Quyển 10 - Chương 6: Tình mẫu tử bi thảm
Xích Tuyết
03/06/2013
Lưu Phong kiếp trước cũng có mẫu thân, trong trí nhớ của hắn thì mẫu thân hắn luôn quan tâm hòa ái, đến nay nghĩ lại vẫn thấy trong lòng ấm áp.
Những hài tử trong thiên hạ cũng đều như hắn, có cảm giác này. Mẫu thân là ấm áp, là vĩ đại nhất, là tình cảm thiêng liêng nhất.
Nhưng Chu Phong lại không được như vậy.
Mỗi khi nhớ đến Chu Phong cô độc, bất lực, khóc một mình, trong lòng Lưu Phong lại dâng lên ngọn lửa phẫn nộ.
“Ả đàn bà vô sỉ.” Đối mặt với thái độ khóc lóc, kích động của Thái tử phi, Lưu Phong vẫn như trước, khinh bỉ nàng ta.
Thái tử phi thấy Lưu Phong tức giận, trong mắt khẽ lóe lên một đạo dị sắc, sau đó lau đi nước mắt trên khóe mắt, hạ giọng nói: “Tước gia, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của một người mẹ muốn gặp con mình sao? Ngươi có biết là đã mấy chục năm nay chúng ta chưa được gặp nhau?”
Mẹ kiếp, ngươi bây giờ nói hay lắm. Sao trước kia không làm gì đi.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng những lời ngươi nói sao? Nếu ngươi là ta thì ngươi có tin không?”
Thái tử phi trong mắt lại hiện lên một tia dị sắc, vẻ mặt cô đơn, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ngươi nói đúng. Nếu ta là ngươi thì vì sự an toàn của hắn, cũng sẽ không thể dễ dàng tin tưởng. Bất quá sự thật quả không phải như hắn nghĩ. Ta cũng không cầu xin hắn tha thứ, ta chỉ muốn có lời giải thích với hắn mà thôi.”
Lưu Phong tịnh không để ý đến lời nói của Thái tử phi, mà hỏi: “Điện hạ, ngươi nói như vậy, chẳng lẽ không sợ ta nói cho Hoàng thượng biết hay sao?”
Thái tử phi nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi nguyện ý thì ngươi cứ nói cho Hoàng thượng thử xem. Xem hắn tin tưởng ngươi hay tin tưởng ta?”
Lưu Phong khẽ nhếch mép cười: “Xem ra ngươi sớm đã có chú ý rồi.”
“Ngươi sai rồi, không phải là ta có sự chuẩn bị mà là ngươi căn bản không hề có chứng cứ chứng minh Hoàng thái tôn bây giờ là giả, hắn mới là Hoàng thái tôn thật.” Thái tử phi lạnh lùng nói: “Tước gia, đây là chuyện của Hoàng gia, ta khuyên ngươi không nên đa sự. Ta hy vọng ngươi nghĩ lại đề nghị của ta, ta muốn giải thích với hắn...”
“Điện hạ, chẳng lẽ người cho rằng vi thần có thể đứng ngoài chuyện này sao?” Lưu Phong nhẹ giọng cười: “Điện hạ, tin rằng người bây giờ đã hiểu tại sao vi thần lại muốn đối đầu với Đông cung.”
Thái tử phi sắc mặt biến đổi, run run nói: “Chẳng lẽ hắn đã ở một nơi nào đó phát triển thế lực?”
“Có một số việc không thể nói cho điện hạ biết được.” Lưu Phong bắt đầu lung lạc đối phương: “Hắn nói hắn sẽ thu hồi hết những gì vốn thuộc vế hắn, hắn sẽ báo thù cho cha hắn...”
Thái tử phi nghe vậy, thân thể run lên bần bật, thất thanh hỏi: “Không... Thái Tử không phải do ta làm hại, không phải ta...”
Lưu Phong lạnh lùng nói: “Điện hạ, không cần kích động, ta chưa hề nói Thái Tử là do người hại.”
