Hi Du Hoa Tùng

Quyển 10 - Chương 89: Tịnh hóa linh hồn song tu

Xích Tuyết

03/06/2013

“Tiểu Thiên?” Lưu Phong nghi hoặc hỏi: “Ngươi thật sự có thể? Linh lực của ngươi không phải đã tiêu hao hết rồi sao?”

“Nhờ thần lực của công tử, linh lực của ta đã khôi phục được hai phần. Khu trừ oán linh này cũng không phải là quá khó.” Một đạo bạch quang từ Tam Phân Quy Nguyên Đan bay ra, trong nháy mắt chui vào mi tâm Ân quý phi.

Lưu Phong ngưng thần quan sát, chỉ thấy quanh thân Ân quý phi xuất hiện một đạo hắc khí và một đạo bạch quang xoắn lấy nhau. Dần dần bạch quang đã chiếm ưu thế, nó thôn phệ dần hắc khí. Thời gian chỉ một tuần trà trôi qua thì hắc khí hoàn toàn tiêu tán, đáng tiếc là bạch quang cũng mờ đi rất nhiều.

“Công tử, oán linh đã bị ta tiêu diệt, bất quá linh lực ta cũng tiêu hao, ta bổ sung linh lực đã, chuyện còn lại người tự giải quyết.” Tiểu Thiên giải thích: “Oán linh ở trong cơ thể người này đã lâu, làm ô nhiễm linh hồn của nàng, công tử phải nghĩ ra biện pháp giúp tịnh hóa linh hồn nàng. Nếu không thì nàng vẫn không thể sống quá ba ngày nữa.” Nói xong những lời này, Tiểu Thiên chui lại vào trong Tam Phân Quy Nguyên Đan.

“Ta nên làm gì bây giờ?” Lưu Phong vội hỏi tiếp.

“Công tử là ngươi tu chân, sao không song tu?” Nói xong thanh âm Tiểu Thiên dần im lặng, mặc cho Lưu Phong kêu gọi như thế nào nữa cũng không trả lời.

“Làm sao bây giờ?” Lưu Phong có chút mâu thuẫn nổi lên trong lòng.

“Hắn đã có kinh nghiệm trừ đi Bất tử tà khí lần trước, thông qua lời nhắc nhở của Tiểu Thiên, hắn dám chắc song tu có thể tiêu trừ hết oán khí trong thân thể Ân quý phi, giúp nàng tịnh hóa linh hồn (tẩy rửa linh hồn). Nhưng nếu làm như vậy thì chẳng phải hắn và Ân quý phi phải giao hoan hay sao? Việc này nếu để nhạc trượng đại nhân và Ân Tố Tố biết thì làm sao đây?

Ngay lúc này Ân quý phi chậm rãi mở mắt, ngữ khí yếu ớt kêu lên: “Phong nhi, Phong nhi.”

Lâm Lang nghe Ân quý phi lên tiếng, nhất thời mừng rỡ: “Nương nương, người tỉnh rồi thì thật là tốt. Tước gia quả nhiên là có biện pháp cứu tỉnh được người.”

Quay đầu nhìn Lưu Phong, Lâm Lang khẽ nói: “Tước gia, nương nương đã tỉnh, đang gọi Tước gia.”

Lưu Phong đi tới, ngồi xuống bên cạnh thân thể Ân quý phi, dịu dàng nói: “Cô cô, cảm giác thế nào?”

Ân quý phi trong mắt hiện lên một chút vui mừng, nước mắt ngân ngấn nói: “Phong nhi, ta rốt cuộc đã lại được nhìn thấy ngươi. Ta còn tưởng không còn được thấy ngươi nữa.”

Lưu Phong cảm động, nắm lấy tay Ân quý phi, an ủi: “Cô cô, không sao rồi, bây giờ không có việc gì nữa.”

Ân quý phi buồn bã nói: “Phong nhi, ngươi đừng an ủi. Thân thể ta ta biết, ta sợ là không còn sống được bao lâu nữa.

Lưu Phong vội nói: “Cô cô, người nghe ta nói đã. Oán linh trong cơ thể người đã bị thanh trừ, chỉ cần ta có biện pháp tịnh hóa linh hồn cô cô thì người sẽ không sao.”

Ân quý phi gật đầu: “Ta biết, vừa rồi ta đã xem bọn họ tranh đấu. Phong nhi, ngươi biết không, mấy hôm nay ta bị ác linh nhốt vào hắc ám vô tận, xung quanh đều là đen tối, vừa rồi một đạo bạch quang đánh bại ác linh, ta mới được giải thoát. Chỉ là ác linh trước khi chết đã nói linh hồn ta bị hắc ám làm ô uế, ta cũng không sống được bao lâu nữa.”

“Cô cô, ta sẽ không để cho người chết.” Lưu Phong nắm chặt tay Ân quý phi, nói.

Ân quý phi thấy hắn quan tâm đến mình như vậy, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười: “Phong nhi, ngươi quan tâm đến ta như vậy, cô cô dù chết cũng cam lòng. Chỉ là ta cảm thấy có lỗi với Tố Tố, ta không nên cùng ngươi phát sinh quan hệ.” Mặc dù vẫn rất yếu ớt nhưng nhắc đến chuyện mập mờ giữa mình và Lưu Phong, sắc mặt Ân quý phi cũng có chút ửng hồng. Cho tới bây giờ trong lòng nàng vẫn mâu thuẫn, nàng hiểu được mình là nữ nhân không tốt, câu dẫn cháu rể của mình. Nhưng mặt khác nàng đối với quan hệ của Lưu Phong lại rất hưng phấn, kích thích, không kìm chế được.

“Có lẽ ta phải chết đi. Ta là một nữ nhân vô sỉ.” Ân quý phi buồn bã nói.

“Cô cô, người nói gì vậy, ta thực sự có biện pháp tịnh hóa linh hồn của người. Chỉ là...” Lưu Phong hơi khó nói, không biết nói thế nào cho phải.

Lâm Lang tựa hồ nhìn ra được điều gì, chủ động lui ra, nói khẽ với Lưu Phong: “Tước gia, nô tỳ ngoài cửa, nếu có việc gì thì cứ gọi.”

Ân quý phi nghe Lưu Phong, nói xong, bỗng trở nên chăm chú, trong lòng vốn đang tuyệt vọng lại nổi lên sự hy vọng: “Phong nhi, thật sự có thể sao?”

Lưu Phong gật đầu: “Cô cô, người yên tâm, có Phong nhi ở đây, người sẽ không sao.”

“Phong nhi, có ngươi bên cạnh, ta rất an tâm.” Ân quý phi kéo tay Lưu Phong, đặt lên ngực mình, tâm tình rất thanh thản.

Lưu Phong thoáng do dự một chút, cẩn thận nói: “Cô cô, muốn tịnh hóa linh hồn của người thì phải... phải song tu.”

“Song tu?” Ân quý phi sửng sốt, mặc dù nàng không phải là người tu chân nhưng thông qua sách vở trong cung, nàng tự nhiên cũng biết được song tu là đại biểu cho chuyện gì.

“Phong nhi, chẳng lẽ chỉ có biện pháp này sao?” Ân quý phi mâu thuẫn, vừa chờ mong, vừa lo lắng, hỏi.

Lưu Phong gật đầu: “Cô cô, trước mắt, chỉ có biện pháp này là hữu hiệu nhất.”

Ân quý phi nghe vậy, thân thể khẽ run lên, bộ ngực bão mãn phập phồng lên xuống, trong mắt hiện ra vẻ thẹn thùng.

“Cô cô, chuyện khẩn cấp, chúng ta cũng nên...” Lưu Phong mặc dù hơi khó nói nhưng vì cứu người hắn buộc phải ngộ biến tòng quyền.

Ân quý phi trong mắt lăn ra một giọt nước mắt, do dự một hồi, ngượng ngùng gật đầu: “Ta đáp ứng, bất quá, Phong nhi, ngươi phải đáp ứng với ta, vĩnh viễn không cho Ân Tố Tố biết.”

“Cô cô, trước khi song tu chúng ta phải...” Lưu Phong rất muốn nói trước khi song tu chúng ta phải động tình nhưng lại nghĩ đến Ân Tố Tố, hắn không thể nào nói vậy được.

Ân quý phi từ ánh mắt khó khăn của Lưu Phong, đã hiểu ý của hắn, trong mắt hiện ra vẻ hạnh phúc hòa lẫn với thống khổ.

“Phong nhi, nếu đã quyết định thì bắt đầu đi thôi.” Ân quý phi chủ động kéo bàn tay của hắn, đặt lên vùng tam giác của mình.

Lưu Phong tận lực quên đi thân phận của mình và Ân quý phi, suy nghĩ nàng chính là nữ nhân, còn mình là nam nhân. Đôi bàn tay nhanh chóng kích thích vùng kín của nữ nhân.

Rất nhanh đôi chân ngọc ngà của Ân quý phi đã trở nên căng cứng, toàn thân run rẩy không ngừng. Cổ họng phát ra vài tiếng rên rỉ.



Lưu Phong khẽ đè lên người nàng, tách hai chân nàng ra...

“Phong nhi, ta...” Ân quý phi một trận rung động, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lưu Phong, vừa ngượng ngùng, vừa kích động.

“Cô cô, bắt đầu.” Lưu Phong khẽ đưa tay, cởi bỏ quần áo nàng ra.

Ân quý phi thở gấp, lớn mật hôn Lưu Phong, trong tim một trận rung động.

Lưu Phong vốn vẫn có chút băn khoăn nhưng khi hắn cởi bỏ quần áo nàng ra, hai đùi trắng muốt, trơn láng khiến cho hô hấp hắn cũng trở nên ngưng trọng.

“Cô cô, thân thể người đẹp quá.” Lưu Phong khẽ cảm thán, mặc dù đã vài lần mập mờ với Ân quý phi nhưng hắn không có cơ hội quan sát kỹ như hôm nay.

Ân quý phi nghe Lưu Phong khen ngợi, vui vẻ ra mặt, trên mặt đỏ hồng, thẹn thùng như tiểu cô nương mới lớn, chu miệng ra, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Lưu Phong nhẹ nhàng kéo tuột đi nội khố tam giác của nàng ra. Tam giác thần bí và cặp mông trắng muốt nhất thời phơi bày trước mắt hắn.

Một mùi hương thơm nhẹ nhàng nhất thời truyền đến.

“Hảo hương!” Lưu Phong khẽ hít một hơi, say mê nói.

Ân quý phi thấy phản ứng của Lưu Phong như vậy, động tâm, chút nữa quên đi tính mạng mình vẫn còn nguy hiểm.

“Phong nhi, ta kỳ thật rất thích ngươi.” Ân quý phi lớn mật biểu lộ tình cảm, tình dục kích thích đã khiến cho nàng quên đi thân phận của mình.

Lưu Phong cẩn thận tách hai chân nàng ra, hữu thủ chậm rãi đâm vào...

Chương 89: Tịnh hóa linh hồn song tu (Tiếp)

“Phong nhi, mạnh một chút.” Ân quý phi tựa hồ đã chìm vào biển dục, trong mắt xuân quang ngập tràn.

Giờ đây, hai chân nàng mở to ra, vùng kín hoàn toàn hiện ra trước mắt Lưu Phong. Ngón tay hắn chậm rãi nhu tha.

Theo chuyển động của ngón tay Lưu Phong, hạ thể Ân quý phi bỗng xuất hiện một trận run rẩy, một dung dịch ấm áp cấp tốc chảy ra.

Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ Ân quý phi đã đạt tới đỉnh phong.

Như thế đã đủ điều kiện để song tu.

Song tu đối với chất lượng tình dục, yêu cầu rất cao. Chỉ khi nào song phương nam nữ có dục vọng mãnh liệt, âm khí, dương khí trong cơ thể đạt đến trạng thái cao nhất thì song tu mới có hiệu quả.

“Cô cô, bắt đầu.” Lưu Phong nhắc nhở, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, áp sát ngọc thể Ân quý phi.

Eo hắn thẳng tắp chuyển động, một vật cứng rắn, nóng bỏng đi vào thân thể Ân quý phi, mang theo Nguyên Anh lực, thông qua chỗ kín của hai người cuồn cuồn tiến vào thân thể Ân quý phi.

Ân quý phi hai mắt nhắm chặt, chỉ thấy một cỗ noãn lưu từ hội âm truyền đi khắp thân thể. Cảm giác thật không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được.

Lưu Phong không dám phân tâm, một mặt chuyển động thân thể, một mặt xuất thần dẫn đạo Nguyên Anh lực chậm rãi chảy vào trong kinh mạch của nàng.

Muốn tịnh hóa linh hồn của Ân quý phi thì trước hết phải tẩy rửa kinh mạch của Ân quý phi.

Nguyên Anh lực nhanh chóng khu trừ toàn bộ oán khí trong cơ thể nàng.

Kế tiếp thì có chút phiền toái. Ân quý phi không phải là tu chân, linh hồn rất yếu ớt. Lưu Phong phải cẩn thận khống chế Nguyên Anh lực của mình nếu không thì chưa tịnh hóa, linh hồn của nàng đã bị phá hủy.

Ngay tại đây thì trong cơ thể Ân quý phi đột nhiên chậm rãi sinh ra một cỗ lực lượng âm nhu, mặc dù là rất mong manh nhưng lại rất rõ ràng.

Lưu Phong đầu tiên là ngẩn ra nhưng lập tức mừng rỡ, vội vàng vận chuyển pháp quyết, dẫn đạo Nguyên Anh lực của mình tiếp xúc với cỗ lực lượng này.

Khiến cho người ta kinh ngạc chính là cỗ âm nhu lực lượng này khi tiếp xúc với Nguyên Anh lực thì không hề e sợ mà quấn quýt lấy Nguyên Anh lực, thậm chí có dấu hiệu dung hòa.

Ngự Nữ Song Tu pháp quyết dung hợp hai cỗ lực lượng lại, tâm thần hai người cũng chậm rãi tương thông.

Lưu Phong thúc dục lực lượng đã được dung hòa này vận chuyển trong người Ân quý phi, từng vòng chu thiên, cứ như thế tuần hoàn.

Lưu Phong cảm ứng được cứ một vòng chu thiên thì tâm thần hai người lại càng thân mật thêm vài phần. Hắn thậm chí cảm ứng tình ý của Ân quý phi đối với hắn là tình nồng ý đậm.

“A!” Ân quý phi gương mặt giờ đây đỏ bừng, cảm giác được sự hoan du trên thân thể, cỗ lực lượng mới phát đánh sâu vào thân thể và tâm thần hai người.

Lưu Phong lúc này chỉ tập trung song tu, hắn cố gắng làm cho tâm tình tĩnh lặng, tạm thời quên đi dục niệm, toàn tâm, toàn ý đắm chìm trong song tu.

Dần dần tâm thần hai người đã giao hòa cùng một chỗ, hai người đều hiểu được tâm ý đối phương.

Lưu Phong nhân cơ hội này dẫn đường cỗ toàn tân lực lượng, mang theo thần thức hai người tiến đến linh hồn Ân quý phi.



Thời gian không lâu sau, linh hồn Ân quý phi đã bị lực lượng này bao trùm, hắc ám trong linh hồn nàng nhanh chóng được khu trừ.

Lưu Phong phóng ra thần thức, cẩn thận kiểm tra linh hồn Ân quý phi, xác định hoàn toàn vô sự, mới dẫn cỗ toàn tân lực lượng phản hồi.

Chậm rãi thu hồi Nguyên Anh lực, Lưu Phong ngạc nhiên khi phát hiện trong đầu mình trở nên sáng suốt lạ thường, Nguyên Anh lực so với trước cũng trở nên hùng hậu hơn.

“Cô cô hẳn thân thể phải là thuần âm.” Song tu thông qua giao hoan phát sinh kỳ tích, Lưu Phong rất nhanh chóng suy đoán ra tình trạng thân thể của nàng.

Lần song tu này thu hoạch rất lớn, vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Không chỉ linh hồn Ân quý phi được tịnh hóa mà ngay cả Lưu Phong cũng được hưởng lợi không ít.

Ân quý phi mở mắt, thở phào nhẹ nhõm, ôn nhu nói: “Phong nhi, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cứu mạng ta.”

Lưu Phong mỉm cười: “Cô cô, không nên nói vậy, đây là việc ta nên làm.”

“Phong nhi, cái kia của ngươi...” Mặc dù song tu đã kết thúc nhưng bộ phận sinh dục của hai người vẫn dính chặt vào nhau.

Lưu Phong lúc nãy vẫn chú ý song tu, không để ý đến chuyện nam nữ, bây giờ Ân quý phi lên tiếng nhắc nhở, hắn mới bừng tỉnh, tiếp tục chuyển động thân thể, dù sao thì cũng đã làm, cần gì dối trá, hưởng thụ một chút vậy.

“Phong nhi, ngươi... ta sướng.” Ân quý phi vốn là có chút ngượng ngùng, định ngăn cản nhưng rất nhanh chong bị trận trận khoái cảm làm cho rên rỉ không thôi.

Mây tan, mưa tạnh, Ân quý phi gọi Lâm Lang vào, dọn dẹp giường chiếu.

Giờ phút này đã là nửa đêm, Lưu Phong phát hiện Ân quý phi đã hoàn toàn vô sự, cũng không lập tức rời khỏi.

Kích tình xong, lí trí lại nổi lên, bất kể là Lưu Phong hay Ân quý phi đều cảm thấy không tự nhiên. Chỉ có Lâm Lang là âm thầm cười trộm. Chủ nhân của mình áp chế đã lâu, dục vọng bộc phát, kêu to thật là kinh dị.

“Cô cô, chuyện lần này...” Lưu Phong cười khan một tiếng, nói.

Ân quý phi thấy Lưu Phong như vậy, khẽ hé môi anh đào mỉm cười: “Phong nhi, đêm nay là ta tự nguyện, ngươi không cần chịu trách nhiệm, Chỉ là chuyện này phải giấu Tố Tố.”

Nói xong nàng ngồi tại bàn ngay giữa phòng, sai Lâm Lang đi lấy canh yến cho Lưu Phong: “Phong nhi, lại đây, ăn canh yến.”

Lưu Phong động tâm, lúc này mới quan sát nàng sau cơn bạo bệnh. Chỉ thấy Ân quý phi xinh đẹp tuyệt luân, mặt ngọc càng phát ra vẻ vũ mị, bộ ngực căng tròn phập phồng, hiện rõ nhũ câu sâu hun hút, thật làm ngươi ta mê hoặc.

Bước đến, Lưu Phong thuận tay cầm một chén canh yến, uống một ngụm.

Ân quý phi vẻ mặt chăm chú nhìn Lưu Phong, ánh mắt như thê tử âu yếm nam nhân của mình vậy.

“Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này thì tốt biết bao.” Ân quý phi trong lòng mọc lên một cỗ noãn lưu, cảm giác ấm áp, ngọt ngào.

“Đây mới là hạnh phúc!”

“Cô cô, nếu thân thể người đã vô sự thì Phong nhi trở về, chờ vài ngày nữa người nói với Mã hoàng hậu một tiếng, Phong nhi sẽ đưa Tố Tố vào cung.”

Ân quý phi thở dài một hơi, buồn bã nói: “Ây, đưa Tố Tố đến đây.”

“Cô cô, người phải cẩn thận, Phong nhi sẽ phái người canh giữ tẩm cung của người. Cho dù quỷ mị cũng không thể làm tổn thương người nữa.” Lưu Phong dặn dò một tiếng.

Ân quý phi thoáng do dự, nắm lấy tay Lưu Phong, cầu khẩn: “Phong nhi, ngươi ở đây với ta được không? Ta sợ. Chờ khi trời sáng rời đi có được không?” Nói xong Ân quý phi dựa đầu vào ngực Lưu Phong, hai tay ôm chặt hông hắn.

“Cô cô...” Lưu Phong gật đầu: “Được rồi.”

“Nương nương, nô tỳ lui ra ngoài.” Lâm Lang lè lưỡi, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Ân quý phi thẹn thùng nói: “Lâm Lang nha đầu kia, thật sự là càng ngày càng không biết quy củ gì nữa.”

Lưu Phong mỉm cười, thân thể Ân quý phi dựa sát vào người hắn, mùi thân thể nàng bốc lên, khiến cho hắn cũng có chút kích động.

“Phong nhi, bế ta lên giường, chúng ta nghỉ ngơi một hồi.” Ân quý phi chủ động nói.

Lưu Phong cũng không do dự, ôm lấy Ân quý phi, đặt lên giường, sau đó cũng lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.

“Phong nhi, đêm nay ngươi cho cô cô hưởng thụ một lần ấm áp được chăng?” Ân quý phi vừa nói, hai tay ôm lấy cổ hắn, con mắt lim dim.

Có lẽ kích tình khi nãy làm cho người ta mệt nhọc, hai người ôm nhau tiến vào giấc ngủ.

Bình minh đến, Lâm Lang nhắc nhỏ, hai người đồng thời tỉnh lại.

Lưu Phong phát hiện ra tay mình không biết từ lúc nào đã thọc vào quần nàng, tư thế thập phần mập mờ.

“Cô cô, trời đã sáng, ta phải đi.” Lưu Phong rút sắc thủ (tay háo sắc) ra, chuẩn bị đứng dậy.

Ân quý phi ôm chặt Lưu Phong, đột nhiên tự kéo quần xuống, sau đó vật hắn nằm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hi Du Hoa Tùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook