[Hi Nháo Quan Trường Hệ Liệt] Bộ 1 Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 3
Tô Du Bính
23/04/2017
Thân thể Đào Mặc run lên, không biết là vì lạnh hay vì sợ.
Có người hoài nghi:
“Vị quan kia không phải là năm sau mới đến sao? Ngươi lấy được cái này từ đâu ra?”
Tiểu nhị đáp:
“Ngày hôm qua tân quan đã vào trong huyện nha ở. Quản gia của y hôm nay còn tìm mẹ mìn mua người vào phủ đấy.”
Người kia thoải mái.
“Thì ra có được tranh nhờ như thế.”
Lão Đào vẻ mặt không chút thay đổi dẫn Đào Mặc đi tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
Giờ đang là lúc quán trà náo nhiệt nhất, hai người đành phải chọn vị trí ghé sát vào cầu thang, cách chỗ tiểu nhị đang hét to thật ra lại rất gần.
Đào Mặc nhịn không được nhìn qua thăm dò lại bị lão Đào giữ chặt, đành phải ngượng ngùng mà thôi.
Việc làm ăn ba đồng tiền thế nhưng lại thực sự có người để tâm đến.
Một giọng nói kêu lên:
“Nào, để đại gia ta xem thử xem, là béo hay gầy, là cao hay thấp.”
Ẩn ẩn có tiếng bức tranh cuộn tròn được mở ra.
“Ha!”
Giọng nói kia cười to rồi nói:
“Một con gà bệnh!”
Tiểu nhị:
“Nghe nói quan huyện kia vừa mới bước vào thị trấn đã bị bệnh, nói không chừng còn không có ai đến lên công đường đâu.”
Giọng nói kia:
“Vậy thì tốt. Bên tai sẽ được yên tĩnh! Bớt được mỗi lần có người nhậm chức lại phải đến làm bộ chèn ép, bọn họ không ngại mệt, ta còn ngại cũ.”
Tiểu nhị nói:
“Lư công tử nói đùa. Trò chơi của ngài có lần nào trùng lặp đâu?”
Câu nịnh hót này dường như khiến người kia vô cùng thoải mái, người kia cười hắc hắc hai tiếng lách khỏi đám người đi ra.
Đào Mặc nghiêng đầu nhìn. Chỉ thấy người kia mày gọn mắt sáng, đúng là một thư sinh thanh tú.
Thư sinh kia dường như cũng nhận thấy được có người đang nhìn mình nên thuận theo nhìn lại.
Đào Mặc vội vàng quay đầu đi.
Cái lưng đang khom xuống của lão Đào đột nhiên duỗi thẳng.
Tiếng một cây quạt gõ lên mặt bàn, tiếng cười của thư sinh kia gần trong gang tấc.
“Ai da, không ngờ ba đồng tiền không chỉ có thể nhìn thấy được tranh vẽ, ngược lại còn có thể nhìn thấy người thật.”
Hắn vừa nói xong thì đột nhiên ấp lễ:
“Học trò Lư Trấn Học ra mắt Huyện lão gia.”
Giọng nói to rõ của hắn thu hút sự chú ý của người khác, lập tức dậy lên một loạt tiếng xôn xao kinh ngạc nghi ngờ.
Đào Mặc không biết làm sao, đành phải đứng lên nói:
“Miễn lễ.”
Tiếng xôn xao bốn phía dần dần yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều ngưng tụ ở trên người hai người.
Đào Mặc không khỏi ngượng ngùng, không biết hắn muốn làm gì.
Lư Trấn Học lại cười nói:
“Không biết đại nhân có để ý chuyện ta ngồi cùng bàn không?”
Đào Mặc nhìn về phía lão Đào.
Lão Đào đã sớm đứng lên. Là hạ phó, đương nhiên không nên ngồi cùng một bàn với chủ nhân.
Đào Mặc đáp:
“Vậy cứ ngồiđi.”
Lư Trấn Học nghe y không tình nguyện nói ra, thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, thầm nghĩ: giờ phút này ngươi khinh thường ngồi cùng bàn với ta, chỉ sợ ngày sau muốn mời ta cũng không mời được đâu!
Đào Mặc:
“Vị huynh đài này muốn ăn cái gì?”
Lư Trấn Học ngạc nhiên, thuận miệng nói:
“Một bình trà Long Tĩnh.”
Đào Mặc gật đầu, nói với tiểu nhị đang chờ ở một bên:
“Hai đĩa thức ăn chay, hai chén cơm, một bình trà Long Tĩnh.”
Lư Trấn Học chờ tiểu nhị đi rồi mới nói:
“Đại nhân còn chưa dùng bữa?”
Đào Mặc lắc đầu.
“Vì sao không đến Tiên Vị Lâu mà lại đến Trà Thúy Cư? Tiên Vị Lâu kia mới là nơi để ăn cơm chính cống, trà của Trà Thúy Cư tuy rằng ngon nhưng đồ ăn cũng không có gì đặc sắc.”
Lư Trấn Học nói.
Đào Mặc đáp:
“Ta mới đến lần đầu, chưa quen.”
Y thấy lão Đào còn đứng, thuận tiện nói:
“Cùng ngồi xuống đi.”
Lão Đào lúc này mới nói:
“Cảm ơn thiếu gia.”
Nhưng trước sau ngồi xuống toàn bộ, mông chỉ dính lên một phần nhỏ của băng ghế.
Lư Trấn Học:
“Ngày đông giá rét gió bắc lạnh lẽo, vì sao đại nhân không đến nhậm chức vào đầu năm mới, chẳng lẽ là… nhớ nhung chỗ thán ngân ấy hay sao?”
Đào Mặc hỏi:
“Thán ngân là cái gì?”
Lư Trấn Học mở to mắt:
“Đại nhân thật sự không biết?”
Đào Mặc lắc đầu.
“Xem ra đại nhân là xem tiền tài như cặn bã, tương lai nhất định có thể trở thành một vị quan thanh liêm bậc nhất.”
Trong lời nói của hắn mang theo ý đùa cợt.
Đào Mặc đáp:
“Ta không muốn làm quan thanh liêm.”
Vẻ mặt Lư Trấn Học cứng đờ. Quan huyện đến huyện Đàm Dương không có một ai muốn làm quan thanh liêm hết. Ai chẳng biết huyện Đàm Dương chính mà một miếng xương cứng, phàm là người có chút đường đi đều không muốn đến, mà triều đình cũng sẽ không phái người có năng lực thực sự đến đây. Hỏi vì sao? Bởi vì không cần. Huyện Đàm Dương nhiều tụng sư, có tốt có xấu, nhưng không xấu đến mức ức hiếp người nhà mình, không phải không muốn, là không thể và không dám. Văn nhân mở miệng ra có thể nói lật thiên hạ, nếu chọc vào thì ngay cả cáo ngự trạng lên kinh cũng dám. Cho nên nơi như huyện Đàm Dương này không xảy ra chuyện lớn, đánh giá kiểm tra thành tích hằng năm cũng tốt. Nhưng kẻ giống như Đào Mặc vừa đến đã nói không làm quan thanh liêm thì hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Chẳng lẽ là vừa gặp hắn đã như quen lâu, thành thật với nhau chăng?
Lư Trấn Học mở to mắt há hốc miệng, không biết là trên người mình có loại phong thái nào khiến đối phương phải kính phục như thế.
Đào Mặc:
“Ta muốn làm quan tốt.”
Lư Trấn Học thu vẻ kinh ngạc lại, cười nói:
“Quan tốt không phải quan thanh liêm sao?”
Đào Mặc:
“Quan tốt là quan thanh liêm, nhưng quan thanh liêm chưa chắc đã là quan tốt.”
Lư Trấn Học gật đầu đồng ý nhưng cũng không bị kích động lần nữa. Kẻ mạnh miệng năm nào cũng có, nhưng có mấy người nói được thì làm được? Nói thật, nếu y dám nói thẳng rằng ta không muốn làm quan thanh liêm mà muốn làm quan tham, nói không chừng hắn còn liếc y thêm một cái. Mấy năm này, người dám nghĩ dám làm quả thực là quá ít.
Đúng lúc đồ ăn được bưng lên, đề tài liền dừng ở đây.
Lư Trấn Học nhấp một ngụm trà đã nghĩ tìm cớ cáo từ. Hắn đã thăm dò được mấu chốt của vị quan huyện mới này không ít, chỉ là một tên ngụy quân tử nói suông vô căn cứ thôi, không có gì thú vị.
Từ trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Có nhanh có chậm.
Thắt lưng của Lư Trấn Học lập tức dựng thẳng lên. Hắn nhìn thấy cầu thang cách trán mình chỉ có khoảng cách là ba thước thì trong lòng không quá thoải mái, nhưng hiện tại đứng lên lại quá mức chật hẹp nên đành phải im lặng cố nén.
Lão Đào thấy sắc mặt hắn khác thường thì không khỏi quay đầu nhìn về phía trước.
Năm sáu người ăn mặc giống như thư sinh đang chậm rãi đi từ phía trên xuống.
Bởi vì đại đường trở nên yên tĩnh cho nên Đào Mặc đang ăn cơm cũng nhịn không được nhìn qua.Vừa nhìn một cái, ánh mắt liền dính chặt lên người đi ở cuối cùng không dời đi được.
Áo lông cáo trắng như tuyết, mái tóc dày đen như mực, cho dù đứng ở sau người khác cũng không cản được một thân khí chất đẹp đẽ quý giá. Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của y, ánh mắt hắn thản nhiên lướt đếngiống như sao lạnh lười biếng rồi lại thản nhiên chuyển đi, giống như không thèm bận tâm.
“Lư huynh!”
Thư sinh đi tít đằng trước đột nhiên dừng chân, kinh ngạc nhìn sang:
“Nếu Lư huynh đã ở đây sao lại không nói lời nào chứ?”
Lư Trấn Học ôn hòa nói:
“Đang định đi lên thì các ngươi đã xuống dưới.”
Người nọ cười nói:
“Vậy không khéo rồi.”
Hắn chớp mắt nhìn về phía Đào Mặc.
“Vị này chính là…”
Lư Trấn Học đáp:
“Vị này ngươi cũng không thể không gặp, chính là Huyện lão gia mới đến, Đào đại nhân.”
Người nọ ‘à’ một tiếng, cũng không hề bận tâm.
Đào Mặc bị lạnh nhạt thì hai gò má có hơi nóng lên. Y không phải là chưa từng chịu bị lạnh nhạt, vốn đã quen từ lâu, nhưng lần này cố tình lại là ở trước mặt người kia… Nhưng hắn có lẽ là vốn không thèm để ý đi.
Y nhìn người mặc một thân áo lông cáo cao ngạo đứng ở bậc thang cao nhất kia, giống như dưới chân xảy ra bao nhiêu chuyện cũng không liên quan đến hắn, trong lòng còn có một loại khó chịu nói không nên lời.
Những người đó nói cười một hồi với Lư Trấn Học rồi rời đi.
Lão Đào chú ý tới mặt Lư Trấn Học sau khi chờ đám người kia rời đi rõ ràng là trở nên âm trầm.
“Đại nhân, nếu không có chuyện gì thìhọc trò xin cáo từ trước.”
Gặp phải đám người này đã khiến hứng thú của Lư Trấn Học biến mất, ngay cả ra vẻ cũng không muốn mà trực tiếp đứng dậy.
“Dừng đã.”
Đào Mặc vội nói.
Lư Trấn Học ngẩn ra quay đầu lại.
“Ta có việc muốn hỏi.”
Lư Trấn Học ra vẻ kiên nhẫn chờ đợi.
Đào Mặc thấp giọng nói:
“Huynh có biết thanh niên mặc áo lông cáo kia tên là gì không?”
Sắc mặt Lư Trấn Học hơi đổi, nghi hoặc nhìn thái độ ngượng ngùng của y rồi lập tức giật mình, chán ghét trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, ý cười chậm rãi ngưng lại bên khóe miệng:
“Ngài là hỏi Cố Xạ?”
“Cố Xạ?”
Đào Mặc nhẹ nhàng nhắc lại, trong đầu liền hiện ra dáng vẻ của người nọ.
Lư Trấn Học đáp:
“Hắn là đệ tử quan môn của tiên sinh Nhất Chuy. Đại nhân muốn kết giao với hắn?”
(đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng, sau đệ tử này sẽ không nhận thêm ai khác)
Ánh mắt của Đào Mặc rõ ràng là sáng rực lên, sáng đến mức cả khuôn mặt đều trở nên sinh động:
“Huynh có cách?”
Lư Trấn Học khó chịu trong lòng.
“Ta là học trò của thầy Lâm, quan hệ với bọn họ không sâu, sợ là không thể giúp được gì.”
Vẻ sáng rực trong mắt Đào Mặc lập tức trở nên ảm đạm.
Lư Trấn Học lại càng không vui, phất tay áo rời đi.
Lúc này ông chủ quán trà mới mang theo tiểu nhị, trong tay cầm bức tranh vẽ Đào Mặc tiến đến tạ tội, giải thích rằng bức tranh này chỉ là gửi bán, chia ba bảy gì gì đó.
Đào Mặc vốn không quá để ý, thấy lão mang bức tranh đến tặng liền đồng ý không truy cứu.
Lão Đào bất ngờ hỏi:
“Lai lịch của vị Lư công tử này như thế nào?”
Ông chủ:
“Lư gia là danh môn vọng tộc ở đây, tổ tiên từng có một vị Thượng thư, một vị Thái phó. Nghe nói hiện tại cũng có hai vị lão gia làm quan ở kinh thành, vô cùng khó lường. Lư công tử là tài tử có tiếng, thỉnh thoảng cũng làm tụng sư. Sư phụ của hắn chính là Lâm Chính Dung danh tiếng lẫy lừng.”
Lão nói một hơi dài, lão Đào nghe vậy thì liên tục nhíu mày.
Đào Mặc hỏi:
“Vậy vị công tử Cố Xạ kia thì sao?”
Ông chủ:
“Cố công tử là đệ tử xuất sắc của tiên sinh Nhất Chuy, nhưng hắn cũng không bước vào cửa quan. Nghe nói tiên sinh Nhất Chuy rất cưng chiều hắn, các sư huynh đệ cũng đối xử với hắn vô cùng đặc biệt.”
Đào Mặc nghe mấy tin tức ít ỏi này thì hơi không vui.
Lão Đào thấy ánh mắt của ông chủ lộ vẻ thăm dò liền vội vàng tính tiền rồi kéo Đào Mặc quay về huyện nha, miễn cho chuốc lấy chuyện rắc rối khác.
Có người hoài nghi:
“Vị quan kia không phải là năm sau mới đến sao? Ngươi lấy được cái này từ đâu ra?”
Tiểu nhị đáp:
“Ngày hôm qua tân quan đã vào trong huyện nha ở. Quản gia của y hôm nay còn tìm mẹ mìn mua người vào phủ đấy.”
Người kia thoải mái.
“Thì ra có được tranh nhờ như thế.”
Lão Đào vẻ mặt không chút thay đổi dẫn Đào Mặc đi tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
Giờ đang là lúc quán trà náo nhiệt nhất, hai người đành phải chọn vị trí ghé sát vào cầu thang, cách chỗ tiểu nhị đang hét to thật ra lại rất gần.
Đào Mặc nhịn không được nhìn qua thăm dò lại bị lão Đào giữ chặt, đành phải ngượng ngùng mà thôi.
Việc làm ăn ba đồng tiền thế nhưng lại thực sự có người để tâm đến.
Một giọng nói kêu lên:
“Nào, để đại gia ta xem thử xem, là béo hay gầy, là cao hay thấp.”
Ẩn ẩn có tiếng bức tranh cuộn tròn được mở ra.
“Ha!”
Giọng nói kia cười to rồi nói:
“Một con gà bệnh!”
Tiểu nhị:
“Nghe nói quan huyện kia vừa mới bước vào thị trấn đã bị bệnh, nói không chừng còn không có ai đến lên công đường đâu.”
Giọng nói kia:
“Vậy thì tốt. Bên tai sẽ được yên tĩnh! Bớt được mỗi lần có người nhậm chức lại phải đến làm bộ chèn ép, bọn họ không ngại mệt, ta còn ngại cũ.”
Tiểu nhị nói:
“Lư công tử nói đùa. Trò chơi của ngài có lần nào trùng lặp đâu?”
Câu nịnh hót này dường như khiến người kia vô cùng thoải mái, người kia cười hắc hắc hai tiếng lách khỏi đám người đi ra.
Đào Mặc nghiêng đầu nhìn. Chỉ thấy người kia mày gọn mắt sáng, đúng là một thư sinh thanh tú.
Thư sinh kia dường như cũng nhận thấy được có người đang nhìn mình nên thuận theo nhìn lại.
Đào Mặc vội vàng quay đầu đi.
Cái lưng đang khom xuống của lão Đào đột nhiên duỗi thẳng.
Tiếng một cây quạt gõ lên mặt bàn, tiếng cười của thư sinh kia gần trong gang tấc.
“Ai da, không ngờ ba đồng tiền không chỉ có thể nhìn thấy được tranh vẽ, ngược lại còn có thể nhìn thấy người thật.”
Hắn vừa nói xong thì đột nhiên ấp lễ:
“Học trò Lư Trấn Học ra mắt Huyện lão gia.”
Giọng nói to rõ của hắn thu hút sự chú ý của người khác, lập tức dậy lên một loạt tiếng xôn xao kinh ngạc nghi ngờ.
Đào Mặc không biết làm sao, đành phải đứng lên nói:
“Miễn lễ.”
Tiếng xôn xao bốn phía dần dần yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều ngưng tụ ở trên người hai người.
Đào Mặc không khỏi ngượng ngùng, không biết hắn muốn làm gì.
Lư Trấn Học lại cười nói:
“Không biết đại nhân có để ý chuyện ta ngồi cùng bàn không?”
Đào Mặc nhìn về phía lão Đào.
Lão Đào đã sớm đứng lên. Là hạ phó, đương nhiên không nên ngồi cùng một bàn với chủ nhân.
Đào Mặc đáp:
“Vậy cứ ngồiđi.”
Lư Trấn Học nghe y không tình nguyện nói ra, thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng, thầm nghĩ: giờ phút này ngươi khinh thường ngồi cùng bàn với ta, chỉ sợ ngày sau muốn mời ta cũng không mời được đâu!
Đào Mặc:
“Vị huynh đài này muốn ăn cái gì?”
Lư Trấn Học ngạc nhiên, thuận miệng nói:
“Một bình trà Long Tĩnh.”
Đào Mặc gật đầu, nói với tiểu nhị đang chờ ở một bên:
“Hai đĩa thức ăn chay, hai chén cơm, một bình trà Long Tĩnh.”
Lư Trấn Học chờ tiểu nhị đi rồi mới nói:
“Đại nhân còn chưa dùng bữa?”
Đào Mặc lắc đầu.
“Vì sao không đến Tiên Vị Lâu mà lại đến Trà Thúy Cư? Tiên Vị Lâu kia mới là nơi để ăn cơm chính cống, trà của Trà Thúy Cư tuy rằng ngon nhưng đồ ăn cũng không có gì đặc sắc.”
Lư Trấn Học nói.
Đào Mặc đáp:
“Ta mới đến lần đầu, chưa quen.”
Y thấy lão Đào còn đứng, thuận tiện nói:
“Cùng ngồi xuống đi.”
Lão Đào lúc này mới nói:
“Cảm ơn thiếu gia.”
Nhưng trước sau ngồi xuống toàn bộ, mông chỉ dính lên một phần nhỏ của băng ghế.
Lư Trấn Học:
“Ngày đông giá rét gió bắc lạnh lẽo, vì sao đại nhân không đến nhậm chức vào đầu năm mới, chẳng lẽ là… nhớ nhung chỗ thán ngân ấy hay sao?”
Đào Mặc hỏi:
“Thán ngân là cái gì?”
Lư Trấn Học mở to mắt:
“Đại nhân thật sự không biết?”
Đào Mặc lắc đầu.
“Xem ra đại nhân là xem tiền tài như cặn bã, tương lai nhất định có thể trở thành một vị quan thanh liêm bậc nhất.”
Trong lời nói của hắn mang theo ý đùa cợt.
Đào Mặc đáp:
“Ta không muốn làm quan thanh liêm.”
Vẻ mặt Lư Trấn Học cứng đờ. Quan huyện đến huyện Đàm Dương không có một ai muốn làm quan thanh liêm hết. Ai chẳng biết huyện Đàm Dương chính mà một miếng xương cứng, phàm là người có chút đường đi đều không muốn đến, mà triều đình cũng sẽ không phái người có năng lực thực sự đến đây. Hỏi vì sao? Bởi vì không cần. Huyện Đàm Dương nhiều tụng sư, có tốt có xấu, nhưng không xấu đến mức ức hiếp người nhà mình, không phải không muốn, là không thể và không dám. Văn nhân mở miệng ra có thể nói lật thiên hạ, nếu chọc vào thì ngay cả cáo ngự trạng lên kinh cũng dám. Cho nên nơi như huyện Đàm Dương này không xảy ra chuyện lớn, đánh giá kiểm tra thành tích hằng năm cũng tốt. Nhưng kẻ giống như Đào Mặc vừa đến đã nói không làm quan thanh liêm thì hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Chẳng lẽ là vừa gặp hắn đã như quen lâu, thành thật với nhau chăng?
Lư Trấn Học mở to mắt há hốc miệng, không biết là trên người mình có loại phong thái nào khiến đối phương phải kính phục như thế.
Đào Mặc:
“Ta muốn làm quan tốt.”
Lư Trấn Học thu vẻ kinh ngạc lại, cười nói:
“Quan tốt không phải quan thanh liêm sao?”
Đào Mặc:
“Quan tốt là quan thanh liêm, nhưng quan thanh liêm chưa chắc đã là quan tốt.”
Lư Trấn Học gật đầu đồng ý nhưng cũng không bị kích động lần nữa. Kẻ mạnh miệng năm nào cũng có, nhưng có mấy người nói được thì làm được? Nói thật, nếu y dám nói thẳng rằng ta không muốn làm quan thanh liêm mà muốn làm quan tham, nói không chừng hắn còn liếc y thêm một cái. Mấy năm này, người dám nghĩ dám làm quả thực là quá ít.
Đúng lúc đồ ăn được bưng lên, đề tài liền dừng ở đây.
Lư Trấn Học nhấp một ngụm trà đã nghĩ tìm cớ cáo từ. Hắn đã thăm dò được mấu chốt của vị quan huyện mới này không ít, chỉ là một tên ngụy quân tử nói suông vô căn cứ thôi, không có gì thú vị.
Từ trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Có nhanh có chậm.
Thắt lưng của Lư Trấn Học lập tức dựng thẳng lên. Hắn nhìn thấy cầu thang cách trán mình chỉ có khoảng cách là ba thước thì trong lòng không quá thoải mái, nhưng hiện tại đứng lên lại quá mức chật hẹp nên đành phải im lặng cố nén.
Lão Đào thấy sắc mặt hắn khác thường thì không khỏi quay đầu nhìn về phía trước.
Năm sáu người ăn mặc giống như thư sinh đang chậm rãi đi từ phía trên xuống.
Bởi vì đại đường trở nên yên tĩnh cho nên Đào Mặc đang ăn cơm cũng nhịn không được nhìn qua.Vừa nhìn một cái, ánh mắt liền dính chặt lên người đi ở cuối cùng không dời đi được.
Áo lông cáo trắng như tuyết, mái tóc dày đen như mực, cho dù đứng ở sau người khác cũng không cản được một thân khí chất đẹp đẽ quý giá. Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của y, ánh mắt hắn thản nhiên lướt đếngiống như sao lạnh lười biếng rồi lại thản nhiên chuyển đi, giống như không thèm bận tâm.
“Lư huynh!”
Thư sinh đi tít đằng trước đột nhiên dừng chân, kinh ngạc nhìn sang:
“Nếu Lư huynh đã ở đây sao lại không nói lời nào chứ?”
Lư Trấn Học ôn hòa nói:
“Đang định đi lên thì các ngươi đã xuống dưới.”
Người nọ cười nói:
“Vậy không khéo rồi.”
Hắn chớp mắt nhìn về phía Đào Mặc.
“Vị này chính là…”
Lư Trấn Học đáp:
“Vị này ngươi cũng không thể không gặp, chính là Huyện lão gia mới đến, Đào đại nhân.”
Người nọ ‘à’ một tiếng, cũng không hề bận tâm.
Đào Mặc bị lạnh nhạt thì hai gò má có hơi nóng lên. Y không phải là chưa từng chịu bị lạnh nhạt, vốn đã quen từ lâu, nhưng lần này cố tình lại là ở trước mặt người kia… Nhưng hắn có lẽ là vốn không thèm để ý đi.
Y nhìn người mặc một thân áo lông cáo cao ngạo đứng ở bậc thang cao nhất kia, giống như dưới chân xảy ra bao nhiêu chuyện cũng không liên quan đến hắn, trong lòng còn có một loại khó chịu nói không nên lời.
Những người đó nói cười một hồi với Lư Trấn Học rồi rời đi.
Lão Đào chú ý tới mặt Lư Trấn Học sau khi chờ đám người kia rời đi rõ ràng là trở nên âm trầm.
“Đại nhân, nếu không có chuyện gì thìhọc trò xin cáo từ trước.”
Gặp phải đám người này đã khiến hứng thú của Lư Trấn Học biến mất, ngay cả ra vẻ cũng không muốn mà trực tiếp đứng dậy.
“Dừng đã.”
Đào Mặc vội nói.
Lư Trấn Học ngẩn ra quay đầu lại.
“Ta có việc muốn hỏi.”
Lư Trấn Học ra vẻ kiên nhẫn chờ đợi.
Đào Mặc thấp giọng nói:
“Huynh có biết thanh niên mặc áo lông cáo kia tên là gì không?”
Sắc mặt Lư Trấn Học hơi đổi, nghi hoặc nhìn thái độ ngượng ngùng của y rồi lập tức giật mình, chán ghét trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, ý cười chậm rãi ngưng lại bên khóe miệng:
“Ngài là hỏi Cố Xạ?”
“Cố Xạ?”
Đào Mặc nhẹ nhàng nhắc lại, trong đầu liền hiện ra dáng vẻ của người nọ.
Lư Trấn Học đáp:
“Hắn là đệ tử quan môn của tiên sinh Nhất Chuy. Đại nhân muốn kết giao với hắn?”
(đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng, sau đệ tử này sẽ không nhận thêm ai khác)
Ánh mắt của Đào Mặc rõ ràng là sáng rực lên, sáng đến mức cả khuôn mặt đều trở nên sinh động:
“Huynh có cách?”
Lư Trấn Học khó chịu trong lòng.
“Ta là học trò của thầy Lâm, quan hệ với bọn họ không sâu, sợ là không thể giúp được gì.”
Vẻ sáng rực trong mắt Đào Mặc lập tức trở nên ảm đạm.
Lư Trấn Học lại càng không vui, phất tay áo rời đi.
Lúc này ông chủ quán trà mới mang theo tiểu nhị, trong tay cầm bức tranh vẽ Đào Mặc tiến đến tạ tội, giải thích rằng bức tranh này chỉ là gửi bán, chia ba bảy gì gì đó.
Đào Mặc vốn không quá để ý, thấy lão mang bức tranh đến tặng liền đồng ý không truy cứu.
Lão Đào bất ngờ hỏi:
“Lai lịch của vị Lư công tử này như thế nào?”
Ông chủ:
“Lư gia là danh môn vọng tộc ở đây, tổ tiên từng có một vị Thượng thư, một vị Thái phó. Nghe nói hiện tại cũng có hai vị lão gia làm quan ở kinh thành, vô cùng khó lường. Lư công tử là tài tử có tiếng, thỉnh thoảng cũng làm tụng sư. Sư phụ của hắn chính là Lâm Chính Dung danh tiếng lẫy lừng.”
Lão nói một hơi dài, lão Đào nghe vậy thì liên tục nhíu mày.
Đào Mặc hỏi:
“Vậy vị công tử Cố Xạ kia thì sao?”
Ông chủ:
“Cố công tử là đệ tử xuất sắc của tiên sinh Nhất Chuy, nhưng hắn cũng không bước vào cửa quan. Nghe nói tiên sinh Nhất Chuy rất cưng chiều hắn, các sư huynh đệ cũng đối xử với hắn vô cùng đặc biệt.”
Đào Mặc nghe mấy tin tức ít ỏi này thì hơi không vui.
Lão Đào thấy ánh mắt của ông chủ lộ vẻ thăm dò liền vội vàng tính tiền rồi kéo Đào Mặc quay về huyện nha, miễn cho chuốc lấy chuyện rắc rối khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.