“Nhưng hắn thấy được, hắn thấy được...” Thái tử phi dường như hồi tưởng lại cảnh tượng năm đó, sắc mặt tái nhợt lại, khuôn mặt thất thần, vô thức nói: “Hắn đã thấy được. Mặc dù hắn khi đó còn nhỏ nhưng đã thấy được. Bất quá chuyện đó là giả, Thái Tử không phải ta làm hại.”
“Tước gia, ngươi phải tin tưởng ta, Thái Tử không phải do ta làm hại.” Thái tử phi ôm lấy cánh tay của Lưu Phong, hiện ra một bộ dáng thương cảm, đau đớn, thật động lòng người.
Bất quá vừa nghĩ đến hành vi của ả, sự thương xót trong lòng Lưu Phong bỗng vô thanh vô tức tiêu tan.
Bất kể nói thế nào thì Lưu Phong cũng từ miệng của Thái tử phi biết được một chút tin tức hữu dụng, tỷ như Thái Tử không phải là vì bạo bệnh mà chết, hắn là do có người làm hại mà chết. Chỉ là rốt cuộc có phải do Thái tử phi làm hại hay không thì Lưu Phong không thể xác định được.
Lưu Phong khinh bỉ, gỡ tay Thái tử phi ra, lạnh giọng nói: “Điện hạ, ta không phải là hắn, ngươi có nói với ta cũng vô dụng.”
Thái tử phi sợ run lên, lui ra sau vài bước, thở dài một hơi, nhìn Lưu Phong nghiêm trang nói: “Ta biết ngươi không phải là hắn nhưng ta biết ngươi có quan hệ mật thiết với hắn. Ta tin tưởng hắn sẽ chấp thuận những chuyện ngươi đề nghị. Van cầu ngươi hãy thuyết phục hắn cho ta gặp mặt. Dù sao ta cũng là...”
“Im miệng, ngươi không xứng đáng xưng là mẫu thân của hắn.”
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm tình của Chu Phong mà Lưu Phong cũng cảm thấy phẫn nộ: “Cẩn thận nghĩ lại thì ngươi đã làm gì với hắn. Hổ dữ không ăn thịt con nhưng ngươi thì sao? Ngươi biết ngươi ở trong trí nhớ của hắn là dạng gì không? Cừu hận, ngoại trừ cừu hận ra thì không còn gì khác. Nếu ngươi vẫn còn kiên trì muốn gặp mặt hắn thì ta e là khi đó hắn sẽ không do dự giết chết ngươi.” Những lời cuối cùng này là Lưu Phong cố ý khoa trương.
Lưu Phong nhớ rất rõ lúc Chu Phong thiêu đốt linh hồn đã từng nói không muốn giết chết Thái tử phi.
Tên tiểu tử Chu Phong này quả thật cũng là thiện lương. Ngay cả mẫu thân của hắn, từ bỏ hắn, thậm chí muốn giết chết hắn nhưng hắn lại nhân từ, không muốn giết mẫu thân của hắn.
Nghĩ như vậy, Lưu Phong lại càng thêm tức giận.
Mẫu thân chó má, Xà hạt độc phụ cũng không độc ác bằng ngươi.
“Tước gia, Lưu Phong, ngươi nghe ta nói đã. Năm đó những điều hắn trông thấy không phải là sự thật...” Thái tử phi toàn thân run rẩy, cố gắng níu lấy tay Lưu Phong giải thích, bất quá lại bị hắn hất ra.
“Đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi nói nữa. Ta không phải là hắn. Mọi chuyện đều do hắn quyết định.” Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Đều nói tình mẫu tử là vĩ đại nhưng không nghĩ ra trên đời lại có hạng mẫu thân như ngươi.”
“Không phải, ta... ta...”
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, cắt ngang sự giải thích của Thái tử phi: “Bất kể như thế nào thì ngươi cũng tước đoạt hết của hắn mọi thứ. Nếu không phải do ngươi thì giờ này Đông cung Hoàng thái tôn không phải là tên giả mạo kia mà là hắn.”
Thái tử phi nghe vậy, cũng không nói tiếng nào, sững người một lúc lâu.
“Nói chuyện, giải thích? Có đúng là ngươi đã bị ta nói trúng tim đen của ngươi rồi?” Lưu Phong càng nói càng tức giận, Hoàng cung thật là biến thái, ngay cả tình mẫu tử vĩ đại cũng bị làm cho méo mó.
Thái tử phi chậm rãi ngẩng đầu, giương đôi mắt trong vắt nhìn Lưu Phong, trên mặt nước mắt tuôn rơi: “Lưu Phong, bất kể ngươi nói thế nào ta cũng không quan tâm, ta chỉ cầu ngươi chuyển lời cho hắn...”
“Không được.”
Lưu Phong nói những lời thật không phải là giả dối. Nếu suy xét cho kỹ thì Chu Phong quả thật là đã tử vong, ngay cả linh hồn cũng đã tiêu thất. Lưu Phong tìm ai mà chuyển lời chứ.
“Lưu Phong, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hắn tiếp tục thương tâm?” Thái tử phi ôn nhu nói: “Khi gặp hắn, ta sẽ đem mọi chuyện năm đó nói hết với hắn, tin tưởng một khi hắn biết rõ mọi chuyện, sẽ tha thứ cho ta. Lưu Phong ngươi hãy giúp ta một lần, cho mẫu tử ta một cơ hội có được không?”
“Điện hạ, người nghĩ ta là người dễ lừa vậy sao?” Lưu Phong trầm giọng nói: “Nếu ta nói cho ngươi biết bây giờ hắn ở đâu thì e là nửa canh giờ sau ngươi đã sai sát thủ tìm hắn. Thủ đoạn của ngươi ta không hoài nghi chút nào.”
“Lưu Phong, ngươi nói cho ta biết, ta phải làm thế nào ngươi mới tin ta đây?” Thái tử phi cơ hồ lại muốn òa khóc, vẻ mặt thật sự ủy khuất.
Ngươi oan lắm à??? Lão tử mới là chịu ủy khuất đây, xuyên qua thế giới này vốn tưởng sẽ được sống cuộc sống thanh thản, ai ngờ lại dính tới tên khổ mệnh nhân Chu Phong. Phải đeo lên lưng gánh nặng của hắn, ta mới là người oan ức đây.
“Điện hạ, xin lỗi ngươi. Ta bây giờ không thể tin ngươi được.”
“Tại sao ngươi không tin ta?” Thái tử phi bất đắc dĩ hỏi.
“Hành vi của ngươi làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, ngay cả trượng phu và con ngươi mà ngươi cũng không tha thì ngươi nghĩ người khác có thể tin ngươi sao?”
“Không phải, không phải vậy.” Thái tử phi vô cùng kích động nói: “Lưu Phong, ngươi nghe ta nói đây. Ngươi tin ta một lần được không? Cho ta một lần gặp hắn được không?”
“Chỉ cần một lần sai lầm thì có thể vĩnh viễn cũng không vãn hồi được.” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
“Điện hạ, nếu không có chuyện gì khác thì ta xin cáo từ.” Nói xong Lưu Phong đi ra cửa. Hôm nay gặp mặt Thái tử phi đối với Lưu Phong mà nói thì hắn đã thu hoạch được không ít tin tức có giá trị. Thái tử là do người khác hại mà chết. Chờ khi thích hợp, hắn sẽ nói cho Lãnh Nguyệt chuyện này.
“Khoan đã.” Thái tử phi bước nhanh đến cản hắn: “Ngươi đừng vội đi, ta còn chuyện muốn cầu xin ngươi.”
Lưu Phong dừng lại, nhưng cũng không quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Đừng lãng phí khí lực nữa. Hắn không muốn gặp ngươi đâu.”
“Nếu không muốn gặp ta thì sao còn muốn xuất hiện?” Thái tử phi đột nhiên rít lên.
Những hài tử trong thiên hạ cũng đều như hắn, có cảm giác này. Mẫu thân là ấm áp, là vĩ đại nhất, là tình cảm thiêng liêng nhất.
Nhưng Chu Phong lại không được như vậy.
Mỗi khi nhớ đến Chu Phong cô độc, bất lực, khóc một mình, trong lòng Lưu Phong lại dâng lên ngọn lửa phẫn nộ.
“Ả đàn bà vô sỉ.” Đối mặt với thái độ khóc lóc, kích động của Thái tử phi, Lưu Phong vẫn như trước, khinh bỉ nàng ta.
Thái tử phi thấy Lưu Phong tức giận, trong mắt khẽ lóe lên một đạo dị sắc, sau đó lau đi nước mắt trên khóe mắt, hạ giọng nói: “Tước gia, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của một người mẹ muốn gặp con mình sao? Ngươi có biết là đã mấy chục năm nay chúng ta chưa được gặp nhau?”
Mẹ kiếp, ngươi bây giờ nói hay lắm. Sao trước kia không làm gì đi.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng những lời ngươi nói sao? Nếu ngươi là ta thì ngươi có tin không?”
Thái tử phi trong mắt lại hiện lên một tia dị sắc, vẻ mặt cô đơn, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ngươi nói đúng. Nếu ta là ngươi thì vì sự an toàn của hắn, cũng sẽ không thể dễ dàng tin tưởng. Bất quá sự thật quả không phải như hắn nghĩ. Ta cũng không cầu xin hắn tha thứ, ta chỉ muốn có lời giải thích với hắn mà thôi.”
Lưu Phong tịnh không để ý đến lời nói của Thái tử phi, mà hỏi: “Điện hạ, ngươi nói như vậy, chẳng lẽ không sợ ta nói cho Hoàng thượng biết hay sao?”
Thái tử phi nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi nguyện ý thì ngươi cứ nói cho Hoàng thượng thử xem. Xem hắn tin tưởng ngươi hay tin tưởng ta?”
Lưu Phong khẽ nhếch mép cười: “Xem ra ngươi sớm đã có chú ý rồi.”
“Ngươi sai rồi, không phải là ta có sự chuẩn bị mà là ngươi căn bản không hề có chứng cứ chứng minh Hoàng thái tôn bây giờ là giả, hắn mới là Hoàng thái tôn thật.” Thái tử phi lạnh lùng nói: “Tước gia, đây là chuyện của Hoàng gia, ta khuyên ngươi không nên đa sự. Ta hy vọng ngươi nghĩ lại đề nghị của ta, ta muốn giải thích với hắn...”
“Điện hạ, chẳng lẽ người cho rằng vi thần có thể đứng ngoài chuyện này sao?” Lưu Phong nhẹ giọng cười: “Điện hạ, tin rằng người bây giờ đã hiểu tại sao vi thần lại muốn đối đầu với Đông cung.”
Thái tử phi sắc mặt biến đổi, run run nói: “Chẳng lẽ hắn đã ở một nơi nào đó phát triển thế lực?”
“Có một số việc không thể nói cho điện hạ biết được.” Lưu Phong bắt đầu lung lạc đối phương: “Hắn nói hắn sẽ thu hồi hết những gì vốn thuộc vế hắn, hắn sẽ báo thù cho cha hắn...”
Thái tử phi nghe vậy, thân thể run lên bần bật, thất thanh hỏi: “Không... Thái Tử không phải do ta làm hại, không phải ta...”
Lưu Phong lạnh lùng nói: “Điện hạ, không cần kích động, ta chưa hề nói Thái Tử là do người hại.”
