Chương 3: Cổ lão đế quốc
Viễn Đồng
03/10/2013
Đầu…… Nhức quá......
Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi cảm giác như óc mình đang trộn đầy bê tông, đủ thứ vật liệu hòa lẫn vào nhau làm cho tôi dù cố hết sức vẫn không thể tìm được thứ mình muốn trong đó.
Tình cảnh này kéo dài hơn mười phút thì tôi mới dần dần lấy lại tự chủ trong suy nghĩ.
A! Đúng rồi! Nhớ lại rồi! Chuyện đã xảy ra trước lúc ngất xỉu – lúc đó đang đứng ở cửa trường học cùng với Thiển Thiển, có một học sinh của trường quý tộc đang bắt nạt bạn học của bọn tôi, tiếp theo chúng tôi chuẩn bị bỏ đi vì không muốn gây chuyện, sau đó thì sao?
Hình như là tôi hung hăng trừng mắt tên học sinh nhà giàu mà kiêu ngạo đó một cái, hơn nữa còn sinh ra ý nghĩ muốn dạy dỗ hắn một trận.
Sau đó nữa……
Trong nháy mắt, mọi thứ như cùng lúc ùa về trong đầu, thanh âm đếm ngược của cái thứ gọi là “ Hệ thống viễn trình đã kích trên không” giống như lại vang lên trong đầu tôi.
“Thiển Thiển! Mau chạy nhanh!” Tôi hét to sau đó đột nhiên ngồi dậy.
“Ở đây là…… Giấc mơ đó?” Tôi nhìn bốn phía chung quanh mới phát hiện các kiến trúc màu xám xuất hiện trong mơ, không nghi ngờ gì nữa, sau khi ngất xỉu thì tôi lại một lần nữa bước vào nơi kì quái này.
Tôi xoa xoa đầu và quan sát mọi thứ chung quanh, đột nhiên tôi phát hiện cảnh vật chung quanh tựa như có chút không đúng, hình như là…… hơi tối……
Vì vậy tôi ngẩng đầu nhìn lên……
Giây tiếp theo, tôi cảm thấy tim mình như là ngừng đập mấy nhịp!
Quả cầu kim loại cực lớn trên bầu trời đã hạ xuống gần sát mặt đất rồi, có cảm giác như là chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới vậy, một bên mặt cầu rất lớn che gần một nửa không trung, như là một mặt đất khác đang từ từ đè ép xuống dưới một cách nặng nề, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng phần kết cấu bằng kim loại rất phức tạp bên ngoài của nó, chúng có cái như là tòa tháp, có cái như là bệ phóng vũ khí, còn có vài thứ mọc lên giống như là thiết bị thông tin liên lạc, nhiều nhất là các họng pháo đen ngòm được phân bố dày đặc như là rừng rậm vậy, ngoài các thứ bằng kim loại đó còn có một số cái hố hình tròn có diện tích khổng lồ giống như là một loại trạm để khởi hàng một thứ gì đó hoặc là một thiết bị để hội tụ năng lượng, khu rừng kim loại làm cho người ta sợ hãi này đang chậm rãi di động ở không trung như là đang nhắn lại một thông tin nào đó tràn ngập khủng bố tới sinh vật đang đứng ở dưới nó, cũng chính là tôi.
Cái này rốt cuộc là cái gì? Tình cảnh này có phải là quá mức khoa học viễn tưởng rồi không?
Cho dù trong lòng tôi có xỏ xiên như thế nào thì cũng không thể thay đổi được vận mệnh là tôi sắp bị cái thành lũy trên không lớn như một viên tiểu hành tinh này đè bẹp – tuy rằng chậm rãi đến mức không thể nhìn ra động tĩnh nhưng trực giác của tôi nói cho tôi biết, cái thành lũy hành tinh khổng lồ này vẫn đang hạ xuống!
