Hỉ Kiếp Lương Duyên: Gả Cho Đông Hán Đô Đốc
Chương 76: Trận huyết vũ tinh phong lại bắt đầu
Yên Miểu
30/11/2022
Kinh triệu doãn nghe xong, suýt té ghế.
Hiện hoàng cung đã bị Thái tử và Trầm tài nhân nắm giữ, ma ma bên cạnh tiền An quốc công phu nhân lại đến đây nói Trầm tài nhân bỏ nữ nhi, chẳng phải là muốn hại hắn mất mũ ô sa sao?
Kinh triệu doãn gõ đường mộc một cái thật mạnh, quở trách Trần ma ma “ăn nói bậy bạ” Trầm tài nhân chỉ có một đứa con là Thái tử, bỏ nữ nhi là chuyện gì? đúng là hồ ngôn loạn ngữ
Trần ma ma lết tới mấy bước “khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân không có nửa điểm nói dối.
Mười lăm năm trước, Trầm tài nhân thực sự từ bỏ thân nữ nhi của mình, thảo dân nguyện ý cùng nàng đối chất” ở trong địa lao lâu, nàng không biết những người kia sẽ đối phó với nàng thế nào, nên nhân lúc còn sống, nàng phải làm lớn chuyện lên.
Nàng rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Trầm thị khi biết được Trầm Thanh Lê vẫn luôn bị nàng hãm hại mới là thân nữ nhi của nàng ta
Kinh triệu doãn quát lớn “đúng là hồ ngôn loạn ngữ.
Người tới, kéo điên phụ này xuống”
Lập tức có mấy nha dịch tiến lên kéo Trần ma ma đi.
Trần ma ma kích động hô to “Trầm thị năm đó không có sinh nhi tử, Thái tử là nhi tử An quốc công”
Lời kinh hãi thế tục như thế khiến Kinh triệu doãn tim đập thình thịch, vội ra lệnh “nhanh, bịt kín miệng nàng lại” mặc kệ nàng ta có nói thật hay không nhưng chuyện này truyền đi, để Thái tử và Trầm tài nhân nghe được, đầu của hắn chắc chắn sẽ dời nhà
Mấy nha dịch vội tiến lên che miệng Trần ma ma.
Trần ma ma liền dùng sức cắn lên tay nha dịch kia một cái thật mạnh, khiến hắn đau đến kêu thành tiếng, vội buông tay ra
Trần ma ma liền nhanh chóng hô lên “mỗi lời thảo dân nói đều là thật, nếu có nửa câu giả dối sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Hơn nữa…” một nha dịch khác tiến lên muốn bịt miệng nàng, Trần ma ma liền dùng cùi chỏ nện lên đầu hắn một cái, nói “ta đã nói bí mậ này với bằng hữu của ta, nếu hôm nay các ngươi giết ta diệt khẩu, vậy ngày mai khắp phố to ngõ nhỏ đều sẽ biết chuyện này.
Các ngươi mau bảo mẹ con tiện nhân Trầm thị đến gặp ta”
Kinh triệu doãn hoảng sợ, không ngừng quát tháo nha dịch “các ngươi không ăn cơm sao? một lão ma ma cũng không ngăn được”
Đám nha dịch liền chia ra ngăn nàng, hợp lực một lúc mới chế phục được Trần ma ma.
Kinh triệu doãn xắn tay áo lau mồ hôi trán, Trần ma ma làm ầm ĩ như thế, dù thế nào hắn cũng phải bẩm báo chuyện này với Trầm tài nhân.
Nếu Trần ma ma nói lung tung, hắn có thể nhân cơ hội này tranh công với Trầm tài nhân và Thái tử.
Trước kia hắn theo phe Lại bộ thượng thư, hiện Thái tử đang đắc thế, hắn không nhanh chân nịnh bợ, đợi khi Thái tử đăng cơ, nhất định sẽ tính sổ hắn.
Nếu Trần ma ma nói là thật, vậy hắn càng phải giúp Trầm tài nhân giữ bí mật này, chắc chắn sau này Trầm tài nhân và Thái tử sẽ hậu tạ hắn.
Tuy nhiên trong lòng Kinh triệu doãn vẫn cho rằng Trần ma ma nói bậy, Thái tử đâu phải chó mèo mà dễ đánh đổi như vậy
Kinh triệu doãn cân nhắc một hồi, sai người đè Trần ma ma lại.
