguyệt linh khí.
Sự thật Lưu Phong giờ đây đang ở trong trạng thái rất nguy hiểm, giờ phút này hắn thật sự không hề phòng bị, ngoại giới phát sinh chuyện gì hắn cũng không cảm giác được, ngay cả một hài đồng ba tuổi cũng có thể đưa hắn vào chỗ chết. Bất quá nơi này là Phượng viên, canh phòng cực kỳ nghiêm mật, đừng nói là võ lâm nhân sĩ bình thường không cách nào tiến đến. Mà cho dù là cao thủ của tu chân giới cũng không thể dễ dàng đột nhập. Hơn nữa danh tiếng của Xà Hạt tiên tử vang dội khắp tu chân giới, phóng tầm mắt ra thì tại tu chân giới cũng không có mấy người là đối thủ của nàng, ai dám đột nhập vào đây cơ chứ.
Canh năm, Lưu Phong dựa theo phương thức của Thái ÂmThất Tinh Huyền vận khí, lưu chuyển mười tám vòng chu thiên, chân nguyên trong cơ thể bành trướng, không gian trong đan điền có dấu hiệu đạt đến cực hạn. Nếu tiếp tục nữa ắt sẽ nổ tung.
Lưu Phong cũng biết được tu vi của mình chưa thể ngay lập tức tăng tiến được, đan điền cũng chỉ có thể dung nạp được nguyên khí như lúc này, tuyệt không thể chứa thêm, hắn lập tức dừng việc tu luyện lại.
Đợi cho đến khi cơ thể hoàn toàn tiêu hóa được lượng linh khí vừa hấp thụ được thì cũng là lúc trời vừa sáng. Những tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng Lưu Phong.
Bên ngoài Linh nhi đang la hét muốn tiến vào phòng Lưu Phong nhưng Liễu Thanh Nghi tối qua đã được Lưu Phong dặn dò, nào dám cho tiểu nha đầu bước vào, hai mẹ con vì thế nhất thời lại đấu khẩu với nhau.
Lưu Phong nghe vậy mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thanh Nghi, Linh nhi, vào được rồi.”
Liễu Thanh Nghi nghe Lưu Phong gọi, liền đi đến, chỉ là vừa mới bước chân vào cửa đã kêu lên hoảng hốt, hai tay che mắt, vụt chạy ra ngoài.
“Đại ca ca, sao người không mặc quần áo vậy? Cái ‘cây’ của người trông thật là buồn cười quá” Linh nhi dù sao cũng còn nhỏ, vấn đề về giới tính nó chưa thể nào biết được. Vẻ mặt ngây thơ, khờ khạo nhìn vào khu vực giữa hai chân hắn thấy có một cây đoản côn, không khỏi cảm thấy rất hứng thú.
Lúc này Lưu Phong mới bừng tỉnh, thì ra tối qua mình luyện công đã bỏ hết quần áo, lúc nãy đã quên mất, không trách được Liễu Thanh Nghi phản ứng mạnh mẽ như vậy.
“Linh nhi, người trước tiên đi ra ngoài một chút, để đại ca mặc quần áo, rồi ngươi vào được không?” Cũng may là Linh nhi chưa biết gì, Lưu Phong ý thức được điều này nên đã dùng tay che hạ thể, đè nén đoản côn xuống.
Nghe lời Lưu Phong, Linh nhi xoay người đi ra ngoài.
Lưu Phong nhân cơ hội đó mặc quần áo trong lòng thầm nghĩ không biết giải thích với Liễu Thanh Nghi như thế nào đây.
Nhìn vẻ mặt nàng ấy chắc là đã hiểu lầm mình, còn tưởng rằng mình cố ý lưu manh như vậy.
Bước xuống giường, Lưu Phong lại thay đổi chủ ý, cần gì phải giải thích chứ! Dù sao thì Liễu Thanh Nghi cũng là thiếp thân nha hoàn của mình cơ mà, thấy vậy thì có làm sao đâu.
Ta là lưu manh há lại sợ ai!
Đi ra cửa phòng, Lưu Phong gặp Liễu Thanh Nghi lúc này đã trấn tĩnh lại, chỉ là sắc mặt vẫn còn đỏ ửng.
Hắc hắc, Tiểu nương tử này chắc chắn là đã lâu chưa được nhìn thấy vật nọ, lần này có thể thấy hắn hoàn toàn lõa thể như thế e là cũng có chút động tình đây...
Thanh Nghi, ngươi và Linh nhhi ở nhà, ta đi ra ngoài làm một số việc.” Vì tránh cho Liễu Thanh Nghi cảm thấy xấu hổ, Lưu Phong quyết định đi ra ngoài.
Đúng vậy, một đứa trẻ cần phải có cả tình thương của cả cha lẫn mẹ. Mình bây giờ phải làm như thế nào đây?
Lưu Phong đi vào thấy Liễu Thanh Nghi đang ôm Linh nhi khóc vội hỏi:
-Thanh Nghi, Linh nhi các ngươi làm sao vậy? Là ai đã khi dễ các ngươi?
Liễu Thanh Nghi lúc này mới phát hiện Lưu Phong đã trở lại, vội vàng buông Linh nhi ra, tiến lên ân cần hỏi:
-Công tử gia, người trở lại rồi sao, chủ nhân có làm khó gì người không?
Lưu Phong ôm Linh nhi vào trong lòng, cười nói: “Không có việc gì, di nương tìm ta hỏi chút chuyện ban sáng thôi. Ta cũng đã nói cho di nương nghe chuyện Tố nương chán ghét phải cai quản quá nhiều trang viện. Sau này sẽ giao cho ngươi quản lý Di Hồng viện, di nương nghe ta nói vậy liền khen ngợi ta làm việc rất tốt. Sau này hai mẹ con các ngươi cứ yên tâm ở lại Di Hồng viện này.”
“Được rồi, ta vừa rồi thấy các ngươi khóc, tại sao lại khóc? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lưu Phong ngừng một chút rồi hỏi tiếp.
Liễu Thanh Nghi vội vàng lau đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, đoạn nói: “Không có gì, mẫu tử chúng tôi gặp được công tử xem như gặp được quý nhân, hôm nay cuộc sống đầy đủ, đột nhiên nghĩ về cuộc sống khổ cực trước kia thì trong lòng có chút chua xót, cho nên rớt nước mắt, để công tử phải chê cười.”
Lưu Phong bình thản nói: “Nguyên lai là chuyện này, yên tâm đi. Từ nay về sau các người nhất định sẽ có cuộc sống yên ổn. Lúc này không còn sớm nữa, Thanh Nghi ngươi mang theo Linh nhi ra phòng ngoài nghỉ ngơi.”
Liễu Thanh Nghi là nha hoàn thân cận của hắn, có ở cùng phòng, hắn cũng không e ngại gì, nhưng hắn lo lắng buổi tối còn phải tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền cho nên mới bảo nàng ra phòng ngoài nghỉ ngơi.
Liễu Thanh Nghi tuân mệnh, vội vàng mang theo Linh nhi đi ra... Tiểu nha đầu đi ra nhưng bộ dạng kỳ lạ, tựa như phân vân có điều gì muốn nói.
Một lát sau, Linh nhi một mình quay lại, kéo tay Lưu Phong, thần bí nói: “Đại ca ca, vừa rồi mẹ của Linh nhi đã gạt đại ca đấy. Lúc nãy là do Linh nhi làm cho mẹ khóc.”
Lưu Phong thấy bộ dạng thần bí của tiểu nha đầu, nhất thời cảm thấy hứng thú: “Nói ca ca nghe xem, ngươi làm sao chọc cho mẹ ngươi khóc được?”
Linh nhi ghé sát lỗ tai của Lưu Phong hạ giọng nói: “Linh nhi muốn ca ca là cha của Linh nhi nhưng mẹ không cho Linh nhi nói, Linh nhi cần cha, không muốn làm đứa con hoang, mẹ nghe như vậy liền khóc.”
Lưu Phong lập tức được một trận kinh ngạc, nha đầu này còn nhỏ nhưng thật là thông minh, có đúng nó là đứa trẻ ba tuổi không nhỉ?
“Linh nhi, ngươi là đứa trẻ ngoan lắm nhưng sau này không được làm cho mẹ ngươi tức giận nữa. Yên tâm đi, sau này sẽ không ai còn dám nói ngươi là con hoang đâu. Bây giờ hãy đi ngủ đi.” Lưu Phong thấp giọng nói.
Linh nhi gật đầu: “đại ca ca ngươi yên tâm Linh nhi sau này sẽ không làm cho mẫu thân tức giận nữa. Linh nhi ngủ trước đây, chúc đại ca ca đêm nay có một giấc mộng đẹp” Nói xong liền xoay người rời đi
Một lát sau, Lưu Phong đang định ngồi xuống, không ngờ lúc này Liễu Thanh Nghi vừa tiến vào, nàng bưng theo một chậu nước nóng, bất kể Lưu Phong cự tuyệt, giúp hắn cởi giày, ngồi xổm xuống ôn nhu tẩy rửa chân cho hắn.
Lưu Phong hai kiếp làm người cũng chưa hề trải qua loại diễm phúc này, chỉ muốn khước từ bất quá nhìn bộ mặt sợ hãi bất an của Liễu Thanh Nghi, hắn đành phải cười khổ mặc cho nàng ta hầu hạ.
Tẩy rửa hai chân xong, Lưu Phong dặn dò Liễu Thanh Nghi trước khi trời sáng, nếu hắn không gọi thì không tự động vào phòng hắn.
Liễu Thanh Nghi nghe vậy lại tưởng rằng hắn có chuyện gì đó bí mật, nếu để cho mình nhìn thấy ắt có chút bất tiện cho nên cũng không thắc mắc, gật đầu lui ra.
Liễu Thanh Nghi lui ra, Lưu Phong đóng cửa phòng, cởi hết quần áo, lõa thể khoanh chân, xếp bằng trên giường, đối diện cửa sổ, tinh thần hoàn toàn thâu liễm, hai mắt nhắm lại, hơi thở dần dần chìm vào đêm khuya yên tĩnh...