Khi ở trong giấc mơ này thì trực giác của tôi luôn luôn chính xác kinh khủng, thật giống như hiện tại trực giác báo cho tôi biết, mặc dù đây là giấc mơ, nhưng chuyện xảy ra ở đây chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tôi ở thế giới thật.
Bây giờ phải làm sao đây? Chạy hả? Giỡn chơi hoài, bạn có biết quả cầu kim loại này lớn cỡ nào không? Tôi nhắm chừng bán kính của nó ít nhất phải hơn 1000 km! Cho dù cái thứ này hạ xuống chậm cỡ nào đi nữa thì trước khi kịp chạy ra khỏi phạm vi của nó tôi đã bị đè bẹp như chuối ép rồi!
Bây giờ việc khẩn cấp nhất là phải bình tĩnh, thật bình tĩnh! Quả cầu kim loại này hạ xuống rất chậm, trong thời gian ngắn nó còn chưa đè bẹp mình được, trước hết phải tìm được một tòa kiến trúc để núp, tòa kiến trúc đó phải thật vững chắc, vững chắc đủ để chống đỡ cái thành lũy mà quả thật như là một viên tiểu… hành… tinh……!
Như vậy thà rằng chạy 1000 km còn có nhiều hi vọng hơn!
Khoan đã, hình như mình quên cái gì……
Đúng rồi, còn có hai quả cầu kim loại nữa đâu? Lúc đầu trên bầu trời có tới ba quả cầu kim loại mà, sao hiện giờ chỉ nhìn thấy một quả? Chẳng lẽ là trốn sau lưng quả cầu sắp rớt xuống mặt đất này?
…… Đến giờ phút này rồi mà tôi còn có thời gian ở không mà nghĩ đến việc này, một viên tiểu hành tinh cũng đủ sức đè bẹp tôi thành chuối ép rồi, thêm hai viên nữa cùng lắm thì ép cho chuối dẹp hơn chút thôi……
Nhưng cũng nhờ chút suy nghĩ miên man này mà làm cho suy nghĩ vốn đã có chút hỗn loạn của tôi thanh tỉnh lại trong một nháy mắt, tôi nhớ lại khi cột sáng năng lượng xuất hiện lúc ở cửa trường học thì có một thanh âm vang lên.
Mặc kệ nó là cái gì, hiện tượng siêu tự nhiên cũng được, siêu năng lực cũng thế, hình như là tôi có thể ảnh hưởng một phần nào đó đối với loại năng lượng của cái hệ thống tấn công trên không, hoặc có thể nói, rất có khả năng tôi là người đã khởi động hệ thống tấn công đó, theo tình huống hiện tại, thế giới trong mơ này cùng cái hệ thống tấn công trên không kia nhất định phải có mối liên hệ gì đó, nói cách khác, thật ra thì tôi có thể ảnh hưởng đến những thứ của thế giới trong mơ này?
Nhất định là như vậy! Dù sao thì đây cũng là giấc mơ của tôi, nên nói thế nào thì đây cũng là địa bàn của tôi, ý tưởng của tôi nhất định có thể ảnh hưởng tới những thứ trong giấc mơ này!
Tuy rằng nói như vậy, nhưng có thể ảnh hưởng hay không thì tôi cũng không dám chắc, việc đã đến nước này thì tôi đã không xem đây là một giấc mơ kì quái bình thường, giấc mơ kì lạ này đã vượt qúa phạm vi của giấc mơ bình thường, thậm chí nó còn bay cao tới mức độ của sự kiện ma quái rồi, có trời mới biết rốt cuộc là tôi đang nằm mơ hay là đã bị một cảnh tượng ảo ảnh nào đó nuốt rồi, hoặc thê thảm hơn một chút là có tia sét đánh một cái, sau đó tôi xuyên việt – Có điều khả năng này không lớn, bởi vì cái gã đang đánh chữ kia đã nói trước là không viết tiểu thuyết xuyên việt.
Cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, tôi bắt đầu cố gắng tập trung tinh thần để khống chế cái thành lũy hành tinh sắp đem đến cho tôi tai họa ngập đầu đó.
Cái này rất khó, bởi vì căn bản là tôi không biết nên bắt đầu từ đâu, theo lí thuyết thì giáo trình của trung học là không có dạy môn học khống chế thành lũy hành tinh……
Việc mà tôi có thể làm chỉ là không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu ý tưởng làm cho quả cầu khổng lồ đó bay xa khỏi mặt đất.
Đã trôi qua mấy chục phút nhưng vẫn chưa có chút động tĩnh nào, trong trời dất tĩnh lặng này chỉ có tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề của tôi, thành lũy khổng lồ trên không càng ngày càng tiếp cận mặt đất rõ ràng hơn, các vật thể kim loại vốn có chút mơ hồ giờ đã có thể thấy được rành mạch.
Nhưng ngay khi muốn bỏ cuộc thì đột nhiên từ sâu thẳm trong tinh thần truyền lại cho tôi cái cảm giác như là đã kết nối với cái gì đó.
Đúng là như thế!
Trong lòng tôi mừng như sắp phát điên, kết nối vừa được thành lập lại bị gián đoạn vì cảm xúc quá mức kích động.
“Tập trung tinh thần, tập trung tinh thần!” Trong đầu tôi lẩm nhẩm, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ lung tung, đem lực chú ý hoàn toàn tập trung vào một điểm, cố gắng hết sức để ý nghĩ của bản thân nhắn ra ngoài một cách chính xác nhất.
Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc có một thanh âm máy móc từ sâu trong óc vang lên: “Nhận được chỉ lệnh ngoại bộ…… Xác nhận quyền hạn…… Phân tích chỉ lệnh sơ bộ…… Cảnh cáo, nội dung của chỉ lệnh mà ngài đệ trình lên sẽ thay đổi hình thái chuyển động của cơ quan phán quyết thế giới, thỉnh xác nhận cấp bậc quyền hạn của ngài…… Xác nhận lại, cơ quan phán quyết thế giới số 2 Cái Á đã thay đổi quỹ đạo……”
Khi thanh âm máy móc này chấm dứt, quả cầu khổng lồ trên bầu trời phát ra tiếng gầm rú trầm đục, sau đó bắt đầu chậm rãi bay lên, từ lúc vang lên tiếng gầm rú trầm đục đó thì thế giới này đột nhiên xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Lúc này, cái giọng nói mà tôi luôn nghe mỗi khi rời khỏi cái thế giới này đột nhiên vang vọng khắp trời đất và lần đầu tiên mang theo cảm giác vui sướng: “Tìm được rồi……”
Sau đó, thế giới đơn điệu này khôi phục màu sắc!
Bầu trời màu xám tro giống như màn hình được bật màu lên, lập tức phủ lên một bộ áo mới màu nước biển xanh biếc, đó là một bầu trời có sắc thái trong vắt mà lẽ ra là không thể tồn tại ở một thế giới kim loại, nó còn đẹp hơn nhiều so với bầu trời đẹp nhất mà tôi từng thấy, ở xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy những dãy núi được bao phủ bởi màu xanh lá từ trên xuống dưới, cho dù ở cách xa ngàn dặm cũng khiến người ta cảm thấy tràn trề sức sống, ở bên cạnh tôi, những kiến trúc kim loại lạnh lẽo cũng khôi phục sức sống, những vầng sáng màu xanh nhạt bao quanh chúng, những ngọn đèn lấy tôi làm trung tâm sáng lên từng cái một, nhìn từ trên cao thật giống như là một chùm pháo hoa đang đang nở rộ, quả cầu kim loại khổng lồ trên bầu trời cũng đã xảy ra thay đổi, những dòng chảy ánh sáng màu xanh trắng không biết từ đâu trào ra tràn ngập những cái khe kim loại, các vầng sáng thi nhau chuyển động làm cho cái pháo đài bay khổng lồ này lại càng tràn ngập một vẻ đẹp vừa thần bí lại vừa đồ sộ.
Chỉ khoảng mười giây, nơi tĩnh mịch này đã biến thành một thế giới thần kỳ mà tràn ngập sức sống, phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp cùng cảnh tượng tương lai siêu sự thật hòa lẫn với nhau một cách thần kì, loại cảnh sắc này chỉ có dùng tráng lệ mới có thể hình dung, tôi ngơ ngác đứng giữa thành phố kim loại đã thay đổi nghiêng trời lệch đất này đến mức gần như quên cả hít thở.
“Cái này…… Rốt cuộc là cái gì……” Tôi thì thào nói.
Một giọng nữ rất êm tai nhưng không có chút xíu dao động tình cảm nào đột nhiên vang lên bên tai tôi: “Hi Linh đế quốc, nền văn minh cổ xưa nhất và cũng hùng mạnh nhất trong các vị diện, đã từng lấy ma đạo khoa học kĩ thuật thống trị các vũ trụ”.
Thanh âm đột ngột vang lên làm cho tôi giật mình, tôi nhảy qua một bên theo bản năng, sau đó mới quay đầu lại và nhìn thấy một “Người”.
Một cô gái nửa trong suốt màu lam nhạt đang trôi nổi ở đó, hai tròng mắt như không có tiêu điểm nhìn về phía tôi.
Hồn ma? Hay là hình chiếu 3d?
Căn cứ sự triển khai tình tiết của kịch bản, tôi cho rằng là cái sau……
“Xin chào”, Tôi nặn ra một biểu tình kì quái (chỉ mong là cô ta có thể liên tưởng đến nụ cười từ cái biểu tình đã bị vặn vẹo nghiêm trọng này), “Tôi tên là Trần Tuấn, ừm…… Cô có việc gì không?”
“Chào ngài”, Cô gái đối diện hướng tôi cúi người một cái và nói, “Thần là Cái Á, bộ phận số 2 của cơ quan phán quyết thế giới, rất vui mừng được nhìn thấy ngài, hoàng đế”.
Cái Á = Gaia
Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi cảm giác như óc mình đang trộn đầy bê tông, đủ thứ vật liệu hòa lẫn vào nhau làm cho tôi dù cố hết sức vẫn không thể tìm được thứ mình muốn trong đó.
Tình cảnh này kéo dài hơn mười phút thì tôi mới dần dần lấy lại tự chủ trong suy nghĩ.
A! Đúng rồi! Nhớ lại rồi! Chuyện đã xảy ra trước lúc ngất xỉu – lúc đó đang đứng ở cửa trường học cùng với Thiển Thiển, có một học sinh của trường quý tộc đang bắt nạt bạn học của bọn tôi, tiếp theo chúng tôi chuẩn bị bỏ đi vì không muốn gây chuyện, sau đó thì sao?
Hình như là tôi hung hăng trừng mắt tên học sinh nhà giàu mà kiêu ngạo đó một cái, hơn nữa còn sinh ra ý nghĩ muốn dạy dỗ hắn một trận.
Sau đó nữa……
Trong nháy mắt, mọi thứ như cùng lúc ùa về trong đầu, thanh âm đếm ngược của cái thứ gọi là “ Hệ thống viễn trình đã kích trên không” giống như lại vang lên trong đầu tôi.
“Thiển Thiển! Mau chạy nhanh!” Tôi hét to sau đó đột nhiên ngồi dậy.
“Ở đây là…… Giấc mơ đó?” Tôi nhìn bốn phía chung quanh mới phát hiện các kiến trúc màu xám xuất hiện trong mơ, không nghi ngờ gì nữa, sau khi ngất xỉu thì tôi lại một lần nữa bước vào nơi kì quái này.
Tôi xoa xoa đầu và quan sát mọi thứ chung quanh, đột nhiên tôi phát hiện cảnh vật chung quanh tựa như có chút không đúng, hình như là…… hơi tối……
Vì vậy tôi ngẩng đầu nhìn lên……
Giây tiếp theo, tôi cảm thấy tim mình như là ngừng đập mấy nhịp!
