Hi Du Hoa Tùng

Quyển 14 - Chương 19: Thiêu hấn Hoàng quyền

Xích Tuyết

04/06/2013

Lời vừa nói ra, trong đại điện lập tức xuất hiện một đợt âm thanh huyên náo, bất kì ai cũng không nghĩ tới Túc Vương lại có sự lựa chọn như vậy. Đến ngay cả lão Hoàng đế cũng phải sửng sốt một chút, song ánh mắt của ngài u ám nhìn hướng về phía Túc Vương. Vẻ mặt đa phần có hàm ý trách móc, nhưng khó có thể nói được gì.

“Túc Vương, nhi tử quyết định lựa chọn đúng như vậy?” Lão Hoàng Đế lúc này có vẻ cũng không muốn để Lưu Phong đi tới Man Quốc biên cảnh, có một số việc hiện tại ngài vẫn còn nhờ cậy vào hắn. Hơn nữa, ngài biết rõ Lưu Phong chưa chắc đã vui lòng mà đi. Vì thế cho nên ngài mới cố ý hỏi lại một lần nữa với hi vọng Túc Vương thông minh một chút, hiểu được ý tứ của ngài mà thay đổi lựa chọn ban đầu của mình.

Lưu Phong nghe vậy thì hướng về lão Hoàng đế mà hơi hơi mỉm cười, coi như như lão tiểu tử nhà ngươi cũng là người trượng nghĩa.

Vẻ mặt Túc Vương có hơi biến đổi, thoáng do dự một chút rồi rất nghiêm túc mà nói: “Phụ hoàng, lựa chọn của nhi thần tuyệt không có sai lầm. Nhi thần cho rằng người thích hợp nhất để chọn chính là Lưu phong nên vẫn thỉnh phụ hoàng để làm chủ cho nhi thần”.

Ta kháo, cái tên này thật chẳng biết tiến cũng chẳng biết lui. Vẻ mặt Lưu Phong băng giá mà âm thầm cười lạnh. Ngươi muốn cưỡi lên lưng ta, vậy để ta xem xem ngươi rốt cuộc còn có những thủ đoạn gì.

Sắc mặt Lão Hoàng Đế càng lúc càng thấy u ám. Thậm chí giữa đôi lông mày nhăn tít lại còn hiện ra một tia tức giận. Một lúc lâu sau, ngài mới mở miệng nói: “Vậy Lưu Phong, ý của khanh chẳng hay thế nào?”

Lưu Phong cười khinh bỉ lớn tiếng nói: “Tâu bệ hạ, vi thần không nguyện ý, hi vọng bệ hạ cử ra một vị hiền tài khác trợ giúp Túc Vương!” Cho đến giờ Lưu Phong chưa từng nhận mệnh lệnh của bất kì ai. Huống chi là bây giờ, không kể thực lực bản thân thì hắn còn nắm giữ những thế lực có thể khiến hắn không hổ thẹn mà trở nên xứng đáng với danh xưng cường giả. Mà cường giả tất sẽ không chịu khuất phục một ai, cường giả chỉ dựa theo ý nguyện của mình mà hành sự, không phụ thuộc vào sự thỏa thuận với ai để cầu toàn. Thêm vào đó, hôm nay rõ ràng là Túc Vương có ý đồ cưỡi lên lưng hắn, làm sao mà hắn lại có thể chịu khuất phục được chứ.

Lão Hoàng Đế nghe vậy, lông mày nhăn tít như chạm vào nhau có vẻ rất tức giận. Bất kể như thế nào thì câu trả lời của Lưu Phong không thể nghi ngờ là đang kháng chỉ, khiêu chiến với quyền uy của ngài. Túc Vương nghe được Lưu Phong cự tuyệt thì chẳng những không hề thất vọng. Ngược lại khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái, có vẻ như đây mới chính là kết cục mà Vương mong đợi.

“Phụ hoàng, người vừa nói xong, bất kể nhi thần lựa chọn vị đại thần nào, người cũng đồng ý cho nhi thần làm chủ” Túc Vương tiếp tục thêm dầu vào lửa, quỳ xuống đất mà cầu khẩn: “Thỉnh phụ hoàng thành toàn cho nhi thần làm chủ”

Lúc này trong lòng lão Hoàng Đế tức giận không thôi, nhưng quả thật trước đó lão đã rất chân thành nói như thế, hơn nữa lại còn nói ra trước mặt bá quan văn võ trong triều.

