Chương 10: Quân đoàn hàng lâm?
Viễn Đồng
03/10/2013
Mặc dù buổi sáng đã xảy ra một vụ án nổ
súng trong học đường tương đối nghiêm trọng, nhưng đáng ngạc nhiên là
nhà trường lại không vì thế mà đình chỉ khóa học, mọi hoạt động dạy học
đều diễn ra như bình thường, điều này làm cho tôi cảm thấy vô cùng khó
hiểu, chẳng lẽ là có người vì sự triển khai của kịch bản cho nên đã hoàn toàn phớt lờ sự logic……
Khụ khụ, lỡ miệng……
Trái ngược hoàn toàn với trường chúng tôi, trường trung học tư lập Thương Lan ở đối diện làm hiện trường diễn ra vụ nổ súng giờ đã bị phong tỏa, học sinh bên trong đã được đưa đến nơi an toàn kịp thời, so sánh với cái không khí bình thường giống như là không có gì xảy ra của trường chúng tôi thì đúng là một trời một vực.
Chương trình học của cao tam (lớp 12) tương đối khô khan nhàm chán, trong vòng 1 năm này bạn phải liều mạng đem vô số những thứ mà bản thân cảm thấy là không có liên quan gì tới thế giới của chính mình nhét vào đầu chỉ vì đợi cho đến tháng 7 để viết chúng lên mấy tờ giấy rồi sau đó trong tương lai 4 năm sẽ đem mấy thứ đó quên hết sạch sành sanh.
Dạy tiếng anh cho bọn tôi là một cô giáo già rất hiền lành, nghe nói lúc trước cổ từng dạy tiếng trung cho người nước ngoài trong một ngôi trường tư lập ở nước Anh, điều này làm cho cô giáo đáng yêu của bọn tôi có một thói quen khá là cá tính: Mỗi lần giảng bài là cổ thường nói rất nhanh một đoạn tiếng anh vừa dài vừa khó nhớ, sau đó lúc sử dụng tiếng trung để phiên dịch lại cho bọn tôi thì cổ sẽ nói thật chậm và đánh vần rất rõ ràng những chỗ trùng âm giống như là sợ bọn tôi nghe không hiểu vậy.
Tóm lại, đây là một sự việc làm cho người ta thật không biết nên nói gì.
Tôi hơi hơi khép hờ mắt, cố gắng nghe ra một số chữ mà mình có thể hiểu từ cái giọng Luân Đôn ở chung quanh để ghép lại thành một câu rõ ý [điều này thật sự là một việc tương đối có tính khiêu chiến, tôi đoán là mức độ khó khăn cũng không thua gì quá trình căn cứ vào nửa phiến đá để phân tích ra thực đơn ăn sáng của các Pharaon thời cổ đại], một viên giấy nhỏ đột nhiên từ đâu bay tới và nện trúng đầu tôi một cách chính xác.
Tôi cầm viên giấy lên, trong đầu tính toán nhanh chóng phương hướng của viên giấy, rồi góc ngắm, chiều cao, tốc độ tức thời, hướng gió, gia tốc ở đâu…… Được rồi, mở giấy ra xem trước đã.
Một hàng chữ mờ mờ ảo ảo đã trải qua mã hóa cao độ rất chi là giống chữ viết ngoài hành tinh xuất hiện trước mắt tôi: “A Tuấn, em gái anh sao rồi?”
Loại chữ tiếng trung này giống như là được viết ra sau khi đã uống xong 2 cân nhị oa đầu (1 loại rượu trắng của Trung Quốc) vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là nét chữ của Thiển Thiển, cái loại chữ xấu hoắc này thì trên thế giới tính luôn tôi cũng chỉ có ít ỏi vài người mới đọc được, điều này cũng làm cho mỗi lần làm kiểm tra khi Thiển Thiển quăng giấy cho tôi thì không cần lo bị người khác lượm được xem ké – Từ một góc độ nào đó mà nói thì chữ viết của Thiển Thiển cũng có tác dụng giống như mật mã.
“Em ấy rất tốt, các bạn học và giáo viên hình như rất chiếu cố em ấy, anh nghĩ chắc cũng không ai nhẫn tâm đi ăn hiếp một cô gái không nhìn thấy gì đâu nhỉ?” Tôi dùng loại chữ khó đọc cũng không kém Thiển Thiển viết.
“Cái đó cũng chưa chắc, anh nhất định phải quan tâm em gái của mình nhiều hơn, em ấy thật đáng thương, nếu anh mà để cho người ta ăn hiếp em ấy là em không tha cho anh đâu!”
…… Thật không ngờ là vẻ ngoài đáng yêu của Phan Đa Lạp cộng với tuổi thơ bất hạnh mà tôi bịa ra cho cô bé lại có sức sát thương lớn tới như vậy, ngay cả một người có đầu óc đơn giản và tính cách tùy tiện như Thiển Thiển cũng tại trong thời gian ngắn đã hoàn toàn trở thành người bảo vệ đáng tin cậy của cô bé……
Ăn hiếp Phan Đa Lạp? Tôi nhớ tới sự đáng sợ của Phan Đa Lạp khi tiến vào hình thái chiến đấu hồi sáng, sau đó thì khóe miệng hơi hơi run lên.
Phải có bao nhiêu quân chính quy được trang bị tận răng mới có thể ăn hiếp được cỗ máy chiến tranh cấp chiến lược đó?
Ngay tại khi tôi còn đang tưởng tượng đến sự oai phong của Phan Đa Lạp trong trạng thái chiến đấu một tay cầm pháo inphase một tay cầm pháo công thành u năng đại chiến với liên quân nhân loại thì một cảm giác kì lạ đột nhiên từ chỗ sâu trong tinh thần của tôi truyền đến, loại cảm giác này…… Chẳng lẽ là Phan Đa Lạp đang liên hệ tôi?
Không, không phải Phan Đa Lạp, dựa theo lời của Phan Đa Lạp thì cô bé thân là quan phụ tá cao nhất của tôi, giữa chúng tôi có một loại phương thức liên hệ gọi là kênh liên lạc vô hạn chế, vì thế nếu cô bé có chuyện gì thì có thể cùng tôi triển khai đối thoại tinh thần trực tiếp, nhưng hiện giờ dao động ở sâu trong tinh thần tôi tựa hồ như là một thỉnh cầu kết nối – Phan Đa Lạp không cần sử dụng thứ này.
Tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng mà có thể khẳng định một điều là lần này lại có liên quan đến đế quốc Hi Linh.
Tôi cúi đầu, giả bộ như đang chăm chú đọc sách nhằm che dấu sắc mặt kinh ngạc có thể một lát nữa sẽ xuất hiện [dựa theo kinh nghiệm của tôi, cái đế quốc Hi Linh này mỗi lần xuất hiện đều sẽ cho tôi một ít kinh ngạc] rồi mới đồng ý kết nối này.
“Đây là máy số 2 của cơ quan phán quyết thế giới Cái Á, thỉnh cầu quyền trò chuyện trực tiếp với hoàng đế.” Một thông tin biểu lộ thân phận xuất hiện trong đầu tôi.
Cái Á? Tôi hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại – đối phương chính là cái hình chiếu nửa trong suốt mà tôi gặp trong mơ.
Thật ra thì về giấc mơ hôm đó tôi vẫn còn có rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như vì sao bầu trời lúc đó chỉ có một cái thành lũy trên không [hiện giờ thì tôi đã biết cái đó gọi là cơ quan phán quyết thế giới], hai cái còn lại ở đâu? Vì sao nó lại suýt nữa tiếp xúc với mặt đất, cái gọi là cơ quan phán quyết thế giới rốt cuộc là cái quái gì, quan trọng hơn là cái cô hình chiếu gọi là Cái Á đó không lẽ chính là ý thức của cái thành lũy khổng lồ trên bầu trời sao?
Mặc dù là có nhiều nghi vấn như thế, nhưng thật đáng tiếc là liên kết với viên mẫu tinh Hi Linh [theo hiểu biết từ Phan Đa Lạp thì đế quốc Hi Linh có lãnh thổ rộng lớn, mẫu tinh cũng có vô số, về phần viên mẫu tinh Hi Linh xuất hiện trong giấc mơ của tôi từ trước đến nay cũng chỉ là một trong số đó mà thôi] kia lúc được lúc không, những đoạn tín hiệu rời rạc còn sót lại sau khi trải qua hành trình gần như vô tận trong đường hầm không gian với thời gian không sai lệch thì trên cơ bản là không thể nào phản hồi lại tình huống của một thế giới khác vào giấc mơ của tôi một cách đồng bộ được, giống như là khi chơi game online mà tốc độ mạng siêu chậm thì sẽ bị lag vậy, cảnh tượng của thế giới kia trong giấc mơ của tôi đến giờ vẫn còn là hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy, sự liên kết với mẫu tinh Hi Linh cũng gần như bị gián đoạn, thậm chí ngay cả Phan Đa Lạp cũng chỉ có thể tiếp nhận được những tín hiệu rất mơ hồ.
Mà nếu hỏi Phan Đa Lạp thì cô bé lại nói là quyền hạn của mình không đủ nên không có quyền sử dụng bất cứ tư liệu nào thuộc về cơ quan phán quyết thế giới.
Bây giờ trí tuệ nhân tạo ở mẫu tinh Hi Linh xa xôi tìm tôi có việc gì đây?
Hơi tò mò, tôi đồng ý thỉnh cầu đối thoại trực tiếp của đối phương, cùng lúc đó tôi cảm thấy được một tần số liên kết tinh thần khác truyền tới.
Đây là tín hiệu tinh thần của Phan Đa Lạp, bởi vì khoảng cách quá mức xa xôi nên độ lệch tín hiệu đến từ Cái Á là phi thường nghiêm trọng, nếu không có Phan Đa Lạp điều chế tín hiệu thì sợ rằng độ khó khi nghe hiểu thông tin này còn lớn hơn so với nghe hiểu giọng Luân Đôn chính thống của bà cô tiếng anh.
Tuy rằng được gọi là đường truyền tín hiệu với thời gian không sai lệch nhưng dù sao thì khoãng cách không gian tuyệt đối lại rõ ràng như vậy, hơn nữa còn trải qua Phan Đa Lạp điều chỉnh và loại bỏ nên giọng nói của Cái Á cách vài giây mới truyền đến, ngữ khí mang theo nét đặc trưng của đế quốc Hi Linh là bình tĩnh thản nhiên, không nhanh không chậm, nhưng mà nội dung của nó trực tiếp làm cho tôi hốt hoảng.
“Quân đoàn số 1 thuộc quân viễn chinh của đế quốc cách đây 1 giờ theo thời gian của ngài đã bắt đầu tiến hành nhảy vượt không gian (bước nhảy alpha), dự tính là 12 giờ sau sẽ đổ bộ xuống tinh cầu mà ngài đang sống, thỉnh chuẩn bị tiếp thu.”
Giề? Nói cái gì? Chờ một chút đã thần tiên tỷ tỷ, cô có lầm lẫn gì không?
Nhưng mà những nghi vấn mà tôi liên tiếp phát ra không có được câu trả lời thuyết phục, liên kết tinh thần đã bị gián đoạn.
Xem ra liên kết không ổn định này là do cưỡng chế thành lập kết nối mà ra, cho nên được có hơn 10 giây là không thể tiếp tục được nữa, chỉ để lại tôi một mình ở đó với cái đầu còn lớn hơn cái đấu.
Quân viễn chinh của đế quốc?
Rốt cuộc là mấy người định viễn chinh cái gì đây?
“Ê, Phan Đa Lạp, em có nghe không? Cái vụ quân viễn chinh của đế quốc ấy.”
“Có”
“Em có biết là xảy ra việc gì không? Sao đột nhiên lại xuất hiện một đội quân như thế?”
“Nói một cách đơn giản thì đó là đội quân lệ thuộc trực tiếp của em, quân đoàn trọng trang (trang bị nặng) Phan Đa Lạp.”
Phan Đa Lạp đáp lại với một ngữ khí bình thản, mặc dù chúng tôi chỉ là đang tiến hành kết nối từ tinh thần, nhung mà tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra là Phan Đa Lạp đang trả lời vấn đề này với một kiểu biểu cảm thản nhiên, vân đạm phong khinh.
Có lẽ đối vời em ấy mà nói thì việc phái một quân đoàn đến nơi đâu cũng chỉ là một việc nhỏ không đáng kể đến chăng?
Nhưng mà đối với tôi thì đây nhất định là một việc rất lớn, rất đáng nể rồi!
Tại một giây này, tôi giống như là nhìn thấy cuộc sống bình yên của chính mình đang lặng lẽ rời tôi mà đi……
Khụ khụ, lỡ miệng……
Trái ngược hoàn toàn với trường chúng tôi, trường trung học tư lập Thương Lan ở đối diện làm hiện trường diễn ra vụ nổ súng giờ đã bị phong tỏa, học sinh bên trong đã được đưa đến nơi an toàn kịp thời, so sánh với cái không khí bình thường giống như là không có gì xảy ra của trường chúng tôi thì đúng là một trời một vực.
Chương trình học của cao tam (lớp 12) tương đối khô khan nhàm chán, trong vòng 1 năm này bạn phải liều mạng đem vô số những thứ mà bản thân cảm thấy là không có liên quan gì tới thế giới của chính mình nhét vào đầu chỉ vì đợi cho đến tháng 7 để viết chúng lên mấy tờ giấy rồi sau đó trong tương lai 4 năm sẽ đem mấy thứ đó quên hết sạch sành sanh.
Dạy tiếng anh cho bọn tôi là một cô giáo già rất hiền lành, nghe nói lúc trước cổ từng dạy tiếng trung cho người nước ngoài trong một ngôi trường tư lập ở nước Anh, điều này làm cho cô giáo đáng yêu của bọn tôi có một thói quen khá là cá tính: Mỗi lần giảng bài là cổ thường nói rất nhanh một đoạn tiếng anh vừa dài vừa khó nhớ, sau đó lúc sử dụng tiếng trung để phiên dịch lại cho bọn tôi thì cổ sẽ nói thật chậm và đánh vần rất rõ ràng những chỗ trùng âm giống như là sợ bọn tôi nghe không hiểu vậy.
Tóm lại, đây là một sự việc làm cho người ta thật không biết nên nói gì.
Tôi hơi hơi khép hờ mắt, cố gắng nghe ra một số chữ mà mình có thể hiểu từ cái giọng Luân Đôn ở chung quanh để ghép lại thành một câu rõ ý [điều này thật sự là một việc tương đối có tính khiêu chiến, tôi đoán là mức độ khó khăn cũng không thua gì quá trình căn cứ vào nửa phiến đá để phân tích ra thực đơn ăn sáng của các Pharaon thời cổ đại], một viên giấy nhỏ đột nhiên từ đâu bay tới và nện trúng đầu tôi một cách chính xác.
Tôi cầm viên giấy lên, trong đầu tính toán nhanh chóng phương hướng của viên giấy, rồi góc ngắm, chiều cao, tốc độ tức thời, hướng gió, gia tốc ở đâu…… Được rồi, mở giấy ra xem trước đã.
Một hàng chữ mờ mờ ảo ảo đã trải qua mã hóa cao độ rất chi là giống chữ viết ngoài hành tinh xuất hiện trước mắt tôi: “A Tuấn, em gái anh sao rồi?”
Loại chữ tiếng trung này giống như là được viết ra sau khi đã uống xong 2 cân nhị oa đầu (1 loại rượu trắng của Trung Quốc) vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là nét chữ của Thiển Thiển, cái loại chữ xấu hoắc này thì trên thế giới tính luôn tôi cũng chỉ có ít ỏi vài người mới đọc được, điều này cũng làm cho mỗi lần làm kiểm tra khi Thiển Thiển quăng giấy cho tôi thì không cần lo bị người khác lượm được xem ké – Từ một góc độ nào đó mà nói thì chữ viết của Thiển Thiển cũng có tác dụng giống như mật mã.
“Em ấy rất tốt, các bạn học và giáo viên hình như rất chiếu cố em ấy, anh nghĩ chắc cũng không ai nhẫn tâm đi ăn hiếp một cô gái không nhìn thấy gì đâu nhỉ?” Tôi dùng loại chữ khó đọc cũng không kém Thiển Thiển viết.
“Cái đó cũng chưa chắc, anh nhất định phải quan tâm em gái của mình nhiều hơn, em ấy thật đáng thương, nếu anh mà để cho người ta ăn hiếp em ấy là em không tha cho anh đâu!”
