Quyển 9 - Chương 98: Xử Tử Ngưng Hương
Xích Tuyết
03/06/2013
Liên Nguyệt từ trong chăn, thò đầu ra, sắc mặt ửng hồng, cặp mắt kiều mị nhìn Lưu Phong cẩn thận hỏi: “Thúc thúc có đúng là người thích Liên Nguyệt không? Vậy người thích Nguyệt nhi hay thích mẫu thân Nguyệt nhi hơn?” Thích so sánh với người khác vốn là thói quen của Liên Nguyệt.
Lưu Phong có chút giật mình, không nói lời nào.
Liên Nguyệt thấy Lưu Phong không trả lời, khẽ kéo chăn xuống một chút, lộ ra một làn da trắng như tuyết, sau đó thẹn thùng nói: “Thúc thúc, sao người không trả lời Nguyệt nhi?”
Ánh mắt Lưu Phong dán chặt vào làn da trắng như tuyết vừa lộ ra, động tâm trả lời: “Ây, ta thích ngươi, cũng thích mẫu thân của ngươi.”
Vô sỉ, muốn xơi cả mẹ lẫn con. Liên Nguyệt áp chế lửa giận trong lòng xuống, làm bộ nũng nịu nói: “Đáng ghét, đáng ghét, Nguyệt nhi muốn hỏi người là người thích Nguyệt nhi hay thích mẫu thân hơn. Nếu ngươi không trả lời rõ ràng thì Nguyệt nhi sẽ không cho người xem...” Nói xong Liên Nguyệt liền kéo chăn che kín thân thể mình lại.
Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài trong nghệ thuật đóng kịch. Lưu Phong thầm tán dương Liên Nguyệt. Ngươi muốn chơi với ta, ta cũng sẽ chiều ý ngươi, xem bản lĩnh ai cao hơn.
Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là thích Nguyệt nhi hơn một chút.”
“Thật không?” Liên Nguyệt hỏi tiếp: “Vậy thúc thúc thích ta mặc quần áo hay thích ta không mặc quần áo?” Liên Nguyệt nói ra những lời này, sắc mặt càng thêm đỏ ửng. Liên Nguyệt mặc dù là tu luyện tầng cao nhất Mị Thuật Thánh giáo nhưng từ khi nàng lớn đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên thân mật với một nam nhân. Nói cách khác, nàng lý thuyết phong phú nhưng thực tiễn thì chỉ là con số không.
Chuyện đã đến mức này, Liên Nguyệt cũng có chút hối hận. Nếu sớm biết như vậy thì đã để cho Dương Thị câu dẫn Lưu Phong, mình cần gì phải khổ cực như bây giờ.
Lưu Phong nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng thầm nghĩ tiểu nương bì hỏi thật vớ vẩn. Nam nhân ai lại không thích nữ nhân loã thể. Kích thích nhất chính là khi nhìn thấy nữ nhân lõa thể.
“Hì hì, không dối gạt ngươi, thúc thúc thích ngươi không mặc quần áo.” Người hỏi dâm đãng, người trả lời vô sỉ. Hai người đều là quạ đen như nhau, không ai thua ai.
“Thật không?” Liên Nguyệt thẹn thùng cười cười, tung chăn ra, thân thể xích lõa hoàn toàn hiển lộ: “Thúc thúc, nếu người thích thì Nguyệt nhi để người ngắm.”
Hai vú cao ngất, hai trái cherry hồng hồng vươn cao, theo hô hấp của Liên Nguyệt nhấp nhô. Lưu Phong hạ ý thức, khẽ nuốt nước bọt đánh ực một cái, hận không thể ngay lập tức được áp miệng vào đó, cho miệng mình được hưởng thụ.
“Thúc thúc, đẹp không?” Liên Nguyệt duyên dáng hỏi.
Thật vô sỉ, còn nhỏ mà đã dâm. Liên Nguyệt ơi là Liên Nguyệt, nếu ta là cha ngươi thì ta sẽ bóp mũi ngươi chết, tránh nhục nhã cho ta.
“Đẹp, rất đẹp.” Lưu Phong nhìn chăm chăm vào ngực Liên Nguyệt hỏi: “Chỉ là không biết ăn có ngon không?”