Dần dần hắn tiến vào cảnh giới vong ngã, thân thể hoàn toàn cách biệt với ngoại giới, không nghe không thấy bất cứ chuyện gì xảy ra bên ngoài nữa, ngay cả hơi thở cũng tựa như đình trệ.
Tất cả các lỗ chân lông trên cơ thể mở ra hấp thu thiên địa tinh hoa, nhật nguyệt linh khí.
Sự thật Lưu Phong giờ đây đang ở trong trạng thái rất nguy hiểm, giờ phút này hắn thật sự không hề phòng bị, ngoại giới phát sinh chuyện gì hắn cũng không cảm giác được, ngay cả một hài đồng ba tuổi cũng có thể đưa hắn vào chỗ chết. Bất quá nơi này là Phượng viên, canh phòng cực kỳ nghiêm mật, đừng nói là võ lâm nhân sĩ bình thường không cách nào tiến đến. Mà cho dù là cao thủ của tu chân giới cũng không thể dễ dàng đột nhập. Hơn nữa danh tiếng của Xà Hạt tiên tử vang dội khắp tu chân giới, phóng tầm mắt ra thì tại tu chân giới cũng không có mấy người là đối thủ của nàng, ai dám đột nhập vào đây cơ chứ.
Canh năm, Lưu Phong dựa theo phương thức của Thái ÂmThất Tinh Huyền vận khí, lưu chuyển mười tám vòng chu thiên, chân nguyên trong cơ thể bành trướng, không gian trong đan điền có dấu hiệu đạt đến cực hạn. Nếu tiếp tục nữa ắt sẽ nổ tung.
Lưu Phong cũng biết được tu vi của mình chưa thể ngay lập tức tăng tiến được, đan điền cũng chỉ có thể dung nạp được nguyên khí như lúc này, tuyệt không thể chứa thêm, hắn lập tức dừng việc tu luyện lại.
Đợi cho đến khi cơ thể hoàn toàn tiêu hóa được lượng linh khí vừa hấp thụ được thì cũng là lúc trời vừa sáng. Những tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng Lưu Phong.
Bên ngoài Linh nhi đang la hét muốn tiến vào phòng Lưu Phong nhưng Liễu Thanh Nghi tối qua đã được Lưu Phong dặn dò, nào dám cho tiểu nha đầu bước vào, hai mẹ con vì thế nhất thời lại đấu khẩu với nhau.
Lưu Phong nghe vậy mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Thanh Nghi, Linh nhi, vào được rồi.”
Liễu Thanh Nghi nghe Lưu Phong gọi, liền đi đến, chỉ là vừa mới bước chân vào cửa đã kêu lên hoảng hốt, hai tay che mắt, vụt chạy ra ngoài.
“Đại ca ca, sao người không mặc quần áo vậy? Cái ‘cây’ của người trông thật là buồn cười quá” Linh nhi dù sao cũng còn nhỏ, vấn đề về giới tính nó chưa thể nào biết được. Vẻ mặt ngây thơ, khờ khạo nhìn vào khu vực giữa hai chân hắn thấy có một cây đoản côn, không khỏi cảm thấy rất hứng thú.
Lúc này Lưu Phong mới bừng tỉnh, thì ra tối qua mình luyện công đã bỏ hết quần áo, lúc nãy đã quên mất, không trách được Liễu Thanh Nghi phản ứng mạnh mẽ như vậy.
“Linh nhi, người trước tiên đi ra ngoài một chút, để đại ca mặc quần áo, rồi ngươi vào được không?” Cũng may là Linh nhi chưa biết gì, Lưu Phong ý thức được điều này nên đã dùng tay che hạ thể, đè nén đoản côn xuống.
Nghe lời Lưu Phong, Linh nhi xoay người đi ra ngoài.
Lưu Phong nhân cơ hội đó mặc quần áo trong lòng thầm nghĩ không biết giải thích với Liễu Thanh Nghi như thế nào đây.
Nhìn vẻ mặt nàng ấy chắc là đã hiểu lầm mình, còn tưởng rằng mình cố ý lưu manh như vậy.
Bước xuống giường, Lưu Phong lại thay đổi chủ ý, cần gì phải giải thích chứ! Dù sao thì Liễu Thanh Nghi cũng là thiếp thân nha hoàn của mình cơ mà, thấy vậy thì có làm sao đâu.
Ta là lưu manh há lại sợ ai!
Đi ra cửa phòng, Lưu Phong gặp Liễu Thanh Nghi lúc này đã trấn tĩnh lại, chỉ là sắc mặt vẫn còn đỏ ửng.
Hắc hắc, Tiểu nương tử này chắc chắn là đã lâu chưa được nhìn thấy vật nọ, lần này có thể thấy hắn hoàn toàn lõa thể như thế e là cũng có chút động tình đây...
Thanh Nghi, ngươi và Linh nhhi ở nhà, ta đi ra ngoài làm một số việc.” Vì tránh cho Liễu Thanh Nghi cảm thấy xấu hổ, Lưu Phong quyết định đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.