Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Chương 210: Người hạ độc

Yên Miểu

30/11/2022

Ánh mặt trời chói chang mang theo cái nắng oi bức của mùa hạ, trên cây vang lên tiếng ve kêu ầm ĩ

Trầm Thanh Lê ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn bên ngoài, ánh mắt trầm tĩnh

Nhiễm Mặc vừa bước vào phòng, nhìn bên sườn mặt của nàng, trong thoáng chốc lại tưởng như tiểu thư đang ngồi đó.

Nàng cũng biết mình suy nghĩ lung tung, vội thu liễm tinh thần, tiến lên cầm lấy chén thuốc cho nha hoàn đi sau để nàng ta mang về phòng bếp, còn nàng cầm quạt tròn thêu hoa quạt cho Trầm Thanh Lê

Trầm Thanh Lê thu hồi ánh mắt, hỏi “Nhiễm Mặc, Khánh vương phủ có động tĩnh gì không?”

Động tác của Nhiễm Mặc chậm lại, cẩn thận quan sát thần sắc của Trầm Thanh Lê, không thấy có gì không đúng, nàng mới lắc đầu, nói “hôm nay ta ra cửa vẫn không nghe tin tức liên quan tới Khánh vương phủ, Khánh vương xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng vẫn sóng êm gió lặng”

Trầm Thanh Lê vẫn bình tĩnh, nàng đã đoán được kết quả này.

Khánh vương bị thương nơi bí ẩn, Khánh vương phủ nhất định sẽ ép mọi người biết chuyện phải thủ khẩu như bình, tuyệt đối không để lộ tin tức.

Nàng ngẩng đầu nhìn Nhiễm Mặc, cười nhạt nói “một khi đã vậy, chúng ta phải giúp Khánh vương phủ gây ra chút sóng gió mới được”

Ngữ khí bình thản lại mang theo sát khí, Nhiễm Mặc trong lòng nhảy dựng lên “phu nhân đây là muốn phản kích?”

Phản kích sao? Trầm Thanh Lê cầm kéo, cắt bỏ một cành cây dây thừa “đối phương đã khi dễ trên đầu, ta cũng không thể thờ ơ, như vậy chẳng phải khiến khí thế các nàng tăng cao sao”

Nhiễm Mặc nhìn đáy mắt tối tăm của nàng, thầm nghĩ phu nhân lúc này lại làm cho nàng nghĩ tới tiểu thư trước kia, còn có Lục cửu thiên tuế.

Bọn họ giống nhau, đều không chấp nhận người khác xâm phạm đến mình, một khi gặp địch nhân liền không chút do dự mà xòe móng vuốt sắc bén nhào lên, tuyệt không tha thứ kẻ dám xâm nhập địa bàn của mình.

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng đáp “hết thảy đều nghe phu nhân phân phó”

Khánh vương nằm trên giường lớn khắc hoa, một tay chống đầu, híp mắt nhìn chim chóc ríu rít bên ngoài, không biết đang nghĩ chủ ý xấu xa gì.

Thủ hạ Giang Đạt của hắn từ lúc hắn trở về liền không thấy đâu, đoán chừng đã bị ám vệ kia kết liễu, ném vào cái giếng hoang nào đó trong cung.

Hắn cầm đũa, gắp vài cái sủi cảo thạch anh cho vào miệng nhưng tâm tình đói, ăn thứ gì cũng cảm thấy nhạt như nước ốc, lập tức buông đũa, lấy khăn lau miệng, hạ lệnh “người tới, dọn đi đi”

Hắn nhắm mắt lại, chợt nghe động tĩnh liền mở mắt ra, vừa thấy liền trừng to mắt, nhỏm người hỏi “ngươi là ai?Sao bản vương chưa từng thấy ngươi ở trong phòng ta? Bạch Loa đâu?”

Bạch Loa là nha hoàn hầu hạ trong phòng hắn, mỹ mạo xinh đẹp, da thị tuyết trắng, hắn lại là người thấy mỹ nhân liền không nhịn được nên chưa được vài ngày đã thu nhận nàng.

Nàng cũng là người khiến hắn vui vẻ nhất, vì thế đột nhiên không thấy, hắn đương nhiên tức giận, cầm lấy chén trà bạch ngọc trên bàn ném về phía hạ nhân vừa tới.

Hạ nhân này chỉ là một tiểu tư tướng mạo bình thường, dù bị đập bể đầu hắn cũng sẽ không đau lòng

Hạ nhân không thể né tránh chủ tử đánh chửi, tiểu tư kia chỉ có thể đứng yên, mặt cho bị chén trà đập vào đầu chảy máu cũng không dám lau, vội nói “tiểu nhân không biết, vương gia tha mạng, tiểu nhân là vừa được điều đến phòng của ngài, Bạch Loa tỷ tỷ ở đâu, tiểu nhân cũng không biết”



Khánh vương tức giận đến mặt thịt run lên “vậy hiện trong phòng chỉ có một mình ngươi hầu hạ sao, những người khác đâu? Đều chết hết rồi sao?”

Tiểu tư sợ hãi đáp “còn có vài người khác chưa kịp đến”

Khánh nghiêng đầu nhìn hắn “chưa kịp tới đây là sao? Những tỳ nữ vốn ở trong phòng bản vương đâu?” Mấy tỳ nữ đó đều là tuyệt sắc, do hắn tự mình lựa chọn, người nào cũng tràn ngập phong tình, kẻ nào không biết xấu lại dám can đảm đổi người của hắn?

Tiểu tư đáp “hồi vương gia, tiểu nhân không biết, chính ngọ hôm nay, vương phi và quản gia bỗng nhiên gọi tất cả hạ nhân đến, bảo muốn chọn vài người hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của vương gia”

Khánh vương vừa nghe đây là chủ ý của Khánh vương phi liền tức giận vỗ bàn “tốt ah, bản vương tưởng là cẩu vật gan lớn bằng trời nào thì ra lại là nữ nhân chanh chua kia.

Nàng thực sự không thể khiến bản vương thích một chút nào mà” Từ sau khi hắn cùng nàng đại hôn, nàng liền khắp nơi đối chọi với hắn, chuyện gì cũng muốn chen vào mà quản, giờ thì hay rồi, ngay cả người trong phòng hắn, nàng cũng tự tiện đổi

Hắn áp chế lửa giận, hỏi tiếp “người mà mụ đàn bà chanh chua kia chọn đến là loại người nào?”

Tiểu tư nghe hắn gọi vương phi là nữ nhân chanh chua, mí mắt run lên, cẩn thận đáp “hồi vương gia, vương phi chọn vài tiểu tư cùng phòng với tiểu nhân, bọn họ…”

Khánh vương lại cầm một cái chén ném trên đất, cắt ngang lời hắn.

Tốt ah, lại dám chọn toàn tiểu tư đến phòng hắn, một đứa nha hoàn cũng không.

Đây là muốn làm gì? Hắn còn chưa bị phế đã vội điều nha hoàn trong phòng hắn đi, nữ nhân chanh chua kia có ý gì?

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếp theo Khánh vương phi một tay vén rèm, cười lạnh nhìn Khánh vương đang nổi giận đùng đùng “vương gia đây là thế nào? Bảo Phúc, ngươi vừa nói những gì, sao lại chọc vương gia tức giận như vậy?”

Tiểu tư Bảo Phúc quỳ trên đất, không dám lên tiếng

Khánh vương nhìn Khánh vương phi, trong lòng không có chút tình cảm phu thê “mụ la sát ngươi còn có mặt mũi hỏi bản vương, ngươi nói, ngươi đem đám người Bạch Loa đi đâu rồi?” Nếu hôm nay nàng không nói rõ ràng, dù hắn đang bị thương cũng phải hung hăng giáo huấn nữ nhân này một trận

Khánh vương phi nhếch cằm cười nhạo “chẳng lẽ vương gia không rõ tình trạng thân thể mình, lại vẫn mốn cùng mấy tiểu mỹ nhân trêu đùa phong nguyệt?Ta chỉ sợ ngài có tâm lại không có lực, đừng để vừa tổn hại thân mình vừa mất đi mỹ nhân, tới lúc đó không thể hưởng thụ còn phải chịu khổ ah.

Ta sợ đến lúc đó ngài sẽ hối hận cho nên xuất phát từ hảo tâm, phân phát mấy nha hoàn kia ra khỏi phủ, tìm vài nhà gả các nàng đi.

Ngài không cần lo lắng cho các nàng, vẫn nên lo lắng cho mình đi”

Nàng đã sớm nhìn mấy hồ mị tử kia không vừa mắt, nhân lúc này mà gả các nàng cho những lão già góa vợ xấu xí, làm cho các nàng không có ngày lành

Khánh vương giận không kềm được, hung hăng đánh Khánh vương phi một bạt tai vang dội, khiến cho nàng tóc mai tán loạn, mặt cũng in hằn năm dấu ngón tay.

Khánh vương dùng dùng sức quá mạnh, sắc mặt trắng bệch, cảm giác dưới thân đau xót, thân mình nghiêng nghiêng, ngả xuống giường.

Khánh vương phi bị đánh, đang muốn nổi giận lại thấy hắn như thế liền kinh hãi hô to “mau, mau tìm đại phu đến”



Bảo Phúc và mấy hạ nhân liền cuống quít đi ra ngoài

Các đại phu vội vàng đến, sau khi xem cho Khánh vương, thở dài một hơi nhẹ nhõm “may mắn, vương gia không có gì đáng ngại”

Tâm của Khánh vương phi vốn treo cao liền rơi xuống

Sau khi đại phu rời đi, Khánh vương từ trên giường run rẩy đứng dậu

Khánh vương phi vội ngăn cản hắn “vương gia làm gì vậy, ngài hiện tại không thể lộn xộn”

Khánh vương đẩy nàng ra “cút, ngươi ác phụ ghê tởm này.

Bản vương hiện tại muốn ra phủ, ta xem ai dám ngăn cản” Dứt lời hắn không thèm nhìn tới Khánh vương phi, run rẩy đi ra ngoài

Khánh vương lên xe ngựa, nhìn thấy xa phu lạ mặt, hắn cũng không để ý, cho rằng là người mới tới

Xa phu mới tới thấy hắn đã vào trong xe, hỏi “vương gia, ngài muốn đi đâu?”

Khánh vương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng không có nơi đặc biệ muốn đi, khó chịu nói “tùy ngươi”

Xa phu cúi đầu vâng lệnh, mắt lại lóe lên, như thế liền hợp ý hắn

Xe ngựa chậm rãi đit rên đường, đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm huyên náo.

Khánh vương vén rèm, cả giận nói “sao thế này? Sao lại dừng lại?”

Xa phu mắt lóe u quang, cúi đầu nói “hồi vương gia, phía trước dường như xảy ra chuyện, xe ngựa chúng ta không qua được”

Khánh vương nhíu mày “xe ngựa của Khánh vương phủ, ai dám ngăn cản?Ngươi làm việc thế nào vậy, còn không mau bảo bọn họ tản đi” Hắn bất mãn liếc xéo xa phu, người này thua xa Giang Đạt

Xa phu trong lòng khinh thường hắn ỷ mạnh hiếp yếu, ngoài miệng không nói gì

Bên ngoài có thanh âm nam tử gầm lên “lão tử để ý ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi chỉ là một nữ nhân mồ côi, nếu không phải vì ngươi có vài phần tư sắc, ngươi cho rằng lão tử sẽ mất thời gian với ngươi sao?”

Khánh vương nghe vậy, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên vài phần hứng thứ “đánh xe sang bên cạnh đi, bổn vương muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì”

Xa phu thầm nhạo báng, đúng là lão sắc phôi, vừa nghe đến mỹ nhân liền nổi hứng thú

Khánh vương nheo mắt nhìn thấy trong đám người có một người dáng dấp vạm vỡ hung ác và một nữ tử y phục trắng thuần.

Nàng kia bóng dáng mảnh mai, giống như một đóa hoa nhỏ lung lay trong gió, cực kỳ động lòng người.

Khánh vương nhìn không nháy mắt, chờ mong nàng mau chóng xoay người lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook