Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc
Chương 207: Bị phế
Yên Miểu
30/11/2022
Khánh vương phi vung cánh tay, Lý phu nhân bị đẩy suýt chút nữa bị té, nhìn theo bóng dáng Khánh vương phi, mắt lóe lên khinh thường.
Ngạo khí cái gì, không phải bị phu quân bỏ mặc, sống như quả phụ sao?
“Vương phi, đợi đã.
Ngài như vậy chúng ta không yên lòng nha, chúng ta sẽ đi cùng ngươi” Lý phu nhân hô lên, vội xách váy chạy theo.
Khánh vương phi muốn một mình đi tìm lão hoang đường kia, không cho người nàng xem náo nhiệt, nàng sẽ không để nàng ta như ý.
Các phu nhân khác cũng mang vẻ hiếu kỳ, vội vàng đi theo hai người
Khánh vương phi thấy vậy, suýt chút nữa ngất xỉu vì tức, lại dám xem việc xấu trong nhà nàng.
Nàng tức giận nhưng cũng để mặc bọn họ, muốn nhìn thì cứ nhìn cho đủ đi, dù sao nàng đuổi một người đi thì lại có người khác đến thôi.
Có các cung nhân chỉ đường, đám người Khánh vương phi rất nhanh đã tìm đến nơi Khánh vương và Trầm Thanh Lê “tư hội”
Khánh vương phi chỉnh lại dung nhan, vẻ mặt tức giận, hùng hổ xông vào phòng, lớn tiếng hô “Mộ Tín Duyên, ngươi lăn ra đây cho ta”
Đám người Lý phu nhân túm tụm đằng sau nàng, vẻ mặt chờ xem kịch vui.
Thế nhưng trong phòng vẫn tĩnh lặng như tờ, không có động tĩnh như các nàng chờ mong, không có chuyện Khánh vương vội vã mặc quần áo, cũng không có cảnh xấu hổ không dám nhìn, cũng chẳng có nữ tử mỹ mạo vội vàng che chắn thân thể.
Những gì các nàng tưởng tượng đều không xảy ra, rốt cuộc là có vấn đề gì? Các nàng len lén nhìn vào phòng, bên trong không có Khánh vương cũng chẳng có Trầm Thanh Lê mà lại là một người mà các nàng không ngờ tới
Khánh vương phi kinh ngạc nhíu mày “phế hậu Trầm thị, sao ngươi lại ở đây?”
Các phu nhân khác cũng muốn hỏi điều này, Trầm thị vốn nên ở trong lãnh cung sao lại ở đây? Vậy Khánh vương và Trầm Thanh Lê đâu rồi?
Trầm thị ngồi bên bàn, lạnh mắt nhìn các nàng.
Khánh vương phi là nữ nhân chan chua, chỉ biết làm dáng sĩ diện, thời gian chủ yếu dùng để bắt gian phu quân nàng thông dâm với người khác.
Khi nàng còn là hoàng hậu rất chướng mắt cặp phu thê này, phế vậ và cặn bã như thế sao xứng là người trong hoàng thất.
Hiện tại đôi phu thê này, một kẻ thì muốn giở trò với Lê nhi của nàng, kẻ khác lại tới đây bắt gian.
Thực sự ứng với câu nói không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa.
Trầm thị cười lạnh “đệ muội còn nhận ra hoàng tẩu ta sao? Thật khó có được ah”
Khánh vương lộ vẻ ghét bỏ “ngươi đã là phế hậu, còn dám xem mình là hoàng tẩu của bản vương phi.
Nên nhận rõ thân phận bản thân đi” Trong lòng lại nghi hoặc, Trầm thị đã phát điên sao lại nói chuyện bình thường như thế?
Trầm thị khinh thường trong lòng.
Nữ nhân này lại bắt đầu bày ra dáng vẻ vương phi, khiến người ta chán ghét.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có thấy Khánh vương không?” Khánh vương phi thấy Trầm thị luôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, giống như khi nàng ta vẫn còn là hoàng hậu, mỗi lần cung yến, nàng ta đều cao cao tại thường dùng ánh mắt khinh bỉ như thế nhìn nàng, y như trong mắt nàng ta, nàng là tồn tại hèn mọn nhất.
Nàng mím chặt miệng, nhăn mặt hỏi “Trầm thị, bản vương phi hỏi ngươi, ngươi dám không đáp lời?”
Đám phu nhân bắt đầu kích động, vốn tưởng rằng không nhìn thấy Khánh vương nhúng chàm Trầm Thanh Lê, uổng công đi một chuyến lại không ngờ còn có chuyện hay khác để xem.