Quả cầu kim loại cực lớn trên bầu trời đã hạ xuống gần sát mặt đất rồi, có cảm giác như là chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới vậy, một bên mặt cầu rất lớn che gần một nửa không trung, như là một mặt đất khác đang từ từ đè ép xuống dưới một cách nặng nề, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng phần kết cấu bằng kim loại rất phức tạp bên ngoài của nó, chúng có cái như là tòa tháp, có cái như là bệ phóng vũ khí, còn có vài thứ mọc lên giống như là thiết bị thông tin liên lạc, nhiều nhất là các họng pháo đen ngòm được phân bố dày đặc như là rừng rậm vậy, ngoài các thứ bằng kim loại đó còn có một số cái hố hình tròn có diện tích khổng lồ giống như là một loại trạm để khởi hàng một thứ gì đó hoặc là một thiết bị để hội tụ năng lượng, khu rừng kim loại làm cho người ta sợ hãi này đang chậm rãi di động ở không trung như là đang nhắn lại một thông tin nào đó tràn ngập khủng bố tới sinh vật đang đứng ở dưới nó, cũng chính là tôi.
Cái này rốt cuộc là cái gì? Tình cảnh này có phải là quá mức khoa học viễn tưởng rồi không?
Cho dù trong lòng tôi có xỏ xiên như thế nào thì cũng không thể thay đổi được vận mệnh là tôi sắp bị cái thành lũy trên không lớn như một viên tiểu hành tinh này đè bẹp – tuy rằng chậm rãi đến mức không thể nhìn ra động tĩnh nhưng trực giác của tôi nói cho tôi biết, cái thành lũy hành tinh khổng lồ này vẫn đang hạ xuống!
Khi ở trong giấc mơ này thì trực giác của tôi luôn luôn chính xác kinh khủng, thật giống như hiện tại trực giác báo cho tôi biết, mặc dù đây là giấc mơ, nhưng chuyện xảy ra ở đây chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tôi ở thế giới thật.
Bây giờ phải làm sao đây? Chạy hả? Giỡn chơi hoài, bạn có biết quả cầu kim loại này lớn cỡ nào không? Tôi nhắm chừng bán kính của nó ít nhất phải hơn 1000 km! Cho dù cái thứ này hạ xuống chậm cỡ nào đi nữa thì trước khi kịp chạy ra khỏi phạm vi của nó tôi đã bị đè bẹp như chuối ép rồi!
Bây giờ việc khẩn cấp nhất là phải bình tĩnh, thật bình tĩnh! Quả cầu kim loại này hạ xuống rất chậm, trong thời gian ngắn nó còn chưa đè bẹp mình được, trước hết phải tìm được một tòa kiến trúc để núp, tòa kiến trúc đó phải thật vững chắc, vững chắc đủ để chống đỡ cái thành lũy mà quả thật như là một viên tiểu… hành… tinh……!
Như vậy thà rằng chạy 1000 km còn có nhiều hi vọng hơn!
Khoan đã, hình như mình quên cái gì……
Đúng rồi, còn có hai quả cầu kim loại nữa đâu? Lúc đầu trên bầu trời có tới ba quả cầu kim loại mà, sao hiện giờ chỉ nhìn thấy một quả? Chẳng lẽ là trốn sau lưng quả cầu sắp rớt xuống mặt đất này?
…… Đến giờ phút này rồi mà tôi còn có thời gian ở không mà nghĩ đến việc này, một viên tiểu hành tinh cũng đủ sức đè bẹp tôi thành chuối ép rồi, thêm hai viên nữa cùng lắm thì ép cho chuối dẹp hơn chút thôi……
Nhưng cũng nhờ chút suy nghĩ miên man này mà làm cho suy nghĩ vốn đã có chút hỗn loạn của tôi thanh tỉnh lại trong một nháy mắt, tôi nhớ lại khi cột sáng năng lượng xuất hiện lúc ở cửa trường học thì có một thanh âm vang lên.
Mặc kệ nó là cái gì, hiện tượng siêu tự nhiên cũng được, siêu năng lực cũng thế, hình như là tôi có thể ảnh hưởng một phần nào đó đối với loại năng lượng của cái hệ thống tấn công trên không, hoặc có thể nói, rất có khả năng tôi là người đã khởi động hệ thống tấn công đó, theo tình huống hiện tại, thế giới trong mơ này cùng cái hệ thống tấn công trên không kia nhất định phải có mối liên hệ gì đó, nói cách khác, thật ra thì tôi có thể ảnh hưởng đến những thứ của thế giới trong mơ này?
Nhất định là như vậy! Dù sao thì đây cũng là giấc mơ của tôi, nên nói thế nào thì đây cũng là địa bàn của tôi, ý tưởng của tôi nhất định có thể ảnh hưởng tới những thứ trong giấc mơ này!
Tuy rằng nói như vậy, nhưng có thể ảnh hưởng hay không thì tôi cũng không dám chắc, việc đã đến nước này thì tôi đã không xem đây là một giấc mơ kì quái bình thường, giấc mơ kì lạ này đã vượt qúa phạm vi của giấc mơ bình thường, thậm chí nó còn bay cao tới mức độ của sự kiện ma quái rồi, có trời mới biết rốt cuộc là tôi đang nằm mơ hay là đã bị một cảnh tượng ảo ảnh nào đó nuốt rồi, hoặc thê thảm hơn một chút là có tia sét đánh một cái, sau đó tôi xuyên việt – Có điều khả năng này không lớn, bởi vì cái gã đang đánh chữ kia đã nói trước là không viết tiểu thuyết xuyên việt.
Cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, tôi bắt đầu cố gắng tập trung tinh thần để khống chế cái thành lũy hành tinh sắp đem đến cho tôi tai họa ngập đầu đó.
Cái này rất khó, bởi vì căn bản là tôi không biết nên bắt đầu từ đâu, theo lí thuyết thì giáo trình của trung học là không có dạy môn học khống chế thành lũy hành tinh……
Việc mà tôi có thể làm chỉ là không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu ý tưởng làm cho quả cầu khổng lồ đó bay xa khỏi mặt đất.
Đã trôi qua mấy chục phút nhưng vẫn chưa có chút động tĩnh nào, trong trời dất tĩnh lặng này chỉ có tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề của tôi, thành lũy khổng lồ trên không càng ngày càng tiếp cận mặt đất rõ ràng hơn, các vật thể kim loại vốn có chút mơ hồ giờ đã có thể thấy được rành mạch.
Nhưng ngay khi muốn bỏ cuộc thì đột nhiên từ sâu thẳm trong tinh thần truyền lại cho tôi cái cảm giác như là đã kết nối với cái gì đó.
Đúng là như thế!
Trong lòng tôi mừng như sắp phát điên, kết nối vừa được thành lập lại bị gián đoạn vì cảm xúc quá mức kích động.
“Tập trung tinh thần, tập trung tinh thần!” Trong đầu tôi lẩm nhẩm, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ lung tung, đem lực chú ý hoàn toàn tập trung vào một điểm, cố gắng hết sức để ý nghĩ của bản thân nhắn ra ngoài một cách chính xác nhất.
Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc có một thanh âm máy móc từ sâu trong óc vang lên: “Nhận được chỉ lệnh ngoại bộ…… Xác nhận quyền hạn…… Phân tích chỉ lệnh sơ bộ…… Cảnh cáo, nội dung của chỉ lệnh mà ngài đệ trình lên sẽ thay đổi hình thái chuyển động của cơ quan phán quyết thế giới, thỉnh xác nhận cấp bậc quyền hạn của ngài…… Xác nhận lại, cơ quan phán quyết thế giới số 2 Cái Á đã thay đổi quỹ đạo……”
Khi thanh âm máy móc này chấm dứt, quả cầu khổng lồ trên bầu trời phát ra tiếng gầm rú trầm đục, sau đó bắt đầu chậm rãi bay lên, từ lúc vang lên tiếng gầm rú trầm đục đó thì thế giới này đột nhiên xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất!
Lúc này, cái giọng nói mà tôi luôn nghe mỗi khi rời khỏi cái thế giới này đột nhiên vang vọng khắp trời đất và lần đầu tiên mang theo cảm giác vui sướng: “Tìm được rồi……”
Sau đó, thế giới đơn điệu này khôi phục màu sắc!
Bầu trời màu xám tro giống như màn hình được bật màu lên, lập tức phủ lên một bộ áo mới màu nước biển xanh biếc, đó là một bầu trời có sắc thái trong vắt mà lẽ ra là không thể tồn tại ở một thế giới kim loại, nó còn đẹp hơn nhiều so với bầu trời đẹp nhất mà tôi từng thấy, ở xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy những dãy núi được bao phủ bởi màu xanh lá từ trên xuống dưới, cho dù ở cách xa ngàn dặm cũng khiến người ta cảm thấy tràn trề sức sống, ở bên cạnh tôi, những kiến trúc kim loại lạnh lẽo cũng khôi phục sức sống, những vầng sáng màu xanh nhạt bao quanh chúng, những ngọn đèn lấy tôi làm trung tâm sáng lên từng cái một, nhìn từ trên cao thật giống như là một chùm pháo hoa đang đang nở rộ, quả cầu kim loại khổng lồ trên bầu trời cũng đã xảy ra thay đổi, những dòng chảy ánh sáng màu xanh trắng không biết từ đâu trào ra tràn ngập những cái khe kim loại, các vầng sáng thi nhau chuyển động làm cho cái pháo đài bay khổng lồ này lại càng tràn ngập một vẻ đẹp vừa thần bí lại vừa đồ sộ.
Chỉ khoảng mười giây, nơi tĩnh mịch này đã biến thành một thế giới thần kỳ mà tràn ngập sức sống, phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp cùng cảnh tượng tương lai siêu sự thật hòa lẫn với nhau một cách thần kì, loại cảnh sắc này chỉ có dùng tráng lệ mới có thể hình dung, tôi ngơ ngác đứng giữa thành phố kim loại đã thay đổi nghiêng trời lệch đất này đến mức gần như quên cả hít thở.
“Cái này…… Rốt cuộc là cái gì……” Tôi thì thào nói.
Một giọng nữ rất êm tai nhưng không có chút xíu dao động tình cảm nào đột nhiên vang lên bên tai tôi: “Hi Linh đế quốc, nền văn minh cổ xưa nhất và cũng hùng mạnh nhất trong các vị diện, đã từng lấy ma đạo khoa học kĩ thuật thống trị các vũ trụ”.
Thanh âm đột ngột vang lên làm cho tôi giật mình, tôi nhảy qua một bên theo bản năng, sau đó mới quay đầu lại và nhìn thấy một “Người”.
Một cô gái nửa trong suốt màu lam nhạt đang trôi nổi ở đó, hai tròng mắt như không có tiêu điểm nhìn về phía tôi.
Hồn ma? Hay là hình chiếu 3d?
Căn cứ sự triển khai tình tiết của kịch bản, tôi cho rằng là cái sau……
“Xin chào”, Tôi nặn ra một biểu tình kì quái (chỉ mong là cô ta có thể liên tưởng đến nụ cười từ cái biểu tình đã bị vặn vẹo nghiêm trọng này), “Tôi tên là Trần Tuấn, ừm…… Cô có việc gì không?”
“Chào ngài”, Cô gái đối diện hướng tôi cúi người một cái và nói, “Thần là Cái Á, bộ phận số 2 của cơ quan phán quyết thế giới, rất vui mừng được nhìn thấy ngài, hoàng đế”.
Cái Á = Gaia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.