Quyển 8 - Chương 17: Tiễn đưa
Xích Tuyết
03/06/2013
Lưu Phong nghe xong tin tức liền đi tới thì đã thấy Vương gia đang thu nhập đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Đại ca.”
Thấy Lưu Phong tới, Vương Đông Đông đau lòng hô một tiếng, dụi đầu vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nức nở nói: “Đại ca, tại sao bệ hạ lại gán ghép tội danh vô căn cứ rồi xử phạt cha ta, cha ta là một vị quan tốt mà.”
Lưu Phong ngạc nhiên, không biết giải thích việc này như thế nào. Thời đại này là vậy, chế độ tập trung quân chủ, hoàng thượng nói ngươi là quan tốt thì ngươi là quan tốt, nói ngươi là quan xấu thì ngươi là quan xấu. Có thể nói lý với hoàng đế, khác nào so sánh với việc du lịch trên sao Hỏa.
Nhẹ nhàng vỗ vai Vương Đông Đông một cái, Lưu Phong nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng quá, chờ mấy ngày nữa, ta sẽ tìm cơ hội xóa án cho cha nàng.”
“Đại ca người nhất định phải giúp cha ta”. Vương Đông Đông ôm chặt lấy Lưu Phong, giây phút này, tình cảm của nàng là thực sự, không diễn trò như mọi ngày.
“Đông Đông, nàng trước tiên giúp cha thu thập đồ đạc đã, để ta và cha nàng nói chuyện với nhau một chút, sau đó chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
“Ừm, giúp ta khuyên cha, chắc trong lòng cha ta rất buồn.” Vương Đông Đông nhu thuận rời đi, vẻ mặt ôn nhu, thuận từ.
Gia biến (gia đình gặp biến cố) có thể làm trẻ nhỏ trở nên trưởng thành hơn. Cười khổ một tiếng, Lưu Phong xoay người rời đi.
“Vương đại nhân, thật xin lỗi, đây là chủ ý của Yến Vương, tạm thời ta cũng không có thể giúp đỡ được.” Lưu Phong ngậm ngùi nói.
Vương Đức Vọng ngẩng đầu lên, âm trầm nhìn bầu trời, buồn bã thở dài, quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía Lưu Phong, khẽ cười một tiếng nói: “Phong nhi, kì thật ta đã sớm nghĩ tới việc Yến Vương sẽ không dễ dàng buông tha ta. Bất quá kết quả như vậy so tưởng tượng của ta đã tốt hơn rất nhiều rồi. Vốn ta nghĩ rằng sẽ bị bãi quan, nào ngờ vẫn được làm tri phủ. Chỉ là ta có chút không cam lòng, sự trong sạch cả đời ta đã bị hủy như vậy.” Vương Đức Vọng làm quan đã nhiều năm sớm biết đạo lý làm bạn với vua như chơi với hổ, khả dĩ có thể đối diện với kết quả này, nhưng nay lại bị gán tội danh bịa đặt này, hắn thật sự có chút không cam lòng.
Lưu Phong có thể thấu hiểu được cảm giác cô đơn và không cam lòng của Vương Đức Vọng.
Nhìn thấy người đầu hai thứ tóc, Lưu Phong cũng không biết an ủi như thế nào, bất đắc dĩ lắc đầu. Thời buổi này, có thể giảng giải lý lẽ với hoàng đế như thế nào đây.
“Phong nhi kì thật chuyện lần này còn may vì có ngươi”. Vương Đức Vọng lạnh nhạt nói: “Theo ta phỏng đoán, bệ hạ quyết định như vậy có nghĩa là còn nể mặt ngươi.”
“Nể mặt ta?” Lưu Phong hơi kinh hãi.
“Ngươi không cần ngạc nhiên, sự thật chắc chắn là như thế.” Vương Đức Vọng phân tích: “Yến Vương muốn trị ta thì tuyệt đối sẽ không để cho ta làm Tri phủ. Huống hồ, theo quy định của Hoa Hạ đế quốc, quan viên bị biếm (giáng chức) thì thân nhân phải đi cùng. Nhưng trong thánh chỉ của bệ hạ lại không có nhắc đến Đông Đông và Bảo nhi. Ta nghĩ điều này không phải ngẫu nhiên. Theo ta được biết, nhiều năm qua, Vương gia ta (họ Vương chứ ko phải hoàng thân quốc thích đâu ^^) là trường hợp duy nhất bị giáng chức mà gia quyến không bị liên lụy”.