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng tát tai
Khánh vương phi giận đến cả người phát run, không dám tin nhìn Trầm thị “ngươi đánh ta? Ngươi có thân phận gì mà dám can đảm đánh ta?”
Trầm thị ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập khinh miệt.
Nàng làm chủ hậu cung đã nhiều năm, khí độ ung dung hơn hẳn Khánh vương phi miễn cưỡng làm ra” thân phận? chanh chua giống nữ nhân phố chợ như ngươi thì ai cũng có thể đánh, cần gì tới tư cách?”
Đám phu nhân nghe trộm liền cười thầm trong lòng.
Sắc mặt Khánh vương phi hết trắng lại xanh, từ sau khi nàng làm vương phi chưa từng bị ai châm chọc như thế, đây quả thực là giẫm đạp lên thể diện của nàng “Trầm thị, kẻ điên ngươi bị phu quân ruồng bỏ, nữ nhi lại chết sớm, nhất định là do độc phụ ngươi làm việc ác quá nhiều nên mới báo ứng trên người nữ nhi của ngươi”
Tinh thần Trầm thị gần đây thanh tỉnh không ít nhưng nghe nhắc tới Trầm Thanh Lê, nàng sẽ lập tức trở nên điên cuồng.
Khánh vương phi vừa dứt lời, nàng đã hét lớn một tiếng, nhào về phía nàng ta như mãnh hổ
Khánh vương phi sợ hãi kêu to, vội vàng chạy trốn.
Đám phu nhân khác cũng loạn thành một đoàn
Động tĩnh bên trong đã kinh động đến thị vệ tuần tra ban đêm, bọn họ đúng lúc ngăn chặn được trò khôi hài, lôi Trầm thị điên cuồng về lãnh cung.
Trên đại điện, một cung nhân nhỏ giọng báo cho Tây Lương đế biết tình huống của Khánh vương phi
Hắn nghe xong liền sầm mặt xuống, nghiến răng nói “Trầm Thanh Lê” Hầm hầm đứng dậy khỏi long ỷ
Từ Phúc Lộc biết kế hoạch của tiểu hoàng đế đã không thành công, mà hắn lại không thấy bất ngờ với kết quả này.
Trong cung vẫn luôn có người của Lục Hoài Khởi, tiểu hoàng đế sao có thể dễ dàng đạt được.
Nghĩ vậy nhưng hắn không thể không đi theo
Khánh vương phi tóc tai bù xù, châu trâm rơi đầy trên đất, ngồi trên ghế cho tỳ nữ chỉnh trang lại dung nhan.
Đám phu nhân khác xem náo nhiệt xong đã sớm rời đi
Tỳ nữ chỉnh trang xong, cẩn thận nói “vương phi”
Khánh vương phi sắc mặt âm lãnh đứng dậy, để tỳ nữ đỡ mình đi ra ngoài, nàng cũng nên rời cung.
Về phần tung tích của lão già kia, hắn chết ở xó nào rồi thì tốt, tốt nhất là vĩnh viễn đừng trở lại.
Nàng đi nhanh tới mức tỳ nữ suýt theo không kịp.
Đột nhiên nàng dừng lại, tỳ nữ cũng hoảng sợ dừng bước
“Đó là xe ngựa của lão già kia?”
Tỳ nữ nghe nàng âm dương quái khí hỏi, vội ngẩng đầu quan sát một hồi mới cẩn thận đáp “xe ngựa vương gia vẫn còn ở đây, chẳng lẽ vương gia chưa ra cung? Hay là vương gia đang ở trên xe ngựa chờ vương phi?”
Khánh vương phi cười lạnh “lão sắc phôi kia không biết đang nằm trên giường hồ ly tinh nào, sao còn nhớ đến ta mà chờ’ Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn đi về phía xe ngựa, nàng muốn nhìn xem lão già kia có từng ra cung hay không
Tỳ nữ không dám nói lời nào, xách đèn lồng đuổi theo
Khánh vương phi đi vào xe ngựa, mày lập tức nhíu lại Lão già kia thế nhưng lại ở trong xe, chỉ là có chút là lạ, bộ dáng không thích hợp lắm
Khánh vương bị ám vệ điểm huyệt đạo đến giờ còn chưa được giải cho nên vẫn duy trì tư thế như lúc trước, một tay vẫn đặt sau lưng, nhìn rất quái lạ
Khánh vương phi cười lạnh nói “đây là thế nào? ta cứ tưởng ngươi đang phong lưu khoái hoạt sao lại ra bộ dáng này? Tiểu yêu tinh nào có bản lĩnh như vậy ah?”