Trần ma ma vẫn không ngừng vũng vẫy, bộ dáng như còn nhiều lời muốn nói
“Giải điên phụ này xuống cho bản quan, trông coi cho kỹ” Kinh triệu doãn ra lệnh, đám nha sai rất nhanh đã lôi Trần ma ma xuống
Kinh triệu doãn cũng nhanh chóng sai người chuẩn bị kiệu, vào cung tìm Trầm tài nhân tranh công
Trong Tê Phượng điện, Trầm tài nhân đưa mắt nhìn khung cảnh quen thuộc, khóe môi nhếch lên, trong mắt tràn ngập ý cười.
Nàng làm hoàng hậu hơn mười năm, nếu không bị hoạn quan Lục Hoài Khởi đáng giận tính kế, nàng sẽ không bị đuổi ra khỏi tòa cung điện tượng trưng cho thân phận hoàng hậu này.
May mà nàng vẫn có thể quay trở lại, nơi này trước sau gì vẫn là của nàng.
Trầm Thanh Kiểu ở phía sau, thấy Trầm tài nhân tức cảnh sinh tình liền tiến lên,vẻ mặt mang theo tương tiếc, đôi mắt vướng u sầu, bộ dáng nữ nhi ngoan ngoãn “mẫu phi, hậu cung trước giờ là chiến trường vô hình, mấy nay ngươi vì Thái tử biểu ca, vì An quốc công phủ mà chu toàn khắp nơi.
Mấy năm nay ngài thực sự vất vả ah.
Nhi thần lại ngu dốt, không thể giúp mẫu phi còn khiến ngài phải bận tâm vì nhi thần.
Nhi thần thực sự thẹn với mẫu phi”
Được nữ nhi thông cảm lại trấn an, Trầm tài nhân liền cảm thấy trong lòng vừa mềm mại vừa ấm áp
Tố Thu cô cô đi vào “khởi bẩm Tài nhân, tất cả văn võ bá quan từ tứ phẩm trở lên đều đã tụ tập ở Kim Loan điện, bên phía Thái tử cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngài đến”
“Lục Hoài Khởi đâu?” Trầm tài nhân quan tâm nhất chính là người này.
Triều đình chia làm mấy phe phái; Tây Hán Lưu Trực là cỏ đầu tường, dễ gạt; Tây Lâm phái thì chỉ cần hứa hẹn nhiều lợi ích là có thể giải quyết; phía Liễu quý phi đã rơi vào thế hạ phong, nàng không phải lo.
Nhưng Lục Hoài Khởi đã nhiều lần gây phiền toái cho mẹ con nàng, nàng không muốn lại bại trong tay hắn vào lúc mấu chốt.
Tố Thu cô cô cung k1nh đáp “khởi bẩm Tài nhân, An quốc công đã đưa hắn vào cung, chỉ chờ ngài và Thái tử triệu kiến hắn”
Trầm Thanh Kiểu nhẹ giọng truy vấn “Trầm Thanh Lê đâu?” tiện nhân này còn sống lâu một ngày, nàng liền lo lắng một ngày
Tố Thu cô cô đáp “nghe nói Lục phu nhân bị bệnh, hiện vẫn đang tĩnh dưỡng trong Tương Quốc tự”
Trầm Thanh Kiểu rũ mi, che giấu vẻ lãnh lệ trong mắt, trên mặt lại là biểu cảm u sầu rối rắm “mẫu phi…Nhị muội…ta lo nàng sẽ làm kế hoạch của chúng ta thất bại như trước”
Trong mắt Trầm tài nhân liền bùng lên lửa giận, Trầm Thanh Lê chính là cơn ác mộng của nàng, nàng ngủ cũng muốn giết chết nàng ta.
Nhân lúc này nàng đang cầm quyền, đâu dễ gì bỏ qua cho nàng ta
“Tố Thu, ngươi mang theo nhiều người đến Tương Quốc tự một chuyến đi, dù trả giá thế nào cũng phải mang Trầm Thanh Lê đến đây cho bản cung, nếu nàng cố ý kháng chỉ không tuân, giết không cần hỏi”
Tố Thu cô cô lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi
Khác với không khí vui sướng trong Tê Phượng cung, trong lòng Liễu quý phi và Liễu Nguyên Tông lại là mây đen bao phủ.
Nhất là Liễu quý phi, nàng bây giờ đã không còn vẻ yêu mị phong tình hàng ngày, trên mặt ngập tràn sự khủng hoảng
“Huynh trưởng, ngươi nói bây giờ nên làm gì? nghe nói Thái tử đã triệu tập các quan viên từ tứ phẩm trở lên, một khi bọn họ tuyên thệ trung thành với Thái tử thì tiểu Thập nhị sẽ không có cơ hội nữa”
Huynh muội bôn họ vốn đang ở Tương Quốc tự nhưng nghe nói Thái tử và Trầm tài nhân đã nắm toàn bộ cung quyền, liền vội vàng hồi cung.
Mà khi về tới hoàng cung, bọn họ mới phát hiện tình thế còn gian nan hơn bọn họ nghĩ nhiều
Liễu Nguyên Tông không ngừng đi đi lại lại trong điện.
Nếu Minh Hoài đế không đột nhiên gặp chuyện không may, Thập nhị hoàng tử rất có khả năng thay thế địa vị của Thái tử.
Biến cố xảy ra đột ngột như vậy, Thái tử mà thượng vị thì Liễu gia bọn họ chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Nghĩ tới đây, mây đen trong lòng Liễu Nguyên Tông lại chồng chất nhiều hơn
Trước kia bọn họ dựa vào Trầm Thanh Lê nhưng hiện nàng còn ở Tương Quốc tự, không thế giúp được gì cho bọn họ, mà Lục Hoài Khởi thì..chính hắn còn khó tự lo cho thân mình
“Quý phi nương nương, lúc này chúng ta chỉ có thể…”Liễu Nguyên Tông dừng bước, nhìn xuyên qua đại môn rộng mở, nhìn bầu trời xa xa, chậm rãi nói “cứ chờ thôi, hi vọng tỷ tỷ ở trên trời linh thiên sẽ phù hộ chúng ta”
Liễu quý phi trong lòng chợt động, ánh mắt cũng dần mông lung
Trận huyết vũ tinh phong của mười lăm năm trước xem ra sẽ lặp lại,không biết Trầm thị bọn họ có kiêu ngạo cười đến cuối cùng như mười lăm năm trước hay không?.
Hiện hoàng cung đã bị Thái tử và Trầm tài nhân nắm giữ, ma ma bên cạnh tiền An quốc công phu nhân lại đến đây nói Trầm tài nhân bỏ nữ nhi, chẳng phải là muốn hại hắn mất mũ ô sa sao?
Kinh triệu doãn gõ đường mộc một cái thật mạnh, quở trách Trần ma ma “ăn nói bậy bạ” Trầm tài nhân chỉ có một đứa con là Thái tử, bỏ nữ nhi là chuyện gì? đúng là hồ ngôn loạn ngữ
Trần ma ma lết tới mấy bước “khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân không có nửa điểm nói dối.
Mười lăm năm trước, Trầm tài nhân thực sự từ bỏ thân nữ nhi của mình, thảo dân nguyện ý cùng nàng đối chất” ở trong địa lao lâu, nàng không biết những người kia sẽ đối phó với nàng thế nào, nên nhân lúc còn sống, nàng phải làm lớn chuyện lên.
Nàng rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Trầm thị khi biết được Trầm Thanh Lê vẫn luôn bị nàng hãm hại mới là thân nữ nhi của nàng ta
Kinh triệu doãn quát lớn “đúng là hồ ngôn loạn ngữ.
Người tới, kéo điên phụ này xuống”
Lập tức có mấy nha dịch tiến lên kéo Trần ma ma đi.
Trần ma ma kích động hô to “Trầm thị năm đó không có sinh nhi tử, Thái tử là nhi tử An quốc công”
Lời kinh hãi thế tục như thế khiến Kinh triệu doãn tim đập thình thịch, vội ra lệnh “nhanh, bịt kín miệng nàng lại” mặc kệ nàng ta có nói thật hay không nhưng chuyện này truyền đi, để Thái tử và Trầm tài nhân nghe được, đầu của hắn chắc chắn sẽ dời nhà
Mấy nha dịch vội tiến lên che miệng Trần ma ma.
Trần ma ma liền dùng sức cắn lên tay nha dịch kia một cái thật mạnh, khiến hắn đau đến kêu thành tiếng, vội buông tay ra
Trần ma ma liền nhanh chóng hô lên “mỗi lời thảo dân nói đều là thật, nếu có nửa câu giả dối sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Hơn nữa…” một nha dịch khác tiến lên muốn bịt miệng nàng, Trần ma ma liền dùng cùi chỏ nện lên đầu hắn một cái, nói “ta đã nói bí mậ này với bằng hữu của ta, nếu hôm nay các ngươi giết ta diệt khẩu, vậy ngày mai khắp phố to ngõ nhỏ đều sẽ biết chuyện này.
Các ngươi mau bảo mẹ con tiện nhân Trầm thị đến gặp ta”
Kinh triệu doãn hoảng sợ, không ngừng quát tháo nha dịch “các ngươi không ăn cơm sao? một lão ma ma cũng không ngăn được”
Đám nha dịch liền chia ra ngăn nàng, hợp lực một lúc mới chế phục được Trần ma ma.
Kinh triệu doãn xắn tay áo lau mồ hôi trán, Trần ma ma làm ầm ĩ như thế, dù thế nào hắn cũng phải bẩm báo chuyện này với Trầm tài nhân.
Nếu Trần ma ma nói lung tung, hắn có thể nhân cơ hội này tranh công với Trầm tài nhân và Thái tử.
Trước kia hắn theo phe Lại bộ thượng thư, hiện Thái tử đang đắc thế, hắn không nhanh chân nịnh bợ, đợi khi Thái tử đăng cơ, nhất định sẽ tính sổ hắn.
Nếu Trần ma ma nói là thật, vậy hắn càng phải giúp Trầm tài nhân giữ bí mật này, chắc chắn sau này Trầm tài nhân và Thái tử sẽ hậu tạ hắn.
Tuy nhiên trong lòng Kinh triệu doãn vẫn cho rằng Trần ma ma nói bậy, Thái tử đâu phải chó mèo mà dễ đánh đổi như vậy
Kinh triệu doãn cân nhắc một hồi, sai người đè Trần ma ma lại.
Trần ma ma vẫn không ngừng vũng vẫy, bộ dáng như còn nhiều lời muốn nói
“Giải điên phụ này xuống cho bản quan, trông coi cho kỹ” Kinh triệu doãn ra lệnh, đám nha sai rất nhanh đã lôi Trần ma ma xuống
Kinh triệu doãn cũng nhanh chóng sai người chuẩn bị kiệu, vào cung tìm Trầm tài nhân tranh công
Trong Tê Phượng điện, Trầm tài nhân đưa mắt nhìn khung cảnh quen thuộc, khóe môi nhếch lên, trong mắt tràn ngập ý cười.
Nàng làm hoàng hậu hơn mười năm, nếu không bị hoạn quan Lục Hoài Khởi đáng giận tính kế, nàng sẽ không bị đuổi ra khỏi tòa cung điện tượng trưng cho thân phận hoàng hậu này.
May mà nàng vẫn có thể quay trở lại, nơi này trước sau gì vẫn là của nàng.
Trầm Thanh Kiểu ở phía sau, thấy Trầm tài nhân tức cảnh sinh tình liền tiến lên,vẻ mặt mang theo tương tiếc, đôi mắt vướng u sầu, bộ dáng nữ nhi ngoan ngoãn “mẫu phi, hậu cung trước giờ là chiến trường vô hình, mấy nay ngươi vì Thái tử biểu ca, vì An quốc công phủ mà chu toàn khắp nơi.
Mấy năm nay ngài thực sự vất vả ah.
Nhi thần lại ngu dốt, không thể giúp mẫu phi còn khiến ngài phải bận tâm vì nhi thần.
Nhi thần thực sự thẹn với mẫu phi”
Được nữ nhi thông cảm lại trấn an, Trầm tài nhân liền cảm thấy trong lòng vừa mềm mại vừa ấm áp
Tố Thu cô cô đi vào “khởi bẩm Tài nhân, tất cả văn võ bá quan từ tứ phẩm trở lên đều đã tụ tập ở Kim Loan điện, bên phía Thái tử cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngài đến”
“Lục Hoài Khởi đâu?” Trầm tài nhân quan tâm nhất chính là người này.
Triều đình chia làm mấy phe phái; Tây Hán Lưu Trực là cỏ đầu tường, dễ gạt; Tây Lâm phái thì chỉ cần hứa hẹn nhiều lợi ích là có thể giải quyết; phía Liễu quý phi đã rơi vào thế hạ phong, nàng không phải lo.
Nhưng Lục Hoài Khởi đã nhiều lần gây phiền toái cho mẹ con nàng, nàng không muốn lại bại trong tay hắn vào lúc mấu chốt.
Tố Thu cô cô cung k1nh đáp “khởi bẩm Tài nhân, An quốc công đã đưa hắn vào cung, chỉ chờ ngài và Thái tử triệu kiến hắn”
Trầm Thanh Kiểu nhẹ giọng truy vấn “Trầm Thanh Lê đâu?” tiện nhân này còn sống lâu một ngày, nàng liền lo lắng một ngày
Tố Thu cô cô đáp “nghe nói Lục phu nhân bị bệnh, hiện vẫn đang tĩnh dưỡng trong Tương Quốc tự”
Trầm Thanh Kiểu rũ mi, che giấu vẻ lãnh lệ trong mắt, trên mặt lại là biểu cảm u sầu rối rắm “mẫu phi…Nhị muội…ta lo nàng sẽ làm kế hoạch của chúng ta thất bại như trước”
Trong mắt Trầm tài nhân liền bùng lên lửa giận, Trầm Thanh Lê chính là cơn ác mộng của nàng, nàng ngủ cũng muốn giết chết nàng ta.
Nhân lúc này nàng đang cầm quyền, đâu dễ gì bỏ qua cho nàng ta
“Tố Thu, ngươi mang theo nhiều người đến Tương Quốc tự một chuyến đi, dù trả giá thế nào cũng phải mang Trầm Thanh Lê đến đây cho bản cung, nếu nàng cố ý kháng chỉ không tuân, giết không cần hỏi”
Tố Thu cô cô lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi
Khác với không khí vui sướng trong Tê Phượng cung, trong lòng Liễu quý phi và Liễu Nguyên Tông lại là mây đen bao phủ.
Nhất là Liễu quý phi, nàng bây giờ đã không còn vẻ yêu mị phong tình hàng ngày, trên mặt ngập tràn sự khủng hoảng
“Huynh trưởng, ngươi nói bây giờ nên làm gì? nghe nói Thái tử đã triệu tập các quan viên từ tứ phẩm trở lên, một khi bọn họ tuyên thệ trung thành với Thái tử thì tiểu Thập nhị sẽ không có cơ hội nữa”
Huynh muội bôn họ vốn đang ở Tương Quốc tự nhưng nghe nói Thái tử và Trầm tài nhân đã nắm toàn bộ cung quyền, liền vội vàng hồi cung.
Mà khi về tới hoàng cung, bọn họ mới phát hiện tình thế còn gian nan hơn bọn họ nghĩ nhiều
Liễu Nguyên Tông không ngừng đi đi lại lại trong điện.
Nếu Minh Hoài đế không đột nhiên gặp chuyện không may, Thập nhị hoàng tử rất có khả năng thay thế địa vị của Thái tử.
Biến cố xảy ra đột ngột như vậy, Thái tử mà thượng vị thì Liễu gia bọn họ chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Nghĩ tới đây, mây đen trong lòng Liễu Nguyên Tông lại chồng chất nhiều hơn
Trước kia bọn họ dựa vào Trầm Thanh Lê nhưng hiện nàng còn ở Tương Quốc tự, không thế giúp được gì cho bọn họ, mà Lục Hoài Khởi thì..chính hắn còn khó tự lo cho thân mình
“Quý phi nương nương, lúc này chúng ta chỉ có thể…”Liễu Nguyên Tông dừng bước, nhìn xuyên qua đại môn rộng mở, nhìn bầu trời xa xa, chậm rãi nói “cứ chờ thôi, hi vọng tỷ tỷ ở trên trời linh thiên sẽ phù hộ chúng ta”
Liễu quý phi trong lòng chợt động, ánh mắt cũng dần mông lung
Trận huyết vũ tinh phong của mười lăm năm trước xem ra sẽ lặp lại,không biết Trầm thị bọn họ có kiêu ngạo cười đến cuối cùng như mười lăm năm trước hay không?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.