“Ồ, là như thế sao.” Lưu Phong âm thầm kinh hãi, mẹ kiếp, pháp luật thời buổi này mặc dù chưa hoàn thiện nhưng cũng rất nghiêm chỉnh.
“Phong nhi, hãy đáp ứng ta một việc, hãy chiếu cố tốt giùm ta Bảo nhi và Đông Đông”. Vương Đức Vọng đột nhiên nghiêm chỉnh nói.
Lưu Phong trịnh trọng gật đầu nói: “Đại nhân, người yên tâm, cho dù người không nói, ta cũng biết làm như thế nào.”
“Trời sắp mưa rồi.” Vương Đức Vọng ngẩng đầu nhìn bầu trời, không khỏi có chút suy nghĩ.
Lưu Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn, than nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, trời sẽ rất nhanh mưa thôi, đây là một quy luật của tự nhiên, sức người không thể nào ngăn nổi. Những chuyện trong cuộc sống, thường thường có đến tám, chín phần mười là không được như ý muốn, vậy chúng ta phải làm thế nào? Có một số việc, đích xác sức người không có khả năng chống cự được.
Đại nhân, kỳ thật chuyện lần này người cũng không nên quá để ý, chí ít thì người cũng thoát khỏi sự khống chế của Yến Vương, người được tự do.
Vương Đức Vọng liếc mắt nhìn hắn thật sâu, âm thầm lấy làm kinh ngạc nói: “Phong nhi, không nghĩ ra ngươi nhỏ tuổi như vậy mà có thể thấu triệt chuyện này, thật là khó tin, khó tin...”
Ngừng một chút, đột nhiên Vương Đức Trọng nói: “Có đôi khi, ta tự hỏi, có thật sự là ngươi mới mười tám, mười chín tuổi không?.”
“Chẳng lẻ Vương đại nhân cho rằng ta rất già sao?” Lưu phong khẻ cười một tiếng hỏi.
Vương Đức Vọng lắc đầu, nói: “Trí tuệ của ngươi, thành tựu của ngươi, phong cách làm việc của ngươi, thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng ngươi chỉ có mới mười tám, mười chín tuổi.”
“Vấn đề là quả thật ta mới mười chín tuổi.” Lưu Phong thành thật nói.
Vương Đức Vọng gật đầu: “Không sai, nhìn qua ngươi còn trẻ hơn so với tuổi mười chín.”
“Vậy nói ta là suy nghĩ chín chắn sao?” Lưu Phong có chút đùa giỡn nói.
Vương Đức Vọng không nghĩ rằng Lưu Phong đang nói giỡn, ánh mắt lại hướng về Lưư Phong, trầm giọng nói: “Phong nhi, ta đoán chắc trước kia ngươi có rất nhiều kinh nghiệm, trên người ngươi ẩn chứa không ít bí mật và thần kỳ lắm.”
Mặt Lưu Phong hơi biến sắc, trong lòng thầm nhĩ chẳng lẽ Vương gia lão đại nhân nhìn ra diều gì.
“Không cần suy nghĩ nhiều, kinh nghiệm của ngươi trước kia như nào, ta không muốn và cũng không có thể biết.” Vương gia cười to một tiếng nói.
“Hai đứa nhỏ của lão phu, nhờ ngươi chiếu cố cho, lão phu có chết cũng cam lòng.”
Lời của Vương Đức Vọng nói lúc trước giống như một tiếng chuông vang lên trong lòng hắn. Đúng vậy, một người chỉ mới mười tám, mười chín tuổi mà chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi mà có thể đạt được thành tựu to lớn như vậy, quả thật rất dễ khiến cho người khác nghi ngờ. Người khác sẽ nghĩ rằng bởi vì kinh nghiệm trước kia của hắn làm cho hắn có kỹ năng như vậy, tạo nên một thân đầy bản lĩnh như thế. Nhưng bốn vị sư tôn ở Phiêu Hương Cốc sẽ nghĩ thế nào? Các nàng đối với Lưu Phong là 'Tri căn tri đế' (biết tường tận gốc tích), ít nhất trong những năm tháng trước đây, hắn đều ở tại Vân Mộng Trạch, sau đó liền đến Giang Nam, hắn thậm chí ngay cả sơn môn cũng chưa từng rời khỏi một lần. Hơn nữa, trong mấy chục năm ở trên núi, ngoại trừ năm năm tu luyện, bốn vị sư tôn cũng không có dạy cho hắn bản lãnh gì. Một người như vậy, sau khi xuống núi chỉ với thời gian một năm ngắn ngủi, hắn có thể tạo nên Thiên Thượng Nhân Gian, có thể đạt được nhiều thành tựu như thế.