Khánh vương nói không ra lời, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn nàng như cầu xin
Khánh vương phi rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp, nhìn ra Khánh vương đầu đầy mồ hôi lạnh, giống như đang cắn răng nhịn đau
Nàng ra lệnh cho tỳ nữ “đưa đèn lồng cho ta”
Tỳ nữ nhanh chóng đưa đèn lồng cho nàng, trong lòng lấy làm ngạc nhiên, không biết phát sinh chuyện gì
Khánh vương phi xách đèn lồng kề sát mặt Khánh vương, nhìn vẻ mặt đau xót của hắn, nàng khó hiểu hỏi “ngươi rốt cuộc là làm sao? Lão già kia, đừng giả vờ”
Khánh vương không thể trả lời nàng, chỉ có thể nén đau, ánh mắt nhìn xuống dưới như muốn nói nàng nhìn xem bên dưới
Khánh vương phi cau mày cầm đèn lồng chiếu xuống dưới, vừa thấy liền chấn kinh thất sắc.
Trên cẩm bào màu xanh lá của Khánh vương lại có vết máu chưa khô.
Nàng hoàng hốt, muốn nhanh chóng nhìn xem lại như nhớ ra gì đó, nàng quay đầu buông mành, ngăn trở ánh mắt của tỳ nữ.
Nàng không muốn để người khác nhìn thấy bí mật của phu nhân mình.
Xốc quần áo của Khánh vương lên, nàng vội bụm miệng để ngăn tiếng kinh hô, hai mắt mở to khó tin.
Chẳng lẽ…lão già đã bị phế?
Khánh vương vẻ mặ thống khổ.
Lúc nãy ám vệ khiêng hắn bỏ vào xe ngựa, vốn đã quay đầu rời đi lại không biết nghĩ tới chuyện gì mà quay đầu rút kiếm, hung hăng đâm lên mệnh căn của hắn.
Tuy nhiên sau này hắn cảm thấy dường như ám vệ kia đã đâm trật một chút, nhìn bộ dáng xú bà nương này, chắc chắn nghĩ hắn đã bị phế, tiếc là hắn lại không thể nói chuyện
Khánh vương phi run rẩy mặc lại quần cho Khánh vương, mắt lóe lên vẻ oán độc.
Nếu để nàng biết ai làm, nàng sẽ khiến người nọ sống không bằng chết.
Ngạo khí cái gì, không phải bị phu quân bỏ mặc, sống như quả phụ sao?
“Vương phi, đợi đã.
Ngài như vậy chúng ta không yên lòng nha, chúng ta sẽ đi cùng ngươi” Lý phu nhân hô lên, vội xách váy chạy theo.
Khánh vương phi muốn một mình đi tìm lão hoang đường kia, không cho người nàng xem náo nhiệt, nàng sẽ không để nàng ta như ý.
Các phu nhân khác cũng mang vẻ hiếu kỳ, vội vàng đi theo hai người
Khánh vương phi thấy vậy, suýt chút nữa ngất xỉu vì tức, lại dám xem việc xấu trong nhà nàng.
Nàng tức giận nhưng cũng để mặc bọn họ, muốn nhìn thì cứ nhìn cho đủ đi, dù sao nàng đuổi một người đi thì lại có người khác đến thôi.
Có các cung nhân chỉ đường, đám người Khánh vương phi rất nhanh đã tìm đến nơi Khánh vương và Trầm Thanh Lê “tư hội”
Khánh vương phi chỉnh lại dung nhan, vẻ mặt tức giận, hùng hổ xông vào phòng, lớn tiếng hô “Mộ Tín Duyên, ngươi lăn ra đây cho ta”
Đám người Lý phu nhân túm tụm đằng sau nàng, vẻ mặt chờ xem kịch vui.
Thế nhưng trong phòng vẫn tĩnh lặng như tờ, không có động tĩnh như các nàng chờ mong, không có chuyện Khánh vương vội vã mặc quần áo, cũng không có cảnh xấu hổ không dám nhìn, cũng chẳng có nữ tử mỹ mạo vội vàng che chắn thân thể.
Những gì các nàng tưởng tượng đều không xảy ra, rốt cuộc là có vấn đề gì? Các nàng len lén nhìn vào phòng, bên trong không có Khánh vương cũng chẳng có Trầm Thanh Lê mà lại là một người mà các nàng không ngờ tới
Khánh vương phi kinh ngạc nhíu mày “phế hậu Trầm thị, sao ngươi lại ở đây?”
Các phu nhân khác cũng muốn hỏi điều này, Trầm thị vốn nên ở trong lãnh cung sao lại ở đây? Vậy Khánh vương và Trầm Thanh Lê đâu rồi?
Trầm thị ngồi bên bàn, lạnh mắt nhìn các nàng.
Khánh vương phi là nữ nhân chan chua, chỉ biết làm dáng sĩ diện, thời gian chủ yếu dùng để bắt gian phu quân nàng thông dâm với người khác.
Khi nàng còn là hoàng hậu rất chướng mắt cặp phu thê này, phế vậ và cặn bã như thế sao xứng là người trong hoàng thất.
Hiện tại đôi phu thê này, một kẻ thì muốn giở trò với Lê nhi của nàng, kẻ khác lại tới đây bắt gian.
Thực sự ứng với câu nói không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa.
Trầm thị cười lạnh “đệ muội còn nhận ra hoàng tẩu ta sao? Thật khó có được ah”
Khánh vương lộ vẻ ghét bỏ “ngươi đã là phế hậu, còn dám xem mình là hoàng tẩu của bản vương phi.
Nên nhận rõ thân phận bản thân đi” Trong lòng lại nghi hoặc, Trầm thị đã phát điên sao lại nói chuyện bình thường như thế?
Trầm thị khinh thường trong lòng.
Nữ nhân này lại bắt đầu bày ra dáng vẻ vương phi, khiến người ta chán ghét.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có thấy Khánh vương không?” Khánh vương phi thấy Trầm thị luôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, giống như khi nàng ta vẫn còn là hoàng hậu, mỗi lần cung yến, nàng ta đều cao cao tại thường dùng ánh mắt khinh bỉ như thế nhìn nàng, y như trong mắt nàng ta, nàng là tồn tại hèn mọn nhất.
Nàng mím chặt miệng, nhăn mặt hỏi “Trầm thị, bản vương phi hỏi ngươi, ngươi dám không đáp lời?”
Đám phu nhân bắt đầu kích động, vốn tưởng rằng không nhìn thấy Khánh vương nhúng chàm Trầm Thanh Lê, uổng công đi một chuyến lại không ngờ còn có chuyện hay khác để xem.
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng tát tai
Khánh vương phi giận đến cả người phát run, không dám tin nhìn Trầm thị “ngươi đánh ta? Ngươi có thân phận gì mà dám can đảm đánh ta?”
Trầm thị ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập khinh miệt.
Nàng làm chủ hậu cung đã nhiều năm, khí độ ung dung hơn hẳn Khánh vương phi miễn cưỡng làm ra” thân phận? chanh chua giống nữ nhân phố chợ như ngươi thì ai cũng có thể đánh, cần gì tới tư cách?”
Đám phu nhân nghe trộm liền cười thầm trong lòng.
Sắc mặt Khánh vương phi hết trắng lại xanh, từ sau khi nàng làm vương phi chưa từng bị ai châm chọc như thế, đây quả thực là giẫm đạp lên thể diện của nàng “Trầm thị, kẻ điên ngươi bị phu quân ruồng bỏ, nữ nhi lại chết sớm, nhất định là do độc phụ ngươi làm việc ác quá nhiều nên mới báo ứng trên người nữ nhi của ngươi”
Tinh thần Trầm thị gần đây thanh tỉnh không ít nhưng nghe nhắc tới Trầm Thanh Lê, nàng sẽ lập tức trở nên điên cuồng.
Khánh vương phi vừa dứt lời, nàng đã hét lớn một tiếng, nhào về phía nàng ta như mãnh hổ
Khánh vương phi sợ hãi kêu to, vội vàng chạy trốn.
Đám phu nhân khác cũng loạn thành một đoàn
Động tĩnh bên trong đã kinh động đến thị vệ tuần tra ban đêm, bọn họ đúng lúc ngăn chặn được trò khôi hài, lôi Trầm thị điên cuồng về lãnh cung.
Trên đại điện, một cung nhân nhỏ giọng báo cho Tây Lương đế biết tình huống của Khánh vương phi
Hắn nghe xong liền sầm mặt xuống, nghiến răng nói “Trầm Thanh Lê” Hầm hầm đứng dậy khỏi long ỷ
Từ Phúc Lộc biết kế hoạch của tiểu hoàng đế đã không thành công, mà hắn lại không thấy bất ngờ với kết quả này.
Trong cung vẫn luôn có người của Lục Hoài Khởi, tiểu hoàng đế sao có thể dễ dàng đạt được.
Nghĩ vậy nhưng hắn không thể không đi theo
Khánh vương phi tóc tai bù xù, châu trâm rơi đầy trên đất, ngồi trên ghế cho tỳ nữ chỉnh trang lại dung nhan.
Đám phu nhân khác xem náo nhiệt xong đã sớm rời đi
Tỳ nữ chỉnh trang xong, cẩn thận nói “vương phi”
Khánh vương phi sắc mặt âm lãnh đứng dậy, để tỳ nữ đỡ mình đi ra ngoài, nàng cũng nên rời cung.
Về phần tung tích của lão già kia, hắn chết ở xó nào rồi thì tốt, tốt nhất là vĩnh viễn đừng trở lại.
Nàng đi nhanh tới mức tỳ nữ suýt theo không kịp.
Đột nhiên nàng dừng lại, tỳ nữ cũng hoảng sợ dừng bước
“Đó là xe ngựa của lão già kia?”
Tỳ nữ nghe nàng âm dương quái khí hỏi, vội ngẩng đầu quan sát một hồi mới cẩn thận đáp “xe ngựa vương gia vẫn còn ở đây, chẳng lẽ vương gia chưa ra cung? Hay là vương gia đang ở trên xe ngựa chờ vương phi?”
Khánh vương phi cười lạnh “lão sắc phôi kia không biết đang nằm trên giường hồ ly tinh nào, sao còn nhớ đến ta mà chờ’ Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn đi về phía xe ngựa, nàng muốn nhìn xem lão già kia có từng ra cung hay không
Tỳ nữ không dám nói lời nào, xách đèn lồng đuổi theo
Khánh vương phi đi vào xe ngựa, mày lập tức nhíu lại Lão già kia thế nhưng lại ở trong xe, chỉ là có chút là lạ, bộ dáng không thích hợp lắm
Khánh vương bị ám vệ điểm huyệt đạo đến giờ còn chưa được giải cho nên vẫn duy trì tư thế như lúc trước, một tay vẫn đặt sau lưng, nhìn rất quái lạ
Khánh vương phi cười lạnh nói “đây là thế nào? ta cứ tưởng ngươi đang phong lưu khoái hoạt sao lại ra bộ dáng này? Tiểu yêu tinh nào có bản lĩnh như vậy ah?”
Khánh vương nói không ra lời, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn nàng như cầu xin
Khánh vương phi rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp, nhìn ra Khánh vương đầu đầy mồ hôi lạnh, giống như đang cắn răng nhịn đau
Nàng ra lệnh cho tỳ nữ “đưa đèn lồng cho ta”
Tỳ nữ nhanh chóng đưa đèn lồng cho nàng, trong lòng lấy làm ngạc nhiên, không biết phát sinh chuyện gì
Khánh vương phi xách đèn lồng kề sát mặt Khánh vương, nhìn vẻ mặt đau xót của hắn, nàng khó hiểu hỏi “ngươi rốt cuộc là làm sao? Lão già kia, đừng giả vờ”
Khánh vương không thể trả lời nàng, chỉ có thể nén đau, ánh mắt nhìn xuống dưới như muốn nói nàng nhìn xem bên dưới
Khánh vương phi cau mày cầm đèn lồng chiếu xuống dưới, vừa thấy liền chấn kinh thất sắc.
Trên cẩm bào màu xanh lá của Khánh vương lại có vết máu chưa khô.
Nàng hoàng hốt, muốn nhanh chóng nhìn xem lại như nhớ ra gì đó, nàng quay đầu buông mành, ngăn trở ánh mắt của tỳ nữ.
Nàng không muốn để người khác nhìn thấy bí mật của phu nhân mình.
Xốc quần áo của Khánh vương lên, nàng vội bụm miệng để ngăn tiếng kinh hô, hai mắt mở to khó tin.
Chẳng lẽ…lão già đã bị phế?
Khánh vương vẻ mặ thống khổ.
Lúc nãy ám vệ khiêng hắn bỏ vào xe ngựa, vốn đã quay đầu rời đi lại không biết nghĩ tới chuyện gì mà quay đầu rút kiếm, hung hăng đâm lên mệnh căn của hắn.
Tuy nhiên sau này hắn cảm thấy dường như ám vệ kia đã đâm trật một chút, nhìn bộ dáng xú bà nương này, chắc chắn nghĩ hắn đã bị phế, tiếc là hắn lại không thể nói chuyện
Khánh vương phi run rẩy mặc lại quần cho Khánh vương, mắt lóe lên vẻ oán độc.
Nếu để nàng biết ai làm, nàng sẽ khiến người nọ sống không bằng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.