Không còn cách nào khác, lão Hoàng đế đành trầm giọng quát: “Lưu ái khanh, nếu Túc Vương đã lựa chọn khanh thì chẳng thà trước hết khanh hãy đi theo Vương tới biên cảnh Man quốc đóng quân một thời gian. Đợi khi tình huống biên cảnh Man quốc ổn định trẫm sẽ nhất định lại triệu khanh về triều.”

Sắc mặt Lưu Phong thay đổi vài lần, thù ghét liếc qua Túc Vương một cái, lập tức nhìn lão Hoàng Đế mà nói: “Bệ hạ thứ tội, vi thần không thể tiếp nhận sắp đặt của người”.

“Không phải sắp đặt, mà là thánh chỉ” Ngài thật không nghĩ Lưu Phong lại đứng giữa buổi chầu, trước mặt đầy đủ văn võ bá quan tiếp tục đương đầu với ngài.

“Vi thần có tội. Dù là thánh chỉ, vi thần cũng không nguyện ý!” Trên mặt Lưu Phong không hề có nét e sợ, vẫn cự tuyệt việc được chọn như trước.

“Lưu Phong, khanh thật lớn mật”

Lại một lần nữa Lưu Phong trước mặt đầy đủ văn võ bá quan trong triều mà thách thức sự tôn nghiêm của lão Hoàng đế, đã khiến ngài nổi giận lôi đình. Ngài gầm lên một tiếng, toàn thân tỏa ra một tầng sát khí vô tận. Rời khỏi ngai vàng, chậm rãi hướng Lưu Phong đi tới.

Sắc mặt Lưu Phong hơi đổi một chút, từ trong mắt toát ra một luồng sáng sắc bén như lưỡi đao, ánh mắt dũng cảm đón nhận lão Hoàng Đế, thản nhiên đáp: “Bệ hạ, vi thần là thành chủ Phong thành. Y theo ước định của quân thần lúc trước, Phong thành có quyền tự chủ xứng đáng. Quân đoàn của hạ thần có thể không nghe theo sự điều khiển của đế quốc. Chẳng lẽ người đã quên rồi sao?”

“Đồ hỗn trướng!”.

Lão Hoàng Đế nổi cơn thịnh nộ quát lớn một tiếng, sức ảnh hưởng của tiếng hét trong cơn phẫn nộ khiến các đại thần xung quanh Lưu Phong toàn thân run rẩy, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ. Thối lui vài bước tránh xa khỏi người Lưu Phong.

Mọi chuyện diễn ra dẫn tới tình cảnh như vậy, có vẻ như tất cả đều trong dự định của Túc Vương. Vương cúi đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười tủm tỉm. Thầm nghĩ “xú tiểu tử, xem hôm nay ta bỡn cợt nhà ngươi đến chết.”

“Ngươi không theo ý ta, ta cũng không cho ngươi được sống tốt” Túc Vương trước giờ đối với Lưu Phong luôn luôn ghen ghét và oán hận, hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội để trả thù. Thế nhưng cho tới bây giờ, dường như Vương vẫn còn chưa ý thức được rằng chính mình đang đùa với lửa.



Lưu Phong ánh mắt sắc bén, vẻ mặt thản nhiên nhìn chằm chằm vào lão Hoàng Đế.

Lão Hoàng Đế lúc này đã bước gần đến Lưu Phong, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn cả nửa ngày rồi mới lạnh nhạt nói: “Khanh dám công nhiên kháng chỉ?”

Lưu Phong mỉm cười, ánh mắt có vẻ thập phần bình tĩnh, hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn lão Hoàng Đế một cái mà cũng không hề đáp lại.

“Hừ!”