“Nhưng hắn thấy được, hắn thấy được...” Thái tử phi dường như hồi tưởng lại cảnh tượng năm đó, sắc mặt tái nhợt lại, khuôn mặt thất thần, vô thức nói: “Hắn đã thấy được. Mặc dù hắn khi đó còn nhỏ nhưng đã thấy được. Bất quá chuyện đó là giả, Thái Tử không phải ta làm hại.”
“Tước gia, ngươi phải tin tưởng ta, Thái Tử không phải do ta làm hại.” Thái tử phi ôm lấy cánh tay của Lưu Phong, hiện ra một bộ dáng thương cảm, đau đớn, thật động lòng người.
Bất quá vừa nghĩ đến hành vi của ả, sự thương xót trong lòng Lưu Phong bỗng vô thanh vô tức tiêu tan.
Bất kể nói thế nào thì Lưu Phong cũng từ miệng của Thái tử phi biết được một chút tin tức hữu dụng, tỷ như Thái Tử không phải là vì bạo bệnh mà chết, hắn là do có người làm hại mà chết. Chỉ là rốt cuộc có phải do Thái tử phi làm hại hay không thì Lưu Phong không thể xác định được.
Lưu Phong khinh bỉ, gỡ tay Thái tử phi ra, lạnh giọng nói: “Điện hạ, ta không phải là hắn, ngươi có nói với ta cũng vô dụng.”
Thái tử phi sợ run lên, lui ra sau vài bước, thở dài một hơi, nhìn Lưu Phong nghiêm trang nói: “Ta biết ngươi không phải là hắn nhưng ta biết ngươi có quan hệ mật thiết với hắn. Ta tin tưởng hắn sẽ chấp thuận những chuyện ngươi đề nghị. Van cầu ngươi hãy thuyết phục hắn cho ta gặp mặt. Dù sao ta cũng là...”
“Im miệng, ngươi không xứng đáng xưng là mẫu thân của hắn.”
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm tình của Chu Phong mà Lưu Phong cũng cảm thấy phẫn nộ: “Cẩn thận nghĩ lại thì ngươi đã làm gì với hắn. Hổ dữ không ăn thịt con nhưng ngươi thì sao? Ngươi biết ngươi ở trong trí nhớ của hắn là dạng gì không? Cừu hận, ngoại trừ cừu hận ra thì không còn gì khác. Nếu ngươi vẫn còn kiên trì muốn gặp mặt hắn thì ta e là khi đó hắn sẽ không do dự giết chết ngươi.” Những lời cuối cùng này là Lưu Phong cố ý khoa trương.
Lưu Phong nhớ rất rõ lúc Chu Phong thiêu đốt linh hồn đã từng nói không muốn giết chết Thái tử phi.
Tên tiểu tử Chu Phong này quả thật cũng là thiện lương. Ngay cả mẫu thân của hắn, từ bỏ hắn, thậm chí muốn giết chết hắn nhưng hắn lại nhân từ, không muốn giết mẫu thân của hắn.
Nghĩ như vậy, Lưu Phong lại càng thêm tức giận.
Mẫu thân chó má, Xà hạt độc phụ cũng không độc ác bằng ngươi.
“Tước gia, Lưu Phong, ngươi nghe ta nói đã. Năm đó những điều hắn trông thấy không phải là sự thật...” Thái tử phi toàn thân run rẩy, cố gắng níu lấy tay Lưu Phong giải thích, bất quá lại bị hắn hất ra.
“Đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi nói nữa. Ta không phải là hắn. Mọi chuyện đều do hắn quyết định.” Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Đều nói tình mẫu tử là vĩ đại nhưng không nghĩ ra trên đời lại có hạng mẫu thân như ngươi.”
“Không phải, ta... ta...”
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, cắt ngang sự giải thích của Thái tử phi: “Bất kể như thế nào thì ngươi cũng tước đoạt hết của hắn mọi thứ. Nếu không phải do ngươi thì giờ này Đông cung Hoàng thái tôn không phải là tên giả mạo kia mà là hắn.”
Thái tử phi nghe vậy, cũng không nói tiếng nào, sững người một lúc lâu.
“Nói chuyện, giải thích? Có đúng là ngươi đã bị ta nói trúng tim đen của ngươi rồi?” Lưu Phong càng nói càng tức giận, Hoàng cung thật là biến thái, ngay cả tình mẫu tử vĩ đại cũng bị làm cho méo mó.
Thái tử phi chậm rãi ngẩng đầu, giương đôi mắt trong vắt nhìn Lưu Phong, trên mặt nước mắt tuôn rơi: “Lưu Phong, bất kể ngươi nói thế nào ta cũng không quan tâm, ta chỉ cầu ngươi chuyển lời cho hắn...”
“Không được.”
Lưu Phong nói những lời thật không phải là giả dối. Nếu suy xét cho kỹ thì Chu Phong quả thật là đã tử vong, ngay cả linh hồn cũng đã tiêu thất. Lưu Phong tìm ai mà chuyển lời chứ.
“Lưu Phong, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hắn tiếp tục thương tâm?” Thái tử phi ôn nhu nói: “Khi gặp hắn, ta sẽ đem mọi chuyện năm đó nói hết với hắn, tin tưởng một khi hắn biết rõ mọi chuyện, sẽ tha thứ cho ta. Lưu Phong ngươi hãy giúp ta một lần, cho mẫu tử ta một cơ hội có được không?”
“Điện hạ, người nghĩ ta là người dễ lừa vậy sao?” Lưu Phong trầm giọng nói: “Nếu ta nói cho ngươi biết bây giờ hắn ở đâu thì e là nửa canh giờ sau ngươi đã sai sát thủ tìm hắn. Thủ đoạn của ngươi ta không hoài nghi chút nào.”
“Lưu Phong, ngươi nói cho ta biết, ta phải làm thế nào ngươi mới tin ta đây?” Thái tử phi cơ hồ lại muốn òa khóc, vẻ mặt thật sự ủy khuất.
Ngươi oan lắm à??? Lão tử mới là chịu ủy khuất đây, xuyên qua thế giới này vốn tưởng sẽ được sống cuộc sống thanh thản, ai ngờ lại dính tới tên khổ mệnh nhân Chu Phong. Phải đeo lên lưng gánh nặng của hắn, ta mới là người oan ức đây.
“Điện hạ, xin lỗi ngươi. Ta bây giờ không thể tin ngươi được.”
“Tại sao ngươi không tin ta?” Thái tử phi bất đắc dĩ hỏi.
“Hành vi của ngươi làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, ngay cả trượng phu và con ngươi mà ngươi cũng không tha thì ngươi nghĩ người khác có thể tin ngươi sao?”
“Không phải, không phải vậy.” Thái tử phi vô cùng kích động nói: “Lưu Phong, ngươi nghe ta nói đây. Ngươi tin ta một lần được không? Cho ta một lần gặp hắn được không?”
“Chỉ cần một lần sai lầm thì có thể vĩnh viễn cũng không vãn hồi được.” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
“Điện hạ, nếu không có chuyện gì khác thì ta xin cáo từ.” Nói xong Lưu Phong đi ra cửa. Hôm nay gặp mặt Thái tử phi đối với Lưu Phong mà nói thì hắn đã thu hoạch được không ít tin tức có giá trị. Thái tử là do người khác hại mà chết. Chờ khi thích hợp, hắn sẽ nói cho Lãnh Nguyệt chuyện này.
“Khoan đã.” Thái tử phi bước nhanh đến cản hắn: “Ngươi đừng vội đi, ta còn chuyện muốn cầu xin ngươi.”
Lưu Phong dừng lại, nhưng cũng không quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Đừng lãng phí khí lực nữa. Hắn không muốn gặp ngươi đâu.”
“Nếu không muốn gặp ta thì sao còn muốn xuất hiện?” Thái tử phi đột nhiên rít lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.