Chương 7: Cường hãn tiểu muội
Viễn Đồng
03/10/2013
Cứ thế, Phan Đa Lạp vào nhà tôi ở
thuận lợi, mặc dù còn nhiều nghi vấn trong thân phận của cô bé nhưng chị hai có vẻ hoàn toàn không có ý định để ý tới chúng mà là đối đãi với em ấy như là em ruột vậy, trái tim đang tràn ngập đồng cảm làm chị ấy
không hề nghĩ đến em gái đáng thương trước mắt kì thật là một sinh vật
lạ đáng sợ ra sao.
Lúc đầu tôi còn lo lắng là thời đại này có những phương thức xác nhận thân phận công dân khá hoàn thiện sẽ làm cho vấn đề thân phận của Phan Đa Lạp sẽ rất phiền phức, nhưng mà khi cô bé lén cho tôi xem nguyên bộ bản xác minh sơ yếu lí lịch và chứng minh nhân dân trong túi xách thì tôi hoàn toàn phục rồi.
“Kĩ thuật lưu trữ và mã hóa thông tin của thế giới này vừa nguyên thủy lại lạc hậu.” Phan Đa Lạp dùng cách nói thản nhiên đem kĩ thuật máy tính hiện đại mà nhân loại vẫn tự hào nói thành không đáng giá một xu.
Nếu mà mọi chuyện cứ như vậy phát triển tiếp thì tình cảnh vẫn chưa phải là quá xấu, chẳng qua là trong nhà có thêm một cô em gái không thích nói chuyện mà thôi, nhưng rất nhanh tôi liền nhận thức được là những phiền toái mà cô bé loli này mang đến cho tôi không chỉ có chừng đó.
“Phan Đa Lạp, có thật là em định đến trường cùng anh không?” Trên đường đi học, tôi nhìn tờ giấy chuyển trường trên tay Phan Đa Lạp mà cảm thấy đau đầu, tôi thật không muốn để cho một nhân tố không ổn định như vậy đứng giữa nhân loại – tuy rằng tôi cũng rất hi vọng cô bé có thể hòa nhập nhanh chóng với nhân loại, nhưng mà tôi lại có chút lo lắng cô bé chỉ có một thân một mình, lo lắng cô bé bị ăn hiếp nữa, nhưng càng làm tôi lo lắng hơn là cô bé ăn hiếp người ta……
“Thân là người bảo vệ duy nhất của hoàng đế trong phạm vi không gian này, thần phải tận dụng hết khả năng để luôn kề sát bên cạnh ngài.” Biểu cảm trên khuôn mặt Phan Đa Lạp không chút thay đổi, ngữ khí lại làm cho người ta có một loại cảm giác không thể nghi ngờ.
“Được rồi, được rồi, nhưng mà những việc mà anh dặn trước đó em phải nhớ thật kĩ……”
“A Tuấn!”
Đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói đánh gãy cuộc chuyện trò nhỏ giọng của tôi và Phan Đa Lạp, tôi quay đầu lại thì thấy Hứa Thiển Thiển đang chạy về phía chúng tôi.
“A Tuấn, sao hôm qua anh nghỉ học? Cũng không chịu xin phép nữa…… Ơ? Cô bé này là ai vậy?”
“Đây là Phan Lị Lị, là em gái của anh.”
“Em gái của anh?” Hứa Thiển Thiển kinh ngạc đánh giá Phan Đa Lạp, cô ấy biết rõ thân thế của tôi cho nên hôm nay đột nhiên có thêm một cô em gái khiến cho cô ấy kinh hãi lắp bắp, “Anh còn có em gái?”
“Đúng vậy, vốn anh cũng không ngờ đến.”
Sau đó tôi lại đem tất cả mọi thứ đã nói với chị hai lặp lại một lần nữa với Hứa Thiển Thiển, cuối cùng nói: “Sự việc là như thế, bởi vì anh và Lị Lị đều được nhận nuôi nên bọn anh cũng không biết họ thật là gì, vì thế anh cũng đã bỏ ý định sửa họ lại cho Lị Lị, em ấy họ Phan nhưng thật ra em ấy chính là em ruột của anh.”
“A –“ Hứa Thiển Thiển há to miệng ra và sửng sốt đáp lại, cái tình tiết anh em thất lạc nhiều năm mới gặp lại này quả thật là rất phim ảnh hóa, thế nên bình thường chỉ khi xem trên tivi mới thấy được cảnh này mà hiện giờ nó lại xuất hiện rõ ràng tại trước mắt Thiển Thiển, điều này làm cho cô ấy thật sự không biết phải phản ứng như thế nào, “Thật sự…… Không thể tin được, chúc mừng hai người nha……”
Thiển Thiển nói xong sau đó cúi người xuống và cẩn thận dùng tay sờ sờ hai má của Phan Đa Lạp, “Em gái của anh thật sự không thấy gì cả sao?”
“Đúng vậy.”, tôi thương tiếc vuốt tóc Phan Đa Lạp và len lén kéo cô bé về phía sau một chút, tuy rằng Phan Đa Lạp đã giả bộ làm một bé gái mù theo lời tôi để che giấu việc cặp mắt không có tiêu điểm, nhưng mà tôi còn hơi lo lắng là nếu đứng gần quá thì sẽ bại lộ.
“Thần kinh thị giác của Lị Lị hoàn toàn bình thường, nhưng có lẽ là vì kích thích tâm lý quá mãnh liệt nên hiện giờ cô bé không thể thấy bất cứ thứ gì……”
Tôi cũng không phải hoàn toàn là nói dối đâu, cặp mắt của Phan Đa Lạp quả thật là không nhìn thấy gì, nhưng là trừ bỏ cặp mắt này ra thì cô bé có thể mở ra 132 loại rada quét đa tầng cũng không phải chỉ để làm cảnh……
“Thật à…… Nhưng mà nếu vậy thì cô bé không phải là nên học ở trường dành cho người mù sao? Em thấy giấy báo chuyển trường trên tay của cô bé sao lại là chuyển đến trường mình?”
Nếu là không đi học luôn anh còn mừng nữa là!
Nhưng mà rõ ràng là lời này tôi không thể nói thẳng ra.
“Như thế cũng không sai, nhưng mà Lị Lị cứ nhất định phải học chung với anh nên anh chỉ có thể chiều em ấy, hơn nữa khả năng tự lập của Lị Lị rất cao nên tuy là hơi khó khăn một chút nhưng em ấy đi học ở trường học bình thường cũng không có vấn đề gì.”
Thiển Thiển ừm một tiếng, sau đó hình như là ý thức được bàn luận vấn đề này có thể sẽ làm tổn thương nội tâm của cô bé trước mặt nên chủ động chuyển hướng đề tài, trong lòng tôi rốt cuộc cũng có thể thở dài nhẹ nhõm.
Nếu Thiển Thiển cứ tiếp tục hỏi tới thì có lẽ tôi cũng không chống chế nổi.
“Tốt rồi,” Tới trước cửa trường học, Thiển Thiển hưng phấn lôi kéo tay của Phan Đa Lạp và nói, “Chỗ này là nơi về sau em sẽ đi học, thế nào, xem được không…… A, thật xin lỗi, chị quên là em không nhìn thấy……”
“Em không sao cả.” Phan Đa Lạp bình thản nói, sau đó nhẹ nhàng nhích lại gần tôi, ra vẻ như là không muốn cùng người xa lạ tiếp xúc.
Cùng lúc đó, trong đầu tôi vang lên giọng nói máy móc của Phan Đa Lạp. “Phía trước bên trái 175 thước xuất hiện sinh mệnh thán cơ có dấu hiệu nguy hiểm, đối phương được võ trang đơn sơ, cấp bậc uy hiếp cực thấp, có tiêu diệt ngay bây giờ không, yes or no?”
“Cái gì?” Tôi bị báo cáo của Phan Đa Lạp làm sửng sốt, phản ứng hơi chút theo không kịp.
Đúng lúc này, phía trước bên trái của chúng tôi truyền đến một tiếng “Bang”, sau đó tôi nhìn thấy một đám học sinh chạy đến từ trường trung học tư nhân Thương Lan, trong đó có một học sinh chạy tuốt đằng trước nhất còn la lớn một câu: “Mau chạy đi! Bọn chúng có súng!”
Vụ án bắn nhau trong học đường? Không thể nào? Như vậy cũng được?
Nhưng chính là chuyện như vậy cũng khiến tôi gặp được, nói một cách chuẩn xác là một vụ án đấu súng trong trường học quý tộc bị một học sinh bình thường ở trường học bình dân, tức là tôi đụng đến.
Theo từng tiếng kêu sợ hãi, tôi nhìn thấy trong trường học đối diện lao ra ba người đàn ông cao lớn, mỗi người bọn họ đều có súng trong tay, đương nhiên đó đều là đồ thật! Trong tay của một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn giống như là một con trâu đực có bắt giữ một học sinh, theo cái quần đã ướt đẫm vết máu đến xem thì đây hẳn là người bị hại của tiếng súng vừa rồi.
Ba người đàn ông cầm súng bắt giữ con tin vừa chạy về phía một chiếc xe hơi màu trắng cách đó không xa vừa nổ súng lung tung bốn phía, hình như là vì quá khẩn trương nên viên đạn họ bắn ra không hề chính xác, nhưng mặc dù vậy cũng có mấy học sinh bị trúng đạn lạc hét lên hoảng sợ té xuống đất – nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể sẽ có học sinh trúng đạn mà chết bất cứ lúc nào!
Giờ phút này tôi đã không rãnh mà lo lắng đến câu chuyện đằng sau vụ đấu súng trong ngôi trường học quý tộc này, tôi chỉ có một ý nghĩ: phải ngăn chặn ba người đàn ông kia! Nếu không thì mỗi một học sinh ở đây đều có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Dựa vào sức của tôi đương nhiên là không có khả năng, nếu là trước đây thì dưới tình huống này tôi cũng chỉ có thể trốn chết, nhưng mà hiện tại, tôi còn có một lựa chọn khác.
“Phan Đa Lạp, không phải em nói Hi Linh sứ đồ là chủng tộc chiến đấu trời sinh sao? Em có biện pháp nào để giải quyết nguy cơ trước mắt không? Tôi khẩn trương dò hỏi.
“Tiếp thu tập chỉ lệnh ngoại bộ…… Phân tích chỉ lệnh…… Chấp hành!”
Theo lời nói của Phan Đa Lạp kết thúc thì không trung cũng xảy ra biến đổi khác thường!
Cùng với những âm thanh vù vù trầm thấp làm người ta sợ hãi, không trung cũng mau chóng biến thành màu đỏ sậm, vô số những đường viền màu vàng kim trong không khí hiện ra, cuối cùng hợp thành một cái đồng hồ khổng lồ màu vàng bao trùm cả bầu trời, theo sự xuất hiện của đồng hồ thì mọi sự vật chung quanh đột nhiên chìm vào yên lặng, các học sinh đang chạy trốn như bị biến thành những pho tượng điêu khắc, bụi đất đang tung lên cũng bị đình chỉ ở không trung như là những hạt mây mù tinh xảo, những mảnh giấy vụn bay múa cũng yên lặng tại chỗ một cách kì dị, nhìn từ xa xa cứ như một bức ảnh cũ vì ánh sáng không đều nên bị lấm tấm nhiều chấm nhỏ vậy.
Thời gian đang đứng yên, cùng lúc đó thì bên cạnh tôi, Phan Đa Lạp – Zero cũng tiến vào hình thức chiến đấu, theo từng trận số liệu máy tính màu xanh lá giống như phim khoa học viễn tưởng chảy qua, một bộ chiến giáp bó sát màu bạc bằng hợp kim xuất hiện trên người Phan Đa Lạp, mặt nạ bảo hộ màu lục nhạt nửa trong suốt che khuất khuôn mặt cô bé từ mũi xuống, chỉ chừa lại cặp mắt màu đỏ đã biến dị và không có con ngươi đang bình tĩnh nhìn chăm chú về phía trước.
Tôi quan sát Phan Đa Lạp đang mặc một bộ hợp kim chiến giáp từ trên xuống dưới, sau đó ma xui quỷ khiến nói một câu: “Quả nhiên – hoàn toàn chưa dậy thì.”
Lần đầu tiên trong hiện thực thấy một cảnh khoa trương như vậy mà tôi còn có thể bình tĩnh như thế, chẳng lẽ dây thần kinh của tôi thật sự rất thô to sao?