Liên Nguyệt cười cười nhìn vào mắt Lưu Phong: “Thúc thúc, người có muốn ngắm nhìn phía dưới không?”
Ai nói không muốn thì dám chắc một là điên, hai là ngu. Lưu Phong vội vàng nói: “Ây, ta đang muốn nhìn xem phía dưới của ngươi có phải là đang mặc nội khố của Thiên Thượng Nhân Gian hay không?”
“Hì, người chế tạo nội khố quả rất tuyệt, Nguyệt nhi mỗi ngày đều mặc nội khố loại này.” Vừa nói, Liên Nguyệt vừa chậm rãi cởi quần dài ra, chỉ còn lại tam giác nội khố màu trắng.
Lưu Phong phóng nhãn nhìn lướt qua, bên bờ nội khố có mấy sợi lông nhú ra, một cỗ hương thơm nhất thời chui vào mũi hắn.
“Thật thơm!”
Trong lúc Lưu Phong đang khoa tán mùi hương này thì từ tiểu phúc của hắn đột nhiên nổi lên một ngọn hỏa dục mạnh mẽ.
“Không hay, trúng kế.” Lưu Phong rất nhanh nhận ra mùi hương từ vùng tam giác Liên Nguyệt tỏa ra có chút cổ quái.
Liên Nguyệt thấy sắc mặt Lưu Phong biến đổi, âm thầm đắc ý. Huyễn hương thất bại thì còn có Xử Tử Ngưng Hương, xem ngươi có chịu thua hay chưa.
Kỳ thật Huyễn hương và Xử Tử Ngưng Hương đều là kết tinh khi tu luyện Mị Thuật. Bất quá hiệu quả của hai loại hương này thì khác nhau một trời một vực.
Huyễn Hương là dùng mùi thơm trên cơ thể nữ nhân thông qua Mị Thuật chuyển hóa thành, có tác dụng làm nam nhân mê tình, ngay cả Kim Đan kỳ tu chân cũng không thể hóa giải.
Còn Xử Tử Ngưng Hương là dùng Mị Thuật từ mùi hương đồng trinh tại vùng tam giác thần bí ngưng luyện thành. Tác dụng mạnh gấp bội phần Huyễn hương. Cho dù là Nguyên Anh kỳ tu chân cũng vị tất chống cự được.
Vốn Liên Nguyệt tưởng rằng dựa vào Huyễn Hương thì đã thành đại sự, ai ngờ Lưu Phong lại vượt qua được.
Bất đắc dĩ Liên Nguyệt mới không tiếc hao phí công lực, từ vùng không gian giữa hai chân phóng xuất ra Xử Tử Ngưng Hương. (hay nhỉ _PNT)
“Hừ xem ngươi như thế nào có thể chống chọi lại Xử Tử Ngưng Hương của ta?” Liên Nguyệt vẻ mặt đắc ý, chờ Lưu Phong quỳ dưới chân mình, gào khóc cầu xin giao hoan.
Đương nhiên là bất kể hắn van xin thế nào thì nàng cũng không đáp ứng. Nhiều lắm là cho hắn một viên thuốc giải, tạm thời cắt cơn cho hắn. Đơn giản mà nói thì người trúng phải Xử Tử Ngưng Hương cũng giống như nghiện heroin tại kiếp trước vậy, một khi nghiện thì không thể dứt ra được.
Cái gì là dục hỏa thiêu thân? Lưu Phong lần này đang được nếm mùi vị này.
Một mùi thơm nhàn nhạt tựa hồ kích thích toàn bộ dục vọng trong người hắn bùng nổ, mỗi một sợi lông trên cơ thể cũng trở nên mẫn cảm.
Cũng may Lưu Phong lúc nãy đã có sự đế phòng, dùng Nguyên Anh lực trấn thủ tại não hải, không lập tức bị mê tình. Bất quá tình cảnh bây giờ thì Nguyên Anh lực cũng không phải là chắc chắn. Lưu Phong biết rất rõ không bao lâu nữa mùi hương này sẽ phá tan Nguyên Anh lực của mình, khống chế tâm thần mình.
Phổ Thiện Thanh Tâm Chú đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Lưu Phong âm thầm hối hận mình đã coi thường thủ đoạn của tiểu nha đầu này.
Đến bây giờ Lưu Phong vẫn như trước, tưởng rằng mình bị trúng xuân dược, trong lòng cảm thấy rất buồn bực. Trên đời này còn có loại xuân dược mà ngay cả tu chân cũng không thể chống cự.
Kỳ thật Liên Nguyệt phát ra Xử Tử Ngưng Hương cũng rất hao phí công lực, tuyệt đối không như hao phí công lực bình thường. Giờ phút này thân thể nàng đã mềm nhũn vô lực. Nếu muốn công lực khôi phục hoàn toàn thì tối thiểu cũng phải tĩnh dưỡng ba ngày.
“Mẹ kiếp, lần này xong đời rồi.”
Nguyên Anh lực cuối cùng đã bị mùi hương đánh tan, Lưu Phong biết đêm nay mình sẽ bại trận. Chỉ là hắn không biết tiểu nha đầu này tiếp theo sẽ làm gì hắn.
Ngay lúc này thì kỳ tích xảy ra.
Trong đầu Lưu Phong vang lên tiếng chim lảnh lót. Ý thức theo tiếng chim đó dần dần khôi phục lai.
“Phi nhi, là Phi nhi.” Tỉnh táo lại, Lưu Phong rất nhanh đã biết rõ vào thời khắc mấu chốt thì Phi nhi tại Đồ Đằng Phong Ấn trên cánh tay hắn đã cứu hắn.
Thần thức của một người một chim nhanh chóng kết hợp đánh tan Xử Tử Ngưng Hương.
Hai cỗ Nguyên Anh lực trùng kích, mùi hương chậm rãi tiêu thất.
Lưu Phong thở phào một hơi, nhìn Liên Nguyệt, cười lạnh trong lòng: “Tặc nương bì, chờ ta đáp lễ nhé.”
Liên Nguyệt lúc này cũng không hề phát hiện ra Lưu Phong đã hóa giải được Xử Tử Ngưng Hương.
Nàng đang mơ màng với ý nghĩ của người chiến thắng.
“Thúc thúc, người đang muốn chơi ta đúng không?” Liên Nguyệt tưởng rằng thần trí của Lưu Phong đã bị khống chế, yên tâm nói ra một câu dâm đãng. Theo nàng nghĩ thì Lưu Phong và thằng ngu bây giờ không khác gì nhau. Hắn không thể chê cười mình được.
“Ây...” Lưu Phong dùng cặp mắt tràn đầy dục vọng nhìn Liên Nguyệt, miệng hàm hồ trả lời, không rõ lời lẽ gì cả.
“Ha ha, ” Liên Nguyệt mở to mắt, ngồi dậy, khẽ tự vuốt ve tiểu bạch thỏ của mình, mập mờ nói: “Gọi ta là tỷ tỷ đi, ta sẽ cho ngươi chơi.”
“tỷ tỷ, ta muốn ngươi.” Lưu Phong tiếp tục giả dạng bị mê hoặc, thốt ra một câu.
“Ha ha, tốt lắm.” Liên Nguyệt trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo dị sắc, giơ một chân lên, hung ác nói: “Liếm gót chân ta đi.”
Lưu Phong hiểu được tặc nương bì đang muốn làm nữ vương.
Liếm gót chân? Chuyện này Lưu Phong hơi cảm thấy khó làm. Hắn và Ân Tố Tố mặc dù cũng đã làm qua chuyện này nhưng chân Ân Tố Tố chính là dùng nước hoa hồng để ngâm thường xuyên, đương nhiên là chân rất thơm. Còn tặc nương bì này nhìn cái bàn chân đã biết là không ngon lành gì.
Lưu Phong suy nghĩ, tột cùng là Liên Nguyệt muốn dùng mùi hương vừa rồi làm gì? Không lẽ muốn biến mình thành nô lệ?
Ngay khi Lưu Phong do dự thì Liên Nguyệt phát hiện ra có gì đó không ổn. Chẳng lẽ Lưu Phong không bị mình mê hoặc? Không thể nào. Cho dù hắn tu thành Nguyên Anh cũng không thể hóa giải Xử Tử Ngưng Hương được. Huống hồ bây giờ nhìn mặt hắn cũng ngơ ngơ cơ mà.
“Chẳng lẽ là chưa đủ dược lực?” Liên Nguyệt suy tư, nhìn Lưu Phong rồi đưa ra một câu kết luận như vậy.
Lưu Phong có chút giật mình, không nói lời nào.
Liên Nguyệt thấy Lưu Phong không trả lời, khẽ kéo chăn xuống một chút, lộ ra một làn da trắng như tuyết, sau đó thẹn thùng nói: “Thúc thúc, sao người không trả lời Nguyệt nhi?”
Ánh mắt Lưu Phong dán chặt vào làn da trắng như tuyết vừa lộ ra, động tâm trả lời: “Ây, ta thích ngươi, cũng thích mẫu thân của ngươi.”
Vô sỉ, muốn xơi cả mẹ lẫn con. Liên Nguyệt áp chế lửa giận trong lòng xuống, làm bộ nũng nịu nói: “Đáng ghét, đáng ghét, Nguyệt nhi muốn hỏi người là người thích Nguyệt nhi hay thích mẫu thân hơn. Nếu ngươi không trả lời rõ ràng thì Nguyệt nhi sẽ không cho người xem...” Nói xong Liên Nguyệt liền kéo chăn che kín thân thể mình lại.
Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài trong nghệ thuật đóng kịch. Lưu Phong thầm tán dương Liên Nguyệt. Ngươi muốn chơi với ta, ta cũng sẽ chiều ý ngươi, xem bản lĩnh ai cao hơn.
Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là thích Nguyệt nhi hơn một chút.”
“Thật không?” Liên Nguyệt hỏi tiếp: “Vậy thúc thúc thích ta mặc quần áo hay thích ta không mặc quần áo?” Liên Nguyệt nói ra những lời này, sắc mặt càng thêm đỏ ửng. Liên Nguyệt mặc dù là tu luyện tầng cao nhất Mị Thuật Thánh giáo nhưng từ khi nàng lớn đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên thân mật với một nam nhân. Nói cách khác, nàng lý thuyết phong phú nhưng thực tiễn thì chỉ là con số không.
Chuyện đã đến mức này, Liên Nguyệt cũng có chút hối hận. Nếu sớm biết như vậy thì đã để cho Dương Thị câu dẫn Lưu Phong, mình cần gì phải khổ cực như bây giờ.
Lưu Phong nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng thầm nghĩ tiểu nương bì hỏi thật vớ vẩn. Nam nhân ai lại không thích nữ nhân loã thể. Kích thích nhất chính là khi nhìn thấy nữ nhân lõa thể.
“Hì hì, không dối gạt ngươi, thúc thúc thích ngươi không mặc quần áo.” Người hỏi dâm đãng, người trả lời vô sỉ. Hai người đều là quạ đen như nhau, không ai thua ai.
“Thật không?” Liên Nguyệt thẹn thùng cười cười, tung chăn ra, thân thể xích lõa hoàn toàn hiển lộ: “Thúc thúc, nếu người thích thì Nguyệt nhi để người ngắm.”
Hai vú cao ngất, hai trái cherry hồng hồng vươn cao, theo hô hấp của Liên Nguyệt nhấp nhô. Lưu Phong hạ ý thức, khẽ nuốt nước bọt đánh ực một cái, hận không thể ngay lập tức được áp miệng vào đó, cho miệng mình được hưởng thụ.
“Thúc thúc, đẹp không?” Liên Nguyệt duyên dáng hỏi.
Thật vô sỉ, còn nhỏ mà đã dâm. Liên Nguyệt ơi là Liên Nguyệt, nếu ta là cha ngươi thì ta sẽ bóp mũi ngươi chết, tránh nhục nhã cho ta.
“Đẹp, rất đẹp.” Lưu Phong nhìn chăm chăm vào ngực Liên Nguyệt hỏi: “Chỉ là không biết ăn có ngon không?”
Liên Nguyệt cười cười nhìn vào mắt Lưu Phong: “Thúc thúc, người có muốn ngắm nhìn phía dưới không?”
Ai nói không muốn thì dám chắc một là điên, hai là ngu. Lưu Phong vội vàng nói: “Ây, ta đang muốn nhìn xem phía dưới của ngươi có phải là đang mặc nội khố của Thiên Thượng Nhân Gian hay không?”
“Hì, người chế tạo nội khố quả rất tuyệt, Nguyệt nhi mỗi ngày đều mặc nội khố loại này.” Vừa nói, Liên Nguyệt vừa chậm rãi cởi quần dài ra, chỉ còn lại tam giác nội khố màu trắng.
Lưu Phong phóng nhãn nhìn lướt qua, bên bờ nội khố có mấy sợi lông nhú ra, một cỗ hương thơm nhất thời chui vào mũi hắn.
“Thật thơm!”
Trong lúc Lưu Phong đang khoa tán mùi hương này thì từ tiểu phúc của hắn đột nhiên nổi lên một ngọn hỏa dục mạnh mẽ.
“Không hay, trúng kế.” Lưu Phong rất nhanh nhận ra mùi hương từ vùng tam giác Liên Nguyệt tỏa ra có chút cổ quái.
Liên Nguyệt thấy sắc mặt Lưu Phong biến đổi, âm thầm đắc ý. Huyễn hương thất bại thì còn có Xử Tử Ngưng Hương, xem ngươi có chịu thua hay chưa.
Kỳ thật Huyễn hương và Xử Tử Ngưng Hương đều là kết tinh khi tu luyện Mị Thuật. Bất quá hiệu quả của hai loại hương này thì khác nhau một trời một vực.
Huyễn Hương là dùng mùi thơm trên cơ thể nữ nhân thông qua Mị Thuật chuyển hóa thành, có tác dụng làm nam nhân mê tình, ngay cả Kim Đan kỳ tu chân cũng không thể hóa giải.
Còn Xử Tử Ngưng Hương là dùng Mị Thuật từ mùi hương đồng trinh tại vùng tam giác thần bí ngưng luyện thành. Tác dụng mạnh gấp bội phần Huyễn hương. Cho dù là Nguyên Anh kỳ tu chân cũng vị tất chống cự được.
Vốn Liên Nguyệt tưởng rằng dựa vào Huyễn Hương thì đã thành đại sự, ai ngờ Lưu Phong lại vượt qua được.
Bất đắc dĩ Liên Nguyệt mới không tiếc hao phí công lực, từ vùng không gian giữa hai chân phóng xuất ra Xử Tử Ngưng Hương. (hay nhỉ _PNT)
“Hừ xem ngươi như thế nào có thể chống chọi lại Xử Tử Ngưng Hương của ta?” Liên Nguyệt vẻ mặt đắc ý, chờ Lưu Phong quỳ dưới chân mình, gào khóc cầu xin giao hoan.
Đương nhiên là bất kể hắn van xin thế nào thì nàng cũng không đáp ứng. Nhiều lắm là cho hắn một viên thuốc giải, tạm thời cắt cơn cho hắn. Đơn giản mà nói thì người trúng phải Xử Tử Ngưng Hương cũng giống như nghiện heroin tại kiếp trước vậy, một khi nghiện thì không thể dứt ra được.
Cái gì là dục hỏa thiêu thân? Lưu Phong lần này đang được nếm mùi vị này.
Một mùi thơm nhàn nhạt tựa hồ kích thích toàn bộ dục vọng trong người hắn bùng nổ, mỗi một sợi lông trên cơ thể cũng trở nên mẫn cảm.
Cũng may Lưu Phong lúc nãy đã có sự đế phòng, dùng Nguyên Anh lực trấn thủ tại não hải, không lập tức bị mê tình. Bất quá tình cảnh bây giờ thì Nguyên Anh lực cũng không phải là chắc chắn. Lưu Phong biết rất rõ không bao lâu nữa mùi hương này sẽ phá tan Nguyên Anh lực của mình, khống chế tâm thần mình.
Phổ Thiện Thanh Tâm Chú đã hoàn toàn mất đi tác dụng.
Lưu Phong âm thầm hối hận mình đã coi thường thủ đoạn của tiểu nha đầu này.
Đến bây giờ Lưu Phong vẫn như trước, tưởng rằng mình bị trúng xuân dược, trong lòng cảm thấy rất buồn bực. Trên đời này còn có loại xuân dược mà ngay cả tu chân cũng không thể chống cự.
Kỳ thật Liên Nguyệt phát ra Xử Tử Ngưng Hương cũng rất hao phí công lực, tuyệt đối không như hao phí công lực bình thường. Giờ phút này thân thể nàng đã mềm nhũn vô lực. Nếu muốn công lực khôi phục hoàn toàn thì tối thiểu cũng phải tĩnh dưỡng ba ngày.
“Mẹ kiếp, lần này xong đời rồi.”
Nguyên Anh lực cuối cùng đã bị mùi hương đánh tan, Lưu Phong biết đêm nay mình sẽ bại trận. Chỉ là hắn không biết tiểu nha đầu này tiếp theo sẽ làm gì hắn.
Ngay lúc này thì kỳ tích xảy ra.
Trong đầu Lưu Phong vang lên tiếng chim lảnh lót. Ý thức theo tiếng chim đó dần dần khôi phục lai.
“Phi nhi, là Phi nhi.” Tỉnh táo lại, Lưu Phong rất nhanh đã biết rõ vào thời khắc mấu chốt thì Phi nhi tại Đồ Đằng Phong Ấn trên cánh tay hắn đã cứu hắn.
Thần thức của một người một chim nhanh chóng kết hợp đánh tan Xử Tử Ngưng Hương.
Hai cỗ Nguyên Anh lực trùng kích, mùi hương chậm rãi tiêu thất.
Lưu Phong thở phào một hơi, nhìn Liên Nguyệt, cười lạnh trong lòng: “Tặc nương bì, chờ ta đáp lễ nhé.”
Liên Nguyệt lúc này cũng không hề phát hiện ra Lưu Phong đã hóa giải được Xử Tử Ngưng Hương.
Nàng đang mơ màng với ý nghĩ của người chiến thắng.
“Thúc thúc, người đang muốn chơi ta đúng không?” Liên Nguyệt tưởng rằng thần trí của Lưu Phong đã bị khống chế, yên tâm nói ra một câu dâm đãng. Theo nàng nghĩ thì Lưu Phong và thằng ngu bây giờ không khác gì nhau. Hắn không thể chê cười mình được.
“Ây...” Lưu Phong dùng cặp mắt tràn đầy dục vọng nhìn Liên Nguyệt, miệng hàm hồ trả lời, không rõ lời lẽ gì cả.
“Ha ha, ” Liên Nguyệt mở to mắt, ngồi dậy, khẽ tự vuốt ve tiểu bạch thỏ của mình, mập mờ nói: “Gọi ta là tỷ tỷ đi, ta sẽ cho ngươi chơi.”
“tỷ tỷ, ta muốn ngươi.” Lưu Phong tiếp tục giả dạng bị mê hoặc, thốt ra một câu.
“Ha ha, tốt lắm.” Liên Nguyệt trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo dị sắc, giơ một chân lên, hung ác nói: “Liếm gót chân ta đi.”
Lưu Phong hiểu được tặc nương bì đang muốn làm nữ vương.
Liếm gót chân? Chuyện này Lưu Phong hơi cảm thấy khó làm. Hắn và Ân Tố Tố mặc dù cũng đã làm qua chuyện này nhưng chân Ân Tố Tố chính là dùng nước hoa hồng để ngâm thường xuyên, đương nhiên là chân rất thơm. Còn tặc nương bì này nhìn cái bàn chân đã biết là không ngon lành gì.
Lưu Phong suy nghĩ, tột cùng là Liên Nguyệt muốn dùng mùi hương vừa rồi làm gì? Không lẽ muốn biến mình thành nô lệ?
Ngay khi Lưu Phong do dự thì Liên Nguyệt phát hiện ra có gì đó không ổn. Chẳng lẽ Lưu Phong không bị mình mê hoặc? Không thể nào. Cho dù hắn tu thành Nguyên Anh cũng không thể hóa giải Xử Tử Ngưng Hương được. Huống hồ bây giờ nhìn mặt hắn cũng ngơ ngơ cơ mà.
“Chẳng lẽ là chưa đủ dược lực?” Liên Nguyệt suy tư, nhìn Lưu Phong rồi đưa ra một câu kết luận như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.