Vương Đức Vọng nhắc nhở Lưu Phong, hiển nhiên, những hành động của hắn sớm đã bị sư môn hoài nghi.
Lưu Phong nghĩ cần phải tìm một cơ hội thích hợp nói bóng gió với các vị sư tôn, để xem các nàng trông đợi ở mình như thế nào.
Vương Đức Vọng thấy Lưu Phong ngẩn người, nghĩ rằng hắn vì chuyện của mình, than nhẹ một tiếng, nói: “Phong nhi ngươi còn trẻ, chớ nên mơ tưởng nhiều, cuộc sống tươi đẹp đang chờ ngươi hưởng thụ đấy.”
Hưởng thụ? Lưu Phong âm thầm cười khổ một tiếng, ”Chờ đợi” chả lẽ mình lại không muốn đi hưởng thụ hay sao... Bất quá hắn biết rất rõ trong tương lai còn có nhiều gian nan đang chờ đợi mình.
Rời khỏi nhà Vương gia lúc này bầu trời đã tối đen như mực, núi hành trang của Vương gia đã được sắp xếp. Buổi sáng ngày mai, tại chỗ này, Lưu Phong muốn tự mình đến tiễn Vương Đức Vọng.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Phong ngủ dậy vội vàng chạy tới nhà Vương gia để đưa tiễn.
Trải qua một ngày chuẩn bị, hành trang của Vương gia đã được thu thập rất kĩ, có hàng trăm thân binh cùng ba chiếc xe ngựa đi theo, trong đó có một chiếc để Vương gia ngồi, hai chiếc để binh thư và đồ vật dùng hằng ngày. Bao gồm đồ đạc và tự họa của Vương Đức Vọng và nữ nhi Vương Đông Đông, còn lại để cho Vương Bảo Nhi dùng.
Vốn Vương Đông Đông không phải đi nhưng vì lo lắng cho thân thể của phụ thân, không đành lòng để cha già một mình đi đến thành nhỏ nơi xa lạ, khăng khăng đòi đi theo.
Vương Đức Vọng muốn ngăn nữ nhi nhưng không có cách nào đành tạm thời đáp ứng nàng cùng đi, đợi đến khi hắn yên ổn, làm cho Vương Đông Đông yên tâm rồi sau đó phải người đưa nàng trở về.
Xe ngựa chậm rãi đi phía trước, Vương Đức Vọng và Lưu Phong hai người đi bộ theo sau, Vương Bảo Nhi và Vương Đông Đông đi theo phía sau hai người thì thầm to nhỏ gì đó.
“Vương Đại Nhân người tạm thời tới Lương Châu làm việc đi, người yên tâm chỉ cần có cơ hội ta nhất định sẽ giúp người xóa án.” Lưu Phong cùng Vương Đức Vọng đi vài bước, thấy ánh mắt hắn vẫn buồn như cũ, liền thấp giọng an ủi.
Vương Đức Vọng cười nhạt nói: “Kỳ thật lão phu cũng không có suy nghĩ gì cả, chỉ cần ngươi giúp ta chiếu cố hai đứa nhỏ này là ta an tâm rồi. Về phần chuyện của ta, ngươi cũng không nên miễn cưỡng, Yến Vương dù sao cũng chỉ đứng sau Hoàng Thái Tôn nhận được sự sủng ái của hoàng thượng nên tốt nhất ngươi không nên đối đầu cùng hắn.”
Lưu Phong gật đầu nói: “Đại nhân yên tâm, ta biết nên làm thế nào, người cứ ở Lương Châu chờ tin tốt của ta đi.”
Vương Đức Vọng thấy Lưu Phong, nói nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, nên trong lòng cảm thấy sảng khoái, cười dài nói: “Tốt, ta ở Lương Châu chờ tin tốt của ngươi.”
Ngừng một chút, Vương Đức Vọng ý vị thâm sâu liếc mắt nhìn hắn, thở dài nói: “Phong nhi, ngươi hôm nay hãy thật lòng cho ta biết, trong lòng ngươi có Đông Đông không? Nếu thật sự trong lòng ngươi nghĩ tới nó thì hôm nay ta liền làm chủ, hứa gả nó cho ngươi.”
Lưu Phong quay đầu lại liếc nhìn Vương Đông Đông một cái, thấy nàng khẽ cắn môi, mắt rưng rưng nước mắt, thoáng do dự một chút rồi thở dài: “Vương đại nhân, ta đã từng nói câu này, chuyện tình cảm phải có thời gian. Bất quá người yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt đến nàng.”
Vương Đức Vọng thở dài một hơi, câu trả lời của Lưu Phong làm hắn hơi thất vọng, nhưng Lưu Phong cũng không nói là không thích.
“Cũng được, chuyện của bọn trẻ các ngươi, các ngươi tự xử lý đi, ta cũng không quản.” Vương Đức Vọng đột nhiên hỏi: “Phong nhi ngươi có ý định gì chưa? Ví dụ như nhảy vào trong chốn quan trường?”
Lưu Phong thấp giọng nói: “Vương Đại nhân nói thế là có ý gì?”
“Phong nhi, mấy ngày trước ta có nghe Hoàng thượng có ý muốn triệu ngươi về kinh, hiện tại triều đình đang thương nghị, cũng không biết có kết quả gì chưa.” Vương Đức Vọng làm quan đã hơn 10 năm, cũng có chút mối quan hệ, tin tức từ kinh đô hắn đều biết trước tiên.
“Ồ, có việc này sao?” Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Ta còn chưa có quyết định gì, cứ đợi xem ý tứ của triều đình và bệ hạ đã.” Nói thật, Lưu Phong cũng đã có ý muốn tiến kinh để phát triển, dù sao chỉ có đến kinh đô mới có thể nắm chắc tình thế, phát triển lực lượng của mình.
“Đại ca.”
Thấy Lưu Phong tới, Vương Đông Đông đau lòng hô một tiếng, dụi đầu vào trong lòng hắn, nhẹ giọng nức nở nói: “Đại ca, tại sao bệ hạ lại gán ghép tội danh vô căn cứ rồi xử phạt cha ta, cha ta là một vị quan tốt mà.”
Lưu Phong ngạc nhiên, không biết giải thích việc này như thế nào. Thời đại này là vậy, chế độ tập trung quân chủ, hoàng thượng nói ngươi là quan tốt thì ngươi là quan tốt, nói ngươi là quan xấu thì ngươi là quan xấu. Có thể nói lý với hoàng đế, khác nào so sánh với việc du lịch trên sao Hỏa.
Nhẹ nhàng vỗ vai Vương Đông Đông một cái, Lưu Phong nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng quá, chờ mấy ngày nữa, ta sẽ tìm cơ hội xóa án cho cha nàng.”
“Đại ca người nhất định phải giúp cha ta”. Vương Đông Đông ôm chặt lấy Lưu Phong, giây phút này, tình cảm của nàng là thực sự, không diễn trò như mọi ngày.
“Đông Đông, nàng trước tiên giúp cha thu thập đồ đạc đã, để ta và cha nàng nói chuyện với nhau một chút, sau đó chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
“Ừm, giúp ta khuyên cha, chắc trong lòng cha ta rất buồn.” Vương Đông Đông nhu thuận rời đi, vẻ mặt ôn nhu, thuận từ.
Gia biến (gia đình gặp biến cố) có thể làm trẻ nhỏ trở nên trưởng thành hơn. Cười khổ một tiếng, Lưu Phong xoay người rời đi.
“Vương đại nhân, thật xin lỗi, đây là chủ ý của Yến Vương, tạm thời ta cũng không có thể giúp đỡ được.” Lưu Phong ngậm ngùi nói.
Vương Đức Vọng ngẩng đầu lên, âm trầm nhìn bầu trời, buồn bã thở dài, quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía Lưu Phong, khẽ cười một tiếng nói: “Phong nhi, kì thật ta đã sớm nghĩ tới việc Yến Vương sẽ không dễ dàng buông tha ta. Bất quá kết quả như vậy so tưởng tượng của ta đã tốt hơn rất nhiều rồi. Vốn ta nghĩ rằng sẽ bị bãi quan, nào ngờ vẫn được làm tri phủ. Chỉ là ta có chút không cam lòng, sự trong sạch cả đời ta đã bị hủy như vậy.” Vương Đức Vọng làm quan đã nhiều năm sớm biết đạo lý làm bạn với vua như chơi với hổ, khả dĩ có thể đối diện với kết quả này, nhưng nay lại bị gán tội danh bịa đặt này, hắn thật sự có chút không cam lòng.
Lưu Phong có thể thấu hiểu được cảm giác cô đơn và không cam lòng của Vương Đức Vọng.
Nhìn thấy người đầu hai thứ tóc, Lưu Phong cũng không biết an ủi như thế nào, bất đắc dĩ lắc đầu. Thời buổi này, có thể giảng giải lý lẽ với hoàng đế như thế nào đây.
“Phong nhi kì thật chuyện lần này còn may vì có ngươi”. Vương Đức Vọng lạnh nhạt nói: “Theo ta phỏng đoán, bệ hạ quyết định như vậy có nghĩa là còn nể mặt ngươi.”
“Nể mặt ta?” Lưu Phong hơi kinh hãi.
“Ngươi không cần ngạc nhiên, sự thật chắc chắn là như thế.” Vương Đức Vọng phân tích: “Yến Vương muốn trị ta thì tuyệt đối sẽ không để cho ta làm Tri phủ. Huống hồ, theo quy định của Hoa Hạ đế quốc, quan viên bị biếm (giáng chức) thì thân nhân phải đi cùng. Nhưng trong thánh chỉ của bệ hạ lại không có nhắc đến Đông Đông và Bảo nhi. Ta nghĩ điều này không phải ngẫu nhiên. Theo ta được biết, nhiều năm qua, Vương gia ta (họ Vương chứ ko phải hoàng thân quốc thích đâu ^^) là trường hợp duy nhất bị giáng chức mà gia quyến không bị liên lụy”.
“Ồ, là như thế sao.” Lưu Phong âm thầm kinh hãi, mẹ kiếp, pháp luật thời buổi này mặc dù chưa hoàn thiện nhưng cũng rất nghiêm chỉnh.
“Phong nhi, hãy đáp ứng ta một việc, hãy chiếu cố tốt giùm ta Bảo nhi và Đông Đông”. Vương Đức Vọng đột nhiên nghiêm chỉnh nói.
Lưu Phong trịnh trọng gật đầu nói: “Đại nhân, người yên tâm, cho dù người không nói, ta cũng biết làm như thế nào.”
“Trời sắp mưa rồi.” Vương Đức Vọng ngẩng đầu nhìn bầu trời, không khỏi có chút suy nghĩ.
Lưu Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn, than nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, trời sẽ rất nhanh mưa thôi, đây là một quy luật của tự nhiên, sức người không thể nào ngăn nổi. Những chuyện trong cuộc sống, thường thường có đến tám, chín phần mười là không được như ý muốn, vậy chúng ta phải làm thế nào? Có một số việc, đích xác sức người không có khả năng chống cự được.
Đại nhân, kỳ thật chuyện lần này người cũng không nên quá để ý, chí ít thì người cũng thoát khỏi sự khống chế của Yến Vương, người được tự do.
Vương Đức Vọng liếc mắt nhìn hắn thật sâu, âm thầm lấy làm kinh ngạc nói: “Phong nhi, không nghĩ ra ngươi nhỏ tuổi như vậy mà có thể thấu triệt chuyện này, thật là khó tin, khó tin...”
Ngừng một chút, đột nhiên Vương Đức Trọng nói: “Có đôi khi, ta tự hỏi, có thật sự là ngươi mới mười tám, mười chín tuổi không?.”
“Chẳng lẻ Vương đại nhân cho rằng ta rất già sao?” Lưu phong khẻ cười một tiếng hỏi.
Vương Đức Vọng lắc đầu, nói: “Trí tuệ của ngươi, thành tựu của ngươi, phong cách làm việc của ngươi, thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng ngươi chỉ có mới mười tám, mười chín tuổi.”
“Vấn đề là quả thật ta mới mười chín tuổi.” Lưu Phong thành thật nói.
Vương Đức Vọng gật đầu: “Không sai, nhìn qua ngươi còn trẻ hơn so với tuổi mười chín.”
“Vậy nói ta là suy nghĩ chín chắn sao?” Lưu Phong có chút đùa giỡn nói.
Vương Đức Vọng không nghĩ rằng Lưu Phong đang nói giỡn, ánh mắt lại hướng về Lưư Phong, trầm giọng nói: “Phong nhi, ta đoán chắc trước kia ngươi có rất nhiều kinh nghiệm, trên người ngươi ẩn chứa không ít bí mật và thần kỳ lắm.”
Mặt Lưu Phong hơi biến sắc, trong lòng thầm nhĩ chẳng lẽ Vương gia lão đại nhân nhìn ra diều gì.
“Không cần suy nghĩ nhiều, kinh nghiệm của ngươi trước kia như nào, ta không muốn và cũng không có thể biết.” Vương gia cười to một tiếng nói.
“Hai đứa nhỏ của lão phu, nhờ ngươi chiếu cố cho, lão phu có chết cũng cam lòng.”
Lời của Vương Đức Vọng nói lúc trước giống như một tiếng chuông vang lên trong lòng hắn. Đúng vậy, một người chỉ mới mười tám, mười chín tuổi mà chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi mà có thể đạt được thành tựu to lớn như vậy, quả thật rất dễ khiến cho người khác nghi ngờ. Người khác sẽ nghĩ rằng bởi vì kinh nghiệm trước kia của hắn làm cho hắn có kỹ năng như vậy, tạo nên một thân đầy bản lĩnh như thế. Nhưng bốn vị sư tôn ở Phiêu Hương Cốc sẽ nghĩ thế nào? Các nàng đối với Lưu Phong là 'Tri căn tri đế' (biết tường tận gốc tích), ít nhất trong những năm tháng trước đây, hắn đều ở tại Vân Mộng Trạch, sau đó liền đến Giang Nam, hắn thậm chí ngay cả sơn môn cũng chưa từng rời khỏi một lần. Hơn nữa, trong mấy chục năm ở trên núi, ngoại trừ năm năm tu luyện, bốn vị sư tôn cũng không có dạy cho hắn bản lãnh gì. Một người như vậy, sau khi xuống núi chỉ với thời gian một năm ngắn ngủi, hắn có thể tạo nên Thiên Thượng Nhân Gian, có thể đạt được nhiều thành tựu như thế.
Vương Đức Vọng nhắc nhở Lưu Phong, hiển nhiên, những hành động của hắn sớm đã bị sư môn hoài nghi.
Lưu Phong nghĩ cần phải tìm một cơ hội thích hợp nói bóng gió với các vị sư tôn, để xem các nàng trông đợi ở mình như thế nào.
Vương Đức Vọng thấy Lưu Phong ngẩn người, nghĩ rằng hắn vì chuyện của mình, than nhẹ một tiếng, nói: “Phong nhi ngươi còn trẻ, chớ nên mơ tưởng nhiều, cuộc sống tươi đẹp đang chờ ngươi hưởng thụ đấy.”
Hưởng thụ? Lưu Phong âm thầm cười khổ một tiếng, ”Chờ đợi” chả lẽ mình lại không muốn đi hưởng thụ hay sao... Bất quá hắn biết rất rõ trong tương lai còn có nhiều gian nan đang chờ đợi mình.
Rời khỏi nhà Vương gia lúc này bầu trời đã tối đen như mực, núi hành trang của Vương gia đã được sắp xếp. Buổi sáng ngày mai, tại chỗ này, Lưu Phong muốn tự mình đến tiễn Vương Đức Vọng.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Phong ngủ dậy vội vàng chạy tới nhà Vương gia để đưa tiễn.
Trải qua một ngày chuẩn bị, hành trang của Vương gia đã được thu thập rất kĩ, có hàng trăm thân binh cùng ba chiếc xe ngựa đi theo, trong đó có một chiếc để Vương gia ngồi, hai chiếc để binh thư và đồ vật dùng hằng ngày. Bao gồm đồ đạc và tự họa của Vương Đức Vọng và nữ nhi Vương Đông Đông, còn lại để cho Vương Bảo Nhi dùng.
Vốn Vương Đông Đông không phải đi nhưng vì lo lắng cho thân thể của phụ thân, không đành lòng để cha già một mình đi đến thành nhỏ nơi xa lạ, khăng khăng đòi đi theo.
Vương Đức Vọng muốn ngăn nữ nhi nhưng không có cách nào đành tạm thời đáp ứng nàng cùng đi, đợi đến khi hắn yên ổn, làm cho Vương Đông Đông yên tâm rồi sau đó phải người đưa nàng trở về.
Xe ngựa chậm rãi đi phía trước, Vương Đức Vọng và Lưu Phong hai người đi bộ theo sau, Vương Bảo Nhi và Vương Đông Đông đi theo phía sau hai người thì thầm to nhỏ gì đó.
“Vương Đại Nhân người tạm thời tới Lương Châu làm việc đi, người yên tâm chỉ cần có cơ hội ta nhất định sẽ giúp người xóa án.” Lưu Phong cùng Vương Đức Vọng đi vài bước, thấy ánh mắt hắn vẫn buồn như cũ, liền thấp giọng an ủi.
Vương Đức Vọng cười nhạt nói: “Kỳ thật lão phu cũng không có suy nghĩ gì cả, chỉ cần ngươi giúp ta chiếu cố hai đứa nhỏ này là ta an tâm rồi. Về phần chuyện của ta, ngươi cũng không nên miễn cưỡng, Yến Vương dù sao cũng chỉ đứng sau Hoàng Thái Tôn nhận được sự sủng ái của hoàng thượng nên tốt nhất ngươi không nên đối đầu cùng hắn.”
Lưu Phong gật đầu nói: “Đại nhân yên tâm, ta biết nên làm thế nào, người cứ ở Lương Châu chờ tin tốt của ta đi.”
Vương Đức Vọng thấy Lưu Phong, nói nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, nên trong lòng cảm thấy sảng khoái, cười dài nói: “Tốt, ta ở Lương Châu chờ tin tốt của ngươi.”
Ngừng một chút, Vương Đức Vọng ý vị thâm sâu liếc mắt nhìn hắn, thở dài nói: “Phong nhi, ngươi hôm nay hãy thật lòng cho ta biết, trong lòng ngươi có Đông Đông không? Nếu thật sự trong lòng ngươi nghĩ tới nó thì hôm nay ta liền làm chủ, hứa gả nó cho ngươi.”
Lưu Phong quay đầu lại liếc nhìn Vương Đông Đông một cái, thấy nàng khẽ cắn môi, mắt rưng rưng nước mắt, thoáng do dự một chút rồi thở dài: “Vương đại nhân, ta đã từng nói câu này, chuyện tình cảm phải có thời gian. Bất quá người yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt đến nàng.”
Vương Đức Vọng thở dài một hơi, câu trả lời của Lưu Phong làm hắn hơi thất vọng, nhưng Lưu Phong cũng không nói là không thích.
“Cũng được, chuyện của bọn trẻ các ngươi, các ngươi tự xử lý đi, ta cũng không quản.” Vương Đức Vọng đột nhiên hỏi: “Phong nhi ngươi có ý định gì chưa? Ví dụ như nhảy vào trong chốn quan trường?”
Lưu Phong thấp giọng nói: “Vương Đại nhân nói thế là có ý gì?”
“Phong nhi, mấy ngày trước ta có nghe Hoàng thượng có ý muốn triệu ngươi về kinh, hiện tại triều đình đang thương nghị, cũng không biết có kết quả gì chưa.” Vương Đức Vọng làm quan đã hơn 10 năm, cũng có chút mối quan hệ, tin tức từ kinh đô hắn đều biết trước tiên.
“Ồ, có việc này sao?” Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Ta còn chưa có quyết định gì, cứ đợi xem ý tứ của triều đình và bệ hạ đã.” Nói thật, Lưu Phong cũng đã có ý muốn tiến kinh để phát triển, dù sao chỉ có đến kinh đô mới có thể nắm chắc tình thế, phát triển lực lượng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.