Phan Đa Lạp cũng không có để ý đến sự đánh giá của tôi mà là tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước.
Trước tình cảnh này, tôi chỉ có thể cảm thán: Khoa học viễn tưởng, cảnh tượng này quả thật quá khoa học viễn tưởng……
Lúc đầu tôi còn lo lắng là thời đại này có những phương thức xác nhận thân phận công dân khá hoàn thiện sẽ làm cho vấn đề thân phận của Phan Đa Lạp sẽ rất phiền phức, nhưng mà khi cô bé lén cho tôi xem nguyên bộ bản xác minh sơ yếu lí lịch và chứng minh nhân dân trong túi xách thì tôi hoàn toàn phục rồi.
“Kĩ thuật lưu trữ và mã hóa thông tin của thế giới này vừa nguyên thủy lại lạc hậu.” Phan Đa Lạp dùng cách nói thản nhiên đem kĩ thuật máy tính hiện đại mà nhân loại vẫn tự hào nói thành không đáng giá một xu.
Nếu mà mọi chuyện cứ như vậy phát triển tiếp thì tình cảnh vẫn chưa phải là quá xấu, chẳng qua là trong nhà có thêm một cô em gái không thích nói chuyện mà thôi, nhưng rất nhanh tôi liền nhận thức được là những phiền toái mà cô bé loli này mang đến cho tôi không chỉ có chừng đó.
“Phan Đa Lạp, có thật là em định đến trường cùng anh không?” Trên đường đi học, tôi nhìn tờ giấy chuyển trường trên tay Phan Đa Lạp mà cảm thấy đau đầu, tôi thật không muốn để cho một nhân tố không ổn định như vậy đứng giữa nhân loại – tuy rằng tôi cũng rất hi vọng cô bé có thể hòa nhập nhanh chóng với nhân loại, nhưng mà tôi lại có chút lo lắng cô bé chỉ có một thân một mình, lo lắng cô bé bị ăn hiếp nữa, nhưng càng làm tôi lo lắng hơn là cô bé ăn hiếp người ta……
“Thân là người bảo vệ duy nhất của hoàng đế trong phạm vi không gian này, thần phải tận dụng hết khả năng để luôn kề sát bên cạnh ngài.” Biểu cảm trên khuôn mặt Phan Đa Lạp không chút thay đổi, ngữ khí lại làm cho người ta có một loại cảm giác không thể nghi ngờ.
“Được rồi, được rồi, nhưng mà những việc mà anh dặn trước đó em phải nhớ thật kĩ……”
“A Tuấn!”
Đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói đánh gãy cuộc chuyện trò nhỏ giọng của tôi và Phan Đa Lạp, tôi quay đầu lại thì thấy Hứa Thiển Thiển đang chạy về phía chúng tôi.
“A Tuấn, sao hôm qua anh nghỉ học? Cũng không chịu xin phép nữa…… Ơ? Cô bé này là ai vậy?”
“Đây là Phan Lị Lị, là em gái của anh.”
“Em gái của anh?” Hứa Thiển Thiển kinh ngạc đánh giá Phan Đa Lạp, cô ấy biết rõ thân thế của tôi cho nên hôm nay đột nhiên có thêm một cô em gái khiến cho cô ấy kinh hãi lắp bắp, “Anh còn có em gái?”
“Đúng vậy, vốn anh cũng không ngờ đến.”
Sau đó tôi lại đem tất cả mọi thứ đã nói với chị hai lặp lại một lần nữa với Hứa Thiển Thiển, cuối cùng nói: “Sự việc là như thế, bởi vì anh và Lị Lị đều được nhận nuôi nên bọn anh cũng không biết họ thật là gì, vì thế anh cũng đã bỏ ý định sửa họ lại cho Lị Lị, em ấy họ Phan nhưng thật ra em ấy chính là em ruột của anh.”
“A –“ Hứa Thiển Thiển há to miệng ra và sửng sốt đáp lại, cái tình tiết anh em thất lạc nhiều năm mới gặp lại này quả thật là rất phim ảnh hóa, thế nên bình thường chỉ khi xem trên tivi mới thấy được cảnh này mà hiện giờ nó lại xuất hiện rõ ràng tại trước mắt Thiển Thiển, điều này làm cho cô ấy thật sự không biết phải phản ứng như thế nào, “Thật sự…… Không thể tin được, chúc mừng hai người nha……”
Thiển Thiển nói xong sau đó cúi người xuống và cẩn thận dùng tay sờ sờ hai má của Phan Đa Lạp, “Em gái của anh thật sự không thấy gì cả sao?”
“Đúng vậy.”, tôi thương tiếc vuốt tóc Phan Đa Lạp và len lén kéo cô bé về phía sau một chút, tuy rằng Phan Đa Lạp đã giả bộ làm một bé gái mù theo lời tôi để che giấu việc cặp mắt không có tiêu điểm, nhưng mà tôi còn hơi lo lắng là nếu đứng gần quá thì sẽ bại lộ.
“Thần kinh thị giác của Lị Lị hoàn toàn bình thường, nhưng có lẽ là vì kích thích tâm lý quá mãnh liệt nên hiện giờ cô bé không thể thấy bất cứ thứ gì……”
Tôi cũng không phải hoàn toàn là nói dối đâu, cặp mắt của Phan Đa Lạp quả thật là không nhìn thấy gì, nhưng là trừ bỏ cặp mắt này ra thì cô bé có thể mở ra 132 loại rada quét đa tầng cũng không phải chỉ để làm cảnh……
“Thật à…… Nhưng mà nếu vậy thì cô bé không phải là nên học ở trường dành cho người mù sao? Em thấy giấy báo chuyển trường trên tay của cô bé sao lại là chuyển đến trường mình?”
Nếu là không đi học luôn anh còn mừng nữa là!
Nhưng mà rõ ràng là lời này tôi không thể nói thẳng ra.
“Như thế cũng không sai, nhưng mà Lị Lị cứ nhất định phải học chung với anh nên anh chỉ có thể chiều em ấy, hơn nữa khả năng tự lập của Lị Lị rất cao nên tuy là hơi khó khăn một chút nhưng em ấy đi học ở trường học bình thường cũng không có vấn đề gì.”
Thiển Thiển ừm một tiếng, sau đó hình như là ý thức được bàn luận vấn đề này có thể sẽ làm tổn thương nội tâm của cô bé trước mặt nên chủ động chuyển hướng đề tài, trong lòng tôi rốt cuộc cũng có thể thở dài nhẹ nhõm.
Nếu Thiển Thiển cứ tiếp tục hỏi tới thì có lẽ tôi cũng không chống chế nổi.
“Tốt rồi,” Tới trước cửa trường học, Thiển Thiển hưng phấn lôi kéo tay của Phan Đa Lạp và nói, “Chỗ này là nơi về sau em sẽ đi học, thế nào, xem được không…… A, thật xin lỗi, chị quên là em không nhìn thấy……”
“Em không sao cả.” Phan Đa Lạp bình thản nói, sau đó nhẹ nhàng nhích lại gần tôi, ra vẻ như là không muốn cùng người xa lạ tiếp xúc.
Cùng lúc đó, trong đầu tôi vang lên giọng nói máy móc của Phan Đa Lạp. “Phía trước bên trái 175 thước xuất hiện sinh mệnh thán cơ có dấu hiệu nguy hiểm, đối phương được võ trang đơn sơ, cấp bậc uy hiếp cực thấp, có tiêu diệt ngay bây giờ không, yes or no?”
“Cái gì?” Tôi bị báo cáo của Phan Đa Lạp làm sửng sốt, phản ứng hơi chút theo không kịp.
Đúng lúc này, phía trước bên trái của chúng tôi truyền đến một tiếng “Bang”, sau đó tôi nhìn thấy một đám học sinh chạy đến từ trường trung học tư nhân Thương Lan, trong đó có một học sinh chạy tuốt đằng trước nhất còn la lớn một câu: “Mau chạy đi! Bọn chúng có súng!”
Vụ án bắn nhau trong học đường? Không thể nào? Như vậy cũng được?
Nhưng chính là chuyện như vậy cũng khiến tôi gặp được, nói một cách chuẩn xác là một vụ án đấu súng trong trường học quý tộc bị một học sinh bình thường ở trường học bình dân, tức là tôi đụng đến.
Theo từng tiếng kêu sợ hãi, tôi nhìn thấy trong trường học đối diện lao ra ba người đàn ông cao lớn, mỗi người bọn họ đều có súng trong tay, đương nhiên đó đều là đồ thật! Trong tay của một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn giống như là một con trâu đực có bắt giữ một học sinh, theo cái quần đã ướt đẫm vết máu đến xem thì đây hẳn là người bị hại của tiếng súng vừa rồi.
Ba người đàn ông cầm súng bắt giữ con tin vừa chạy về phía một chiếc xe hơi màu trắng cách đó không xa vừa nổ súng lung tung bốn phía, hình như là vì quá khẩn trương nên viên đạn họ bắn ra không hề chính xác, nhưng mặc dù vậy cũng có mấy học sinh bị trúng đạn lạc hét lên hoảng sợ té xuống đất – nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể sẽ có học sinh trúng đạn mà chết bất cứ lúc nào!
Giờ phút này tôi đã không rãnh mà lo lắng đến câu chuyện đằng sau vụ đấu súng trong ngôi trường học quý tộc này, tôi chỉ có một ý nghĩ: phải ngăn chặn ba người đàn ông kia! Nếu không thì mỗi một học sinh ở đây đều có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng!
Dựa vào sức của tôi đương nhiên là không có khả năng, nếu là trước đây thì dưới tình huống này tôi cũng chỉ có thể trốn chết, nhưng mà hiện tại, tôi còn có một lựa chọn khác.
“Phan Đa Lạp, không phải em nói Hi Linh sứ đồ là chủng tộc chiến đấu trời sinh sao? Em có biện pháp nào để giải quyết nguy cơ trước mắt không? Tôi khẩn trương dò hỏi.
“Tiếp thu tập chỉ lệnh ngoại bộ…… Phân tích chỉ lệnh…… Chấp hành!”
Theo lời nói của Phan Đa Lạp kết thúc thì không trung cũng xảy ra biến đổi khác thường!
Cùng với những âm thanh vù vù trầm thấp làm người ta sợ hãi, không trung cũng mau chóng biến thành màu đỏ sậm, vô số những đường viền màu vàng kim trong không khí hiện ra, cuối cùng hợp thành một cái đồng hồ khổng lồ màu vàng bao trùm cả bầu trời, theo sự xuất hiện của đồng hồ thì mọi sự vật chung quanh đột nhiên chìm vào yên lặng, các học sinh đang chạy trốn như bị biến thành những pho tượng điêu khắc, bụi đất đang tung lên cũng bị đình chỉ ở không trung như là những hạt mây mù tinh xảo, những mảnh giấy vụn bay múa cũng yên lặng tại chỗ một cách kì dị, nhìn từ xa xa cứ như một bức ảnh cũ vì ánh sáng không đều nên bị lấm tấm nhiều chấm nhỏ vậy.
Thời gian đang đứng yên, cùng lúc đó thì bên cạnh tôi, Phan Đa Lạp – Zero cũng tiến vào hình thức chiến đấu, theo từng trận số liệu máy tính màu xanh lá giống như phim khoa học viễn tưởng chảy qua, một bộ chiến giáp bó sát màu bạc bằng hợp kim xuất hiện trên người Phan Đa Lạp, mặt nạ bảo hộ màu lục nhạt nửa trong suốt che khuất khuôn mặt cô bé từ mũi xuống, chỉ chừa lại cặp mắt màu đỏ đã biến dị và không có con ngươi đang bình tĩnh nhìn chăm chú về phía trước.
Tôi quan sát Phan Đa Lạp đang mặc một bộ hợp kim chiến giáp từ trên xuống dưới, sau đó ma xui quỷ khiến nói một câu: “Quả nhiên – hoàn toàn chưa dậy thì.”
Lần đầu tiên trong hiện thực thấy một cảnh khoa trương như vậy mà tôi còn có thể bình tĩnh như thế, chẳng lẽ dây thần kinh của tôi thật sự rất thô to sao?
Phan Đa Lạp cũng không có để ý đến sự đánh giá của tôi mà là tiếp tục dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước.
Trước tình cảnh này, tôi chỉ có thể cảm thán: Khoa học viễn tưởng, cảnh tượng này quả thật quá khoa học viễn tưởng……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.