…… Thật không ngờ là vẻ ngoài đáng yêu của Phan Đa Lạp cộng với tuổi thơ bất hạnh mà tôi bịa ra cho cô bé lại có sức sát thương lớn tới như vậy, ngay cả một người có đầu óc đơn giản và tính cách tùy tiện như Thiển Thiển cũng tại trong thời gian ngắn đã hoàn toàn trở thành người bảo vệ đáng tin cậy của cô bé……
Ăn hiếp Phan Đa Lạp? Tôi nhớ tới sự đáng sợ của Phan Đa Lạp khi tiến vào hình thái chiến đấu hồi sáng, sau đó thì khóe miệng hơi hơi run lên.
Phải có bao nhiêu quân chính quy được trang bị tận răng mới có thể ăn hiếp được cỗ máy chiến tranh cấp chiến lược đó?
Ngay tại khi tôi còn đang tưởng tượng đến sự oai phong của Phan Đa Lạp trong trạng thái chiến đấu một tay cầm pháo inphase một tay cầm pháo công thành u năng đại chiến với liên quân nhân loại thì một cảm giác kì lạ đột nhiên từ chỗ sâu trong tinh thần của tôi truyền đến, loại cảm giác này…… Chẳng lẽ là Phan Đa Lạp đang liên hệ tôi?
Không, không phải Phan Đa Lạp, dựa theo lời của Phan Đa Lạp thì cô bé thân là quan phụ tá cao nhất của tôi, giữa chúng tôi có một loại phương thức liên hệ gọi là kênh liên lạc vô hạn chế, vì thế nếu cô bé có chuyện gì thì có thể cùng tôi triển khai đối thoại tinh thần trực tiếp, nhưng hiện giờ dao động ở sâu trong tinh thần tôi tựa hồ như là một thỉnh cầu kết nối – Phan Đa Lạp không cần sử dụng thứ này.
Tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng mà có thể khẳng định một điều là lần này lại có liên quan đến đế quốc Hi Linh.
Tôi cúi đầu, giả bộ như đang chăm chú đọc sách nhằm che dấu sắc mặt kinh ngạc có thể một lát nữa sẽ xuất hiện [dựa theo kinh nghiệm của tôi, cái đế quốc Hi Linh này mỗi lần xuất hiện đều sẽ cho tôi một ít kinh ngạc] rồi mới đồng ý kết nối này.
“Đây là máy số 2 của cơ quan phán quyết thế giới Cái Á, thỉnh cầu quyền trò chuyện trực tiếp với hoàng đế.” Một thông tin biểu lộ thân phận xuất hiện trong đầu tôi.
Cái Á? Tôi hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại – đối phương chính là cái hình chiếu nửa trong suốt mà tôi gặp trong mơ.
Thật ra thì về giấc mơ hôm đó tôi vẫn còn có rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như vì sao bầu trời lúc đó chỉ có một cái thành lũy trên không [hiện giờ thì tôi đã biết cái đó gọi là cơ quan phán quyết thế giới], hai cái còn lại ở đâu? Vì sao nó lại suýt nữa tiếp xúc với mặt đất, cái gọi là cơ quan phán quyết thế giới rốt cuộc là cái quái gì, quan trọng hơn là cái cô hình chiếu gọi là Cái Á đó không lẽ chính là ý thức của cái thành lũy khổng lồ trên bầu trời sao?
Mặc dù là có nhiều nghi vấn như thế, nhưng thật đáng tiếc là liên kết với viên mẫu tinh Hi Linh [theo hiểu biết từ Phan Đa Lạp thì đế quốc Hi Linh có lãnh thổ rộng lớn, mẫu tinh cũng có vô số, về phần viên mẫu tinh Hi Linh xuất hiện trong giấc mơ của tôi từ trước đến nay cũng chỉ là một trong số đó mà thôi] kia lúc được lúc không, những đoạn tín hiệu rời rạc còn sót lại sau khi trải qua hành trình gần như vô tận trong đường hầm không gian với thời gian không sai lệch thì trên cơ bản là không thể nào phản hồi lại tình huống của một thế giới khác vào giấc mơ của tôi một cách đồng bộ được, giống như là khi chơi game online mà tốc độ mạng siêu chậm thì sẽ bị lag vậy, cảnh tượng của thế giới kia trong giấc mơ của tôi đến giờ vẫn còn là hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy, sự liên kết với mẫu tinh Hi Linh cũng gần như bị gián đoạn, thậm chí ngay cả Phan Đa Lạp cũng chỉ có thể tiếp nhận được những tín hiệu rất mơ hồ.
Mà nếu hỏi Phan Đa Lạp thì cô bé lại nói là quyền hạn của mình không đủ nên không có quyền sử dụng bất cứ tư liệu nào thuộc về cơ quan phán quyết thế giới.
Bây giờ trí tuệ nhân tạo ở mẫu tinh Hi Linh xa xôi tìm tôi có việc gì đây?
Hơi tò mò, tôi đồng ý thỉnh cầu đối thoại trực tiếp của đối phương, cùng lúc đó tôi cảm thấy được một tần số liên kết tinh thần khác truyền tới.
Đây là tín hiệu tinh thần của Phan Đa Lạp, bởi vì khoảng cách quá mức xa xôi nên độ lệch tín hiệu đến từ Cái Á là phi thường nghiêm trọng, nếu không có Phan Đa Lạp điều chế tín hiệu thì sợ rằng độ khó khi nghe hiểu thông tin này còn lớn hơn so với nghe hiểu giọng Luân Đôn chính thống của bà cô tiếng anh.
Tuy rằng được gọi là đường truyền tín hiệu với thời gian không sai lệch nhưng dù sao thì khoãng cách không gian tuyệt đối lại rõ ràng như vậy, hơn nữa còn trải qua Phan Đa Lạp điều chỉnh và loại bỏ nên giọng nói của Cái Á cách vài giây mới truyền đến, ngữ khí mang theo nét đặc trưng của đế quốc Hi Linh là bình tĩnh thản nhiên, không nhanh không chậm, nhưng mà nội dung của nó trực tiếp làm cho tôi hốt hoảng.
“Quân đoàn số 1 thuộc quân viễn chinh của đế quốc cách đây 1 giờ theo thời gian của ngài đã bắt đầu tiến hành nhảy vượt không gian (bước nhảy alpha), dự tính là 12 giờ sau sẽ đổ bộ xuống tinh cầu mà ngài đang sống, thỉnh chuẩn bị tiếp thu.”
Giề? Nói cái gì? Chờ một chút đã thần tiên tỷ tỷ, cô có lầm lẫn gì không?
Nhưng mà những nghi vấn mà tôi liên tiếp phát ra không có được câu trả lời thuyết phục, liên kết tinh thần đã bị gián đoạn.
Xem ra liên kết không ổn định này là do cưỡng chế thành lập kết nối mà ra, cho nên được có hơn 10 giây là không thể tiếp tục được nữa, chỉ để lại tôi một mình ở đó với cái đầu còn lớn hơn cái đấu.
Quân viễn chinh của đế quốc?
Rốt cuộc là mấy người định viễn chinh cái gì đây?
“Ê, Phan Đa Lạp, em có nghe không? Cái vụ quân viễn chinh của đế quốc ấy.”
“Có”
“Em có biết là xảy ra việc gì không? Sao đột nhiên lại xuất hiện một đội quân như thế?”
“Nói một cách đơn giản thì đó là đội quân lệ thuộc trực tiếp của em, quân đoàn trọng trang (trang bị nặng) Phan Đa Lạp.”
Phan Đa Lạp đáp lại với một ngữ khí bình thản, mặc dù chúng tôi chỉ là đang tiến hành kết nối từ tinh thần, nhung mà tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra là Phan Đa Lạp đang trả lời vấn đề này với một kiểu biểu cảm thản nhiên, vân đạm phong khinh.
Có lẽ đối vời em ấy mà nói thì việc phái một quân đoàn đến nơi đâu cũng chỉ là một việc nhỏ không đáng kể đến chăng?
Nhưng mà đối với tôi thì đây nhất định là một việc rất lớn, rất đáng nể rồi!
Tại một giây này, tôi giống như là nhìn thấy cuộc sống bình yên của chính mình đang lặng lẽ rời tôi mà đi……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.