Chương 5: Phan Đa Lạp
Viễn Đồng
03/10/2013
Nhờ ơn cơn lũ thông tin hôm qua, nên hôm nay đầu tôi đau như búa bổ, trong đầu đầy ngập những tập tin lệnh mang ý nghĩa siêu hiện thực, làm cho thần kinh tôi căng thẳng đến nổi đi bộ cũng muốn đụng tường, loại trạng thái này giống say rượu như đúc, cho nên hồi sáng thức dậy chị tôi còn tưởng tôi nhậu suốt đêm qua.
“Nếu biết sớm như vậy thì tôi đã cúp tiết rồi, cần gì phải giả bộ học sinh ngoan……” Đang trên đường đi học mà trong lòng tôi cũng đang hối hận, lúc này tôi cũng hơi hâm mộ những học sinh nhà xa nên phải ở kí túc xá trường, ít ra thì họ có thể cúp tiết dễ dàng, chỉ cần nhờ bạn cùng phòng xin phép là được, mà chị tôi lại có trực giác siêu chuẩn, tôi cũng không có gan cúp tiết trước mặt chị ấy, hơn nữa tôi đã cấp ba rồi mà thành tích cũng chỉ tàng tàng, nếu mà cúp tiết nữa thì…… Thật không dám nghĩ đến.
Tôi đi đường hơi lảo đảo, thỉnh thoảng lại lắc mạnh đầu để cho bản thân tỉnh táo một chút, mặc dù đây là con đường nhỏ vắng vẻ rất ít xe cộ, nhưng lỡ mà có xảy ra sự cố giao thông thì chắc chỉ có khóc, nhưng cái đầu dù sao cũng khác cái đồ hốt rác, cho dù giũ mạnh cỡ nào thì cũng không thể đem mấy thứ trong đó văng ra ngoài được.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên có cảm giác là lạ, giống như là có ai đó đang chằm chằm nhìn mình vậy, cảm giác đó làm tôi giật mình, cái đầu đang quay cuồng cũng tỉnh táo lại nhiều.
Tôi ngẩng đầu quan sát chung quanh, sau đó nhìn thấy bên tay phải không xa có một con hẻm nhỏ, trong hẻm có một cô bé đang nhìn về hướng tôi.
Cô bé nhìn sơ khoảng 13 đến 14 tuổi, mặc một bộ đồ trắng rất giống áo khoác ngoài để che gió, mái tóc đen tuyền xõa qua vai với khuôn mặt hết sức đáng yêu, đôi môi hồng nhỏ xinh hơi nhướng lên tựa như đang cười tạo thành một đường cong khiến người ta chỉ xem thôi cũng đã vui mắt, cái mũi tinh tế hơi hơi hỉnh lên làm cho chủ nhân của nó nhìn có vẻ nghịch ngợm kết hợp với khí chất tao nhã lịch sự đó thì không còn nghi ngờ gì nữa! Đây là một bé loli cực phẩm -- nhưng mà ánh mắt của bé làm tôi cảm giác có chút không đúng lắm, đôi mắt to đen láy đó đúng ra phải rất có sức sống, nhưng đằng này chúng lại như là hoàn toàn không có tiêu điểm mà chỉ là đôi mắt đang hướng về phía tôi mà thôi, nếu không phải là tôi cảm giác được là bé đang nhìn tôi thì có lẽ tôi đã nghĩ là bé loli này bị mù rồi.
Tôi điều chỉnh lại biểu tình trên mặt mình, cố gắng nặn ra một nụ cười mà tôi tự nhận là dễ mến nhất và bước về phía trước nói: “có việc gì không cô bé?”
…… Sao tôi lại có cảm giác như là có ai đó nói lén sau lưng là tôi đang dụ dỗ trẻ em nhỉ? Không lẽ chỉ là ảo giác sao?
Bé loli đáng yêu đối diện hơi hơi ngẩng đầu lên, cặp mắt hoàn toàn không có tiêu điểm kia hình như cũng không có chuyển hướng về bộ phận nào trên người tôi, nhưng tôi liền lập tức cảm thấy mỗi một cử động của tôi đều nằm trong vòng nắm giữ của cô bé – cảm giác này thật sự rất kì quái, khiến người ta không biết miêu tả ra sao.
Đây là một loli rất không tầm thường! Ngay lập tức tôi đã làm ra phán đoán.
Có điều những việc tôi gặp dạo gần đây có mấy cái là tầm thường? Thế giới tinh thần của chính mình không hiểu sao lại có quan hệ tới một cái Hi Linh đế quốc nào đó, nói thật là hiện tại tôi cho rằng thần kinh của chính mình có độ cứng đã gần bằng với vật liệu thép chế tạo máy bay rồi……
Bé loli quan sát tôi một hồi với khuôn mặt không chút thay đổi, sau đó hình như đã xác nhận được cái gì đó rồi hướng về phía tôi khom người chào.
Không biết có phải ảo giác không nhưng tôi tựa hồ cảm thấy trong đầu của mình có cái gì đó sinh ra cộng minh với cô bé trước mặt.
“Thật vinh hạnh được nhìn thấy ngài, thưa hoàng đế,” Bé loli tam vô trước mặt vừa mở miệng đã làm tôi hoảng sợ, “Tên của thần là Phan Đa Lạp – Zero, tướng quân của Hi Linh.”
“Ặc?” Cách giới thiệu mang đầy tính rung động này ngay lập tức làm cho tôi tiến vào trạng thái đứng hình và chỉ kịp phát ra một âm thanh hoàn toàn vô nghĩa, vừa rồi bé loli này bảo tôi cái gì? Hoàng đế? Còn thân phận của cô bé, tướng quân Hi Linh? Tình tiết này có phải là quá mức chệch khỏi kịch bản không?
Cô bé loli trước mặt hình như cũng không có ý định giải đáp nghi vấn của tôi, sau khi tự giới thiệu xong, cô bé chỉ yên lặng đứng đó, đầu hơi ngẩng lên, trong cặp mắt không có tiêu điểm nhìn không ra một tia dao động tình cảm.
Tôi bình tĩnh nhìn cô bé trước mặt, muốn từ biểu tình trên mặt cô để tìm ra manh mối của một trò đùa, nhưng tôi thất bại, biểu tình của cô bé trầm tĩnh, không hề có dấu hiệu giả bộ.
Nếu cô bé loli này không có gạt tôi [điều này có khả năng rất lớn, vì chuyện về Hi Linh đế quốc tôi chưa bao giờ kể cho ai nghe] thì cô là một thành viên của cái Hi Linh đế quốc bí ẩn kia, mà dựa theo đặc tính của thế giới đó thì cô gái nhỏ trước mặt kì thực là một người máy?
Một thế giới vốn chỉ tồn tại trong giấc mơ thì nay đã trở nên ngày càng chân thật hơn, thậm chí từ thế giới đó còn bước ra một “Người”, điều này khiến tôi cảm giác bộ não đang tiến gần đến tình trạng quá tải, bởi thế nên ma xui quỷ khiến làm cho tôi vươn tay ra và nựng nhẹ khuôn mặt của bé loli đối diện.
…… Tôi không phải lolicon, tôi thật sự không phải lolicon, trợt tay, thật sự chỉ là trợt tay một chút mà thôi!
Đột nhiên ý thức được việc mình đang làm nên tôi lập tức rút tay lại, nhưng cái xúc cảm mềm mại trong nháy mắt đó khiến tôi phủ định cái ý nghĩ cô bé là người máy.
“Hi Linh sứ đồ là sinh vật ma năng cấu trang thể,” Cô bé loli trước mặt hoàn toàn phớt lờ cử động đường đột vừa rồi, hình như là đã nhìn ra nghi vấn của tôi nên cô dùng giọng nói không có tí dao động tình cảm nào của mình nói, “Chúng thần không phải là người máy, khoa học ma đạo cùng với khoa học tự nhiên trong thế giới của ngài cũng khác nhau rất lớn, mặc dù thoạt nhìn thì nó rất giống với khoa học tự nhiên, nhưng thật ra đó là một loại kĩ thuật căn cứ vào năng lượng siêu hiện thực và thần bí học, gần giống như là ma pháp và luyện kim thuật trong các truyền thuyết của thế giới này, nói một cách nghiêm khắc thì cơ thể trước mắt của thần có kết cấu và đặc tính rất tiếp cận với sinh mệnh thán cơ của thế giới này, thậm chí hiện giờ thần cũng cần thông qua ăn uống để bổ sung năng lượng giống như các sinh mệnh thán cơ khác, đó là bởi vì kĩ thuật ma năng cấu trang thể làm cho chúng thần có thể tùy ý thay đổi hình thái vật chất của bản thân, khi không phải trong trạng thái chiến đấu thì ngài có thể xem Hi Linh sứ đồ như là nhân loại bình thường.”
Thật là khó cho cô bé vì có thể dùng giọng nói máy móc đó giới thiệu với tôi một đoạn thoại dài như vậy.
Đem lời nói của cô bé lẩm nhẩm thật nhiều lần trong đầu thì tôi rốt cuộc mới hiểu đại khái ý nghĩa của nó, hết cách, bởi vì việc này thật sự là rất siêu hiện thực mà tôi có thể bình tĩnh nghe hết câu chuyện sau đó còn phân tích một lần mà không phải hét to “Không thể nào”, “Giỡn chơi hả” vân vân là đã quá mức thần kinh thép rồi, có điều là vì chỉ số thông minh của bản thân có hạn nên tôi còn hơi choáng váng một chút……
“Hoặc là nói, các người thoạt nhìn giống như sinh vật ngoài hành tinh có công nghệ cao, nhưng sự thật lại là sinh vật ngoài hành tinh biết ma pháp?”
“Đúng.” Bé loli lời ít mà ý nhiều.
Được rồi, vấn đề này pass, dù sao thì ma pháp chân chính có hình dáng như thế nào cũng chưa ai gặp qua, hơn nữa những thứ từ thế giới kia tuy rằng rất đậm chất khoa học viễn tưởng, nhưng trên thực tế chúng hoạt động dựa trên nguyên lý gì thì ai mà biết, cứ coi như đó là ma pháp và luyện kim thuật đi.
Thực ra từ cái lúc mà bé loli tuyên bố rằng chính mình đến từ Hi Linh đế quốc thì tôi đã không còn hi vọng là kịch bản sẽ hướng về phương hướng đáng tin mà phát triển rồi.
“Nếu vậy thì Hi Linh đế quốc rốt cuộc là làm như thế nào tiến vào giấc mơ của tôi được? Vì sao mà tôi lại trở thành hoàng đế của các người? Cái danh hiệu hoàng đế này chắc là sẽ không giao cho một người bình thường một cách dễ dàng phải không?”
Vấn đề này nhất định phải hỏi rõ, tuy rằng được một cái đế quốc hình như là rất dữ dội xưng là hoàng đế cũng rất sướng, nhưng mà cái danh hiệu này cũng không thể nhận dễ như vậy, lỡ như đây chỉ là một sự nhầm lẫn thì đến lúc đó chính mình chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, hơn nữa dựa theo cái tỉ lệ tập mệnh lệnh không thể sử dụng lên tới 99,999999……% đến xem thì cái đế quốc không biết đã ngủ say biết bao nhiêu năm này không chắc là sẽ mang đến cho tôi ích lợi gì, ngược lại thì chắc chắn phiền toái sẽ đến.
“Ở cách đây…… Thời gian bị lỗi…… Không biết bao nhiêu năm trước, Hi Linh đế quốc xảy ra một biến cố lớn, toàn bộ đế quốc chìm vào giấc ngủ, cho đến cách đây không lâu thì hệ thống thu thập thông tin bên ngoài duy nhất còn vận hành của đế quốc phát hiện ở sâu trong vị diện này có một dao động tư duy mà căn cứ vào phân tích thì nó hoàn toàn phù hợp đặc trưng linh hồn của hoàng đế, cho nên vì vậy mà đế quốc tỉnh giấc, mà thần được phái tới phụ tá ngài, những dữ liệu khác đã bị tổn thất bởi vì nguyên nhân còn chưa biết nên đã không thể kiểm chứng, nhưng có một điều có thể khẳng định là ngài chính là một trong các hoàng đế của đế quốc, điểm này được xác nhận bởi tất cả Hi Linh sứ đồ đã thức tỉnh.”
“Khoan đã, cô nói một trong các hoàng đế?” Tôi nhạy cảm chú ý tới từ này, chẳng lẽ cái loại sinh vật được gọi là hoàng đế này ở Hi Linh đế quốc rất đông sao?
“Đúng vậy, ở Hi Linh đế quốc thì cơ thể có được quyền hạn cấp bậc NT được xưng là hoàng đế, căn cứ vào lần updata dữ liệu cuối cùng thì Hi Linh đế quốc tổng cộng có 135 vị hoàng đế được phân bố ở các khu thống trị khắp vũ trụ, mỗi một vị hoàng đế đều có được quyền hạn ngang nhau, mà trong 135 vị hoàng đế này không có tên của ngài, không thể phân tích nguyên nhân cụ thể.”
Tốt lắm, hội đồng hoàng đế!
“Thế…… Tôi có thể không làm hoàng đế được không?” Tôi rụt rè hỏi, giỡn chơi hả, 135 hoàng đế chân chính lận đó, chắc chắn là mỗi người bọn họ đều lợi hại hơn tôi nhiều, nếu mà có một Hi Linh hoàng đế nào nữa thức tỉnh và phát hiện ra tôi là giả mạo, lúc đó chỉ cần phát ra một mệnh lệnh nào đó thì không phải tôi, một newbie, người mà tỉ lệ mệnh lệnh không thể sử dụng lên tới 99.999999……% có thể chống lại!
“Dựa theo pháp luật Hi Linh, cá thể từ bỏ quyền hạn cấp bậc NT đồng nghĩa với việc từ bỏ sự tồn tại của bản thân, ngài có xác nhận là phải chấp hành lựa chọn này không? Xác nhận này sẽ tiến hành ba lần.”
…… Cái gọi là từ bỏ sự tồn tại của bản thân có phải nghĩa là đi bán muối không?
“Được rồi, tôi sẽ làm hoàng đế, nhưng mà tôi nói trước, đây là các người chủ động muốn tôi làm, sau này có việc gì thì tôi không chịu trách nhiệm nhá!”
Cứ như thế, tôi, Trần Tuấn, một kẻ vốn là học sinh bình thường, tại ngày x tháng x năm x, thật vô nghĩa, trở thành hoàng đế chẳng biết là gì của cái đế quốc chẳng biết là sao đó……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.