Lão Hoàng Đế hừ lạnh với Lưu Phong một tiếng, hai tay chắp sau lưng lùi một bước rồi lại nhìn Lưu Phong cười chế giễu nói: “Trong thiên hạ, chẳng đất nào vắng vua, không bến nước nào thiếu bờ, thần tử nào cũng có vương (nv: mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần). Lưu Phong, chẳng lẽ khanh thực sự nghĩ rằng trẫm không thể làm gì được khanh. Khanh cho rằng, khanh là thành chủ Phong thành thì không còn là thần tử của đế quốc nữa ư?”.

“Thật tự phụ, ai dám khi dễ chắt nhi của ta hả” Đột nhiên, trong đại điện lóe lên một đạo thất thải hà quang, Thu Sương nhất thời xuất hiện chắn giữa Lưu Phong cùng lão Hoàng Đế, vẻ mặt nàng đầy u ám, hướng về lão Hoàng Đế mà sa sầm quát lớn.

Lão Hoàng Đế ngây người một chút, đang chuẩn bị tức giận lại phát hiện người mới tới chính là Thu Sương Tiên tử mà ngay cả Hoàng Đình Đấu Ti cũng đều phải kiêng kị ba phần.

“Làm càn, ngươi nghĩ ngươi là ai mà lại dám xông vào buổi thiết triều. Bây đâu, bắt cho ta” Người nói chính là tổng quản thị vệ Mã Đằng. Hắn thấy Thu Sương tùy tiện xông vào, lại đối với bệ hạ bất kính, vội vàng dẫn người bao vây Thu Sương lại.

“Cút!”

Thu Sương khinh thường quát một tiếng, cũng không hề thấy thi triển sức mạnh gì cả. Vậy mà tổng quản thị vệ Mã Đằng cùng thuộc hạ trong nháy mắt bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay ra ngoài.

Lão Hoàng Đế chứng kiến Thu Sương ra tay, có chút kinh hoảng, Nhưng mà ở trước mặt văn võ bá quan trong triều thì ngài lại không được lộ ra vẻ khiếp sợ. Không thể làm gì khác hơn là lấy lại dũng khí (nv: tráng trứ đảm tử-làm to lá gan của mình ra). Ngón tay chỉ hướng Thu Sượng mà giận dữ quát: “Lớn mật, ở giữa đại điện, ngươi muốn làm gì?”

Thu Sương nhìn quanh bốn phía một vòng, cười lạnh đáp: “Hoàng Đế bệ hạ, cho dù ngài là cửu ngũ chí tôn thì cũng đừng nghĩ có thể khi dễ gia phong nhà ta. Ta hỏi ngài, đế quốc có bao giờ kêu người đứng đầu vùng đất phong đi tới biên cảnh để canh phòng không? Hơn nữa, Phong thành hoàn toàn khác biệt với đất phong khác. Là nơi có quyền tự cai trị xứng đáng, chẳng lẽ ngài không biết giữ lời hứa sao?” Thu Sương hôm nay quyết tâm vào triều. Nàng bói được rằng Lưu Phong hôm nay sẽ gặp tiểu nhân ám toán, cho nên lúc này mới ra mặt. Kỳ thật, nàng đã sớm có ở triều đường nhưng đợi đến khi xem xét rõ ràng phạm vi sự việc thì lúc đó nàng mới hiện thân.

Lão Hoàng Đế nghe vậy đành tự mình gắng gượng duy trì sự uy nghiêm mà quát mắng: “Lớn mật, ngươi thân không phải thần tử, dựa vào cái gì mà xông vào cuồng vọng nghị luận triều chánh”.

Thu Sương cười tủm tỉm một tiếng, cũng không đáp lại. Mà hướng tới lão Hoàng Đế rồi thản nhiên tỏa ra một cổ lực lượng nhàn nhạt đầy uy áp.

Lão Hoàng Đế không khỏi lui lại phía sau một bước, nhưng là ngài cũng cảm ứng được sát ý trên người Thu Sương. Thoáng do dự một chút rồi từ trong mắt của ngài lóe lên một tia dị sắc. Vẻ mặt hòa hoãn đi rất nhiều, ngài quay đầu đi, ánh mắt dừng lại trên người Lưu Phong mà hòa nhã hỏi: “Ái khanh, khanh nói xem, vì sao khanh không muốn đi Man Quốc biên cảnh. Kỳ thật cái này đối với khanh mà nói thì cũng coi như là rèn luyện. Man Quốc thiện chiến, quân đoàn của khanh nếu đến đó thì nhân tiện rèn luyện lại rèn luyện, không phải là một chuyện tốt sao?”

Tốt cái đầu ngươi.

Lưu Phong âm thầm hừ lạnh, đến lúc đó tiền quân lương lão tử đào, đồ đạc hành lí thức ăn người ngựa tự mình toan tính. Đợi tới khi chiến tranh, thảm trọng cũng là quân đội của ta. Ngài muốn tương kế tựu kế để cho lũ Man tử tiêu hao thế lực của ta, há ta có thể cho ngài toại nguyện. Lúc ở Phong thành, Lưu Phong đã từng giao thủ với quân đội Man tử. Đám gia hỏa này đều là người cao ngựa lớn, có sức mạnh trời sinh, chiến đấu lực thập phần biến thái. Tức là dù cho Thần Thánh Quân Đoàn xuất chiến cũng phải nỗ lực hết mình mới có khả năng thắng trận. Huống chi nơi đó điều kiện khí hậu cực xấu, nên nói gì thì Lưu Phong cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Nghe lão Hoàng Đế hỏi, Lưu Phong ngẩng mặt lên, sắc mặt cổ quái nhìn thẳng vào lão Hoàng đế rồi đột nhiên hỏi: “Bệ hạ, vi thần xin hỏi người, người có biết vì sao Túc Vương lại chọn vi thần không?”

Lão Hoàng Đế ngần ngừ việc nêu rõ rồi cũng nói: “Bởi vì chỉ khanh mới có tài năng xuất chúng, còn thủ hạ thì có binh hùng tướng mạnh. Có khanh cùng đi thì Man Quốc biên cảnh tự nhiên sẽ vô sự.”

“Người sai rồi!”



Lưu Phong lạnh nhạt cười, trầm giọng nói: “Túc Vương tuyển chọn hạ thần, chẳng qua vì thấy tài năng của thần. Tự Vương xui xẻo bị bệ hạ loại khỏi hàng ngũ tranh đoạt ngôi vị. Tâm lý đương nhiên bất bình, cho nên mới nghĩ chuyện cưỡi lên lưng hạ thần”.

“Thần không phải kẻ ngốc!” Lưu Phong cười chế nhạo một tiếng.

Lời vừa nói ra, văn võ khắp triều đều biến sắc mặt. Lão Hoàng Đế không nghĩ tới Lưu Phong lại dám to gan như thế. Trước mặt toàn thể bá quan, đại thần, hoàng tộc đương quyền mà mạo muội nói ra những lời như vậy.

Túc Vương cũng không nghĩ tới rằng Lưu Phong dám đem nguồn gốc sự việc trực tiếp nói ra. Mọi chuyện đơn giản đích xác như lời Lưu Phong nói, rất nhiều người trong lòng cũng hiểu được. Nhưng mà biết rõ cũng không ai dám nói ra cả. Nhất là bây giờ tại buổi đại triều mà nói, thì nó lại mang một ý nghĩa khác.

Lời như vậy đối với lão Hoàng Đế mà nói, tuyệt đối là khiêu khích.

Đúng, chính là khiêu khích với hoàng quyền.

Chuyện tựa hồ đã vượt qua quá dự liệu của Túc Vương, khiến trong lòng Vương rối loạn. Thiếu chút nữa thì tim Vương muốn nhảy cả ra ngoài. Đúng thế, Vương chính là vì tâm lý bất bình mà làm, trong lòng ủy khuất nên mới cố tình gây khó dễ cho Lưu Phong. Vốn Vương cũng không định làm đại sự gì cả, nhưng mà rõ ràng bề ngoài thì lại thành ra chuyện khác.

Lời lẽ Lưu Phong tỏ ra vẫn không sợ hãi mà bày tỏ không ngừng. Ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào lão Hoàng Đế nói: “Bệ hạ, uổng công người tự xưng mình là minh quân. Người lại có thể dễ dàng trúng gian kế của Túc Vương như vậy. Túc Vương rõ ràng muốn lợi dụng chuyện này để chia rẽ quan hệ quân thần hai ta, dùng để hả giận cho Vương. Chẳng lẽ người thực sự không có phát hiện ra một điểm nào sao?”

“Tin tưởng tất cả các vị ở đây người nào cũng biết, vi thần tuyệt đối sẽ không đi đến Man Quốc biên cảnh. Mà Túc Vương bất hạnh thay lại bằng cách này để cưỡng bức. Rõ ràng là có tâm địa bất lương. Chuyện còn không rõ là như thế hay sao?” Lưu Phong một mực phân tích

“Hừ!”

Lão Hoàng Đế hừ lạnh vài tiếng, con mắt nheo lại tựa như một khe hở rồi cẩn thận liếc nhìn Lưu Phong một cái. Vẻ mặt lúc đó tức giận đến nỗi không cần nói cũng biết. Như lời Lưu Phong, đem một ít sự tình căn bản là chuyện bí ẩn trực tiếp chỉ trích trước cả triều thần. Không chỉ nói là gần như khiêu khích Hoàng quyền, mà còn càng là một loại châm chọc hoàn toàn rõ rệt.

Sự ấy nhẫn được thì gì chả nhẫn được.

Lão Hoàng Đế trong lòng thầm mắng Túc Vương âm hiểm, đồng thời cũng bất mãn thật sâu với Lưu Phong

“Lưu Phong, khanh thực sự là làm càn. Khanh có biết khanh đang nói cái gì không?” Con ngươi lão Hoàng Đế lóe lên vài đạo sát ý. Nếu có thể thì bây giờ ngài thật sự muốn giết Lưu Phong ngay lập tức. Tôn nghiêm của Hoàng quyền tuyệt không thể bị khiêu khích.

Trong lúc này, lão Hoàng Đế đột nhiên cảm ứng được một cỗ sát khí mãnh liệt chắc chắn tập trung vào lão. Nhất thời, ngài tựa hồ mất đi tự do hành động, từ sâu trong tâm hiện ra một nỗi sợ hãi không rõ lí do mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.

“Thu Sương Tiên tử, nhất định là nàng, là nàng đang cảnh cáo trẫm?” Lão Hoàng Đế không thể nói là không thông minh, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra nguyên ủy trong đó.

“Túc Vương, những gì Lưu ái khanh nói là thực chăng? Nhi tử quả nhiên muốn mượn cớ để phá hoại quan hệ quân thần của chúng ta chăng?” Nhớ tới lời cảnh báo của Vu Thiên, lão Hoàng đế rất nhanh chóng có được sự lựa chọn sáng suốt mà hướng tới Túc Vương. Chuyện đã phát triển tới mức này rồi nếu lão Hoàng đế muốn duy trì trạng thái tôn nghiêm của Hoàng quyền thì chỉ còn cách xuống tay tàn nhẫn. Lưu Phong hiển nhiên là không thể động vào. Không nói đến ích lợi qua lại của Lưu Phong và ngài, riêng việc thời khắc này Thu Sương đang uy hiếp không thể không khiến ngài thấy rằng từ bỏ việc trừng phạt Lưu Phong là suy nghĩ thiết thực nhất.

Túc Vương cũng đã có tính toán, nhưng mà Vương lại chậm một chút. Tới lúc đó Vương cũng cảm giác được mũi nhọn đã chuyển hướng sang mình.

“Phụ hoàng minh giám, nhi thần chọn Lưu Phong cũng chỉ vì lo tới an nguy của biên cảnh, cho tới bây giờ cũng không hề có bất kì ý nghĩ gì khác. Ngàn vạn lần người đừng chỉ nghe lời một bên ở phía hắn” Túc Vương đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Túc Vương, Vương cho rằng tất cả những người khác đều ngu hay sao? Sự việc hôm nay, chẳng lẽ ngay cả dũng khí thừa nhận mà Vương cũng không có?” Lưu Phong hướng tới Túc Vương quát một tiếng.

Túc Vương ngước đầu lên, hung hăng nhìn Lưu Phong, con ngươi tràn ngập oán hận: “Lưu Phong, ngươi đúng là một tên tặc tử lớn mật. Ngươi dám mạo muội khinh miệt bổn vương, coi rẻ hoàng quyền.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hi Du Hoa Tùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook